Chương 184: Tên Trùm Lộ Diện
05/05/2025
10
9.0
Chương 184: Tên Trùm Lộ Diện
Càng về sau, sự hiệu quả của robot càng giảm đi, không phải là do nó yếu, mà bởi vì kẻ địch không tiếc quân tiền tuyến mà điên cuồng phóng ra những quả rocket, thổi bay rất nhiều người và máy.
Thấy kẻ địch điên cuồng như thế, nhóm Tử Thần đội cùng sáu cao thủ Diệt Thiên dưới sự điều động của Doãn Trung San, lập tức tách khỏi đội ngũ, tìm mọi cách tức tốc tiêu diệt hỏa lực của đối phương.
Sự khác biệt của các giáp cơ tới lúc này đã lên tiếng mạnh mẽ. Nhờ hệ thống siêu phản lực, bọn họ liên tục di chuyển với tốc độ cao, bất kể trên trời hay trên các địa hình đồi núi dốc đứng, khi hệ thống phóng t·ên l·ửa của đối phương lọt vào tầm ngắm, hàng loạt những quả rocket mini từ giáp cơ được họ phóng ra, dội xuống vô hiệu hóa rất nhiều hỏa lực của đối phương.
Đám Sói Xám ăn quả đắng lập tức hướng súng đạn bắn chi chít về phía bọn họ. Ngoại trừ những người không kịp phản ứng, số còn lại sau khi dội bom đã tức tốc trốn đi. Sau đó, họ lại xuất hiện từ nơi khác dội bom.
Hệ thống t·ên l·ửa của Sói Xám vốn được coi là rất tối tân, bởi vì căn bản chúng chẳng thiếu tiền đắp lên căn cứ, nhưng đen cho chúng, t·ên l·ửa hành trình mà radar lại bị làm nhiễu thì bọn chúng chỉ đành điều khiển bằng tay mà bắn loạn thôi. Nếu chẳng phải chúng nã bom vào đám đông hỗn loạn đang chiến đấu bên ngoài, không tiếc g·iết cả địch lẫn ta, thì sợ rằng bọn chúng còn c·hết nhanh nữa.
Đạn dược không phải là vô tận, cuộc chiến giữa những kẻ có kĩ năng vượt trội người thường khiến súng ống khó có thể phát huy hoàn toàn uy lực, sau một thời gian, cả hai bên đều ném bớt trang bị cho nhẹ người rồi rút v·ũ k·hí cận thân ra chém địch.
Số quân lực còn lại của hai bên từ gấp nhau tới 4-5 lần, giờ trở về con số ngang bằng, điều này đủ để nói lên sự thê thảm của Sói Xám. Nhưng dường như cao tầng của chúng chẳng mấy mảy may để ý tới sinh mệnh của đám thủ hạ. Nếu cứ để đám Walter t·ấn c·ông, e rằng Sói Xám hôm nay sẽ bị bẻ gãy hết cả răng nanh lẫn móng vuốt.
Và đương nhiên bọn chúng không nằm im chờ người ta làm thịt, cao tầng Sói Xám cuối cùng cũng đã lộ diện, xuất thủ tàn sát những kẻ xâm nhập.
Phát hiện ra điều này, đám Walter lập tức tiếp cận, chia nhau ra đối phó và sự sắp xếp này cũng dựa trên thông tin thu thập được từ trước của Mắt Rồng. Không như những lần đối đầu ngẫu nhiên khác, sự sắp xếp này là dựa trên cấp độ sức mạnh và loại Ki mà họ sở hữu, để làm sao năng lực của các thống lĩnh DE có tính khắc chế hệ Ki mà kẻ địch sử dụng. Chỉ một phần này thôi, đã giúp một phần rất lớn cho cuộc chiến của từng người rồi.
Hai bên xuống tay đều tung hết sức lực và thủ đoạn, đến Dương Tuấn Vũ và Doãn Trung San cũng khó mà ngờ được đối phương có số cao thủ cấp Vương không hề kém phe mình. Nếu không phải lần này hắn mang về thêm 6 cao thủ Diệt Thiên thì cuộc chiến sẽ nhanh chóng bị áp đảo.
...
Cuộc chiến kéo dài tới lúc này đã duy trì ở một trạng thái cân bằng vi diệu, thì đột nhiên quân địch xuất hiện thêm quân viện trợ. Một lúc có thêm ba cao thủ cấp Vương cùng khoảng 1000 thuộc hạ, lập tức đẩy nhóm người đã chiến đấu mệt mỏi phe DE vào thế yếu, trong khi đó đám Sói Xám thấy viện binh tới thì khí thế phút chốc tăng mạnh.
Tới thời điểm này, Doãn Trung San đành tạm dừng mưu tính sách lược, hắn phải ra tay câu giờ cho bên mình.
- Anh, để em ra giúp bọn họ.
Rin tay tháo thanh bạch kiếm mới mà hắn làm lại cho cô, vì lần ở Zero nó đã gãy khi bị tên Lus t·ấn c·ông. Vì nguyên liệu đầy đủ, Kikui-Ume được chế tác hoàn hảo hơn trước khá nhiều, cầm nó trong tay khiến Rin tự tin hơn mấy lần.
Dương Tuấn Vũ nhìn vào ánh mắt háo hức của cô thì không biết nói sao, hắn vốn dĩ tính toán kỹ lưỡng để cô không phải xuất thủ, nhưng trong thực chiến đã phát sinh biến cố, nếu lúc này không để Rin đi thì tình hình có thể chuyển biến xấu đi nhanh chóng.
- Nhớ phải cẩn thận, chỉ cần vừa đủ, tuyệt đối phải giữ an toàn cho bản thân.
- Em biết mà, anh nên nhớ từ nhỏ em đã tham gia vào Ám Vệ rồi. Được rồi, em đi đây.
Nói xong, cô lập tức từ vị trí ẩn nấp xuất hiện, thân pháp của cô nhẹ nhàng như không thiếu sự nhanh nhẹn, thoáng chốc đã tiếp cận chiến trường. Theo sự chỉ dẫn của Mắt Rồng, cô liền chặn lại một kẻ địch, không ngờ cũng là một cô gái.
Josehpson nãy giờ đứng nhắm mắt vuốt râu, thấy tình thế bên kia như vậy cũng quay sang nói với hắn:
- Ta qua chơi với chúng một chút.
Dương Tuấn Vũ không biết nói gì, chỉ dặn lão cẩn thận, dù sao thì Josephson khác với những người còn lại, lão đi ra ngoài cùng hắn đơn thuần là theo ý thích. Dù giữa hai người có giao ước nhưng không hề có mục bắt đối phương phải chiến đấu cho mình, vì thế, lần xuất thủ này của lão đơn thuần là do muốn giúp đỡ hắn một lần.
Thực ra, Josephson từ khi được Dương Tuấn Vũ cứu và đưa tới Yamamoto, góp phần gián tiếp giúp lão vực lại cơ nghiệp nhiều năm mà không đòi hiểu điều gì, cho nên Josephson vẫn cảm thấy trong lòng mắc nợ người ta. Vì thế, lần này nằng nặc đòi đi ra ngoài, một phần là tuổi già sắp c·hết muốn ngao du sơn thủy, mở mang tầm mắt, hai là tìm cơ hội trả nốt món nợ ân tình cho hắn. Mà lần chiến đấu này đúng là một cơ hội cực tốt.
Dương Tuấn Vũ cũng hiểu điều này, cho nên hắn không ngăn cản lão ra tay. Nhưng đừng nghĩ lão già này xương mục yếu ớt, thực lực và mưu mẹo của lão đủ để g·iết c·hết những kẻ có ý khinh thường.
Cục diện vì sự xuất hiện của ba cao thủ Vương cấp của DE giúp cục diện cuộc chiến tiếp tục trở nên giằng co, tuy vậy, cứ mỗi phút trôi qua lại có thêm vài chục tới vài trăm người bị g·iết c·hết.
Dương Tuấn Vũ đứng ngoài nhưng chẳng hề thành thơi, hắn cảm giác được kẻ thống lĩnh thực sự của Sói Xám sắp chuẩn bị lộ diện rồi.
Thời gian trôi đi, đúng như dự đoán của Dương Tuấn Vũ, Sói Xám thực sự tồn tại cao thủ cấp Đế. Chỉ có điều không ngờ tới là kẻ này đang không ở trong căn cứ mà lại ở khá xa bên ngoài.
Tới khi hắn có việc cần truyền về trụ sở thì thấy mất tín hiệu, mới đầu hắn còn nghĩ là do thuộc hạ bận không nghe máy, nhưng gọi liên tiếp cho mười mấy người đều bặt vô âm tín.
Sau khi làm mọi cách không thể liên lạc được, hắn chợt có dự cảm chẳng lành nên mới vội vàng tức tốc trở về. Cũng may hắn đang ở Trung Quốc đại lục, nếu mà ở xa xôi tận Châu Âu hay Châu Mỹ thì chắc lúc trở về thì nơi này đã chẳng còn lại thứ gì.
Chưa về đến nơi đã nghe tiếng gào thét ầm ĩ, biển lửa rực trời, nơi vốn dĩ là trụ sở phồn hoa giữa lòng Tam Giác Vàng khét tiếng, thì nay đang bị kẻ địch t·ấn c·ông. Lưu Khang thoáng cảm nhận khí tức của mười mấy tên thuộc hạ đắc lực dưới tay, bỗng dưng thần sắc thay đổi, gương mặt vốn chẳng phải dạng hiền lành gì giờ càng in hằn thêm các nếp nhăn nheo, ánh sáng từ biển lửa hắt lên, nhìn hắn càng trở nên dữ tợn.
- Là bọn khốn kiếp nào dám t·ấn c·ông địa bàn của ta?
Tiếng quát của hắn truyền theo sóng âm ba đáng sợ, thoáng chốc khiến mấy ngàn người đang chiến đấu đầu óc ong ong, hoa mắt chóng mặt.
- Là ta!
Dương Tuấn Vũ không nhanh không chậm bước ra, ánh mắt ghim thẳng vào kẻ thân hình hơi mập lùn trước mặt. Nếu chẳng phải gặp nhau trong tình huống này, có lẽ không ai dám nói đây là kẻ đứng đầu của một tổ chức buôn b·án m·a t·úy có vài chục ngàn nhân thủ.
Giọng nói Dương Tuấn Vũ không lớn, nhưng vừa đủ để xua tan đi âm ba vang vọng khắp núi đồi, thuộc hạ hai bên thấy hai đại Boss ra mặt thì vừa phấn chấn vừa căng thẳng.
- Ngươi?
Lưu Khang nheo mắt đánh giá đối phương, ánh mắt có phần khinh thường, không ngờ là một tên vắt mũi chưa sạch chán sống muốn nhanh chóng tìm c·hết. Nhưng khi cẩn thận cảm nhập sức mạnh từ nội thể đối phương dần dần tỏa ra, hắn bỗng khựng lại, giọng trầm xuống:
- Ngươi cũng là một kẻ cấp Đế?
Dương Tuấn Vũ không phủ nhận cũng chẳng thửa nhận, tay vươn ra sau vai, kéo xuống một cây Thương đen kịt, trên thân được một con rồng uốn chặt, đầu rộng ở ngọn thương có một con mắt đỏ rực, tỏa ra sự điên cuồng và cảm giác khát máu.
Lưu Khang biết đối phương không muốn nhiều lời, hắn cũng muốn lập tức xé xác tất cả những kẻ dám tới đánh phá địa bàn hắn xây dựng suốt mấy chục năm qua. Một cây bùa lớn được hắn lấy ra, kích thước phóng đại lên, thoáng chốc đã to tới mấy chục mét. Búa vung lên, không gian xung quanh lập tức bị đè ép vỡ vụn, tạo thành những hốc đen ngòm ẩn hiện trong bóng đêm.
Càng về sau, sự hiệu quả của robot càng giảm đi, không phải là do nó yếu, mà bởi vì kẻ địch không tiếc quân tiền tuyến mà điên cuồng phóng ra những quả rocket, thổi bay rất nhiều người và máy.
Thấy kẻ địch điên cuồng như thế, nhóm Tử Thần đội cùng sáu cao thủ Diệt Thiên dưới sự điều động của Doãn Trung San, lập tức tách khỏi đội ngũ, tìm mọi cách tức tốc tiêu diệt hỏa lực của đối phương.
Sự khác biệt của các giáp cơ tới lúc này đã lên tiếng mạnh mẽ. Nhờ hệ thống siêu phản lực, bọn họ liên tục di chuyển với tốc độ cao, bất kể trên trời hay trên các địa hình đồi núi dốc đứng, khi hệ thống phóng t·ên l·ửa của đối phương lọt vào tầm ngắm, hàng loạt những quả rocket mini từ giáp cơ được họ phóng ra, dội xuống vô hiệu hóa rất nhiều hỏa lực của đối phương.
Đám Sói Xám ăn quả đắng lập tức hướng súng đạn bắn chi chít về phía bọn họ. Ngoại trừ những người không kịp phản ứng, số còn lại sau khi dội bom đã tức tốc trốn đi. Sau đó, họ lại xuất hiện từ nơi khác dội bom.
Hệ thống t·ên l·ửa của Sói Xám vốn được coi là rất tối tân, bởi vì căn bản chúng chẳng thiếu tiền đắp lên căn cứ, nhưng đen cho chúng, t·ên l·ửa hành trình mà radar lại bị làm nhiễu thì bọn chúng chỉ đành điều khiển bằng tay mà bắn loạn thôi. Nếu chẳng phải chúng nã bom vào đám đông hỗn loạn đang chiến đấu bên ngoài, không tiếc g·iết cả địch lẫn ta, thì sợ rằng bọn chúng còn c·hết nhanh nữa.
Đạn dược không phải là vô tận, cuộc chiến giữa những kẻ có kĩ năng vượt trội người thường khiến súng ống khó có thể phát huy hoàn toàn uy lực, sau một thời gian, cả hai bên đều ném bớt trang bị cho nhẹ người rồi rút v·ũ k·hí cận thân ra chém địch.
Số quân lực còn lại của hai bên từ gấp nhau tới 4-5 lần, giờ trở về con số ngang bằng, điều này đủ để nói lên sự thê thảm của Sói Xám. Nhưng dường như cao tầng của chúng chẳng mấy mảy may để ý tới sinh mệnh của đám thủ hạ. Nếu cứ để đám Walter t·ấn c·ông, e rằng Sói Xám hôm nay sẽ bị bẻ gãy hết cả răng nanh lẫn móng vuốt.
Và đương nhiên bọn chúng không nằm im chờ người ta làm thịt, cao tầng Sói Xám cuối cùng cũng đã lộ diện, xuất thủ tàn sát những kẻ xâm nhập.
Phát hiện ra điều này, đám Walter lập tức tiếp cận, chia nhau ra đối phó và sự sắp xếp này cũng dựa trên thông tin thu thập được từ trước của Mắt Rồng. Không như những lần đối đầu ngẫu nhiên khác, sự sắp xếp này là dựa trên cấp độ sức mạnh và loại Ki mà họ sở hữu, để làm sao năng lực của các thống lĩnh DE có tính khắc chế hệ Ki mà kẻ địch sử dụng. Chỉ một phần này thôi, đã giúp một phần rất lớn cho cuộc chiến của từng người rồi.
Hai bên xuống tay đều tung hết sức lực và thủ đoạn, đến Dương Tuấn Vũ và Doãn Trung San cũng khó mà ngờ được đối phương có số cao thủ cấp Vương không hề kém phe mình. Nếu không phải lần này hắn mang về thêm 6 cao thủ Diệt Thiên thì cuộc chiến sẽ nhanh chóng bị áp đảo.
...
Cuộc chiến kéo dài tới lúc này đã duy trì ở một trạng thái cân bằng vi diệu, thì đột nhiên quân địch xuất hiện thêm quân viện trợ. Một lúc có thêm ba cao thủ cấp Vương cùng khoảng 1000 thuộc hạ, lập tức đẩy nhóm người đã chiến đấu mệt mỏi phe DE vào thế yếu, trong khi đó đám Sói Xám thấy viện binh tới thì khí thế phút chốc tăng mạnh.
Tới thời điểm này, Doãn Trung San đành tạm dừng mưu tính sách lược, hắn phải ra tay câu giờ cho bên mình.
- Anh, để em ra giúp bọn họ.
Rin tay tháo thanh bạch kiếm mới mà hắn làm lại cho cô, vì lần ở Zero nó đã gãy khi bị tên Lus t·ấn c·ông. Vì nguyên liệu đầy đủ, Kikui-Ume được chế tác hoàn hảo hơn trước khá nhiều, cầm nó trong tay khiến Rin tự tin hơn mấy lần.
Dương Tuấn Vũ nhìn vào ánh mắt háo hức của cô thì không biết nói sao, hắn vốn dĩ tính toán kỹ lưỡng để cô không phải xuất thủ, nhưng trong thực chiến đã phát sinh biến cố, nếu lúc này không để Rin đi thì tình hình có thể chuyển biến xấu đi nhanh chóng.
- Nhớ phải cẩn thận, chỉ cần vừa đủ, tuyệt đối phải giữ an toàn cho bản thân.
- Em biết mà, anh nên nhớ từ nhỏ em đã tham gia vào Ám Vệ rồi. Được rồi, em đi đây.
Nói xong, cô lập tức từ vị trí ẩn nấp xuất hiện, thân pháp của cô nhẹ nhàng như không thiếu sự nhanh nhẹn, thoáng chốc đã tiếp cận chiến trường. Theo sự chỉ dẫn của Mắt Rồng, cô liền chặn lại một kẻ địch, không ngờ cũng là một cô gái.
Josehpson nãy giờ đứng nhắm mắt vuốt râu, thấy tình thế bên kia như vậy cũng quay sang nói với hắn:
- Ta qua chơi với chúng một chút.
Dương Tuấn Vũ không biết nói gì, chỉ dặn lão cẩn thận, dù sao thì Josephson khác với những người còn lại, lão đi ra ngoài cùng hắn đơn thuần là theo ý thích. Dù giữa hai người có giao ước nhưng không hề có mục bắt đối phương phải chiến đấu cho mình, vì thế, lần xuất thủ này của lão đơn thuần là do muốn giúp đỡ hắn một lần.
Thực ra, Josephson từ khi được Dương Tuấn Vũ cứu và đưa tới Yamamoto, góp phần gián tiếp giúp lão vực lại cơ nghiệp nhiều năm mà không đòi hiểu điều gì, cho nên Josephson vẫn cảm thấy trong lòng mắc nợ người ta. Vì thế, lần này nằng nặc đòi đi ra ngoài, một phần là tuổi già sắp c·hết muốn ngao du sơn thủy, mở mang tầm mắt, hai là tìm cơ hội trả nốt món nợ ân tình cho hắn. Mà lần chiến đấu này đúng là một cơ hội cực tốt.
Dương Tuấn Vũ cũng hiểu điều này, cho nên hắn không ngăn cản lão ra tay. Nhưng đừng nghĩ lão già này xương mục yếu ớt, thực lực và mưu mẹo của lão đủ để g·iết c·hết những kẻ có ý khinh thường.
Cục diện vì sự xuất hiện của ba cao thủ Vương cấp của DE giúp cục diện cuộc chiến tiếp tục trở nên giằng co, tuy vậy, cứ mỗi phút trôi qua lại có thêm vài chục tới vài trăm người bị g·iết c·hết.
Dương Tuấn Vũ đứng ngoài nhưng chẳng hề thành thơi, hắn cảm giác được kẻ thống lĩnh thực sự của Sói Xám sắp chuẩn bị lộ diện rồi.
Thời gian trôi đi, đúng như dự đoán của Dương Tuấn Vũ, Sói Xám thực sự tồn tại cao thủ cấp Đế. Chỉ có điều không ngờ tới là kẻ này đang không ở trong căn cứ mà lại ở khá xa bên ngoài.
Tới khi hắn có việc cần truyền về trụ sở thì thấy mất tín hiệu, mới đầu hắn còn nghĩ là do thuộc hạ bận không nghe máy, nhưng gọi liên tiếp cho mười mấy người đều bặt vô âm tín.
Sau khi làm mọi cách không thể liên lạc được, hắn chợt có dự cảm chẳng lành nên mới vội vàng tức tốc trở về. Cũng may hắn đang ở Trung Quốc đại lục, nếu mà ở xa xôi tận Châu Âu hay Châu Mỹ thì chắc lúc trở về thì nơi này đã chẳng còn lại thứ gì.
Chưa về đến nơi đã nghe tiếng gào thét ầm ĩ, biển lửa rực trời, nơi vốn dĩ là trụ sở phồn hoa giữa lòng Tam Giác Vàng khét tiếng, thì nay đang bị kẻ địch t·ấn c·ông. Lưu Khang thoáng cảm nhận khí tức của mười mấy tên thuộc hạ đắc lực dưới tay, bỗng dưng thần sắc thay đổi, gương mặt vốn chẳng phải dạng hiền lành gì giờ càng in hằn thêm các nếp nhăn nheo, ánh sáng từ biển lửa hắt lên, nhìn hắn càng trở nên dữ tợn.
- Là bọn khốn kiếp nào dám t·ấn c·ông địa bàn của ta?
Tiếng quát của hắn truyền theo sóng âm ba đáng sợ, thoáng chốc khiến mấy ngàn người đang chiến đấu đầu óc ong ong, hoa mắt chóng mặt.
- Là ta!
Dương Tuấn Vũ không nhanh không chậm bước ra, ánh mắt ghim thẳng vào kẻ thân hình hơi mập lùn trước mặt. Nếu chẳng phải gặp nhau trong tình huống này, có lẽ không ai dám nói đây là kẻ đứng đầu của một tổ chức buôn b·án m·a t·úy có vài chục ngàn nhân thủ.
Giọng nói Dương Tuấn Vũ không lớn, nhưng vừa đủ để xua tan đi âm ba vang vọng khắp núi đồi, thuộc hạ hai bên thấy hai đại Boss ra mặt thì vừa phấn chấn vừa căng thẳng.
- Ngươi?
Lưu Khang nheo mắt đánh giá đối phương, ánh mắt có phần khinh thường, không ngờ là một tên vắt mũi chưa sạch chán sống muốn nhanh chóng tìm c·hết. Nhưng khi cẩn thận cảm nhập sức mạnh từ nội thể đối phương dần dần tỏa ra, hắn bỗng khựng lại, giọng trầm xuống:
- Ngươi cũng là một kẻ cấp Đế?
Dương Tuấn Vũ không phủ nhận cũng chẳng thửa nhận, tay vươn ra sau vai, kéo xuống một cây Thương đen kịt, trên thân được một con rồng uốn chặt, đầu rộng ở ngọn thương có một con mắt đỏ rực, tỏa ra sự điên cuồng và cảm giác khát máu.
Lưu Khang biết đối phương không muốn nhiều lời, hắn cũng muốn lập tức xé xác tất cả những kẻ dám tới đánh phá địa bàn hắn xây dựng suốt mấy chục năm qua. Một cây bùa lớn được hắn lấy ra, kích thước phóng đại lên, thoáng chốc đã to tới mấy chục mét. Búa vung lên, không gian xung quanh lập tức bị đè ép vỡ vụn, tạo thành những hốc đen ngòm ẩn hiện trong bóng đêm.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan