Chương 30: Giao Long Vương
27/04/2025
10
9.5
Chương 30: Giao Long Vương
Hai tháng tiến vào phần trung tâm Nam Hoang, vượt qua không biết bao nhiêu vạn dặm, cuối cùng ở một tiếp điểm lãnh địa Cơ gia cả hai thuận lợi vượt qua, chạy một mạch tiếp vài vạn dặm nữa.
- Chỗ này sao?
Đoàn Bình An đặt chân lên một cái sa mạc, xung quanh nóng gắt và chỉ có cát.
Ở một cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có một cái khu vực nhỏ có người sinh sống. Miễn cưỡng có thể gọi là thành trì, nhân số dưới một nghìn và đa số là những người muốn tiến gần Cổ Khoáng để đào nguyên lậu.
Nam Hoang càng đi sâu vào thì sẽ càng hoang vu, cây cối hầu như không thể phát triển được do khí hậu khắc nghiệt. Chỉ có các bộ lạc nhỏ chia ra nhau sinh sống. Có thể nói những bộ lạc này mới là chân chính dân bản địa ở Nam Hoang này.
Vừa đặt chân vào nơi thành trì cực nhỏ này thì liền có vài trăm đạo thần thức quét đến. Khi nhận ra Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch đều là Thượng Đạo tu sĩ liền có hơn ba trăm đạo thần thức ngay lập tức rút lại.
Lúc này cả hai đều đã thay đổi khuôn mặt. Đoàn Bình An bây giờ khuôn mặt đã bình thường hơn, nhìn vào chỉ có cảm giác tuấn mỹ nhưng không đến mức bị nhầm thành mỹ nhân. Nguyễn Thạch khuôn mặt có thay đổi chút ít, trông dữ dằn hơn, cộng thêm thân thể cường tráng vạm vỡ thì khá giống với người hay bị người lớn lấy danh mà dọa trẻ con.
Mỗi bước đi của cả hai người đều để lại nhiều ánh mắt quan sát, ở đây đều là "nguyên tặc" cạnh tranh rất cao vì chỗ họ khai thác trộm ít hoặc nhiều cũng liên quan đến tứ gia hay các môn phái thánh địa lớn.
Sâu bên trong Cổ Khoáng không ai hay thế lực nào dám tiến vào vì mỗi khi màn đêm buông xuống thì vài sinh vật quỷ dị từ bên trong đi xung quanh Cổ Khoáng. Người thấy hoặc bị điên hoặc bị biến thành vũng máu, c·hết một cách bí ẩn.
Mọi chuyện đều khá thuận lợi vì những người ở đây không ai có tu vi trên Phàm cảnh cả nên đều có nhường cho cả hai.
Đoàn Bình An giao ra nguyên thạch, cùng Nguyễn Thạch bước lên truyền tống trận. Ánh sáng lóe lên, không gian trước mắt hai người vặn vẹo rồi hóa đen, ít lâu sau liền vặn vẹo lần nữa rồi từ từ hiện ra khung cảnh. Mà dưới góc nhìn khác thì một cột sáng bắn thẳng lên trời, tạo ra vết nứt không gian, hai người bay vào rồi biến mất, để khi lần nữa từ trên cao hạ xuống đã là một nơi khác.
- Có chắc không vậy? Chẳng khác chỗ vừa nãy là bao.
Đoàn Bình An nói.
- Từ từ.
Nguyễn Thạch đáp, xong lấy ra một miếng ngọc màu xanh lá hình tròn khuyết.
"Răng rắc" không gian bắt đầu nứt vỡ, Nguyễn Thạch bước vào bên trong, Đoàn Bình An cũng theo ngay sau. Bên trong đây là một cái càn khôn khác, từ vùng sa mạc khô cằn trở thành một nơi đầy cây cối và sinh cơ.
- Giao Long Vương sắp đạt đến Bán Thánh, đây là không gian thuộc một cái Động Thiên của hắn, rộng khoảng bốn trăm vạn mẫu đất.
Nguyễn Thạch theo lời nói của lão giao long kia mà nhớ lại.
Mỗi tu sĩ Thiên cảnh đạt đến Thượng Thiên sẽ mở ra Động Thiên, mở được mười hai cái là đạt đến giới hạn. Muốn đột phá Thánh cảnh trở thành Thánh thì sẽ phải dùng mười hai Động Thiên xung kích mở ra. Thành thì trở thành Thánh, bại thì thân tử đạo tiêu.
Ở đây rộng lớn, là nơi Yêu tộc hay những người trung lập đến đây sinh sống, cũng là nơi dành cho những kẻ bị truy nã mà có giao tình với Giao Long Vương thì sẽ được trốn ở trong đây.
Động Thiên một khi khai triển ra hoặc phải mạnh mẽ công kích để mở ra hoặc là dùng biện pháp đặc biệt để xông vào cho nên trừ khi được chủ Động Thiên mời vào thì chẳng có gì có thể tìm được. Miếng ngọc màu xanh là một loại chìa khóa ủy quyền của Giao Long Vương nên mới có thể bước vào.
Cũng là miếng ngọc đó, bây giờ nó đang hiện ra một số hình ảnh. Là một vài thành trì Yêu tộc ở bên trong Động Thiên, cũng có nơi dành cho Nhân tộc. Nguyễn Thạch chọn một nơi, miếng ngọc sáng lên rồi bỗng nhiên được dịch chuyển đi, khi nhìn lại thì cả hai đang đứng trước một cổng thành to lớn.
- Đến gặp hắn một chút, ta chuyển lời từ lão giao long kia.
Nguyễn Thạch nói.
Đoàn Bình An gật đầu, cả hai bước vào. Lần đầu bước vào, nơi đây là một thành trì của Yêu tộc, có đủ loại hình dáng. Có yêu tinh xinh đẹp thu hút ánh mắt đang dạo bước. Có loài bò sát đi đứng hai chân, hai tay cầm v·ũ k·hí, thân thể cường tráng đứng khoanh tay nhìn Đoàn Bình An.
Chỉ nhìn Đoàn Bình An do hắn chưa tiếp xúc đến Yêu tộc nhiều, chưa từng ám mùi, còn chưa dính máu Yêu tộc nếu không thì sẽ bị những tên ở đây truy g·iết. Còn Nguyễn Thạch thì tu luyện công pháp Yêu tộc, cải tạo thân thể gần giống, còn sống chung một thời gian nên có thể coi như là bán yêu, không bị nhìn chằm chằm.
Cả hai đi nhanh, không dừng lại, một canh giờ sau đã đến nơi cần đến, một nơi rất to, chiếm đến một nửa thành trì này. Bốn chữ "Giao Long Vương Phủ" được mạ vàng và viết to treo lên nhìn rất hút mắt. Có một con cóc đã hóa hình một phần đang nằm ở ngoài canh cửa.
- Ê, ê...
Nguyễn Thạch tiến lại lay con cóc kia dậy.
- Tên nào? Ta đang ngủ, cút đi!
Con cóc bị làm phiền nên tức giận.
Nguyễn Thạch gân xanh nổi lên, hắn không giỏi giữ bình tĩnh nên cho một tát vào mặt con cóc kia khiến cho nó văng ra.
- Ái ui! Mẹ nhà ngươi! Ta...
Con cóc định làm gì nhưng nhìn ra miếng ngọc trên tay Nguyễn Thạch đang đưa ra liền cong người xuống.
- Ôi chao, ra là khác quý! Thất lễ thất lễ haha... Mời vào.
Con cóc già, cằm lại mọc râu trắng, thân nhỏ cao chỉ một mét trông thấp bé vô cùng.
Cánh cửa mở ra, Nguyễn Thạch tiến vào, Đoàn Bình An theo sau. Bên trong phủ lại là một cái thế giới khác nữa, đây chỉ là một thế giới nhỏ rộng vài mẫu đất.
- Giao Long Vương, ta đến có việc!
Nguyễn Thạch gào to nhưng trừ những Yêu tộc đang bất ngờ bên trong thì chẳng có chuyện gì cả.
- Giao Long Vương, Giao Long Vương... Mẹ nó, kệ đi.
- Alo, lão giao long đấy à? Ta đến rồi đây.
Nguyễn Thạch gọi thêm vài lần nhưng chẳng có gì nên bực bội. Hắn lấy ra miếng ngọc hình chữ nhật, như một chiếc điện thoại mà áp vào tai.
Bắc Vực, Giao Long Lão Điện. Lão giao long đang ngồi tĩnh tọa, chốc lão lại mở mắt ra, tay khẽ động cầm lấy miếng ngọc.
- À, rồi, ngươi thả tay ra đi, để ta.
Lão giao long nghe Nguyễn Thạch nói liền bình tĩnh.
Động Thiên của Giao Long Vương. Nguyễn Thạch buông tay ra, miếng ngọc không rơi xuống mà chậm rãi bay lên. Phía bên Bắc Vực, lão giao long hít vào một hơi.
- Giao long con! Ngươi ở đâu? Gia phụ đến sao không đón?
Âm vang cực lớn, trong giọng nói của lão giao long thì biết lão đang tức giận.
"Ầm" ở một tòa lâu nhỏ, một thân ảnh lao ra.
- Gia phụ! Ôi chao, xem ta này, lâu không gặp.
Thân ảnh tiến lại miếng ngọc, là Giao Long Vương kia.
- Ôi ôi, cháu ta, ngươi chơi lớn thật đấy! Nhân lúc ta ngủ say mà lén rời khỏi Bắc Vực tiến vào Nam Hoang ha. Đã vậy còn dám xưng Vương! Ta còn chưa dám đấy! Giao con c·hết tiệt, ta đang bao che cho ngươi đấy, Đại thời đại còn chưa đến đâu. Sống yên cho ta nhờ!
Lão giao long nói một tràng không ngắt chữ, mắng cho Giao Long Vương phải méo mặt. May mà chỉ có hắn nghe chứ không danh Vương của hắn sẽ bị hủy hoại.
Giao Long Vương dáng vẻ trung niên nhưng phát ra khí chất khác lạ, là thành giao từ rắn nên có vảy rắn ở tay, lưỡi vẫn là lưỡi rắn, còn lại như một con người. Y phục màu lục phấp phới theo gió thổi nhưng khuôn mặt méo mó khi bị mắng kia thì đã phá hủy cái khí chất.
Nghe giáo huấn xong Giao Long Vương nhìn xuống hai người Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch kia, hắn nhìn Nguyễn Thạch thì không có gì nhưng khi nhìn sang Đoàn Bình An lại có một chút chấn động nhỏ, một loại áp chế khó giải thích được.
- Các ngươi có thể ở lại đây hay rời đi thì tùy. Ngươi, nhỏ máu lên miếng ngọc này, nếu kẻ khác c·ướp lấy khi kích hoạt thì sẽ vỡ đấy nên cẩn thận.
Giao Long Vương nhìn xuống rồi lấy ra một miếng ngọc cùng loại với Nguyễn Thạch. Xong rồi quay trở lại tòa lâu nhỏ kia.
Hai tháng tiến vào phần trung tâm Nam Hoang, vượt qua không biết bao nhiêu vạn dặm, cuối cùng ở một tiếp điểm lãnh địa Cơ gia cả hai thuận lợi vượt qua, chạy một mạch tiếp vài vạn dặm nữa.
- Chỗ này sao?
Đoàn Bình An đặt chân lên một cái sa mạc, xung quanh nóng gắt và chỉ có cát.
Ở một cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có một cái khu vực nhỏ có người sinh sống. Miễn cưỡng có thể gọi là thành trì, nhân số dưới một nghìn và đa số là những người muốn tiến gần Cổ Khoáng để đào nguyên lậu.
Nam Hoang càng đi sâu vào thì sẽ càng hoang vu, cây cối hầu như không thể phát triển được do khí hậu khắc nghiệt. Chỉ có các bộ lạc nhỏ chia ra nhau sinh sống. Có thể nói những bộ lạc này mới là chân chính dân bản địa ở Nam Hoang này.
Vừa đặt chân vào nơi thành trì cực nhỏ này thì liền có vài trăm đạo thần thức quét đến. Khi nhận ra Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch đều là Thượng Đạo tu sĩ liền có hơn ba trăm đạo thần thức ngay lập tức rút lại.
Lúc này cả hai đều đã thay đổi khuôn mặt. Đoàn Bình An bây giờ khuôn mặt đã bình thường hơn, nhìn vào chỉ có cảm giác tuấn mỹ nhưng không đến mức bị nhầm thành mỹ nhân. Nguyễn Thạch khuôn mặt có thay đổi chút ít, trông dữ dằn hơn, cộng thêm thân thể cường tráng vạm vỡ thì khá giống với người hay bị người lớn lấy danh mà dọa trẻ con.
Mỗi bước đi của cả hai người đều để lại nhiều ánh mắt quan sát, ở đây đều là "nguyên tặc" cạnh tranh rất cao vì chỗ họ khai thác trộm ít hoặc nhiều cũng liên quan đến tứ gia hay các môn phái thánh địa lớn.
Sâu bên trong Cổ Khoáng không ai hay thế lực nào dám tiến vào vì mỗi khi màn đêm buông xuống thì vài sinh vật quỷ dị từ bên trong đi xung quanh Cổ Khoáng. Người thấy hoặc bị điên hoặc bị biến thành vũng máu, c·hết một cách bí ẩn.
Mọi chuyện đều khá thuận lợi vì những người ở đây không ai có tu vi trên Phàm cảnh cả nên đều có nhường cho cả hai.
Đoàn Bình An giao ra nguyên thạch, cùng Nguyễn Thạch bước lên truyền tống trận. Ánh sáng lóe lên, không gian trước mắt hai người vặn vẹo rồi hóa đen, ít lâu sau liền vặn vẹo lần nữa rồi từ từ hiện ra khung cảnh. Mà dưới góc nhìn khác thì một cột sáng bắn thẳng lên trời, tạo ra vết nứt không gian, hai người bay vào rồi biến mất, để khi lần nữa từ trên cao hạ xuống đã là một nơi khác.
- Có chắc không vậy? Chẳng khác chỗ vừa nãy là bao.
Đoàn Bình An nói.
- Từ từ.
Nguyễn Thạch đáp, xong lấy ra một miếng ngọc màu xanh lá hình tròn khuyết.
"Răng rắc" không gian bắt đầu nứt vỡ, Nguyễn Thạch bước vào bên trong, Đoàn Bình An cũng theo ngay sau. Bên trong đây là một cái càn khôn khác, từ vùng sa mạc khô cằn trở thành một nơi đầy cây cối và sinh cơ.
- Giao Long Vương sắp đạt đến Bán Thánh, đây là không gian thuộc một cái Động Thiên của hắn, rộng khoảng bốn trăm vạn mẫu đất.
Nguyễn Thạch theo lời nói của lão giao long kia mà nhớ lại.
Mỗi tu sĩ Thiên cảnh đạt đến Thượng Thiên sẽ mở ra Động Thiên, mở được mười hai cái là đạt đến giới hạn. Muốn đột phá Thánh cảnh trở thành Thánh thì sẽ phải dùng mười hai Động Thiên xung kích mở ra. Thành thì trở thành Thánh, bại thì thân tử đạo tiêu.
Ở đây rộng lớn, là nơi Yêu tộc hay những người trung lập đến đây sinh sống, cũng là nơi dành cho những kẻ bị truy nã mà có giao tình với Giao Long Vương thì sẽ được trốn ở trong đây.
Động Thiên một khi khai triển ra hoặc phải mạnh mẽ công kích để mở ra hoặc là dùng biện pháp đặc biệt để xông vào cho nên trừ khi được chủ Động Thiên mời vào thì chẳng có gì có thể tìm được. Miếng ngọc màu xanh là một loại chìa khóa ủy quyền của Giao Long Vương nên mới có thể bước vào.
Cũng là miếng ngọc đó, bây giờ nó đang hiện ra một số hình ảnh. Là một vài thành trì Yêu tộc ở bên trong Động Thiên, cũng có nơi dành cho Nhân tộc. Nguyễn Thạch chọn một nơi, miếng ngọc sáng lên rồi bỗng nhiên được dịch chuyển đi, khi nhìn lại thì cả hai đang đứng trước một cổng thành to lớn.
- Đến gặp hắn một chút, ta chuyển lời từ lão giao long kia.
Nguyễn Thạch nói.
Đoàn Bình An gật đầu, cả hai bước vào. Lần đầu bước vào, nơi đây là một thành trì của Yêu tộc, có đủ loại hình dáng. Có yêu tinh xinh đẹp thu hút ánh mắt đang dạo bước. Có loài bò sát đi đứng hai chân, hai tay cầm v·ũ k·hí, thân thể cường tráng đứng khoanh tay nhìn Đoàn Bình An.
Chỉ nhìn Đoàn Bình An do hắn chưa tiếp xúc đến Yêu tộc nhiều, chưa từng ám mùi, còn chưa dính máu Yêu tộc nếu không thì sẽ bị những tên ở đây truy g·iết. Còn Nguyễn Thạch thì tu luyện công pháp Yêu tộc, cải tạo thân thể gần giống, còn sống chung một thời gian nên có thể coi như là bán yêu, không bị nhìn chằm chằm.
Cả hai đi nhanh, không dừng lại, một canh giờ sau đã đến nơi cần đến, một nơi rất to, chiếm đến một nửa thành trì này. Bốn chữ "Giao Long Vương Phủ" được mạ vàng và viết to treo lên nhìn rất hút mắt. Có một con cóc đã hóa hình một phần đang nằm ở ngoài canh cửa.
- Ê, ê...
Nguyễn Thạch tiến lại lay con cóc kia dậy.
- Tên nào? Ta đang ngủ, cút đi!
Con cóc bị làm phiền nên tức giận.
Nguyễn Thạch gân xanh nổi lên, hắn không giỏi giữ bình tĩnh nên cho một tát vào mặt con cóc kia khiến cho nó văng ra.
- Ái ui! Mẹ nhà ngươi! Ta...
Con cóc định làm gì nhưng nhìn ra miếng ngọc trên tay Nguyễn Thạch đang đưa ra liền cong người xuống.
- Ôi chao, ra là khác quý! Thất lễ thất lễ haha... Mời vào.
Con cóc già, cằm lại mọc râu trắng, thân nhỏ cao chỉ một mét trông thấp bé vô cùng.
Cánh cửa mở ra, Nguyễn Thạch tiến vào, Đoàn Bình An theo sau. Bên trong phủ lại là một cái thế giới khác nữa, đây chỉ là một thế giới nhỏ rộng vài mẫu đất.
- Giao Long Vương, ta đến có việc!
Nguyễn Thạch gào to nhưng trừ những Yêu tộc đang bất ngờ bên trong thì chẳng có chuyện gì cả.
- Giao Long Vương, Giao Long Vương... Mẹ nó, kệ đi.
- Alo, lão giao long đấy à? Ta đến rồi đây.
Nguyễn Thạch gọi thêm vài lần nhưng chẳng có gì nên bực bội. Hắn lấy ra miếng ngọc hình chữ nhật, như một chiếc điện thoại mà áp vào tai.
Bắc Vực, Giao Long Lão Điện. Lão giao long đang ngồi tĩnh tọa, chốc lão lại mở mắt ra, tay khẽ động cầm lấy miếng ngọc.
- À, rồi, ngươi thả tay ra đi, để ta.
Lão giao long nghe Nguyễn Thạch nói liền bình tĩnh.
Động Thiên của Giao Long Vương. Nguyễn Thạch buông tay ra, miếng ngọc không rơi xuống mà chậm rãi bay lên. Phía bên Bắc Vực, lão giao long hít vào một hơi.
- Giao long con! Ngươi ở đâu? Gia phụ đến sao không đón?
Âm vang cực lớn, trong giọng nói của lão giao long thì biết lão đang tức giận.
"Ầm" ở một tòa lâu nhỏ, một thân ảnh lao ra.
- Gia phụ! Ôi chao, xem ta này, lâu không gặp.
Thân ảnh tiến lại miếng ngọc, là Giao Long Vương kia.
- Ôi ôi, cháu ta, ngươi chơi lớn thật đấy! Nhân lúc ta ngủ say mà lén rời khỏi Bắc Vực tiến vào Nam Hoang ha. Đã vậy còn dám xưng Vương! Ta còn chưa dám đấy! Giao con c·hết tiệt, ta đang bao che cho ngươi đấy, Đại thời đại còn chưa đến đâu. Sống yên cho ta nhờ!
Lão giao long nói một tràng không ngắt chữ, mắng cho Giao Long Vương phải méo mặt. May mà chỉ có hắn nghe chứ không danh Vương của hắn sẽ bị hủy hoại.
Giao Long Vương dáng vẻ trung niên nhưng phát ra khí chất khác lạ, là thành giao từ rắn nên có vảy rắn ở tay, lưỡi vẫn là lưỡi rắn, còn lại như một con người. Y phục màu lục phấp phới theo gió thổi nhưng khuôn mặt méo mó khi bị mắng kia thì đã phá hủy cái khí chất.
Nghe giáo huấn xong Giao Long Vương nhìn xuống hai người Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch kia, hắn nhìn Nguyễn Thạch thì không có gì nhưng khi nhìn sang Đoàn Bình An lại có một chút chấn động nhỏ, một loại áp chế khó giải thích được.
- Các ngươi có thể ở lại đây hay rời đi thì tùy. Ngươi, nhỏ máu lên miếng ngọc này, nếu kẻ khác c·ướp lấy khi kích hoạt thì sẽ vỡ đấy nên cẩn thận.
Giao Long Vương nhìn xuống rồi lấy ra một miếng ngọc cùng loại với Nguyễn Thạch. Xong rồi quay trở lại tòa lâu nhỏ kia.
Tiến độ: 100%
31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan