Chương 192: Thời Khắc Vui Vẻ

05/05/2025 10 9.0
Chương 192: Thời Khắc Vui Vẻ

Gia Hân thường rất ngoan, không đòi mua thứ gì, nhưng có lẽ đây là lần đầu nhìn thấy thứ đồ chơi thú vị này nên cô bé rất yêu thích.

- Mình đi qua đó chút nhé.

Tuấn Vũ lên tiếng hỏi ý kiến vợ.

Vân Tú gật đầu, bản thân cô hồi nhỏ rất mê thứ đồ chơi này, thường xuyên ngồi lỳ bên cạnh ông bác bán tò he ở đầu thôn, mẹ cô cũng hết cách đành gửi cô nhờ ông trông con hộ chút rồi đi chợ, tới khi về vẫn thấy cô tròn mắt nhìn chăm chú vào mấy con tò he, bà Hương đành phải mua của ông một con đưa cho cô thì mới chịu đứng dậy về nhà.

Hân Hân thích tò he, Vân Tú nhìn ánh mắt long lanh của con bé mà vui vẻ nhớ lại ngày xưa. Hai mẹ con không ngờ đều có chung sở thích.

Đứng đợi nhờ ông lão nặn xong cho hai mẹ con một đôi thỏ trắng thì cả nhà mới tiếp tục xuất phát. Nhưng ngay khi chuẩn bị đi thì ông lão gọi lại:

- Cô bé xinh xắn quá, ông có món quà tặng thêm cho con này.

Hân Hân ngơ ngác nhìn rồi đột nhiên thét lên túm chặt vào gấu quần cha.

Vân Tú ôm vội lấy con gái, cô và chồng mặt đầy nghiêm trọng, thái độ vô cùng cảnh giác.

Sự việc diễn ra nơi đông người nên lập tức có không ít người xúm lại xem, nhưng sau khi thấy không có gì đặc biệt thì xua tay rời đi.

Ông lão nặn tò he bị tiếng hét và thái độ của hai vợ chồng trẻ khiến cho mặt hơi tái đi, cánh tay có phần run lên, miệng vội vàng giải thích:

- Cháu gái đừng sợ, anh chị cũng đừng chửi mắng lão già này. Tôi rất có hảo cảm với cô bé nên muốn tặng cho cháu một khối ngọc nhỏ thôi. Thứ này mặc dù có chút xấu xí nhưng là vật truyền đời của gia đình tôi, có tác dụng xua đuổi tà ma.

Dương Tuấn Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào lão để xem người này có nói dối không. Khi không thấy gì khác thường, hắn mới nhìn tới khối ngọc. Thực ra hình thù vật này không phải xa lạ gì, nó được khắc theo hình một trong tứ linh, chính là một con rùa với cái đuôi rắn nằm cuộn tròn trên mai.

Cả hắn và Triệu Cơ đều xác nhận khối ngọc này là một khối ngọc khá bình thường, nguồn năng lượng tồn tại bên trong chỉ mang tính chất ôn dưỡng, đúng là có chút tác dụng an thần tĩnh khí, khiến trẻ con với hệ thần kinh chưa hoàn thiện khi ngủ bớt gặp phải ác mộng.
Hắn quay sang thì thầm vào tai vợ, nghe phân tích xong, ánh mắt của Vân Tú dịu đi nhiều. Cô mở lời:

- Cảm ơn ông, nhưng ông với Hân Hân không thân không thích, vì sao ông lại tặng đồ gia truyền cho con bé. Xin lỗi, món quà này quá quý giá, tôi thay mặt cháu xin phép ông thu lại.

Lão già lắc đầu cười:

- Không có gì, tôi không con không cháu, ở nhà chỉ có một bà vợ già, nói trắng ra là chẳng có ai nối dõi. Tôi vốn muốn đem bán nhưng đồ gia truyền mà đem bán thì phải tội, nhưng cho thì chẳng nỡ. Thân già này không còn bao nhiêu thời gian nữa, nay thấy cô bé xinh đẹp, đáng yêu như vậy nên chợt nảy sinh ý định đem cho. Nói thật, thứ này đối với tôi thì có chút kỷ niệm, chứ đối với người ngoài chẳng khác gì hòn đá ven đường.

Nếu đem cho người không đoàng hoàng thì đi được mấy bước chắc họ vứt luôn, còn gia đình anh chị nhìn là biết người tử tế, nên tôi mới nghĩ đem nó cho cháu bé. Vật này đích thực là có chút tác dụng giúp trẻ con ngủ ngoan, không bị giật mình trong đêm, điều này đã được kiểm chứng qua nhiều đời gia đình tôi rồi, hai vị có thể an tâm, hoặc là đem nó tới hỏi người sành ngọc thì sẽ rõ ràng.

Hân Hân giống như hiểu những gì ông nói, con bé chớp đôi mắt tròn đen láy, nghiêng đầu làm vẻ suy nghĩ.

Hai vợ chồng Vân Tú không làm phiền quyết định của con, đối với họ, một viên ngọc không có bao nhiêu giá trị, trong đầu cũng nghĩ, nếu con gái muốn lấy thì họ sẽ mua hết chỗ tò he kia giúp ông lão về sớm, trước cái nắng đỉnh điểm vào ban trưa.

Nhìn ông lão cười hiền từ, cô bé càng cảm thấy thương ông cụ, đừng nghĩ con nhỏ thì không biết gì, Gia Hân cũng biết nghĩ tới cảm xúc của người khác rồi đó.

Vươn đôi tay mập mạp ra trước, cô bé lễ phép nhận khối ngọc đen thui, những ngón tay tò mò mân mê.

Chào tạm biệt ông cụ cùng một giỏ tò he đủ màu sắc, gia đình ba người tiếp tục lên đường. Còn ông lão cũng dọn dẹp hàng hóa rất nhanh, những ngày sau đó không ai thấy lão đi bán tò he nữa, mới đầu có chút thiếu vắng nhưng chợ đông người rất nhanh trở lại bộ dạng náo nhiệt vốn có.

Bữa cơm hôm nay đặc biệt náo nhiệt, cả nhà sum vầy, Dương Tuấn Vũ xắn tay áo vỗ ngực nói đích thân vào bếp nấu cho bà xã, Gia Hân hăng hái chạy khắp nơi đòi giúp mọi người dọn dẹp, trang trí, không khí đầm ấm vang vọng lời dạy của ông bà, và tiếng cười đùa của trẻ thơ.

...

Chỉ còn 2 tiếng nữa là tới giờ tổ chức tiệc tối, vì sự quan trọng đặc biệt của nó mà Vân Tú phải có mặt từ sớm. Ngày sinh nhật của mình chỉ muốn được nghỉ ngơi bên chồng con, nhưng vẫn phải đi dự tiệc khiến cô cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Khi bước vào phòng ngủ để trang điểm, Vân Tú thấy chồng mình đang mặc chỉnh tề đứng trước gương. Bộ áo vest đen khoác ngoài chiếc sơ mi trắng khiến anh có phần già hơn vài tuổi, nhưng phong thái tự tin và đầy mạnh mẽ vẫn làm anh rất điển trai.
Vân Tú đóng cửa, cô hỏi:

- Anh định ra ngoài à?

Dương Tuấn Vũ quay lại, tay vòng qua eo vợ rồi hôn lên trán cô:

- Em đã có tài xế chưa? Anh đưa em đi nhé.

Vân Tú tròn mắt ngạc nhiên nhưng rất nhanh giữ bình tĩnh lại:

- Không cần đâu, anh bận gì thì cứ đi thôi, em tự đi được mà. Tiệc này là gặp mặt các nhân vật lớn, nếu anh tiện đường lái xe chở em tới thôi cũng gặp rắc rối đó.

Dương Tuấn Vũ véo véo má cô cười:

- Anh không bận gì. Em thấy anh mặc như vậy nghĩ anh đi đâu hả?

Vân Tú thấy tim mình đập thình thịch, trong đầu đầy nghi vấn:

- Ý a là anh muốn cùng em đi tới buổi tiệc đó? Không phải anh không muốn lộ diện để phóng viên soi mói sao?

- Trước là vậy. Bây giờ khác. Anh nếu không xuất hiện thì vợ anh cứ mãi bị người ta đặt dấu hỏi về hôn nhân sao? Soi mói thì sao chứ? Trước sau gì cũng có lúc anh phải lộ mặt thôi. Sao không nhân dịp hôm nay em là trung tâm, anh đường đường chính chính xuất hiện? Haha. Chắc chắn sẽ có rất nhiều vệ tinh của em biến mất đó, không phải em tiếc chứ?

Nhìn ánh mắt đầy trêu tức ấy không hiểu sao Vân Tú lại bật cười hạnh phúc, cô hôn lên má anh một cái thật kêu rồi nhanh nhẹn chạy mất bỏ mặc anh ở đó.

Hai vợ chồng trêu đùa một hồi, tới mãi khi chất giọng non nớt không kém phần thánh thót của Gia Hân vang lên nhắc nhở trễ giờ thì cuộc vui còn chưa dừng lại. Đã vậy, trước khi rời nhà, con gái còn ngây ngôs hỏi một câu khiến cô vô cùng xấu hổ:

- Sao mặt mẹ đỏ thế?
Báo hại Dương Tuấn Vũ bị ăn đánh một hồi.

Sở thích quái dị của Dương Tuấn Vũ chẳng hiểu vì sao lại bộc phát hết vào một ngày, nhà cửa chẳng thiếu xe nhưng hắn lại đưa Vân Tú đi tiệc bằng chiếc motor TT đời đầu trong nhà, chiếc xe mà đã được sản xuất từ 8-9 năm trước, bây giờ dòng xe đó cũng đã được nâng cấp tới phiên bản thứ 5 rồi.

Theo lý giải của hắn, ngồi ô tô nhiều mãi chán, nay đổi gió đi motor cho mát mẻ, tối về tạt qua bãi Cái Bạc ngắm biển ban đêm.

Vân Tú thì không quan tâm đi lại bằng xe gì, thậm chí cả hai đi bộ cô cũng thoải mái chấp nhận, bởi vì đối với cô, cảm giác được sóng vai cùng chồng tới dự tiệc đã là mong ước rất nhiều năm rồi.

Nhiều lúc cô chỉ dám nghĩ tới trong mơ, chứ chưa bao giờ đề cập với chồng, vì từ xưa tới nay, anh vẫn luôn muốn đứng đằng sau thao túng công việc chứ không trực tiếp hiện diện. Điều này chặt chẽ tới mức ngoài nhóm cao tầng của Thịnh Thế khi xưa, những thành viên khác trong tập đoàn hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cái tên Dương Tuấn Vũ, ai cũng nghĩ người sáng lập ra chính là cô.

Nhà hàng Tuyết Yên số 1 là cơ sở đầu tiên trong một loạt chuỗi siêu ẩm thực hàng đầu Việt Nam, và ở ngoài thế giới cũng vô cùng nổi tiếng. Cơ sở này không quá xa nhà của bọn họ, vì thế tốc độ đi của hai người khá chậm.

Ngồi phía sau, Vân Tú ôm eo chồng thích thú hỏi:

- Anh còn nhớ nơi này không?

- Sao không nhớ chứ?

Dương Tuấn Vũ chợt bật cười, hắn nhớ lại gần chục năm về trước, hình ảnh một cậu nhóc mặt vẫn non nớt, cả gan dẫn theo một cô nhân viên văn phòng tới mua lại căn nhà hàng này.

- Ngày đó nhìn anh thật oai phong, anh không biết chứ, nếu chẳng phải anh còn nhỏ mà có võ công lợi hại như vậy thì em còn lâu mới thích một tên nhóc như anh.

Vân Tú phì cười, gương mặt hạnh phúc nhớ lại lần đó.

- Haha. Em mới là chị gái ngốc nghếch, còn không phải bị thua vào tay anh sao? Ai da, đừng nghiến răng nghiến lợi véo thế chứ.

- Cho anh chừa. Dám trêu chọc em. Ài. Chẳng hiểu lúc đó đầu óc bị sao nữa, ai đời lại xin một đứa nhỏ dạy võ công cho mình. Mà tính ra, anh vừa là em em, vừa là thầy em, sau rồi lại là chồng em. Anh thật hư, ai đời thầy lại lừa học sinh lên giường.

Dương Tuấn Vũ đang lái xe suýt nữa trẹo tay lái, hắn ho khan mấy tiếng tránh xấu hổ.

Nhìn anh có khổ mà không kêu được, Vân Tú vui vẻ không thôi, suốt quãng đường là tiếng cười thoải mái mà bao lâu nay cô chẳng có được. Không ngờ chỉ một chút bình dị đó, mà lại khiến cô cảm thấy mình lại được trở về như ngày xưa.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025