Chương 204: Tình Huống Xấu

05/05/2025 10 9.0
Chương 204: Tình Huống Xấu

Dương Tuấn Vũ chẳng để ý nhiều tới ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của mọi người, hắn đi tới bên cạnh Linh Khả Nhi, vừa định dìu cô thì cô xua tay:

- Cảm ơn anh, Mỹ Kỳ đỡ tôi là được rồi.

Nét sang trọng của chiếc xe thực ra không nằm ở vẻ bên ngoài, chỉ khi bước vào khoang nội thất của xe hai cô gái mới cảm thấy sự khác biệt. Họ mặc dù không phải tầng lớp người khá giả, nhưng vì công việc nên đều được đi nhiều loại xe.

Tuy vậy, họ đều chưa thấy có chiếc xe nào trong tầm giá lại có nhiều nội thất tiện nghi và đắt đỏ như vậy. Ánh mắt nhìn người nam nhân đang cầm vô lăng có phần lo lắng. Đây tựu chung cũng là cảm giác sinh ra khi khoảnh cách chênh lệch giàu – nghèo quá mức rõ ràng, nó khiến bản thân khi giao tiếp, ứng xử luôn thấp hơn người ta một cái đầu.

Dương Tuấn Vũ mặc dù rất muốn hỏi về đám cưới của cô với Thẩm Giang, và cuộc sống của cô thời gian qua, nhưng hắn vẫn nhịn được. Sự xuất hiện của hắn không khiến Khả Nhi có bất cứ ký ức gì đã đủ để nói lên rằng giữa hai người vốn không gì của nhau.

Chẳng qua ngồi ghế trước lái xe thi thoảng hắn vẫn nhìn gương chiếu hậu, từ dáng vẻ của cô không giống việc sắp làm dâu của một gia đình giàu có.

Theo trí nhớ kiếp trước, Thẩm Giang vốn là bạn thân của hai người, tính tình hiền hậu, đối nhân sử thế tốt, lại đẹp trai nhà giàu. Có thể nói, hắn chính là hình mẫu lý tưởng trong mắt các nữ sinh. Tuy vậy, hắn lại rất kiên trì theo đuổi Khả Nhi, dù rất nhiều lần bị cô cự tuyệt.

Dương Tuấn Vũ không biết điều này, hắn thì quá quan tâm tới việc tìm kế sinh nhai, bản thân lại rất kiêu ngạo không chịu nhận sự trợ giúp từ Thẩm Giang. Khả Nhi cũng không nói với hắn chuyện Thẩm Giang theo đuổi cô, vì sợ tình bạn từ nhỏ giữa bọn hắn vì cô mà đổ vỡ.

Mãi sau này khi hai người chia tay, một thời gian sau Thẩm Giang mới nhận được sự đồng ý của cô, và như sợ mất người con gái này, hắn còn gấp gáp tổ chức lễ cưới. Tất cả chỉ diễn ra vỏn vẹn trong vòng một tháng.

Từ đó nhìn ra thì đáng lẽ ra Thẩm Giang sẽ không nên để Khả Nhi xanh xao, ốm yếu như hiện tại mới phải. Trong lòng hắn chẳng hiểu sao nổi lên một cơn tức giận, nhưng sự xuất hiện của hắn hiện giờ chẳng khác gì một người ngoài cuộc, không có tư cách gì can thiệp.

Cứ suy nghĩ liên miên cũng đã tới cổng bệnh viện tỉnh Yên Phú, hắn tạm gác lại mọi việc trong đầu.

Vì sự tồn tại của bệnh viện Đa Khoa Thịnh Thế, các bệnh viện trong nước vô hình chung trong mấy năm qua đều thay đổi cách tiếp cận với bệnh nhân, đặc biệt là thái độ ứng xử với người tới khám.

Sự hách dịch và cáu giận vô cớ đã giảm đi rất nhiều, các bệnh viện đều đang chuyển sang cơ chế kinh doanh, người tới khám không chỉ là người bệnh mà còn là khách hàng sử dụng dịch vụ chăm sóc sức khỏe. Vì thế, nhận được sự hài lòng và đánh giá tốt của người dân là một trong những tiêu chí xếp hạng bệnh viện bây giờ.

Ngay từ khâu vào cửa, sự nhiệt tình của nhân viên bảo vệ đã khác hẳn.
Tình trạng tái nhợt cùng cái chân đau của Linh Khả Nhi lập tức được Dương Tuấn Vũ nói thành “Ngã gãy chân” nên được phân loại thành “trường hợp c·ấp c·ứu” nhân viên ở quầy tiếp đón nhanh chóng đẩy tới một xe giường nằm, yêu cầu một trong hai người đi cùng ở lại khai báo thông tin bệnh nhân, một người còn lại đưa bệnh nhân vào phòng khám c·ấp c·ứu ngoại.

Mỹ Kỳ đương nhiên ở lại làm thủ tục, còn Dương Tuấn Vũ rảo bước đẩy cô tới phòng theo chỉ dẫn.

Bệnh viện đa khoa Thịnh Thế mới được thành lập khoảng 10 năm đổ lại đây, nhưng đứng sau lại có một siêu tập đoàn kinh tế hậu thuẫn nên trình độ và máy móc hiện đại đã hơn xa so với mặt bằng chung của cả nước. Đây cũng là nơi thu hút rất nhiều bác sĩ tay nghề giỏi và có y đức tốt, nên vô hình chung trở thành một trung tâm sức khỏe hàng đầu cả nước.

Để nâng cao trình độ và thái độ làm việc của y bác sĩ, hàng năm bệnh viện Thịnh Thế lại tổ chức vài khóa học, các bệnh viện khắp nơi trên tổ quốc đều nhiệt tình đăng ký cho cán bộ của mình, và Yên Phú ngay gần đây có được ưu thế không nhỏ.

Bác sĩ của bệnh viện đa khoa tỉnh Yên Phú coi như đều đã được học qua một khóa học. Từ thái độ và cách tiếp cận vấn đề đã nói lên được tất cả. Cũng chính vì lẽ đó, hắn mới đưa cô tới bệnh viện này chứ không phải tới thẳng bệnh viện đa khoa Thịnh Thế.

Sau khi thăm khám cơ bản, bác sĩ yêu cầu lấy máu làm xét nghiệm và đi chụp X-quang và siêu âm.

Vì là trường hợp c·ấp c·ứu nên kết quả trả về đầy đủ trong vòng 1 tiếng. Sau khi đọc kết quả xét nghiệm, bác sĩ lập tức gọi hắn và cô gái tên Mỹ Kỳ vào phòng riêng.

Mỹ Kỳ vẫn là nhanh miệng lên tiếng trước:

- Bác sĩ tình hình của bạn tôi ra sao?

Bác sĩ đưa cho họ xem kết quả, rồi giải thích:

- Như anh chị thấy, chân của bệnh nhân Khả Nhi không có vấn đề gì nghiêm trọng, không bị gãy hay rạn xương, chỉ cần nắn trật, uống và bôi thuốc một thời gian ngắn là ổn định.

Mỹ Kỳ mừng rỡ:

- Vậy tốt quá rồi!
Bác sĩ xua tay, mà Dương Tuấn Vũ cũng không xem qua phim X-quang mà để Mỹ Kỳ xem, bởi vì cái hắn quan tâm chính là kết quả xét nghiệm máu và điện tim, vừa xem lông mày lập tức nhíu chặt.

- Tình trạng chị Khả Nhi có chút không ổn, mặc dù chân tổn thương không quá đáng nói, nhưng qua kiểm tra phát hiện mức độ thiếu máu rất nặng. Nói đơn giản một chút để hai người hiểu, trong máu vốn có ba nhóm tế bào chính là hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu.

Hồng cầu vận chuyển oxy, cung cấp cho mọi cơ quan hoạt động; bạch cầu có vai trò phòng chống và loại trừ các tác nhân gây bệnh; tiểu cầu có vai trò làm đông máu, hữu ích khi bị chảy máu.

Ba dòng tế bào này có chức năng vô cùng quan trọng, một khi thiếu một trong số ba nhóm sẽ dẫn tới cơ thể mắc bệnh. Tùy theo mức độ thiếu mà tình trạng bệnh nặng nhẹ khác nhau.

Trường hợp của chị Khả Nhi đây, không chỉ thiếu một trong ba dòng tế bào mà tôi vừa nói, mà là thiếu cả ba dòng, mức độ thiếu cũng vô cùng trầm trọng. Theo tiêu chuẩn chẩn đoán, chị Khả Nhi đã bị suy tủy mức độ nặng.

Nguyên nhân chưa rõ, cần làm thêm các xét nghiệm và can thiệp khác. Tôi là bác sĩ ngoại, không quá chuyên sâu về lĩnh vực này, vì thế, tôi đã liên hệ với bác sĩ nội khoa, hiện giờ bệnh nhân cần nhập viện vào khoa Huyết Học để điều trị. Hai người có thắc mắc gì có thể hỏi.

Mỹ Kỳ nghe bác sĩ giải thích mặt mũi tái đi, cô không nghĩ tình trạng bệnh của Khả Nhi lại xấu như vậy, nhất thời không biết làm sao.

Dương Tuấn Vũ mặc dù không phải bác sĩ nhưng hắn có một thời gian huấn luyện không ngắn về y học, đấy chính là do Triệu Cơ yêu cầu hắn học hỏi, nghiên cứu. Để làm sao, những bệnh tật cơ bản, tình trạng sức khỏe thông thường hắn đều phải biết để phục vụ bản thân và mọi người xung quanh.

Dương Tuấn Vũ biết sự khó khăn của vị bác sĩ chuyên khoa Ngoại này, người ta chuyên mổ xẻ chứ không phải điều trị các bệnh bằng thuốc nên chuyển sang khoa chuyên sâu là điều đúng đắn. Sợ nhất là dù biết nhưng vẫn cố giữ lại làm chậm trễ điều trị gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Lúc cần quyết đoán hắn vẫn là người phải lên tiếng:

- Cảm ơn bác sĩ, hiện giờ tôi có thể đưa bệnh nhân lên khoa Huyết Học rồi chứ?

Bác sĩ gật đầu:

- Nếu người nhà đồng ý thì ký vào tờ đơn này, một người đi làm thủ tục nhập viện, đoàn nhân viên khoa Huyết Học vừa được tôi liên hệ chắc sắp tới rồi, một người theo họ vận chuyển bệnh nhân lên khoa.

Dương Tuấn Vũ nhìn sang cô gái bên cạnh:

- Cô đi làm thủ tục, tôi đưa Khả Nhi lên khoa.
- Được.

Mỹ Kỳ nghe vậy liền gật đầu, vận chuyển bệnh nhân vẫn nên nhờ sức của đàn ông, cô thân quen với Mỹ Kỳ nên làm thủ tục sẽ nhanh chóng hơn. Phân chia công việc như vậy không có gì phải băn khoăn cả.

Đợi ra khỏi phòng, Mỹ Kỳ xin số của hắn để lát làm xong thủ tục còn gọi hỏi đường đi, số phòng và số giường. Dương Tuấn Vũ đọc số rồi lập tức bước tới chỗ Khả Nhi đang được một nhóm nhân viên y tế bao quanh.

Thấy ánh mắt có phần nghi hoặc và có điểm sợ hãi của cô, hắn vội lên tiếng giải thích:

- Là như vậy, chân của cô không sao, nhưng tình trạng thiếu máu nặng nên cần nhập viện điều trị, bây giờ tôi sẽ đưa cô lên khoa.

- Tôi không sao. Anh bảo bác sĩ cho tôi về nhà là được rồi. Trong người tôi thế nào, tôi là người rõ nhất, cái này không cần điều trị đâu, tôi về nhà ăn uống bồi bổ mấy hôm là khỏe mà.

Dương Tuấn Vũ không hiểu sao lại nổi giận, Linh Khả Nhi vẫn như thế, chẳng lẽ tên khốn Thẩm Giang kia không quan tâm tới cô sao? Ngay từ khoảnh khắc đầu tiền nhìn thấy ai cũng sẽ nhận ra sức khỏe của cô rất không ổn.

- Cô đừng cứng đầu. Tiền! là thiếu tiền chứ gì? Tôi sẽ trả viện phí cho cô không thiếu 1 đồng. Cô lập tức nhập viện điều trị.

Có lẽ giọng hắn có phần khá to khiến bệnh nhân và người nhà xung quanh đều hướng bên này nhìn tới. Khả Nhi bị hắn quát đầu tiên là giật mình, sau đấy nước mắt chảy ra, cô phản kháng:

- Anh là gì của tôi mà có quyền ép tôi nhập viện? Bác sĩ, tôi nhất quyết không vào viện. Các người mà ép buộc tôi, tôi sẽ nộp đơn kiện các người.

Dương Tuấn Vũ sôi máu, hắn định nói gì đó thì bị một bác sĩ ngăn cản, ông ta nói:

- Này chàng trai trẻ, cậu đừng xúc động, tiền đúng là quý giá nhưng cậu không thể dùng thái độ như vậy với vợ mình. Là người từng trải, tôi hiểu mà. Còn cô, giận dỗi chồng mình cũng nên tùy lúc. Mặc dù cách nói của cậu ta có phần không ổn, nhưng nghĩ thoáng ra vẫn là cậu ấy quan tâm tới cô nên mới sốt ruột, hành động có phần quá khích. Sức khỏe là vốn quý do trời ban, cha mẹ dưỡng dục mà thành, cô không nên tự hủy hoại sức khỏe của mình, không vì cô cũng nên vì gia đình.

Dương Tuấn Vũ nghe vị bác sĩ có tuổi này nói lòng không khỏi quặn lại, kiếp trước họ đúng là suýt nữa thành vợ chồng. Lần này, hắn nổi giận với cô quả thật sai hoàn toàn, không nói kiếp này chẳng thân quen gì nhau, kiếp trước hắn cũng không cho cô được một gia đình no ấm, càng là không quan tâm được cô bao nhiêu.

- Xin lỗi, là tôi sai. Nhưng cô cũng nên nghe lời bác sĩ. Đừng buông bỏ mọi thứ, dù chỉ còn lại một giây, một phút.

Linh Khả Nhi vốn định phản bác lại lời bác sĩ vì ông ấy nói sai quan hệ giữa hai người, nhưng không hiểu sao khi nghe lời hắn xin lỗi, và nhất là câu: Đừng buông bỏ mọi thứ dù chỉ còn lại một giây một phút, cô lại đột nhiên không phản kháng, mặc kệ hắn dìu cô lên xe đẩy đưa đi nhập viện. Chẳng qua trong đôi mắt vẫn chỉ có sự mông lung vô định.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025