Chương 161: Không Khí Vui Vẻ
05/05/2025
10
9.0
Chương 161: Không Khí Vui Vẻ
Không khí vui vẻ tiếp tục được đẩy lên khi đám bạn bè cố hữu nối tiếp nhau xuất hiện.
Là chủ nhà Dương Tuấn Vũ đứng lên tiếp đãi, tay bắt mặt mừng, anh em nhiều năm không gặp đều đã có tuổi, người tóc hoa râm, người cũng trưởng thành, chững chạc lên rất nhiều rồi. Đám Trần Bằng, Lê Khôi đều dẫn phu nhân và con tới. Vợ chồng Hoàng Phi Hồng giờ làm trong ban ngành cảnh sát cũng bỏ đi hoàn toàn khí chất nhu nhược lúc trước.
Nhìn Hoàng Phi Hồng mặc cảnh phục, trên vai mang hàm Thượng Tá, chào mình bằng nghi thức quân nhân, Dương Tuấn Vũ nghiêm nghị khen ngợi:
- Rất tốt. Đều đã trưởng thành hơn nhiều. Nếu đã vào quân cảnh, nhất định phải toàn tâm phục vụ nhân dân cho tốt!
- Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Hoàng Phi Hồng giậm chân, ánh mắt nghiêm trang.
- Tốt! Tôi tin cậu làm được. Giờ thì tạm thời buông lỏng chút, vào nhà tôi chơi chứ không phải đi đánh giặc, không cần giữ bộ mặt dọa trẻ con khóc như thế.
Lê Khôi thấy thế chọc thêm:
- Đúng rồi đấy đồng chí Hồng. Nhìn cậu tôi còn phát rét nữa là đám nhóc.
Mọi người bật cười vui vẻ, không khí chủ khách đều rất thoải mái.
Hoàng Phi Hồng trước vốn tính ngay thẳng, nay vào quân cảnh lại càng nghiêm túc hơn, bị mọi người trêu đùa có chút đỏ mặt lúng túng, phải nhờ vợ khéo léo giúp đỡ mới thoát được.
Lâm Băng tình tứ khoác tay chồng- Tùng Khôi Kỳ, hai người dắt theo cậu con trai kháu khỉnh tới chào:
- Chào Cựu Chủ tịch. Ngài khỏe?
Nghe ra lời nói bất mãn và sự nghiến răng nghiến lợi của Lâm Băng, Dương Tuấn Vũ bật cười, ngày xưa hắn đúng là dọa cô gái này không biết bao nhiêu lần, còn vô tình khiến vợ chồng người trong kẻ ngoài nước. Mà cô nói cũng chẳng sai, giờ hắn đâu có chưởng quản tập đoàn nữa.
Vân Tú đứng cạnh chồng ánh mắt oán trách:
- Tiểu Băng, em nói không đúng rồi, tập đoàn vẫn do chồng chị đứng tên, chị chỉ là Chủ tịch ủy quyền thôi.
Lâm Băng cứng lưỡi, nhớ lại ngày trước bị hắn chỉnh cho giờ nghe vậy lại hơi sợ, Dương Tuấn Vũ nháy mắt với vợ, cô vẫn không để hắn bị người ngoài làm thiệt thòi. Nhưng hắn lại lắc đầu hắn cười:
- Cô ấy nói đúng đấy. Em có tố chất làm Chủ tịch Thịnh Thế hơn anh.
- Nhưng ...
Hắn giơ tay chặn lời, mọi người xung quanh nghe thấy chủ đề này đều chú ý ánh mắt qua. Phải biết chủ tịch của Thịnh Thế giờ không như xưa, tập đoàn đã phát triển tới mức khủng kh·iếp, địa vị siêu cường, vậy mà người này lại cảm thấy không là gì, giống như một cái lông, thích thì thổi đi. Nếu để đám phóng viên báo chí nghe được còn không phải điên cuồng giật tít.
Hắn vẫn từ tốn lên tiếng:
- Nghe anh nói. Giữa anh và em không quan trọng ai là người quản lý tập đoàn. Thịnh Thế đúng là ban đầu do anh và Chu mập lập ra, nhưng để nó phát triển rực rỡ tới ngày hôm nay chính là phần lớn do công sức em chèo lái. Với lại em cũng biết anh không thích hợp ngồi lỳ một chỗ với đống giấy tờ, lúc trước là vậy, bây giờ công việc quá nhiều lại càng thế.
Mọi người yên lặng nghe hắn nói, cũng không dám phản bác. Vân Tú muốn nói gì đó nhưng hắn không để cô có cơ hội:
- Tốt rồi. Hôm nay tôi trở về không phải bàn đến việc công ty, mọi người ai còn nhắc tới là không nể mặt Dương Tuấn Vũ này rồi. Tùng Khôi Kỳ, rất được, anh đã cứu nam nhân thế giới này khỏi bàn tay của một người phụ nữ ghê gớm rồi đó.
Lâm Băng nghe hết câu biết mình bị trêu ghẹo nhưng chỉ biết tức giận giậm chân, Tùng Khôi Kỳ biết hắn chỉ là trêu đùa nên lắc đầu nói:
- Không thưa sếp, tôi thấy cô ấy là người phụ nữ hiền dịu nhất thế gian này.
Lâm Băng như được rót mật vào tai, gương mặt đỏ lên, tính khí lập tức dịu lại rất nhiều, mọi người thấy vậy đều nhìn sang Tùng Khôi Kỳ giơ ngón tay cái, ai cũng bội phục về khả năng nịnh vợ của tên này, bảo sao ngày xưa có thể cưa đổ được cột băng ngàn năm của công ty, hóa ra mọi việc đều có nguyên do của nó cả.
Két!!!!!!!!
Tiếng lốp xe ô tô cà vào đường, mọi người đều ngẩn cổ nhìn ra. Chỉ thấy từ trên chiếc xe TT1 sáng loáng, một tên mập bước xuống, trời không nóng nhưng mặc vest vẫn khiến hắn đổ mồ hôi hột. Tên mập vừa xuống xe không ngờ nhanh nhẹn chạy sang bên cạnh vội vàng khép nép mở cửa.
Mọi người tò mò nhìn, thì thấy từ trên xe bước xuống một cô gái khí chất băng nhã, gương mặt có phần anh khí, cô mặc chiếc váy dạ hội xẻ tà làm lộ ra bắp chân trắng ngần, nhìn qua cứ ngỡ người mẫu nổi tiếng nào.
Tháo mắt kính đen ra nhìn về phía này, thấy mọi người đều nhìn chăm chú thì ho khan một tiếng, bàn tay kín đáo véo hông tên mập làm hắn nhảy dựng lên, mặt nhăn nhó thì thầm gì đó như xin tha.
Dương Tuấn Vũ nheo mắt bật cười, hắn không quen cô gái kia nhưng để tên ăn chơi như Chu mập trở thành bộ dạng heo con nhút nhát này thì ắt hẳn là cực phẩm.
Một làn hương thơm mát truyền tới, bóng dáng xinh đẹp duyên dáng từ sau vọt ra cửa, Mai Tuyết Yên cười tít mắt, tay vẫy vẫy:
- Chị Hà Linh, sao tới giờ chị mới tới.
Hà Linh thấy Tuyết Yên thì vui mừng chạy tới, giọng oán trách:
- Còn không phải tên mập này chập chạm, hết quên thứ này lại quên thứ kia sao?
Chu Văn Tuệ mặt ỉu xìu lẩm bẩm:
- Không phải tại em nói hôm nay tới gặp Tuyết Yên phải xinh đẹp mười phần nên trang điểm lâu sao?
- Heo mập muốn c·hết!
Hà Linh trợn mắt giẫm vào chân hắn.
Chu Văn Tuệ ôm chân nhưng không dám kêu, bộ dạng đến khổ.
- Người anh em, sao lại ra nông nỗi này?
Dương Tuấn Vũ cười ha hả bước ra đón, mặc dù lời hắn nói vậy nhưng chẳng thấy có ý tứ thương xót bạn, ngược lại còn giống như cười trên nỗi đau người khác.
Chu Văn Tuệ nghe thấy tiếng hắn thì gào to:
- Thằng khốn, mày trốn đâu? Bọn tao tìm đến khổ. Tốt lắm, bọn Phá Quân đang cấp tốc tới, mày cứ chuẩn bị chịu phạt đi.
Nói thì nói thế nhưng cả hai đều vui mừng đập tay, rồi ôm lấy nhau, tới khi buông ra, Dương Tuấn Vũ mới sợ hãi nói:
- Mày định thế nào?
- Sao? Thế nào là sao?
Chu mập ngô nghê không hiểu hỏi lại.
- Còn thế nào nữa. Tao nghĩ mày cứ thế này tới khi c·hết không nằm vừa cái quan tài nào đâu.
- M* mày, anh em vừa gặp nhau đã không nói được lời quan tâm. Tao biết mà, mày đúng là anh em cây khế.
Mọi người lắc đầu ôm bụng cười, hai tên này khi ở cạnh nhau vẫn là cặp tấu hài đỉnh cao.
Chu mập ngước lên nhìn mặt trời, lại cúi xuống thở dốc, hắn lắc đầu nói:
- Có khi đúng thật, chưa nói tới lúc c·hết thế nào, giờ nóng nực phát sợ. Mày gian xảo, lắm mưu nhiều kế, có cách gì giúp tao không? Chế độ ăn ngày trước mày nói quá mức nhạt nhẽo, tao ăn tới mất cả vị giác, chịu, không thể làm theo nổi mấy ngày.
- Được rồi, để tao nghĩ xem, cũng có vài phương pháp mới có thể thử.
- Hay lắm. Không hổ là người anh em chưa bao giờ làm tao cảm thấy thất vọng. Chị dâu chị ngày càng đẹp hơn, Hân Hân, cháu nhất định sau này sẽ là công chúa xinh đẹp nhất.
Chu mập ngoài bộ dạng có chút mập hơn thì tính cách vẫn sôi nổi như thế, cái miệng lưu loát, thoáng cái đã nịnh bợ toàn bộ người có mặt, có thêm hắn không khí trong nhà càng thêm náo nhiệt, ai cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Hạ Phá Quân, Hồ Tôn Sách, Ngô Phúc Vinh đều tới cùng lúc, đi kèm đương nhiên không thiếu vợ con. Nhìn mấy tên ngày xưa cùng ký túc xá giờ đều đã êm ấm gia thất, bớt đi nét phá phách, thêm vào sự trầm ổn của người xông pha thương trường, Dương Tuấn Vũ thấy vui mừng thay cho bạn.
Chỉ có điều hắn không ngờ bọn họ lại lấy chính bạn gái lúc xưa học đại học, Phương Thảo, Ái Thy, Đình Lan, ba người hắn đều quen, và cũng là bạn thân của em gái Tuyết Yên. Anh tiếp chồng, em tiếp vợ, không khí hồi ức khiến ai cũng cảm khái, xúc động.
- Để lại một hướng đi, rồi mất hút hơn năm năm cuối cùng cũng về. Hôm nay gặp lại ở đây, tao chỉ muốn nói cho mày biết, bọn tao đều đã là doanh nhân thành đạt rồi. Không chỉ lắp ráp điện thoại, giờ Thịnh Thế cũng hợp tác để bọn tao sản xuất rất nhiều đồ công nghệ hàng đầu. Tứ Vượng là tên công ty, ba bọn tao và mày, nhất định thời gian tới phải tới để bọn tao mở tiệc tẩy trần cho mày.
Hạ Phá Quân tháo kính đen, tay vung nắm đấm, vừa đấm lên vai Dương Tuấn Vũ vừa nói sang sảng. Tôn Sách điềm đạm, Phúc Vinh vẫn thật thà chất phác nhìn hắn cười. Bọn họ từ mấy công tử ăn ngon mặc đẹp, vô lo vô nghĩ giờ đã chưởng quản cả sự nghiệp lớn như vậy đủ nói lên mấy năm qua đã phải chịu không ít cực khổ rồi.
- Được, nhất định phải xem sự nghiệp của bọn mày đã tới mức nào.
Dương Tuấn Vũ ôm từng người anh em, giọng nói bị cảm nhiễm, có phần trở nên hào sảng.
Hạ Phá Quân lắc đầu:
- Tao đính chính lại, không phải sự nghiệp của bọn tao, mà là của bốn đứa. Mày khoan vội nói. Tên công ty tao nói là Tứ Vượng, chính là Phá Quân tao, bọn Tôn Sách và Phúc Vinh, cuối cùng chính là mày đấy. Dù chỉ đưa ra đường lối cho công ty giai đoạn thành lập, nhưng đóng góp vẫn là đóng góp. Giữa anh em với nhau còn phân biệt nhiều làm gì. Bọn tao đều nhất trí để 10% cổ phần cho mày.
Bọn nó đều đã biết mày có sự nghiệp khủng bố tới mức nào rồi, Thịnh Thế đúng không, tốt, mày cực khổ giấu giếm bao năm cũng nên công bố ra. Bọn tao đều ngưỡng mộ và mừng cho mày. Và cũng hiểu rõ mày chẳng quan tâm tới chút tài sản này, nhưng nó đại diện cho tình anh em, một ngày làm anh em, cả đời vẫn vậy. Vì thế, 10% này mày cứ nhận đi, đừng để bọn tao áy náy.
Dương Tuấn Vũ thực sự xúc động, có lẽ trên đường đời quãng thời gian ở cùng ba đứa bạn này rất ngắn, nhưng đúng là khi đó thực sự vui vẻ. Đàn ông là thế, đôi khi rất toan tính nhưng gặp tri kỉ đều không tiếc gì. Hắn cũng không kiên trì từ chối, mà gật đầu:
- Được. Tao nhận. Hay cho câu một ngày làm anh em cả đời làm anh em. Tốt lắm. Hôm nay không say không về, mà say rồi cũng khỏi về.
- Haha. Đúng thế, bọn tao nhìn xa trông rộng, mỗi đứa đã mang theo 3 va li quần áo của cả vợ chồng con cái tới nhà mày tá túc vài hôm đây. Mày đừng hối hận mà nuốt lời.
- Đương nhiên phải thế. Nhà tao rất rộng, thoải mái nghỉ ngơi. Được rồi, vào trong nói chuyện làm với mọi người.
- Cháu chào hai bác. Ây da. Hân Hân tiểu công chúa lại xinh đẹp hơn rồi. Ồ, còn cao hơn nữa...
Nhìn Hạ Phá Quân và đám bạn vui vẻ hòa vào không khí gia đình như vậy, Dương Tuấn Vũ chợt cảm thấy mình quá mức may mắn. Cánh tay khẽ được một cơ thể mềm mại ôm lấy, hắn nhìn qua nở nụ cười hạnh phúc với vợ.
Không khí vui vẻ tiếp tục được đẩy lên khi đám bạn bè cố hữu nối tiếp nhau xuất hiện.
Là chủ nhà Dương Tuấn Vũ đứng lên tiếp đãi, tay bắt mặt mừng, anh em nhiều năm không gặp đều đã có tuổi, người tóc hoa râm, người cũng trưởng thành, chững chạc lên rất nhiều rồi. Đám Trần Bằng, Lê Khôi đều dẫn phu nhân và con tới. Vợ chồng Hoàng Phi Hồng giờ làm trong ban ngành cảnh sát cũng bỏ đi hoàn toàn khí chất nhu nhược lúc trước.
Nhìn Hoàng Phi Hồng mặc cảnh phục, trên vai mang hàm Thượng Tá, chào mình bằng nghi thức quân nhân, Dương Tuấn Vũ nghiêm nghị khen ngợi:
- Rất tốt. Đều đã trưởng thành hơn nhiều. Nếu đã vào quân cảnh, nhất định phải toàn tâm phục vụ nhân dân cho tốt!
- Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Hoàng Phi Hồng giậm chân, ánh mắt nghiêm trang.
- Tốt! Tôi tin cậu làm được. Giờ thì tạm thời buông lỏng chút, vào nhà tôi chơi chứ không phải đi đánh giặc, không cần giữ bộ mặt dọa trẻ con khóc như thế.
Lê Khôi thấy thế chọc thêm:
- Đúng rồi đấy đồng chí Hồng. Nhìn cậu tôi còn phát rét nữa là đám nhóc.
Mọi người bật cười vui vẻ, không khí chủ khách đều rất thoải mái.
Hoàng Phi Hồng trước vốn tính ngay thẳng, nay vào quân cảnh lại càng nghiêm túc hơn, bị mọi người trêu đùa có chút đỏ mặt lúng túng, phải nhờ vợ khéo léo giúp đỡ mới thoát được.
Lâm Băng tình tứ khoác tay chồng- Tùng Khôi Kỳ, hai người dắt theo cậu con trai kháu khỉnh tới chào:
- Chào Cựu Chủ tịch. Ngài khỏe?
