Chương 202: Tâm Trạng Sa Sút
05/05/2025
10
9.0
Chương 202: Tâm Trạng Sa Sút
Dương Tuấn Vũ vừa đi trên đường vừa cảm thấy có điều gì đó không đúng, trong lòng chợt thấy hơi bất an. Vốn dĩ phải tới nơi rồi, nhưng xung quanh chỉ toàn là hoang, chất đầy gạch ngói bụi bặm.
- Không lẽ nhà của họ lại nằm trong khu đất dự án?
Điều này cũng không thể trách hắn vì sao không biết, bởi vì những thủ tịch hành chính và quy hoạch này hoàn toàn do Vân Tú cho người giải quyết, mà quan hệ của hắn với gia đình nọ tựa hồ trong kiếp này chẳng có bao nhiêu thân thiết, Vân Tú đương nhiên không biết.
Vừa nghĩ thông, hắn lập tức dừng xe, đi tới bên cạnh một sạp quán nước gần đó đang có công nhân ngồi nghỉ.
Giữ phép lịch sự, hắn gọi một bao thuốc rồi nhân tiện hỏi chủ quán:
- Bác gái, khu nhà kia là đất thuộc dự án gì đó sao?
Bác gái thấy vậy không khỏi nhìn hắn một lượt, rồi lại nhìn về chiếc ô tô sang trọng ở phía xa, hơi gật đầu nói:
- Đúng vậy? Cậu quen nhà bà Linh sao? Tôi là hàng xóm ở phía đối sao trước kia không thấy cậu nhỉ?
- Vâng, cháu là bạn học của con cô Linh, vì đi ra nước ngoài mấy năm, giờ trở về chợt nhớ ra tới thăm bọn họ một chút. Không nghĩ tới đã tới chậm một bước.
Bác gái gật đầu coi như hiểu ra, trong ánh mắt nhiều hơn sự so sánh gì đó, lúc thì gật đầu khi lại lắc đầu. Một người khách lên tiếng hỏi tính tiền thì bà ta mới tỉnh lại trả tiền thừa.
- Chuyển đi cũng không phải việc gì xấu, tiền bồi thường từ các công trình của Thịnh Thế đều xem xét góc độ của người dân mà làm, nên chẳng thiệt thòi gì. Mà dù không có dự án này thì họ có lẽ cũng sớm rời tới Hà Đô thôi.
Dương Tuấn Vũ nhận ra một chút sự đố kỵ trong mắt bà ta, nhìn sang phía đối diện lập tức hiểu ra một ít nguyên nhân. Mặc dù cũng một khu nhưng dự án của Thịnh Thế chỉ ở bên này đường, bên kia không có động tới, mà nhà bác gái bán nước này chính là ở bên không nằm trong dự án.
Hơn nữa, khoản tiền bồi thường dù Dương Tuấn Vũ chẳng quan tâm là bao nhiêu, nhưng theo nguyên tắc của hắn đề ra, sau này Vân Tú tiếp quản cũng không thay đổi thì chắc chắn số tiền này đâu chỉ không thiệt thòi mà chắc chắn giá còn cao hơn thị trường. Cho nên, thái độ ghen tị của người này coi như hắn cũng hiểu được.
Chẳng qua hắn không rảnh mà quan tâm mấy thứ này. Nghĩ tới chút dũng khí muốn tới nhìn thoáng qua cuộc sống của Linh Khả Nha ra sao nhưng có lẽ hai người thực sự không có duyên phận gì, kiếp trước là vậy, kiếp này càng giống hai người xa lạ.
Chỉ là lời tiếp theo của bác gái lại đánh động tâm tư của hắn.
- Đứa con gái lớn của chị Linh vậy mà may mắn, được một cậu bạn trai vừa đẹp trai, gia cảnh lại tốt, có lẽ quãng thời gian khổ cực của họ cũng tới lúc được hồi báo rồi. Mà nhìn tuổi cậu cũng chạc tuổi Khả Nhi, hai đứa chắc là bạn cũ nhỉ?
Dương Tuấn Vũ không hiểu sao trong lòng hơi khó chịu, mặc dù đã xác định chẳng là gì của nhau nhưng ký ức kiếp trước vốn tưởng chừng đã phai nhạt sau bao nhiêu năm tháng, chợt hiện ra rõ nét trong đầu. Vì thế nghe bác bán nước hỏi hắn cũng gật đầu.
Bác gái tinh mắt nhận ra sự khác thường của hắn, đôi mắt nhỏ hơi híp lại:
- Không lẽ cậu cũng thích con bé. Ừm, Khả Nhi khi nhỏ gầy yếu, mấy năm gần đây đi làm coi như thuận lợi nên nhìn trổ mã, xinh đẹp hơn rất nhiều. Trước kia cứ thi thoảng lại có một anh chàng lạ mặt tới ngồi uống nước dò hỏi về con bé. Có điều vẫn là thua hết chồng sắp cưới của nó, hình như cậu ta tên cái gì Thẩm ... Thẩm ... à. Tên là Thẩm Giang. Nghe nói Thẩm gia rất có quyền thế ở Hà Đô thì phải. Ài, vận khí con bé Khả Nhi này thật quá tốt.
Càng nói bà ta càng thấy đố kị, phải chăng con gái mình lọt vào được mắt xanh của mấy gia đình quyền thế thì bà ta chẳng cần đi bán nước mỗi ngày, ngồi bên lề đường vừa nóng vừa bụi, ai mà muốn chứ.
Dương Tuấn Vũ cố nén cảm xúc trỗi dậy trong lòng, hắn hỏi thêm một câu:
- Vậy bác có biết gia đình họ đã chuyển đi đâu không?
Bác gái lắc đầu:
- Không rõ cụ thể ở đâu, nhưng chuyển tới Hà Đô rồi. Tới rằm tháng này con bé tổ chức lễ cưới, tôi vừa nhận được thiệp mời hôm qua. Không biết cất ở chỗ nào rồi.
Vừa nói bà ta vừa lục lục trong túi đồ đạc, sau một hồi tìm kiếm thì vui mừng lôi ra được từ dưới góc chân bàn. Vẻ mặt có chút hơi ngại, tay nhanh chóng phẩy phẩy cho bớt bụi rồi mở ra.
Dương Tuấn Vũ còn không hiểu bà ta là cố tình, dù tờ thiệp mời đã gửi tới tay khách mời cũng không còn quá quan trọng, đa phần cũng để ở đâu đó, nhưng ít nhất chưa qua ngày ăn cưới thì sẽ không đem đi kê chân bàn, đây là phép lịch sự tối thiểu đối với người khác.
Nhận tấm th·iếp nhăn nhó từ trong tay người người phụ nữ nọ, hắn nhìn thông tin trên giấy, đích thị là hai người họ: Thẩm Giang và Khả Nhi. Hai kiếp vẫn đến với nhau, có lẽ họ chính xác là do số mệnh sắp đặt.
Dương Tuấn Vũ trong lòng như có cái gì đó vỡ ra, hắn nhìn qua địa chỉ và thời gian trên đó rồi trả lại cho bác gái.
Tiền cũng đã trả, hắn nói lời chào rồi rời đi, vốn ban đầu định ném cho tên nhóc gần đó bao thuốc, nhưng cảm giác chán nản khiến hắn chợt trong đầu xuất hiện mùi vị đắng chát của thuốc lá.
Triệu Cơ kì quái lên giọng nhắc nhở:
- Này này, anh định làm gì? Đừng nói anh sẽ h·út t·huốc đấy. Em đã nói ...
Dương Tuấn Vũ lên tiếng ngắt lời:
- Cho anh hút một điếu, tự dưng cảm thấy không thoải mái.
Triệu Cơ vốn không muốn can thiệp tới chuyện tình cảm phức tạp của hắn, nhưng vì sức khỏe vẫn quyết định xen vào:
- Khả Nhi? Có phải là Linh Khả Nhi mà ngày đó anh giúp đỡ? Theo hồ sơ bệnh án, cha cô ấy đã được chữa khỏi cột sống, chân đã đi lại bình thường. Mẹ cô ta cũng khỏe mạnh lại rồi. Anh còn cất nhắc cha mẹ cô ấy tới Thủy Sản An Thái của gia đình Đình Lan (vợ Ngô Phúc Vinh) làm việc rồi mà. Hơn nữa, anh còn hướng cô gái đó theo ngành thiết kế nội thất, tới giờ chắc chắn cuộc sống đã rất tốt. Bằng tuổi anh, người ta cũng đã 27 tuổi, đương nhiên cần thành gia lập thất, có gì mà anh phải buồn.
Dương Tuấn Vũ thở dài, ngửa cổ lên trần xe, trong đầu không rõ đang nghĩ gì.
Triệu Cơ không rõ ràng lắm những chuyện này là vì chỉ những lúc hắn cần trao đổi thì tín hiệu mới kết nối với Triệu Cơ, mà chuyện tình cảm gần như không mấy khi hắn để cô can thiệp vào. Chính vì thế, những ký ức trong kiếp trước vốn bị hắn cố gắng quên đi càng không phải thứ mà Triệu Cơ biết được. Cho nên, cô không nghĩ hắn chỉ gặp qua người con gái này vài lần thì có thể sinh ra tình cảm gì được.
Dương Tuấn Vũ mặc dù đào hoa nhưng không phải gặp ai cũng yêu. Bản thân Linh Khả Nhi không có bao nhiêu xinh đẹp, nếu có chắc chỉ là một chút dễ thương mà thôi. So với vợ hắn, Vân Tú quả là kém một khoảng xa lắc. Nhưng phản ứng của hắn khi nghe tin Linh Khả Nhi sắp lấy chồng lại chán nản như thế, đây hẳn là thứ hoàn toàn không nên có mới phải.
Dương Tuấn Vũ không có trao đổi thêm với Triệu Cơ, nếu đã không có duyên gặp nhau thêm một lần thì coi như thôi. Cố gắng xua đi cảm giác khó chịu trong lòng, hắn lái xe vòng vòng ánh mắt nhìn khắp nơi, hi vọng trên đường gặp thứ gì đó khiến hắn quên đi chuyện đó.
Và có lẽ ông trời cũng vì hắn mà thương cảm, trên đường vậy mà quả thật có chuyện.
Ngay khi hắn đi tới lúc trời sẩm tối, đột nhiên ở ngõ nhỏ bên kia đường xảy ra một vụ c·ướp, có tiếng kêu thất thanh ở phía xa, một thân ảnh gầy gò hớt hải tách đám đông chạy ra, tay còn cầm một cái túi xách nhìn qua không có bao nhiêu giá trị.
Dương Tuấn Vũ nhìn quanh không thấy đoạn rẽ quay đầu, tấp vào sát lề đường mở cửa bước xuống, thấy một cậu thanh niên làm bảo vệ khu nhà ngay sát đó liền nhét cho tên đó chìa khóa cùng mấy tờ 500 nghìn.
- Cậu đỗ xe hộ tôi. Chỗ còn thừa cho cậu.
Nói xong không đợi cậu ta phản ứng đã vội vàng chạy đi.
Thanh niên trông xe có chút hoa mắt, hắn đang ngáp ngủ lập tức tỉnh lại, trên tay có 7 tờ 500.000 khiến hắn ngây ra, đỗ xe cũng không cần nhiều tiền vậy a. Nhưng người ta đã cho hắn đương nhiên không ngốc mà trả lại, rất nhanh cẩn thận từng li từng tí lái xe vào khu tầng hầm, vẻ mặt vui như Tết.
Triệu Cơ thấy bộ dạng của hắn không khỏi bất đắc dĩ, chưa cần hắn yêu cầu đã nói:
- Tên trộm chạy tới ngã tư kia đã rẽ trái, ừm, tới ngã ba thì rẽ phải.
Dương Tuấn Vũ lên tiếng ngăn cản:
- Cứ để anh được rồi, em không cần giúp.
- Vâng.
Triệu Cơ giọng ỉu xìu, thở dài một tiếng chìm vào im lặng. Cô biết nhiều thứ trong cuộc sống con người thật phức tạp, hành động đôi khi chẳng thể lý giải được bằng các thuật toán. Con người dùng phép tính logic để tạo ra trí tuệ nhân tạo, nhưng bản thân họ sống đa phần lại dựa theo cảm xúc không thể dùng logic để giải thích. Triệu Cơ tự hỏi, có phải là vì như vậy nên mới tạo ra sự khác biệt giữa máy móc và con người hay không? Cô cũng chẳng rõ nữa.
Dương Tuấn Vũ vừa đi trên đường vừa cảm thấy có điều gì đó không đúng, trong lòng chợt thấy hơi bất an. Vốn dĩ phải tới nơi rồi, nhưng xung quanh chỉ toàn là hoang, chất đầy gạch ngói bụi bặm.
- Không lẽ nhà của họ lại nằm trong khu đất dự án?
Điều này cũng không thể trách hắn vì sao không biết, bởi vì những thủ tịch hành chính và quy hoạch này hoàn toàn do Vân Tú cho người giải quyết, mà quan hệ của hắn với gia đình nọ tựa hồ trong kiếp này chẳng có bao nhiêu thân thiết, Vân Tú đương nhiên không biết.
Vừa nghĩ thông, hắn lập tức dừng xe, đi tới bên cạnh một sạp quán nước gần đó đang có công nhân ngồi nghỉ.
Giữ phép lịch sự, hắn gọi một bao thuốc rồi nhân tiện hỏi chủ quán:
- Bác gái, khu nhà kia là đất thuộc dự án gì đó sao?
Bác gái thấy vậy không khỏi nhìn hắn một lượt, rồi lại nhìn về chiếc ô tô sang trọng ở phía xa, hơi gật đầu nói:
- Đúng vậy? Cậu quen nhà bà Linh sao? Tôi là hàng xóm ở phía đối sao trước kia không thấy cậu nhỉ?
- Vâng, cháu là bạn học của con cô Linh, vì đi ra nước ngoài mấy năm, giờ trở về chợt nhớ ra tới thăm bọn họ một chút. Không nghĩ tới đã tới chậm một bước.
Bác gái gật đầu coi như hiểu ra, trong ánh mắt nhiều hơn sự so sánh gì đó, lúc thì gật đầu khi lại lắc đầu. Một người khách lên tiếng hỏi tính tiền thì bà ta mới tỉnh lại trả tiền thừa.
- Chuyển đi cũng không phải việc gì xấu, tiền bồi thường từ các công trình của Thịnh Thế đều xem xét góc độ của người dân mà làm, nên chẳng thiệt thòi gì. Mà dù không có dự án này thì họ có lẽ cũng sớm rời tới Hà Đô thôi.
Dương Tuấn Vũ nhận ra một chút sự đố kỵ trong mắt bà ta, nhìn sang phía đối diện lập tức hiểu ra một ít nguyên nhân. Mặc dù cũng một khu nhưng dự án của Thịnh Thế chỉ ở bên này đường, bên kia không có động tới, mà nhà bác gái bán nước này chính là ở bên không nằm trong dự án.
Hơn nữa, khoản tiền bồi thường dù Dương Tuấn Vũ chẳng quan tâm là bao nhiêu, nhưng theo nguyên tắc của hắn đề ra, sau này Vân Tú tiếp quản cũng không thay đổi thì chắc chắn số tiền này đâu chỉ không thiệt thòi mà chắc chắn giá còn cao hơn thị trường. Cho nên, thái độ ghen tị của người này coi như hắn cũng hiểu được.
Chẳng qua hắn không rảnh mà quan tâm mấy thứ này. Nghĩ tới chút dũng khí muốn tới nhìn thoáng qua cuộc sống của Linh Khả Nha ra sao nhưng có lẽ hai người thực sự không có duyên phận gì, kiếp trước là vậy, kiếp này càng giống hai người xa lạ.
Chỉ là lời tiếp theo của bác gái lại đánh động tâm tư của hắn.
- Đứa con gái lớn của chị Linh vậy mà may mắn, được một cậu bạn trai vừa đẹp trai, gia cảnh lại tốt, có lẽ quãng thời gian khổ cực của họ cũng tới lúc được hồi báo rồi. Mà nhìn tuổi cậu cũng chạc tuổi Khả Nhi, hai đứa chắc là bạn cũ nhỉ?
Dương Tuấn Vũ không hiểu sao trong lòng hơi khó chịu, mặc dù đã xác định chẳng là gì của nhau nhưng ký ức kiếp trước vốn tưởng chừng đã phai nhạt sau bao nhiêu năm tháng, chợt hiện ra rõ nét trong đầu. Vì thế nghe bác bán nước hỏi hắn cũng gật đầu.
Bác gái tinh mắt nhận ra sự khác thường của hắn, đôi mắt nhỏ hơi híp lại:
- Không lẽ cậu cũng thích con bé. Ừm, Khả Nhi khi nhỏ gầy yếu, mấy năm gần đây đi làm coi như thuận lợi nên nhìn trổ mã, xinh đẹp hơn rất nhiều. Trước kia cứ thi thoảng lại có một anh chàng lạ mặt tới ngồi uống nước dò hỏi về con bé. Có điều vẫn là thua hết chồng sắp cưới của nó, hình như cậu ta tên cái gì Thẩm ... Thẩm ... à. Tên là Thẩm Giang. Nghe nói Thẩm gia rất có quyền thế ở Hà Đô thì phải. Ài, vận khí con bé Khả Nhi này thật quá tốt.
Càng nói bà ta càng thấy đố kị, phải chăng con gái mình lọt vào được mắt xanh của mấy gia đình quyền thế thì bà ta chẳng cần đi bán nước mỗi ngày, ngồi bên lề đường vừa nóng vừa bụi, ai mà muốn chứ.
Dương Tuấn Vũ cố nén cảm xúc trỗi dậy trong lòng, hắn hỏi thêm một câu:
- Vậy bác có biết gia đình họ đã chuyển đi đâu không?
Bác gái lắc đầu:
- Không rõ cụ thể ở đâu, nhưng chuyển tới Hà Đô rồi. Tới rằm tháng này con bé tổ chức lễ cưới, tôi vừa nhận được thiệp mời hôm qua. Không biết cất ở chỗ nào rồi.
Vừa nói bà ta vừa lục lục trong túi đồ đạc, sau một hồi tìm kiếm thì vui mừng lôi ra được từ dưới góc chân bàn. Vẻ mặt có chút hơi ngại, tay nhanh chóng phẩy phẩy cho bớt bụi rồi mở ra.
Dương Tuấn Vũ còn không hiểu bà ta là cố tình, dù tờ thiệp mời đã gửi tới tay khách mời cũng không còn quá quan trọng, đa phần cũng để ở đâu đó, nhưng ít nhất chưa qua ngày ăn cưới thì sẽ không đem đi kê chân bàn, đây là phép lịch sự tối thiểu đối với người khác.
Nhận tấm th·iếp nhăn nhó từ trong tay người người phụ nữ nọ, hắn nhìn thông tin trên giấy, đích thị là hai người họ: Thẩm Giang và Khả Nhi. Hai kiếp vẫn đến với nhau, có lẽ họ chính xác là do số mệnh sắp đặt.
Dương Tuấn Vũ trong lòng như có cái gì đó vỡ ra, hắn nhìn qua địa chỉ và thời gian trên đó rồi trả lại cho bác gái.
Tiền cũng đã trả, hắn nói lời chào rồi rời đi, vốn ban đầu định ném cho tên nhóc gần đó bao thuốc, nhưng cảm giác chán nản khiến hắn chợt trong đầu xuất hiện mùi vị đắng chát của thuốc lá.
Triệu Cơ kì quái lên giọng nhắc nhở:
- Này này, anh định làm gì? Đừng nói anh sẽ h·út t·huốc đấy. Em đã nói ...
Dương Tuấn Vũ lên tiếng ngắt lời:
- Cho anh hút một điếu, tự dưng cảm thấy không thoải mái.
Triệu Cơ vốn không muốn can thiệp tới chuyện tình cảm phức tạp của hắn, nhưng vì sức khỏe vẫn quyết định xen vào:
- Khả Nhi? Có phải là Linh Khả Nhi mà ngày đó anh giúp đỡ? Theo hồ sơ bệnh án, cha cô ấy đã được chữa khỏi cột sống, chân đã đi lại bình thường. Mẹ cô ta cũng khỏe mạnh lại rồi. Anh còn cất nhắc cha mẹ cô ấy tới Thủy Sản An Thái của gia đình Đình Lan (vợ Ngô Phúc Vinh) làm việc rồi mà. Hơn nữa, anh còn hướng cô gái đó theo ngành thiết kế nội thất, tới giờ chắc chắn cuộc sống đã rất tốt. Bằng tuổi anh, người ta cũng đã 27 tuổi, đương nhiên cần thành gia lập thất, có gì mà anh phải buồn.
Dương Tuấn Vũ thở dài, ngửa cổ lên trần xe, trong đầu không rõ đang nghĩ gì.
Triệu Cơ không rõ ràng lắm những chuyện này là vì chỉ những lúc hắn cần trao đổi thì tín hiệu mới kết nối với Triệu Cơ, mà chuyện tình cảm gần như không mấy khi hắn để cô can thiệp vào. Chính vì thế, những ký ức trong kiếp trước vốn bị hắn cố gắng quên đi càng không phải thứ mà Triệu Cơ biết được. Cho nên, cô không nghĩ hắn chỉ gặp qua người con gái này vài lần thì có thể sinh ra tình cảm gì được.
Dương Tuấn Vũ mặc dù đào hoa nhưng không phải gặp ai cũng yêu. Bản thân Linh Khả Nhi không có bao nhiêu xinh đẹp, nếu có chắc chỉ là một chút dễ thương mà thôi. So với vợ hắn, Vân Tú quả là kém một khoảng xa lắc. Nhưng phản ứng của hắn khi nghe tin Linh Khả Nhi sắp lấy chồng lại chán nản như thế, đây hẳn là thứ hoàn toàn không nên có mới phải.
Dương Tuấn Vũ không có trao đổi thêm với Triệu Cơ, nếu đã không có duyên gặp nhau thêm một lần thì coi như thôi. Cố gắng xua đi cảm giác khó chịu trong lòng, hắn lái xe vòng vòng ánh mắt nhìn khắp nơi, hi vọng trên đường gặp thứ gì đó khiến hắn quên đi chuyện đó.
Và có lẽ ông trời cũng vì hắn mà thương cảm, trên đường vậy mà quả thật có chuyện.
Ngay khi hắn đi tới lúc trời sẩm tối, đột nhiên ở ngõ nhỏ bên kia đường xảy ra một vụ c·ướp, có tiếng kêu thất thanh ở phía xa, một thân ảnh gầy gò hớt hải tách đám đông chạy ra, tay còn cầm một cái túi xách nhìn qua không có bao nhiêu giá trị.
Dương Tuấn Vũ nhìn quanh không thấy đoạn rẽ quay đầu, tấp vào sát lề đường mở cửa bước xuống, thấy một cậu thanh niên làm bảo vệ khu nhà ngay sát đó liền nhét cho tên đó chìa khóa cùng mấy tờ 500 nghìn.
- Cậu đỗ xe hộ tôi. Chỗ còn thừa cho cậu.
Nói xong không đợi cậu ta phản ứng đã vội vàng chạy đi.
Thanh niên trông xe có chút hoa mắt, hắn đang ngáp ngủ lập tức tỉnh lại, trên tay có 7 tờ 500.000 khiến hắn ngây ra, đỗ xe cũng không cần nhiều tiền vậy a. Nhưng người ta đã cho hắn đương nhiên không ngốc mà trả lại, rất nhanh cẩn thận từng li từng tí lái xe vào khu tầng hầm, vẻ mặt vui như Tết.
Triệu Cơ thấy bộ dạng của hắn không khỏi bất đắc dĩ, chưa cần hắn yêu cầu đã nói:
- Tên trộm chạy tới ngã tư kia đã rẽ trái, ừm, tới ngã ba thì rẽ phải.
Dương Tuấn Vũ lên tiếng ngăn cản:
- Cứ để anh được rồi, em không cần giúp.
- Vâng.
Triệu Cơ giọng ỉu xìu, thở dài một tiếng chìm vào im lặng. Cô biết nhiều thứ trong cuộc sống con người thật phức tạp, hành động đôi khi chẳng thể lý giải được bằng các thuật toán. Con người dùng phép tính logic để tạo ra trí tuệ nhân tạo, nhưng bản thân họ sống đa phần lại dựa theo cảm xúc không thể dùng logic để giải thích. Triệu Cơ tự hỏi, có phải là vì như vậy nên mới tạo ra sự khác biệt giữa máy móc và con người hay không? Cô cũng chẳng rõ nữa.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan