Chương 205: Số Khổ

05/05/2025 10 9.0
Chương 205: Số Khổ

Tình hình của Linh Khả Nhi khá phức tạp, dưới sự hội chẩn của nhiều bác sĩ trong khoa Huyết Học đã kết luận cô bị Suy tủy mạn tính, chức năng sản xuất tế bào máu của tủy hiện chỉ đạt không tới 40% so với người bình thường.

Bệnh diễn biến nặng, có nguy cơ t·ử v·ong cao nên bác sĩ đã gọi hai người vào giải thích, đồng thời nói với họ nhanh chóng liên hệ với người thân của bệnh nhân.

Dương Tuấn Vũ ngay từ khi biết kết quả suy tủy thì hắn đã lường trước tới hậu quả nghiêm trọng của căn bệnh này rồi, cũng chính vì lý do đó mà hắn mất bình tĩnh mới đột nhiên nổi giận với Linh Khả Nhi.

Mặc dù không ai muốn bản thân mình bị bệnh. nhưng theo sự hiểu biết của hắn đối với Khả Nhi. từ cách sinh hoạt khắc khổ có phần cực đoạn của cô mới là nguyên nhân mấu chốt gây nên hậu quả như ngày hôm nay.

Đương nhiên không thể trách một người sống bần hàn tiết kiệm được, bởi vì đồng tiền không dễ dàng kiếm như thế, nhất là với một người phải trang trải sinh hoạt phí cho cha mẹ già lại bị bệnh tật quấn thân, còn em nhỏ cần đi học. Khả Nhi chính là vừa đi học vừa đi làm từ hồi cấp hai, cấp ba, bao nhiêu vất vả, áp lực bươn trải trong xã hội cô đều phải kiên trì chịu đựng từ sớm.

Dù kiếp này có nhiều sự thay đổi, nhưng đó là nói về cuộc sống của hắn, còn đối với Khả Nhi, nó không có bao nhiêu ảnh hưởng. Hai người gần như chỉ gặp nhau thoáng qua vài lần, hắn cũng giúp cha mẹ cô chữa khỏi bệnh nhưng sau đó hoàn toàn vẫn là tự cô lo liệu.

Theo như Triệu Cơ tra cứu tư liệu, cha mẹ Khả Nhi sau khi chữa khỏi bệnh thì sau một thời gian đi làm ở công ty Thủy Sản đã bị người ta hãm hại, không chỉ mất việc mà còn phải đền bù một khoản chi phí rất lớn. Cũng may lần đó thông qua hắn giới thiệu nên Đình Lan không bắt họ bồi thường, nhưng việc giữ lại công ty làm là không có khả năng.

Sau lần mất việc đó, cha cô vì oan ức, lại suy nghĩ nhiều, nên sinh bệnh, mẹ cô cũng đành phải ở nhà lo toan chợ búa kiếm sống. Gánh nặng lại một lần nữa đè lên đôi vai của Khả Nhi.

Công việc ở phòng thiết kế Nhã Nam mà hắn giới thiệu cho cô làm ban đầu với con mắt nghệ thuật và sự chăm chỉ của Linh Khả Nhi nên thu nhập khá tốt, chỉ là những thiết kế của họ nhanh chóng bị đối thủ cạnh tranh bắt chước, chèn ép thị trường nên chẳng mấy đã suy sụp phải tuyên bố đóng cửa.

Cuộc sống khó khăn chỉ làm cô kiên cường hơn, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt, nhưng việc ăn uống, nghỉ ngơi của Khả Nhi rõ ràng rất qua loa.

Cô nhận khá nhiều công việc.

Hiện giờ ngoài việc tại công ty thiết kế nội thất, về nhà cô lại làm thêm các đồ thủ công mỹ nghệ, sáng còn đi giao sữa sớm ... có thể nói, cô tranh thủ mọi lúc mọi nơi để làm việc, thời gian nghỉ quả thực chẳng có.

Dương Tuấn Vũ sau khi đọc những tài liệu mà Triệu Cơ thu thập được trong lòng không khỏi quặn lại, mặc dù giữa họ đã không còn quan hệ gì, nhưng nhìn một người đã từng là người yêu, đã từng sống cùng mình suốt bao nhiêu năm khổ sở như thế, hắn vẫn rất đau.
Suy tủy mặc dù có khá nhiều phương pháp điều trị, nhưng đa phần đều chỉ duy trì được trong vòng 5 năm là lại tái phát bệnh. Chưa kể, trong suốt quá trình điệu trị hóa chất, với nền tảng cơ thể yếu ớt của Khả Nhi hiện nay, khó mà nói trước cô có thể vượt qua được hay không.

Duy nhất chỉ còn một cách đó là ghép tủy, chẳng qua tìm được nguồn tủy phù hợp không phải dễ, mà ngay cả khi ghép thành công thì vẫn phải duy trì thuốc tránh thải ghép suốt đời, chưa nói tới chi phí tốn kém, khả năng thất bại của phương pháp này vẫn tương đối cao. Nhất là với cách sinh hoạt và liều mạng làm việc của cô, thì có thuốc tiên cũng không cự lại được.

Số tiền cho cả phẫu thuật, chi trả cho thuốc điều trị suốt đời của cô, thậm chí là cho cả gia đình cô một cuộc sống sung túc đã không phải là việc gì đó quá khó khăn, hoặc nói là rất đơn giản. Nhưng hắn biết, cô chắc chắn sẽ cự tuyệt sự giúp đỡ ấy.

Dương Tuấn Vũ suy nghĩ rất nhiều, tranh thủ đi giải quyết công việc tại khu dự án, hắn lại quay trở về bệnh viện theo dõi tình hình sức khỏe của cô. Hôm nay đã là ngày thứ ba, khi tại đây đã có mẹ và em gái Khả Nhi luân phiên tới chăm sóc, hắn vẫn chưa biết phải làm sao mới thuyết phục được cô.

Chợt hắn nhớ tới Thẩm Giang, người này chẳng phải là chồng chưa cưới của cô ấy sao? Nhưng ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu. Trong lòng hắn thực sự rất tức giận, nhưng trước hết vẫn là phải làm rõ việc này.

Nhân lúc Khả Hân (em gái Khả Nhi) tới chăm sóc chị, Dương Tuấn Vũ đã kéo con bé ra hỏi thăm:

- Anh nghe cô hàng xóm nói nhà em đã chuyển tới Hà Đô rồi à?

Khả Hân đôi mắt to tròn hơi cụp lại, buồn bã nói:

- Vốn là như vậy, nhưng từ hôm qua đã không phải nữa rồi.

Dương Tuấn Vũ cảm thấy có điều bất thường, liền hỏi:

- Sao lại như thế? Chẳng phải chị em sắp lấy chồng sao?

- Lấy chồng?
Khả Hân nước mắt lưng chòng, cô nghẹn ngào lắc đầu:

- Vốn là chị đã có bạn trai cách đây vài tháng, người này hình như là bạn học cùng chị, gần đây mới tiến triển tình cảm. Nhân lúc nhà cũ bị lọt vào đất của dự án nên chưa có chỗ ở, chị đã dùng tiền tích cóp để thuê một căn nhà dưới Hà Đô, vừa để tiện quan tâm cha mẹ ốm đau, vừa để em đỡ phải đi lại xa xôi. Em hiện đang học ở dưới đó, hàng tháng chỉ về nhà được 1-2 lần nên chủ yếu vẫn là chị gái chăm sóc cha mẹ, nếu nhà ở gần hơn, em không tốn tiền thuê nhà mà lại có thể phụ chị phần nào.

Đáng lẽ chị và người nọ sắp kết hôn, nhưng sau khi nghe tin chị bị bệnh này, hắn liền trở mặt không nhận. Tình cảnh gia đình em vốn không được phía nhà trai để vào mắt, nay bản thân chị lại mắc bệnh nặng như vậy, họ đương nhiên không muốn rước một người bệnh về nhà để hầu hạ rồi.

Nói tới đây cô liền bật khóc, nước mắt chảy ra không kìm lại được. Chợt nghĩ tới điều gì đó, cô nắm chặt tay hắn lắc, ánh mắt van xin:

- Anh nhất định không được nói với chị ấy, em đã nói dối rằng anh rể bận đi công tác nên chưa đến thăm chị được. Nếu để chị biết chuyện này, với tình trạng của chị e rằng càng xấu hơn.

Dương Tuấn Vũ nghe tới đó hoàn toàn phát nộ, nhưng hắn phải cố kìm nén lại không phát tác trước mặt Khả Hân, nuốt cơn đau vào trong, hắn gật đầu:

- Ừ, anh sẽ không nói. Em yên tâm.

Khả Hân nghe được hắn đảm bảo khẽ thở ra một hơi, cô vội lau nước mắt rồi nói với hắn:

- Anh ở lại chơi, em đi mua chút cháo cho chị.

- Ừ, em đi đi. Lên căng tin bệnh viện mua cho đảm bảo một chút.

Khả Hân ngập ngừng, định nói lại thôi. Dương Tuấn Vũ hiểu ra, hắn vẫy tay gọi cô lại:

- Chẳng lẽ mấy hôm nay cô ấy văn ăn cháo ở ngoài?

Khả Hân chực khóc, hắn hít sâu một hơi kìm nén:

- Có phải chị em dặn thế phải không?
Cô bé buồn bã gật đầu.

- Ài!

Hắn thở dài, bệnh tới nước này rồi cô ấy vẫn muốn tiết kiệm mua đồ ăn ở ngoài. Chưa nói tới dinh dưỡng chắc chắn không đủ, mà chất lượng thực phẩm rõ ràng không đảm bảo, nhỡ ăn rồi đau bụng, bệnh mới thêm vào, bệnh cũ sẽ càng nặng thêm.

- Khả Hân, em cũng lớn rồi. Em hiểu tình trạng bệnh của chị em không? Anh biết không phải lỗi của em, nhưng cũng nên khuyên chị em đừng nên tiết kiệm tiền cho sức khỏe. Được rồi, anh không trách em đừng khóc.

Nói nửa chừng hắn thấy nước mắt con bé lại chảy ra, Dương Tuấn Vũ không biết làm sao. Mà cũng do Khả Nhi, cô ép con bé làm vậy thì sao nó dám cãi lời.

Dương Tuấn Vũ nhớ sáng nay mình có đi rút tiền, hắn lấy ra nhét vào tay Khả Hân:

- Cầm lấy, mua cho chị em đồ ăn đầy đủ một chút. Ở đây cháo thịt băm rau củ và thịt băm nấm thập cẩm khá được, lại đủ dinh dưỡng, em mua nhiều một chút.

- Cái này,...

Khả Hân nhìn mấy tờ 500 ngàn trong tay, gương mặt có phần sợ hãi.

- Không có gì cả, em nên nhớ, cái quan trọng hiện giờ là sức khỏe của chị em. Tiền mặc dù đáng giá nhưng sức khỏe mới là trên hết. Anh là bạn của chị em, ngày trước chị em đã giúp anh rất nhiều, cho nên em không phải nghĩ gì cả. Anh nói sao, em cứ nghe thế. Được rồi, đi mua đi, đừng để chị em lát ngủ dậy lại đói.

Khả Hân ngập ngừng nhưng bị hắn nghiêm giọng dặn dò nên bất đắc dĩ gật đầu rời đi, vừa đi, cô bé không khỏi tò mò vì thân phận của anh trai này. Bản thân cô thấy hắn rất quen, nhưng chẳng nhớ đã gặp được ở đâu.

“Lúc ốm đau, anh ta lại ở bên cạnh chị. Một người tốt như vậy sao chị lại không yêu nhỉ?”

Khả Hân trên đường đi không khỏi nghĩ ngợi, cô quyết định khi về có thời gian hỏi chị một chút xem sao. Đối với cô mà nói, tên Thẩm Giang mặt mũi nhìn sáng sủa, ăn nói cũng ngọt lịm kia, hoàn toàn chỉ là đồ giả dối. Chỉ có anh trai này vừa cao ráo, lại đẹp trai, phong độ mới xứng đáng làm anh rể mình.

Hình tượng chị gái trong mắt con bé quả thực vô cùng vĩ đại, chị là số một. Tìm được một người hết lòng vì gia đình, chăm chỉ chịu khó như chị thời buổi này đâu có dễ gì.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025