Nghe ra lời nói bất mãn và sự nghiến răng nghiến lợi của Lâm Băng, Dương Tuấn Vũ bật cười, ngày xưa hắn đúng là dọa cô gái này không biết bao nhiêu lần, còn vô tình khiến vợ chồng người trong kẻ ngoài nước. Mà cô nói cũng chẳng sai, giờ hắn đâu có chưởng quản tập đoàn nữa.
Vân Tú đứng cạnh chồng ánh mắt oán trách:
- Tiểu Băng, em nói không đúng rồi, tập đoàn vẫn do chồng chị đứng tên, chị chỉ là Chủ tịch ủy quyền thôi.
Lâm Băng cứng lưỡi, nhớ lại ngày trước bị hắn chỉnh cho giờ nghe vậy lại hơi sợ, Dương Tuấn Vũ nháy mắt với vợ, cô vẫn không để hắn bị người ngoài làm thiệt thòi. Nhưng hắn lại lắc đầu hắn cười:
- Cô ấy nói đúng đấy. Em có tố chất làm Chủ tịch Thịnh Thế hơn anh.
- Nhưng ...
Hắn giơ tay chặn lời, mọi người xung quanh nghe thấy chủ đề này đều chú ý ánh mắt qua. Phải biết chủ tịch của Thịnh Thế giờ không như xưa, tập đoàn đã phát triển tới mức khủng kh·iếp, địa vị siêu cường, vậy mà người này lại cảm thấy không là gì, giống như một cái lông, thích thì thổi đi. Nếu để đám phóng viên báo chí nghe được còn không phải điên cuồng giật tít.
Hắn vẫn từ tốn lên tiếng:
- Nghe anh nói. Giữa anh và em không quan trọng ai là người quản lý tập đoàn. Thịnh Thế đúng là ban đầu do anh và Chu mập lập ra, nhưng để nó phát triển rực rỡ tới ngày hôm nay chính là phần lớn do công sức em chèo lái. Với lại em cũng biết anh không thích hợp ngồi lỳ một chỗ với đống giấy tờ, lúc trước là vậy, bây giờ công việc quá nhiều lại càng thế.
Mọi người yên lặng nghe hắn nói, cũng không dám phản bác. Vân Tú muốn nói gì đó nhưng hắn không để cô có cơ hội:
- Tốt rồi. Hôm nay tôi trở về không phải bàn đến việc công ty, mọi người ai còn nhắc tới là không nể mặt Dương Tuấn Vũ này rồi. Tùng Khôi Kỳ, rất được, anh đã cứu nam nhân thế giới này khỏi bàn tay của một người phụ nữ ghê gớm rồi đó.
Lâm Băng nghe hết câu biết mình bị trêu ghẹo nhưng chỉ biết tức giận giậm chân, Tùng Khôi Kỳ biết hắn chỉ là trêu đùa nên lắc đầu nói:
- Không thưa sếp, tôi thấy cô ấy là người phụ nữ hiền dịu nhất thế gian này.
Lâm Băng như được rót mật vào tai, gương mặt đỏ lên, tính khí lập tức dịu lại rất nhiều, mọi người thấy vậy đều nhìn sang Tùng Khôi Kỳ giơ ngón tay cái, ai cũng bội phục về khả năng nịnh vợ của tên này, bảo sao ngày xưa có thể cưa đổ được cột băng ngàn năm của công ty, hóa ra mọi việc đều có nguyên do của nó cả.
Két!!!!!!!!
Tiếng lốp xe ô tô cà vào đường, mọi người đều ngẩn cổ nhìn ra. Chỉ thấy từ trên chiếc xe TT1 sáng loáng, một tên mập bước xuống, trời không nóng nhưng mặc vest vẫn khiến hắn đổ mồ hôi hột. Tên mập vừa xuống xe không ngờ nhanh nhẹn chạy sang bên cạnh vội vàng khép nép mở cửa.
Mọi người tò mò nhìn, thì thấy từ trên xe bước xuống một cô gái khí chất băng nhã, gương mặt có phần anh khí, cô mặc chiếc váy dạ hội xẻ tà làm lộ ra bắp chân trắng ngần, nhìn qua cứ ngỡ người mẫu nổi tiếng nào.
Tháo mắt kính đen ra nhìn về phía này, thấy mọi người đều nhìn chăm chú thì ho khan một tiếng, bàn tay kín đáo véo hông tên mập làm hắn nhảy dựng lên, mặt nhăn nhó thì thầm gì đó như xin tha.
Dương Tuấn Vũ nheo mắt bật cười, hắn không quen cô gái kia nhưng để tên ăn chơi như Chu mập trở thành bộ dạng heo con nhút nhát này thì ắt hẳn là cực phẩm.
Một làn hương thơm mát truyền tới, bóng dáng xinh đẹp duyên dáng từ sau vọt ra cửa, Mai Tuyết Yên cười tít mắt, tay vẫy vẫy:
- Chị Hà Linh, sao tới giờ chị mới tới.
Hà Linh thấy Tuyết Yên thì vui mừng chạy tới, giọng oán trách:
- Còn không phải tên mập này chập chạm, hết quên thứ này lại quên thứ kia sao?
Chu Văn Tuệ mặt ỉu xìu lẩm bẩm:
- Không phải tại em nói hôm nay tới gặp Tuyết Yên phải xinh đẹp mười phần nên trang điểm lâu sao?
- Heo mập muốn c·hết!
Hà Linh trợn mắt giẫm vào chân hắn.
Chu Văn Tuệ ôm chân nhưng không dám kêu, bộ dạng đến khổ.
- Người anh em, sao lại ra nông nỗi này?
Dương Tuấn Vũ cười ha hả bước ra đón, mặc dù lời hắn nói vậy nhưng chẳng thấy có ý tứ thương xót bạn, ngược lại còn giống như cười trên nỗi đau người khác.
Chu Văn Tuệ nghe thấy tiếng hắn thì gào to:
- Thằng khốn, mày trốn đâu? Bọn tao tìm đến khổ. Tốt lắm, bọn Phá Quân đang cấp tốc tới, mày cứ chuẩn bị chịu phạt đi.
Nói thì nói thế nhưng cả hai đều vui mừng đập tay, rồi ôm lấy nhau, tới khi buông ra, Dương Tuấn Vũ mới sợ hãi nói:
- Mày định thế nào?
- Sao? Thế nào là sao?
Chu mập ngô nghê không hiểu hỏi lại.
- Còn thế nào nữa. Tao nghĩ mày cứ thế này tới khi c·hết không nằm vừa cái quan tài nào đâu.
- M* mày, anh em vừa gặp nhau đã không nói được lời quan tâm. Tao biết mà, mày đúng là anh em cây khế.
Mọi người lắc đầu ôm bụng cười, hai tên này khi ở cạnh nhau vẫn là cặp tấu hài đỉnh cao.
Chu mập ngước lên nhìn mặt trời, lại cúi xuống thở dốc, hắn lắc đầu nói:
- Có khi đúng thật, chưa nói tới lúc c·hết thế nào, giờ nóng nực phát sợ. Mày gian xảo, lắm mưu nhiều kế, có cách gì giúp tao không? Chế độ ăn ngày trước mày nói quá mức nhạt nhẽo, tao ăn tới mất cả vị giác, chịu, không thể làm theo nổi mấy ngày.
- Được rồi, để tao nghĩ xem, cũng có vài phương pháp mới có thể thử.
- Hay lắm. Không hổ là người anh em chưa bao giờ làm tao cảm thấy thất vọng. Chị dâu chị ngày càng đẹp hơn, Hân Hân, cháu nhất định sau này sẽ là công chúa xinh đẹp nhất.
Chu mập ngoài bộ dạng có chút mập hơn thì tính cách vẫn sôi nổi như thế, cái miệng lưu loát, thoáng cái đã nịnh bợ toàn bộ người có mặt, có thêm hắn không khí trong nhà càng thêm náo nhiệt, ai cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Hạ Phá Quân, Hồ Tôn Sách, Ngô Phúc Vinh đều tới cùng lúc, đi kèm đương nhiên không thiếu vợ con. Nhìn mấy tên ngày xưa cùng ký túc xá giờ đều đã êm ấm gia thất, bớt đi nét phá phách, thêm vào sự trầm ổn của người xông pha thương trường, Dương Tuấn Vũ thấy vui mừng thay cho bạn.
Chỉ có điều hắn không ngờ bọn họ lại lấy chính bạn gái lúc xưa học đại học, Phương Thảo, Ái Thy, Đình Lan, ba người hắn đều quen, và cũng là bạn thân của em gái Tuyết Yên. Anh tiếp chồng, em tiếp vợ, không khí hồi ức khiến ai cũng cảm khái, xúc động.
- Để lại một hướng đi, rồi mất hút hơn năm năm cuối cùng cũng về. Hôm nay gặp lại ở đây, tao chỉ muốn nói cho mày biết, bọn tao đều đã là doanh nhân thành đạt rồi. Không chỉ lắp ráp điện thoại, giờ Thịnh Thế cũng hợp tác để bọn tao sản xuất rất nhiều đồ công nghệ hàng đầu. Tứ Vượng là tên công ty, ba bọn tao và mày, nhất định thời gian tới phải tới để bọn tao mở tiệc tẩy trần cho mày.
Hạ Phá Quân tháo kính đen, tay vung nắm đấm, vừa đấm lên vai Dương Tuấn Vũ vừa nói sang sảng. Tôn Sách điềm đạm, Phúc Vinh vẫn thật thà chất phác nhìn hắn cười. Bọn họ từ mấy công tử ăn ngon mặc đẹp, vô lo vô nghĩ giờ đã chưởng quản cả sự nghiệp lớn như vậy đủ nói lên mấy năm qua đã phải chịu không ít cực khổ rồi.
- Được, nhất định phải xem sự nghiệp của bọn mày đã tới mức nào.
Dương Tuấn Vũ ôm từng người anh em, giọng nói bị cảm nhiễm, có phần trở nên hào sảng.
Hạ Phá Quân lắc đầu:
- Tao đính chính lại, không phải sự nghiệp của bọn tao, mà là của bốn đứa. Mày khoan vội nói. Tên công ty tao nói là Tứ Vượng, chính là Phá Quân tao, bọn Tôn Sách và Phúc Vinh, cuối cùng chính là mày đấy. Dù chỉ đưa ra đường lối cho công ty giai đoạn thành lập, nhưng đóng góp vẫn là đóng góp. Giữa anh em với nhau còn phân biệt nhiều làm gì. Bọn tao đều nhất trí để 10% cổ phần cho mày.
Bọn nó đều đã biết mày có sự nghiệp khủng bố tới mức nào rồi, Thịnh Thế đúng không, tốt, mày cực khổ giấu giếm bao năm cũng nên công bố ra. Bọn tao đều ngưỡng mộ và mừng cho mày. Và cũng hiểu rõ mày chẳng quan tâm tới chút tài sản này, nhưng nó đại diện cho tình anh em, một ngày làm anh em, cả đời vẫn vậy. Vì thế, 10% này mày cứ nhận đi, đừng để bọn tao áy náy.
Dương Tuấn Vũ thực sự xúc động, có lẽ trên đường đời quãng thời gian ở cùng ba đứa bạn này rất ngắn, nhưng đúng là khi đó thực sự vui vẻ. Đàn ông là thế, đôi khi rất toan tính nhưng gặp tri kỉ đều không tiếc gì. Hắn cũng không kiên trì từ chối, mà gật đầu:
- Được. Tao nhận. Hay cho câu một ngày làm anh em cả đời làm anh em. Tốt lắm. Hôm nay không say không về, mà say rồi cũng khỏi về.
- Haha. Đúng thế, bọn tao nhìn xa trông rộng, mỗi đứa đã mang theo 3 va li quần áo của cả vợ chồng con cái tới nhà mày tá túc vài hôm đây. Mày đừng hối hận mà nuốt lời.
- Đương nhiên phải thế. Nhà tao rất rộng, thoải mái nghỉ ngơi. Được rồi, vào trong nói chuyện làm với mọi người.
- Cháu chào hai bác. Ây da. Hân Hân tiểu công chúa lại xinh đẹp hơn rồi. Ồ, còn cao hơn nữa...
Nhìn Hạ Phá Quân và đám bạn vui vẻ hòa vào không khí gia đình như vậy, Dương Tuấn Vũ chợt cảm thấy mình quá mức may mắn. Cánh tay khẽ được một cơ thể mềm mại ôm lấy, hắn nhìn qua nở nụ cười hạnh phúc với vợ.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan