Chương 186: Kẻ Thù Bất Ngờ
05/05/2025
10
9.0
Chương 186: Kẻ Thù Bất Ngờ
Dương Tuấn Vũ sau lần đầu tiên dùng chiêu Vạn Dương thì toàn thân chẳng còn chút sức mạnh nào, trong khoảng khắc vô cùng dễ bị tổn thương đó, một ánh mắt sắc lẹm đã chiếu thẳng vào hắn.
Dương Tuấn Vũ nhạy bén cảm nhận được sự tức giận của kẻ đó, nhưng vì sự tàn phá bừa bãi của Vạn Dương khiến hắn hiện giờ không thể nhận được sự giúp đỡ từ ai.
Từ trong bóng tối bước ra một thân ảnh cao khoảng mét tám, mặc một bộ giáp với hoa văn kỳ lạ, thân hình như tạc, gương mặt lãnh khốc đi cùng đôi đồng tử màu đỏ khát máu. Toàn thân kẻ đó toát ra một trường khí thế khiến máu huyết trong cơ thể hắn cảm thấy sục sôi, rõ ràng thân thể cạn lực nhưng vẫn có ham muốn chiến đấu mãnh liệt.
Giọng nói mang theo một sự chán ghét rõ ràng:
- Ta đã nghe nói có kẻ sử dụng được sức mạnh của Belvedere, không ngờ tên nhóc yếu ớt ngươi chính là kẻ đó.
“Belvedere?” nghe thấy người nọ nói ra cái họ này, Dương Tuấn Vũ lập tức cảm thấy áp lực. Bởi vì người vừa tới đã nói chính xác họ của Apollo, Apollo Belvedere. Điều này chứng tỏ người này là một trong mười hai vị thần của Olympus, hoặc là kẻ thù của Apollo ngày trước. Mà dù cho có là trường hợp nào đi chăng nữa thì tình trạng cạn kiệt sức mạnh hiện tại cũng đều không tốt.
Hắn cố gắng trấn tĩnh, nói chuyện với ý đồ kéo dài thời gian để tranh thủ hồi phục phần nào sức mạnh.
Dương Tuấn Vũ nheo mắt:
- Ngươi chính là kẻ đứng sau tổ chức này?
Người nọ nhếch mép coi thường:
- Ngươi nói đám ô hợp này do ta tạo ra? Thật nực cười, q·uân đ·ội dưới tay ta, tuyệt đối tinh nhuệ, lấy một địch mười là chuyện hết sức bình thường. Còn đám tạp nham kia, ta chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy chướng mắt.
- Vậy ngươi với bọn chúng không có liên quan gì?
- Đương nhiên, tuy vậy ta vẫn còn có chuyện với tổ chức này, mà ngươi lại tới để tiêu diệt nó làm gián đoạn kế hoạch của ta, ngươi nói xem nên tính thế nào?
Dương Tuấn Vũ nhíu mày, từ thái độ chẳng có chút gì là thân thiện của đối phương, không khó để nhận ra hắn khó mà đơn giản rời khỏi đây.
Trong lúc hai người nói chuyện, đám người Sói Xám đã nhận ra chủ tử của mình đ·ã c·hết, nhưng kẻ kia xuất hiện lại thắp lên cho bọn chúng hi vọng. Ngược lại, sự xuất hiện của kẻ lạ mặt khiến q·uân đ·ội DE cảm thấy hoang mang.
Nhóm sáu thành viên Diệt Thiên thấy tình hình chủ tử không ổn định tiến tới trợ giúp hắn nhưng khi còn chưa tới nơi đã cảm thấy toàn thân cứng ngắc, mỗi người đều bị cố định trong một cái lồng giam được tạo thành từ ngọn lửa màu đỏ. Lửa thiêu đốt, mặc dù không khiến họ bị c·hết c·háy, nhưng cơn đau khiến bọn họ rất thống khổ, đôi mắt tràn ngập sự tức giận.
Đám Sói Xám thấy cao thủ phía đối phương dễ dàng bị người nọ chế trụ thì tâm tình phấn chấn. Một kẻ nửa người nửa ngựa tách đoàn tiến lên, ánh mắt thành kính nói:
- Ngài có thể thay chúng tôi báo thù được không? Chúng tôi đã cứu ...
- Câm miệng!
Người nọ nghe hắn nói vậy thì quát lớn, bàn tay vung xuống, một cây gậy đỏ rực không biết từ nơi nào quật thẳng vào cơ thể vạm vỡ của tên bán nhân kia, khiến bốn chân hắn đồng loạt quỵ xuống.
Ánh mắt tên bán nhân không cam lòng nhưng sức mạnh của người kia quá lớn khiến không chỉ hắn mà cả thủ lĩnh Lưu Khang cũng phải cúi đầu khi nói chuyện, nên việc hắn nhắc lại món nợ ân tình rõ ràng khiến đối phương cảm thấy khó chịu.
Walter đứng không xa thấy vậy liền nói:
- Ta nói vì sao cảm thấy khí tức của hắn có chút quen thuộc, thì ra hắn chính là kẻ nằm trong quan tài ngày đó.
Dương Tuấn Vũ nghe vậy lập tức hiểu ra, Sói Xám không biết bằng cách nào đó phát hiện ra lăng mộ của người này, và thông qua bút tích để lại mà tìm cách hồi sinh cho hắn. Chỉ có điều không ngờ bọn chúng lại b·ắt c·óc Rivi, rồi dẫn tới cuộc chiến quyết định lần này. Bảo sao, từ cơ thể hắn Dương Tuấn Vũ nhận ra một chút khí tức của con bé, nhưng nguồn năng lượng ấy đang bị tiêu hóa rất nhanh chóng. Như vậy mục đích lấy lại nguồn sức mạnh b·ị đ·ánh cắp cho Vi Vi đã là chuyện không thể rồi.
Gương mặt kẻ đó đột nhiên trở nên không vui, có lẽ việc để người khác biết hắn phải nhờ một đám ô hợp lấy lại sự sống sẽ khiến danh tiếng của hắn bị bôi nhọ. Vốn là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo, luôn có niềm tin tuyệt đối vào sức mạnh vượt trội của bản thân, hắn lập tức trở mặt.
Một luồng khí thế đột ngột bùng nổ, toàn bộ sông núi rung chuyển, đất đá nứt toác tạo thành các kẽ hở sâu không thấy đáy. Rồi đột nhiên tiếng rít gào vang lên trong không khí, hơi nóng cùng dòng dịch đỏ quạch, nóng hừng hực phụt từ mặt đất lên không trung. Vùng đất vốn lạnh lẽo về đêm bỗng chốc biến thành chảo lửa.
Nhìn cách thức mà đối phương ra tay, Dương Tuấn Vũ cuối cùng cũng nhận ra thân phận của kẻ này, trong lòng dù tức giận nhưng không thiếu được sự căng thẳng:
- Với thân phận của ngươi vì sao lại ra tay với người bình thường?
Thấy hắn nói vậy, người kia quay sang cười nhạt:
- Ngươi không đủ tư cách bình phẩm hành động của ta. Đợi ta g·iết sạch lũ nhãi nhép kia cuối cùng sẽ tới thu hồi lại sức mạnh của Belvedere.
- Ares! Ngươi đừng quá quắt. Dù ngươi có là một vị thần thì cũng không có quyền lực tiêu diệt sinh linh bừa bãi.
Ares nhướng mày, nhưng sự kiêu ngạo của hắn không thể dùng ngôn từ để hình dung, những vị thần khác khuyên hắn, hắn còn chẳng nghe nữa là một tên dân thường sở hữu một chút sức mạnh tàn dư của thần, đến tư cách á thần còn chưa đủ?
- Ngươi quá nhiều lời, có lẽ ta nên g·iết tất cả các ngươi một lúc cho khỏi nhức đầu.
Nói là làm, hắn lập tức lấy tay đâm thủng hư không, kéo ra một ngọn giáo đỏ rực đã nhuốm màu năm tháng, nhưng không hề làm nó giảm đi tính hung mãnh và sự cuồng bạo, khiến người ta có ảo tưởng bên trong nó đang nhốt một con quái vật khủng kh·iếp, bất cứ khi nào cũng có thể phá tan gông cùm xiềng xích để xông ra.
Áp lực của thần khí khiến không gian xung quanh bị bóp méo, đất trời rung chuyển, sấm chớp ầm ầm, tất cả mọi người đều cảm thấy như ngày tận thế đã đến rồi. Nếu so với nó, mấy thứ gọi là thần binh cấp Đế cũng không khác gì mấy món đồ chơi con nít.
Dương Tuấn Vũ tâm tình lạnh lẽo, hắn thông qua ký ức của Apollo đã chứng kiến uy lực của Ares, hắn tin tưởng đừng nói là vài nghìn người ở đây, ngay cả Trái Đất hay bất cứ một tinh cầu nào đó, những kẻ được coi là thần linh này chỉ cần muốn thì hoàn toàn có thể hủy diệt chúng bất cứ lúc nào.
Ares với đầy đủ niềm kiêu ngạo của mình cầm ngọn giáo bước tới cực nhanh, sau một tích tắc đã đâm tới trước mặt đối phương.
Dương Tuấn Vũ ngay khi thấy đối phương lấy giáo ra, hắn đã cố gắng súc tích chút lực lượng ít ỏi vừa hồi phục được để lập tức xuyên qua không gian. May mắn hắn vừa kịp rời đi thì lưỡi giáo đâm tới, không gian nơi đó vỡ vụn, ngọn núi ngay sau lứng hắn vừa nãy thoáng chốc đã hóa thành bột mịn.
Nhưng sau lần thoát c·hết trước cửa địa ngục đó, toàn thân hắn lại một lần nữa trở nên kiệt quệ. Ở đây, tất cả mọi người không phân biệt phe phái đều bị giam cầm như mấy con thú chờ bị g·iết thịt, khi họ chứng kiến tia hi vọng cuối cùng là Dương Tuấn Vũ lại có bộ dạng chật vật như vậy thì tâm hóa tro tàn. Điều này cũng không thể trách hắn yếu ớt bạc nhược, tất cả là do cuộc chiến với Lưu Khang đã khiến hắn tiêu hao quá nhiều.
Nhưng dù sao đi nữa, chênh lệch sức mạnh của hai bên vẫn là quá lớn, cấp độ của kẻ có màu mắt đỏ kia là cảnh giới quá mức bá đạo.
Đám người Walter và tám người tới từ Diệt Thiên đột nhiên nhớ lại lời mà Dương Tuấn Vũ từng nói với họ, đó là sự tồn tại của thần. Và trước mặt họ nhiều khả năng chính là một tồn tại khủng bố như thế.
Thực ra nếu họ đứng gần hơn thì đã có thể nghe được cuộc nói chuyện của Dương Tuấn Vũ và Ares thì đã biết thân phận chính xác của hắn rồi, nhưng cũng không cần tiếc nuối, bởi vì thứ mà họ đang phải đối mặt còn chưa có lời giải đáp.
Chưa bao giờ sinh mệnh lại yếu ớt đến thế, khi mà kẻ thù quá mức khủng kh·iếp, thì mọi sự can đảm đều hóa tuyệt vọng.
Dương Tuấn Vũ rất không cam tâm, nhưng tình hình hiện tại hắn không hề có bất cứ giải pháp thích đáng nào.
Cảm nhận được sự tuyệt vọng toát ra từ những đôi mắt, Ares thấy tâm tình thật thoải mái, hắn thích nhất cái cảm giác đẩy con mồi tới bờ vực của sự sợ hãi, khiến thần trí đối phương bị hủy hoại sau đó mới một đòn g·iết c·hết.
Nhìn tất cả bằng cái nhìn khinh miệt, Ares hét lớn, thần khí vung lên, mắc ma phun trào, núi sông sụp đổ, ánh mắt hắn thổi bùng lên ánh lửa tàn nhẫn. Vào khoảnh khắc đó, đất trời như b·ị đ·ánh sập, thân thể mọi người nhanh chóng vỡ ra biến bọn họ thành từng khối máu thịt đỏ sẫm, không gian ngập tràn mùi tanh tưởi của máu.
Dương Tuấn Vũ sau lần đầu tiên dùng chiêu Vạn Dương thì toàn thân chẳng còn chút sức mạnh nào, trong khoảng khắc vô cùng dễ bị tổn thương đó, một ánh mắt sắc lẹm đã chiếu thẳng vào hắn.
Dương Tuấn Vũ nhạy bén cảm nhận được sự tức giận của kẻ đó, nhưng vì sự tàn phá bừa bãi của Vạn Dương khiến hắn hiện giờ không thể nhận được sự giúp đỡ từ ai.
Từ trong bóng tối bước ra một thân ảnh cao khoảng mét tám, mặc một bộ giáp với hoa văn kỳ lạ, thân hình như tạc, gương mặt lãnh khốc đi cùng đôi đồng tử màu đỏ khát máu. Toàn thân kẻ đó toát ra một trường khí thế khiến máu huyết trong cơ thể hắn cảm thấy sục sôi, rõ ràng thân thể cạn lực nhưng vẫn có ham muốn chiến đấu mãnh liệt.
Giọng nói mang theo một sự chán ghét rõ ràng:
- Ta đã nghe nói có kẻ sử dụng được sức mạnh của Belvedere, không ngờ tên nhóc yếu ớt ngươi chính là kẻ đó.
“Belvedere?” nghe thấy người nọ nói ra cái họ này, Dương Tuấn Vũ lập tức cảm thấy áp lực. Bởi vì người vừa tới đã nói chính xác họ của Apollo, Apollo Belvedere. Điều này chứng tỏ người này là một trong mười hai vị thần của Olympus, hoặc là kẻ thù của Apollo ngày trước. Mà dù cho có là trường hợp nào đi chăng nữa thì tình trạng cạn kiệt sức mạnh hiện tại cũng đều không tốt.
Hắn cố gắng trấn tĩnh, nói chuyện với ý đồ kéo dài thời gian để tranh thủ hồi phục phần nào sức mạnh.
Dương Tuấn Vũ nheo mắt:
- Ngươi chính là kẻ đứng sau tổ chức này?
Người nọ nhếch mép coi thường:
- Ngươi nói đám ô hợp này do ta tạo ra? Thật nực cười, q·uân đ·ội dưới tay ta, tuyệt đối tinh nhuệ, lấy một địch mười là chuyện hết sức bình thường. Còn đám tạp nham kia, ta chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy chướng mắt.
- Vậy ngươi với bọn chúng không có liên quan gì?
- Đương nhiên, tuy vậy ta vẫn còn có chuyện với tổ chức này, mà ngươi lại tới để tiêu diệt nó làm gián đoạn kế hoạch của ta, ngươi nói xem nên tính thế nào?
Dương Tuấn Vũ nhíu mày, từ thái độ chẳng có chút gì là thân thiện của đối phương, không khó để nhận ra hắn khó mà đơn giản rời khỏi đây.
Trong lúc hai người nói chuyện, đám người Sói Xám đã nhận ra chủ tử của mình đ·ã c·hết, nhưng kẻ kia xuất hiện lại thắp lên cho bọn chúng hi vọng. Ngược lại, sự xuất hiện của kẻ lạ mặt khiến q·uân đ·ội DE cảm thấy hoang mang.
Nhóm sáu thành viên Diệt Thiên thấy tình hình chủ tử không ổn định tiến tới trợ giúp hắn nhưng khi còn chưa tới nơi đã cảm thấy toàn thân cứng ngắc, mỗi người đều bị cố định trong một cái lồng giam được tạo thành từ ngọn lửa màu đỏ. Lửa thiêu đốt, mặc dù không khiến họ bị c·hết c·háy, nhưng cơn đau khiến bọn họ rất thống khổ, đôi mắt tràn ngập sự tức giận.
Đám Sói Xám thấy cao thủ phía đối phương dễ dàng bị người nọ chế trụ thì tâm tình phấn chấn. Một kẻ nửa người nửa ngựa tách đoàn tiến lên, ánh mắt thành kính nói:
- Ngài có thể thay chúng tôi báo thù được không? Chúng tôi đã cứu ...
- Câm miệng!
Người nọ nghe hắn nói vậy thì quát lớn, bàn tay vung xuống, một cây gậy đỏ rực không biết từ nơi nào quật thẳng vào cơ thể vạm vỡ của tên bán nhân kia, khiến bốn chân hắn đồng loạt quỵ xuống.
Ánh mắt tên bán nhân không cam lòng nhưng sức mạnh của người kia quá lớn khiến không chỉ hắn mà cả thủ lĩnh Lưu Khang cũng phải cúi đầu khi nói chuyện, nên việc hắn nhắc lại món nợ ân tình rõ ràng khiến đối phương cảm thấy khó chịu.
Walter đứng không xa thấy vậy liền nói:
- Ta nói vì sao cảm thấy khí tức của hắn có chút quen thuộc, thì ra hắn chính là kẻ nằm trong quan tài ngày đó.
Dương Tuấn Vũ nghe vậy lập tức hiểu ra, Sói Xám không biết bằng cách nào đó phát hiện ra lăng mộ của người này, và thông qua bút tích để lại mà tìm cách hồi sinh cho hắn. Chỉ có điều không ngờ bọn chúng lại b·ắt c·óc Rivi, rồi dẫn tới cuộc chiến quyết định lần này. Bảo sao, từ cơ thể hắn Dương Tuấn Vũ nhận ra một chút khí tức của con bé, nhưng nguồn năng lượng ấy đang bị tiêu hóa rất nhanh chóng. Như vậy mục đích lấy lại nguồn sức mạnh b·ị đ·ánh cắp cho Vi Vi đã là chuyện không thể rồi.
Gương mặt kẻ đó đột nhiên trở nên không vui, có lẽ việc để người khác biết hắn phải nhờ một đám ô hợp lấy lại sự sống sẽ khiến danh tiếng của hắn bị bôi nhọ. Vốn là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo, luôn có niềm tin tuyệt đối vào sức mạnh vượt trội của bản thân, hắn lập tức trở mặt.
Một luồng khí thế đột ngột bùng nổ, toàn bộ sông núi rung chuyển, đất đá nứt toác tạo thành các kẽ hở sâu không thấy đáy. Rồi đột nhiên tiếng rít gào vang lên trong không khí, hơi nóng cùng dòng dịch đỏ quạch, nóng hừng hực phụt từ mặt đất lên không trung. Vùng đất vốn lạnh lẽo về đêm bỗng chốc biến thành chảo lửa.
Nhìn cách thức mà đối phương ra tay, Dương Tuấn Vũ cuối cùng cũng nhận ra thân phận của kẻ này, trong lòng dù tức giận nhưng không thiếu được sự căng thẳng:
- Với thân phận của ngươi vì sao lại ra tay với người bình thường?
Thấy hắn nói vậy, người kia quay sang cười nhạt:
- Ngươi không đủ tư cách bình phẩm hành động của ta. Đợi ta g·iết sạch lũ nhãi nhép kia cuối cùng sẽ tới thu hồi lại sức mạnh của Belvedere.
- Ares! Ngươi đừng quá quắt. Dù ngươi có là một vị thần thì cũng không có quyền lực tiêu diệt sinh linh bừa bãi.
Ares nhướng mày, nhưng sự kiêu ngạo của hắn không thể dùng ngôn từ để hình dung, những vị thần khác khuyên hắn, hắn còn chẳng nghe nữa là một tên dân thường sở hữu một chút sức mạnh tàn dư của thần, đến tư cách á thần còn chưa đủ?
- Ngươi quá nhiều lời, có lẽ ta nên g·iết tất cả các ngươi một lúc cho khỏi nhức đầu.
Nói là làm, hắn lập tức lấy tay đâm thủng hư không, kéo ra một ngọn giáo đỏ rực đã nhuốm màu năm tháng, nhưng không hề làm nó giảm đi tính hung mãnh và sự cuồng bạo, khiến người ta có ảo tưởng bên trong nó đang nhốt một con quái vật khủng kh·iếp, bất cứ khi nào cũng có thể phá tan gông cùm xiềng xích để xông ra.
Áp lực của thần khí khiến không gian xung quanh bị bóp méo, đất trời rung chuyển, sấm chớp ầm ầm, tất cả mọi người đều cảm thấy như ngày tận thế đã đến rồi. Nếu so với nó, mấy thứ gọi là thần binh cấp Đế cũng không khác gì mấy món đồ chơi con nít.
Dương Tuấn Vũ tâm tình lạnh lẽo, hắn thông qua ký ức của Apollo đã chứng kiến uy lực của Ares, hắn tin tưởng đừng nói là vài nghìn người ở đây, ngay cả Trái Đất hay bất cứ một tinh cầu nào đó, những kẻ được coi là thần linh này chỉ cần muốn thì hoàn toàn có thể hủy diệt chúng bất cứ lúc nào.
Ares với đầy đủ niềm kiêu ngạo của mình cầm ngọn giáo bước tới cực nhanh, sau một tích tắc đã đâm tới trước mặt đối phương.
Dương Tuấn Vũ ngay khi thấy đối phương lấy giáo ra, hắn đã cố gắng súc tích chút lực lượng ít ỏi vừa hồi phục được để lập tức xuyên qua không gian. May mắn hắn vừa kịp rời đi thì lưỡi giáo đâm tới, không gian nơi đó vỡ vụn, ngọn núi ngay sau lứng hắn vừa nãy thoáng chốc đã hóa thành bột mịn.
Nhưng sau lần thoát c·hết trước cửa địa ngục đó, toàn thân hắn lại một lần nữa trở nên kiệt quệ. Ở đây, tất cả mọi người không phân biệt phe phái đều bị giam cầm như mấy con thú chờ bị g·iết thịt, khi họ chứng kiến tia hi vọng cuối cùng là Dương Tuấn Vũ lại có bộ dạng chật vật như vậy thì tâm hóa tro tàn. Điều này cũng không thể trách hắn yếu ớt bạc nhược, tất cả là do cuộc chiến với Lưu Khang đã khiến hắn tiêu hao quá nhiều.
Nhưng dù sao đi nữa, chênh lệch sức mạnh của hai bên vẫn là quá lớn, cấp độ của kẻ có màu mắt đỏ kia là cảnh giới quá mức bá đạo.
Đám người Walter và tám người tới từ Diệt Thiên đột nhiên nhớ lại lời mà Dương Tuấn Vũ từng nói với họ, đó là sự tồn tại của thần. Và trước mặt họ nhiều khả năng chính là một tồn tại khủng bố như thế.
Thực ra nếu họ đứng gần hơn thì đã có thể nghe được cuộc nói chuyện của Dương Tuấn Vũ và Ares thì đã biết thân phận chính xác của hắn rồi, nhưng cũng không cần tiếc nuối, bởi vì thứ mà họ đang phải đối mặt còn chưa có lời giải đáp.
Chưa bao giờ sinh mệnh lại yếu ớt đến thế, khi mà kẻ thù quá mức khủng kh·iếp, thì mọi sự can đảm đều hóa tuyệt vọng.
Dương Tuấn Vũ rất không cam tâm, nhưng tình hình hiện tại hắn không hề có bất cứ giải pháp thích đáng nào.
Cảm nhận được sự tuyệt vọng toát ra từ những đôi mắt, Ares thấy tâm tình thật thoải mái, hắn thích nhất cái cảm giác đẩy con mồi tới bờ vực của sự sợ hãi, khiến thần trí đối phương bị hủy hoại sau đó mới một đòn g·iết c·hết.
Nhìn tất cả bằng cái nhìn khinh miệt, Ares hét lớn, thần khí vung lên, mắc ma phun trào, núi sông sụp đổ, ánh mắt hắn thổi bùng lên ánh lửa tàn nhẫn. Vào khoảnh khắc đó, đất trời như b·ị đ·ánh sập, thân thể mọi người nhanh chóng vỡ ra biến bọn họ thành từng khối máu thịt đỏ sẫm, không gian ngập tràn mùi tanh tưởi của máu.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan