Chương 185: Thiên Phú Không Gian
05/05/2025
10
9.0
Chương 185: Thiên Phú Không Gian
Cuộc chiến xảy ra giữa các cao thủ đỉnh cấp vô cùng khủng kh·iếp, dư chấn nó tạo ra đủ để nghiền nát bất cứ kẻ nào dưới cấp Vương. Chính vì vậy, xung quanh khu vực Dương Tuấn Vũ và Lưu Khang giap chiến, cả hai phe đều phải vội vàng rút lui, hảo thủ hai bên cũng tạm thời dừng chiến quan sát, một phần bởi vì họ biết chỉ cần một trong hai vị thủ lĩnh kia nằm xuống, thì phe của họ không cần chiến tất cũng bại, một phần nữa là vì quân lực hai bên đã tổn hao quá nhiều, đánh nữa cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Lưu Khang có thời gian bước vào Đế cấp lâu hơn Dương Tuấn Vũ không chỉ vài năm, nhưng càng đánh hắn càng kh·iếp sợ trước sức mạnh của đối phương. Dương Tuấn Vũ tuy thực lực không bằng, nhưng loại thương pháp hắn sử dụng quá mạnh mẽ, không chỉ công tốt mà còn phòng thủ kín kẽ.
Tới thời điểm này, Dương Tuấn Vũ vẫn chỉ luyện tập đi luyện tập lại một bộ Thập Long Thương Pháp, tới mức cơ thể đã đạt vào trạng thái vô thức.
Ở trạng thái này, não bộ hắn hoàn toàn “bỏ mặc” thân thể, tất cả các chiêu thức hắn đâm ra đều là phản ứng tự động, điều này giúp phản xạ của hắn trở nên vô cùng nhạy bén, các múi cơ đều phối hợp nhuần nhuyễn một cách thần kỳ. Nếu phải đặt tên cho nó, thì có lẽ bốn từ “Bản Năng Vô Cực” là thích hợp nhất.
Nhưng Lưu Khang cũng không tồi, hắn sau khi biết được năng lực của đối phương thì bắt đầu bình tĩnh lại. Đối thủ rất nhanh, nhưng lực công kích vẫn kém hắn không ít, cự phủ (cây búa lớn) vốn biểu trưng cho sức mạnh cuồng bạo, mà một cao thủ cấp Đế như hắn hoàn toàn có thể phát huy hết được đặc tính cuồng bạo đó.
Mỗi búa Lưu Khang giáng xuống, Dương Tuấn Vũ mặc dù ở trạng thái Bản Năng Vô Cực nhưng vẫn b·ị đ·ánh bật về phía sau, tuy không chịu nhiều thương tổn, nhưng cứ như vậy cũng sẽ bị đập nát. Còn về phía Lưu Khang, hắn thực sự mạnh nhưng trước lối phòng thủ kín kẽ và tốc độ linh hoạt của kẻ địch, hắn cũng dần cảm thấy đuối sức.
Hai vị Đế hoàn toàn chìm vào trong trận chiến ác liệt, mà không để ý rằng toàn bộ các đình đài kiến trúc xa hoa trong vùng Tam Giác Vàng đã bị họ lật tung, cày nát hết cả lên. Đám DE thì không sao, nhưng đám Sói Xám bên dưới thì lòng rỉ máu.
Có điều, nơi ở mất thì có thể xây dựng lại, n·gười c·hết thì tuyển thêm nhân lực mới, chỉ có thủ lĩnh của họ nếu bại trận thì tổ chức khó mà tồn tại tiếp được. Phải biết Sói Xám mặc dù người đông thế mạnh, nhưng không có cao thủ cấp Đế thống lĩnh nhiều năm thì chắc đã bị hàng trăm thế lực khác xâu xé rồi. Vì dù sao sự giàu có mà m·a t·úy đem lại vẫn luôn khiến nhiều kẻ ngoài kia đỏ mắt.
Dương Tuấn Vũ càng đánh càng điên cuồng, các chiêu thức có phần liều mạng hơn, xương đã gãy, máu đã đổ, nhưng hai mắt hắn vẫn sáng rực, toàn thân đốt lên ngọn lửa ánh sáng chiếu rọi đêm tối, hai tay nắm chặt Độc Long Thương toàn lực triển khai thương pháp tinh diệu.
Không chỉ dừng lại ở đó, hắn bắt đầu liều lĩnh bước vào các khe hở không gian, mới đầu chỉ dùng để né tránh đòn trí mạng, dẫn tới bị gió lốc hư không gây thương tổn khá nhiều. Nhưng nhờ năng lực trị liệu của Ki ánh sáng, cùng sự am hiểu của hắn về lĩnh vực không gian càng lúc càng rõ ràng hơn, hắn bắt đầu chủ động sử dụng nó để vượt qua những khoảng cách lớn, xuất hiện tại những vị trí khó tin, rồi bất ngờ t·ấn c·ông đối thủ.
Lưu Khang sợ rồi, hắn mặc dù đạt tới cấp Đế nhưng lý giải về không gian thua xa Dương Tuấn Vũ. Mà không chỉ hắn, rất nhiều các cao thủ cấp Đế đối với lĩnh vực không gian, thời gian cũng hoàn toàn mù tịt. Đây không phải là sự hạn chế về sức mạnh, mà nó liên quan tới thiên phú bẩm sinh của từng người.
Dương Tuấn Vũ cũng không rõ tại sao mình có thể cảm nhận được giao động không gian tốt như thế, hắn không nghĩ bản thân có bao nhiêu kì diệu, có lẽ những thứ này đều là do Apollo truyền lại cho hắn. Là một trong những vị thần tối cao, Apollo- Thần Mặt Trời hoàn toàn có khả năng vượt qua hư không dễ như ăn bánh.
Lưu Khang ban đầu công kích mãnh liệt bao nhiêu, thì giờ đây chật vật né tránh bấy nhiêu. Cư phủ thiên về bạo kích, nhưng về mặt phòng thủ lại kém hơn rất nhiều, bởi vì trọng lượng và kích thước quá lớn, việc đỡ đòn trở nên chậm chạp, các v·ết t·hương theo thời gian đương nhiên ngày một nhiều thêm.
Dương Tuấn Vũ vô cùng phấn khích, hắn chẳng những liên tục vượt qua hư không, mà còn dùng hư không như chỗ nghỉ chân, tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Nhưng trong lúc hắn thoải mái nghỉ ngơi, đối phương lại như mèo bị giẫm phải đuôi, mắt liếc ngang ngó dọc, toàn thân căng cứng phòng bị, cho nên, tinh thần dù tốt tới mấy cũng bị tiêu hao nhanh chóng.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn vui mừng phát hiện ra một trò: Bắn lén.
Tốc độ của ánh sáng có nhanh không?
Quá nhanh.
Các chiêu thức của Dương Tuấn Vũ mặc dù chưa đạt tới tốc độ ánh sáng, nhưng thuộc tính của Ki cũng đẩy vận tốc nó lên cực nhiều.
Ngồi trong hư không đen kịt, hắn nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được phương vị bên ngoài của Lưu Khang. Tốc độ dùng thương đâm lén tuy nhanh và bất ngờ nhưng chưa thỏa mãn được tâm lý của hắn.
Dương Tuấn Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn tích tụ năng lượng ánh sáng vào tay, ngón trỏ vung lên chĩa về hướng con mồi rồi … Bắn.
Viên đạn ánh sáng lao vụt đi, trong môi trường chân không chẳng có gì ngăn cản, càng khiến tốc độ và lộ trình bay của nó được duy trì cực đại.
Chỉ khổ cho Lưu Khang ở ngoài, vừa phát hiện không gian gợn sóng ở sau gáy, một cảm giác nguy hiểm cực độ khiến lông tơ toàn thân thoáng chốc dựng đứng hết lên, hai tay luống cuống kéo cự phủ về sau chắn, thân hình nhanh nhẹn cố gắng lùi lại hết mức.
Nhưng thứ hắn đối phó không phải là một lưỡi thương sắc bén có phần thô cứng, mà là một điểm sáng nhỏ. Tuy kích thước nó khiến người ta có cảm giác như vô hại, nhưng bản năng hắn vẫn mách bảo đây là một sát chiêu cực kì khủng bố.
Đúng vậy, để đảm bảo được tính bất ngờ, Dương Tuấn Vũ đã ẩn mình vào hư không, để đảm bảo được uy lực, hắn cũng dùng rất nhiều thời gian để tích tụ năng lượng Ki đậm đặc vào tay, để rồi khi bắn ra, sức mạnh toàn thân hắn tới cấp độ này vẫn bị hao tổn hơn nửa.
Cự phủ của một cao thủ cấp Đế cũng coi như được chế tác từ nguyên liệu tuyệt vời, nó đúng là kịp chạm vào tia sáng hủy diệt kia, nhưng chỉ khiến nó bị chệch đường một chút, còn mép cự phủ thì lập tức bị nung chảy.
Tia sáng chệch đi không khiến gáy hắn bị thủng một lỗ, nhưng hướng nó đi qua lại xuyên thủng lồng ngực của Lưu Khang. Lấy đường đi tia sáng làm trục, toàn bộ da thịt, xương máu cứng rắn hơn gang thép của cao thủ cấp Đế trong phạm vi mấy centimet xung quanh đều bị đốt cháy không còn chút nào.
Phát hiện Lưu Khang không lập tức bị g·iết sau đòn của mình, Dương Tuấn Vũ cũng không vội, hắn ngồi nghỉ một chút mặc kệ đối phương đang sợ hãi lấy tay bịt lỗ máu ở bên ngoài. Tình trạng của Lưu Khang rất tồi tệ, hắn biết mình cứ ở lại sẽ bị g·iết, nhưng kẻ địch có thể vượt qua hư không, hắn không dám mạo hiểm chạy loạn, tích tụ sức mạnh vào cự phủ, hắn quyết liều mạng cũng muốn bổ cho đối phương một búa.
Dương Tuấn Vũ không ngu, khi thấy đối thủ không chạy thì cũng không vội ra tay. Đợi khi sức mạnh hồi phục thêm một chút, hắn liên tục bắn ra các tia sáng với lượng Ki thấp hơn về nhiều phía khiến Lưu Khang r·ối l·oạn, tới khi kẻ địch suy yếu về cả tinh thần lẫn thể xác, hắn mới tung đòn kết liễu.
Một sợi kí ức vụt qua đầu, Dương Tuấn Vũ tập trung toàn bộ sức mạnh thi triển chiêu thức mới này.
- Vạn Dương!
Hàng trăm ngàn tia sáng siêu nhỏ dần xuất hiện trong hư không, tụ tập bên cạnh Dương Tuấn Vũ, lấy thân thể sáng rực của hắn làm trung tâm, sức mạnh các tia sáng kia càng lúc càng tích tụ nhiều hơn. Trong hư không tối đen như mực, Dương Tuấn Vũ và hàng triệu điểm sáng kia như một dải ngân hà trong vũ trụ bao la, và hắn là mặt trời, nơi trung tâm của ngân hà đó.
Luồng Ki toàn thân hắn phóng ra với tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, các điểm sáng như ngôi sao giống như bị hấp dẫn, điên cuồng bay theo, đây cũng là lúc hắn kiệt sức dần dần rơi khỏi hư không, nếu hắn cứ xuất hiện bên ngoài với tình trạng này thì e là Lưu Khang sẽ đập hắn tan xương nát thịt.
Thời gian Dương Tuấn Vũ ở trong hư không tuy không quá dài nhưng đủ khiến mọi sự tồn tại bên ngoài đều cảm giác giống như đã trôi qua mấy năm, tới khi không gian khẽ động, Lưu Khang dẫn Ki thiêu đốt toàn thân để đạt được trạng thái đỉnh cao nhất, thì bọn họ mới biết hắn đã xuất thủ trở lại rồi.
Nhưng không như những lần trước, từng tia sáng chẳng còn xuất hiện lẻ tẻ nữa. Trong đêm đen như mực, cả bầu trời vùng Tam Giác Vàng phút chốc sáng rực, trong đôi con ngươi trợn to của mọi người nơi đây, hàng ngàn, hàng triệu điểm sáng đột ngột hiện ra.
Lưu Khang sợ tới ướt quần, hắn nào còn ý định đứng đó chém g·iết nữa, cự phủ trên tay cũng ném vội, cao thủ cấp Đế vậy mà ba chân bốn cẳng chạy chối c·hết.
Không chỉ hắn, cả đám DE và Sói Xám cũng sợ vỡ mật, tất cả đều ôm đầu chạy như điên. Bọn họ nào được mạnh mẽ như Lưu Khang, đừng nói một khối ánh sáng to đùng kia xuyên qua, chỉ cần một đốm nhỏ le ve bên cạnh thứ đó cũng đủ uy lực để đốt họ thành tro bụi rồi.
Chạy! Chạy nữa! Chạy mãi!
Chạy cho tới khi ra khỏi vùng Tam Giác Vàng vẫn không dám quay đầu nhìn lại.
Thương vong? Tổn thất?
Thương vong, tổn thất đã không thể đong đếm được nữa rồi.
Nhưng đó là bên Sói Xám, còn bên DE, giống như Dương Tuấn Vũ đã lường trước có thể xảy ra biến cố, nên ngay khi thanh viên nào của tổ chức sắp bị n·gộ s·át thì robot chiến đấu bên cạnh họ lập tức dùng chính thân thể nó lao qua đỡ đòn giúp họ thoát hiểm, những người b·ị t·hương hay mắt mờ chân chậm cũng được một con robot gần đó chạy qua, ôm theo năm, bảy người mà trốn.
Biến cố này khiến đội quân robot vốn chỉ còn vài trăm tới khi ra ngoài cũng chỉ còn lại chưa tới năm cỗ coi như đầy đủ bộ phận.
Lưu Khang mặc dù phản ứng nhanh, nhưng hắn lại ở gần sát nơi Vạn Dương công kích, vì thế có quá nửa các đốm sáng xuyên vào thân thể hắn.
Bất chấp cơ thể chắc chắn, ánh sáng bay qya vẫn biến hắn thành một cái bia hình người chi chít lỗ thủng. Còn nguyên nửa người trên của hắn thì bị đoàn sáng mạnh nhất xuất phát từ chính bản thể của Dương Tuấn Vũ hủy diệt thành hư vô, một chút tro bụi cũng không tìm được.
Cao thủ cấp Đế vậy mà cứ thế c·hết đi!
Cuộc chiến xảy ra giữa các cao thủ đỉnh cấp vô cùng khủng kh·iếp, dư chấn nó tạo ra đủ để nghiền nát bất cứ kẻ nào dưới cấp Vương. Chính vì vậy, xung quanh khu vực Dương Tuấn Vũ và Lưu Khang giap chiến, cả hai phe đều phải vội vàng rút lui, hảo thủ hai bên cũng tạm thời dừng chiến quan sát, một phần bởi vì họ biết chỉ cần một trong hai vị thủ lĩnh kia nằm xuống, thì phe của họ không cần chiến tất cũng bại, một phần nữa là vì quân lực hai bên đã tổn hao quá nhiều, đánh nữa cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Lưu Khang có thời gian bước vào Đế cấp lâu hơn Dương Tuấn Vũ không chỉ vài năm, nhưng càng đánh hắn càng kh·iếp sợ trước sức mạnh của đối phương. Dương Tuấn Vũ tuy thực lực không bằng, nhưng loại thương pháp hắn sử dụng quá mạnh mẽ, không chỉ công tốt mà còn phòng thủ kín kẽ.
Tới thời điểm này, Dương Tuấn Vũ vẫn chỉ luyện tập đi luyện tập lại một bộ Thập Long Thương Pháp, tới mức cơ thể đã đạt vào trạng thái vô thức.
Ở trạng thái này, não bộ hắn hoàn toàn “bỏ mặc” thân thể, tất cả các chiêu thức hắn đâm ra đều là phản ứng tự động, điều này giúp phản xạ của hắn trở nên vô cùng nhạy bén, các múi cơ đều phối hợp nhuần nhuyễn một cách thần kỳ. Nếu phải đặt tên cho nó, thì có lẽ bốn từ “Bản Năng Vô Cực” là thích hợp nhất.
Nhưng Lưu Khang cũng không tồi, hắn sau khi biết được năng lực của đối phương thì bắt đầu bình tĩnh lại. Đối thủ rất nhanh, nhưng lực công kích vẫn kém hắn không ít, cự phủ (cây búa lớn) vốn biểu trưng cho sức mạnh cuồng bạo, mà một cao thủ cấp Đế như hắn hoàn toàn có thể phát huy hết được đặc tính cuồng bạo đó.
Mỗi búa Lưu Khang giáng xuống, Dương Tuấn Vũ mặc dù ở trạng thái Bản Năng Vô Cực nhưng vẫn b·ị đ·ánh bật về phía sau, tuy không chịu nhiều thương tổn, nhưng cứ như vậy cũng sẽ bị đập nát. Còn về phía Lưu Khang, hắn thực sự mạnh nhưng trước lối phòng thủ kín kẽ và tốc độ linh hoạt của kẻ địch, hắn cũng dần cảm thấy đuối sức.
Hai vị Đế hoàn toàn chìm vào trong trận chiến ác liệt, mà không để ý rằng toàn bộ các đình đài kiến trúc xa hoa trong vùng Tam Giác Vàng đã bị họ lật tung, cày nát hết cả lên. Đám DE thì không sao, nhưng đám Sói Xám bên dưới thì lòng rỉ máu.
Có điều, nơi ở mất thì có thể xây dựng lại, n·gười c·hết thì tuyển thêm nhân lực mới, chỉ có thủ lĩnh của họ nếu bại trận thì tổ chức khó mà tồn tại tiếp được. Phải biết Sói Xám mặc dù người đông thế mạnh, nhưng không có cao thủ cấp Đế thống lĩnh nhiều năm thì chắc đã bị hàng trăm thế lực khác xâu xé rồi. Vì dù sao sự giàu có mà m·a t·úy đem lại vẫn luôn khiến nhiều kẻ ngoài kia đỏ mắt.
Dương Tuấn Vũ càng đánh càng điên cuồng, các chiêu thức có phần liều mạng hơn, xương đã gãy, máu đã đổ, nhưng hai mắt hắn vẫn sáng rực, toàn thân đốt lên ngọn lửa ánh sáng chiếu rọi đêm tối, hai tay nắm chặt Độc Long Thương toàn lực triển khai thương pháp tinh diệu.
Không chỉ dừng lại ở đó, hắn bắt đầu liều lĩnh bước vào các khe hở không gian, mới đầu chỉ dùng để né tránh đòn trí mạng, dẫn tới bị gió lốc hư không gây thương tổn khá nhiều. Nhưng nhờ năng lực trị liệu của Ki ánh sáng, cùng sự am hiểu của hắn về lĩnh vực không gian càng lúc càng rõ ràng hơn, hắn bắt đầu chủ động sử dụng nó để vượt qua những khoảng cách lớn, xuất hiện tại những vị trí khó tin, rồi bất ngờ t·ấn c·ông đối thủ.
Lưu Khang sợ rồi, hắn mặc dù đạt tới cấp Đế nhưng lý giải về không gian thua xa Dương Tuấn Vũ. Mà không chỉ hắn, rất nhiều các cao thủ cấp Đế đối với lĩnh vực không gian, thời gian cũng hoàn toàn mù tịt. Đây không phải là sự hạn chế về sức mạnh, mà nó liên quan tới thiên phú bẩm sinh của từng người.
Dương Tuấn Vũ cũng không rõ tại sao mình có thể cảm nhận được giao động không gian tốt như thế, hắn không nghĩ bản thân có bao nhiêu kì diệu, có lẽ những thứ này đều là do Apollo truyền lại cho hắn. Là một trong những vị thần tối cao, Apollo- Thần Mặt Trời hoàn toàn có khả năng vượt qua hư không dễ như ăn bánh.
Lưu Khang ban đầu công kích mãnh liệt bao nhiêu, thì giờ đây chật vật né tránh bấy nhiêu. Cư phủ thiên về bạo kích, nhưng về mặt phòng thủ lại kém hơn rất nhiều, bởi vì trọng lượng và kích thước quá lớn, việc đỡ đòn trở nên chậm chạp, các v·ết t·hương theo thời gian đương nhiên ngày một nhiều thêm.
Dương Tuấn Vũ vô cùng phấn khích, hắn chẳng những liên tục vượt qua hư không, mà còn dùng hư không như chỗ nghỉ chân, tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Nhưng trong lúc hắn thoải mái nghỉ ngơi, đối phương lại như mèo bị giẫm phải đuôi, mắt liếc ngang ngó dọc, toàn thân căng cứng phòng bị, cho nên, tinh thần dù tốt tới mấy cũng bị tiêu hao nhanh chóng.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn vui mừng phát hiện ra một trò: Bắn lén.
Tốc độ của ánh sáng có nhanh không?
Quá nhanh.
Các chiêu thức của Dương Tuấn Vũ mặc dù chưa đạt tới tốc độ ánh sáng, nhưng thuộc tính của Ki cũng đẩy vận tốc nó lên cực nhiều.
Ngồi trong hư không đen kịt, hắn nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được phương vị bên ngoài của Lưu Khang. Tốc độ dùng thương đâm lén tuy nhanh và bất ngờ nhưng chưa thỏa mãn được tâm lý của hắn.
Dương Tuấn Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn tích tụ năng lượng ánh sáng vào tay, ngón trỏ vung lên chĩa về hướng con mồi rồi … Bắn.
Viên đạn ánh sáng lao vụt đi, trong môi trường chân không chẳng có gì ngăn cản, càng khiến tốc độ và lộ trình bay của nó được duy trì cực đại.
Chỉ khổ cho Lưu Khang ở ngoài, vừa phát hiện không gian gợn sóng ở sau gáy, một cảm giác nguy hiểm cực độ khiến lông tơ toàn thân thoáng chốc dựng đứng hết lên, hai tay luống cuống kéo cự phủ về sau chắn, thân hình nhanh nhẹn cố gắng lùi lại hết mức.
Nhưng thứ hắn đối phó không phải là một lưỡi thương sắc bén có phần thô cứng, mà là một điểm sáng nhỏ. Tuy kích thước nó khiến người ta có cảm giác như vô hại, nhưng bản năng hắn vẫn mách bảo đây là một sát chiêu cực kì khủng bố.
Đúng vậy, để đảm bảo được tính bất ngờ, Dương Tuấn Vũ đã ẩn mình vào hư không, để đảm bảo được uy lực, hắn cũng dùng rất nhiều thời gian để tích tụ năng lượng Ki đậm đặc vào tay, để rồi khi bắn ra, sức mạnh toàn thân hắn tới cấp độ này vẫn bị hao tổn hơn nửa.
Cự phủ của một cao thủ cấp Đế cũng coi như được chế tác từ nguyên liệu tuyệt vời, nó đúng là kịp chạm vào tia sáng hủy diệt kia, nhưng chỉ khiến nó bị chệch đường một chút, còn mép cự phủ thì lập tức bị nung chảy.
Tia sáng chệch đi không khiến gáy hắn bị thủng một lỗ, nhưng hướng nó đi qua lại xuyên thủng lồng ngực của Lưu Khang. Lấy đường đi tia sáng làm trục, toàn bộ da thịt, xương máu cứng rắn hơn gang thép của cao thủ cấp Đế trong phạm vi mấy centimet xung quanh đều bị đốt cháy không còn chút nào.
Phát hiện Lưu Khang không lập tức bị g·iết sau đòn của mình, Dương Tuấn Vũ cũng không vội, hắn ngồi nghỉ một chút mặc kệ đối phương đang sợ hãi lấy tay bịt lỗ máu ở bên ngoài. Tình trạng của Lưu Khang rất tồi tệ, hắn biết mình cứ ở lại sẽ bị g·iết, nhưng kẻ địch có thể vượt qua hư không, hắn không dám mạo hiểm chạy loạn, tích tụ sức mạnh vào cự phủ, hắn quyết liều mạng cũng muốn bổ cho đối phương một búa.
Dương Tuấn Vũ không ngu, khi thấy đối thủ không chạy thì cũng không vội ra tay. Đợi khi sức mạnh hồi phục thêm một chút, hắn liên tục bắn ra các tia sáng với lượng Ki thấp hơn về nhiều phía khiến Lưu Khang r·ối l·oạn, tới khi kẻ địch suy yếu về cả tinh thần lẫn thể xác, hắn mới tung đòn kết liễu.
Một sợi kí ức vụt qua đầu, Dương Tuấn Vũ tập trung toàn bộ sức mạnh thi triển chiêu thức mới này.
- Vạn Dương!
Hàng trăm ngàn tia sáng siêu nhỏ dần xuất hiện trong hư không, tụ tập bên cạnh Dương Tuấn Vũ, lấy thân thể sáng rực của hắn làm trung tâm, sức mạnh các tia sáng kia càng lúc càng tích tụ nhiều hơn. Trong hư không tối đen như mực, Dương Tuấn Vũ và hàng triệu điểm sáng kia như một dải ngân hà trong vũ trụ bao la, và hắn là mặt trời, nơi trung tâm của ngân hà đó.
Luồng Ki toàn thân hắn phóng ra với tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, các điểm sáng như ngôi sao giống như bị hấp dẫn, điên cuồng bay theo, đây cũng là lúc hắn kiệt sức dần dần rơi khỏi hư không, nếu hắn cứ xuất hiện bên ngoài với tình trạng này thì e là Lưu Khang sẽ đập hắn tan xương nát thịt.
Thời gian Dương Tuấn Vũ ở trong hư không tuy không quá dài nhưng đủ khiến mọi sự tồn tại bên ngoài đều cảm giác giống như đã trôi qua mấy năm, tới khi không gian khẽ động, Lưu Khang dẫn Ki thiêu đốt toàn thân để đạt được trạng thái đỉnh cao nhất, thì bọn họ mới biết hắn đã xuất thủ trở lại rồi.
Nhưng không như những lần trước, từng tia sáng chẳng còn xuất hiện lẻ tẻ nữa. Trong đêm đen như mực, cả bầu trời vùng Tam Giác Vàng phút chốc sáng rực, trong đôi con ngươi trợn to của mọi người nơi đây, hàng ngàn, hàng triệu điểm sáng đột ngột hiện ra.
Lưu Khang sợ tới ướt quần, hắn nào còn ý định đứng đó chém g·iết nữa, cự phủ trên tay cũng ném vội, cao thủ cấp Đế vậy mà ba chân bốn cẳng chạy chối c·hết.
Không chỉ hắn, cả đám DE và Sói Xám cũng sợ vỡ mật, tất cả đều ôm đầu chạy như điên. Bọn họ nào được mạnh mẽ như Lưu Khang, đừng nói một khối ánh sáng to đùng kia xuyên qua, chỉ cần một đốm nhỏ le ve bên cạnh thứ đó cũng đủ uy lực để đốt họ thành tro bụi rồi.
Chạy! Chạy nữa! Chạy mãi!
Chạy cho tới khi ra khỏi vùng Tam Giác Vàng vẫn không dám quay đầu nhìn lại.
Thương vong? Tổn thất?
Thương vong, tổn thất đã không thể đong đếm được nữa rồi.
Nhưng đó là bên Sói Xám, còn bên DE, giống như Dương Tuấn Vũ đã lường trước có thể xảy ra biến cố, nên ngay khi thanh viên nào của tổ chức sắp bị n·gộ s·át thì robot chiến đấu bên cạnh họ lập tức dùng chính thân thể nó lao qua đỡ đòn giúp họ thoát hiểm, những người b·ị t·hương hay mắt mờ chân chậm cũng được một con robot gần đó chạy qua, ôm theo năm, bảy người mà trốn.
Biến cố này khiến đội quân robot vốn chỉ còn vài trăm tới khi ra ngoài cũng chỉ còn lại chưa tới năm cỗ coi như đầy đủ bộ phận.
Lưu Khang mặc dù phản ứng nhanh, nhưng hắn lại ở gần sát nơi Vạn Dương công kích, vì thế có quá nửa các đốm sáng xuyên vào thân thể hắn.
Bất chấp cơ thể chắc chắn, ánh sáng bay qya vẫn biến hắn thành một cái bia hình người chi chít lỗ thủng. Còn nguyên nửa người trên của hắn thì bị đoàn sáng mạnh nhất xuất phát từ chính bản thể của Dương Tuấn Vũ hủy diệt thành hư vô, một chút tro bụi cũng không tìm được.
Cao thủ cấp Đế vậy mà cứ thế c·hết đi!
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan