Chương 158: Hình Phạt Thích Đáng
05/05/2025
10
9.0
Chương 158: Hình Phạt Thích Đáng
Sau khi giải tán xong đám thuộc hạ, Dương Tuấn Vũ bước về phía năm tên phản nghịch, trên mép nở một nụ cười lạnh.
Đám Hỏa Long thấy hắn đi tới thì toàn thân run rẩy, Hỏa Hầu định lên tiếng van xin thì thấy miệng lưỡi cứng ngắc, một lời cũng chẳng nói nổi. Không chỉ hắn, đám đồng bạn bên cạnh đều có tình trạng như vậy.
Tuấn Vũ ngồi xuống, ánh mắt thích thú đánh giá, hắn đang nghĩ cách làm sao để cho bọn chúng sống không được c·hết không xong, mà chẳng biết rằng chính tính cách của hắn có những biến đổi nhất định sau quá trình sinh tồn ở Zero và bị Hắc quỷ chiếm đoạt thân xác mấy lần. Hướng biến đổi này khiến hắn giờ đây có phần máu lạnh, sát phạt quyết đoán, nào còn tâm tư suy xét lợi hại trước sau như ngày xưa.
Ngón trỏ giương lên, gẩy gẩy, Hỏa Long tứ chi bị cắt cụt cứ thế toàn thân bị nhấc bổng, bay tới dưới chân hắn.
Giẫm lên gương mặt phẫn nộ, hằn đầy từng nếp thù hận ấy, Dương Tuấn Vũ vuốt vuốt cằm, rồi gật đầu nói:
- Dục vọng của ngươi không nhỏ, ngay cả vợ ta mà cũng dám động vào, ta trước hết phế hết võ công, sau đấy ném ngươi vào ổ m·ại d·âm đ·ồng t·ính, cho ngươi được hưởng khoái lạc hết phần đời còn lại nhé.
Hỏa Long kinh hãi, hắn định van xin nhưng lưỡi cứng đờ không thể lên tiếng, ngay khi định cắn lưỡi t·ự t·ử thì Dương Tuấn Vũ túm hắn lên, bóp mạnh yết hầu làm hắn há hốc miệng thở dốc, lưỡi lè ra, lập tức bị hắn vung tay giật đứt cuống lưỡi.
Máu phun ra lập tức được hắn dùng Ki chữa lành, Dương Tuấn Vũ tiếp tục lạnh lùng đập xuống, dòng Ki thô bạo truyền thẳng từ huyệt đạo lan khắp toàn bộ kinh mạch của Hỏa Long, điên cuồng phá nát tất cả, biến hắn từ một cao thủ đỉnh cấp trở thành một tên phế vật vô dụng.
Tứ chi bị cắt, không thể tiếp tục tu luyện, đã vậy còn bị câm, hắn hoàn toàn hết cách t·ự v·ẫn.
Dương Tuấn Vũ túm hắn ném ra ngoài cửa, rồi ra lệnh một tên lính canh đang run rẩy, bảo hắn đem tên này ra chợ người đ·ồng t·ính quẳng đi.
Bốn tên còn lại kinh hồn bạt vía, không ai ngờ một kẻ mặt mày sáng sủa, khí chất phong nhã lại có thể nghĩ ra cách trả thù ghê tởm như thế.
Nhưng bọn chúng giờ phút này nào có quyền lên tiếng, ngay cả tính mạng cũng không thể tự chủ nữa rồi.
Về phía Dương Tuấn Vũ, hắn chẳng muốn tốn thêm tâm tư, nếu đã là phản nghịch thì cứ g·iết thôi. Nhưng khi chuẩn bị xuống tay đập nát, thì đột nhiên nhớ tới người em gái nuôi đang ở Quân Đoàn Tối Mật của mình.
“Không biết nó hiện giờ thế nào rồi?”
Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm, khi nhìn về phía “bốn vị cao thủ” này khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tà ác. Một luồng sức mạnh tràn vào cơ thể của chúng, không phải hủy diệt kinh mạch mà chỉ phong ấn rồi tạm thời trói lại, đợi lúc thích hợp sẽ đem món quà này cho con bé.
- Có bốn cỗ xác sống mang sức mạnh cấp Đại Công Tước làm thuộc hạ, chắc nó sẽ rất thích.
Hắn cố tình nói vừa đủ để đám Hỏa Hầu nghe thấy, sự kh·iếp sợ trong mắt chúng càng nhiều thêm, nhưng muốn phản đối, muốn giãy giụa đều vô dụng. Cảm giác t·ra t·ấn tinh thần này chỉ sợ chúng rất nhanh sụp đổ.
...
Giải quyết xong xuôi đám Hỏa Long, Dương Tuấn Vũ đi tới an ủi hai chị em Vân Tú, Tuyết Yên một hồi. Đương nhiên, hắn bị hai người mắng cho mặt mũi ướt sũng, bộ dạng có chút chật vật. Mãi cho tới khi hắn lấy lý do muốn về nhà gặp cha mẹ và mọi người thì họ mới tạm tha cho hắn.
Ba người vừa ra khỏi cửa, đi ngang qua Võ Đài thì thấy đám Walter, DG vẫn chưa đi.
Nhìn thấy bộ dạng thành khẩn, ánh mắt tỏa sáng, lời nói khiêm nhường lấy lòng của họ, Vân Tú và Tuyết Yên rất ngạc nhiên. Phải biết hai người này bình thường vô cùng tự cho mình là tài giỏi, điều này xuất phát từ sức mạnh và địa vị hơn người của họ, nay lại khép nép như thế, chị em nhà Vân Tú có chút phát mộng không hiểu mấy người lạ mặt này là ai mà bá đạo như vậy.
Xung quanh đây, giờ phút này đang tập trung rất nhiều người, tiếng hò reo thì không có, nhưng tất cả bọn họ đều đang thì thầm bàn tán gì đó.
Tuyết Yên hiếu kì kéo một tên trẻ tuổi trong đám đông đi ra, khi nhìn thấy Vân Tú thì lập tức sợ hãi nghiêm chào hai tiếng: Nữ Vương!
Vân Tú có chút ngượng ngùng, e hèm một tiếng, cô chỉ tay về phía người đàn ông bên cạnh lên tiếng giới thiệu, đồng thời vừa khéo giải đáp thắc mắc cho nghi hoặc trong mắt của hắn.
Ai cũng vậy thôi, khi nhìn thấy Nữ Vương thân mật đi theo một người đàn ông lạ mặt, họ sẽ sinh ra sự quan tâm đặc biệt.
- Đây là Đại Vương của các ngươi.
- Ồ.
Tên thanh niên này chỉ “Ồ” lên một tiếng, bộ dạng giống như hắn đã biết vậy. Nhưng khi tỉnh thần suy xét, hắn trợn suýt rơi con mắt ra ngoài, miệng há hốc hô lên:
- Boss? Đây là Boss đã m·ất t·ích năm năm nay sao?
Nói xong hắn vội bịp miệng, đây là tin tức cấm kị. Vốn không ai rõ Boss đi đâu, chỉ thấy Nữ Vương nói ngài có việc đi ra ngoài xử lý chưa xong chưa thể quay về. Nếu vài ngày, vài tháng thì không ai nói, nhưng đây lại là mấy năm liền không rõ thực hư, mọi người đều đoán già đoán non trong lòng.
Mãi khi tới gần đây, vì muốn cục diện hỗn loạn cho dễ thao túng, đám Hỏa Long đã tung tin Boss chắc chắn đ·ã c·hết khiến lòng quân hoang mang. Nữ Vương đứng ra bác bỏ nhưng ai cũng nhận thấy sự cô đơn, mất mát từ ánh mắt của cô nên ít nhiều đều tin rằng Boss của họ đ·ã c·hết.
Người mới vào chưa từng tiếp xúc với Boss như thanh niên này, đương nhiên không quá đau buồn vì Boss còn sống hay c·hết, nhưng đám người thế hệ 500, từng được Boss ít nhiều chỉ điểm qua đều rất thương tiếc. Tuy vậy, có không ít kẻ dựa vào đó mà chuyển sang phe Hỏa Long mong khi bọn chúng đảo chính sẽ kiếm được sự ưu ái hơn trước. Và sáng nay, khi có tin tức của Boss, sau đấy lại giống như đây là do bộ phận trinh sát xảy ra sai sót, thì trong đầu bọn họ đều nghĩ rằng Boss đ·ã c·hết rồi.
Nhưng giờ phút này, một tiếng la thất thanh của tên trẻ tuổi ấy vang lên trong không khí yên tĩnh nơi đây, chẳng khác nào đã ném một quả bom vào mặt hồ yên ả. Tất cả phút chốc đồng loạt hướng về phía này, người ngạc nhiên, kẻ vui mừng, có tên vội né tránh, lùi lại phía sau mấy bước như sợ người nọ phát hiện ra nội tâm vấy bẩn của chúng.
Dương Tuấn Vũ nhìn hết vào trong mắt, Triệu Cơ cũng đã ghi lại tất cả các biểu hiện nhỏ nhất của họ khi bất ngờ nghe tin này, từ đó liệt kê ra một danh sách đối tượng cần theo dõi. Triệu Cơ đã phối hợp vô cùng ăn ý với hắn rồi, không cần lên tiếng ra chỉ thị, cô tự biết cách làm sao đem lại lợi ích lớn nhất cho hắn.
Thấy bộ dạng của mọi người như thế, Dương Tuấn Vũ chẳng có chút hồi hộp, lo lắng, hắn bước một bước đã biến mất, khi xuất hiện đã đứng trên Võ đài và nói:
- Thời gian qua, mọi người đã làm rất tốt. Ta đã trở về, người có công sẽ được thưởng, người có tội sẽ phải nhận h·ình p·hạt thích đáng. Tất cả vì một DE hùng mạnh!
Âm thanh vang lên, tất cả mới kinh hãi phát hiện Boss vừa đứng trước mắt họ giờ đã ở Võ Đài phía sau lưng, không ai còn dám nghi ngờ về thân phân của ngài nữa. Chẳng ai bảo ai, mọi người đồng loạt cúi đầu, quỳ một chân hô lớn:
- Cung nghênh Đại Vương trở về nhà!
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Tất cả đứng lên!
Tai vừa nghe tiếng, mọi người giật mình phát hiện có một luồng sức mạnh kì quái nâng bọn họ đứng dậy, dù không ai nói gì nhưng chỉ qua một vài hành động nho nhỏ đã khiến sóng lòng họ trào dâng, ánh mắt khi nhìn về phía người nọ toát ra vẻ kính ngưỡng nồng đậm.
“Quá mạnh mẽ!”
Họ sợ hãi than thở.
Tuyết Yên bĩu môi, khẽ nói:
- Thật biết làm màu.
Vân Tú nhìn chồng đại triển thần uy thì nở nụ cười hạnh phúc, khi nghe Vân Tú nói vậy thì chỉ biết bật cười, có lẽ chỉ có cô em gái này mới dám lên tiếng chê bai anh trai bá đạo của mình như thế.
Nhưng mọi việc còn chưa dừng lại ở đó, một đám sáu người lạ mặt khi nãy được thống lĩnh Walter và DG kính trọng muôn phần kia giờ phút này đột nhiên gập người quỳ xuống chắp tay lên hô:
- Chủ tử!
Lão già Rothschild cũng nhìn hắn gật đầu, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng nheo mắt cười theo kiểu cao nhân đắc đạo.
Dương Tuấn Vũ gật đầu cho bọn họ đứng lên, về phần lão già Josephson cố tình làm bộ hắn cũng không vạch trần.
Nhưng một màn này lọt vào mắt đám chúng nhân bên dưới lại không đơn giản như thế. Không chỉ đám quân nhân dưới đài tròn mắt kinh hãi, ngay cả Walter và DG đang đứng bên cạnh cũng giật mình ngơ ngác.
Bọn họ đúng là vừa nãy nghe Boss dặn dò rằng có vài người hắn dẫn về, bảo họ đặc biệt tới xin học hỏi kiến thức tu luyện. Và vừa nãy so chiêu, hai người họ đều chỉ chống đỡ được chưa tới ba chiêu đã thua thê thảm, đủ nói lên sự bá đạo của nhóm người bí ẩn này.
Vì là so đấu trên Võ Đài công khai, nên có rất nhiều người đều quan sát cuộc chiến đó, không ai không thắc mắc lai lịch của các cao thủ nọ.
Nhưng vạn lần không ngờ, bọn họ đối với Boss lại là loại quan hệ chủ tớ này.
- Đại Vương uy vũ!
Đám nhân thủ bên dưới đột nhiên gào rú, tâm trạng phấn khích sôi trào khi biết bọn họ có một người thủ lĩnh khủng bố bậc này. Mà sáu cao nhân và một lão già chưa xuất chiến kia là người của thủ lĩnh thì sợ gì sau này không có cơ hội được chỉ điểm dạy bảo, biết đâu lại khai thông bế tắc tu luyện nhiều năm của mình thì sao? Càng nghĩ, họ lại càng điên cuồng vui mừng.
Sau khi giải tán xong đám thuộc hạ, Dương Tuấn Vũ bước về phía năm tên phản nghịch, trên mép nở một nụ cười lạnh.
Đám Hỏa Long thấy hắn đi tới thì toàn thân run rẩy, Hỏa Hầu định lên tiếng van xin thì thấy miệng lưỡi cứng ngắc, một lời cũng chẳng nói nổi. Không chỉ hắn, đám đồng bạn bên cạnh đều có tình trạng như vậy.
Tuấn Vũ ngồi xuống, ánh mắt thích thú đánh giá, hắn đang nghĩ cách làm sao để cho bọn chúng sống không được c·hết không xong, mà chẳng biết rằng chính tính cách của hắn có những biến đổi nhất định sau quá trình sinh tồn ở Zero và bị Hắc quỷ chiếm đoạt thân xác mấy lần. Hướng biến đổi này khiến hắn giờ đây có phần máu lạnh, sát phạt quyết đoán, nào còn tâm tư suy xét lợi hại trước sau như ngày xưa.
Ngón trỏ giương lên, gẩy gẩy, Hỏa Long tứ chi bị cắt cụt cứ thế toàn thân bị nhấc bổng, bay tới dưới chân hắn.
Giẫm lên gương mặt phẫn nộ, hằn đầy từng nếp thù hận ấy, Dương Tuấn Vũ vuốt vuốt cằm, rồi gật đầu nói:
- Dục vọng của ngươi không nhỏ, ngay cả vợ ta mà cũng dám động vào, ta trước hết phế hết võ công, sau đấy ném ngươi vào ổ m·ại d·âm đ·ồng t·ính, cho ngươi được hưởng khoái lạc hết phần đời còn lại nhé.
Hỏa Long kinh hãi, hắn định van xin nhưng lưỡi cứng đờ không thể lên tiếng, ngay khi định cắn lưỡi t·ự t·ử thì Dương Tuấn Vũ túm hắn lên, bóp mạnh yết hầu làm hắn há hốc miệng thở dốc, lưỡi lè ra, lập tức bị hắn vung tay giật đứt cuống lưỡi.
Máu phun ra lập tức được hắn dùng Ki chữa lành, Dương Tuấn Vũ tiếp tục lạnh lùng đập xuống, dòng Ki thô bạo truyền thẳng từ huyệt đạo lan khắp toàn bộ kinh mạch của Hỏa Long, điên cuồng phá nát tất cả, biến hắn từ một cao thủ đỉnh cấp trở thành một tên phế vật vô dụng.
Tứ chi bị cắt, không thể tiếp tục tu luyện, đã vậy còn bị câm, hắn hoàn toàn hết cách t·ự v·ẫn.
Dương Tuấn Vũ túm hắn ném ra ngoài cửa, rồi ra lệnh một tên lính canh đang run rẩy, bảo hắn đem tên này ra chợ người đ·ồng t·ính quẳng đi.
Bốn tên còn lại kinh hồn bạt vía, không ai ngờ một kẻ mặt mày sáng sủa, khí chất phong nhã lại có thể nghĩ ra cách trả thù ghê tởm như thế.
Nhưng bọn chúng giờ phút này nào có quyền lên tiếng, ngay cả tính mạng cũng không thể tự chủ nữa rồi.
Về phía Dương Tuấn Vũ, hắn chẳng muốn tốn thêm tâm tư, nếu đã là phản nghịch thì cứ g·iết thôi. Nhưng khi chuẩn bị xuống tay đập nát, thì đột nhiên nhớ tới người em gái nuôi đang ở Quân Đoàn Tối Mật của mình.
“Không biết nó hiện giờ thế nào rồi?”
Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm, khi nhìn về phía “bốn vị cao thủ” này khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tà ác. Một luồng sức mạnh tràn vào cơ thể của chúng, không phải hủy diệt kinh mạch mà chỉ phong ấn rồi tạm thời trói lại, đợi lúc thích hợp sẽ đem món quà này cho con bé.
- Có bốn cỗ xác sống mang sức mạnh cấp Đại Công Tước làm thuộc hạ, chắc nó sẽ rất thích.
Hắn cố tình nói vừa đủ để đám Hỏa Hầu nghe thấy, sự kh·iếp sợ trong mắt chúng càng nhiều thêm, nhưng muốn phản đối, muốn giãy giụa đều vô dụng. Cảm giác t·ra t·ấn tinh thần này chỉ sợ chúng rất nhanh sụp đổ.
...
Giải quyết xong xuôi đám Hỏa Long, Dương Tuấn Vũ đi tới an ủi hai chị em Vân Tú, Tuyết Yên một hồi. Đương nhiên, hắn bị hai người mắng cho mặt mũi ướt sũng, bộ dạng có chút chật vật. Mãi cho tới khi hắn lấy lý do muốn về nhà gặp cha mẹ và mọi người thì họ mới tạm tha cho hắn.
Ba người vừa ra khỏi cửa, đi ngang qua Võ Đài thì thấy đám Walter, DG vẫn chưa đi.
Nhìn thấy bộ dạng thành khẩn, ánh mắt tỏa sáng, lời nói khiêm nhường lấy lòng của họ, Vân Tú và Tuyết Yên rất ngạc nhiên. Phải biết hai người này bình thường vô cùng tự cho mình là tài giỏi, điều này xuất phát từ sức mạnh và địa vị hơn người của họ, nay lại khép nép như thế, chị em nhà Vân Tú có chút phát mộng không hiểu mấy người lạ mặt này là ai mà bá đạo như vậy.
Xung quanh đây, giờ phút này đang tập trung rất nhiều người, tiếng hò reo thì không có, nhưng tất cả bọn họ đều đang thì thầm bàn tán gì đó.
Tuyết Yên hiếu kì kéo một tên trẻ tuổi trong đám đông đi ra, khi nhìn thấy Vân Tú thì lập tức sợ hãi nghiêm chào hai tiếng: Nữ Vương!
Vân Tú có chút ngượng ngùng, e hèm một tiếng, cô chỉ tay về phía người đàn ông bên cạnh lên tiếng giới thiệu, đồng thời vừa khéo giải đáp thắc mắc cho nghi hoặc trong mắt của hắn.
Ai cũng vậy thôi, khi nhìn thấy Nữ Vương thân mật đi theo một người đàn ông lạ mặt, họ sẽ sinh ra sự quan tâm đặc biệt.
- Đây là Đại Vương của các ngươi.
- Ồ.
Tên thanh niên này chỉ “Ồ” lên một tiếng, bộ dạng giống như hắn đã biết vậy. Nhưng khi tỉnh thần suy xét, hắn trợn suýt rơi con mắt ra ngoài, miệng há hốc hô lên:
- Boss? Đây là Boss đã m·ất t·ích năm năm nay sao?
Nói xong hắn vội bịp miệng, đây là tin tức cấm kị. Vốn không ai rõ Boss đi đâu, chỉ thấy Nữ Vương nói ngài có việc đi ra ngoài xử lý chưa xong chưa thể quay về. Nếu vài ngày, vài tháng thì không ai nói, nhưng đây lại là mấy năm liền không rõ thực hư, mọi người đều đoán già đoán non trong lòng.
Mãi khi tới gần đây, vì muốn cục diện hỗn loạn cho dễ thao túng, đám Hỏa Long đã tung tin Boss chắc chắn đ·ã c·hết khiến lòng quân hoang mang. Nữ Vương đứng ra bác bỏ nhưng ai cũng nhận thấy sự cô đơn, mất mát từ ánh mắt của cô nên ít nhiều đều tin rằng Boss của họ đ·ã c·hết.
Người mới vào chưa từng tiếp xúc với Boss như thanh niên này, đương nhiên không quá đau buồn vì Boss còn sống hay c·hết, nhưng đám người thế hệ 500, từng được Boss ít nhiều chỉ điểm qua đều rất thương tiếc. Tuy vậy, có không ít kẻ dựa vào đó mà chuyển sang phe Hỏa Long mong khi bọn chúng đảo chính sẽ kiếm được sự ưu ái hơn trước. Và sáng nay, khi có tin tức của Boss, sau đấy lại giống như đây là do bộ phận trinh sát xảy ra sai sót, thì trong đầu bọn họ đều nghĩ rằng Boss đ·ã c·hết rồi.
Nhưng giờ phút này, một tiếng la thất thanh của tên trẻ tuổi ấy vang lên trong không khí yên tĩnh nơi đây, chẳng khác nào đã ném một quả bom vào mặt hồ yên ả. Tất cả phút chốc đồng loạt hướng về phía này, người ngạc nhiên, kẻ vui mừng, có tên vội né tránh, lùi lại phía sau mấy bước như sợ người nọ phát hiện ra nội tâm vấy bẩn của chúng.
Dương Tuấn Vũ nhìn hết vào trong mắt, Triệu Cơ cũng đã ghi lại tất cả các biểu hiện nhỏ nhất của họ khi bất ngờ nghe tin này, từ đó liệt kê ra một danh sách đối tượng cần theo dõi. Triệu Cơ đã phối hợp vô cùng ăn ý với hắn rồi, không cần lên tiếng ra chỉ thị, cô tự biết cách làm sao đem lại lợi ích lớn nhất cho hắn.
Thấy bộ dạng của mọi người như thế, Dương Tuấn Vũ chẳng có chút hồi hộp, lo lắng, hắn bước một bước đã biến mất, khi xuất hiện đã đứng trên Võ đài và nói:
- Thời gian qua, mọi người đã làm rất tốt. Ta đã trở về, người có công sẽ được thưởng, người có tội sẽ phải nhận h·ình p·hạt thích đáng. Tất cả vì một DE hùng mạnh!
Âm thanh vang lên, tất cả mới kinh hãi phát hiện Boss vừa đứng trước mắt họ giờ đã ở Võ Đài phía sau lưng, không ai còn dám nghi ngờ về thân phân của ngài nữa. Chẳng ai bảo ai, mọi người đồng loạt cúi đầu, quỳ một chân hô lớn:
- Cung nghênh Đại Vương trở về nhà!
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Tất cả đứng lên!
Tai vừa nghe tiếng, mọi người giật mình phát hiện có một luồng sức mạnh kì quái nâng bọn họ đứng dậy, dù không ai nói gì nhưng chỉ qua một vài hành động nho nhỏ đã khiến sóng lòng họ trào dâng, ánh mắt khi nhìn về phía người nọ toát ra vẻ kính ngưỡng nồng đậm.
“Quá mạnh mẽ!”
Họ sợ hãi than thở.
Tuyết Yên bĩu môi, khẽ nói:
- Thật biết làm màu.
Vân Tú nhìn chồng đại triển thần uy thì nở nụ cười hạnh phúc, khi nghe Vân Tú nói vậy thì chỉ biết bật cười, có lẽ chỉ có cô em gái này mới dám lên tiếng chê bai anh trai bá đạo của mình như thế.
Nhưng mọi việc còn chưa dừng lại ở đó, một đám sáu người lạ mặt khi nãy được thống lĩnh Walter và DG kính trọng muôn phần kia giờ phút này đột nhiên gập người quỳ xuống chắp tay lên hô:
- Chủ tử!
Lão già Rothschild cũng nhìn hắn gật đầu, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng nheo mắt cười theo kiểu cao nhân đắc đạo.
Dương Tuấn Vũ gật đầu cho bọn họ đứng lên, về phần lão già Josephson cố tình làm bộ hắn cũng không vạch trần.
Nhưng một màn này lọt vào mắt đám chúng nhân bên dưới lại không đơn giản như thế. Không chỉ đám quân nhân dưới đài tròn mắt kinh hãi, ngay cả Walter và DG đang đứng bên cạnh cũng giật mình ngơ ngác.
Bọn họ đúng là vừa nãy nghe Boss dặn dò rằng có vài người hắn dẫn về, bảo họ đặc biệt tới xin học hỏi kiến thức tu luyện. Và vừa nãy so chiêu, hai người họ đều chỉ chống đỡ được chưa tới ba chiêu đã thua thê thảm, đủ nói lên sự bá đạo của nhóm người bí ẩn này.
Vì là so đấu trên Võ Đài công khai, nên có rất nhiều người đều quan sát cuộc chiến đó, không ai không thắc mắc lai lịch của các cao thủ nọ.
Nhưng vạn lần không ngờ, bọn họ đối với Boss lại là loại quan hệ chủ tớ này.
- Đại Vương uy vũ!
Đám nhân thủ bên dưới đột nhiên gào rú, tâm trạng phấn khích sôi trào khi biết bọn họ có một người thủ lĩnh khủng bố bậc này. Mà sáu cao nhân và một lão già chưa xuất chiến kia là người của thủ lĩnh thì sợ gì sau này không có cơ hội được chỉ điểm dạy bảo, biết đâu lại khai thông bế tắc tu luyện nhiều năm của mình thì sao? Càng nghĩ, họ lại càng điên cuồng vui mừng.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan