Chương 153: Cánh Cửa Không Gian

05/05/2025 10 9.0
Chương 153: Cánh Cửa Không Gian

Khoác lên người bộ áo choàng còn rõ mùi thơm vải mới khiến hắn nhìn trông có vài phần trẻ ra, tay pha chén trà, bộ dạng đang vô cùng hưởng thụ thì chợt thấy không gian có phần bất thường, ngay khi còn chưa kịp phản ứng, hai thân ảnh đã xuất hiện trước mặt khiến hắn há hốc mồm:

- Tuấn Vũ? Aiko? Hai đứa ... ?

Inuarashi xém chút nữa thất thố làm đổ tách trà lên người.

Rin chạy tới ôm lấy cổ cha, ánh mắt ngập nước:

- Cha...

Inuarashi chợt hiểu ra, lòng nghẹn ngào nhưng không quá ngạc nhiên, con gái xuất giá thì phải theo chồng, vuốt ve mái tóc êm mượt của con, ông thủ thỉ:

- Ngốc lắm, đâu phải là sinh ly tử biệt gì? Thế giới bên ngoài kia rộng lớn, thế hệ con nên xông pha, khám phá nhiều hơn. Tuy vậy, con phải nhớ, ở Zero mặc dù rất loạn, nhưng nó dù gì cũng là nơi con khôn lớn, mọi thứ đã hóa quen thuộc, còn ở bên ngoài, mặc dù không hỗn loạn nhưng tuyệt đối nguy hiểm không kém. Trước khi con muốn tự do làm thứ mình thích thì nhất quyết phải học tập, làm quen cho tốt...

Nhìn hai cha con nói rất nhiều câu chuyện thân thiết, Dương Tuấn Vũ yên lặng tự rót cho mình một chén trà, nhâm nhi thưởng thức mùi vị của chúng.

Dặn con xong, Inuarashi tiếp tục lên giọng trưởng bối nói với hắn:

- Tuấn Vũ. Ngay từ lần đầu gặp ta đã biết cậu tất thành nghiệp lớn, chỉ là mọi việc muốn đạt được đều phải trả giá, mà cái giá phải trả đôi khi rất lớn nhưng tuyệt đối không được làm Aiko tổn thương. Ta tận tay giao đứa con gái ta yêu thương nhất cho cậu, cậu biết phải làm gì rồi chứ?

Dương Tuấn Vũ gật đầu, ánh mắt kiên định:

- Con hiểu. Nhất định con sẽ chăm sóc Aiko thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu thiệt thòi.

Inuarashi gật đầu, tâm trạng đã dần bình ổn lại, theo thói quen vuốt chòm râu dài, ông nói:

- Cậu tới hẳn là không chỉ để nói lời từ biệt.
Đứng lên đi về phía bức tranh Tiều Phu Đốn Củi mà ông thường xuyên ngẩn người mỗi ngày, từ sau bức tranh, ông lấy ra một vật hình đầu rồng rồi đặt vào tay hắn:

- Cầm lấy. Đây là ngọc bội đại biểu cho thân phận tối cao của Hội Đồng Liên Minh Cửu Long Tinh, đám người đó coi như biết điều, không chối bỏ công lao của ngươi và Diệt Thiên.

Thấy hắn định trả lại, Inuarashi giơ tay ngăn cản:

- Cậu yên tâm, thân phận của cậu khá đặc biệt, dù cầm thứ này cũng không phải thường xuyên xuất hiện trong các cuộc thương nghị. Chỉ khi sự tồn vong của Liên Minh xuất hiện biến cố, ngọc bội thân phận mới sáng lên. Ngay cả như vậy, cậu hoàn toàn tự quyết định có tới ứng cứu hay không, không ai có thể cưỡng ép.

Mà kể ra thì cầm thứ này cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, việc huy động q·uân đ·ội của Liên Minh đều phải được thông qua hội nghị với các thành viên tối cao mới có hiệu lực. Nhưng nó có một tác dụng vô cùng hữu ích mà ta nhất định phải đem nó cho cậu, mà ngày hôm nay cậu tới đây hẳn là cũng vì thứ đó.

Dương Tuấn Vũ nheo mắt nhìn khối ngọc bội mát lạnh trong tay đoán:

- Chẳng lẽ liên quan tới việc mở ra thông đạo nối liền hai thế giới?

Inuarashi gật đầu mỉm cười:

- Đúng vậy. Không chỉ liên quan, có nó, cậu hoàn toàn được phép qua lại cánh cửa không gian này. Ừm, thậm chí có thể mang theo người, nhưng khi đó chi phí phát sinh cậu phải trả toàn bộ.

Dương Tuấn Vũ gật gù, mặc dù vị trí cánh cửa không gian là do hắn nói với Inuarashi, hay suy cho cùng thì chính là nguyên nhân gốc rễ tạo ra nó, nhưng để duy trì thứ này hoạt động ổn định cần phải thường xuyên dùng một lượng năng lượng tinh thạch khổng lồ. Để hắn đi qua đi lại thoải mái đã là rất ưu đãi rồi, nếu hắn còn có thể đem theo bao nhiêu người tùy thích thì cái giá này sẽ lớn quá mức, không một tổ chức nào đồng ý để hắn làm vậy, cho nên phải trả phí là điều hiển nhiên.

- Tốt. Nơi đó tối đa có thể di chuyển bao nhiêu người một lúc?

Dương Tuấn Vũ dường như đang nghĩ ngợi gì đó.

Inuarashi nhíu mày như đoán ra hắn định làm gì, lão phân tích tỉ mì:

- Rất hạn chế. Tối đa mỗi lần mỗi tháng 10 người. Chưa kể muốn đi qua cần phải xác minh thân phận rõ ràng, nêu rõ mục đích ra vào, và phải được một tổ chức lớn giới thiệu. Cậu cũng đừng khó chịu vì những quy tắc này, bởi vì dù sao Zero và thế giới bên ngoài kia quy tắc sinh tồn khác nhau, nếu ai cũng có thể qua lại thì nhất định sẽ trở nên đại loạn.
Cửu Long Tinh phối hợp với Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo, Thập Giới, đại diện ba thế lực lớn nhất hiện tại để cùng xây dựng và quản chế Đại Môn Hư Không này. Muốn đi qua nhất định phải có giấy thông hành do ba tổ chức này giới thiệu mới được. Mà mỗi tổ chức trong một tháng cũng chỉ có ba suất, Cửu Long Tinh là người có công cống hiến lớn nhất nên may mắn được bốn suất.

- Ồ? Thú vị.

Dương Tuấn Vũ khẽ cười, xoa cằm.

Rin nhìn bộ dạng của cha thì biết người vẫn chưa rõ tin tức liên quân Diệt Thiên - Thập Giới trong vòng 1 ngày đã đem đại quân tới lật đổ con quái vật ngàn năm Công Hội Thiên Thánh Giáo rồi. Không muốn để cha bị hắn lừa gạt, Rin bước tới bên cha nói nhỏ vào tai ông.

Chẳng biết cô nói gì, Dương Tuấn Vũ cũng không nghe lén, hắn thản nhiên rót thêm một chén trà nhâm nhi. Không thể không nói, cha vợ hắn đúng là một cao thủ trà đạo hàng đầu. Mùi trà thơm thanh mát, khi vào miệng, chút đầu lưỡi có vị mặn, phần sau đầu lưỡi lan tỏa vị ngọt, hai bên gợn chút vị chua, tới cuống lưỡi nổi lên vị đắng chát đặc trưng của trà. Loại trà của Inuarashi có thể nói đã kích thích được toàn bộ các nụ vị giác của lưỡi. Chưa hết, hương thơm dịu mát dù nước trà đã nuốt xuống vẫn lan tỏa khắp khoang mũi miệng, dư âm mãi không tan.

Trong khi hắn thẩm trà thì cha vợ hắn lại không được nhàn nhã như thế. Nghe con gái nói chuyện lão cứ ngỡ mình đang nghe chuyện giật gân, kinh dị. Ánh mắt trợn trừng hết nhìn con gái lại nhìn con rể như cố gắng xác nhận tính chính xác của những lời này.

Ông dám chắc con gái sẽ không vô vị đem mấy câu chuyện này để gạt lão cha già như mình, nhưng dư âm câu chuyện vẫn khiến lão uống liền mấy chén trà mà vẫn không thể bình tâm lại được.

Đúng lúc này, ngoài đại sảnh vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ làm ba người trong phòng đều bị hấp dẫn nhìn ra. Một lão già giảo hoạt đã lâu không gặp đang hớt hải chạy tới, đá bay cửa phòng khách của Inuarashi làm khóe mắt gia chủ không khỏi giật giật mấy cái, còn chưa kịp tức giận thì đã nghe khách quý kêu gào:

- Inuarashi con rùa đen c·hết tiệt, ngươi còn ngồi đây thưởng trà ngon sao? Không biết ngoài kia trời sập rồi.

La hét chạy vào, lão chớp mắt nhìn tình cảnh trong phòng, nguyên một gia đình ba người ấm áp tình cảm, cha già ngồi ghế đối trà với con rể tuấn tú, con gái thì nhu thuận đứng bên bóp vai, lão chợt thấy người mình toàn thân nổi lên cơn ghen - tị - hận.

- Đúng là không có thiên lý.

Lão bất mãn quát lên. Tay chỉ vào lão Inuarashi, rồi chỉ vào Aiko, cuối cùng chỉ vào Dương Tuấn Vũ thì tròng mắt như muốn rớt ra, tay cũng run lên, miệng lắp bắp:

- Tên ... tên nhãi ... nhà ngươi. Sao ... sao lại ... có mặt ... ở đây?

Dương Tuấn Vũ nhìn bộ dạng ngây ngốc của lão không khỏi bật cười:
- Đây chính là nhà cha vợ tôi, ông nói xem tôi có nên xuất hiện ở đây không? Ngài Josephson Rothschild đáng kính.

Josephson lắc đầu dụi mắt:

- Không thể. Tin tình báo của ta nói rõ ràng ngươi mang theo hàng ngàn cao thủ Diệt Thiên cấu kết với đám Thập Giới đang t·ấn c·ông Liên Minh Công Hội, kịch chiến nảy lửa, làm sao ngươi lại có thể nhàn nhã ngồi đây uống trà? Tin tình báo của ta tuyệt đối không sai. Chẳng lẽ có quỷ? Không đúng, chắc chắn ngươi là g·iả m·ạo.

Josephson trợn mắt nhìn chằm chằm hắn như muốn tìm ra sơ hở.

Inuarashi thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn, thậm chí tin tức còn chưa hoàn toàn biết hết đã chạy tới đây làm loạn thì bật cười. Nghĩ tới lúc nãy mình còn tròn mắt ngạc nhiên, có phần không tin vào lời con gái thì giờ đã có phần tiếp nhận được rồi. Nhìn nét ngạc nhiên của ông bạn đồng liêu, Inuarashi thấy lòng mình được an ủi không ít, tâm trạng thoải mái hơn nhiều lắm. Nhưng khi nhìn về phía đứa con rể quần áo thẳng thướm đang ngồi kia, Inuarashi càng là kh·iếp sợ, bội phục.

Mãi cho tới khi Inuarashi bảo con gái đi tới giải thích rõ lại một lượt cho lão Rothschild nghe, không gian mới dần yên tĩnh lại, đương nhiên khi biết kết quả không thể thiếu một màn gào thét than thở của lão.

Inuarashi phải pha thêm một tách trà nữa, tới khi Josephson uống cạn như trâu uống nước thì lão mới chấp nhận được sự thật này, miệng còn khen ngợi không ngớt.

Chợt lão vỗ đùi tới bốp:

- Nhãi con, mang ta ra ngoài kia dạo một vòng.

Dương Tuấn Vũ bỗng thấy đau đầu, hắn hiện giờ đã rời khỏi thế giới cũ đã năm năm có thừa, tình hình bên kia hoàn toàn không rõ, nhưng chắc chắn vừa về hắn sẽ bận tối mắt tối mũi, nào có thời gian nhàn nhã bồi tiếp lão dạo một vòng. Mà lão già hư hỏng này ra ngoài thấy hoa thơm cỏ lạ, thứ gì cũng mới mẻ thì phải tốn bao nhiêu thời gian để đi hết mọi nơi còn lâu mới biết được. Khối phiền phức lớn thế đương nhiên hắn sẽ không dại ôm vào thân.

Nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của Josephson, Dương Tuấn Vũ dứt khoát nói:

- Không!

Josephson miệng đã nở sẵn một nụ cười, lời nịnh bợ cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ đợi hắn gật đầu đồng ý sẽ lập tức tuôn ra như thủy triều.

Nhưng không, hắn từ chối, điều này khiến bộ óc đã già của lão có phần càng chậm chạp, mãi một lúc sau mới nổi khùng lên:

- Ngươi! Ngươi! Tại sao ngươi mang nó rời đi mà không thể mang ta rời đi?

Thấy lão chỉ tay vào Rin rồi lại chỉ tay vào mình để so sánh, Dương Tuấn Vũ cạn lời rồi, một người là vợ hắn, một người là một lão già điên điên khùng khùng không có bao nhiêu quan hệ thì chọn bên nào hắn đương nhiên không cần suy nghĩ.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025