Chương 152: Quyết Định Của Dương Tuấn Vũ
05/05/2025
10
9.0
Chương 152: Quyết Định Của Dương Tuấn Vũ
Bên kia, Greed đã bắt đầu tiến hành tiếp công việc nhàm chán nhưng man rợ của mình: Tự vặn từng khối xương sống, vắt ra một giọt Huyết tủy xanh biếc vào miệng Họa Y.
Sau khi vặn hết tám đốt sống còn lại vào miệng người nọ, hắn kiệt sức ngồi thở dốc, nhắm mắt hồi phục. Greed hoàn toàn không làm bộ, hắn mặc dù mệnh danh bất tử nhưng cũng biết mệt. Vừa phải mất rất nhiều năng lượng hồi phục lại xương sống, và thứ Thần Huyết mỗi năm cũng chỉ sinh ra được một giọt được hắn dồn vào từng đốt sống, nơi cứng rắn nhất trong cơ thể hắn. Cũng chính vì bảo vệ tuyệt đối như thế, cho nên việc vặn nát từng khối xương ấy cần đòi hỏi rất nhiều sức mạnh, không mệt mới là lạ.
Giờ này mọi người đã biết thêm về năng lực của Greed, và đồng thời cũng khinh bỉ với lời đồn đại trong thiên hạ. Máu Greed đúng là có thể cải tử hoàn sinh, nhưng phải là thứ máu xanh kì dị ấy, không phải máu đỏ bình thường trong người hắn. Mà cái giá phải trả dù nghe đơn giản nhưng có lẽ chẳng mấy ai khiến hắn hứng thú buông lời trao đổi.
Một tia sinh mệnh đúng là đã hình thành trong cơ thể của Minh Châu, Dương Tuấn Vũ mừng rõ, hắn lập tức dùng năng lực mới học được từ Hắc Quỷ để phong bế hoàn toàn sự thất thoát sinh mệnh của nàng. Thực ra khi đó, Hắc Quỷ chưa hoàn toàn chiếm lĩnh thân thể của Dương Tuấn Vũ, và hắn vẫn duy trì được một tia ý thức thanh tỉnh nên có thể học hỏi và nắm bắt được một phần bản lĩnh của thứ hắc ám kia.
Đây cũng chính là cách mà hắn luyện tập khi còn nhốt mình trên đỉnh tháp ở Diệt Thiên, không thể không nói, lợi dụng được Hắc Quỷ, hắn đã phát hiện ra không ít kỹ năng chiến đấu và kiến thức về không gian. Vì lẽ đó, hắn mới làm ra được một loạt hành động khác thường từ khi tỉnh lại.
- Hảo thủ đoạn!
Greed giơ ngón tay cái thật lòng khen ngợi, hắn không nghĩ đối phương thật sự có thể phong ấn hoàn toàn một chút sinh mệnh yếu ớt kia. Chỉ là e rằng cũng chỉ tới mức như vậy, thứ cứu được người này sợ rằng không hề tồn tại. Mộc Tâm? Greed vừa nghĩ thế đã lắc đầu.
Là một kẻ sống lâu thành tinh, có thứ truyền thuyết nào hắn chưa từng nghe, mà nổi tiếng trong số đó chính là Mộc Tâm. Hắn đã từng tìm, tìm kiếm không biết bao nhiêu năm tháng nhưng không có một chút manh mối nào, cho nên hắn dám chắc loại đồ vật thần kì này chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của một tên khốn kiếp nào nhân lúc rảnh rỗi đem ra bịp người mà thôi.
- Ngươi định thế nào?
Greed đã hồi phục được kha khá, tay khoanh trước ngực, đứng dậy hiếu kì hỏi.
Dương Tuấn Vũ cũng không giấu, vì có giấu thì trước sau họ cũng sẽ biết được. Mắt nhìn về nơi xa, hắn nói:
- Rời đi.
- Rời đi? Đi đâu?
Greed vuốt cằm nhìn theo hướng đó.
- Ở đâu thì về đó. Các ngươi cũng biết ta không thuộc về thế giới này.
Mọi người nghe vậy tinh thần có chút chấn động. Những việc hắn làm hoàn toàn có thể che mắt nhiều người ở ngoài kia, nhưng Thập Giới luôn có thủ đoạn của riêng mình nên biết rõ mấy năm tới đây hắn đã làm ra những gì.
Nếu ở lại, hắn không chỉ khẳng định vững chắc ngôi Vương, mà còn có thể xưng hùng xưng bá một cõi rộng lớn trong vùng Zero này. Chưa kể hiện giờ sức mạnh hắn đã thay đổi lớn, việc này lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
- Ngươi không tiếc chứ?
Greed nhướng mày nói nhưng không hề có chút lo lắng. Hắn cũng không sợ đối phương chạy trốn quỵt nợ.
- Không! Nơi này không có cuộc sống mà ta muốn, cũng không có thứ để ta luyến tiếc. Còn về việc lão Yon đã từng nói tới, nếu ngày đó thực sự tới, ta sẽ đứng cùng các ngươi chống đỡ.
Faith nghe hắn không vì sư phụ mất đi mà chối bỏ trách nhiệm thì tâm tình tốt hơn nhiều, mỹ mâu nhìn hắn có phần thuận mắt hơn không ít.
- Tùy ngươi. Có điều bầu trời Zero sắp đổi, cuộc sống sẽ sôi động hơn rất nhiều.
Greed liếm môi, cười dài.
Mọi người xung quanh nghe hắn nói, chiến ý sôi trào. Việc Mad đã nắm hoàn toàn binh quyền trong tay, dù Faith hiện tại cũng không thể cứng rắn chống đối được, Thập Giới, không, Cửu Giới sẽ thống nhất là chuyện ai cũng nhìn ra được. Và đặc biệt, sau trận chiến kinh thiên này, Thần Kiếm đã lọt vào tay Mad, không cần nghĩ cũng biết hắn sắp tạo ra một hồi tranh đoạt thiên hạ, kiếm tới tay, máu đổ thành sông là điều chắc chắn.
Dương Tuấn Vũ không quá quan tâm, ở nơi này kẻ mạnh thống trị là điều tất yếu, chẳng qua xưa nay luôn tồn tại nhiều mối nguy hiểm từ các cao thủ khiến họ tạm thời ẩn nhẫn, nuôi dưỡng sức mạnh. Nhưng sự cân bằng đã bị cuộc chiến này phá vỡ, bốn cao thủ cấp Đế đ·ã c·hết. Họa Khang suy yếu ẩn tàng không nói, Yon và vợ chồng Họa Viễn Cực- Tôn Khiết xưa nay đều nổi danh một cõi, giờ c·hết đi, đủ biết thiên hạ sẽ đại loạn.
Hắn cũng không lo cho đám người Idle, Faith hay Gray, bọn họ đều là cao thủ đỉnh cấp, có trong tay các kĩ năng áp đảo quần hùng. Mà Mad dù đã từng vì Yon mà khó chịu nhưng chưa hẳn đã có thái độ đó đối với đám người từng là thuộc hạ của lão. Cứu Giới là vậy, dù trong có tranh đấu thế nào, bên ngoài họ vẫn dùng cách riêng của mình bảo vệ sự tôn nghiêm của tổ chức.
- Nếu ngươi đã quyết định như thế thì ta không cản.
Greed nói xong, tiện tay ném cho hắn một miếng ngọc bội hình mặt quỷ hai màu đen trắng.
- Đây là ngọc bội thân phận mới của Cửu Giới, khi có biến cố đặc biệt thì ngươi sẽ nhận được thông báo. Dù người có chấp nhận hay không thì một ngày vào Cứu Giới, cả đời sẽ là người Cửu Giới. Bình thường các vị Vương đều không phải làm gì cho tổ chức, nhưng khi có sự đe dọa tới tồn vong của tổ chức, ngươi phải có trách nhiệm xuất hiện trợ lực.
- Được!
Dương Tuấn Vũ không từ chối. Hắn biết mình có từ chối thì kết quả cũng chẳng khác gì. Dứt khoát nhận lấy đeo vào bên hông, chỉ như vậy hắn mới có thể thoải mái rời đi.
Những người khác thấy vậy thì gật đầu, Greed bước vào thông đạo mà Faith vừa tạo thành đi thẳng, Arro toát ra địch ý nồng đậm với Dương Tuấn Vũ nhưng cũng chỉ là địch ý mà không có ý định chiến đấu, hai tay cầm hai nửa của Lus nhấc lên, ném hắn vào thông đạo tối om, rồi người cũng bước vào biến mất.
Envy hừ một tiếng khó chịu là người đã vào trong cánh cửa đó đầu tiên rồi, Gray chắp tay nói tiếng cáo từ, Faith ánh mắt phức tạp nhìn hắn, tay lấy ra một miếng ngọc bội cổ xưa đặt vào người hắn:
- Đây là tâm đắc về nghiên cứu không gian mà sư phụ đã làm, ta đã học qua hết rồi, ngươi vừa mới tiếp xúc với thứ này, nếu muốn thành thạo thì cần rất nhiều thời gian. Đồ này vốn không thể truyền ra ngoài, nhưng ngài đã vì ngươi mà không tiếc tính mạng, dù ngươi không nhận ông ấy làm thầy thì cũng có tư cách giữ nó.
Nói xong Faith vội bước vào thông đạo, trong lúc cô đi, Dương Tuấn Vũ cảm nhận rõ cô đang khóc, đương nhiên không phải vì hắn, mà là vì thương tâm cho người thầy đã mất của mình. Nắm chặt miếng ngọc bội in hình chữ “Pháp” trong tay, hắn thầm hứa sẽ không phụ sự kì vọng mà lão Yon mang lại.
Idle nhìn Aiko đang dần hồi phục trong lòng của Dương Tuấn Vũ, hắn bình tâm lại rất nhiều. Bước tới, vỗ vai, hắn nói:
- Cô ấy giao cho ngươi. Nhớ! Tuyệt đối không thể để nó làm vậy một lần nữa! Nếu còn sự tình này xảy ra, ngươi chờ c·hết đi!
Dương Tuấn Vũ gật đầu cười, ánh mắt nhìn xuống cô gái nhỏ ngốc nghếch ấy với ánh mắt đầy yêu thương:
- Yên tâm, nếu c·hết, ta sẽ là n·gười c·hết trước.
Idle rút chiếc tiêu bên hông, vật đã theo hắn từ bao giờ hắn cũng không rõ nữa, chỉ biết lòng hắn để có thể bình yên là khi cầm nó thổi lên một khúc tiêu, giờ đây hắn lấy nó ra đặt vào bàn tay của Rin, khẽ nói giống như sợ làm cô gái nhỏ tỉnh giấc:
- Aiko, em phải sống thật tốt. Nếu hắn bắt nạt em, anh sẽ xuất hiện g·iết c·hết hắn.
Dương Tuấn Vũ giở khóc giở cười, nhưng kẻ này là người hắn vô cùng kính trọng. Mấy ai có thể vì em gái làm được những điều vĩ đại như hắn.
Nhìn cô yên bình thở đều đều trong ngực Dương Tuấn Vũ, Idle chợt nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, có lẽ trong cuộc sống tắm máu qua ngày của hắn, chỉ có khi ở bên cạnh cô, hắn mới để lộ ra sự yếu đuối và cưng chiều như vậy.
- Bảo trọng!
Idle quay đầu bước đi.
- Đợi đã.
Dương Tuấn Vũ hô lên, hắn chợt nhớ ra một đồ vật.
Idle quay lại nhìn hắn khó hiểu:
- Nhận lấy!
Một khối hắc cầm ném qua, Idle vừa cảm nhận được lập tức giật nảy người, tam kiếm cũng đã rút ra, suýt chút nữa đại chiêu cũng chém xuống, điều này cho thấy hắn phản xạ kinh người thế nào.
Chỉ là khi khối cầu bay tới gần, hắn chợt bình tâm lại, kiếm chẳng biết từ khi nào đã trở lại bao, một tay giơ lên đón đỡ. Nhìn khối cầu đen bóng trong tay, hắn chưa kịp hỏi Dương Tuấn Vũ đã nói:
- Là thứ năng lượng hắc ám kết tinh, rất phù hợp để nâng cao năng lực của anh và thanh Asura.
Đúng như hắn nói, đồ vật này chính là hắn thành công phong ấn được khi đẩy lùi Hắc Quỷ ra khỏi cơ thể, cộng với một phần lấy từ quan tài hắc ám Diệp Minh Châu đã từng nằm.
- Tốt!
Idle gật đầu nhận lấy, nói xong hắn tiếp bước vào thông đạo, tới khi cánh cửa đen kịt biến mất, Dương Tuấn Vũ mới lắc đầu cười. Hắn hiểu, giữa đàn ông với nhau không cần quá nhiều lời, càng không cần nói tiếng cảm ơn, nếu nói lại khiến đối phương cảm thấy không được tôn trọng.
Dương Tuấn Vũ ngồi xuống tập trung chữa trị hoàn toàn cho Rin, còn Diệp Minh Châu thì đã được hắn đưa vào một vùng không gian đặc biệt, đây cũng là chiêu học được từ Hắc Quỷ, hiện giờ đương nhiên phải đem ra dùng.
Rin tỉnh lại, sờ khắp người hắn mấy lần, cho tới khi phát hiện hắn khỏe mạnh hoàn toàn, tinh thần tỉnh táo không bị thứ tà ác kia q·uấy r·ối thì mới thở phào yên tâm, rồi ôm hắn khóc lớn một trận. Mãi sau mệt quá, cô mới tựa vào lòng hắn ngủ th·iếp đi.
Dương Tuấn Vũ vuốt ve gò má xinh đẹp, khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm. Từ lúc tới Zero, vượt qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng tới giờ hắn mới đúng nghĩa yên lòng một chút.
Nhắm mắt dưỡng thần, hồi phục sức mạnh hoàn toàn, hắn mở mắt, toàn thân khí thế thu vào trong, nhìn qua trông hắn chẳng khác nào một người hoàn toàn bình thường. Nhưng chỉ có Dương Tuấn Vũ và cô nàng Triệu Cơ mới biết hắn đã đạt được một nguồn sức mạnh mới, thứ sức mạnh này không chỉ đơn giản như bề ngoài mà đám người Faith và Greed nhìn ra.
Trái tim bao lâu nay tưởng chừng không thể có chút thay đổi nào kể từ sau biến cố ngày đó trên biển, thì nay dưới áp lực và đau đớn tột cùng khi nhìn thấy Rin suýt nữa m·ất m·ạng đã khiến nó một lần nữa như sống lại. Thứ máu màu hoàng kim, sáng chói đang chảy trong cơ thể hắn, đem theo một nguồn năng lượng khổng lồ kì dị, từng giây từng phút đang khiến toàn bộ tế bào thay đổi về chất.
Một thứ sức mạnh kinh người đang dần hình thành, Dương Tuấn Vũ và Triệu Cơ càng quan sát, càng tìm hiểu thì càng kh·iếp sợ.
Không biết sau bao nhiêu lâu, hắn mở mắt ra, Rin đang đứng trước mặt hắn, thần thái có chút thở phào do lo lắng được gỡ bỏ, một mùi thịt nướng thơm nức lọt vào mũi hắn. Dương Tuấn Vũ cười tiếp nhận khối thịt lớn, miệng cắn một miếng to:
- Thật ngon!
Rin cười híp mắt ôm lấy hắn.
Qua một hồi ăn uống, hắn lựa lời rồi nói:
- Anh sắp đi.
- Em đi cùng anh.
Rin nói mà không cần một giây suy nghĩ.
- Ừ.
Dương Tuấn Vũ hơi ngạc nhiên nhưng lòng nhanh chóng ấm áp, hắn cũng sợ cô gái nhỏ lưu luyến gia đình mà không muốn cùng hắn bước ra thế giới kia, nơi mà một người như cô chưa hẳn đã thích. Vì nói thế nào đi nữa, Rin từ nhỏ đã sinh ra, lớn lên, trải qua đủ niềm vui lẫn đau buồn.
Ở đây có mọi thứ ký ức thuộc về cô, vậy mà khi hắn nói rời đi, cô dứt khoát làm ra lựa chọn, không cần hỏi đi đâu, chẳng cần biết nơi đó thế nào, cô vẫn quyết tâm đi theo hắn. Có một người sẵn sàng vì mình làm mọi thứ, yêu mình tới như vậy, Dương Tuấn Vũ còn đòi hỏi gì nữa.
- Đi thôi.
Nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấy, hắn tiện tay mở ra một thông đạo hư không mà chẳng cần qua bước niệm phép. Thuật không gian của hắn khác với ma pháp mà lão Yon và Faith vẫn nghiên cứu, tuy vậy, không thể không nhắc tới những kinh nghiệm cực kì quý báu từ khối ngọc bội chữ “Pháp” mà Faith đưa đã giúp hắn nhanh chóng làm quen và thành thục hơn lúc mới tỉnh lại rất nhiều.
Nếu Artemis ở đây lúc này, cô sẽ lập tức nhận ra loại thông đạo không gian này, tuy còn thô sơ nhưng đã có hình dạng giống khả năng “Thuấn di” (dịch chuyển tức thời trong một quãng ngắn) hay “Xé rách không gian” (dịch chuyển tức thời một quãng đường dài, tới cực dài) của thần nhân tộc Olympus họ.
Bên kia, Greed đã bắt đầu tiến hành tiếp công việc nhàm chán nhưng man rợ của mình: Tự vặn từng khối xương sống, vắt ra một giọt Huyết tủy xanh biếc vào miệng Họa Y.
Sau khi vặn hết tám đốt sống còn lại vào miệng người nọ, hắn kiệt sức ngồi thở dốc, nhắm mắt hồi phục. Greed hoàn toàn không làm bộ, hắn mặc dù mệnh danh bất tử nhưng cũng biết mệt. Vừa phải mất rất nhiều năng lượng hồi phục lại xương sống, và thứ Thần Huyết mỗi năm cũng chỉ sinh ra được một giọt được hắn dồn vào từng đốt sống, nơi cứng rắn nhất trong cơ thể hắn. Cũng chính vì bảo vệ tuyệt đối như thế, cho nên việc vặn nát từng khối xương ấy cần đòi hỏi rất nhiều sức mạnh, không mệt mới là lạ.
Giờ này mọi người đã biết thêm về năng lực của Greed, và đồng thời cũng khinh bỉ với lời đồn đại trong thiên hạ. Máu Greed đúng là có thể cải tử hoàn sinh, nhưng phải là thứ máu xanh kì dị ấy, không phải máu đỏ bình thường trong người hắn. Mà cái giá phải trả dù nghe đơn giản nhưng có lẽ chẳng mấy ai khiến hắn hứng thú buông lời trao đổi.
Một tia sinh mệnh đúng là đã hình thành trong cơ thể của Minh Châu, Dương Tuấn Vũ mừng rõ, hắn lập tức dùng năng lực mới học được từ Hắc Quỷ để phong bế hoàn toàn sự thất thoát sinh mệnh của nàng. Thực ra khi đó, Hắc Quỷ chưa hoàn toàn chiếm lĩnh thân thể của Dương Tuấn Vũ, và hắn vẫn duy trì được một tia ý thức thanh tỉnh nên có thể học hỏi và nắm bắt được một phần bản lĩnh của thứ hắc ám kia.
Đây cũng chính là cách mà hắn luyện tập khi còn nhốt mình trên đỉnh tháp ở Diệt Thiên, không thể không nói, lợi dụng được Hắc Quỷ, hắn đã phát hiện ra không ít kỹ năng chiến đấu và kiến thức về không gian. Vì lẽ đó, hắn mới làm ra được một loạt hành động khác thường từ khi tỉnh lại.
- Hảo thủ đoạn!
Greed giơ ngón tay cái thật lòng khen ngợi, hắn không nghĩ đối phương thật sự có thể phong ấn hoàn toàn một chút sinh mệnh yếu ớt kia. Chỉ là e rằng cũng chỉ tới mức như vậy, thứ cứu được người này sợ rằng không hề tồn tại. Mộc Tâm? Greed vừa nghĩ thế đã lắc đầu.
Là một kẻ sống lâu thành tinh, có thứ truyền thuyết nào hắn chưa từng nghe, mà nổi tiếng trong số đó chính là Mộc Tâm. Hắn đã từng tìm, tìm kiếm không biết bao nhiêu năm tháng nhưng không có một chút manh mối nào, cho nên hắn dám chắc loại đồ vật thần kì này chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của một tên khốn kiếp nào nhân lúc rảnh rỗi đem ra bịp người mà thôi.
- Ngươi định thế nào?
Greed đã hồi phục được kha khá, tay khoanh trước ngực, đứng dậy hiếu kì hỏi.
Dương Tuấn Vũ cũng không giấu, vì có giấu thì trước sau họ cũng sẽ biết được. Mắt nhìn về nơi xa, hắn nói:
- Rời đi.
- Rời đi? Đi đâu?
Greed vuốt cằm nhìn theo hướng đó.
- Ở đâu thì về đó. Các ngươi cũng biết ta không thuộc về thế giới này.
Mọi người nghe vậy tinh thần có chút chấn động. Những việc hắn làm hoàn toàn có thể che mắt nhiều người ở ngoài kia, nhưng Thập Giới luôn có thủ đoạn của riêng mình nên biết rõ mấy năm tới đây hắn đã làm ra những gì.
Nếu ở lại, hắn không chỉ khẳng định vững chắc ngôi Vương, mà còn có thể xưng hùng xưng bá một cõi rộng lớn trong vùng Zero này. Chưa kể hiện giờ sức mạnh hắn đã thay đổi lớn, việc này lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
- Ngươi không tiếc chứ?
Greed nhướng mày nói nhưng không hề có chút lo lắng. Hắn cũng không sợ đối phương chạy trốn quỵt nợ.
- Không! Nơi này không có cuộc sống mà ta muốn, cũng không có thứ để ta luyến tiếc. Còn về việc lão Yon đã từng nói tới, nếu ngày đó thực sự tới, ta sẽ đứng cùng các ngươi chống đỡ.
Faith nghe hắn không vì sư phụ mất đi mà chối bỏ trách nhiệm thì tâm tình tốt hơn nhiều, mỹ mâu nhìn hắn có phần thuận mắt hơn không ít.
- Tùy ngươi. Có điều bầu trời Zero sắp đổi, cuộc sống sẽ sôi động hơn rất nhiều.
Greed liếm môi, cười dài.
Mọi người xung quanh nghe hắn nói, chiến ý sôi trào. Việc Mad đã nắm hoàn toàn binh quyền trong tay, dù Faith hiện tại cũng không thể cứng rắn chống đối được, Thập Giới, không, Cửu Giới sẽ thống nhất là chuyện ai cũng nhìn ra được. Và đặc biệt, sau trận chiến kinh thiên này, Thần Kiếm đã lọt vào tay Mad, không cần nghĩ cũng biết hắn sắp tạo ra một hồi tranh đoạt thiên hạ, kiếm tới tay, máu đổ thành sông là điều chắc chắn.
Dương Tuấn Vũ không quá quan tâm, ở nơi này kẻ mạnh thống trị là điều tất yếu, chẳng qua xưa nay luôn tồn tại nhiều mối nguy hiểm từ các cao thủ khiến họ tạm thời ẩn nhẫn, nuôi dưỡng sức mạnh. Nhưng sự cân bằng đã bị cuộc chiến này phá vỡ, bốn cao thủ cấp Đế đ·ã c·hết. Họa Khang suy yếu ẩn tàng không nói, Yon và vợ chồng Họa Viễn Cực- Tôn Khiết xưa nay đều nổi danh một cõi, giờ c·hết đi, đủ biết thiên hạ sẽ đại loạn.
Hắn cũng không lo cho đám người Idle, Faith hay Gray, bọn họ đều là cao thủ đỉnh cấp, có trong tay các kĩ năng áp đảo quần hùng. Mà Mad dù đã từng vì Yon mà khó chịu nhưng chưa hẳn đã có thái độ đó đối với đám người từng là thuộc hạ của lão. Cứu Giới là vậy, dù trong có tranh đấu thế nào, bên ngoài họ vẫn dùng cách riêng của mình bảo vệ sự tôn nghiêm của tổ chức.
- Nếu ngươi đã quyết định như thế thì ta không cản.
Greed nói xong, tiện tay ném cho hắn một miếng ngọc bội hình mặt quỷ hai màu đen trắng.
- Đây là ngọc bội thân phận mới của Cửu Giới, khi có biến cố đặc biệt thì ngươi sẽ nhận được thông báo. Dù người có chấp nhận hay không thì một ngày vào Cứu Giới, cả đời sẽ là người Cửu Giới. Bình thường các vị Vương đều không phải làm gì cho tổ chức, nhưng khi có sự đe dọa tới tồn vong của tổ chức, ngươi phải có trách nhiệm xuất hiện trợ lực.
- Được!
Dương Tuấn Vũ không từ chối. Hắn biết mình có từ chối thì kết quả cũng chẳng khác gì. Dứt khoát nhận lấy đeo vào bên hông, chỉ như vậy hắn mới có thể thoải mái rời đi.
Những người khác thấy vậy thì gật đầu, Greed bước vào thông đạo mà Faith vừa tạo thành đi thẳng, Arro toát ra địch ý nồng đậm với Dương Tuấn Vũ nhưng cũng chỉ là địch ý mà không có ý định chiến đấu, hai tay cầm hai nửa của Lus nhấc lên, ném hắn vào thông đạo tối om, rồi người cũng bước vào biến mất.
Envy hừ một tiếng khó chịu là người đã vào trong cánh cửa đó đầu tiên rồi, Gray chắp tay nói tiếng cáo từ, Faith ánh mắt phức tạp nhìn hắn, tay lấy ra một miếng ngọc bội cổ xưa đặt vào người hắn:
- Đây là tâm đắc về nghiên cứu không gian mà sư phụ đã làm, ta đã học qua hết rồi, ngươi vừa mới tiếp xúc với thứ này, nếu muốn thành thạo thì cần rất nhiều thời gian. Đồ này vốn không thể truyền ra ngoài, nhưng ngài đã vì ngươi mà không tiếc tính mạng, dù ngươi không nhận ông ấy làm thầy thì cũng có tư cách giữ nó.
Nói xong Faith vội bước vào thông đạo, trong lúc cô đi, Dương Tuấn Vũ cảm nhận rõ cô đang khóc, đương nhiên không phải vì hắn, mà là vì thương tâm cho người thầy đã mất của mình. Nắm chặt miếng ngọc bội in hình chữ “Pháp” trong tay, hắn thầm hứa sẽ không phụ sự kì vọng mà lão Yon mang lại.
Idle nhìn Aiko đang dần hồi phục trong lòng của Dương Tuấn Vũ, hắn bình tâm lại rất nhiều. Bước tới, vỗ vai, hắn nói:
- Cô ấy giao cho ngươi. Nhớ! Tuyệt đối không thể để nó làm vậy một lần nữa! Nếu còn sự tình này xảy ra, ngươi chờ c·hết đi!
Dương Tuấn Vũ gật đầu cười, ánh mắt nhìn xuống cô gái nhỏ ngốc nghếch ấy với ánh mắt đầy yêu thương:
- Yên tâm, nếu c·hết, ta sẽ là n·gười c·hết trước.
Idle rút chiếc tiêu bên hông, vật đã theo hắn từ bao giờ hắn cũng không rõ nữa, chỉ biết lòng hắn để có thể bình yên là khi cầm nó thổi lên một khúc tiêu, giờ đây hắn lấy nó ra đặt vào bàn tay của Rin, khẽ nói giống như sợ làm cô gái nhỏ tỉnh giấc:
- Aiko, em phải sống thật tốt. Nếu hắn bắt nạt em, anh sẽ xuất hiện g·iết c·hết hắn.
Dương Tuấn Vũ giở khóc giở cười, nhưng kẻ này là người hắn vô cùng kính trọng. Mấy ai có thể vì em gái làm được những điều vĩ đại như hắn.
Nhìn cô yên bình thở đều đều trong ngực Dương Tuấn Vũ, Idle chợt nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, có lẽ trong cuộc sống tắm máu qua ngày của hắn, chỉ có khi ở bên cạnh cô, hắn mới để lộ ra sự yếu đuối và cưng chiều như vậy.
- Bảo trọng!
Idle quay đầu bước đi.
- Đợi đã.
Dương Tuấn Vũ hô lên, hắn chợt nhớ ra một đồ vật.
Idle quay lại nhìn hắn khó hiểu:
- Nhận lấy!
Một khối hắc cầm ném qua, Idle vừa cảm nhận được lập tức giật nảy người, tam kiếm cũng đã rút ra, suýt chút nữa đại chiêu cũng chém xuống, điều này cho thấy hắn phản xạ kinh người thế nào.
Chỉ là khi khối cầu bay tới gần, hắn chợt bình tâm lại, kiếm chẳng biết từ khi nào đã trở lại bao, một tay giơ lên đón đỡ. Nhìn khối cầu đen bóng trong tay, hắn chưa kịp hỏi Dương Tuấn Vũ đã nói:
- Là thứ năng lượng hắc ám kết tinh, rất phù hợp để nâng cao năng lực của anh và thanh Asura.
Đúng như hắn nói, đồ vật này chính là hắn thành công phong ấn được khi đẩy lùi Hắc Quỷ ra khỏi cơ thể, cộng với một phần lấy từ quan tài hắc ám Diệp Minh Châu đã từng nằm.
- Tốt!
Idle gật đầu nhận lấy, nói xong hắn tiếp bước vào thông đạo, tới khi cánh cửa đen kịt biến mất, Dương Tuấn Vũ mới lắc đầu cười. Hắn hiểu, giữa đàn ông với nhau không cần quá nhiều lời, càng không cần nói tiếng cảm ơn, nếu nói lại khiến đối phương cảm thấy không được tôn trọng.
Dương Tuấn Vũ ngồi xuống tập trung chữa trị hoàn toàn cho Rin, còn Diệp Minh Châu thì đã được hắn đưa vào một vùng không gian đặc biệt, đây cũng là chiêu học được từ Hắc Quỷ, hiện giờ đương nhiên phải đem ra dùng.
Rin tỉnh lại, sờ khắp người hắn mấy lần, cho tới khi phát hiện hắn khỏe mạnh hoàn toàn, tinh thần tỉnh táo không bị thứ tà ác kia q·uấy r·ối thì mới thở phào yên tâm, rồi ôm hắn khóc lớn một trận. Mãi sau mệt quá, cô mới tựa vào lòng hắn ngủ th·iếp đi.
Dương Tuấn Vũ vuốt ve gò má xinh đẹp, khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm. Từ lúc tới Zero, vượt qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng tới giờ hắn mới đúng nghĩa yên lòng một chút.
Nhắm mắt dưỡng thần, hồi phục sức mạnh hoàn toàn, hắn mở mắt, toàn thân khí thế thu vào trong, nhìn qua trông hắn chẳng khác nào một người hoàn toàn bình thường. Nhưng chỉ có Dương Tuấn Vũ và cô nàng Triệu Cơ mới biết hắn đã đạt được một nguồn sức mạnh mới, thứ sức mạnh này không chỉ đơn giản như bề ngoài mà đám người Faith và Greed nhìn ra.
Trái tim bao lâu nay tưởng chừng không thể có chút thay đổi nào kể từ sau biến cố ngày đó trên biển, thì nay dưới áp lực và đau đớn tột cùng khi nhìn thấy Rin suýt nữa m·ất m·ạng đã khiến nó một lần nữa như sống lại. Thứ máu màu hoàng kim, sáng chói đang chảy trong cơ thể hắn, đem theo một nguồn năng lượng khổng lồ kì dị, từng giây từng phút đang khiến toàn bộ tế bào thay đổi về chất.
Một thứ sức mạnh kinh người đang dần hình thành, Dương Tuấn Vũ và Triệu Cơ càng quan sát, càng tìm hiểu thì càng kh·iếp sợ.
Không biết sau bao nhiêu lâu, hắn mở mắt ra, Rin đang đứng trước mặt hắn, thần thái có chút thở phào do lo lắng được gỡ bỏ, một mùi thịt nướng thơm nức lọt vào mũi hắn. Dương Tuấn Vũ cười tiếp nhận khối thịt lớn, miệng cắn một miếng to:
- Thật ngon!
Rin cười híp mắt ôm lấy hắn.
Qua một hồi ăn uống, hắn lựa lời rồi nói:
- Anh sắp đi.
- Em đi cùng anh.
Rin nói mà không cần một giây suy nghĩ.
- Ừ.
Dương Tuấn Vũ hơi ngạc nhiên nhưng lòng nhanh chóng ấm áp, hắn cũng sợ cô gái nhỏ lưu luyến gia đình mà không muốn cùng hắn bước ra thế giới kia, nơi mà một người như cô chưa hẳn đã thích. Vì nói thế nào đi nữa, Rin từ nhỏ đã sinh ra, lớn lên, trải qua đủ niềm vui lẫn đau buồn.
Ở đây có mọi thứ ký ức thuộc về cô, vậy mà khi hắn nói rời đi, cô dứt khoát làm ra lựa chọn, không cần hỏi đi đâu, chẳng cần biết nơi đó thế nào, cô vẫn quyết tâm đi theo hắn. Có một người sẵn sàng vì mình làm mọi thứ, yêu mình tới như vậy, Dương Tuấn Vũ còn đòi hỏi gì nữa.
- Đi thôi.
Nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấy, hắn tiện tay mở ra một thông đạo hư không mà chẳng cần qua bước niệm phép. Thuật không gian của hắn khác với ma pháp mà lão Yon và Faith vẫn nghiên cứu, tuy vậy, không thể không nhắc tới những kinh nghiệm cực kì quý báu từ khối ngọc bội chữ “Pháp” mà Faith đưa đã giúp hắn nhanh chóng làm quen và thành thục hơn lúc mới tỉnh lại rất nhiều.
Nếu Artemis ở đây lúc này, cô sẽ lập tức nhận ra loại thông đạo không gian này, tuy còn thô sơ nhưng đã có hình dạng giống khả năng “Thuấn di” (dịch chuyển tức thời trong một quãng ngắn) hay “Xé rách không gian” (dịch chuyển tức thời một quãng đường dài, tới cực dài) của thần nhân tộc Olympus họ.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan