Chương 160: Về Nhà! Cảm Xúc Trào Dâng!
05/05/2025
10
9.0
Chương 160: Về Nhà! Cảm Xúc Trào Dâng!
Y như rằng, cô vừa quan sát mặt chồng thì thấy mày hắn nhướng lên, trong ánh mắt anh hiện ra sắc thái khác lạ, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười gian xảo.
Tuyết Yên nói nhiều hóa loạn, cô buột miệng nói ra mới biết mình bị hớ, cái eo bị chị véo làm cái mũi nhỏ chun lên, nhìn trông rất đáng yêu.
Dương Tuấn Vũ cười nói:
- Được rồi, anh tự biết chị em tuyệt vời ra sao. Tạm thời dừng lại ở đó, nói đến chuyện của em, năm năm rồi đừng nói với anh là vẫn là bà cô ế ẩm nhé.
Tuyết Yên như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, đầu đập trúng trần xe làm cô ôm đầu oán trách:
- Em không phải bà cô, mà cũng không ế, anh không biết em gái anh giờ đã là minh tinh trên sân khấu lớn rồi à? Giờ anh đang vinh hạnh nói chuyện với người nổi tiếng đấy, nên biết tận dụng cơ hội xin chữ ký đi.
Nói xong, cô vênh mặt bĩu môi làm ra dáng vẻ ngôi sao lớn.
Dương Tuấn Vũ bật cười:
- Nói vậy thì đúng là anh có phúc phận lớn mới được chở hai người phụ nữ nổi tiếng tầm cỡ quốc tế rồi. Kẻ hèn này bỗng dưng được thụ sủng nhược kinh, được sủng ái mà lo sợ rồi.
- C·hết tiệt!
Tuyết Yên thấy hắn cố tình khoa trương làm bộ kh·iếp sợ thì nhướng người thò tay véo tai hắn.
Trần xe thấp khiến cô phải cúi xuống, đôi gò bồng đào trắng mịn cân đối theo cổ áo có chút rộng hiện ra, Dương Tuấn Vũ vô tình nhìn thấy vội ho khan quay đi.
Mai Tuyết Yên thấy bộ dạng hắn không đúng mới nhìn xuống, thoáng chốc rụt về ghế sau, đỏ mặt cắn môi ngoan như con mèo nhỏ.
Vội xua tan đi không khí chưa kịp bất thường, hắn hỏi:
- Thế có người yêu chưa đại minh tinh?
- Chưa.
Tuyết Yên bĩu môi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Vậy còn không phải là bà cô.
- Anh muốn c·hết!!!
Cô trợn mắt nghiến răng đe dọa.
Vân Tú nắm tay cô vỗ về, lên tiếng bảo vệ:
- Là em chưa thấy có ai xứng đáng với nó. Anh đừng chọc tức con bé nữa. Gần về tới nhà rồi, đừng để cha mẹ nhìn thấy bộ dạng của hai người.
- Khụ!
Dương Tuấn Vũ thấy Vân Tú không nhận ra thì gật gù làm bộ không chấp trẻ con, hắn hỏi thêm vài điều, Tuyết Yên giống như mất đi sự hăng hái vốn có, Vân Tú đành lên tiếng trao đổi với hắn.
Tạm gác lại mọi chuyện, xe đã tới cổng, nhìn căn nhà quen thuộc không khác xưa chút nào, hắn không khỏi xúc động. Gia đình họ kinh tế đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng mọi người vẫn không rời khỏi đây, cũng chẳng mở rộng, trang trí hào nhoáng mà vẫn giữ vẻ lúc xưa, để hắn dù đi đâu khi về sẽ không cảm thấy xa lạ.
Cổ họng nghẹn lại, hắn dừng xe trước cổng vì đã thấy hình bóng cha mẹ đứng đợi. Bước xuống xe, nhìn rõ cha mẹ hơn, hai người vẫn khỏe mạnh nhưng mái tóc đã bạc đi nhiều. Bao năm không có lấy một mẩu tin tức của con trai, làm sao hai người có thể ăn ngon, ngủ yên giấc.
Dương Tuấn Vũ tự trách, hắn rảo bước tới, ôm chầm lấy cha mẹ, giọng khàn đi:
- Cha! Mẹ! Con bất hiếu đã về rồi...
Giang Tấn xúc động mắt đỏ lên, cố nén để nước mắt không rơi, ông vỗ vai con:
- Về là tốt rồi.
Mẹ Lan thì không được như ông, từ lúc nhìn con mắt đã đẫm lệ, khi ôm lấy con càng rơi lệ nhiều hơn:
- Vẫn khỏe mạnh là tốt rồi. Vẫn khỏe mạnh là tốt rồi...
Vân Tú nhìn mọi người như thế cũng không kìm được lòng bật khóc, mẹ cô đứng bên cạnh ôm lấy vỗ về, nước mắt vui mừng cũng tuôn rơi, con gái bà vừa đính hôn không lâu thì chồng đi biệt tăm, năm năm, năm năm mới quay về. Thanh xuân người phụ nữ nào có mấy lần năm năm, tuổi Vân Tú cũng không còn nhỏ, nhìn con khóc lòng bà chua xót vô cùng.
- Anh ...
Nghe giọng nói này Dương Tuấn Vũ nhìn sang, lọt vào mắt hắn là một cô gái cao ráo, thanh tú, đôi mắt to tròn mỉm cười thật tươi vẫy tay gọi hắn.
- Rivi?
- Ưm.
Rivi gật đầu mừng rỡ, ánh mắt long lanh ngập nước.
- Em đã lớn chừng này rồi. Cô bé giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp như vậy. Thật là không nhìn kĩ thì không nhận ra.
- Anh dám không nhận ra em cắn anh.
Nhìn bộ dạng ngây thơ của cô cố làm ra vẻ hung dữ, mọi người đang khóc đều bật cười, không khí trầm lắng phúc chốc vui vẻ, thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn cũng gật đầu chào Jet bên cạnh cô. Vẫn như hình với bóng, hẳn là luôn bảo vệ con bé, điều này khiến hắn yên tâm hơn, trong lòng vẫn sợ Rivi đi ra từ rừng núi, hồn nhiên ngây thơ dễ bị người bên ngoài này bắt nạt, hãm hại, nhưng có Jet thì ổn rồi.
Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn xuống phía chân Rivi thì chợt sững lại, trái tim không hiểu sao đập nhanh liên hồi, một sự liên hệ tới mức kì lạ khiến hắn ngây ngốc.
Phát hiện ra sự bất thường của hắn, mẹ Lan buông hắn ra, thấy nó vẫn đứng yên, bà vỗ ót hắn:
- Thằng ranh, còn không tới ôm con.
Nhìn cô bé trắng trẻo mập mạp, đôi mắt đen láy xinh đẹp đang núp sau váy Rivi, cái đầu nhỏ tết tóc công chúa ngó nghiêng, bộ dạng vô cùng ngây thơ, hết nhìn ông bà, nhìn mẹ, nhìn chị nhìn dì. Khi thấy một người cao lớn bước tới, ngồi xuống ngập ngừng không nói, cô bé nhút nhát nói tiếng non nớt:
- Mẹ...
Thì ra bị người kia nhìn chằm chằm khiên con bé hơi sợ, nó vội nhìn sang mẹ cầu cứu.
Vân Tú thở ra một hơi bước tới bên con, giây phút cả nhà quây quần bên nhau khiến cô nằm mơ cũng nghĩ cuối cùng đã tới.
- Là con anh sao?
Dương Tuấn Vũ cảm thấy hô hấp khó khăn, niềm vui to lớn này hắn không dám tưởng tượng đến.
- Thằng nhãi, không là con mày thì con ai?
Mẹ Lan đá vào mông hắn mà mắng.
Vân Tú phì cười, cô rất đắc ý với bộ dạng bị mẹ đánh của chồng bây giờ, ôm con vào lòng, giọng ấm áp đầy tình yêu thương nói với con:
- Chào ba đi con.
- Ba? ba ...
Dương Tuấn Vũ nào còn giữ vẻ bình tĩnh được nữa, hắn run run bế con từ tay vợ, nước mắt chảy ra, gật đầu lia lịa:
- Đúng, là ba, ba là ba con. Dương Tuấn Vũ ta có con rồi. Ta được làm cha rồi!
Hắn cười phá lên như đứa trẻ, tay ôm lấy con quay vòng vòng sung sướng hô lên, hạnh phúc vỡ òa.
Đứa nhỏ thấy vậy ôm lấy cổ ba, cười khanh khách, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Có lẽ trong lòng nó từ khi nhìn thấy hắn đã cảm nhận được một tia gần gũi thiêng liêng rồi, nhưng bản năng đứa trẻ khiến nó ngập ngừng, đắn đo đợi người lớn nói mới yên lòng mà thôi.
- Thằng nhãi, đừng quay nữa, đừng để Hân Hân chóng mặt.
Mẹ Lan túm áo hắn giữ lại không cho quay nữa, tới bà nhìn còn thấy chóng mặt nữa là đứa bé năm tuổi.
- Con tên Hân Hân?
Đứa nhỏ lanh lợi gật đầu, đã vậy còn đính chính thêm:
- Con tên Gia Hân, Vũ Gia Hân.
- Vũ Gia Hân. Hân Hân, tiểu Hân. Tên thật hay.
- Mẹ và cụ ngoại nuôi đặt đương nhiên phải hay.
Đứa bé phồng má kiêu ngạo.
Dương Tuấn Vũ nhìn sang vợ thì Vân Tú lên tiếng giải thích:
- Em nhận Phong lão làm ông ngoại nuôi. Sự tình cụ thể có chút phức tạp, để sau em nói.
- Ừ. Thay anh gửi lời cảm ơn ông.
Vân Tú gật đầu đáp ứng, Dương Tuấn Vũ cũng không có ý trách cứ gì, đối với hắn Phong lão đích thực là người đã giúp hắn rất nhiều, là một người rất đáng kính trọng, Hân Hân nhận lão làm cụ cũng không có gì thiệt thòi cho con bé, ngược lại còn được nhiều phúc phận hơn.
- Tốt rồi, đừng đứng ngoài đường cho người ta nhìn nữa, đi vào nhà rồi nói. Phải kể rõ xem anh đi công tác ở đâu, vì sao không gửi tin tức về nhà. Toàn bộ phải nói chi tiết, anh không biết con bé Tú Tú phải chịu bao nhiêu vất vả vì cái nhà này đâu. Tôi làm mẹ chồng mà còn cảm thấy xấu hổ thay cho anh đấy.
Mẹ Lan kéo hắn đẩy vào nhà, chưa qua cửa đã buông lời h·ăm d·ọa.
Dương Tuấn Vũ nhìn sang vợ bằng ánh mắt cảm ơn vô tận, vợ hắn vẫn lấy lý do hắn đi công tác để ông bà ở nhà đỡ lo lắng, nếu biết hắn đột nhiên bị cuốn vào vòng xoáy không gian m·ất t·ích, mạng sống khó bảo toàn thì suốt năm năm vừa qua cha mẹ hắn đâu có được khỏe mạnh như bây giờ.
Vân Tú mỉm cười gật đầu, giữa hai vợ chồng còn phải nói lời cảm ơn làm gì chứ. Nhìn hai cha con ôm nhau cười vui vẻ, bao khó nhọc phải chịu đựng giờ phút này cô đều cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
- Em gọi cho mọi người đến đây, hôm nay nhà chúng ta phải tổ chức tiệc.
Vân Tú quay sang nói với Rivi, cô bé gật đầu đi sang phòng bên gọi điện cho đám người Trần Bằng, Lâm Tiểu Di, Lê Khôi, Lâm Băng của Thịnh Thế, A Cường và Tuấn Phong ở tổ chức, vợ chồng Hoàng Phi Hồng hiện đang tách ra làm ở Cục cảnh sát và cả nhóm bạn học của anh trai – Chu mập, Hạ Phá Quân, Ngô Phúc Vinh, Hồ Tôn Sách. Trong thời gian Dương Tuấn Vũ m·ất t·ích, bọn họ dù trước kia xa lạ hay không thì giờ đều qua lại gần gũi với nhau hơn rất nhiều.
Bịa chuyện gạt cha mẹ dù không phải đạo làm con, nhưng cuộc sống bôn ba bên ngoài nguy hiểm thế nào không nhất thiết phải để cha mẹ thêm lo lắng. Mẹ Lan và bố hắn Giang Tấn cũng có vẻ biết được một hai, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng để giải thích với mẹ vợ hắn cũng là đủ rồi.
Mẹ Hương tâm tính đơn thuần, tuy có chút ham mê tiền bạc nhưng suy cho cũng vẫn là để con gái được sống hạnh phúc. Bà không có nhiều kiến thức về kinh doanh không như vợ chồng Giang Tấn, ở nhà chủ yếu cơm nước chăm sóc cháu, lo vườn tược, rồi thi thoảng nói chuyện phiếm với hàng xóm xung quanh nên nghe hắn giải thích toàn từ ngữ chuyên ngành một lúc đầu óc đã hoa lên, câu trước câu sau đều gật gù coi như xong.
