Chương 203: Có Phải Chúng Ta Đã Từng Gặp
05/05/2025
10
9.0
Chương 203: : Có Phải Chúng Ta Đã Từng Gặp
Dương Tuấn Vũ hiện tại cấp bậc nào? phạm vi cảm ứng của hắn hiện tại đã trải trên diện rất rộng, tên trộm một khi đã bị nhắm vào thì trừ phi có thể nhát mắt bay lên trời còn không đừng mong có cơ hội thoát được. Và đương nhiên, tên trộm này không có khả năng làm được điều đó.
Ngay khi hắn chạy sắp tắt thở băng qua ngã tư rồi lết tiếp vào con hẻm nhỏ, thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một người đang cười như không cười chặn lại. Cơn mệt mỏi ập tới khiến hắn chẳng kịp thét mấy câu đe dọa đã loạng choạng húc vào người kia.
Vốn quán tính lớn đủ khiến người nọ lăn ra ngã, nhưng không, đầu hắn lập tức đau nhức, cú v·a c·hạm vừa rồi giống như hắn tự đâm đầu vào một bức tường vậy, mắt mũi không khỏi xuất hiện một trận choáng váng.
Dương Tuấn Vũ cũng không nhiều lời với tên ăn c·ướp này, giọng nói khi nãy rõ ràng là của một cô gái, giữa ban ngày ban mặt dám ăn c·ướp, tên này quả thật lá gan không nhỏ. Mà nhìn theo lộ trình hắn chạy quả thật khiến người đuổi theo dễ dàng bị mất dấu, chứng tỏ tên này đã nghiên cứu rất kĩ đường lối ngõ tắt ở đây, hẳn là đã đắc thủ nhiều lần rồi.
Một cái quét chân khiến tên trộm vốn không còn bao nhiêu sức lực lập tức mất thăng bằng ngã lăn ra, miệng còn chưa kịp ú ớ cái gì đã thấy hai tay bị bẻ ngoặt ra đường sau. Nhìn động tác thành thục như vậy hắn tâm tư phản kháng lập tức nguội lạnh, đây rõ ràng là đen đủi đụng ngay vào một tên công an giả dạng dân thường. Nghĩ đến mình đã ở nơi này ăn c·ướp mấy lần, tới hôm nay bị vây bắt cũng là chuyện bình thường.
Thấy tên này không phản kháng gì Dương Tuấn Vũ thầm nghĩ không thú vị gì cả, nhìn ánh mắt cam chịu của đối phương hắn lập tức hiểu ra tên này chắc vào tù ra tội không ít lần. Nói cũng lười nói, hắn một tay giữ lấy bả vai chân đá mông hắn quay lại.
Tên trộm coi như ngoan ngoãn cũng không vì hắn chưa lấy còng tay ra khóa mình lại mà có tâm tư chạy trốn, vẻ mặt chán nản vừa đi vừa thở dốc.
Dọc theo đường cũ trở về, người dân xung quanh lúc này biết chuyện đã sớm tập trung lại, cô gái mất túi xách chân đi tập tễnh đang được một người gần đó đỡ, sắc mặt đau đớn, khổ sở.
Tầm mắt nhất thời bị đám đông che khuất, Dương Tuấn Vũ đá mông tên trộm khiến hắn bất ngờ mất thăng bằng ngã ra. Lười quản chuyện tiếp theo xảy đến với hắn là gì, Dương Tuấn Vũ tay cầm túi xách đưa cho cô gái. Nhưng vừa đưa tới, thân hình không khỏi cứng lại.
Cô gái mang vẻ yếu nhược, gương mặt dù xinh đẹp nhưng nét xanh xao nhợt nhạt khiến người ta thương cảm. Cơn đau từ bàn chân bị trẹo khiến mặt cô càng tái đi, môi mím chặt, mồ hôi lấm tấm trên trán bện lại với tóc mái, nhìn qua có chút chật vật.
Thấy t·ên c·ướp b·ị b·ắt đang bị mọi người vây quanh mắng chửi, rồi trước mặt xuất hiện một người trả lại túi xách cho mình, cô cầm lấy cúi đầu nói:
- Cảm ơn anh. Cảm ơn anh nhiều lắm.
Dương Tuấn Vũ từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hắn cố giữ cho giọng mình bình tĩnh một chút, rồi xua tay nói:
- Không có gì. Nếu là người khác cũng sẽ làm giống tôi thôi.
Cô gái đương nhiên biết hắn không để trong lòng, nhưng cô hiểu, nếu không có hắn nhiệt tình bắt c·ướp, cô sợ rằng đã mất cái túi xách này rồi. Bản thân cái túi cũng không đáng giá bao nhiêu, nhưng số tiền bên trong nó đối với cô lại rất quan trọng. Còn việc người khác có nhiệt tâm giúp đỡ như hắn hay không còn rất khó nói trước.
Bây giờ ra đường ai chẳng sợ phiền toái, đôi khi bất bình nhưng đa số mọi người chỉ cảm thán chứ chính thức ra tay sợ không nhiều lắm. Nhỡ t·ên c·ướp có dao, không cẩn thận khi bị dồn vào đường cùng lại bất ngờ đâm mình thì được chẳng bằng mất, thậm chí c·hết oan cũng đã từng xảy ra rồi.
Lấy được chiếc túi khiến tâm trạng cô đã ổn định hơn nhiều, lúc này mới chú ý quan sát người đã giúp mình.
Một người đàn ông, vóc dáng cao lớn, nhìn qua vẫn còn khá trẻ nhưng gương mặt đầy khí chất, hẳn là đã trải qua nhiều biến cố, thăng trầm. Từ trang phục áo sơ mi trắng, quần âu lịch sự, hẳn là một nhân viên văn phòng. Chẳng qua khi nhìn tới ánh mắt, gương mặt kia, cô chợt thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ được là đã gặp ở đâu rồi.
- Không biết trước đây tôi đã gặp anh chưa? Tôi thấy anh rất quen.
Dương Tuấn Vũ vội lắc đầu:
- Chưa, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô. Chân của cô ... không sao chứ?
Hắn lập tức chuyển hướng để cô không tiếp tục suy nghĩ nữa.
May mắn cô nghe vậy liền gật đầu, nghề của cô thường xuyên đi gặp khá nhiều người nên quả thật dễ bị nhầm lẫn.
- Chắc không có gì nghiêm trọng, chỉ là trật chân chút thôi, về dán cao giảm đau là được.
Dương Tuấn Vũ không cho là vậy, chân trật đúng là nắn chỉnh một chút rồi bôi thuốc là ổn, nhưng nhìn khí sắc của cô rất kém, điều này hẳn không liên quan tới cái chân đang b·ị đ·au. Da xanh xao, môi và lợi nhợt nhạt. Tóc vẫn dài như ngày xưa nhưng thưa thớt hơn nhiều, chứng tỏ cô hay rụng tóc, móng tay khô, nhiều khía dọc nổi lên khá rõ, nhìn qua rất dễ gãy. Khi nãy cố tình giữ cổ tay cô một chút hắn đã nhận ra nhịp tim đập rất nhanh, lực yếu và nông.
Đây rõ ràng là biểu hiện của thiếu máu, hơn nữa còn là tình trạng thiếu máu đã diễn ra trong một thời gian dài. Chỉ là nhìn qua thì hắn không rõ cô bị thiếu máu vì nguyên nhân gì. Nhưng cứ để như vậy mà không điều trị, có thể dẫn đến suy tim, suy tủy, vô cùng nguy hiểm.
- Cô nhìn qua rất yếu, hay cứ để tôi đưa tới bệnh viện khám xem thế nào?
Vừa nghe tới hai chữ “bệnh viện” cô gái lập tức lắc đầu liên tục:
- Tôi không sao, chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi là được, vào viện rất tốn kém.
Dương Tuấn Vũ từ trong ngữ điệu của cô rõ ràng cảm nhận thấy bất thường. Đa số người dân đều chủ quan với sức khỏe của mình, chỉ khi đau ốm quá mới đi viện để chữa trị.
Nhưng hầu hết mọi người không nghĩ rằng, khi bệnh nhẹ chữa chỉ cần vài viên thuốc, tốn kém vài chục hay vài trăm ngàn là xong, còn cứ để bệnh nặng lên, tiền khám và điều trị sẽ tăng lên gấp mười, thậm chí là gấp cả trăm lần, mà ngay cả như thế, nhiều khi vẫn để lại di chứng suốt cả đời.
Cơ thể người mặc dù có khả năng hồi phục khá tốt, nhưng rất nhiều cơ quan một khi đã tổn thương nặng rồi suốt đời sẽ không thể trở lại như trước, khiến nó trở thành điểm yếu, rồi sau này khi lại phát bệnh tại cơ quan đó, tổn thương kia sẽ dễ dàng bị công phá, hậu quả sẽ để lại càng nghiêm trọng. Trong khi tổn thương đó, nếu được quan tâm và điều trị sớm, thì hoàn toàn có thể hồi phục như ban đầu.
Tiền đúng là rất quý, nhưng sức khỏe chắc chắn đáng giá hơn. Biết cách quan tâm sức khỏe, ứng phó kịp thời với bệnh tật, thì dù ban đầu tốn kém một chút, nhưng về lâu về dài chính là vừa có sức khỏe ổn định, vừa tốn ít tiền hơn rất nhiều. Đây mới là cách sử dụng đồng tiền đúng cách mà rất nhiều người xem nhẹ.
Cô gái trước mắt này chính là một ví dụ rõ ràng, nhìn qua lập tức rõ cô đã nén chịu đựng bệnh tất này trong một thời gian dài.
Nhưng khổ chủ không đồng ý thì mọi người cũng hết cách. Không lẽ mình lại tự bỏ tiền túi ra cho người ta đi khám? Dù sao cũng chỉ là người qua đường nhất thời gặp nhau, ai lại dại dột bỏ tiền ra chứ? Ở nhà họ còn ti tỉ thứ phải chi tiêu kia kìa.
Nhưng câu nói của người trẻ tuổi này lại khiến mọi người được một phen sửng sốt, chỉ nghe hắn dứt khoát nói:
- Tôi là bác sĩ, nhìn qua sức khỏe của cô rất không ổn. Tôi đề nghị cô đi viện khám bệnh. Được rồi, nếu quá khó khăn cứ nói, tôi sẽ đề xuất với bệnh viện xem có thể hỗ trợ cô được phần nào chi phí điều trị không. Mọi người để ý cô ấy một lát, tôi quay lại lấy xe.
Nói xong không để cô cự tuyệt, hắn để lại một ánh mắt nghiêm khắc rồi lập tức chạy đi. Nhìn bộ dáng cao lớn kia chạy rất nhanh nhẹn, vừa tốt bụng lại vừa bá đạo nam tính, ai cũng cảm thấy quý mến hắn. Cô gái vốn ngạc nhiên vì thái độ của hắn, nhưng vì không muốn mang ơn người lạ nên định rời đi, thì lúc này đột nhiên bị mọi người giữ lại:
- Cô gái, nhìn qua cậu ta là người tốt, cô đừng phụ lòng hắn. Bản thân tôi không là bác sĩ nhưng nhìn cô cũng thấy không ổn rồi. Cố gắng đợi một chút.
Cô bạn nãy giờ vẫn ở bên cạnh đỡ cô cũng lên tiếng khuyên nhỉ:
- Khả Nhi, đừng cố chấp, có mình đi cùng cậu còn lo hắn có thể làm gì xấu. Mà đúng như bác trai vừa nói, hắn nhìn qua quả thực không giống mấy kẻ lừa gạt.
Linh Khả Nhi bất đắc dĩ để mọi người dìu qua quán nước bên cạnh, bác gái chủ quán cũng cười tươi gật đầu đưa cho cô cốc nước bảo uống cho đỡ khát.
Dương Tuấn Vũ rất nhanh trở lại, thanh niên bảo vệ coi như nhanh nhẹn chọn cho hắn một chỗ để xe thoáng đãng và gần lối ra nhất, trước khi đi còn cười toe toét nói lần sau lại tới. Có điều Dương Tuấn Vũ đang vội nên chẳng rảnh tán phét với hắn câu nào, chỉ gật đầu rồi lái xe rời đi, bởi vì hắn hiểu rõ Linh Khả Nhi luôn rất cố chấp, tính cách cô dù ở kiếp này hay kiếp trước sợ rằng không quá khác nhau là bao.
Ngày trước vì hoàn cảnh hai người lúc ở chung rất kém, nhiều lần cô b·ị đ·au ốm cũng nhất quyết không đi. Còn hắn khi đó vì mải mê tìm việc, rồi làm thêm khắp nơi nên không có thời gian để ý tới cô bao nhiêu, cho nên hầu hết chỉ quan tâm một thoáng, thấy cô đỡ một chút liền yên tâm đi làm.
Cũng chính vì thế nên sau này khi hai người chia tay, hắn mới nhận ra mình mặc dù rất yêu cô nhưng thời gian dành cho Khả Nhi quá ít, đời sống lại cực khổ càng khiến tình cảm dù tốt tới mấy cũng khó mà chống cự được lâu dài.
Nên hắn không hề trách cô dù chỉ một chút, ngay cả lúc lên máy bay đi NaUy, miệng thì nguyền rủa buổi hôn lễ bị gián đoạn bởi m·ưa b·ão, nhưng đấy cũng chỉ là chút hi vọng ích kỷ của hắn không muốn cô lấy người đàn ông khác, chứ hắn chẳng có gì để thù hận cô cả.
Tìm được điểm cho phép quay đầu xe, hắn nhanh chóng lái tới điểm nọ, may mắn cô vẫn được mọi người giữ tại chỗ, có điều nơi này chẳng những không giảm bớt người dân tò mò, mà ngược lại càng thêm đông đúc hơn.
Hắn bật đèn cảnh báo rồi đỗ vào ven đường, cửa xe vừa mở ra lập tức sải bước tới.
Mọi người thấy hắn từ chiếc Bentley T1 bước ra thì không khỏi ngạc nhiên, mặc dù đây là chiếc xe đời khá cũ, đã được sản xuất gần chục năm, nhưng từ thiết kế bên ngoài của nó vẫn gây ấn tượng mạnh trong mắt người xem, chưa kể ngoại hình của nó rõ ràng là phiên bản giới hạn, từ đó có thể thấy tài phú của người thanh niên này chắc chắn không tồi.
Dương Tuấn Vũ hiện tại cấp bậc nào? phạm vi cảm ứng của hắn hiện tại đã trải trên diện rất rộng, tên trộm một khi đã bị nhắm vào thì trừ phi có thể nhát mắt bay lên trời còn không đừng mong có cơ hội thoát được. Và đương nhiên, tên trộm này không có khả năng làm được điều đó.
Ngay khi hắn chạy sắp tắt thở băng qua ngã tư rồi lết tiếp vào con hẻm nhỏ, thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một người đang cười như không cười chặn lại. Cơn mệt mỏi ập tới khiến hắn chẳng kịp thét mấy câu đe dọa đã loạng choạng húc vào người kia.
Vốn quán tính lớn đủ khiến người nọ lăn ra ngã, nhưng không, đầu hắn lập tức đau nhức, cú v·a c·hạm vừa rồi giống như hắn tự đâm đầu vào một bức tường vậy, mắt mũi không khỏi xuất hiện một trận choáng váng.
Dương Tuấn Vũ cũng không nhiều lời với tên ăn c·ướp này, giọng nói khi nãy rõ ràng là của một cô gái, giữa ban ngày ban mặt dám ăn c·ướp, tên này quả thật lá gan không nhỏ. Mà nhìn theo lộ trình hắn chạy quả thật khiến người đuổi theo dễ dàng bị mất dấu, chứng tỏ tên này đã nghiên cứu rất kĩ đường lối ngõ tắt ở đây, hẳn là đã đắc thủ nhiều lần rồi.
Một cái quét chân khiến tên trộm vốn không còn bao nhiêu sức lực lập tức mất thăng bằng ngã lăn ra, miệng còn chưa kịp ú ớ cái gì đã thấy hai tay bị bẻ ngoặt ra đường sau. Nhìn động tác thành thục như vậy hắn tâm tư phản kháng lập tức nguội lạnh, đây rõ ràng là đen đủi đụng ngay vào một tên công an giả dạng dân thường. Nghĩ đến mình đã ở nơi này ăn c·ướp mấy lần, tới hôm nay bị vây bắt cũng là chuyện bình thường.
Thấy tên này không phản kháng gì Dương Tuấn Vũ thầm nghĩ không thú vị gì cả, nhìn ánh mắt cam chịu của đối phương hắn lập tức hiểu ra tên này chắc vào tù ra tội không ít lần. Nói cũng lười nói, hắn một tay giữ lấy bả vai chân đá mông hắn quay lại.
Tên trộm coi như ngoan ngoãn cũng không vì hắn chưa lấy còng tay ra khóa mình lại mà có tâm tư chạy trốn, vẻ mặt chán nản vừa đi vừa thở dốc.
Dọc theo đường cũ trở về, người dân xung quanh lúc này biết chuyện đã sớm tập trung lại, cô gái mất túi xách chân đi tập tễnh đang được một người gần đó đỡ, sắc mặt đau đớn, khổ sở.
Tầm mắt nhất thời bị đám đông che khuất, Dương Tuấn Vũ đá mông tên trộm khiến hắn bất ngờ mất thăng bằng ngã ra. Lười quản chuyện tiếp theo xảy đến với hắn là gì, Dương Tuấn Vũ tay cầm túi xách đưa cho cô gái. Nhưng vừa đưa tới, thân hình không khỏi cứng lại.
Cô gái mang vẻ yếu nhược, gương mặt dù xinh đẹp nhưng nét xanh xao nhợt nhạt khiến người ta thương cảm. Cơn đau từ bàn chân bị trẹo khiến mặt cô càng tái đi, môi mím chặt, mồ hôi lấm tấm trên trán bện lại với tóc mái, nhìn qua có chút chật vật.
Thấy t·ên c·ướp b·ị b·ắt đang bị mọi người vây quanh mắng chửi, rồi trước mặt xuất hiện một người trả lại túi xách cho mình, cô cầm lấy cúi đầu nói:
- Cảm ơn anh. Cảm ơn anh nhiều lắm.
Dương Tuấn Vũ từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hắn cố giữ cho giọng mình bình tĩnh một chút, rồi xua tay nói:
- Không có gì. Nếu là người khác cũng sẽ làm giống tôi thôi.
Cô gái đương nhiên biết hắn không để trong lòng, nhưng cô hiểu, nếu không có hắn nhiệt tình bắt c·ướp, cô sợ rằng đã mất cái túi xách này rồi. Bản thân cái túi cũng không đáng giá bao nhiêu, nhưng số tiền bên trong nó đối với cô lại rất quan trọng. Còn việc người khác có nhiệt tâm giúp đỡ như hắn hay không còn rất khó nói trước.
Bây giờ ra đường ai chẳng sợ phiền toái, đôi khi bất bình nhưng đa số mọi người chỉ cảm thán chứ chính thức ra tay sợ không nhiều lắm. Nhỡ t·ên c·ướp có dao, không cẩn thận khi bị dồn vào đường cùng lại bất ngờ đâm mình thì được chẳng bằng mất, thậm chí c·hết oan cũng đã từng xảy ra rồi.
Lấy được chiếc túi khiến tâm trạng cô đã ổn định hơn nhiều, lúc này mới chú ý quan sát người đã giúp mình.
Một người đàn ông, vóc dáng cao lớn, nhìn qua vẫn còn khá trẻ nhưng gương mặt đầy khí chất, hẳn là đã trải qua nhiều biến cố, thăng trầm. Từ trang phục áo sơ mi trắng, quần âu lịch sự, hẳn là một nhân viên văn phòng. Chẳng qua khi nhìn tới ánh mắt, gương mặt kia, cô chợt thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ được là đã gặp ở đâu rồi.
- Không biết trước đây tôi đã gặp anh chưa? Tôi thấy anh rất quen.
Dương Tuấn Vũ vội lắc đầu:
- Chưa, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô. Chân của cô ... không sao chứ?
Hắn lập tức chuyển hướng để cô không tiếp tục suy nghĩ nữa.
May mắn cô nghe vậy liền gật đầu, nghề của cô thường xuyên đi gặp khá nhiều người nên quả thật dễ bị nhầm lẫn.
- Chắc không có gì nghiêm trọng, chỉ là trật chân chút thôi, về dán cao giảm đau là được.
Dương Tuấn Vũ không cho là vậy, chân trật đúng là nắn chỉnh một chút rồi bôi thuốc là ổn, nhưng nhìn khí sắc của cô rất kém, điều này hẳn không liên quan tới cái chân đang b·ị đ·au. Da xanh xao, môi và lợi nhợt nhạt. Tóc vẫn dài như ngày xưa nhưng thưa thớt hơn nhiều, chứng tỏ cô hay rụng tóc, móng tay khô, nhiều khía dọc nổi lên khá rõ, nhìn qua rất dễ gãy. Khi nãy cố tình giữ cổ tay cô một chút hắn đã nhận ra nhịp tim đập rất nhanh, lực yếu và nông.
Đây rõ ràng là biểu hiện của thiếu máu, hơn nữa còn là tình trạng thiếu máu đã diễn ra trong một thời gian dài. Chỉ là nhìn qua thì hắn không rõ cô bị thiếu máu vì nguyên nhân gì. Nhưng cứ để như vậy mà không điều trị, có thể dẫn đến suy tim, suy tủy, vô cùng nguy hiểm.
- Cô nhìn qua rất yếu, hay cứ để tôi đưa tới bệnh viện khám xem thế nào?
Vừa nghe tới hai chữ “bệnh viện” cô gái lập tức lắc đầu liên tục:
- Tôi không sao, chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi là được, vào viện rất tốn kém.
Dương Tuấn Vũ từ trong ngữ điệu của cô rõ ràng cảm nhận thấy bất thường. Đa số người dân đều chủ quan với sức khỏe của mình, chỉ khi đau ốm quá mới đi viện để chữa trị.
Nhưng hầu hết mọi người không nghĩ rằng, khi bệnh nhẹ chữa chỉ cần vài viên thuốc, tốn kém vài chục hay vài trăm ngàn là xong, còn cứ để bệnh nặng lên, tiền khám và điều trị sẽ tăng lên gấp mười, thậm chí là gấp cả trăm lần, mà ngay cả như thế, nhiều khi vẫn để lại di chứng suốt cả đời.
Cơ thể người mặc dù có khả năng hồi phục khá tốt, nhưng rất nhiều cơ quan một khi đã tổn thương nặng rồi suốt đời sẽ không thể trở lại như trước, khiến nó trở thành điểm yếu, rồi sau này khi lại phát bệnh tại cơ quan đó, tổn thương kia sẽ dễ dàng bị công phá, hậu quả sẽ để lại càng nghiêm trọng. Trong khi tổn thương đó, nếu được quan tâm và điều trị sớm, thì hoàn toàn có thể hồi phục như ban đầu.
Tiền đúng là rất quý, nhưng sức khỏe chắc chắn đáng giá hơn. Biết cách quan tâm sức khỏe, ứng phó kịp thời với bệnh tật, thì dù ban đầu tốn kém một chút, nhưng về lâu về dài chính là vừa có sức khỏe ổn định, vừa tốn ít tiền hơn rất nhiều. Đây mới là cách sử dụng đồng tiền đúng cách mà rất nhiều người xem nhẹ.
Cô gái trước mắt này chính là một ví dụ rõ ràng, nhìn qua lập tức rõ cô đã nén chịu đựng bệnh tất này trong một thời gian dài.
Nhưng khổ chủ không đồng ý thì mọi người cũng hết cách. Không lẽ mình lại tự bỏ tiền túi ra cho người ta đi khám? Dù sao cũng chỉ là người qua đường nhất thời gặp nhau, ai lại dại dột bỏ tiền ra chứ? Ở nhà họ còn ti tỉ thứ phải chi tiêu kia kìa.
Nhưng câu nói của người trẻ tuổi này lại khiến mọi người được một phen sửng sốt, chỉ nghe hắn dứt khoát nói:
- Tôi là bác sĩ, nhìn qua sức khỏe của cô rất không ổn. Tôi đề nghị cô đi viện khám bệnh. Được rồi, nếu quá khó khăn cứ nói, tôi sẽ đề xuất với bệnh viện xem có thể hỗ trợ cô được phần nào chi phí điều trị không. Mọi người để ý cô ấy một lát, tôi quay lại lấy xe.
Nói xong không để cô cự tuyệt, hắn để lại một ánh mắt nghiêm khắc rồi lập tức chạy đi. Nhìn bộ dáng cao lớn kia chạy rất nhanh nhẹn, vừa tốt bụng lại vừa bá đạo nam tính, ai cũng cảm thấy quý mến hắn. Cô gái vốn ngạc nhiên vì thái độ của hắn, nhưng vì không muốn mang ơn người lạ nên định rời đi, thì lúc này đột nhiên bị mọi người giữ lại:
- Cô gái, nhìn qua cậu ta là người tốt, cô đừng phụ lòng hắn. Bản thân tôi không là bác sĩ nhưng nhìn cô cũng thấy không ổn rồi. Cố gắng đợi một chút.
Cô bạn nãy giờ vẫn ở bên cạnh đỡ cô cũng lên tiếng khuyên nhỉ:
- Khả Nhi, đừng cố chấp, có mình đi cùng cậu còn lo hắn có thể làm gì xấu. Mà đúng như bác trai vừa nói, hắn nhìn qua quả thực không giống mấy kẻ lừa gạt.
Linh Khả Nhi bất đắc dĩ để mọi người dìu qua quán nước bên cạnh, bác gái chủ quán cũng cười tươi gật đầu đưa cho cô cốc nước bảo uống cho đỡ khát.
Dương Tuấn Vũ rất nhanh trở lại, thanh niên bảo vệ coi như nhanh nhẹn chọn cho hắn một chỗ để xe thoáng đãng và gần lối ra nhất, trước khi đi còn cười toe toét nói lần sau lại tới. Có điều Dương Tuấn Vũ đang vội nên chẳng rảnh tán phét với hắn câu nào, chỉ gật đầu rồi lái xe rời đi, bởi vì hắn hiểu rõ Linh Khả Nhi luôn rất cố chấp, tính cách cô dù ở kiếp này hay kiếp trước sợ rằng không quá khác nhau là bao.
Ngày trước vì hoàn cảnh hai người lúc ở chung rất kém, nhiều lần cô b·ị đ·au ốm cũng nhất quyết không đi. Còn hắn khi đó vì mải mê tìm việc, rồi làm thêm khắp nơi nên không có thời gian để ý tới cô bao nhiêu, cho nên hầu hết chỉ quan tâm một thoáng, thấy cô đỡ một chút liền yên tâm đi làm.
Cũng chính vì thế nên sau này khi hai người chia tay, hắn mới nhận ra mình mặc dù rất yêu cô nhưng thời gian dành cho Khả Nhi quá ít, đời sống lại cực khổ càng khiến tình cảm dù tốt tới mấy cũng khó mà chống cự được lâu dài.
Nên hắn không hề trách cô dù chỉ một chút, ngay cả lúc lên máy bay đi NaUy, miệng thì nguyền rủa buổi hôn lễ bị gián đoạn bởi m·ưa b·ão, nhưng đấy cũng chỉ là chút hi vọng ích kỷ của hắn không muốn cô lấy người đàn ông khác, chứ hắn chẳng có gì để thù hận cô cả.
Tìm được điểm cho phép quay đầu xe, hắn nhanh chóng lái tới điểm nọ, may mắn cô vẫn được mọi người giữ tại chỗ, có điều nơi này chẳng những không giảm bớt người dân tò mò, mà ngược lại càng thêm đông đúc hơn.
Hắn bật đèn cảnh báo rồi đỗ vào ven đường, cửa xe vừa mở ra lập tức sải bước tới.
Mọi người thấy hắn từ chiếc Bentley T1 bước ra thì không khỏi ngạc nhiên, mặc dù đây là chiếc xe đời khá cũ, đã được sản xuất gần chục năm, nhưng từ thiết kế bên ngoài của nó vẫn gây ấn tượng mạnh trong mắt người xem, chưa kể ngoại hình của nó rõ ràng là phiên bản giới hạn, từ đó có thể thấy tài phú của người thanh niên này chắc chắn không tồi.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan