Chương 163: Âm Mưu Đáng Sợ?
05/05/2025
10
9.0
Chương 163: Âm Mưu Đáng Sợ?
Mọi người cũng biết ý không nói chuyện quá khuya, tới điểm liền dừng, ai về phòng người đấy, họ không muốn đêm về nhà đầu tiên của Tuấn Vũ lại để vợ cô đơn một mình. Hôm nay họ đã thấy bác Lan đón Hân Hân sang ngủ chung rồi, trước khi đi không khỏi nhìn hắn nở nụ cười hắc ám.
Dương Tuấn Vũ vuốt mũi, đi về phòng, hắn có chút không biết làm sao, khẽ đẩy cửa nhìn vào trong thấy Vân Tú đang nằm trên giường, hơi thở đều đều giống như đã ngủ. Hắn cố đi nhẹ nhàng vào nhà tắm, bật nước lạnh xả đi ngọn lửa trong lòng, vừa tắm vừa tự nhủ hôm nay vợ đã mệt, nên để cô ấy nghỉ ngơi.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, hắn thấy Vân Tú đang dụi mắt ngồi trên giường nhìn:
- Mọi người về rồi sao?
- Ừ. Đều về phòng nghỉ ngơi rồi.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, lựa cơ hội tới giường ngồi xuống, ôm lấy vợ kéo vào lòng.
Vân Tú thấy tim mình đập thình thịch, dù trong bóng tối nhưng cô vẫn cảm nhận được mặt mình đang đỏ lên, gương mặt xinh đẹp trốn vào lồng ngực hắn.
Nhìn bộ dạng như thế, lại lâu ngày không gặp vợ nhìn cô càng lúc càng xinh đẹp, quyến rũ, hắn càng nghĩ càng không chịu được, một số chỗ đã bắt đầu không thành thật. Bàn tay đưa xuống vuốt ve lưng trần láng mịn của vợ.
Vân Tú cắn môi, cơ thể mẫn cảm bị hắn chạm vào lập tức run lên từng hồi.
- Em thật đẹp...
Dương Tuấn Vũ cúi xuống vừa nói vừa thổi hơi nóng vào vành tai non mịn của cô, Vân Tú ngại ngùng nhắm nghiền mắt, miệng vô thức khẽ kêu lên âm thanh nhẹ nhàng. Nhưng chỉ chút âm thanh bất thường đó thôi lại như một ngọn lửa đốt lên bọc thuốc súng trong người Tuấn Vũ, hắn lập tức ngậm lấy vành tai cô, rồi hôn dần xuống má, tới cằm, cuối cùng dừng trên đôi môi chín mọng, trao cho vợ nụ hôn say đắm.
Trong phòng thoáng chốc như tăng thêm mấy độ, từng tràng âm thanh mang theo cảm xúc quyến luyến đã lâu không cảm nhận được khiến họ điên cuồng hoạt động, cả tâm hồn và thể xác đều hòa quện với nhau, thăng hoa với nhau.
...
Chẳng biết qua bao nhiêu cuộc chiến, Vân Tú mặt mũi hồng hào, hơi thở như lan nằm phủ phục trên ngực chồng. Vuốt ve lồng ngực to lớn, vững chắc, cô thủ thỉ:
- Có thể kể cho em nghe cuộc sống của anh mấy năm qua chứ?
- Ừ.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, nắm lấy bàn tay mềm mại của vợ.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Nam Cực? Khi đó mọi người tới tìm rất lâu nhưng một chút dấu vết cũng chẳng có, cứ như anh hoàn toàn biến mất trên thế gian vậy.
Hắn thở dài, nhớ lại ngày đó thực sự cửu tử nhất sinh, bản thân hắn cũng không nghĩ mình có thể sống sót được.
- Em đã bao giờ nghe tới lốc xoáy không gian hay sự sụp đổ của không gian chưa?
Vân Tú nhíu mày, lục lại tri thức mình thu thập mấy năm nay, âu cũng là để tìm ra cách liên lạc với chồng, nên cô đã đọc rất nhiều tài liệu, nghe hắn nói đã đoán được một chút nhưng vẫn không quá nắm chắc, mà hỏi:
- Chẳng phải thứ đó chỉ xảy ra ngoài vũ trụ thôi sao? Ở không gian tiếp giáp một hành tinh khá ổn định, nó đáng lẽ không thể xuất hiện chứ?
- Đúng vậy. Nhưng sự việc kì quái này lại xảy ra. Ngày đó ở Nam Cực anh tình cờ tìm được một con vật nhỏ, theo một tài liệu ghi lại, nó được coi là một loài yêu thú.
- Yêu thú? Thứ trong tiểu thuyết viễn tưởng này của tồn tại?
Vân Tú tròn mắt ngạc nhiên, cô đột nhiên cảm thấy chuyến đi của chồng mình không đơn giản như cô vẫn nghĩ.
- Ừ. Nó thực sự tồn tại. Đây là một con yêu thú tên Thử Tầm Hoan, một loài yêu thú trông giống chuột, chuyên ăn các loại đồ vật chứa kết tinh năng lượng trời đất. Không phải là các loại năng lượng mà chúng ta vẫn thấy như thực vật hay động vật, nó kiểu dạng năng lượng giúp người tu luyện chúng ta có thể trực tiếp chuyển hóa thành Ki.
Nghe hắn nói vậy, Vân Tú lập tức liên tưởng tới các loại vật liệu mang năng lượng giống như lấy trong mỏ quặng trên đảo Nước Mặn ngày trước.
Dương Tuấn Vũ có chút đăm chiêu, giờ bình tĩnh nghĩ lại mới thấy có điểm bất thường:
- Đúng như em nói, loại yêu thú này hẳn không nên xuất hiện ở thế giới hiện đại quá ít nguồn năng lượng kết tinh này. Rất có thể nó từ Zero tới, nhưng bằng cách nào một con vật yếu ớt đó có thể vượt qua con đường không gian đầy rẫy nguy hiểm đấy?
Vân Tú không rõ Zero mà chồng cô nhắc đến là chỗ nào, nhưng hẳn là một nơi đáng lý không thông thương với thế giới này, cô rùng mình chợt nghĩ tới một khả năng:
- Không lẽ con vật đó là do người ta mang tới?
Dương Tuấn Vũ thấy sau lưng lạnh toát, Triệu Cơ trong đầu hắn cũng lên tiếng đưa ra ý kiến:
- Không thể nào, con vật đó còn cùng anh lập khế ước được, chứng tỏ nó không có chủ mới đúng.
Dương Tuấn Vũ chợt thấy lòng bất an, hắn phản bác:
- Có thể nó không có chủ là thật, nhưng điều này khác với việc nó có được người ta mang tới thế giới này hay không.
Triệu Cơ sợ hãi thốt lên:
- Không lẽ có người nào đó dùng con vật này để dẫn dụ anh rơi vào lốc xoáy không gian đó để g·iết anh?
Dương Tuấn Vũ tâm tình trầm trọng, hắn nghĩ một hồi liền lắc đầu:
- Khó nói rõ được. Manh mối quá ít. Bây giờ chỉ có thể dám chắc Tiểu Tuyết là do người ta mang từ Zero tới, người này muốn dùng nó để dụ người ta bước vào phạm vi cùng không gian sụp đổ, chưa rõ người mà kẻ đó muốn hãm hại là nhằm vào anh hay là một kẻ khác nhưng anh đen đủi tình cờ lọt vào. Tiếp đến cũng chưa rõ kẻ đó muốn hại c·hết anh hay chỉ cố tình đưa anh tới Zero mà thôi.
- Nói vậy có khả năng hắn biết anh sẽ không c·hết sau khi lọt vào con lốc không gian đó, nhưng hắn làm sao dám chắc khi tới Zero, anh sẽ giúp hắn thực hiện âm mưu nào đó?
- Anh cũng không rõ, nhưng đích thực từ lúc anh vào Zero chưa ngày tháng nào được yên ổn, không b·ị t·ruy s·át thì cũng đi t·ruy s·át người khác. Trong vòng năm năm, tham gia tranh giành một vị trí của Thập Giới, thu phục Hội Tam Hoàng tiền thân lập ra Diệt Thiên, góp phần thống nhất Chính Đạo thành một liên minh Cửu Long Tinh, xóa xổ bốn đại gia tộc Đường, Diệp, Ninh, Gia Cát.
Cuối cùng là gián tiếp khiến lão Yon- một bậc thầy pháp sư cấp Đế c·hết, hủy diệt cơ nghiệp vạn năm của Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo, cuối cùng là tạo ra Cánh Cửa Hư Không nối liền hai vùng đất vốn tách biệt với nhau. Trong số các sự kiện này, nếu âm thầm bị người ta dẫn dắt, rồi giúp họ thực hiện m·ưu đ·ồ thì kẻ này phải có trí lực và sức mạnh bậc nào?
Nếu không phải Vân Tú tình cờ hỏi, hắn thì hắn sợ rằng sẽ quên mất sự tồn tại của một con vật nhỏ bé, vốn dễ dàng bị lãng quên trong chuỗi sự kiện rung chuyển trời đất kia. Từ khi nắm trong tay sức mạnh cấp Đế, hắn vốn nghĩ thế gian hiện giờ không gì hắn không làm được. Nhưng giờ nghĩ lại rất có thể mình chỉ là một con tốt dò đường trên bàn cờ của một cá nhân hoặc một tổ chức thần bí nào đó mà thôi. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy kh·iếp sợ.
Cố nén cảm giác bất an trong lòng, nhìn xuống thấy vợ đang đợi chờ hắn, ánh mắt tràn ngập cảm giác lo lắng, Dương Tuấn Vũ tạm gạt bỏ âm mưu kia đi rồi bắt đầu kể cho vợ những câu chuyện mà hắn đã trải qua suốt năm năm vừa rồi.
Khi nhắc tới Rin mạo hiểm mạng sống cứu mình trong Huyết Ngục Đường Gia, dù chỉ là một nguyên nhân có chút ngốc nghếch của cô nàng khi đó, nhưng Vân Tú với trực giác nữ nhân nhạy bén, cô ẩn ẩn có cảm giác không ổn.
Dương Tuấn Vũ cũng nhìn ra được nỗi lo trong lòng vợ, hắn thầm thở dài nói tiếp. Kể tới hơn một năm bị hội Tam Hoàng, hung hiểm vạn phần sống cùng một cô gái, dù là một sát thủ máu lạnh đi nữa thì vẫn xảy ra chuyện. Vân Tú con ngươi ươn ướt, cô cắn răng hỏi:
- Hai người rốt cuộc đã phát sinh chuyện đó rồi đúng không?
Dương Tuấn Vũ lúng túng gật đầu, ôm chặt lấy vợ kể tiếp, hòng muốn để cô nhập tâm vào câu chuyện mà quên đi, dù là vậy vẫn khiến lòng cô rất không thoải mái, tay khẽ đẩy hắn ra nằm sang bên cạnh.
Tuấn Vũ không cố ép cô, hắn không dám ôm chỉ dám nắm tay, tiếp tục câu chuyện.
Sóng gió lại nổi lên, lần này còn khủng kh·iếp hơn trước, rõ ràng nội tâm Vân Tú xuất hiện cảm giác bất an tột độ, tất cả chỉ vì ba chữ mà đôi khi nằm mơ cô vẫn đổ mồ hôi khi nghe thấy: “Diệp Minh Châu!”
Cảm thấy người vợ run rẩy kịch liệt, hắn sợ hãi vội dừng lại không dám nói, tay ôm chặt lấy cô.
Mãi một lúc gương mặt Vân Tú mới tốt hơn, nghĩ lại thì giờ cô là vợ anh, lại có Gia Hân nữa, và khi Minh Châu mất đi cô mới đến với anh, tuyệt đối không phải là kẻ thứ ba chen ngang.
Dương Tuấn Vũ ôn tồn an ủi:
- Minh Châu vì anh đã làm rất nhiều thứ em cũng biết, nhưng hiện tại em mới là vợ anh. Tú Tú, em nghĩ quá nhiều rồi.
Nghe hắn nói vậy lòng cô an tâm hơn nhiều, người bất giác thả lỏng hơn, cho phép hắn ôm lấy cô vào lòng. Chỉ là bản năng tò mò khiến cô vẫn muốn nghe tiếp, cô hỏi:
- Cô ấy thế nào rồi?
Dương Tuấn Vũ im lặng một lúc, rồi buồn bã kể lại quãng thời gian đó.
Khi biết Minh Châu không ngờ được người ta cứu đi dưới biển, rồi mang đi, trao cho cô một ký ước mới, một gia đình mới, Vân Tú không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ là khi nghe chồng nói tất cả đều chỉ là một âm mưu cực lớn, cha mẹ vốn rất yêu thương cô lại đột nhiên hóa thành kẻ thù, lừa cô dùng mạng sống đổi lấy một thanh kiếm, Vân Tú chợt thở dài bi ai.
Suy cho cùng, cô mới là người may mắn nhất, hưởng hết hạnh phúc mà vốn thuộc về Minh Châu, rồi khi cô ấy có một gia đình mới, cuộc sống mới, vậy mà vẫn không thoát khỏi cảnh bị người ta rắp tâm hãm hại.
Vân Tú chưa bao giờ trách Minh Châu, cũng tự cảm thấy mình không có tư cách trách cô ấy. Mà Minh Châu sống luôn vì người thân, chưa bao giờ tranh giành thứ gì không thuộc về mình. Ngay cả khi hồi phục lại trí nhớ, cô vẫn lựa chọn để Tuấn Vũ ra đi, còn mình thì ở lại báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, mặc dù đó là hai kẻ lòng lang dạ sói.
Minh Châu có lẽ không biết sự thật này? Không, Vân Tú không nghĩ vậy, cô chỉ mới tiếp xúc mới cô gái đó một thời gian ngắn, nhưng sự thông minh của nàng tuyệt đối không thua kém cô, những việc mà thứ cha mẹ độc ác kia bày ra, e rằng cô ấy đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Chẳng hiểu sao, cô càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng cho kẻ vốn phải là tình địch một mất một còn của mình.
Dương Tuấn Vũ không nhận ra được sự biến đổi to lớn trong lòng vợ, hắn thấy cô im lặng thì cứ tưởng đang chăm chú đợi mình kể tiếp, vì thế từng sự kiện được hắn chậm rãi kể ra.
- Cô ấy c·hết rồi?
Nghe chồng nói Minh Châu phút cuối đã trở thành một cái bà lão khô quắt, Vân Tú bàng hoàng tới ngây ngốc, phản xạ không tự chủ siết chặt lấy vai hắn lắc mạnh hỏi.
Mọi người cũng biết ý không nói chuyện quá khuya, tới điểm liền dừng, ai về phòng người đấy, họ không muốn đêm về nhà đầu tiên của Tuấn Vũ lại để vợ cô đơn một mình. Hôm nay họ đã thấy bác Lan đón Hân Hân sang ngủ chung rồi, trước khi đi không khỏi nhìn hắn nở nụ cười hắc ám.
Dương Tuấn Vũ vuốt mũi, đi về phòng, hắn có chút không biết làm sao, khẽ đẩy cửa nhìn vào trong thấy Vân Tú đang nằm trên giường, hơi thở đều đều giống như đã ngủ. Hắn cố đi nhẹ nhàng vào nhà tắm, bật nước lạnh xả đi ngọn lửa trong lòng, vừa tắm vừa tự nhủ hôm nay vợ đã mệt, nên để cô ấy nghỉ ngơi.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, hắn thấy Vân Tú đang dụi mắt ngồi trên giường nhìn:
- Mọi người về rồi sao?
- Ừ. Đều về phòng nghỉ ngơi rồi.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, lựa cơ hội tới giường ngồi xuống, ôm lấy vợ kéo vào lòng.
Vân Tú thấy tim mình đập thình thịch, dù trong bóng tối nhưng cô vẫn cảm nhận được mặt mình đang đỏ lên, gương mặt xinh đẹp trốn vào lồng ngực hắn.
Nhìn bộ dạng như thế, lại lâu ngày không gặp vợ nhìn cô càng lúc càng xinh đẹp, quyến rũ, hắn càng nghĩ càng không chịu được, một số chỗ đã bắt đầu không thành thật. Bàn tay đưa xuống vuốt ve lưng trần láng mịn của vợ.
Vân Tú cắn môi, cơ thể mẫn cảm bị hắn chạm vào lập tức run lên từng hồi.
- Em thật đẹp...
Dương Tuấn Vũ cúi xuống vừa nói vừa thổi hơi nóng vào vành tai non mịn của cô, Vân Tú ngại ngùng nhắm nghiền mắt, miệng vô thức khẽ kêu lên âm thanh nhẹ nhàng. Nhưng chỉ chút âm thanh bất thường đó thôi lại như một ngọn lửa đốt lên bọc thuốc súng trong người Tuấn Vũ, hắn lập tức ngậm lấy vành tai cô, rồi hôn dần xuống má, tới cằm, cuối cùng dừng trên đôi môi chín mọng, trao cho vợ nụ hôn say đắm.
Trong phòng thoáng chốc như tăng thêm mấy độ, từng tràng âm thanh mang theo cảm xúc quyến luyến đã lâu không cảm nhận được khiến họ điên cuồng hoạt động, cả tâm hồn và thể xác đều hòa quện với nhau, thăng hoa với nhau.
...
Chẳng biết qua bao nhiêu cuộc chiến, Vân Tú mặt mũi hồng hào, hơi thở như lan nằm phủ phục trên ngực chồng. Vuốt ve lồng ngực to lớn, vững chắc, cô thủ thỉ:
- Có thể kể cho em nghe cuộc sống của anh mấy năm qua chứ?
- Ừ.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, nắm lấy bàn tay mềm mại của vợ.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Nam Cực? Khi đó mọi người tới tìm rất lâu nhưng một chút dấu vết cũng chẳng có, cứ như anh hoàn toàn biến mất trên thế gian vậy.
Hắn thở dài, nhớ lại ngày đó thực sự cửu tử nhất sinh, bản thân hắn cũng không nghĩ mình có thể sống sót được.
- Em đã bao giờ nghe tới lốc xoáy không gian hay sự sụp đổ của không gian chưa?
Vân Tú nhíu mày, lục lại tri thức mình thu thập mấy năm nay, âu cũng là để tìm ra cách liên lạc với chồng, nên cô đã đọc rất nhiều tài liệu, nghe hắn nói đã đoán được một chút nhưng vẫn không quá nắm chắc, mà hỏi:
- Chẳng phải thứ đó chỉ xảy ra ngoài vũ trụ thôi sao? Ở không gian tiếp giáp một hành tinh khá ổn định, nó đáng lẽ không thể xuất hiện chứ?
- Đúng vậy. Nhưng sự việc kì quái này lại xảy ra. Ngày đó ở Nam Cực anh tình cờ tìm được một con vật nhỏ, theo một tài liệu ghi lại, nó được coi là một loài yêu thú.
- Yêu thú? Thứ trong tiểu thuyết viễn tưởng này của tồn tại?
Vân Tú tròn mắt ngạc nhiên, cô đột nhiên cảm thấy chuyến đi của chồng mình không đơn giản như cô vẫn nghĩ.
- Ừ. Nó thực sự tồn tại. Đây là một con yêu thú tên Thử Tầm Hoan, một loài yêu thú trông giống chuột, chuyên ăn các loại đồ vật chứa kết tinh năng lượng trời đất. Không phải là các loại năng lượng mà chúng ta vẫn thấy như thực vật hay động vật, nó kiểu dạng năng lượng giúp người tu luyện chúng ta có thể trực tiếp chuyển hóa thành Ki.
Nghe hắn nói vậy, Vân Tú lập tức liên tưởng tới các loại vật liệu mang năng lượng giống như lấy trong mỏ quặng trên đảo Nước Mặn ngày trước.
Dương Tuấn Vũ có chút đăm chiêu, giờ bình tĩnh nghĩ lại mới thấy có điểm bất thường:
- Đúng như em nói, loại yêu thú này hẳn không nên xuất hiện ở thế giới hiện đại quá ít nguồn năng lượng kết tinh này. Rất có thể nó từ Zero tới, nhưng bằng cách nào một con vật yếu ớt đó có thể vượt qua con đường không gian đầy rẫy nguy hiểm đấy?
Vân Tú không rõ Zero mà chồng cô nhắc đến là chỗ nào, nhưng hẳn là một nơi đáng lý không thông thương với thế giới này, cô rùng mình chợt nghĩ tới một khả năng:
- Không lẽ con vật đó là do người ta mang tới?
Dương Tuấn Vũ thấy sau lưng lạnh toát, Triệu Cơ trong đầu hắn cũng lên tiếng đưa ra ý kiến:
- Không thể nào, con vật đó còn cùng anh lập khế ước được, chứng tỏ nó không có chủ mới đúng.
Dương Tuấn Vũ chợt thấy lòng bất an, hắn phản bác:
- Có thể nó không có chủ là thật, nhưng điều này khác với việc nó có được người ta mang tới thế giới này hay không.
Triệu Cơ sợ hãi thốt lên:
- Không lẽ có người nào đó dùng con vật này để dẫn dụ anh rơi vào lốc xoáy không gian đó để g·iết anh?
Dương Tuấn Vũ tâm tình trầm trọng, hắn nghĩ một hồi liền lắc đầu:
- Khó nói rõ được. Manh mối quá ít. Bây giờ chỉ có thể dám chắc Tiểu Tuyết là do người ta mang từ Zero tới, người này muốn dùng nó để dụ người ta bước vào phạm vi cùng không gian sụp đổ, chưa rõ người mà kẻ đó muốn hãm hại là nhằm vào anh hay là một kẻ khác nhưng anh đen đủi tình cờ lọt vào. Tiếp đến cũng chưa rõ kẻ đó muốn hại c·hết anh hay chỉ cố tình đưa anh tới Zero mà thôi.
- Nói vậy có khả năng hắn biết anh sẽ không c·hết sau khi lọt vào con lốc không gian đó, nhưng hắn làm sao dám chắc khi tới Zero, anh sẽ giúp hắn thực hiện âm mưu nào đó?
- Anh cũng không rõ, nhưng đích thực từ lúc anh vào Zero chưa ngày tháng nào được yên ổn, không b·ị t·ruy s·át thì cũng đi t·ruy s·át người khác. Trong vòng năm năm, tham gia tranh giành một vị trí của Thập Giới, thu phục Hội Tam Hoàng tiền thân lập ra Diệt Thiên, góp phần thống nhất Chính Đạo thành một liên minh Cửu Long Tinh, xóa xổ bốn đại gia tộc Đường, Diệp, Ninh, Gia Cát.
Cuối cùng là gián tiếp khiến lão Yon- một bậc thầy pháp sư cấp Đế c·hết, hủy diệt cơ nghiệp vạn năm của Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo, cuối cùng là tạo ra Cánh Cửa Hư Không nối liền hai vùng đất vốn tách biệt với nhau. Trong số các sự kiện này, nếu âm thầm bị người ta dẫn dắt, rồi giúp họ thực hiện m·ưu đ·ồ thì kẻ này phải có trí lực và sức mạnh bậc nào?
Nếu không phải Vân Tú tình cờ hỏi, hắn thì hắn sợ rằng sẽ quên mất sự tồn tại của một con vật nhỏ bé, vốn dễ dàng bị lãng quên trong chuỗi sự kiện rung chuyển trời đất kia. Từ khi nắm trong tay sức mạnh cấp Đế, hắn vốn nghĩ thế gian hiện giờ không gì hắn không làm được. Nhưng giờ nghĩ lại rất có thể mình chỉ là một con tốt dò đường trên bàn cờ của một cá nhân hoặc một tổ chức thần bí nào đó mà thôi. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy kh·iếp sợ.
Cố nén cảm giác bất an trong lòng, nhìn xuống thấy vợ đang đợi chờ hắn, ánh mắt tràn ngập cảm giác lo lắng, Dương Tuấn Vũ tạm gạt bỏ âm mưu kia đi rồi bắt đầu kể cho vợ những câu chuyện mà hắn đã trải qua suốt năm năm vừa rồi.
Khi nhắc tới Rin mạo hiểm mạng sống cứu mình trong Huyết Ngục Đường Gia, dù chỉ là một nguyên nhân có chút ngốc nghếch của cô nàng khi đó, nhưng Vân Tú với trực giác nữ nhân nhạy bén, cô ẩn ẩn có cảm giác không ổn.
Dương Tuấn Vũ cũng nhìn ra được nỗi lo trong lòng vợ, hắn thầm thở dài nói tiếp. Kể tới hơn một năm bị hội Tam Hoàng, hung hiểm vạn phần sống cùng một cô gái, dù là một sát thủ máu lạnh đi nữa thì vẫn xảy ra chuyện. Vân Tú con ngươi ươn ướt, cô cắn răng hỏi:
- Hai người rốt cuộc đã phát sinh chuyện đó rồi đúng không?
Dương Tuấn Vũ lúng túng gật đầu, ôm chặt lấy vợ kể tiếp, hòng muốn để cô nhập tâm vào câu chuyện mà quên đi, dù là vậy vẫn khiến lòng cô rất không thoải mái, tay khẽ đẩy hắn ra nằm sang bên cạnh.
Tuấn Vũ không cố ép cô, hắn không dám ôm chỉ dám nắm tay, tiếp tục câu chuyện.
Sóng gió lại nổi lên, lần này còn khủng kh·iếp hơn trước, rõ ràng nội tâm Vân Tú xuất hiện cảm giác bất an tột độ, tất cả chỉ vì ba chữ mà đôi khi nằm mơ cô vẫn đổ mồ hôi khi nghe thấy: “Diệp Minh Châu!”
Cảm thấy người vợ run rẩy kịch liệt, hắn sợ hãi vội dừng lại không dám nói, tay ôm chặt lấy cô.
Mãi một lúc gương mặt Vân Tú mới tốt hơn, nghĩ lại thì giờ cô là vợ anh, lại có Gia Hân nữa, và khi Minh Châu mất đi cô mới đến với anh, tuyệt đối không phải là kẻ thứ ba chen ngang.
Dương Tuấn Vũ ôn tồn an ủi:
- Minh Châu vì anh đã làm rất nhiều thứ em cũng biết, nhưng hiện tại em mới là vợ anh. Tú Tú, em nghĩ quá nhiều rồi.
Nghe hắn nói vậy lòng cô an tâm hơn nhiều, người bất giác thả lỏng hơn, cho phép hắn ôm lấy cô vào lòng. Chỉ là bản năng tò mò khiến cô vẫn muốn nghe tiếp, cô hỏi:
- Cô ấy thế nào rồi?
Dương Tuấn Vũ im lặng một lúc, rồi buồn bã kể lại quãng thời gian đó.
Khi biết Minh Châu không ngờ được người ta cứu đi dưới biển, rồi mang đi, trao cho cô một ký ước mới, một gia đình mới, Vân Tú không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ là khi nghe chồng nói tất cả đều chỉ là một âm mưu cực lớn, cha mẹ vốn rất yêu thương cô lại đột nhiên hóa thành kẻ thù, lừa cô dùng mạng sống đổi lấy một thanh kiếm, Vân Tú chợt thở dài bi ai.
Suy cho cùng, cô mới là người may mắn nhất, hưởng hết hạnh phúc mà vốn thuộc về Minh Châu, rồi khi cô ấy có một gia đình mới, cuộc sống mới, vậy mà vẫn không thoát khỏi cảnh bị người ta rắp tâm hãm hại.
Vân Tú chưa bao giờ trách Minh Châu, cũng tự cảm thấy mình không có tư cách trách cô ấy. Mà Minh Châu sống luôn vì người thân, chưa bao giờ tranh giành thứ gì không thuộc về mình. Ngay cả khi hồi phục lại trí nhớ, cô vẫn lựa chọn để Tuấn Vũ ra đi, còn mình thì ở lại báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, mặc dù đó là hai kẻ lòng lang dạ sói.
Minh Châu có lẽ không biết sự thật này? Không, Vân Tú không nghĩ vậy, cô chỉ mới tiếp xúc mới cô gái đó một thời gian ngắn, nhưng sự thông minh của nàng tuyệt đối không thua kém cô, những việc mà thứ cha mẹ độc ác kia bày ra, e rằng cô ấy đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Chẳng hiểu sao, cô càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng cho kẻ vốn phải là tình địch một mất một còn của mình.
Dương Tuấn Vũ không nhận ra được sự biến đổi to lớn trong lòng vợ, hắn thấy cô im lặng thì cứ tưởng đang chăm chú đợi mình kể tiếp, vì thế từng sự kiện được hắn chậm rãi kể ra.
- Cô ấy c·hết rồi?
Nghe chồng nói Minh Châu phút cuối đã trở thành một cái bà lão khô quắt, Vân Tú bàng hoàng tới ngây ngốc, phản xạ không tự chủ siết chặt lấy vai hắn lắc mạnh hỏi.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan