Chương 162: Kế Hoạch Thế Kỷ
05/05/2025
10
9.0
Chương 162: Kế Hoạch Thế Kỷ
Cuối cùng đám người A Cường và Tuấn Phong cũng tới, bên trong căn cứ mọi thứ dựa trên quy tắc sẽ khác, khi ra tới đây, Dương Tuấn Vũ tiếp đón họ với thái độ hoàn toàn khác. Là thái độ của những người anh em với nhau, không phải một người thủ lĩnh với thuộc hạ.
A Cường giờ cũng đã lập gia đình, vợ hắn là không ngờ chính là Tuệ Mẫn, cô thư ký mà hắn mới tuyển một thời gian ngắn trước khi m·ất t·ích. Trái Đất đúng là tròn, sau mấy năm gặp lại hai người đã nên duyên vợ chồng rồi.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn, A Cường hiền lành chỉ biết gãi mũi cười, Tuệ Mẫn thì vẫn dáng vẻ tinh nghịch ấy, việc bên ngoài đối nhân xử thế chắc chắn do cô nàng này gánh vác rồi.
- Chào chủ tịch!
Tuệ Mẫn nghiến răng vươn tay ra chào.
- Khách khí rồi. Đã là người một nhà thì không cần phải tỏ ra xa cách như vậy. Nào, lại đây tôi ôm một cái.
Dương Tuấn Vũ cười ha hả giả bộ vươn tay ra định ôm.
Tuệ Mẫn tái mặt, người này vẫn khó chơi như ngày xưa, cô nào dám đùa, lập tức co giò rụt lại trốn sau lưng chồng khiến mọi người được một phen cười nghiêng ngả.
Vân Tú bất đắc dĩ lắc đầu, tươi tắn ra kéo tay Tuệ Mẫn vào nhà.
Dương Tuấn Vũ đi sóng vai với A Cường, huých hắn nói nhỏ:
- Làm sao tên ngốc anh lại cưa được cô ta?
- Hề hề, cậu chắc không biết hiện giờ tôi đang làm Cố vấn Quân Sự cho Quân Ủy sao? Ngày đó thiếu người, Vân Tú để tôi nắm giữ hẳn mảng v·ũ k·hí, quân sự của Thịnh Thế. Sau mấy năm thấy năng lực tôi ổn, cô ấy lại giới thiệu tôi tới làm huấn luyện viên cho mấy quân khu trong Nam ngoài Bắc. Thời gian còn ở Thịnh Thế, là thư ký cho Vân Tú nên Tuệ Mẫn thường xuyên đi cùng tôi, dần dần nảy sinh tình cảm. Anh đừng chọc cô ấy, ngoài mặt thì có chút đanh đá, nhưng nội tâm rất yếu, thường xuyên khóc nhè.
Tuệ Mẫn đi trước thấy chồng bô bô nói hết điểm xấu hổ của mình ra thì mặt đỏ lên quay lại trách:
- Anh nói gì kì vậy, nơi đây còn bao nhiêu người.
- A. Anh xin lỗi.
A Cường giật mình, tay xoa xoa cái đầu bóng loáng, cười thật thà.
Tuấn Phong và bà xã Đông Nghi giờ đã có hai đứa con, đều là con trai nên có phần nghịch ngợm khiến cô có phần đau đầu nhức óc, hai tay giữ chặt hai đứa tránh cho nó chạy loạn.
Dương Tuấn Vũ thấy thế thì khuyên:
- Để cháu nó ra chơi với các anh chị em bên kia đi, tụi nhỏ luôn thế, không như mấy người lớn chúng ta chịu ngồi yên một chỗ đâu.
Đông Nghi vừa buông tay, hai đứa đã reo lên chạy mất hút, cô lắc đầu nhìn theo, rồi quay lại nhìn hắn trên dưới một lượt, nói:
- Tôi thấy cậu cũng vậy, chưa lớn, dăm ba hôm lại chạy loạn, thoáng cái đã đi mất hơn năm năm để chị tôi ngày nào cũng ngóng chờ tới khổ.
