Chương 159: Thay Đổi Tích Cực

05/05/2025 10 9.0
Chương 159: Thay Đổi Tích Cực

Dương Tuấn Vũ không suy nghĩ quá nhiều, hắn nói vài lời động viên mọi người tu luyện rồi nhường sự tập trung của họ vào đám bảy người còn lại, tạm thời chịu trận thay cho hắn. Lão già Josephson và đám LiLy mặt ngắn tũn nhưng không còn cách nào khác.

Vân Tú và Tuyết Yên nhìn cảnh này đã quá quen thuộc, cái tính chưởng quầy, đùn đẩy trách nhiệm cho người khác giải quyết, đã là thứ mà không ai lão luyện bằng hắn rồi.

Nhưng đúng là Dương Tuấn Vũ cũng bất đắc dĩ mà thôi, hắn không phải thần nhân, không có thuật phân thân thì làm sao việc gì cũng kham cho nổi. Cuộc sống mà, muôn van lo toan, mà thời gian thì có hạn, kẻ thông minh là kẻ biết ưu tiên việc nào trước, việc nào sau.

Đã về tới thế giới bên ngoài, hắn cũng không muốn l·ạm d·ụng sức mạnh hư không để di chuyển, vì vậy cứ thoải mái làm một người bình thường đi, cảm giác này, đã rất lâu hắn không được trải nghiệm rồi.

Thay vì cầm thương, nay tay cầm vô lăng có chút không quen, phải mất một lúc dưới sự hỗ trợ của công nghệ lái xe bán tự động, Dương Tuấn Vũ mới lấy lại cảm giác khi xưa.

Ngồi lên chiếc xe có logo TT1 và thiết kế theo phong cách mới, nhìn vào gương hậu, hắn hiếu kì hỏi hai cô gái phía sau:

- Là mẫu xe mới của tập đoàn hả em?

Không rõ hắn hỏi em nào, là vợ, lại là người điều hành Thịnh Thế, Vân Tú gật đầu đáp:

- Là mẫu xe mới, đúng hơn là mẫu xe đầu tiên của tập đoàn, với tư cách là hệ thống tự sản xuất trọn vẹn một chiếc ô tô.

- Ồ.

Dương Tuấn Vũ nghe ra khúc mắc trong câu trả lời của vợ:

- Vậy không hợp tác với Volkswagen nữa?

Trên đường đi hắn cũng đã thấy bóng dáng của dòng TT1 này, nhìn qua có vẻ tồn tại khá nhiều phân khúc và kiểu dáng xe, tiêu thụ có vẻ khá ổn.
Vân Tú gật đầu, rồi lại lắc đầu, kiên nhẫn giải thích:

- Là không hợp tác về mảng ô tô, những thị trường khác vẫn qua lại làm ăn.

- Ừm, tự làm được vẫn là tốt nhất. Anh thấy dòng xe tầm trung và tầm thấp khá nhiều.

Thấy hắn nhìn qua một chút đã nhận ra điểm mấu chốt, Vân Tú cười cười nghĩ “Anh ấy vẫn có con mắt kinh doanh tốt như vậy.”

- Tự sản xuất cũng tốt, giảm được rất nhiều chi phí. Từ lúc quyết định thành lập viện nghiên cứu Thịnh Thế, anh đã nghĩ sẽ có một ngày chúng ta có thể làm ra tất cả các loại linh kiện để phục vụ cho từng sáng chế riêng của tập đoàn. Mấy năm không có mặt, khi nhìn thấy không ngờ em đã thay anh làm tới mức này rồi. Thật vất vả cho em quá.

Dương Tuấn Vũ vẫn chưa hết áy náy, nhìn Vân Tú nhu thuận ngồi phía sau kia, ai tưởng tượng ra được bao nhiêu khó khăn, áp lực mà cô đã phải đảm đương chứ.

Như cảm nhận được điểm khác thường trong câu nói của chồng, cô lắc đầu, mắt nhìn ra phía xa xa:

- Có vất vả nhưng cũng có vinh quang, chúng ta không nên chỉ sống vì bản thân, khi đó cuộc sống mới thực sự có ý nghĩa.

- Chị nói đúng lắm!

Mai Tuyết Yên cười tươi như hoa vô tay đồng ý.

Dương Tuấn Vũ không phản bác, nhìn chị em hòa thuận như vậy hắn thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn dòng xe qua lại nườm nượp nhưng đường thông hè thoáng, giao thông thuận lợi, hắn rất vui mừng.

- Xe tự sản xuất, giá thành hẳn là rẻ hơn rất nhiều, nhìn mọi người tham gia giao thông mà đa phần đều có ô tô để đi, thật có chút mới mẻ.

Tuyết Yên nghe hắn nói vậy thì lập tức khoe:
- Còn không phải do chị dâu không ngại giảm lợi nhuận để kích cầu, tăng số lượng người có thể mua xe sao?

Vân Tú có chút ngượng ngùng, cô thấy chồng mình hẳn là đã nhìn ra tất cả, Tuyết Yên nhiệt tình quá rồi. Cô định ngăn lại thì em chồng chặn lời:

- Chị phải để anh ấy biết mấy năm qua chị đã làm được gì chứ. Đàn ông là thế, luôn coi nhẹ việc mà chị em phụ nữ chúng ta cố gắng.

Dương Tuấn Vũ bị em mình gộp chung vào mắng thì cũng bó tay, tuy vậy hắn chẳng có ý định ngăn cô em gái lên tiếng bảo vệ chị dâu, tình cảm này khó mà có được.

Tuyết Yên xinh đẹp bắt đầu thuyết giáo:

- Sau mấy lần cùng chị đi tham gia hội thảo cả trong và ngoài nước, chị luôn phiền muộn về vấn đề ô nhiễm môi trường. Xa xôi không nói, ngay thủ đô Hà Đô và các thành phố đang tích cực đô thị hóa trên toàn đất nước, tình hình này đang trở thành vấn đề rất khó giải quyết.

Anh hẳn là rõ, kinh tế của Việt Nam còn chưa cao, các dự án lớn nhỏ đa phần đều vì lợi nhuận mà thiếu đi phần nào bảo vệ môi trường. Nhiều người tự hiểu chúng ta đang cố gắng đánh đổi tăng trưởng và sức khỏe. Môi trường ô nhiễm, trăm ngàn loại độc tố liên tục được sinh ra mỗi ngày, âm thầm tích lũy vào cơ thể bằng các đường khác nhau, nào thì phổi, nào thì đường ruột ...

Rồi khi liều tích lũy đã đủ, chúng sẽ công phá cơ thể, gây ra các bệnh, từ cấp tính, mạn tính, đặc biệt là u·ng t·hư. Báo đài vẫn luôn cảnh báo tỉ lệ số người mắc u·ng t·hư ngày càng gia tăng, nhưng có vẻ mọi người vẫn nghĩ căn bệnh quái ác này sẽ trừ mình ra, mà quên rằng thực tế tàn khốc.

Cứ nhìn vào sự thật, thế hệ hiện giờ ngoại trừ c·hết bất đắc dĩ do t·ai n·ạn, mấy ai được c·hết già? Đa phần tới trung tuổi đều mắc các loại bệnh mạn tính, trong đó u·ng t·hư đặc biệt cao. Đúng là tỉ lệ mỗi loại u·ng t·hư đều thấp, nhưng đấy là người ta chỉ đánh giá đơn thuần từng loại u·ng t·hư riêng biệt.

Nếu xét toàn diện, cơ thể có hàng trăm cơ quan, cơ quan nào cũng có nguy cơ u·ng t·hư, xác xuất mỗi loại tuy ít, nhưng tổng thể thì khả năng mắc một loại u·ng t·hư nào đó lại rất cao. Anh không nghĩ mình bị u·ng t·hư gan, nhưng có khi anh lại bị u·ng t·hư dạ dày, u·ng t·hư phổi,... đây là điều anh làm sao lường trước được?

Dương Tuấn Vũ gật đầu, hắn vẫn kiên nhẫn lắng nghe Tuyết Yên nói. Điều cô trình bày mọi người đều có thể từng nghe, nhưng thật tâm suy ngẫm thì chắc không được mấy người.

Tuyết Yên thấy hắn không hề khó chịu thì thoải mái phân tích tiếp:

- Nhưng chúng ta chẳng thể mãi chỉ biết lo sợ được. Sự ô nhiễm công nghiệp đa phần không phải việc mà họ có thể đẩy lùi. Vì đơn giản, họ là tầng lớp đi làm thuê, khó mà lên tiếng tranh cãi với chủ thầu được, nếu không e rằng việc làm họ cũng không có, chưa c·hết vì u·ng t·hư đ·ã c·hết vì đói, vì tệ nạn rồi.
Hiểu được điều này, chị em đã có nước đi sáng suốt, được giới tri thức đánh giá rất cao. Anh biết là gì không?

Nhìn gương chiếu hậu thấy em gái nói tới hăng say, hắn đành giả bộ ngu ngơ để cô tiếp tục.

Y như rằng Tuyết Yên cười toe toét nói:

- Chính là dùng khả năng của mình, không, dùng khả năng và sự lớn mạnh của Thịnh Thế để âm thầm thay đổi cách tiêu dùng của họ.

Thịnh Thế suốt mấy năm nay đã nghiên cứu ra một loại công nghệ lọc chất thải, xử lý được hầu hết các c·hất đ·ộc hại có trong khí thải, nước thải và cả chất thải rắn. Tập đoàn vừa bán sản phẩm quy vô vừa và nhỏ cho các công ty công nghiệp với giá ưu đãi, thậm chí là bán một nửa cho một nửa. Chưa hết, Thịnh Thế còn thành lập một nhà máy xử lý rác thải có quy mô lớn nhất Đông Nam Á, chuyên dùng để xử lý rác thải khó phân hủy từ khắp các tỉnh miền Bắc. Dự án này được Chính phủ đánh giá rất cao, thậm chí còn hỗ trợ kinh phí để mở rộng mô hình này xuống các tỉnh miền Trung và Nam bộ. Anh thấy tự hào chưa?

- Ừ. Rất đáng tự hào, Thịnh Thế vẫn đi đúng định hướng ban đầu của anh, không thể không nhắc tới công lao to lớn của chị dâu em.

- Còn gì nữa. Chưa hết đâu. Cái đó vĩ mô, nhiều người không để ý. Anh nhìn ra đường xem, có gì đặc biệt?

Dương Tuấn Vũ giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, tới lúc Tuyết Yên sắp không chịu được hắn mới giả bộ “thì ra là thế”:

- Xe dùng năng lượng sạch đã chiếm tới phân nửa?

- Chính xác. Coi như anh còn dùng được.

Nghe vậy Dương Tuấn Vũ giở khóc giở cười:

- Việc này cũng do chị em làm?

- Chứ còn ai vào đây nữa? Thịnh Thế tự sản xuất được dây chuyền sản xuất ô tô, đồng thời ra mắt nhiều phân khúc xe trải dài từ thấp, trung, cho tới cao cấp. Với thiết kế đẹp mắt, chất lượng uy tín hàng đầu, nhưng giá xe không mất phí nhập khẩu nên rẻ hơn các hãng xe cùng phân khúc khiến nhu cầu mua tăng mạnh.

Chưa nói tới giá trị lợi nhuận, riêng việc này không chỉ giúp người dân thu nhập trung bình thấp của Việt Nam dễ dàng sở hữu cho mình một phương tiện đi lại thông minh, mà còn âm thầm giảm thiểu tỉ lệ các dòng xe chạy bằng xăng dầu, dẫn tới xu hướng tích cực giảm mức độ ô nhiễm môi trường.

Anh cảm nhận xem, không khí rõ ràng tốt hơn lúc trước rất nhiều. Chị Vân Tú đã từng nói mong muốn của chị ấy là ra đường không phải đeo khẩu trang, làm mọi người không chiêm ngưỡng được gương mặt xinh đẹp của chị ấy đó. Nếu tình hình cứ diễn biến tốt như thế, tương lai này hẳn không quá xa xôi.

Vân Tú mặt đỏ bừng, câu nói kia là trong lúc chỉ có hai chị em nên có ý đùa giỡn, giờ trước mặt chồng mình nói ra như vậy dễ khiến người ta liên tưởng sai lệch.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025