Chương 208: Ánh Sáng Diệu Kì

05/05/2025 10 9.0
Chương 208: Ánh Sáng Diệu Kì

Dưới ánh đèn hiu hắt qua tán lá cây, bầu không khí có phần nhuốm hơi lạnh, hai người chậm rãi ngồi xuống ghế đá. Bởi vì sức khỏe của cô không được tốt, hắn không dám đưa cô đi một quãng đường dài. Vốn ban đầu định để cô ngồi xe lăn đẩy đi, nhưng cô gái cứng đầu này nhất định chối từ. Cô không muốn bản thân mình nhìn giống vô dụng.

Linh Khả Nhi thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn lên bầu trời không có trăng sao, mờ mịt ảm đạm như chính số phận cuộc đời mình, rồi khẽ cười:

- Không nghĩ rằng sau lần anh giới thiệu tôi tới nơi đó làm việc thì m·ất t·ích luôn. Tôi có tìm đến lớp học của anh, gặp mấy người bạn hay đi cùng anh, nhưng họ đều lắc đầu nói không biết anh vì sao không tới trường nữa.

Dương Tuấn Vũ nghe vậy cũng chìm vào hồi ức. Vốn biết sự tồn tại của Zero, hắn đã dự định nghỉ học một thời gian để giải quyết việc cá nhân, nhưng không nghĩ rằng mình lại bất ngờ rơi vào cuộc chiến với Hades, để rồi sau tất cả lại rơi vào vòng xoáy không gian mà tới Zero sớm hơn dự tính.

Hắn vốn nghĩ đã an bài cho cô làm ở nhà thiết kế Nhã Nam kia sẽ giúp cô có xuất phát điểm tốt hơn kiếp trước, nhưng không, một màn hắc ám vẫn phủ xuống số mệnh của người con gái này và gia đình cô.

Thấy hắn im lặng không nói, ánh mắt tưởng niệm quá khứ, Linh Khả Nhi có chút mờ mịt. Từ phía bên nhìn lại, dưới ánh sáng không thực rõ ràng, nhìn hắn quả thực tuấn tú hơn xưa, ừm, cũng trưởng thành và chững chạc nữa.

- Tôi còn sống được bao lâu nữa?

Dương Tuấn Vũ nghe câu hỏi này thân hình cứng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô. Linh Khả Nhi thấy hắn ngạc nhiên như vậy thì khẽ cười, tay vuốt lại lọn tóc mai rủ xuống bên mi:

- Tình hình sức khỏe của bản thân, tôi hiểu rất rõ. Ngay từ hai tháng trước biết mình mắc u não, tôi đã biết ngày này sớm muộn cũng sẽ tới. Chỉ là không nghĩ nó tới nhanh thế.

- Em biết rồi?

Dương Tuấn Vũ nghe cô nói vậy, trong lòng rất đau khổ.

Linh Khả Nhi không trả lời câu hỏi của hắn, cô mỉm cười nói tiếp:

- Đây đã là lần thứ năm tôi nhập viện, đương nhiên là tôi không muốn để người thân mình biết. Họ nhất định sẽ tìm mọi cách để vay tiền chữa trị. Nhưng bệnh của tôi đừng nói là số tiền chữa trị quá lớn, ngay cả đủ chi phí điều trị thì cơ hội sống cũng chưa tới 20%.

Nhìn cô nói rất bình tĩnh, âm thanh cũng rõ ràng, bình thản, nhưng hai bàn tay đã siết chặt lấy nhau khẽ run lên từng hồi. Cô giấu chúng trong bóng tối để người khác không biết, cảm thấy cô mạnh mẽ, coi nhẹ mạng sống, nhưng Dương Tuấn Vũ chẳng phải người thường, chút bóng tối này làm sao cản trở được tầm nhìn của hắn.
Linh Khả Nhi vẫn như thế, luôn kiên cường chống đỡ tất cả, nhưng hắn yêu cô 8 năm, sống cùng cô gần 5 năm, làm sao lại không biết mọi thứ nhìn thấy chỉ là vỏ bọc của cô, áp lực khiến cô đau khổ, hay trốn vào một góc nén khóc nhiều đêm, đã nói lên nội tâm cô đâu có cứng rắn như vẻ bề ngoài. Dẫu thế nào cô cũng chỉ là một cô gái, cần được người an ủi, chở che.

Kiếp trước mặc dù hắn vì công việc mà không quan tâm tới cô được, nhưng ít nhiều còn có lúc san sẻ gánh nặng với cô. Kiếp này lại khác, gần như suốt bao nhiêu năm tuổi thanh xuân, cô đều gồng gánh làm việc, thậm chí không dám yêu, hi sinh tất cả vì gia đình nhỏ của mình.

Chỉ có điều, tới bây giờ, cô đã không thể chống đỡ được nữa, cô … sắp gục ngã rồi.

27 tuổi, độ tuổi mà một cô gái vốn nên có một gia đình ấm áp, một công việc ổn định và những mối quan hệ tốt đẹp. Thì cô lại không may mắn được như thế, cô độc, cố gắng bước từng bước trên con đường toàn chông gai, mà không một ai đứng ra san sẻ gánh nặng với cô ấy.

- Có lẽ chưa hẳn đã hết cách.

Dương Tuấn Vũ hít sâu một hơi nói ra quyết định của mình.

Linh Khả Nhi đôi mắt to tròn chợt ánh lên một chút ánh sáng hi vọng, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, cô lắc đầu:

- Anh đừng an ủi tôi. Tôi đã đi khám, bệnh tình của mình thế nào tôi rõ hơn ai hết.

- Em không tin tôi sao?

Linh Khả Nhi hơi sửng sốt, bàn tay gầy gò lạnh lẽo chợt bị người nam nhân bên cạnh nắm chặt lấy. Cô muốn rụt lại nhưng cô làm gì có sức mạnh đấy?

- Tin? Đây không phải là chuyện chỉ cần niềm tin là giải quyết được.

Cô lắc đầu, mặc kệ hắn nắm lấy tay mình, dù sao người này đã giúp cô và gia đình quá nhiều, đừng nói một cái nắm tay, hiện giờ bản thân cô đã chẳng có gì đáng giá nữa rồi.

Thẩm Giang đã nhiều ngày không xuất hiện cô liền hiểu ra tất cả, người này vốn lúc trước bám lấy cô như sam, nhưng lúc hoạn nạn mới biết chân tình, người đáng lẽ là chồng mình lại bỏ mặc, người xa lạ lại ở bên động viên, ông trời thật biết cách trêu đùa số phận người ta.

Dương Tuấn Vũ chợt cúi xuống, mùi nam nhân ập tới khiến thân thể Khả Nhi khẽ run lên, theo phản xạ nghiêng đầu tránh đi. Dương Tuấn Vũ biết mình thất thố khiến cô hiểu lầm, hắn nói nhỏ:

- Tôi không phải người bình thường.
Linh Khả Nhi nghe thế trong lòng hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc, cô không hiểu hắn nói vậy là có ý gì.

- Anh có là người bình thường hay không sao lại phải nói với tôi? Anh đích thị đâu có giống người thường, làm gì có ai tự nhiên nhiệt tình giúp đỡ người xa lạ hết lần này tới lần khác.

- Cứ coi những việc đó như bù đắp của tôi với cô đi.

- Nhưng anh đâu có lỗi gì?

- Chẳng hiểu sao khi thấy cô, tôi cảm giác mình mắc nợ cô rất nhiều. Có lẽ là món nợ từ kiếp trước.

Linh Khả Nhi phì cười:

- Anh không nhất thiết phải tìm một lý do vụng về như thế để lừa tôi.

Dương Tuấn Vũ biết cứ xoáy vào vấn đề này thì không giải quyết được việc gì. Hắn nói rõ hơn:

- Tôi không phải người bình thường, ý nói tôi là người có năng lực đặc biệt. Cô xem phim siêu nhân hoặc siêu anh hùng của Marvel chưa? Về khía cạnh nào đó, tôi cũng đồng dạng với họ. Mà hiện tại, tôi nghĩ mình có cách chữa khỏi bệnh cho cô.

Linh Khả Nhi vốn định bảo hắn đùa dai, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định kia, không hiểu vì sao trong lòng có chút hoảng hốt.

Để cho cô tin tưởng thêm, hắn quyết định bày ra chút sức mạnh. Quay lại nhìn ngó một hồi, đợi tới thời điểm không có ai, hắn liền ngửa bàn tay, từ lòng bàn tay nhanh chóng xuất hiện một khối cầu bừng sáng, mặc dù hắn đã kiềm chế cường độ sức mạnh nhưng vẫn có chút hơi quá, nhất là trong bóng tối thứ này càng thêm lóe mắt. Cũng may nếu nhìn từ xa thì người ta cũng chỉ nghĩ là đèn pin hoặc đèn flash của điện thoại được bật lên mà thôi.

Nhưng là người trực tiếp chứng kiến một màn này, Linh Khả Nhi hai mắt không khỏi mở lớn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ kinh hô, đúng là cô chưa bao giờ nghĩ lại có điều thần kì như thế xảy ra.

Dương Tuấn Vũ thấy cô kinh ngạc thì khẽ cười:
- Như vậy đủ để em tin tôi chưa?

Mãi tới khi chùm ánh sáng biến mất, tâm tình Khả Nhi mới bình tĩnh lại được, gương mặt thất thần nhìn hắn:

- Nhưng vì sao anh lại giúp đỡ tôi nhiều như vậy?

- Không phải tôi đã nói kiếp trước mình nợ em nên kiếp này mới giúp đỡ em sao?

Linh Khả Nhi chẳng biết phải làm thế nào, lý do này của hắn rõ ràng vô cùng miễn cưỡng. Nhưng là người, ai chẳng muốn mình có thể khỏi bệnh cơ chứ? Bản thân cô vẫn còn rất trẻ, quả thực có rất nhiều thứ cô chưa được trải nghiệm, đó còn chưa kể nếu cô c·hết đi, cha mẹ đau ốm, em gái còn đang tuổi đi học sẽ phải làm sao?

Nghĩ thông suốt như vậy, cô mặc kệ hắn có ý đồ gì hay không, đôi mắt to tròn một lần nữa ánh lên vẻ trong vắt:

- Nếu anh có thể chữa khỏi cho tôi, kiếp này tôi nguyện làm trâu, làm ngựa báo đáp cho anh.

Dương Tuấn Vũ nghe cô nói trong lòng không khỏi đau đớn, để người mình từng yêu phải hạ mình so sánh với con vật như thế là bi thương nhường nào?

Đỡ cô ngồi thẳng người lên, tránh để cô đang có ý định làm ra hành động hạ mình, hắn nghiêm nghi nói:

- Lần sau tuyệt đối đừng nói ra những lời này, tôi cứu em vì món nợ kiếp trước cũng được, vì em là một cô gái có số phận bi đát cũng được, nhưng tôi hi vọng em vẫn như trước kia, lạc quan yêu đời, lanh lợi hoạt bát.

Linh Khả Nhi mắt đã sớm rơi lệ, thấy hắn nói vậy trong lòng chợt thất nhẹ nhõm hơn nhiều.

Dương Tuấn Vũ thấy cô gật đầu đồng ý, hắn cẩn thận sắp xếp suy nghĩ trong đầu rồi nói:

- Tình hình sức khỏe của em đã ngày càng kém, công việc chữa trị nhất thiết phải trong thời gian nhanh nhất tiến hành. Mặc dù tôi có năng lực đặc biệt, nhưng việc chữa trị không phải trong một hai ngày là có thể khỏi bệnh. Vì thế, em cần nói với người nhà một lý do để rời đi, ít nhất là một hai tháng. Em yên tâm, thời gian này cứ tạm thời dùng tiền của tôi để trang trải chi phí sinh hoạt trong gia đình.

Thấy Linh Khả Nhi còn định từ chối hắn dứt khoát xua tay:

- Em đừng từ chối, nếu cảm thấy không muốn nợ tiền của tôi, sau này em khỏe mạnh rồi, đi làm trả dần cũng không sao. Nhưng quan trọng nhất vẫn là em phải khỏe lại rồi mới nói tiếp. Giai đoạn này, nhiệm vụ của em là toàn tâm toàn ý theo tôi đi chữa trị. Nếu để chậm trễ thời gian, dù tôi có là thần tiên cũng vô phương giúp em sống lại.

Tạm thời như thế, em sắp xếp nói với mọi người đi, muộn nhất là tối mai tôi sẽ tới đón em đi. Thủ tục xuất viện em không cần lo, sáng mai tôi sẽ làm cho em. Được rồi, đêm khuya lạnh lẽo không tốt cho sức khỏe của em hiện tại, chúng ta trở về phòng thôi.

Linh Khả Nhi nghĩ một chút thấy hắn đều an bài thỏa đáng thì gật đầu không nói thêm điều gì. Lời cảm ơn nói mãi cũng sẽ trở nên giả dối, ân huệ mà hắn đem đến cho cô và gia đình đã không chỉ dùng một câu cảm ơn, vài lời nói tốt đẹp là có thể báo đáp được rồi.

Mãi tới khi cô về phòng nằm nghỉ ngơi, hắn mới lặng lẽ rời đi. Mở mắt nhìn bóng lưng kia hòa vào trong bóng đêm, tâm trạng cô có chút phức tạp. Nhưng một màn kỳ diệu tối nay cô được chứng kiến đã âm thầm thay đổi suy nghĩ xưa nay của cô, lặng lẽ khiến tâm trí Linh Khả Nhi biến đổi, đến chính cô cũng không phát hiện được.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025