Chương 206: Suy Sụp

05/05/2025 10 9.0
Chương 206: Suy Sụp

Nghĩ tới số phận bi kịch của Linh Khả Nhi, Dương Tuấn Vũ cũng có phần không biết phải làm thế nào mới tốt.

Ngay khi hắn định vào thăm cô, vừa bước tới gần cửa thì đụng phải một cô y tá, cô ta quay sang nhìn thì thấy hắn có phần quen mắt liền hỏi:

- Anh có phải là người nhà của bệnh nhân Khả Nhi, phòng 402 không?

- Đúng vậy, cô ấy có gì không ổn sao?

Dương Tuấn Vũ gật đầu trả lời, ánh mắt nhìn vào trong thấy Linh Khả Nhi đang ngủ, hiện tại chỉ có em gái cô thì đang đi mua cháo rồi, nếu có việc gì hắn đương nhiên sẽ giúp đỡ.

Cô y tá gật đầu:

- Mời anh đi theo tôi tới gặp bác sĩ, ông ấy có vài lời nói về tình hình sức khỏe của người bệnh.

- Được.

Dương Tuấn Vũ lập tức đáp ứng, hai người rảo bước đi về khu hành chính.

Tới phòng ghi tên PGS.TS. Trương Văn Khánh, cô y tá cẩn thận gõ cửa:

- Phó trưởng khoa, tôi đã gọi người nhà bệnh nhân Nhi tới.

- Mời họ vào.

- Vâng.

Cô mở cửa rồi hướng hắn gật đầu một chút, đợi hắn đi vào cô mới đóng lại cửa rồi rời đi làm tiếp công việc còn dang dở của mình.

Dương Tuấn Vũ vào phòng, hiện ra trước mắt là một căn phòng giản dị, chỉ yếu là sách vở, chính giữa có bàn làm việc và một bộ sofa, nhìn qua phó khoa nơi đây cũng không có gì khác so với một căn phòng bình thường.

Nhưng ngồi ở phía bên kia bàn làm việc, một vị bác sĩ trung niên tóc đã hoa râm đang nhìn hắn gật đầu, thái độ tới ánh mắt đều toát lên phong thái thông tuệ khiến người đối diện cảm thấy thập phần tin tưởng. Đây là tác phong chỉ xuất hiện ở một người bác sĩ kinh nghiệm nhiều năm mới có.
Dương Tuấn Vũ ngồi xuống ghế sofa, vị bác sĩ này rời bàn làm việc, tay cầm theo một tập hồ sơ bệnh án cùng các giấy tờ liên quan ngồi xuống phía đối diện hắn rồi nói:

- Theo thăm khám và các xét nghiệm lúc vào viện, tôi đã tiến hành làm thêm các xét nghiệm hỗ trợ chuẩn đoán chuyên sâu, mục đích là tìm ra nguyên nhân gây ra tình trạng suy tủy mạn tính của bệnh nhân Khả Nhi.

Dương Tuấn Vũ có chút lo lắng hỏi:

- Vậy tình hình có khả quan không bác sĩ?

Vị bác sĩ trung niên kín đáo thở dài một chút, nhưng vẫn bị hắn tinh tế nhận ra, trong lòng càng lo lắng, định lên tiếng thì bác sĩ đã nói:

- Nguyên nhân căn bản đã tìm ra được, nhưng lại không được khả quan cho lắm.

- Cụ thể là thế nào thưa bác sĩ?

Hắn sốt ruột vội hỏi.

Bác sĩ đứng dậy, treo một loạt phim lên bảng đèn, đây là phim cộng hưởng từ. Ánh sáng đèn chiếu lên, các vùng trên phim nhất thời có phần rõ ràng hơn, chẳng qua nó chỉ có hai màu đen trắng, người không có chuyên ngành khó mà hiểu được nội dung bên trong.

Nhưng Dương Tuấn Vũ trải qua quá trình học tập kiến thức y học mà Triệu Cơ đề ra, hắn đại khái nhìn ra vấn đề.

Bác sĩ không cần biết hắn có hiểu hay không, ông lấy ngón trỏ bắt đầu giải thích:

- Đây là phim cộng hưởng từ sọ não. Theo thăm khám tôi phát hiện bệnh nhân có biểu hiện của đau đầu, hay quên các sự kiện ngắn hạn dù nó vừa mới xảy ra. Vì thế, sau quá trình hội chẩn, tôi đã đề nghị bệnh nhân đi chụp phim. Và đây là kết quả.

Theo như cậu thấy, trên loại phim này, vùng xương sọ dạng vòng tròn bao quanh có màu trắng, não có màu hơi xám. Đây là vùng não thùy trán, cậu thấy giữa vùng não màu xám bình thường lại đột nhiên xuất hiện một khối hình cầu với nhiều chân lan ra, có màu trắng nổi bật lên bất thường.

Sau khi hội chẩn, chúng tôi kết luận bệnh nhân mắc u não thùy trán trái. Còn về tính chất u, nhiều khả năng là u ác tính. Mà đây có thể là căn nguyên chính gây nên suy tủy. Ung thư d·i c·ăn xương gây chèn ép và giảm chức năng các vùng tủy tạo máu.

Dương Tuấn Vũ nghe tới đây không khỏi như bị sét đánh, thân thể chấn động, đôi mắt trợn lớn khó có thể chấp nhận sự thật này. Vị bác sĩ nọ thấy vậy thì thở dài lắc đầu, ánh mắt buồn bã.

Bao nhiêu năm làm lâm sàng, với kiến thức và kinh nghiệm của bản thân, ông đã gặp không ít các trường hợp suy tủy do các loại nguyên nhân từ lành tính tới ác tính, nhưng không nghi ngờ gì, u·ng t·hư não d·i c·ăn gây suy tủy là một trong những loại có tiên lượng sống kém nhất.
Vốn u·ng t·hư não đã luôn là loại u·ng t·hư khó chữa hàng đầu, lại còn xuất hiện tình trạng d·i c·ăn thì càng là tồi tệ.

Dương Tuấn Vũ từ trong sợ hãi tỉnh lại, hắn dồn hỏi vị bác sĩ nọ:

- Bác sĩ, liệu có cơ hội cứu chữa không? Bao nhiêu tiền tôi cũng có thể chi trả.

Dương Tuấn Vũ đúng là quan tâm quá hóa loạn, bản thân hắn có kiến thức y học không tồi đương nhiên biết tình trạng của Linh Khả Nhi có bao nhiêu phần cơ hội, đừng nói là nhiều tiền, e là tiền chất thành núi đi chăng nữa cũng vô dụng.

Bác sĩ lắc đầu:

- Cơ hội rất thấp. Trường hợp u·ng t·hư d·i c·ăn này chỉ có thể dùng hóa trị và xạ trị để diệt các tế bào u·ng t·hư, nhưng khả năng này vẫn rất thấp. Chưa kể thể trạng bệnh nhân hiện quá kém, khó mà có thể chịu được rất nhiều tác dụng phụ do hóa chất gây ra. Mặc dù không muốn nói ra điều này, nhưng tôi thấy cậu và gia đình nên trân trọng quãng thời gian còn lại của cô ấy, nếu cô ấy muốn làm gì thì nỗ lực đáp ứng thôi. Về mặc y học đã khó có cơ hội thay đổi được gì rồi.

Dương Tuấn Vũ hai mắt đỏ lên, cả cơ thể như người mất hồn, đôi tay run run không biết phải làm gì cho tốt. Hắn vội gọi Triệu Cơ để tìm cách giải quyết.

Sau khi có được đầy đủ thông tin, Triệu Cơ vẫn là khó khăn lên tiếng:

- Mặc dù y học thế kỷ sau đã rất phát triển, nhưng u·ng t·hư vẫn là thứ đeo bám con người vô cùng dai dẳng, chưa có cách nào chữa trị hoàn toàn căn bệnh n·an y· này. Ung thư não d·i c·ăn là một trong những loại u·ng t·hư tiên lượng kém nhất.

- Nếu y học thuần túy không được thì sử dụng Ki chữa trị có được không?

Đã có nhiều người thử nghiệm rồi, hiệu quả nói chung không được như kì vọng. Ki có tính năng chữa trị đa phần là loại có tác dụng phục hồi các tế bào bị tổn thương. Ung thư lại khác, bản thân các tế bào này có sức sinh trưởng cực kì mạnh mẽ, gây ra chèn ép các dòng tế bào bình thường của cơ thể khiến nó dần dần c·hết đi.

Nếu dùng Ki hệ chữa trị truyền vào, cả tế bào bình thường và tế bào u·ng t·hư đều bị kích thích tăng trưởng thì hậu quả chẳng khả quan hơn bao nhiêu, thậm chí còn khiến các tế bào ác tính này tăng mạnh mẽ hơn, khiến bệnh nhân c·hết nhanh hơn.

Dương Tuấn Vũ nghe phân tích như thế, đầu tiên là suy sụp vì bản thân Triệu Cơ cũng nói cơ hội quá kém, nhưng sau đó đôi mắt chợt sáng lên một chút, hắn nói:

- Nếu có thể điều khiển dòng Ki chính xác t·ấn c·ông từng tế bào u·ng t·hư thì sao?

Triệu Cơ ngạc nhiên nhưng vẫn nói:

- Nếu thế thì chắc chắn có thể điều trị được. Vốn ở thế kỷ 22 người ta cũng cố gắng thử nghiệm trị liệu theo phương pháp “từng tế bào” nhưng trong cơ thể con người có hàng tỉ tỉ tế bào, làm sao có thể đi lần mò tìm từng chút một mà tiêu diệt u·ng t·hư được?
Điều khiển Ki tinh tế thì có thể tác động vào từng cơ quan, hoặc các vùng trong cơ quan, nhưng mức độ tế bào bình thường còn phải dùng kính hiển vi phóng đại hàng ngàn lần mới thấy được thì làm sao có khả năng. Nhất là khi các tế bào nằm sâu bên trong cơ thể đã nằm ngoài phạm trù mà mắt có thể kiểm soát được.

- Người khác không được chưa chắc anh không làm được. Em đừng quên thế kỷ 22 người mạnh nhất mới chỉ là Đại Công Tước, còn anh đã là cấp độ Đế Hoàng, năng lực không chỉ đơn giản là cao hơn hai cấp. Có rất nhiều điều anh cảm thấy có thể làm, chẳng qua chưa thử nên không biết.

- Nhưng như thế sẽ tốn của anh rất nhiều tinh lực và thời gian, nhất là thời điểm bùng nổ công nghệ này anh không thể không làm chủ.

Dương Tuấn Vũ lắc đầu:

- Mọi kế hoạch căn bản anh đã triển khai, phần còn lại chủ yếu là xây dựng các cơ sở. Em nên nhớ anh không chỉ có một mình, về cấp độ sức mạnh anh có thể hơn nhiều người, nhưng trí tuệ và tư duy thì chưa hẳn đã là giỏi nhất.

Triệu Cơ có phần bắc đắc dĩ nhưng biết không thể phản đối hắn được, chẳng qua quá trình nhân tính hóa khiến cô có phần tò mò về mối quan hệ của hắn với cô gái tên Linh Khả Nhi kia:

- Anh với cô ấy mới chỉ gặp nhau một vài lần, không tới mức anh phải cố gắng như vậy vì cô ta chứ? Anh nên biết xã hội có quá nhiều người hoàn cảnh bi thảm, nếu ai anh cũng giúp thì chỉ sợ không bao giờ xong. Em không nói anh thấy người g·ặp n·ạn thì mặc kệ, nhưng sự quan tâm của anh với cô gái này có phần hơi quá rồi.

Dương Tuấn Vũ tức giận quát:

- Em đừng can thiệp vào chuyện riêng tư của anh!

Triệu Cơ nhất thời bị hắn trút giận, nếu có thân thể thì chắc cô đã rơi lệ rồi, cô không ngờ hắn vì một người không có bao nhiêu quan hệ thân thiết lại mắng mình như vậy, nhất thời tủi thân chỉ biết im lặng.

Dương Tuấn Vũ sau khi nóng giận cũng biết mình đã nói sai, hắn thở dài:

- Anh xin lỗi, Triệu Cơ, có những việc mặc dù anh không nói nhưng hi vọng em có thể thông cảm. Cô gái này đối với anh chẳng qua chỉ có gặp gỡ vài lần, nhưng không biết vì sao anh cảm thấy đã nợ người ta rất rất nhiều. Có lẽ là duyên nợ từ kiếp trước cũng nên.

Em cũng thấy đấy, tình cảm con người rất phức tạp. Anh hiểu ý em nói, anh đương nhiên không thể quan tâm giúp đỡ từng số phận bi thương, nhưng cô ấy anh nhất định phải cứu chữa, nếu không kiếp này anh khó mà an tâm được.

Còn em, Triệu Cơ, nếu em có một cơ thể thực sự, đừng nói là em mắc bệnh hiểm ngèo, dù là phải hi sinh rất nhiều thứ, thậm chí cả sức mạnh anh nỗ lực có được, anh cũng sẽ bảo vệ em đến cùng.

Triệu Cơ nghe vậy thì tâm trạng tốt hơn nhiều, cô cũng biết Dương Tuấn Vũ không phải người làm việc vô lý, hắn quyết tâm chữa trị cho người này hẳn là có lý do của mình. Âu cũng là cô có phần ích kỉ, lần này bị hắn mắng coi như không oan. Ít nhất trong suy nghĩ của hắn vẫn luôn có cô tồn tại, so với việc có một thân thể nhưng phải tách rời hắn, cô thực sự thích cuộc sống ở đây hơn.

Ở đây, bất cứ khi nào hắn cần, cô cũng có thể lập tức xuất hiện, không cần nói ra thành tiếng, hai người họ chỉ cần trao đổi suy nghĩ là đã có thể liên hệ được với nhau. Cảm giác này thật thoải mái. Ở bên ngoài tách rời ra, hắn luôn có việc phải làm nên chẳng thể lúc nào cũng có người đi theo bên cạnh được, mà cô lại có thể làm được việc đấy, về khía nào đó, cô còn được gần gũi người đàn ông này hơn cả vợ của hắn nữa.

Dương Tuấn Vũ đương nhiên không biết biến hóa tâm tình của Triệu Cơ, nhưng những lời hắn vừa trao đổi với cô quả thật là không có nửa điểm giả dối. Quay trở lại thực tế, sau khi tìm được một tia hi vọng, ánh mắt hắn không còn suy sụp như trước nữa.

Nếu y học hiện đại đã không thể làm được gì nữa, hắn cũng không muốn Khả Nhi ở lại bệnh viện, nơi vừa lạnh lẽo lại toàn mùi thuốc sát trùng khó ngửi này nữa. Tuy tỉ lệ hắn có thể chữa khỏi cho cô có lẽ không cao lắm, nhưng so với việc chắc chắn c·hết thì đương nhiên tốt hơn nhiều. Chẳng qua quãng đường quay trở lại phòng 402, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách thuyết phục Linh Khả Nhi đi theo mình yên tâm chữa trị.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025