Y như rằng, cô vừa quan sát mặt chồng thì thấy mày hắn nhướng lên, trong ánh mắt anh hiện ra sắc thái khác lạ, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười gian xảo.
Tuyết Yên nói nhiều hóa loạn, cô buột miệng nói ra mới biết mình bị hớ, cái eo bị chị véo làm cái mũi nhỏ chun lên, nhìn trông rất đáng yêu.
Dương Tuấn Vũ cười nói:
- Được rồi, anh tự biết chị em tuyệt vời ra sao. Tạm thời dừng lại ở đó, nói đến chuyện của em, năm năm rồi đừng nói với anh là vẫn là bà cô ế ẩm nhé.
Tuyết Yên như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, đầu đập trúng trần xe làm cô ôm đầu oán trách:
- Em không phải bà cô, mà cũng không ế, anh không biết em gái anh giờ đã là minh tinh trên sân khấu lớn rồi à? Giờ anh đang vinh hạnh nói chuyện với người nổi tiếng đấy, nên biết tận dụng cơ hội xin chữ ký đi.
Nói xong, cô vênh mặt bĩu môi làm ra dáng vẻ ngôi sao lớn.
Dương Tuấn Vũ bật cười:
- Nói vậy thì đúng là anh có phúc phận lớn mới được chở hai người phụ nữ nổi tiếng tầm cỡ quốc tế rồi. Kẻ hèn này bỗng dưng được thụ sủng nhược kinh, được sủng ái mà lo sợ rồi.
- C·hết tiệt!
Tuyết Yên thấy hắn cố tình khoa trương làm bộ kh·iếp sợ thì nhướng người thò tay véo tai hắn.
Trần xe thấp khiến cô phải cúi xuống, đôi gò bồng đào trắng mịn cân đối theo cổ áo có chút rộng hiện ra, Dương Tuấn Vũ vô tình nhìn thấy vội ho khan quay đi.
Mai Tuyết Yên thấy bộ dạng hắn không đúng mới nhìn xuống, thoáng chốc rụt về ghế sau, đỏ mặt cắn môi ngoan như con mèo nhỏ.
Vội xua tan đi không khí chưa kịp bất thường, hắn hỏi:
- Thế có người yêu chưa đại minh tinh?
- Chưa.
Tuyết Yên bĩu môi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Vậy còn không phải là bà cô.
- Anh muốn c·hết!!!
Cô trợn mắt nghiến răng đe dọa.
Vân Tú nắm tay cô vỗ về, lên tiếng bảo vệ:
- Là em chưa thấy có ai xứng đáng với nó. Anh đừng chọc tức con bé nữa. Gần về tới nhà rồi, đừng để cha mẹ nhìn thấy bộ dạng của hai người.
- Khụ!
Dương Tuấn Vũ thấy Vân Tú không nhận ra thì gật gù làm bộ không chấp trẻ con, hắn hỏi thêm vài điều, Tuyết Yên giống như mất đi sự hăng hái vốn có, Vân Tú đành lên tiếng trao đổi với hắn.
Tạm gác lại mọi chuyện, xe đã tới cổng, nhìn căn nhà quen thuộc không khác xưa chút nào, hắn không khỏi xúc động. Gia đình họ kinh tế đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng mọi người vẫn không rời khỏi đây, cũng chẳng mở rộng, trang trí hào nhoáng mà vẫn giữ vẻ lúc xưa, để hắn dù đi đâu khi về sẽ không cảm thấy xa lạ.
Cổ họng nghẹn lại, hắn dừng xe trước cổng vì đã thấy hình bóng cha mẹ đứng đợi. Bước xuống xe, nhìn rõ cha mẹ hơn, hai người vẫn khỏe mạnh nhưng mái tóc đã bạc đi nhiều. Bao năm không có lấy một mẩu tin tức của con trai, làm sao hai người có thể ăn ngon, ngủ yên giấc.
Dương Tuấn Vũ tự trách, hắn rảo bước tới, ôm chầm lấy cha mẹ, giọng khàn đi:
- Cha! Mẹ! Con bất hiếu đã về rồi...
Giang Tấn xúc động mắt đỏ lên, cố nén để nước mắt không rơi, ông vỗ vai con:
- Về là tốt rồi.
Mẹ Lan thì không được như ông, từ lúc nhìn con mắt đã đẫm lệ, khi ôm lấy con càng rơi lệ nhiều hơn:
- Vẫn khỏe mạnh là tốt rồi. Vẫn khỏe mạnh là tốt rồi...
Vân Tú nhìn mọi người như thế cũng không kìm được lòng bật khóc, mẹ cô đứng bên cạnh ôm lấy vỗ về, nước mắt vui mừng cũng tuôn rơi, con gái bà vừa đính hôn không lâu thì chồng đi biệt tăm, năm năm, năm năm mới quay về. Thanh xuân người phụ nữ nào có mấy lần năm năm, tuổi Vân Tú cũng không còn nhỏ, nhìn con khóc lòng bà chua xót vô cùng.
- Anh ...
Nghe giọng nói này Dương Tuấn Vũ nhìn sang, lọt vào mắt hắn là một cô gái cao ráo, thanh tú, đôi mắt to tròn mỉm cười thật tươi vẫy tay gọi hắn.
- Rivi?
- Ưm.
Rivi gật đầu mừng rỡ, ánh mắt long lanh ngập nước.
- Em đã lớn chừng này rồi. Cô bé giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp như vậy. Thật là không nhìn kĩ thì không nhận ra.
- Anh dám không nhận ra em cắn anh.
Nhìn bộ dạng ngây thơ của cô cố làm ra vẻ hung dữ, mọi người đang khóc đều bật cười, không khí trầm lắng phúc chốc vui vẻ, thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn cũng gật đầu chào Jet bên cạnh cô. Vẫn như hình với bóng, hẳn là luôn bảo vệ con bé, điều này khiến hắn yên tâm hơn, trong lòng vẫn sợ Rivi đi ra từ rừng núi, hồn nhiên ngây thơ dễ bị người bên ngoài này bắt nạt, hãm hại, nhưng có Jet thì ổn rồi.
Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn xuống phía chân Rivi thì chợt sững lại, trái tim không hiểu sao đập nhanh liên hồi, một sự liên hệ tới mức kì lạ khiến hắn ngây ngốc.
Phát hiện ra sự bất thường của hắn, mẹ Lan buông hắn ra, thấy nó vẫn đứng yên, bà vỗ ót hắn:
- Thằng ranh, còn không tới ôm con.
Nhìn cô bé trắng trẻo mập mạp, đôi mắt đen láy xinh đẹp đang núp sau váy Rivi, cái đầu nhỏ tết tóc công chúa ngó nghiêng, bộ dạng vô cùng ngây thơ, hết nhìn ông bà, nhìn mẹ, nhìn chị nhìn dì. Khi thấy một người cao lớn bước tới, ngồi xuống ngập ngừng không nói, cô bé nhút nhát nói tiếng non nớt:
- Mẹ...
Thì ra bị người kia nhìn chằm chằm khiên con bé hơi sợ, nó vội nhìn sang mẹ cầu cứu.
Vân Tú thở ra một hơi bước tới bên con, giây phút cả nhà quây quần bên nhau khiến cô nằm mơ cũng nghĩ cuối cùng đã tới.
- Là con anh sao?
Dương Tuấn Vũ cảm thấy hô hấp khó khăn, niềm vui to lớn này hắn không dám tưởng tượng đến.
- Thằng nhãi, không là con mày thì con ai?
Mẹ Lan đá vào mông hắn mà mắng.
Vân Tú phì cười, cô rất đắc ý với bộ dạng bị mẹ đánh của chồng bây giờ, ôm con vào lòng, giọng ấm áp đầy tình yêu thương nói với con:
- Chào ba đi con.
- Ba? ba ...
Dương Tuấn Vũ nào còn giữ vẻ bình tĩnh được nữa, hắn run run bế con từ tay vợ, nước mắt chảy ra, gật đầu lia lịa:
- Đúng, là ba, ba là ba con. Dương Tuấn Vũ ta có con rồi. Ta được làm cha rồi!
Hắn cười phá lên như đứa trẻ, tay ôm lấy con quay vòng vòng sung sướng hô lên, hạnh phúc vỡ òa.
Đứa nhỏ thấy vậy ôm lấy cổ ba, cười khanh khách, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Có lẽ trong lòng nó từ khi nhìn thấy hắn đã cảm nhận được một tia gần gũi thiêng liêng rồi, nhưng bản năng đứa trẻ khiến nó ngập ngừng, đắn đo đợi người lớn nói mới yên lòng mà thôi.
- Thằng nhãi, đừng quay nữa, đừng để Hân Hân chóng mặt.
Mẹ Lan túm áo hắn giữ lại không cho quay nữa, tới bà nhìn còn thấy chóng mặt nữa là đứa bé năm tuổi.
- Con tên Hân Hân?
Đứa nhỏ lanh lợi gật đầu, đã vậy còn đính chính thêm:
- Con tên Gia Hân, Vũ Gia Hân.
- Vũ Gia Hân. Hân Hân, tiểu Hân. Tên thật hay.
- Mẹ và cụ ngoại nuôi đặt đương nhiên phải hay.
Đứa bé phồng má kiêu ngạo.
Dương Tuấn Vũ nhìn sang vợ thì Vân Tú lên tiếng giải thích:
- Em nhận Phong lão làm ông ngoại nuôi. Sự tình cụ thể có chút phức tạp, để sau em nói.
- Ừ. Thay anh gửi lời cảm ơn ông.
Vân Tú gật đầu đáp ứng, Dương Tuấn Vũ cũng không có ý trách cứ gì, đối với hắn Phong lão đích thực là người đã giúp hắn rất nhiều, là một người rất đáng kính trọng, Hân Hân nhận lão làm cụ cũng không có gì thiệt thòi cho con bé, ngược lại còn được nhiều phúc phận hơn.
- Tốt rồi, đừng đứng ngoài đường cho người ta nhìn nữa, đi vào nhà rồi nói. Phải kể rõ xem anh đi công tác ở đâu, vì sao không gửi tin tức về nhà. Toàn bộ phải nói chi tiết, anh không biết con bé Tú Tú phải chịu bao nhiêu vất vả vì cái nhà này đâu. Tôi làm mẹ chồng mà còn cảm thấy xấu hổ thay cho anh đấy.
Mẹ Lan kéo hắn đẩy vào nhà, chưa qua cửa đã buông lời h·ăm d·ọa.
Dương Tuấn Vũ nhìn sang vợ bằng ánh mắt cảm ơn vô tận, vợ hắn vẫn lấy lý do hắn đi công tác để ông bà ở nhà đỡ lo lắng, nếu biết hắn đột nhiên bị cuốn vào vòng xoáy không gian m·ất t·ích, mạng sống khó bảo toàn thì suốt năm năm vừa qua cha mẹ hắn đâu có được khỏe mạnh như bây giờ.
Vân Tú mỉm cười gật đầu, giữa hai vợ chồng còn phải nói lời cảm ơn làm gì chứ. Nhìn hai cha con ôm nhau cười vui vẻ, bao khó nhọc phải chịu đựng giờ phút này cô đều cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
- Em gọi cho mọi người đến đây, hôm nay nhà chúng ta phải tổ chức tiệc.
Vân Tú quay sang nói với Rivi, cô bé gật đầu đi sang phòng bên gọi điện cho đám người Trần Bằng, Lâm Tiểu Di, Lê Khôi, Lâm Băng của Thịnh Thế, A Cường và Tuấn Phong ở tổ chức, vợ chồng Hoàng Phi Hồng hiện đang tách ra làm ở Cục cảnh sát và cả nhóm bạn học của anh trai – Chu mập, Hạ Phá Quân, Ngô Phúc Vinh, Hồ Tôn Sách. Trong thời gian Dương Tuấn Vũ m·ất t·ích, bọn họ dù trước kia xa lạ hay không thì giờ đều qua lại gần gũi với nhau hơn rất nhiều.
Bịa chuyện gạt cha mẹ dù không phải đạo làm con, nhưng cuộc sống bôn ba bên ngoài nguy hiểm thế nào không nhất thiết phải để cha mẹ thêm lo lắng. Mẹ Lan và bố hắn Giang Tấn cũng có vẻ biết được một hai, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng để giải thích với mẹ vợ hắn cũng là đủ rồi.
Mẹ Hương tâm tính đơn thuần, tuy có chút ham mê tiền bạc nhưng suy cho cũng vẫn là để con gái được sống hạnh phúc. Bà không có nhiều kiến thức về kinh doanh không như vợ chồng Giang Tấn, ở nhà chủ yếu cơm nước chăm sóc cháu, lo vườn tược, rồi thi thoảng nói chuyện phiếm với hàng xóm xung quanh nên nghe hắn giải thích toàn từ ngữ chuyên ngành một lúc đầu óc đã hoa lên, câu trước câu sau đều gật gù coi như xong.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan