Chương 207: Đau Đớn
05/05/2025
10
9.0
Chương 207: Đau Đớn
- Anh ơi, tiền còn thừa em gửi lại anh.
Đang lúc Dương Tuấn Vũ đăm chiêu đứng ngoài hành lang suy nghĩ, Khả Hân đã đi mua cháo về, vừa thấy hắn cô liền chạy tới đưa tiền, ánh mắt toát lên ý cảm ơn sâu sắc, người này chẳng những không vì chị cô đau ốm mà bỏ rơi, ngược lại càng thêm quan tâm lo lắng. Chính vì thế, mặc dù gia đình cô thiếu tiền thật nhưng cô không muốn cầm tiền của anh.
Dương Tuấn Vũ nghe tiếng gọi tên mình thì tỉnh táo lại, thấy cô bé đưa lại tiền thừa thì cười xoa đầu cô:
- Em cầm lấy, những bữa sau vẫn cần phải mua chút đồ tẩm bổ cho chị em.
- Nhưng mà …
Cô định nói gì đó nhưng hắn lập tức cắt ngang:
- Không cần phải câu nệ, quan trọng nhất bây giờ là chị em cần khỏe lại, bạn bè với nhau lúc khó khăn thì phải giúp đỡ. Chuyện này anh sẽ nói với chị em sau, em đừng nghĩ nhiều, mau cất tiền đi.
Thấy cô còn ngập ngừng hắn liền nói thêm:
- Được rồi, chị em đã ngủ dậy chắc đang đói rồi, em mang cháo vào cho cô ấy đi.
- Vâng.
Khả Hân bất đắc dĩ cất tiền đi, một tay bưng cặp lồng cháo đi vào, trong lòng cũng vì hắn mà lên kế hoạch nói dối chị. Cô biết rõ tính chị mình, nếu nói có người cho tiền thì nhất định sẽ tìm cách trả lại, có lẽ cô phải nói mình tìm đi xa tìm được chỗ mua tốt, giá rẻ đồ ăn lại ngon.
Nghe lời giải thích này, Linh Khả Nhi mặc dù nghi ngờ một chút nhưng không biết nói sao, chẳng qua ánh mắt nhìn em gái càng thêm thương yêu, cô nghĩ có lẽ con bé dùng tiền tiết kiệm mua thêm thức ăn cho mình, chứ lấy đâu ra chuyện 10 ngàn mua được cháo thịt băm, còn có nấm với rau củ nhiều như vậy.
Đợi khi Linh Khả Nhi ăn xong nghỉ ngơi một chút, hắn giả bộ giống như bây giờ mới tới, tay cầm theo một túi hoa quả, đưa cho Khả Hân rồi nháy nháy mắt ý bảo cô đi bổ.
Linh Khả Nhi đối với người này vẫn là có chút không thoải mái, thấy hắn mang theo quà cáp đến vốn định từ chối nhưng rất nhanh hắn đã đưa cho em gái mình rồi, nên đành phải nói:
- Anh đừng mua theo quà nữa. Lần nào tới cũng mua nhiều đồ, tôi ăn còn chưa hết.
Dương Tuấn Vũ cố nặn ra nụ cười bình tĩnh:
- Nay ăn không hết thì mai ăn. Sức khỏe của cô rõ ràng từ ăn uống thiếu chất, nghỉ ngơi không đầy đủ mà ra. Giờ nhân lúc nằm viện thì nên bồi bổ một chút.
Linh Khả Nhi biết hắn nói không sai, chẳng qua cô và hắn chỉ gặp nhau thoáng qua mà lại quan tâm như vậy nhất thờ khiến cô không biết làm sao. Nói hắn có mục đích với mình thì chắc không phải, bởi vì cô biết mình chẳng có gì cả, hoàn cảnh gia đình lại không tốt, càng chẳng có lý do để hắn lợi dụng mình. Nhưng càng là mâu thuẫn như thế, cô lại càng không rõ người này rốt cuộc là có ý gì.
Dương Tuấn Vũ nhận ra ánh mắt nghi ngờ và có phần xa cách của cô không khỏi có chút đau lòng, đương nhiên hắn không thể trách cô được. Bình thường làm gì có người nào đột nhiên xuất hiện rồi đối tốt với mình mà không có mục đích.
Chẳng qua cô càng như vậy, hắn càng khó đưa ra lời giải thích hợp lý để cô phối hợp chữa bệnh. Dương Tuấn Vũ thông minh là thế, nhất thời không biết phải mở lời như thế nào. Mãi tới khi Khả Hân xuất hiện với một đĩa hoa quả bổ ngon lành, hắn mới lên tiếng chấm dứt không khí căng thẳng giữa hai người:
- Hoa quả bổ xong rồi, cô ăn một chút đi.
Thấy hắn nháy mắt, Khả Hân trong lòng không khỏi cười trộm, anh trai này thật thú vị, rõ ràng quan tâm tới chị nhưng lại không dám hành động, đều nhờ cô làm vật trung gian. Nhưng ai bảo đây là chị gái mình, Khả Hân đành hùa vào giúp anh:
- Chị ăn thử xem, cam và dưa rất ngọt, anh ấy cũng bỏ không ít tâm huyết vào chọn đồ cho chị đó.
Dương Tuấn Vũ có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tôi cũng không nắm chắc, tất cả là chị chủ quán chọn hộ đó.
Nhìn hắn cuống lên, Khả Hân nhất thời bật cười, Linh Khả Nhi vốn là cô gái năng động hoạt bát, tuy nhiều năm sóng gió vất vả nhưng nội tâm cô vẫn luôn hướng tới những điều tốt đẹp, lạc quan và yêu đời, cho nên trông bộ dạng của hắn như vậy đôi môi nhợt nhạt cũng hơi cong lên.
Nụ cười quen thuộc sau bao năm nhất thời xuất hiện một lần nữa, Dương Tuấn Vũ chợt nhìn tới thất thần.
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, mặt Khả Nhi dù vì bệnh tật mà trắng nhợt cũng không khỏi ngại ngùng mà hơi hồng lên, nhìn qua thực sự có nét xinh đẹp, đáng yêu.
- Có phải chị em rất đẹp?
- Ừ?
Dương Tuấn Vũ trả lời theo bản năng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nhất thời cảm giác có chút không đúng, hắn tỉnh lại, đôi mắt không khỏi trợn lên với Khả Hân.
- Hì hì, anh nhìn em làm gì, phải nhìn chị em mới đúng.
- Hân, em đừng nói linh tinh. Chị và anh ấy không có gì cả.
Khả Hân bĩu môi, đôi mắt lấp lánh chớp chớp:
- Giữa hai người không có gì sao một người lại nhìn người kia đắm đuối, người còn lại thì vừa nghe em nói đã vội giải thích. Không có gì có quỷ mới tin. Được rồi em đi ra ngoài gọi điện cho mẹ một chút, anh ở đây đừng về vội đấy.
Nói xong không đợi hai người kịp phản ứng, cô bé nhanh chóng khuất bóng sau lối ra vào.
Khả Nhi mặc dù trong lòng ngại ngùng nhưng vẫn chủ động nói:
- Con bé này vẫn luôn như vậy, nhìn thì lớn mà suy nghĩ vẫn trẻ con.
Dương Tuấn Vũ cười cười không phản bác, hắn đã nghĩ thông suốt, muốn cô tin tưởng theo mình đi chữa bệnh, nhất thiết phải nói rõ một số chuyện. Đầu tiên là kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
- Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện. Ngày đó, tại ngôi trường đại học nọ, một cậu sinh viên một mình chiếm nguyên chiếc bàn trong tay cầm hai que kem, đang lúc hắn định ăn thì có một cô gái thanh thuần đáng yêu xuất hiện ngỏ ý muốn mua lại một que kem trong tay hắn nhưng hắn không đồng ý, còn tỏ thái độ thà vứt vào sọt rác chứ không cho cô. Hai người tranh cãi nổ ra, cô gái tức giận liền lấy que kem kia úp vào đầu hắn …
Dương Tuấn Vũ vừa kể lại vừa cười có nét ngây ngô, còn Linh Khả Nhi đã tròn mắt kinh ngạc. Quả thật trong thời gian sức khỏe không tốt, cô đã quên đi khá nhiều việc dù là việc mới xảy ra, nhưng không hiểu sao khi hắn kể lại câu chuyện này cô lại nhớ rõ. Không bởi vì thứ gì khác mà vì người này đã giúp gia đình cô rất nhiều, thậm chí hắn còn hướng cô đi theo nghề hiện tại: một chuyên viên thiết kế nội thất.
Nhớ ngày đó khi gia đình rất khó khăn, cha mẹ đều mắc bệnh hiểm nghèo, tài chính suy sụp, hắn đã xuất hiện, mặc dù không phải cho cô tiền, nhưng lại giúp cô tìm được một công việc rất tốt để làm ngoài giờ lên lớp. Nếu không có hắn giới thiệu cô với công ty thiết kế Nhã Nam, thì cô không biết mình làm thế nào lấy tiền chăm sóc cha mẹ khi họ đổ bệnh.
Nhìn gương mặt hắn lúc trước với hiện nay tuy đã thay đổi khá nhiều, râu ria mọc ra càng làm hắn khác với lúc xưa không ít, có lẽ vì thế mà ban đầu khi cô thấy hắn trả lại cho mình túi xách, trong đầu cô cảm thấy người này rất quen mà nhất thời không thể nhớ ra được.
Thật là anh ta sao?
Đôi mắt cô thoáng đã mông lung hơi nước, cô cúi người xuống:
- Cảm ơn anh đã giúp gia đình tôi vượt qua giai đoạn khó khăn đó. Nếu không có anh giúp, sợ rằng …
Dương Tuấn Vũ đầu tiên là vui mừng khi cô còn nhớ hắn, nhưng thấy cô cúi đầu nói lời cảm ơn thì vội vàng đứng lên đỡ cô:
- Em làm gì vậy? Chúng ta là bạn học, lúc khó khăn đương nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.
Linh Khả Nhi sao không biết hắn cố tình nói vậy để giảm nhẹ đi sự biết ơn của cô, nhưng giữa bọn họ làm gì phải bạn học nào, nếu có chỉ là bạn cùng trường, chuyên ngành học cũng khác, gặp nhau có một vài lần, đã vậy ấn tượng để lại trong lòng hắn về mình nhất định phải rất xấu xí mới đúng.
Nhưng không hiểu sao hắn hết lần này tới lần khác đều sẵn lòng giúp đỡ cô và gia đình. Mà ngay cả một lời cảm ơn, một chút mục đích đều không có. Chính vì thế lòng cô càng áy náy, không biết phải đền đáp cho hắn thế nào mới phải.
Dương Tuấn Vũ thở dài:
- Em đừng nghĩ nhiều làm gì. Sức khỏe của em mới là việc quan trọng nhất lúc này. Đợi em ổn định một chút, anh sẽ nói với em một số chuyện.
Linh Khả Nhi nghe hắn nói vậy nghĩ rằng hắn rốt cuộc cũng cần mình làm gì đó, đôi mắt ảm đạm nhất thời sáng lên, cô biết nếu mình không thể trả món nợ này thì lòng cô sẽ mãi nặng trĩu. Cố gắng làm cho tinh thần phấn chấn một chút, cô vội nói:
- Hiện tại cũng được. Mấy ngày qua dùng thuốc, sức khỏe em đã tốt hơn nhiều rồi.
Dương Tuấn Vũ ánh mắt đượm buồn, hắn biết trong lòng cô đang nghĩ gì, suy nghĩ một chút đành nói:
- Hiện giờ chưa phải lúc, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu được thì tối nay anh đưa em đi xuống vườn hoa bệnh viện dạo một vòng.
- Được.
Linh Khả Nhi lập tức đáp ứng, khiến hắn càng đau lòng. Nói thêm một chút, dặn dò cô chú ý ăn uống, Dương Tuấn Vũ buồn bã rời đi, hắn còn chút công việc cần giải quyết, tối sẽ quay lại nói chuyện rõ ràng với cô sau.
Nhìn hình bóng hắn đi mất, không hiểu sao lòng cô cảm thấy thật trống vắng, trong đầu nghĩ ngợt một chút liền xuất hiện cơn đau kịch liệt khiến cô vô cùng thống khổ, chỉ biết cắn răng ôm đầu, mãi một lúc sau mới th·iếp đi vì đau đớn.
- Anh ơi, tiền còn thừa em gửi lại anh.
Đang lúc Dương Tuấn Vũ đăm chiêu đứng ngoài hành lang suy nghĩ, Khả Hân đã đi mua cháo về, vừa thấy hắn cô liền chạy tới đưa tiền, ánh mắt toát lên ý cảm ơn sâu sắc, người này chẳng những không vì chị cô đau ốm mà bỏ rơi, ngược lại càng thêm quan tâm lo lắng. Chính vì thế, mặc dù gia đình cô thiếu tiền thật nhưng cô không muốn cầm tiền của anh.
Dương Tuấn Vũ nghe tiếng gọi tên mình thì tỉnh táo lại, thấy cô bé đưa lại tiền thừa thì cười xoa đầu cô:
- Em cầm lấy, những bữa sau vẫn cần phải mua chút đồ tẩm bổ cho chị em.
- Nhưng mà …
Cô định nói gì đó nhưng hắn lập tức cắt ngang:
- Không cần phải câu nệ, quan trọng nhất bây giờ là chị em cần khỏe lại, bạn bè với nhau lúc khó khăn thì phải giúp đỡ. Chuyện này anh sẽ nói với chị em sau, em đừng nghĩ nhiều, mau cất tiền đi.
Thấy cô còn ngập ngừng hắn liền nói thêm:
- Được rồi, chị em đã ngủ dậy chắc đang đói rồi, em mang cháo vào cho cô ấy đi.
- Vâng.
Khả Hân bất đắc dĩ cất tiền đi, một tay bưng cặp lồng cháo đi vào, trong lòng cũng vì hắn mà lên kế hoạch nói dối chị. Cô biết rõ tính chị mình, nếu nói có người cho tiền thì nhất định sẽ tìm cách trả lại, có lẽ cô phải nói mình tìm đi xa tìm được chỗ mua tốt, giá rẻ đồ ăn lại ngon.
Nghe lời giải thích này, Linh Khả Nhi mặc dù nghi ngờ một chút nhưng không biết nói sao, chẳng qua ánh mắt nhìn em gái càng thêm thương yêu, cô nghĩ có lẽ con bé dùng tiền tiết kiệm mua thêm thức ăn cho mình, chứ lấy đâu ra chuyện 10 ngàn mua được cháo thịt băm, còn có nấm với rau củ nhiều như vậy.
Đợi khi Linh Khả Nhi ăn xong nghỉ ngơi một chút, hắn giả bộ giống như bây giờ mới tới, tay cầm theo một túi hoa quả, đưa cho Khả Hân rồi nháy nháy mắt ý bảo cô đi bổ.
Linh Khả Nhi đối với người này vẫn là có chút không thoải mái, thấy hắn mang theo quà cáp đến vốn định từ chối nhưng rất nhanh hắn đã đưa cho em gái mình rồi, nên đành phải nói:
- Anh đừng mua theo quà nữa. Lần nào tới cũng mua nhiều đồ, tôi ăn còn chưa hết.
Dương Tuấn Vũ cố nặn ra nụ cười bình tĩnh:
- Nay ăn không hết thì mai ăn. Sức khỏe của cô rõ ràng từ ăn uống thiếu chất, nghỉ ngơi không đầy đủ mà ra. Giờ nhân lúc nằm viện thì nên bồi bổ một chút.
Linh Khả Nhi biết hắn nói không sai, chẳng qua cô và hắn chỉ gặp nhau thoáng qua mà lại quan tâm như vậy nhất thờ khiến cô không biết làm sao. Nói hắn có mục đích với mình thì chắc không phải, bởi vì cô biết mình chẳng có gì cả, hoàn cảnh gia đình lại không tốt, càng chẳng có lý do để hắn lợi dụng mình. Nhưng càng là mâu thuẫn như thế, cô lại càng không rõ người này rốt cuộc là có ý gì.
Dương Tuấn Vũ nhận ra ánh mắt nghi ngờ và có phần xa cách của cô không khỏi có chút đau lòng, đương nhiên hắn không thể trách cô được. Bình thường làm gì có người nào đột nhiên xuất hiện rồi đối tốt với mình mà không có mục đích.
Chẳng qua cô càng như vậy, hắn càng khó đưa ra lời giải thích hợp lý để cô phối hợp chữa bệnh. Dương Tuấn Vũ thông minh là thế, nhất thời không biết phải mở lời như thế nào. Mãi tới khi Khả Hân xuất hiện với một đĩa hoa quả bổ ngon lành, hắn mới lên tiếng chấm dứt không khí căng thẳng giữa hai người:
- Hoa quả bổ xong rồi, cô ăn một chút đi.
Thấy hắn nháy mắt, Khả Hân trong lòng không khỏi cười trộm, anh trai này thật thú vị, rõ ràng quan tâm tới chị nhưng lại không dám hành động, đều nhờ cô làm vật trung gian. Nhưng ai bảo đây là chị gái mình, Khả Hân đành hùa vào giúp anh:
- Chị ăn thử xem, cam và dưa rất ngọt, anh ấy cũng bỏ không ít tâm huyết vào chọn đồ cho chị đó.
Dương Tuấn Vũ có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tôi cũng không nắm chắc, tất cả là chị chủ quán chọn hộ đó.
Nhìn hắn cuống lên, Khả Hân nhất thời bật cười, Linh Khả Nhi vốn là cô gái năng động hoạt bát, tuy nhiều năm sóng gió vất vả nhưng nội tâm cô vẫn luôn hướng tới những điều tốt đẹp, lạc quan và yêu đời, cho nên trông bộ dạng của hắn như vậy đôi môi nhợt nhạt cũng hơi cong lên.
Nụ cười quen thuộc sau bao năm nhất thời xuất hiện một lần nữa, Dương Tuấn Vũ chợt nhìn tới thất thần.
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, mặt Khả Nhi dù vì bệnh tật mà trắng nhợt cũng không khỏi ngại ngùng mà hơi hồng lên, nhìn qua thực sự có nét xinh đẹp, đáng yêu.
- Có phải chị em rất đẹp?
- Ừ?
Dương Tuấn Vũ trả lời theo bản năng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nhất thời cảm giác có chút không đúng, hắn tỉnh lại, đôi mắt không khỏi trợn lên với Khả Hân.
- Hì hì, anh nhìn em làm gì, phải nhìn chị em mới đúng.
- Hân, em đừng nói linh tinh. Chị và anh ấy không có gì cả.
Khả Hân bĩu môi, đôi mắt lấp lánh chớp chớp:
- Giữa hai người không có gì sao một người lại nhìn người kia đắm đuối, người còn lại thì vừa nghe em nói đã vội giải thích. Không có gì có quỷ mới tin. Được rồi em đi ra ngoài gọi điện cho mẹ một chút, anh ở đây đừng về vội đấy.
Nói xong không đợi hai người kịp phản ứng, cô bé nhanh chóng khuất bóng sau lối ra vào.
Khả Nhi mặc dù trong lòng ngại ngùng nhưng vẫn chủ động nói:
- Con bé này vẫn luôn như vậy, nhìn thì lớn mà suy nghĩ vẫn trẻ con.
Dương Tuấn Vũ cười cười không phản bác, hắn đã nghĩ thông suốt, muốn cô tin tưởng theo mình đi chữa bệnh, nhất thiết phải nói rõ một số chuyện. Đầu tiên là kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
- Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện. Ngày đó, tại ngôi trường đại học nọ, một cậu sinh viên một mình chiếm nguyên chiếc bàn trong tay cầm hai que kem, đang lúc hắn định ăn thì có một cô gái thanh thuần đáng yêu xuất hiện ngỏ ý muốn mua lại một que kem trong tay hắn nhưng hắn không đồng ý, còn tỏ thái độ thà vứt vào sọt rác chứ không cho cô. Hai người tranh cãi nổ ra, cô gái tức giận liền lấy que kem kia úp vào đầu hắn …
Dương Tuấn Vũ vừa kể lại vừa cười có nét ngây ngô, còn Linh Khả Nhi đã tròn mắt kinh ngạc. Quả thật trong thời gian sức khỏe không tốt, cô đã quên đi khá nhiều việc dù là việc mới xảy ra, nhưng không hiểu sao khi hắn kể lại câu chuyện này cô lại nhớ rõ. Không bởi vì thứ gì khác mà vì người này đã giúp gia đình cô rất nhiều, thậm chí hắn còn hướng cô đi theo nghề hiện tại: một chuyên viên thiết kế nội thất.
Nhớ ngày đó khi gia đình rất khó khăn, cha mẹ đều mắc bệnh hiểm nghèo, tài chính suy sụp, hắn đã xuất hiện, mặc dù không phải cho cô tiền, nhưng lại giúp cô tìm được một công việc rất tốt để làm ngoài giờ lên lớp. Nếu không có hắn giới thiệu cô với công ty thiết kế Nhã Nam, thì cô không biết mình làm thế nào lấy tiền chăm sóc cha mẹ khi họ đổ bệnh.
Nhìn gương mặt hắn lúc trước với hiện nay tuy đã thay đổi khá nhiều, râu ria mọc ra càng làm hắn khác với lúc xưa không ít, có lẽ vì thế mà ban đầu khi cô thấy hắn trả lại cho mình túi xách, trong đầu cô cảm thấy người này rất quen mà nhất thời không thể nhớ ra được.
Thật là anh ta sao?
Đôi mắt cô thoáng đã mông lung hơi nước, cô cúi người xuống:
- Cảm ơn anh đã giúp gia đình tôi vượt qua giai đoạn khó khăn đó. Nếu không có anh giúp, sợ rằng …
Dương Tuấn Vũ đầu tiên là vui mừng khi cô còn nhớ hắn, nhưng thấy cô cúi đầu nói lời cảm ơn thì vội vàng đứng lên đỡ cô:
- Em làm gì vậy? Chúng ta là bạn học, lúc khó khăn đương nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.
Linh Khả Nhi sao không biết hắn cố tình nói vậy để giảm nhẹ đi sự biết ơn của cô, nhưng giữa bọn họ làm gì phải bạn học nào, nếu có chỉ là bạn cùng trường, chuyên ngành học cũng khác, gặp nhau có một vài lần, đã vậy ấn tượng để lại trong lòng hắn về mình nhất định phải rất xấu xí mới đúng.
Nhưng không hiểu sao hắn hết lần này tới lần khác đều sẵn lòng giúp đỡ cô và gia đình. Mà ngay cả một lời cảm ơn, một chút mục đích đều không có. Chính vì thế lòng cô càng áy náy, không biết phải đền đáp cho hắn thế nào mới phải.
Dương Tuấn Vũ thở dài:
- Em đừng nghĩ nhiều làm gì. Sức khỏe của em mới là việc quan trọng nhất lúc này. Đợi em ổn định một chút, anh sẽ nói với em một số chuyện.
Linh Khả Nhi nghe hắn nói vậy nghĩ rằng hắn rốt cuộc cũng cần mình làm gì đó, đôi mắt ảm đạm nhất thời sáng lên, cô biết nếu mình không thể trả món nợ này thì lòng cô sẽ mãi nặng trĩu. Cố gắng làm cho tinh thần phấn chấn một chút, cô vội nói:
- Hiện tại cũng được. Mấy ngày qua dùng thuốc, sức khỏe em đã tốt hơn nhiều rồi.
Dương Tuấn Vũ ánh mắt đượm buồn, hắn biết trong lòng cô đang nghĩ gì, suy nghĩ một chút đành nói:
- Hiện giờ chưa phải lúc, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu được thì tối nay anh đưa em đi xuống vườn hoa bệnh viện dạo một vòng.
- Được.
Linh Khả Nhi lập tức đáp ứng, khiến hắn càng đau lòng. Nói thêm một chút, dặn dò cô chú ý ăn uống, Dương Tuấn Vũ buồn bã rời đi, hắn còn chút công việc cần giải quyết, tối sẽ quay lại nói chuyện rõ ràng với cô sau.
Nhìn hình bóng hắn đi mất, không hiểu sao lòng cô cảm thấy thật trống vắng, trong đầu nghĩ ngợt một chút liền xuất hiện cơn đau kịch liệt khiến cô vô cùng thống khổ, chỉ biết cắn răng ôm đầu, mãi một lúc sau mới th·iếp đi vì đau đớn.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan