Chương 154: Rời Khỏi Zero
05/05/2025
10
9.0
Chương 154: Rời Khỏi Zero
Như phát hiện ra lời nói của mình không hợp lý cho lắm, lão vắt óc nghĩ lý do nhưng cũng chẳng tìm ra được lý do hữu ích, thì bỗng nhớ tới chuyện gì đó, hai mắt lóe sáng, lão nói:
- Nhãi con, ngươi không phải nói có quen biết một cô bạn có dòng máu đặc biệt sao? Nhiều năm sức mạnh vẫn chỉ quanh quẩn ở Công Tước hay Thân Vương gì đó. Nghe vậy chắc chắn con bé không biết cách kích hoạt năng lực huyết mạch của mình, ta có thể giúp nó sớm đột phá lên Đại Công Tước, thậm chí nếu tố chất tốt thì Vương Hậu cũng được đấy. Ừm, ngươi biết ta họ Rothschild nhỉ? Không cần ta nói nhiều chứ? Đem ta đi tuyệt đối ngươi chỉ có lợi mà không thiệt thòi gì.
Dương Tuấn Vũ nhướng mày, hắn vội rời đi mà suýt nữa quên thân phận bí hiểm của lão già này. Ban đầu lão nói mình chỉ là một quản gia hành sự bên ngoài của Huyết tộc, nhưng làm gì có quản gia nào có thể dễ dàng điều động một đội quân lớn như thế, cho dù là thuê người thì cũng phải có tài lực khổng lồ chống đỡ, đem lão ra ngoài hẳn là không thiệt.
Nhưng hắn vẫn thấy có chút vướng mắc ở đâu đó, với tính cách điên điên khùng khùng của lão, chỉ sợ ra ngoài sẽ gặp rắc rối to. Chỉ là lợi ích lão nói thực sự quá hấp dẫn, khiến nhất thời người quyết đoán như hắn cũng gặp chút phân vân.
Nguyên lý rèn thép ngay khi còn nóng thì một lão già sõi đời như Josephson đương nhiên hiểu rõ, thấy thái độ đối phương từ dứt khoát từ chối, nay chợt có sắc thái lưỡng lự, lão lập tức bồi ngay một nhát:
- Về phí di chuyển qua Đại Môn Hư Không thì ngươi không phải lo, ta cũng có ngọc bội thân phận Cửu Long Tinh, thứ ta cần chỉ là ngươi dẫn đường mà thôi. Dù sao ta chưa từng bước ra khỏi Zero, cuộc sống ban đầu chắc chắn sẽ có phần bỡ ngỡ cần ngươi chiếu cố. Còn nếu ngươi cảm thấy mang một lão già cùng đi khó khăn quá thì ta tự đi lúc nào cũng được.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép:
- Bên ngoài đi đâu đều có luật pháp bó buộc, dù lão có sức mạnh hơn người cũng không thể thoải mái l·ạm d·ụng, một khi làm loạn chắc chắn sẽ có cao nhân tới thu thập cho xem. Đâu dễ như lão nói, muốn đi là đi, muốn về là về.
Josephson cứng họng đuối lý, lão tính cách có phần hơi loạn nhưng đầu óc còn minh mẫn đương nhiên hiểu rõ việc xuất hiện ở một thế giới mới có bao nhiêu gò bó, nhưng sự háo hức mở mang tầm mắt vẫn khiến lão thèm muốn, nên bị hắn bóc mẽ như thế có chút chột dạ mà hóa nổi giận. Chỉ là chưa kịp phát tác thì đối phương lại nói:
- Được! Ta sẽ giúp đỡ lão thời gian đầu, đổi lại lão phải thực hiện những lời mà mình vừa nói. Sau thời gian đầu làm quen, lão rời đi thì khi đó nếu làm loạn lên, gặp phải rắc rối thì đừng lôi ta vào cuộc. Ta rất bận, không thể luôn đi theo lão dọn dẹp được.
- Tốt. Không cần lâu, vài tháng là được.
- Thành giao.
Hai người nhanh chóng đạt thành ước hẹn, ai cũng có tâm tư riêng nhưng ngoài mặt thì đều nhìn nhau cười vui vẻ.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng hô, lần này không phải là một cao tầng nào đó của Cửu Long Tinh mà chỉ là một tay thám báo nội tộc Yamamoto:
- Báo!
Inuarashi phất tay mở cửa, cũng không cần mọi người tránh mặt, lão ra lệnh cho tay thám báo cứ thoải mái nói. Người này cúi đầu, một chân quỳ xuống, tay chắp phía trước, lời nói nhanh gọn, dứt khoát:
- Phía bên ngoài có một nhóm sáu người tự xưng là người quen của con rể ngài.
Nói xong không khỏi liếc mắt tò mò nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đối diện gia chủ mình.
- Ồ.
Inuarashi khẽ ồ rồi nhìn về phía hắn, Dương Tuấn Vũ đặt chén trà nở nụ cười:
- Đã tới rồi, không tồi.
Bọn họ mặc dù từ chiến trường rời đi trước, nhưng cũng phải toàn lực di chuyển mới có thể tới đây sớm như vậy. Phát hiện ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, hắn lên tiếng giải thích:
- Cuộc chiến kết cục khó đoán, con đi lần đó cũng là cửu tử nhất sinh, vốn định phái cao tầng của tổ chức tới góp một phần sức bảo vệ cho cha khi chẳng may con gặp điều bất trắc, nhưng giờ hẳn là không cần thiết nữa rồi.
Inuarashi gật gù, lão không nghĩ đứa con rể này suy tính chu toàn như vậy. Hắn biết rõ một khi chiến cục thất bại, Diệt Thiên sẽ bị phản kích, thậm chí diệt vong, đám cao tầng ngoài một ít để lại duy trì tổ chức thì đều điều động tới đây bảo vệ lão. Phần tâm ý này, lão hiểu rõ nên càng coi trọng hắn:
- Con định bố trí họ thế nào?
Dương Tuấn Vũ đã nhanh chóng làm xong quyết định rồi, hắn cười nói:
- Để bọn họ theo con ra ngoài mở rộng tầm mắt một chút hẳn là có lợi không nhỏ. Tổ chức đã có người để mắt rồi, coi như thưởng cho chúng “nghỉ phép” một thời gian.
Rin nở nụ cười vui vẻ, quãng thời gian ở Diệt Thiên mấy năm đã giúp cô làm quen với không ít người trong đó, đặc biệt là cô bé đó. Cô vội hỏi:
- Anh mang theo LiLy chứ?
- Ừ.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, nói thêm:
- Tam Hoàng ngày đó anh đều cần, tốt rồi, người đã đủ, cũng không còn sớm nữa, lên đường thôi.
Inuarashi dù có phần chẳng nỡ xa con nhưng lão không ngăn cản, vừa cùng mọi người đi tới Cánh Cửa Không Gian, vừa dặn dò kỹ lưỡng, Dương Tuấn Vũ và Aiko cũng rất phối hợp lắng nghe lời quan tâm, trong lòng đều rất ấm áp.
...
Cánh Cửa Không Gian không chỉ đơn thuần là một địa danh, để bảo vệ nó, các thế lực lớn đều không tiếc rót tài nguyên vào xây dựng, trong thời gian ngắn đã tạo thành một quần thể kiến trúc đồ sộ xung quanh.
Nhìn giao động không gian mạnh mẽ hơn bất cứ loại pháp thuật từng thấy trước đây, Dương Tuấn Vũ tấm tắc khen ngợi.
- Mọi người bảo trọng!
- Cha về đi...
Aiko nước mắt tràn mi, đôi tay nhỏ vẫy vẫy.
Tới khi này Dương Tuấn Vũ mới lấy ra từ trong hư không một khối quan tài tỏa ánh sáng vàng thật lớn, hắn cũng chẳng muốn để Minh Châu nằm trong đó, nhưng loại cấm thuật phong ấn sinh mệnh này lại có thứ hình dạng như vậy khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Và muốn vượt qua Cánh Cửa Hư Không, hắn không có cách nào giấu thứ này đi được nữa, bởi vì khi đi trên con đường hư không, lực không gian sẽ r·ối l·oạn, rất khó để giữ một vật gì đó không hư hại gì trong không gian. Vì thế chiếc quan tài này bắt buộc phải mang ra trước mắt mọi người. Cũng may không ai lên tiếng hỏi hắn đây thứ này là gì.
Nhưng có lẽ hắn đã lo quá xa rồi.
Nhìn hắn bộc lộ ra thứ năng lực ấy, bất cứ kẻ nào ở đây đều bị chấn kinh rồi. Phải biết không gian luôn là một thứ bí ẩn mà rất ít người thấu hiểu, chỉ có đạt tới một độ cao sức mạnh nhất định mới có thể nhìn ra một chút manh mối trong đó. Vậy mà giờ họ thấy người thanh niên này hành động đơn giản lưu loát như vậy, còn có thể giấu trong hư không một khối quan tài lớn thế, ai cũng kinh hãi ra mặt.
Ánh mắt Inuarashi, Josephson và đám người LiLy lập tức tỏa ra từng tia sáng khác thường, dù họ không nói ra nhưng tất cả khi nhìn về phía chàng trai trẻ này đều có thêm nét đặc biệt, người tự hào, kẻ ngưỡng mộ. Ngay cả đám cao thủ trấn giữ Cánh Cửa Không Gian lời nói và hành động cũng bày tỏ thái độ kính trọng hơn nhiều.
Đóng góp một lượng tài phú khá lớn nhưng Dương Tuấn Vũ không nhíu mày lấy một chút, bởi vì hắn biết những người theo mình rời đi sẽ đem lại cho hắn rất nhiều thứ mà đôi khi bao nhiêu tiền bạc cũng không đổi được.
Đám người bước vào không gian chính giữa Cánh Cửa, Đại Môn mở ra, họ nhanh chóng biến mất, hình bóng Inuarashi ở lại có phần hiu quanh, trông lão phút chốc đã già đi nhiều, nhưng chỉ một thoáng lão đã lấy lại thần thái, ánh mắt phát sáng có thần.
...
Dù được rất nhiều cao thủ đỉnh cấp hợp lực xây dựng con đường hư không này, nhưng khi vượt qua nó không có sức mạnh cấp Vương liên tục bảo vệ thì khó mà an toàn sống xót rời khỏi được.
Dưới sự hậu thuẫn của Dương Tuấn Vũ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tò mò nhìn thứ không gian tối đen như mực, thi thoảng lại nổi lên từng tầng gợn sóng mang theo áp lực khiến người ta rợn tóc gáy.
Chẳng biết qua bao lâu, ở cuối thông đạo đen kịt xuất hiện từng tia sáng ngày một rõ nét, mọi người biết đã tới đích, tất cả đều mang tâm trạng vô cùng hồi hộp, phấn khích.
Dương Tuấn Vũ cũng thế, cố kìm nén không nghĩ tới nhưng chẳng đêm nào hắn có thể ngủ ngon, hình bóng từng người thân đều in hằn vào suy nghĩ của hắn, nỗi nhớ cha mẹ, vợ, em gái, đồng nghiệp, bạn bè... Và giây phút này, mọi thứ lũ lượt đổ về, từng chuỗi kí ức hiện ngày một rõ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, miệng thì thào:
- Cuối cùng ... thì cũng được về nhà rồi. Mọi người ... nhất định phải khỏe đấy!
Nghĩ tới đó, hắn cố gắng thôi thúc thêm sức mạnh, đẩy nhanh quãng đường cuối cùng này.
Ở trong thông đạo tối đen một thời gian không ngắn, nên khi bị ánh sáng chói mắt bao trùm vẫn khiến họ phải nheo mắt một lúc mới nhìn rõ được cảnh vật xung quanh.
Đúng lúc này, Dương Tuấn Vũ sững sờ nói:
- Đây là đâu?
Như phát hiện ra lời nói của mình không hợp lý cho lắm, lão vắt óc nghĩ lý do nhưng cũng chẳng tìm ra được lý do hữu ích, thì bỗng nhớ tới chuyện gì đó, hai mắt lóe sáng, lão nói:
- Nhãi con, ngươi không phải nói có quen biết một cô bạn có dòng máu đặc biệt sao? Nhiều năm sức mạnh vẫn chỉ quanh quẩn ở Công Tước hay Thân Vương gì đó. Nghe vậy chắc chắn con bé không biết cách kích hoạt năng lực huyết mạch của mình, ta có thể giúp nó sớm đột phá lên Đại Công Tước, thậm chí nếu tố chất tốt thì Vương Hậu cũng được đấy. Ừm, ngươi biết ta họ Rothschild nhỉ? Không cần ta nói nhiều chứ? Đem ta đi tuyệt đối ngươi chỉ có lợi mà không thiệt thòi gì.
Dương Tuấn Vũ nhướng mày, hắn vội rời đi mà suýt nữa quên thân phận bí hiểm của lão già này. Ban đầu lão nói mình chỉ là một quản gia hành sự bên ngoài của Huyết tộc, nhưng làm gì có quản gia nào có thể dễ dàng điều động một đội quân lớn như thế, cho dù là thuê người thì cũng phải có tài lực khổng lồ chống đỡ, đem lão ra ngoài hẳn là không thiệt.
Nhưng hắn vẫn thấy có chút vướng mắc ở đâu đó, với tính cách điên điên khùng khùng của lão, chỉ sợ ra ngoài sẽ gặp rắc rối to. Chỉ là lợi ích lão nói thực sự quá hấp dẫn, khiến nhất thời người quyết đoán như hắn cũng gặp chút phân vân.
Nguyên lý rèn thép ngay khi còn nóng thì một lão già sõi đời như Josephson đương nhiên hiểu rõ, thấy thái độ đối phương từ dứt khoát từ chối, nay chợt có sắc thái lưỡng lự, lão lập tức bồi ngay một nhát:
- Về phí di chuyển qua Đại Môn Hư Không thì ngươi không phải lo, ta cũng có ngọc bội thân phận Cửu Long Tinh, thứ ta cần chỉ là ngươi dẫn đường mà thôi. Dù sao ta chưa từng bước ra khỏi Zero, cuộc sống ban đầu chắc chắn sẽ có phần bỡ ngỡ cần ngươi chiếu cố. Còn nếu ngươi cảm thấy mang một lão già cùng đi khó khăn quá thì ta tự đi lúc nào cũng được.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép:
- Bên ngoài đi đâu đều có luật pháp bó buộc, dù lão có sức mạnh hơn người cũng không thể thoải mái l·ạm d·ụng, một khi làm loạn chắc chắn sẽ có cao nhân tới thu thập cho xem. Đâu dễ như lão nói, muốn đi là đi, muốn về là về.
Josephson cứng họng đuối lý, lão tính cách có phần hơi loạn nhưng đầu óc còn minh mẫn đương nhiên hiểu rõ việc xuất hiện ở một thế giới mới có bao nhiêu gò bó, nhưng sự háo hức mở mang tầm mắt vẫn khiến lão thèm muốn, nên bị hắn bóc mẽ như thế có chút chột dạ mà hóa nổi giận. Chỉ là chưa kịp phát tác thì đối phương lại nói:
- Được! Ta sẽ giúp đỡ lão thời gian đầu, đổi lại lão phải thực hiện những lời mà mình vừa nói. Sau thời gian đầu làm quen, lão rời đi thì khi đó nếu làm loạn lên, gặp phải rắc rối thì đừng lôi ta vào cuộc. Ta rất bận, không thể luôn đi theo lão dọn dẹp được.
- Tốt. Không cần lâu, vài tháng là được.
- Thành giao.
Hai người nhanh chóng đạt thành ước hẹn, ai cũng có tâm tư riêng nhưng ngoài mặt thì đều nhìn nhau cười vui vẻ.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng hô, lần này không phải là một cao tầng nào đó của Cửu Long Tinh mà chỉ là một tay thám báo nội tộc Yamamoto:
- Báo!
Inuarashi phất tay mở cửa, cũng không cần mọi người tránh mặt, lão ra lệnh cho tay thám báo cứ thoải mái nói. Người này cúi đầu, một chân quỳ xuống, tay chắp phía trước, lời nói nhanh gọn, dứt khoát:
- Phía bên ngoài có một nhóm sáu người tự xưng là người quen của con rể ngài.
Nói xong không khỏi liếc mắt tò mò nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đối diện gia chủ mình.
- Ồ.
Inuarashi khẽ ồ rồi nhìn về phía hắn, Dương Tuấn Vũ đặt chén trà nở nụ cười:
- Đã tới rồi, không tồi.
Bọn họ mặc dù từ chiến trường rời đi trước, nhưng cũng phải toàn lực di chuyển mới có thể tới đây sớm như vậy. Phát hiện ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, hắn lên tiếng giải thích:
- Cuộc chiến kết cục khó đoán, con đi lần đó cũng là cửu tử nhất sinh, vốn định phái cao tầng của tổ chức tới góp một phần sức bảo vệ cho cha khi chẳng may con gặp điều bất trắc, nhưng giờ hẳn là không cần thiết nữa rồi.
Inuarashi gật gù, lão không nghĩ đứa con rể này suy tính chu toàn như vậy. Hắn biết rõ một khi chiến cục thất bại, Diệt Thiên sẽ bị phản kích, thậm chí diệt vong, đám cao tầng ngoài một ít để lại duy trì tổ chức thì đều điều động tới đây bảo vệ lão. Phần tâm ý này, lão hiểu rõ nên càng coi trọng hắn:
- Con định bố trí họ thế nào?
Dương Tuấn Vũ đã nhanh chóng làm xong quyết định rồi, hắn cười nói:
- Để bọn họ theo con ra ngoài mở rộng tầm mắt một chút hẳn là có lợi không nhỏ. Tổ chức đã có người để mắt rồi, coi như thưởng cho chúng “nghỉ phép” một thời gian.
Rin nở nụ cười vui vẻ, quãng thời gian ở Diệt Thiên mấy năm đã giúp cô làm quen với không ít người trong đó, đặc biệt là cô bé đó. Cô vội hỏi:
- Anh mang theo LiLy chứ?
- Ừ.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, nói thêm:
- Tam Hoàng ngày đó anh đều cần, tốt rồi, người đã đủ, cũng không còn sớm nữa, lên đường thôi.
Inuarashi dù có phần chẳng nỡ xa con nhưng lão không ngăn cản, vừa cùng mọi người đi tới Cánh Cửa Không Gian, vừa dặn dò kỹ lưỡng, Dương Tuấn Vũ và Aiko cũng rất phối hợp lắng nghe lời quan tâm, trong lòng đều rất ấm áp.
...
Cánh Cửa Không Gian không chỉ đơn thuần là một địa danh, để bảo vệ nó, các thế lực lớn đều không tiếc rót tài nguyên vào xây dựng, trong thời gian ngắn đã tạo thành một quần thể kiến trúc đồ sộ xung quanh.
Nhìn giao động không gian mạnh mẽ hơn bất cứ loại pháp thuật từng thấy trước đây, Dương Tuấn Vũ tấm tắc khen ngợi.
- Mọi người bảo trọng!
- Cha về đi...
Aiko nước mắt tràn mi, đôi tay nhỏ vẫy vẫy.
Tới khi này Dương Tuấn Vũ mới lấy ra từ trong hư không một khối quan tài tỏa ánh sáng vàng thật lớn, hắn cũng chẳng muốn để Minh Châu nằm trong đó, nhưng loại cấm thuật phong ấn sinh mệnh này lại có thứ hình dạng như vậy khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Và muốn vượt qua Cánh Cửa Hư Không, hắn không có cách nào giấu thứ này đi được nữa, bởi vì khi đi trên con đường hư không, lực không gian sẽ r·ối l·oạn, rất khó để giữ một vật gì đó không hư hại gì trong không gian. Vì thế chiếc quan tài này bắt buộc phải mang ra trước mắt mọi người. Cũng may không ai lên tiếng hỏi hắn đây thứ này là gì.
Nhưng có lẽ hắn đã lo quá xa rồi.
Nhìn hắn bộc lộ ra thứ năng lực ấy, bất cứ kẻ nào ở đây đều bị chấn kinh rồi. Phải biết không gian luôn là một thứ bí ẩn mà rất ít người thấu hiểu, chỉ có đạt tới một độ cao sức mạnh nhất định mới có thể nhìn ra một chút manh mối trong đó. Vậy mà giờ họ thấy người thanh niên này hành động đơn giản lưu loát như vậy, còn có thể giấu trong hư không một khối quan tài lớn thế, ai cũng kinh hãi ra mặt.
Ánh mắt Inuarashi, Josephson và đám người LiLy lập tức tỏa ra từng tia sáng khác thường, dù họ không nói ra nhưng tất cả khi nhìn về phía chàng trai trẻ này đều có thêm nét đặc biệt, người tự hào, kẻ ngưỡng mộ. Ngay cả đám cao thủ trấn giữ Cánh Cửa Không Gian lời nói và hành động cũng bày tỏ thái độ kính trọng hơn nhiều.
Đóng góp một lượng tài phú khá lớn nhưng Dương Tuấn Vũ không nhíu mày lấy một chút, bởi vì hắn biết những người theo mình rời đi sẽ đem lại cho hắn rất nhiều thứ mà đôi khi bao nhiêu tiền bạc cũng không đổi được.
Đám người bước vào không gian chính giữa Cánh Cửa, Đại Môn mở ra, họ nhanh chóng biến mất, hình bóng Inuarashi ở lại có phần hiu quanh, trông lão phút chốc đã già đi nhiều, nhưng chỉ một thoáng lão đã lấy lại thần thái, ánh mắt phát sáng có thần.
...
Dù được rất nhiều cao thủ đỉnh cấp hợp lực xây dựng con đường hư không này, nhưng khi vượt qua nó không có sức mạnh cấp Vương liên tục bảo vệ thì khó mà an toàn sống xót rời khỏi được.
Dưới sự hậu thuẫn của Dương Tuấn Vũ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tò mò nhìn thứ không gian tối đen như mực, thi thoảng lại nổi lên từng tầng gợn sóng mang theo áp lực khiến người ta rợn tóc gáy.
Chẳng biết qua bao lâu, ở cuối thông đạo đen kịt xuất hiện từng tia sáng ngày một rõ nét, mọi người biết đã tới đích, tất cả đều mang tâm trạng vô cùng hồi hộp, phấn khích.
Dương Tuấn Vũ cũng thế, cố kìm nén không nghĩ tới nhưng chẳng đêm nào hắn có thể ngủ ngon, hình bóng từng người thân đều in hằn vào suy nghĩ của hắn, nỗi nhớ cha mẹ, vợ, em gái, đồng nghiệp, bạn bè... Và giây phút này, mọi thứ lũ lượt đổ về, từng chuỗi kí ức hiện ngày một rõ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, miệng thì thào:
- Cuối cùng ... thì cũng được về nhà rồi. Mọi người ... nhất định phải khỏe đấy!
Nghĩ tới đó, hắn cố gắng thôi thúc thêm sức mạnh, đẩy nhanh quãng đường cuối cùng này.
Ở trong thông đạo tối đen một thời gian không ngắn, nên khi bị ánh sáng chói mắt bao trùm vẫn khiến họ phải nheo mắt một lúc mới nhìn rõ được cảnh vật xung quanh.
Đúng lúc này, Dương Tuấn Vũ sững sờ nói:
- Đây là đâu?
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan