Chương 31: Quy tắc của Man tộc

27/04/2025 10 9.5
Chương 31: Quy tắc của Man tộc

Đoàn Bình An nhận lấy miếng ngọc, sau đó nhỏ một giọt máu vào, miếng ngọc khẽ rung rồi phát ra lục quang sau đó lặng lại. Đã nhận chủ và chỉ duy nhất Đoàn Bình An có thể sử dụng nó.

Cả hai không ở lâu, chỉ là Nguyễn Thạch có việc chuyển lời từ lão giao long đến Giao Long Vương này mà thôi. Đến khi hắn nói ra gân xanh Đoàn Bình An nổi lên, hắn theo từ phía đông đến sâu trong mảng lục địa này chỉ đổi lại cái cười của Nguyễn Thạch. Cả hai lại nổi ra trận chiến nhưng hiện tại do Đoàn Bình An đã chiến đấu qua một lần nên đã có chuẩn bị.

Phía Giao Long Vương, hắn đang thư thả nhưng cảm nhận được chấn động, dùng thần thức kiểm tra thì nhăn mặt lại, hai tên hậu bối mà gia phụ hắn nhờ chiếu cố lại đánh nhau, lại còn bên trong Động Thiên của hắn. May mắn cả hai chỉ là đỉnh phong Phàm cảnh tu sĩ nhỏ bé, không gây hại gì to lớn nên hắn chỉ cười khổ bỏ qua.

Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch phô ra chiêu thức đánh kéo dài vài trăm hiệp đấu, đến lúc dừng lại thì cả hai thấy bản thân đang đứng trước một trại nhỏ.

- Hừ hừ hừ...

Bên trong trại liền có kẻ cảm ứng được, ngay lập tức vài chục tên to con bước ra.

Hơi thở của Nhân tộc nhưng lại có thân thể cường tráng đáng sợ, cao trên hai mét, cả người xăm chi chít những hình thù. Cả hai người tỏa ra uy áp tu vi Thượng Đạo liền có kẻ phản ứng. Một người thân cao to, lại hai mét năm là ít, tóc đỏ rũ xuống bước ra.

- Hừ hừ hừ...

Tên đó chỉ Nguyễn Thạch rồi nói ngôn ngữ gì đó.

- Tên to con đó nói gì thế?

Nguyễn Thạch nghi vấn hỏi.

- Hừm...theo ta nghĩ là: ngươi, tên to con đầu óc ngu si kia đến đây đấu với ta một trận.

Đoàn Bình An sờ cằm nói.

- Ngươi dặm mắn thêm muối đúng không?

Nguyễn Thạch nghiến răng hỏi.
- Ừ.

Đoàn Bình An bình thản đáp.

Cả hai suýt nữa lại lao vào nhau, ngay lúc đó tên to con kia gào lên thật to, đập ngực rồi lấy ra cây chùy to lao về phía Nguyễn Thạch. Hắn thôi đôi co với Đoàn Bình An, xương cốt răng rắc mấy tiếng liền to lên, bắp thịt cũng vậy nhất thời to ngang tên tóc đỏ kia.

Nguyễn Thạch lấy ra Thiên Yêu Phủ, v·a c·hạm với cây chùy của tên kia. Chùy gỗ trông yếu ớt khi so với Thiên Yêu Phủ nhưng khi v·a c·hạm lại có thể đáng ngang cơ, thậm chí tay của Nguyễn Thạch có chút nhức.

"Keng" hai v·ũ k·hí va đập vào nhau, rồi cùng văng ra xa, nhưng cả hai không thèm đếm xỉa, trực tiếp lao vào ẩ·u đ·ả tay không. Từ đấm đá sang vật lộn, lại sang đấm đá. Đoàn Bình An đứng xa ra, không can ngăn mà tùy tiện ngồi xuống đất quan sát hai tên máu điên choảng nhau.

"Binh binh bốp bốp" tên kia đánh vào mặt của Nguyễn Thạch thì hắn cho một cú móc hàm, Nguyễn Thạch cho một cước thì tên kia cho một cùi chỏ vào họng. Cả hai vừa đánh vừa cười, dường như không nghiêm túc.

- Ô ô, ô ô...

Phía bên ngoài đã vây quanh thành một hình tròn, những người trong trại đều có tướng hao hao nhau, kể cả phụ nữ cũng đầy cơ bắp cường tráng. Tất cả đều vây lại xem cả hai đấu nhau, cùng hò hét cổ vũ.

"Ầm" Nguyễn Thạch suy cho cùng cũng có chút học nghệ, làm một cái khóa người rồi giữ đó, làm cho tên tóc đỏ kia nghẹt thở. Nhưng khi tên kia đang thở khì khì thì như có một sức mạnh cuồn cuộn bốc lên, tên đó ấy vậy mà nhấc bổng Nguyễn Thạch lên, sau đó xoay tại chỗ, vừa xoay tên đó vừa vung tay liên tục. Khi dừng lại thì Nguyễn Thạch đã có dấu hiệu choáng, tay nhẹ buông lỏng ra.

Chớp lấy thời cơ, tên kia cho một quyền thẳng vào mặt Nguyễn Thạch. Nhưng thay vì hắn ngã xuống thì tay lại bám chặt lại, chặt đến mức ngón tay đâm vào thịt của tên kia. Ánh mắt của Nguyễn Thạch kiên định nhìn thẳng vào ánh mắt của tên đó.

"Rắc" Nguyễn Thạch xoay người, xoắn thịt và xương của tên tóc đỏ kia khiến hắn phải gào lên đau đớn. Sau Nguyễn Thạch hạ người xuống, luồn lách qua những cú vung tay rồi đấm thẳng vào mặt tên kia, trả lại đấm khi nãy. Đấm này đã dùng toàn bộ lực đạo tích tục của Nguyễn Thạch, tên tóc đỏ kia ngã xuống.

- Hô, hô, hô...

Thay vì lao lên bảo vệ cho người của mình thì tất cả người vây quanh đều hô to, như là Nguyễn Thạch là người của họ vậy.

- Đánh hay lắm.
Một giọng nói vang lên. Nguyễn Thạch quay ra nhìn Đoàn Bình An nhưng hắn lắc đầu tỏ ý không phải.

- Ta công nhận ngươi, từ nay Man tộc sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa.

Tên tóc đỏ kia từ từ ngồi dậy, xương tay răng rắc kêu một cái liền hồi phục.

- Ta tên Man Cuồng, ngươi tên gì?

Man Cuồng đứng dậy, hỏi.

- Nguyễn Thạch, còn tên yểu điệu kia là Đoàn Bình An.

Nguyễn Thạch đáp xong chỉ tay về hướng Đoàn Bình An.

Đoàn Bình An liền nhăn mặt, muốn động thủ nhưng kiềm được.

- Ngươi thì đã được ta công nhận. Còn tên kia thì...theo quy tắc Man tộc thì hoặc là được tộc trưởng công nhận hoặc là đấu với toàn bộ nam nhân ở trong tộc.

Man Cuồng nói.

- Được, kêu hết ra đi!

Đoàn Bình An nói.

- Hahaha, được được, lên hết đi.

Man Cuồng chỉ có chiến đấu, nhận ra chiến ý của Đoàn Bình An liền hưng phấn vẫy tay.

Đoàn Bình An bóp tay kêu răng rắc, hắn muốn xả cơn giận liền nói ra ý muốn. Cũng như hắn muốn vượt xa Nguyễn Thạch.

- Đừng g·iết là được. Gãy tay hay gãy chân gì đó thì tùy ngươi. Man tộc chúng ta không chứa kẻ yếu đuối.
Man Cuồng ngồi trên ghế được chuẩn bị sẵn, ngồi lên nói.

Nguyễn Thạch thì khoanh tay đứng nhìn. Nhanh chóng liền có vài trăm nam nhân cơ thể to lớn bước ra. Man tộc mạnh mẽ nhưng lại thượng võ, chỉ cần đối thủ không chơi xấu thì tộc sẽ không chơi xấu.

Một võ đài đơn giản được dựng lên, Đoàn Bình An bước lên, một người phía bên kia cũng bước lên theo. Sau tiếng hô to cả hai lao vào nhau. Nhưng chỉ mười giây Đoàn Bình An đã đá văng tên đó ra, hai tay bị gãy.

- Ô ô...hô hô!

Phía dưới võ đài đều hô to, dành ánh mắt kính nể nhìn về phía Đoàn Bình An.

Kẻ thứ hai bước lên, liền tung ra một cước, nhưng Đoàn Bình An chỉ tóm lấy rồi bẻ gãy, quăng ra xa. Kẻ thứ ba bước lên, có chút kỹ thuật, cầm cự với Đoàn Bình An ba phút nhưng vẫn b·ị đ·ánh ra ngoài. Kẻ thứ tư đi lên, chiến đấu đầy hoang dã nhưng vẫn thượng võ cũng như không đánh vào chỗ hiểm, Đoàn Bình An cũng vậy nhưng kẻ đó chỉ được năm phút rồi cũng ngã xuống sàn đấu không thể đấu tiếp. Cứ thế vài trăm trận nữa, hai ngày sau tất cả đều công nhận Đoàn Bình An.

Đứng trên võ đài, y phục của Đoàn Bình An rách làm lộ thân trên, một thân thể của một thiếu niên mười hai tuổi nhưng rất săn chắc, lúc này hắn lộ ra khuôn mặt thật, một khuôn mặt mỹ nhân.

- Hay! Rất hay! Ngươi đã được công nhận. Bây giờ khắp Nam Hoang này đi đến bất kỳ bộ lạc nào khi giơ ra lệnh bài này thì sẽ được tộc trưởng bộ lạc đó xem là khác quý.

Man Cuồng vỗ tay rồi lấy ra hai cái lệnh bài bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo. Trên lệnh bài có chữ Man rất to, chiếm phần lớn mặt của lệnh bài.

Tối hôm ấy, Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch được cả bộ lạc mở tiệc chiêu đãi vì đã rất nhiều năm chưa có ai đánh thắng được tộc trưởng cũng như lấy một mình chiến thắng toàn bộ những thanh niên trai tráng của bộ lạc cả.

Man Cuồng là một trong số ít thổ dân có song ngữ, một là của bộ lạc một là để giao tiếp với các thế lực. Cũng như hắn tiết lộ bản thân đang bị truy nã gắt gao vì hay phá hủy các khu mỏ khai khoáng của các thế lực lớn.

- Chủ nhân chân chính của Nam Hoang đáng lý ra là chúng ta, nhưng từ trăm vạn năm trước nơi đây bắt đầu bị xâm lược, các con dân đa phần b·ị b·ắt đi đào nguyên. Hầy...

Man Cuồng nói xong thở dài.

Đoàn Bình An nghe rồi chỉ im lặng, hắn không thể lo hết được. Mạnh được yếu thua được đề cập từ khi con người có được sức mạnh.

Tàn tiệc, trong một căn liều vải, Đoàn Bình An đang ngồi thổ nạp, linh khí trong Động Thiên rất sung túc, như là vô hạn vậy. Cơ thể Đoàn Bình An bật hết công suất hấp thu từ nãy giờ nhưng linh khí xung quanh vẫn chưa cạn.

Hắn giờ là Thượng Đạo sơ kỳ, thực lực phải nói là gần như đứng đầu của Phàm cảnh. Tam đan điền của Đoàn Bình An biến hóa khác xa lúc trước, linh lực chuyển hóa nhanh hơn cũng như lưu trữ được nhiều hơn.
9.5
Tiến độ: 100% 31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025