Chương 164: Nổi Giận

05/05/2025 10 9.0
Chương 164: Nổi Giận

Thấy vợ đột nhiên bất thường như thế, hắn vội trả lời:

- Chưa, nhưng tình cảnh không khác là bao.

- Là sao? Anh nói rõ đi.

- Em còn nhớ tình cảnh Iris chứ, cô ấy gần như cũng giống vậy, toàn thân cạn kiệt sinh mệnh. Đã vậy còn dùng một loại Thần Huyết cứu qua một lần, không rõ Rivi có thể giúp cô ấy sống lại hay không?

Thấy vợ còn thắc mắc, hắn kể nhanh tới đoạn Greed cùng máu từ cốt tủy ra chữa trị.

- Anh nói Rin cũng suýt nữa vì anh mà c·hết?

Chẳng hiểu sao nói tới câu này cô lại thấy oán hận chồng mình, hắn giống như kẻ chuyên làm khổ phụ nữ. Những người từng vì hắn mà liều mạng có ai không phải tuyệt sắc giai nhân, số mệnh họ nếu chịu gả cho người khác chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt hơn nhiều, không phải trải qua bao nhiêu sóng gió ngập trời khi ở bên hắn.

- Họ đều là n·ạn n·hân của anh.

Vân Tú trừng mắt kết luận.

- Vậy giờ Minh Châu ở đâu? Anh có mang cô ấy về đây chứ?

- Có.

- Anh giấu cô ấy đâu rồi? Sao không nhờ Rivi cứu cô ấy ngay đi.

- Tình hình Minh Châu tạm thời ổn định, trong vòng vài ngày sẽ không có bao nhiêu thay đổi cả.

- Anh ... Anh thật quá vô tâm.

Vân Tú tức giận đứng lên, dựng hắn dậy, bắt mặc đồ vào.

Dương Tuấn Vũ ảo não phụng mệnh, mặc vội bộ đồ rồi qua phòng Rivi gõ cửa, nửa đêm đánh thức một cô bé thực sự không được tốt cho lắm.

Cốc Cốc Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, phòng Rivi vẫn còn sáng, cô bé hình như chưa đi ngủ.
- Mẹ ạ? Có chuyện gì thế?

Rivi ngáp một tiếng, tay mở khóa cửa, cô cứ nghĩ là mẹ gọi mình, bởi vì lúc chiều tối bà nói có việc cần nhờ mà hình như tiệc tùng bận rộn, dọn dẹp mệt mỏi khiến bà quên mất, giờ mới nhớ ra nên qua nói chuyện.

Nhưng cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô lại là anh trai. Vừa chào một tiếng lại thấy hắn vội quay mặt đi, một cơn gió mát thổi qua khiến cô thấy bụng lạnh lạnh, nhìn xuống mới phát hiện mình đang mặc mỗi bộ đồ lót ngủ, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên.

Chỉ là cô chưa kịp hét thì một bàn tay nóng bỏng đã bịt chặt miệng, hắn vừa nhắm mắt vừa đưa tay ra hiệu im lặng. Rivi bình tĩnh lại, thầm nghĩ đây là sự cố nên không la lên tránh để mọi người thức giấc, chẳng qua đôi chân dài trắng muốt lại nhanh thoăn thoắt chạy vào nhà tắm mặc thêm đồ. Tới khi đi ra, mặt vẫn đỏ bừng, cô lí nhí nói:

- Anh có việc gì mà lại qua khuya như vậy?

- Khụ! Là chị em bảo anh qua gọi em.

- Gì cơ?

- À, không phải, ý anh là anh có việc quan trọng cần nhờ.

- Không để tới mai được sao?

- Anh cũng định vậy nhưng chị em bắt phải đi làm ngay, nếu còn chậm chễ chắc anh sẽ bị cấm cửa.

- Nghiêm trọng như thế?

Rivi tròn mắt, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ tò mò hỏi.

- Ừ. Mọi chuyện ở đây không tiện nói. Em qua phòng anh chị bàn chút.

Nói xong hắn dẫn Rivi tới cửa, khi gõ cửa cũng phải nghe thấy tiếng cô bé thì Vân Tú mới chịu mở ra.

- Phòng chị xịt nước hoa sao? Thơm thế?

Rivi vừa vào cái mũi nhỏ đã hít hà, Vân Tú nghe thế mặt hơi đỏ, bộ dạng còn ngượng ngùng.

- Ơ. Có mùi gì đó lạ lạ.

Vân Tú mặt đỏ như máu vội kéo Rivi tới ghế bảo cô ngồi xuống, nói mấy chuyện vu vơ để cô quên đi vụ mùi lạ kia. Dương Tuấn Vũ thấy bộ dạng vợ mình như cô gái nhỏ ăn vụng đồ bị người ta phát hiện thì đứng dựa lưng vào tường cười trộm.
Khi Rivi quên tiệt vụ mùi vị kia, Vân Tú mới ra hiệu cho chồng mình nói rõ sự việc.

- Là như vậy?

Rivi nhíu mày.

Thấy anh chị lo lắng nhìn mình thì cô bé mới giải thích:

- Là do lần đó b·ị b·ắt cóc, không biết bọn chúng đã làm gì, hiện giờ mặc dù đã hồi phục sức mạnh nhưng cơ thể em còn không nhiều loại năng lượng đặc biệt kia nữa. Chẳng biết có thể giúp chị gái đó không.

Dương Tuấn Vũ chợt thấy tim mình trùng xuống, hắn vẫn luôn nghĩ đưa Minh Châu về, với sự trợ giúp của Rivi thì cô sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng không ngờ nhận được tin sét đánh này.

Vân Tú giờ mới giật mình nhớ ra, Rivi cũng đã từng nói với cô như thế nhưng khi nãy đột nhiên quên mất.

Tuấn Vũ chợt nắm được điểm mấu chốt, hắn truy hỏi:

- Em nói có một đám người từng b·ắt c·óc em? Sao lại có chuyện này? Chúng đã làm gì em?

Rivi thấy bộ dạng tức giận đáng sợ của hắn thì hơi hoảng, cô nhìn sang chị dâu cầu cứu.

Vân Tú thở dài kể lại sự kiện lần đó, Rivi cũng lên tiếng nhận trách nhiệm về mình, cô không muốn anh chị vì mình mà lại nảy sinh mâu thuẫn khi vừa mới đoàn tụ chưa đầy một ngày.

- Anh không trách hai người. Kẻ địch rõ ràng đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, mọi người thụ động phản ứng như vậy đã là nhanh nhất rồi. May mắn Rivi và Jet đã hồi phục sức khỏe.

Sói Xám à? Thù cũ nợ mới, có lẽ cũng đã tới lúc thanh toán rồi. Thứ vốn không phải của mình thì tuyệt đối đừng cố c·ướp đoạt.

Dương Tuấn Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn không cố ý nhưng sự uy nghiêm từ cấp bậc sức mạnh vô tình thoát ra khiến hai người bên cạnh vô cùng sợ hãi. Vân Tú nhớ lại quá trình được tôi luyện bằng máu của chồng, trong lòng chợt đau nhói, cô cảm thấy không nên trách anh. Tự đặt mình vào hoàn cảnh đó, cô tự nhận mình không thể nào làm được như anh.

- Anh cứ cho em gặp chị ấy, biết đâu chút năng lực còn lại vẫn đủ cứu sống chị. Việc chiến đấu với đám Sói Xám không phải trong ngày một ngày hai, rất khó nói trong quá trình này chị ấy có kiên trì được không.

Dương Tuấn Vũ giật mình suy xét, hắn thấy rất sợ khả năng xảy ra.

- Tới căn cứ ngầm bên dưới.

Nói xong hắn dẫn theo hai người đi xuống thông đạo ngay dưới nhà mình, nơi này mặc dù đã cũ nhưng vẫn cho bọn họ cảm giác an toàn, thoải mái. Chưa kể Iris đã từng chữa ở đây, dưới này vẫn còn đầy đủ trang thiết bị khi cần thiết bất đắc dĩ có thể phải sử dụng đến.
Và để cho an toàn, hắn còn gọi Tuấn Phong tới, suy cho cùng có một bác sĩ am hiểu cơ thể con người sẽ tốt hơn nhiều.

DG tới cực nhanh, tốc độ của hắn theo sự thăng tiến sức mạnh đã ở ngưỡng cực cao, đến Dương Tuấn Vũ cũng phải thầm gật đầu khen ngợi.

Tạm gác chuyện chào hỏi không cần thiết, DG đưa ra vài điểm mấu chốt, Tuấn Vũ theo đó trả lời, từ quãng đưỡng di chuyển vào trong, DG đại khái đã nắm khái quát tình hình bệnh nhân.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mái tóc Dương Tuấn Vũ bừng sáng lên, giữa trán hắn nổi lên một ký tự rất giống hình mặt trời, đôi mắt cũng hóa thành hỏa quang kì dị, dù đã cố gắng áp chế sức mạnh vào nội thể, nhưng khi họ nhìn vào hắn vẫn vô cùng rung động, kh·iếp sợ.

- Không sao!

Âm thanh mang một lực lượng vô hình do hắt phát ra lan tới tai mọi người, tới khi đó họ mới thanh tỉnh lại, áp lực lúc này mới biến mất để họ hoạt động bình thường.

- Boss thật khủng bố.

Dương Tuấn Vũ lắc đầu, khủng bố thì sao, vẫn không thể cứu được cô ấy.

Một bàn tay hắn hóa thành ánh sáng giơ lên biến mất trong không gian, sau đó một khối quan tài màu vàng chói mắt hiện ra khiến mọi người được mở rộng kiến thức.

Phong ấn lớp ngoài được giải trừ, ánh sáng dịu đi rất nhiều có thể nhìn thấu vào bên trong. Chỉ là khi thấy một thân thể khô quắt, già nua nhăn nheo ở dưới lớp ánh sáng lung linh xinh đẹp thì mọi người đều rất khó chấp nhận.

Vân Tú che miệng bật khóc, trong đầu cô dù nhiều năm vẫn còn hình ảnh cô gái hoạt bát, thông minh xinh đẹp ngày đó, nhưng giờ mọi thứ quá đối lập. Nhìn thân thể kia, mọi khúc mắc trong lòng cô đều vỡ vụn, đột nhiên cô cảm thấy mình quá ích kỉ khi luôn lo sợ Minh Châu sẽ c·ướp đi Tuấn Vũ.

Một cô gái tốt như vậy, xứng đáng nên được yêu thương, chứ không phải lưu lạc bốn phương trời, rồi phải chịu kết cục như thế. Nếu cứ để cô c·hết đi trong tình trạng này, Vân Tú sẽ cảm thấy áy náy suốt đời.

Gương mặt DG vô cùng trầm trọng, tình hình cô gái này còn khó hơn Iris ngày trước rất nhiều. Sự sống gần như đã trôi qua toàn bộ, nếu không phải vì một thứ đặc biệt nào đó bảo tồn thì đây đã trở thành một cái xác hoàn chỉnh rồi.

Rivi vừa nhìn thấy cũng đau lòng, nói cho cùng cô đã trưởng thành hơn ngày trước rất nhiều, sự am hiểu về nguồn sức mạnh Mộc Linh đã có phần rõ rệt, vì thể cô tự biết với tình trạng hiện giờ của mình, nhiều nhất cũng chỉ giữ được một tia sinh mệnh này kéo dài trong một năm mà thôi. Nếu còn lâu hơn thì ...

Nghe mọi người đưa ra ý kiến, đặc biệt là Rivi nhận xét thì Dương Tuấn Vũ lòng đã nguội quá nửa. Càng như vậy sự thù hận trong lòng lại bùng lên, hắn túm lấy tay Rivi mà không biết đã làm cô đau:

- Nếu lấy lại được sức mạnh Mộc Linh lúc trước vụ b·ắt c·óc, em có thể cứu cô ấy không?

Rivi nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu:

- Có tám phần nắm chắc, nếu kiên trì điều trị liên tục một năm thì hẳn là có thể. Vốn đợi Mộc Linh trong em hồi phục thì vẫn cứu được chị ấy, nhưng thời gian nhanh cũng cần mười năm, chị ấy sẽ không đợi được. Tới lúc đó ...

- Không cần nói nữa. Anh nhất định sẽ lấy lại thứ thuộc về em, Minh Châu nhất định phải sống.

Vân Tú nghe hắn nói vậy cũng không buồn lòng, giờ phút này cô cảm thấy làm vợ một người dám bất chấp tất cả để bảo vệ người mình yêu thương không hề sai. Nếu giờ này hắn sợ chiến, bỏ mặt Minh Châu c·hết đi, cô mới là người mất niềm tin vào hắn.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025