Tuấn Phong giật giật tay vợ, Đông Nghi biết thời điểm vui này không nên nói, hơn nữa lại là chuyện riêng nhà người ta, cô áy náy:
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
Dương Tuấn Vũ thở dài, vẻ mặt đượm nét buồn, sau mấy năm, nếu nhìn kĩ sẽ thấy hắn đã khác xưa rất nhiều. Từ một ông chủ trẻ tuổi tinh anh, giờ đã là một người mang dáng vẻ phong trần, dãi nắng dầm mưa, trầm ổn hơn hẳn.
- Mọi việc có chút biến cố ngoài dự kiến. Tôi cũng không muốn để vợ con vất vả như vậy.
Nghe thế, Vân Tú lắc đầu:
- Mọi chuyện đã qua, hà tất phải nhắc lại. Cuộc sống luôn có những việc không lường trước được, quan trọng nhất là anh đã bình an trở về. Buổi tiệc hôm nay không phải vì lý do đó sao?
Tuấn Phong gật đầu, giọng nói hơi lớn:
- Đúng thế. Quan trọng nhất là cậu đã bình an trở về đoàn tụ với gia đình, hôm nay chúng tôi tới, trước là hỏi thăm sức khỏe cậu và gia đình, sau là thưởng thức những món ngon danh bất hư truyền của bác gái đấy.
Mẹ Lan nói vọng từ trong nhà ra:
- Tiểu Phong phải không? Mau vào trong này. Có dẫn Bin với Sóc tới chơi với Hân Hân chứ?
- Chúng nó đang đùa nghịch ở ngoài vườn kia rồi ạ. Bác gái, bác trai, mọi người vẫn khỏe là chúng cháu mừng rồi.
- Ừ. Vẫn tốt. Nghi Nghi, đi vào đây giúp bác.
- Vâng.
Đông Nghi vội chân bước vào, ánh mắt nháy nháy cảm ơn chồng đã giải vây.
Vũ Tuấn Phong cười, anh xưa nay vẫn là con người rất tinh ý, khéo nói, âu cũng là do đặc thù ngành bác sĩ rèn luyện thành như vậy.
Dương Tuấn Vũ không có ý trách cứ gì Đông Nghi, hắn đi tới định hỏi thì Tuấn Phong đã nói:
- Bọn họ đã được tôi an bài nghỉ ngơi ở ngay trên khu nghỉ dưỡng Poseidon rồi, cô gái đó là ai vậy?
Dương Tuấn Vũ hiểu là hắn đang nói tới Rin, vì tránh để rắc rối cô ấy đã nói hắn đứng ở ngoài căn cứ chứ không vào trong như đám người Diệt Thiên, lúc sau hắn đưa Vân Tú và Tuyết Yên rời đi, hẳn là Rin đã hội họp lại với nhóm họ nên Vũ Tuấn Phong mới thắc mắc. Có điều tính cách Dương Tuấn Vũ ra sao Tuấn Phong cũng có chút hiểu, vì thế mới hỏi một câu ái muội như thế.
Tuấn Vũ không nói chỉ cười cười, hắn thấy thế cũng đoán được nên không nhắc lại.
...
Bữa tiệc với sự tham gia của đông đảo gia đình bạn bè khiến không khí rất sôi nổi, Gia Hân có bạn cùng trang lứa chơi cùng khiến con bé cười khanh khách không ngớt. Tới khi thiên thần nhỏ mệt quá th·iếp đi trong lòng mẹ, môi vẫn thi thoảng cong lên chóp chép nhìn đúng là đáng yêu.
Tiệc dần tan, mọi người xin phép về trong người có chút hơi men. May mắn loại xe họ lại đều là của Thịnh Thế, là loại xe có chế độ lái tự động nên không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Ngoài vợ chồng bốn chiến hữu Chu Văn Tuệ, Hạ Phá Quân, Hồ Tôn Sách và Ngô Phúc Vinh ở lại, mọi người đều đã về hết.
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng đặc biệt sáng, ngồi trên bờ nhìn cá trong ao chơi đùa, bốn người lại kéo hắn ra kể lại chuyện xưa, khi thì nói tới các vấn đề khó khăn hiện tại nhờ hắn lên tiếng tư vấn, Dương Tuấn Vũ đều kiên nhẫn giải đáp.
Nói tới say sưa, buổi tối chỉ được phát nước hoa quả uống giải rượu khiến bọn họ càng nói càng tỉnh táo, Dương Tuấn Vũ cầm trên tay bông hoa bằng giấy bóng mà Hân Hân đã làm tặng hắn, nhìn mãi không chán.
Thở ra một hơi dài, nhìn lên trời quang mây tạnh, đôi mắt hắn bỗng lóe sáng, nói ra một câu khiến mọi người chấn động:
- Đã tới lúc kỷ nguyên công nghệ thay đổi rồi.
- Ý mày là?
Hạ Phá Quân vẫn là tên mũi thính nhất, hắn ngửi thấy mùi tiền thoang thoảng quanh đây. Chu mập dù thân thể nặng nề nhưng đầu óc ngược lại rất nhanh nhạy, hắn luôn thấy thằng bạn mình không phải kẻ tầm thường. Coi như là người tận mắt nhìn hắn phát triển từ một đứa không xu dính túi tới tiền chất như núi, hắn đoán mò không ngờ lại nói đúng điểm mấu chốt:
- Mày định thay đổi kỷ nguyên máy móc? Định làm gì? Robot như trong phim sao?
Hồ Tôn Sách là dân kỹ thuật thuần túy, nghe vậy lập tức phản ứng đưa ra quan điểm:
- Đúng vậy, công nghệ hiện giờ đã bắt đầu bão hòa rồi. Cơ sở máy móc đã lỗi thời so với xu hướng nhu cầu của nhân loại. Các viện nghiên cứu ở nước ngoài liên tục đưa ra các loại robot, tuy còn thô sơ nhưng tương lai vô cùng triển vọng. Thịnh Thế lớn như vậy chắc hẳn đã nghiên cứu từ lâu rồi. Không lẽ đã có thành tựu đột phá gì rồi sao? Là anh em với nhau, mày tuyệt đối phải chia cho chúng tao chén canh này.
Bị hắn túm lấy cổ áo kéo, Dương Tuấn Vũ bật cười nói bọn họ bình tĩnh lại, hắn hỏi:
- Tôn Sách, mày hiểu vấn đề này nhất, sợ rằng cũng đã nghiên cứu không ít. Theo mày nói thì bao nhiêu năm nữa mới có thể tạo ra một loại robot làm được các hoạt động cơ bản như con người.
- Như con người?
Mọi người suýt nữa hét lên, may mắn đều kìm nén được, Hồ Tôn Sách run run đẩy gọng kính:
- Thằng này, mày quá trâu đi. Tao cứ nghĩ phải tới ít nhất ba mươi năm nữa mới có thể đạt tới như vậy chứ.
- Ba mươi năm? Vậy tao nói trong ba năm nữa Thịnh Thế có thể sản xuất được loại robot này, mày nghĩ sao?
Hồ Tôn Sách nhảy dựng lên chỉ tay mắng:
- Mẹ nó! Ba năm? Loạn rồi, loạn rồi. Sao có thể như vậy?
Hạ Phá Quân nào sợ thiên hạ có loạn hay không, hắn chỉ quan tâm tiền có loạn mà chảy vào túi hắn bao nhiêu thôi. Hai tay túm chặt bả vai thằng bạn, nói hớt hải nói:
- Mày ít nhất phải cho bọn tao một cái chân robot.
Dương Tuấn Vũ bật cười giữ hắn đang hơi kích động quá mức lại:
- Được rồi. Đều là anh em, có đồ ngon đương nhiên không quên tụi mày. Nhưng công nghệ này không thể truyền ra ngoài, về luật bản quyền, Tứ Vượng phải có danh nghĩa là công ty con của Thịnh Thế, chúng mày yên tâm, đây chỉ là trên giấy tờ, về mặt giá trị thật tập đoàn sẽ không lấy một xu của tụi mày.
Hồ Tôn Sách và Ngô Phúc Vinh đều nhìn về phía Hạ Phá Quân, trong ba người thì hắn chính là lão đại.
Hạ Phá Quân không ngờ chẳng nghĩ ngợi gì liền mắng:
- Thằng nhãi, mày không phải cũng là một trong Tứ Vượng sao? Công ty trước vẫn là của mày, giờ vẫn như vậy có gì khác chứ?
Dương Tuấn Vũ mắt sáng lên, hắn đã coi thường đứa bạn này rồi. Hạ Phá Quân không quan trọng công ty ra sao, dù gì nó cũng là vật c·hết, cái hắn nhắm tới chính là lợi nhuận, lợi nhuận càng cao, hắn càng muốn có. Người như vậy chính là một con cá mập của làng kinh tế, thành tựu sau này nhất định rất lớn.
Mà đúng như bọn hắn nghĩ, Dương Tuấn Vũ ngay cả sản nghiệp ngàn tỉ đô la cũng chẳng quan tâm, đối với hắn một Tứ Vượng non trẻ không đáng nhắc tới, càng không có ý định thâu tóm làm gì.
- Tốt lắm. Nếu đã như vậy thì tao cũng không giấu chúng mày. Trước đây tao đã nghiên cứu mảng robot này một thời gian rồi, may mắn đạt chút thành tựu không tồi. Nếu nói linh hoạt như người thật thì không dám chắc, nhưng để có các hoạt động cơ sở bình thường thì hẳn là đạt được.
Phá Quân, Tôn Sách là một tài năng máy móc, mày phải để nó trên danh nghĩa Tứ Vượng tham gia vào dự án nghiên cứu robot này, việc công ty nên giao cho người khác thay nó xử lý.
- Được. Tao cũng thấy để nó c·hết cạn trong cái công ty này chính là uổng phí tài năng. Nhưng tính nó mày cũng hiểu, bảo nó bỏ anh em đi làm cho nhà khác nó có c·hết cũng không nghe. Giờ mày về thì hay rồi, nhất định phải để nó tỏa sáng rực rỡ.
Hồ Tôn Sách vô cùng phấn khích rồi, lời Phá Quân cũng là lời trong lòng hắn, nếu Tuấn Vũ có lời mời, hắn nhất định sẽ tham gia, thậm chí không cần lương bổng gì, chỉ cần theo đuổi đam mê công nghệ là tốt rồi.
Dương Tuấn Vũ gật đầu cười coi như xác định trách nhiệm mọi người, hắn bí mật nói thêm:
- Ở chỗ tao cũng có một tên cuồng công nghệ như mày đấy Tôn Sách, sau này hai người gặp nhau nhất định thành tri kỉ. Khác với mày am hiểu công nghệ máy móc, hắn rất chịu khó mày mò mảng công nghệ số, hai người hợp tác nhất định sẽ giúp dự án “Robot Người” nhanh chóng hoàn thiện.
- Hắn tên là gì, biết đâu tao lại quen?
- Hắn tên Lau, Rafael Lau, một siêu cấp h·acker, bọn tao vẫn hay nói đùa hắn là một siêu máy tính phiên bản người đóng.
- Ha ha.
Mọi người cười ầm lên, trong lòng đều tự mường tượng ra bộ dạng nhếch nhác, quái đản của kẻ này. Nhưng không ai biết, tên quái đản mà mọi người đang nói tới lại đang bóng loáng ôm mỹ nhân đi du hý trên dòng Sông Seine thơ mộng tại Pháp.
Cuối cùng đám người A Cường và Tuấn Phong cũng tới, bên trong căn cứ mọi thứ dựa trên quy tắc sẽ khác, khi ra tới đây, Dương Tuấn Vũ tiếp đón họ với thái độ hoàn toàn khác. Là thái độ của những người anh em với nhau, không phải một người thủ lĩnh với thuộc hạ.
A Cường giờ cũng đã lập gia đình, vợ hắn là không ngờ chính là Tuệ Mẫn, cô thư ký mà hắn mới tuyển một thời gian ngắn trước khi m·ất t·ích. Trái Đất đúng là tròn, sau mấy năm gặp lại hai người đã nên duyên vợ chồng rồi.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn, A Cường hiền lành chỉ biết gãi mũi cười, Tuệ Mẫn thì vẫn dáng vẻ tinh nghịch ấy, việc bên ngoài đối nhân xử thế chắc chắn do cô nàng này gánh vác rồi.
- Chào chủ tịch!
Tuệ Mẫn nghiến răng vươn tay ra chào.
- Khách khí rồi. Đã là người một nhà thì không cần phải tỏ ra xa cách như vậy. Nào, lại đây tôi ôm một cái.
Dương Tuấn Vũ cười ha hả giả bộ vươn tay ra định ôm.
Tuệ Mẫn tái mặt, người này vẫn khó chơi như ngày xưa, cô nào dám đùa, lập tức co giò rụt lại trốn sau lưng chồng khiến mọi người được một phen cười nghiêng ngả.
Vân Tú bất đắc dĩ lắc đầu, tươi tắn ra kéo tay Tuệ Mẫn vào nhà.
Dương Tuấn Vũ đi sóng vai với A Cường, huých hắn nói nhỏ:
- Làm sao tên ngốc anh lại cưa được cô ta?
- Hề hề, cậu chắc không biết hiện giờ tôi đang làm Cố vấn Quân Sự cho Quân Ủy sao? Ngày đó thiếu người, Vân Tú để tôi nắm giữ hẳn mảng v·ũ k·hí, quân sự của Thịnh Thế. Sau mấy năm thấy năng lực tôi ổn, cô ấy lại giới thiệu tôi tới làm huấn luyện viên cho mấy quân khu trong Nam ngoài Bắc. Thời gian còn ở Thịnh Thế, là thư ký cho Vân Tú nên Tuệ Mẫn thường xuyên đi cùng tôi, dần dần nảy sinh tình cảm. Anh đừng chọc cô ấy, ngoài mặt thì có chút đanh đá, nhưng nội tâm rất yếu, thường xuyên khóc nhè.
Tuệ Mẫn đi trước thấy chồng bô bô nói hết điểm xấu hổ của mình ra thì mặt đỏ lên quay lại trách:
- Anh nói gì kì vậy, nơi đây còn bao nhiêu người.
- A. Anh xin lỗi.
A Cường giật mình, tay xoa xoa cái đầu bóng loáng, cười thật thà.
Tuấn Phong và bà xã Đông Nghi giờ đã có hai đứa con, đều là con trai nên có phần nghịch ngợm khiến cô có phần đau đầu nhức óc, hai tay giữ chặt hai đứa tránh cho nó chạy loạn.
Dương Tuấn Vũ thấy thế thì khuyên:
- Để cháu nó ra chơi với các anh chị em bên kia đi, tụi nhỏ luôn thế, không như mấy người lớn chúng ta chịu ngồi yên một chỗ đâu.
Đông Nghi vừa buông tay, hai đứa đã reo lên chạy mất hút, cô lắc đầu nhìn theo, rồi quay lại nhìn hắn trên dưới một lượt, nói:
- Tôi thấy cậu cũng vậy, chưa lớn, dăm ba hôm lại chạy loạn, thoáng cái đã đi mất hơn năm năm để chị tôi ngày nào cũng ngóng chờ tới khổ.
Tuấn Phong giật giật tay vợ, Đông Nghi biết thời điểm vui này không nên nói, hơn nữa lại là chuyện riêng nhà người ta, cô áy náy:
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
Dương Tuấn Vũ thở dài, vẻ mặt đượm nét buồn, sau mấy năm, nếu nhìn kĩ sẽ thấy hắn đã khác xưa rất nhiều. Từ một ông chủ trẻ tuổi tinh anh, giờ đã là một người mang dáng vẻ phong trần, dãi nắng dầm mưa, trầm ổn hơn hẳn.
- Mọi việc có chút biến cố ngoài dự kiến. Tôi cũng không muốn để vợ con vất vả như vậy.
Nghe thế, Vân Tú lắc đầu:
- Mọi chuyện đã qua, hà tất phải nhắc lại. Cuộc sống luôn có những việc không lường trước được, quan trọng nhất là anh đã bình an trở về. Buổi tiệc hôm nay không phải vì lý do đó sao?
Tuấn Phong gật đầu, giọng nói hơi lớn:
- Đúng thế. Quan trọng nhất là cậu đã bình an trở về đoàn tụ với gia đình, hôm nay chúng tôi tới, trước là hỏi thăm sức khỏe cậu và gia đình, sau là thưởng thức những món ngon danh bất hư truyền của bác gái đấy.
Mẹ Lan nói vọng từ trong nhà ra:
- Tiểu Phong phải không? Mau vào trong này. Có dẫn Bin với Sóc tới chơi với Hân Hân chứ?
- Chúng nó đang đùa nghịch ở ngoài vườn kia rồi ạ. Bác gái, bác trai, mọi người vẫn khỏe là chúng cháu mừng rồi.
- Ừ. Vẫn tốt. Nghi Nghi, đi vào đây giúp bác.
- Vâng.
Đông Nghi vội chân bước vào, ánh mắt nháy nháy cảm ơn chồng đã giải vây.
Vũ Tuấn Phong cười, anh xưa nay vẫn là con người rất tinh ý, khéo nói, âu cũng là do đặc thù ngành bác sĩ rèn luyện thành như vậy.
Dương Tuấn Vũ không có ý trách cứ gì Đông Nghi, hắn đi tới định hỏi thì Tuấn Phong đã nói:
- Bọn họ đã được tôi an bài nghỉ ngơi ở ngay trên khu nghỉ dưỡng Poseidon rồi, cô gái đó là ai vậy?
Dương Tuấn Vũ hiểu là hắn đang nói tới Rin, vì tránh để rắc rối cô ấy đã nói hắn đứng ở ngoài căn cứ chứ không vào trong như đám người Diệt Thiên, lúc sau hắn đưa Vân Tú và Tuyết Yên rời đi, hẳn là Rin đã hội họp lại với nhóm họ nên Vũ Tuấn Phong mới thắc mắc. Có điều tính cách Dương Tuấn Vũ ra sao Tuấn Phong cũng có chút hiểu, vì thế mới hỏi một câu ái muội như thế.
Tuấn Vũ không nói chỉ cười cười, hắn thấy thế cũng đoán được nên không nhắc lại.
...
Bữa tiệc với sự tham gia của đông đảo gia đình bạn bè khiến không khí rất sôi nổi, Gia Hân có bạn cùng trang lứa chơi cùng khiến con bé cười khanh khách không ngớt. Tới khi thiên thần nhỏ mệt quá th·iếp đi trong lòng mẹ, môi vẫn thi thoảng cong lên chóp chép nhìn đúng là đáng yêu.
Tiệc dần tan, mọi người xin phép về trong người có chút hơi men. May mắn loại xe họ lại đều là của Thịnh Thế, là loại xe có chế độ lái tự động nên không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Ngoài vợ chồng bốn chiến hữu Chu Văn Tuệ, Hạ Phá Quân, Hồ Tôn Sách và Ngô Phúc Vinh ở lại, mọi người đều đã về hết.
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng đặc biệt sáng, ngồi trên bờ nhìn cá trong ao chơi đùa, bốn người lại kéo hắn ra kể lại chuyện xưa, khi thì nói tới các vấn đề khó khăn hiện tại nhờ hắn lên tiếng tư vấn, Dương Tuấn Vũ đều kiên nhẫn giải đáp.
Nói tới say sưa, buổi tối chỉ được phát nước hoa quả uống giải rượu khiến bọn họ càng nói càng tỉnh táo, Dương Tuấn Vũ cầm trên tay bông hoa bằng giấy bóng mà Hân Hân đã làm tặng hắn, nhìn mãi không chán.
Thở ra một hơi dài, nhìn lên trời quang mây tạnh, đôi mắt hắn bỗng lóe sáng, nói ra một câu khiến mọi người chấn động:
- Đã tới lúc kỷ nguyên công nghệ thay đổi rồi.
- Ý mày là?
Hạ Phá Quân vẫn là tên mũi thính nhất, hắn ngửi thấy mùi tiền thoang thoảng quanh đây. Chu mập dù thân thể nặng nề nhưng đầu óc ngược lại rất nhanh nhạy, hắn luôn thấy thằng bạn mình không phải kẻ tầm thường. Coi như là người tận mắt nhìn hắn phát triển từ một đứa không xu dính túi tới tiền chất như núi, hắn đoán mò không ngờ lại nói đúng điểm mấu chốt:
- Mày định thay đổi kỷ nguyên máy móc? Định làm gì? Robot như trong phim sao?
Hồ Tôn Sách là dân kỹ thuật thuần túy, nghe vậy lập tức phản ứng đưa ra quan điểm:
- Đúng vậy, công nghệ hiện giờ đã bắt đầu bão hòa rồi. Cơ sở máy móc đã lỗi thời so với xu hướng nhu cầu của nhân loại. Các viện nghiên cứu ở nước ngoài liên tục đưa ra các loại robot, tuy còn thô sơ nhưng tương lai vô cùng triển vọng. Thịnh Thế lớn như vậy chắc hẳn đã nghiên cứu từ lâu rồi. Không lẽ đã có thành tựu đột phá gì rồi sao? Là anh em với nhau, mày tuyệt đối phải chia cho chúng tao chén canh này.
Bị hắn túm lấy cổ áo kéo, Dương Tuấn Vũ bật cười nói bọn họ bình tĩnh lại, hắn hỏi:
- Tôn Sách, mày hiểu vấn đề này nhất, sợ rằng cũng đã nghiên cứu không ít. Theo mày nói thì bao nhiêu năm nữa mới có thể tạo ra một loại robot làm được các hoạt động cơ bản như con người.
- Như con người?
Mọi người suýt nữa hét lên, may mắn đều kìm nén được, Hồ Tôn Sách run run đẩy gọng kính:
- Thằng này, mày quá trâu đi. Tao cứ nghĩ phải tới ít nhất ba mươi năm nữa mới có thể đạt tới như vậy chứ.
- Ba mươi năm? Vậy tao nói trong ba năm nữa Thịnh Thế có thể sản xuất được loại robot này, mày nghĩ sao?
Hồ Tôn Sách nhảy dựng lên chỉ tay mắng:
- Mẹ nó! Ba năm? Loạn rồi, loạn rồi. Sao có thể như vậy?
Hạ Phá Quân nào sợ thiên hạ có loạn hay không, hắn chỉ quan tâm tiền có loạn mà chảy vào túi hắn bao nhiêu thôi. Hai tay túm chặt bả vai thằng bạn, nói hớt hải nói:
- Mày ít nhất phải cho bọn tao một cái chân robot.
Dương Tuấn Vũ bật cười giữ hắn đang hơi kích động quá mức lại:
- Được rồi. Đều là anh em, có đồ ngon đương nhiên không quên tụi mày. Nhưng công nghệ này không thể truyền ra ngoài, về luật bản quyền, Tứ Vượng phải có danh nghĩa là công ty con của Thịnh Thế, chúng mày yên tâm, đây chỉ là trên giấy tờ, về mặt giá trị thật tập đoàn sẽ không lấy một xu của tụi mày.
Hồ Tôn Sách và Ngô Phúc Vinh đều nhìn về phía Hạ Phá Quân, trong ba người thì hắn chính là lão đại.
Hạ Phá Quân không ngờ chẳng nghĩ ngợi gì liền mắng:
- Thằng nhãi, mày không phải cũng là một trong Tứ Vượng sao? Công ty trước vẫn là của mày, giờ vẫn như vậy có gì khác chứ?
Dương Tuấn Vũ mắt sáng lên, hắn đã coi thường đứa bạn này rồi. Hạ Phá Quân không quan trọng công ty ra sao, dù gì nó cũng là vật c·hết, cái hắn nhắm tới chính là lợi nhuận, lợi nhuận càng cao, hắn càng muốn có. Người như vậy chính là một con cá mập của làng kinh tế, thành tựu sau này nhất định rất lớn.
Mà đúng như bọn hắn nghĩ, Dương Tuấn Vũ ngay cả sản nghiệp ngàn tỉ đô la cũng chẳng quan tâm, đối với hắn một Tứ Vượng non trẻ không đáng nhắc tới, càng không có ý định thâu tóm làm gì.
- Tốt lắm. Nếu đã như vậy thì tao cũng không giấu chúng mày. Trước đây tao đã nghiên cứu mảng robot này một thời gian rồi, may mắn đạt chút thành tựu không tồi. Nếu nói linh hoạt như người thật thì không dám chắc, nhưng để có các hoạt động cơ sở bình thường thì hẳn là đạt được.
Phá Quân, Tôn Sách là một tài năng máy móc, mày phải để nó trên danh nghĩa Tứ Vượng tham gia vào dự án nghiên cứu robot này, việc công ty nên giao cho người khác thay nó xử lý.
- Được. Tao cũng thấy để nó c·hết cạn trong cái công ty này chính là uổng phí tài năng. Nhưng tính nó mày cũng hiểu, bảo nó bỏ anh em đi làm cho nhà khác nó có c·hết cũng không nghe. Giờ mày về thì hay rồi, nhất định phải để nó tỏa sáng rực rỡ.
Hồ Tôn Sách vô cùng phấn khích rồi, lời Phá Quân cũng là lời trong lòng hắn, nếu Tuấn Vũ có lời mời, hắn nhất định sẽ tham gia, thậm chí không cần lương bổng gì, chỉ cần theo đuổi đam mê công nghệ là tốt rồi.
Dương Tuấn Vũ gật đầu cười coi như xác định trách nhiệm mọi người, hắn bí mật nói thêm:
- Ở chỗ tao cũng có một tên cuồng công nghệ như mày đấy Tôn Sách, sau này hai người gặp nhau nhất định thành tri kỉ. Khác với mày am hiểu công nghệ máy móc, hắn rất chịu khó mày mò mảng công nghệ số, hai người hợp tác nhất định sẽ giúp dự án “Robot Người” nhanh chóng hoàn thiện.
- Hắn tên là gì, biết đâu tao lại quen?
- Hắn tên Lau, Rafael Lau, một siêu cấp h·acker, bọn tao vẫn hay nói đùa hắn là một siêu máy tính phiên bản người đóng.
- Ha ha.
Mọi người cười ầm lên, trong lòng đều tự mường tượng ra bộ dạng nhếch nhác, quái đản của kẻ này. Nhưng không ai biết, tên quái đản mà mọi người đang nói tới lại đang bóng loáng ôm mỹ nhân đi du hý trên dòng Sông Seine thơ mộng tại Pháp.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan