Chương 26: Ẩu đả một phen
27/04/2025
10
9.5
Chương 26: Ẩu đả một phen
- Các ngươi ă·n c·ắp thứ gì hay sao mà chạy vội thế?
Thân ảnh chắn trước đường Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch đang bay.
- Mẹ nó! Ngươi là tên nào? Dám chặn đường Nguyễn gia ta!
Nguyễn Thạch tức giận. Từ lúc biết đánh nhau đến giờ chỉ có hắn chặn đường người khác chứ không phải bị người khác chặn đường.
- Cơ gia, Cơ Hoài.
Thanh niên đó kiêu ngạo giới thiệu. Hắn có loại kêu ngạo này là do bản thân vừa bước chân vào Thượng Đạo, pháp lực thăng tiến.
- Không biết. Đoàn Bình An, ngươi biết không?
Nguyễn Thạch ngoáy tai nói.
- Ta cũng chẳng biết.
Đoàn Bình An thì ngoái mũi đáp.
- Cái ngươi...!
Cơ Hoài nghiến răng, hắn cũng được coi là thiên tài Cơ tộc nhưng lại bị hai tên này tỏ vẻ coi thường.
"Ầm ầm" tuy tu vi là Thượng Đạo nhưng chung quy vẫn là một người trẻ tuổi, chọc một cái là liền điên máu lên t·ấn c·ông. Cơ Hoài tế ra thanh kiếm mà lao đến.
Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch lại bình chân như vại, chẳng quan tâm lắm nhưng cách mười bước liền có động. Đoàn Bình An xông lên đánh trước, người hạ thấp xuống né đi thanh kiếm chọt thẳng, tay phải dùng lực đấm móc lên cằm của Cơ Hoài làm cho hắn choáng nặng văng ra. Cơ Hoài vừa thoát khỏi cơn choáng liền nhìn thấy một cây rìu, một cây rìu to giáng xuống.
"Ầm" Cơ Hoài né được, nhưng vẫn bị mất một miếng thịt ngay bắp tay.
- A!
Hắn hét lên, đau đớn này không phải là không cảm nhận được.
Đoàn Bình An đánh ra đại thủ ấn kim sắc, cách không hạ sát. Cơ Hoài né ra, đánh ra Hư Không đại thủ ấn thoắt ẩn thoắt hiện. Tinh thần Đoàn Bình An căng lên, từng lỗ chân lông đều bật hết công suất mà cảm nhận xung quanh.
"Rầm" hắn cảm nhận được mà né đi, Hư Không đại thủ ấn kia đập xuống một phần đất, nơi đó thành hố to sâu vài trượng.
- Ta là Thượng Nhân chi đạo, đứng trên tất cả các phàm nhân như các ngươi!
Cơ Hoài đầu tóc rối bù, phần bắp tay mất một miếng thịt đến bây giờ chưa thể hồi phục, bị hai tên tiểu bối lệch một tiểu cảnh giới đánh đến tình trạng như thế này.
Đoàn Bình An được tẩy thân triệt để, uy lực thân thể lẫn pháp lực tăng cao hơn tu vi bản thân, có thể hình thành thế phạt tiên đánh vượt một tiểu cảnh. Nguyễn Thạch thì đập đi xây lại, được thừa hưởng Yêu Đế kinh tu hành nên cũng có thể hình thành thế phạt tiên.
- Hừ...một tên mỹ thiếu niên, một tên to con, há sao ta lại không g·iết được?
Cơ Hoài triệt để phát điên, là một trong số các thiên tài Cơ gia nhưng đạo tâm quá non trẻ nên bây giờ bắt đầu nói năng hàm hồ.
Mặt của Đoàn Bình An đen lại, tiếp đó là tràng cười của Nguyễn Thạch làm cho hắn tức điên. Nếu nữ nhân xinh đẹp gọi như vậy thì hắn còn châm chước cho qua nhưng một tên nam tử phách lối thì lại không.
Đoàn Bình An lao đến, né đi cú chém ngang của Cơ Hoài, thân pháp hạ thấp xuống, ngón cái khép vào, bốn ngón còn lại thẳng ra. Một cú chọc thẳng vào phần xương sườn của Cơ Hoài khiến cho hắn nhất thời vừa đau vừa khó thở, lại chẳng thể la lên. Đoàn Bình An chọc càng lúc càng sâu khiến cho Cơ Hoài không thể làm gì ngoài trừng rách con mắt nhìn Đoàn Bình An. Cuối cùng Đoàn Bình An nắm chặt lấy xương sườn, xách Cơ Hoài lên rồi ném qua cho Nguyễn Thạch.
Nguyễn Thạch tung ra cú đá thẳng vào cuống họng của Cơ Hoài, hắn văng xuống đất tạo thành một cái hố to. Hắn b·ị đ·ánh đến ngất đi.
- Cần xử luôn không?
Nguyễn Thạch hỏi Đoàn Bình An.
- Thôi, coi như bài học đầu đời cho hắn. Với lại đang trong lãnh địa Cơ gia, g·iết bây giờ không ổn.
Đoàn Bình An nói.
Hai người rời đi, chẳng quan tâm đến Cơ Hoài kia nữa, xem như qua đường tiện thể dạy dỗ một cái mà thôi.
- Đoàn Bình An, hình như cũng lâu rồi chúng ta chưa làm một trận nhỉ?
- Ừ, vậy đi.
Hai người chỉ nói qua nói lại mỗi người một câu liền tranh đua nhau mà ngự không bay đi.
"Ai đến trước sẽ chiếm tiên cơ" cả hai đều chung ý nghĩ.
Hai người chốc đã cách chỗ Cơ Hoài b·ị đ·ánh hơn vạn dặm, lúc này mặt trời đã lên, buổi sáng thắp lên ngọn lửa cho ngày mới. Một người ngồi đấy hô hấp tinh hoa buổi sáng sớm, lại thêm một người nữa đến, tay cầm chiến rìu ánh lên màu lục quang.
- Ngươi đến sớm quá nha.
Nguyễn Thạch nắm chặt cây rìu nói.
- Ô hô, giờ mới đến sao?
Đoàn Bình An từ thiền định mở mắt ra.
"Rầm" cây rìu được ném xuống, Nguyễn Thạch không nói nhiều mà trực tiếp động thủ. Đất đá văng tung tóe, khói bụi mịt mù, ngay sau đó mà một bàn tay đỡ lấy, cuối cùng rồi ném ngược trở lại.
Đoàn Bình An xông lên, song quyền uy lực tung ra. Nguyễn Thạch cũng tung ra song quyền tiếp lấy. Đoàn Bình An nhỉnh hơn nên nhanh chóng áp đảo, ép Nguyễn Thạch lại lấy ra chiến rìu chém đến.
"Ầm" đại thủ ấn kim sắc được Đoàn Bình An đánh ra, uy lực kinh người, Nguyễn Thạch né được một cái, đánh tan một cái. Nơi đại thủ ấn kia đánh xuống tạo thành một hố rất sâu.
"Keng" Nguyễn Thạch ép đến, chiến rìu vung ra bắt Đoàn Bình An phải đỡ lấy.
- Ngươi có nguyên liệu chế tạo rồi à?
Đoàn Bình An cảm nhận được uy lực bất ngờ của chiến rìu.
- Ừ, một loại mẫu kim hiếm có, ta đặt tên nó là Thiên Yêu Phủ.
Nguyễn Thạch đắc chí nói.
- Mẹ nó, ta đây sau này sẽ kiếm nguyên liệu cực hiếm. Vạn Vật Mẫu Khí càng tốt.
Đoàn Bình An bị huynh đệ của mình vượt mặt liền có chút hơn thua.
"Keng keng" Đoàn Bình An tung ra quyền lực mạnh mẽ, áp chế lại Thiên Yêu Phủ của Nguyễn Thạch. Găng tay tuy chỉ mới là hình thức ban đầu, chỉ là linh lực cô đọng đúc mà thành nhưng được gia cố bởi Bạch Ngân Viêm nên cũng có thể sánh vai với các binh khí thành hình khác.
Bạch Ngân Viêm bên ngoài cảm giác lạnh nhưng dính vào sẽ là nóng cực độ, một khi dính sẽ có cảm giác như sốt, bên ngoài lạnh bên trong nóng. Lại có thể thiêu đốt từ bên trong. Tuy vậy sẽ ít dùng để chiến đấu, đa phần được tận dụng luyện đan vì hỏa tính cân bằng của nó
- Này, này, này...ngươi định luyện chế lại cây Thiên Yêu Phủ của ta đấy à?
Nguyễn Thạch thốt lên, cây rìu của hắn có phần biến dạng đi đôi chút.
- Yên tâm, ta có kinh nghiệm.
Đoàn Bình An mắt không đảo, tim không đập loạn nói.
- Ta nhổ vào, mẹ nhà ngươi a. Từ yên tâm đó ta không nhận!
Nguyễn Thạch tức giận đáp.
Lần gần nhất Đoàn Bình An nói câu này là lúc hai người đang đi trong rừng núi, lần đó xém nữa cả hai bị lạc đường nên Nguyễn Thạch rất kỵ câu này thốt ra từ miệng của Đoàn Bình An.
- Ôi. Ta khổ quá mà, có lòng nhưng không ai nhận.
Đoàn Bình An thở dài.
"Ầm ầm" Nguyễn Thạch không nói nữa mà nhảy ra xa, dùng chiến rìu chém từ xa tạo ra sóng linh lực uy áp đến. Nơi nào sóng linh lực đi qua như bị một kích mà tạo nên vết chém rất sâu.
Đoàn Bình An không kém cạnh mà đánh ra đại thủ ấn kim sắc liên tục, làm cho không gian méo mó nhưng trả giá bằng linh lực sắp cạn, bèn hạ xuống đất.
Nguyễn Thạch thấy vậy ánh mắt liền sáng lên, tận dụng cơ hội liền liên tục đánh xuống. Đoàn Bình An chỉ có thể chạy mà tránh đi.
- Được rồi, ta thua.
Đoàn Bình An nói.
- Haha, tiểu An, ta thắng rồi.
Nguyễn Thạch đắc thắng giễu cợt.
Mặt Đoàn Bình An có chút đen lại. Tên này lại gọi hắn là tiểu An, nghe ngứa ngứa tai của hắn. Nữ nhân xinh đẹp gọi thì có thể.
Lúc hai người này đang chuyện trò thì nơi nào đó, Cơ Hoài đang từ từ tỉnh dậy từ cơn ngất.
- Ây da, Hoài Hoài, ngươi lại ngất ở đây à?
Cơ Thanh Thanh đi đến.
Cơ Thiên Hạo cũng đến, lúc nãy không thấy Cơ Hoài đâu liền nhanh chóng nghi hoặc mà rời đi, không ngờ tiểu ma nữ Cơ Thanh Thanh cũng đòi đi theo, hắn cũng đành cho theo. Đến đây thì thấy Cơ Hoài đang nằm la liệt ở đây.
Cơ Thiên Hạo là nhất đại thiên kiêu Cơ gia, được định là gia chủ tương lai nên từ nhỏ đã bắt đầu làm quen tư thái của gia chủ nên bây giờ trong lòng đang rất tức giận do tộc nhân b·ị đ·ánh nhưng ngoài mặc vẫn bảo trì tư thái không cảm xúc.
- Các ngươi ă·n c·ắp thứ gì hay sao mà chạy vội thế?
Thân ảnh chắn trước đường Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch đang bay.
- Mẹ nó! Ngươi là tên nào? Dám chặn đường Nguyễn gia ta!
Nguyễn Thạch tức giận. Từ lúc biết đánh nhau đến giờ chỉ có hắn chặn đường người khác chứ không phải bị người khác chặn đường.
- Cơ gia, Cơ Hoài.
Thanh niên đó kiêu ngạo giới thiệu. Hắn có loại kêu ngạo này là do bản thân vừa bước chân vào Thượng Đạo, pháp lực thăng tiến.
- Không biết. Đoàn Bình An, ngươi biết không?
Nguyễn Thạch ngoáy tai nói.
- Ta cũng chẳng biết.
Đoàn Bình An thì ngoái mũi đáp.
- Cái ngươi...!
Cơ Hoài nghiến răng, hắn cũng được coi là thiên tài Cơ tộc nhưng lại bị hai tên này tỏ vẻ coi thường.
"Ầm ầm" tuy tu vi là Thượng Đạo nhưng chung quy vẫn là một người trẻ tuổi, chọc một cái là liền điên máu lên t·ấn c·ông. Cơ Hoài tế ra thanh kiếm mà lao đến.
Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch lại bình chân như vại, chẳng quan tâm lắm nhưng cách mười bước liền có động. Đoàn Bình An xông lên đánh trước, người hạ thấp xuống né đi thanh kiếm chọt thẳng, tay phải dùng lực đấm móc lên cằm của Cơ Hoài làm cho hắn choáng nặng văng ra. Cơ Hoài vừa thoát khỏi cơn choáng liền nhìn thấy một cây rìu, một cây rìu to giáng xuống.
"Ầm" Cơ Hoài né được, nhưng vẫn bị mất một miếng thịt ngay bắp tay.
- A!
Hắn hét lên, đau đớn này không phải là không cảm nhận được.
Đoàn Bình An đánh ra đại thủ ấn kim sắc, cách không hạ sát. Cơ Hoài né ra, đánh ra Hư Không đại thủ ấn thoắt ẩn thoắt hiện. Tinh thần Đoàn Bình An căng lên, từng lỗ chân lông đều bật hết công suất mà cảm nhận xung quanh.
"Rầm" hắn cảm nhận được mà né đi, Hư Không đại thủ ấn kia đập xuống một phần đất, nơi đó thành hố to sâu vài trượng.
- Ta là Thượng Nhân chi đạo, đứng trên tất cả các phàm nhân như các ngươi!
Cơ Hoài đầu tóc rối bù, phần bắp tay mất một miếng thịt đến bây giờ chưa thể hồi phục, bị hai tên tiểu bối lệch một tiểu cảnh giới đánh đến tình trạng như thế này.
Đoàn Bình An được tẩy thân triệt để, uy lực thân thể lẫn pháp lực tăng cao hơn tu vi bản thân, có thể hình thành thế phạt tiên đánh vượt một tiểu cảnh. Nguyễn Thạch thì đập đi xây lại, được thừa hưởng Yêu Đế kinh tu hành nên cũng có thể hình thành thế phạt tiên.
- Hừ...một tên mỹ thiếu niên, một tên to con, há sao ta lại không g·iết được?
Cơ Hoài triệt để phát điên, là một trong số các thiên tài Cơ gia nhưng đạo tâm quá non trẻ nên bây giờ bắt đầu nói năng hàm hồ.
Mặt của Đoàn Bình An đen lại, tiếp đó là tràng cười của Nguyễn Thạch làm cho hắn tức điên. Nếu nữ nhân xinh đẹp gọi như vậy thì hắn còn châm chước cho qua nhưng một tên nam tử phách lối thì lại không.
Đoàn Bình An lao đến, né đi cú chém ngang của Cơ Hoài, thân pháp hạ thấp xuống, ngón cái khép vào, bốn ngón còn lại thẳng ra. Một cú chọc thẳng vào phần xương sườn của Cơ Hoài khiến cho hắn nhất thời vừa đau vừa khó thở, lại chẳng thể la lên. Đoàn Bình An chọc càng lúc càng sâu khiến cho Cơ Hoài không thể làm gì ngoài trừng rách con mắt nhìn Đoàn Bình An. Cuối cùng Đoàn Bình An nắm chặt lấy xương sườn, xách Cơ Hoài lên rồi ném qua cho Nguyễn Thạch.
Nguyễn Thạch tung ra cú đá thẳng vào cuống họng của Cơ Hoài, hắn văng xuống đất tạo thành một cái hố to. Hắn b·ị đ·ánh đến ngất đi.
- Cần xử luôn không?
Nguyễn Thạch hỏi Đoàn Bình An.
- Thôi, coi như bài học đầu đời cho hắn. Với lại đang trong lãnh địa Cơ gia, g·iết bây giờ không ổn.
Đoàn Bình An nói.
Hai người rời đi, chẳng quan tâm đến Cơ Hoài kia nữa, xem như qua đường tiện thể dạy dỗ một cái mà thôi.
- Đoàn Bình An, hình như cũng lâu rồi chúng ta chưa làm một trận nhỉ?
- Ừ, vậy đi.
Hai người chỉ nói qua nói lại mỗi người một câu liền tranh đua nhau mà ngự không bay đi.
"Ai đến trước sẽ chiếm tiên cơ" cả hai đều chung ý nghĩ.
Hai người chốc đã cách chỗ Cơ Hoài b·ị đ·ánh hơn vạn dặm, lúc này mặt trời đã lên, buổi sáng thắp lên ngọn lửa cho ngày mới. Một người ngồi đấy hô hấp tinh hoa buổi sáng sớm, lại thêm một người nữa đến, tay cầm chiến rìu ánh lên màu lục quang.
- Ngươi đến sớm quá nha.
Nguyễn Thạch nắm chặt cây rìu nói.
- Ô hô, giờ mới đến sao?
Đoàn Bình An từ thiền định mở mắt ra.
"Rầm" cây rìu được ném xuống, Nguyễn Thạch không nói nhiều mà trực tiếp động thủ. Đất đá văng tung tóe, khói bụi mịt mù, ngay sau đó mà một bàn tay đỡ lấy, cuối cùng rồi ném ngược trở lại.
Đoàn Bình An xông lên, song quyền uy lực tung ra. Nguyễn Thạch cũng tung ra song quyền tiếp lấy. Đoàn Bình An nhỉnh hơn nên nhanh chóng áp đảo, ép Nguyễn Thạch lại lấy ra chiến rìu chém đến.
"Ầm" đại thủ ấn kim sắc được Đoàn Bình An đánh ra, uy lực kinh người, Nguyễn Thạch né được một cái, đánh tan một cái. Nơi đại thủ ấn kia đánh xuống tạo thành một hố rất sâu.
"Keng" Nguyễn Thạch ép đến, chiến rìu vung ra bắt Đoàn Bình An phải đỡ lấy.
- Ngươi có nguyên liệu chế tạo rồi à?
Đoàn Bình An cảm nhận được uy lực bất ngờ của chiến rìu.
- Ừ, một loại mẫu kim hiếm có, ta đặt tên nó là Thiên Yêu Phủ.
Nguyễn Thạch đắc chí nói.
- Mẹ nó, ta đây sau này sẽ kiếm nguyên liệu cực hiếm. Vạn Vật Mẫu Khí càng tốt.
Đoàn Bình An bị huynh đệ của mình vượt mặt liền có chút hơn thua.
"Keng keng" Đoàn Bình An tung ra quyền lực mạnh mẽ, áp chế lại Thiên Yêu Phủ của Nguyễn Thạch. Găng tay tuy chỉ mới là hình thức ban đầu, chỉ là linh lực cô đọng đúc mà thành nhưng được gia cố bởi Bạch Ngân Viêm nên cũng có thể sánh vai với các binh khí thành hình khác.
Bạch Ngân Viêm bên ngoài cảm giác lạnh nhưng dính vào sẽ là nóng cực độ, một khi dính sẽ có cảm giác như sốt, bên ngoài lạnh bên trong nóng. Lại có thể thiêu đốt từ bên trong. Tuy vậy sẽ ít dùng để chiến đấu, đa phần được tận dụng luyện đan vì hỏa tính cân bằng của nó
- Này, này, này...ngươi định luyện chế lại cây Thiên Yêu Phủ của ta đấy à?
Nguyễn Thạch thốt lên, cây rìu của hắn có phần biến dạng đi đôi chút.
- Yên tâm, ta có kinh nghiệm.
Đoàn Bình An mắt không đảo, tim không đập loạn nói.
- Ta nhổ vào, mẹ nhà ngươi a. Từ yên tâm đó ta không nhận!
Nguyễn Thạch tức giận đáp.
Lần gần nhất Đoàn Bình An nói câu này là lúc hai người đang đi trong rừng núi, lần đó xém nữa cả hai bị lạc đường nên Nguyễn Thạch rất kỵ câu này thốt ra từ miệng của Đoàn Bình An.
- Ôi. Ta khổ quá mà, có lòng nhưng không ai nhận.
Đoàn Bình An thở dài.
"Ầm ầm" Nguyễn Thạch không nói nữa mà nhảy ra xa, dùng chiến rìu chém từ xa tạo ra sóng linh lực uy áp đến. Nơi nào sóng linh lực đi qua như bị một kích mà tạo nên vết chém rất sâu.
Đoàn Bình An không kém cạnh mà đánh ra đại thủ ấn kim sắc liên tục, làm cho không gian méo mó nhưng trả giá bằng linh lực sắp cạn, bèn hạ xuống đất.
Nguyễn Thạch thấy vậy ánh mắt liền sáng lên, tận dụng cơ hội liền liên tục đánh xuống. Đoàn Bình An chỉ có thể chạy mà tránh đi.
- Được rồi, ta thua.
Đoàn Bình An nói.
- Haha, tiểu An, ta thắng rồi.
Nguyễn Thạch đắc thắng giễu cợt.
Mặt Đoàn Bình An có chút đen lại. Tên này lại gọi hắn là tiểu An, nghe ngứa ngứa tai của hắn. Nữ nhân xinh đẹp gọi thì có thể.
Lúc hai người này đang chuyện trò thì nơi nào đó, Cơ Hoài đang từ từ tỉnh dậy từ cơn ngất.
- Ây da, Hoài Hoài, ngươi lại ngất ở đây à?
Cơ Thanh Thanh đi đến.
Cơ Thiên Hạo cũng đến, lúc nãy không thấy Cơ Hoài đâu liền nhanh chóng nghi hoặc mà rời đi, không ngờ tiểu ma nữ Cơ Thanh Thanh cũng đòi đi theo, hắn cũng đành cho theo. Đến đây thì thấy Cơ Hoài đang nằm la liệt ở đây.
Cơ Thiên Hạo là nhất đại thiên kiêu Cơ gia, được định là gia chủ tương lai nên từ nhỏ đã bắt đầu làm quen tư thái của gia chủ nên bây giờ trong lòng đang rất tức giận do tộc nhân b·ị đ·ánh nhưng ngoài mặc vẫn bảo trì tư thái không cảm xúc.
Tiến độ: 100%
31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan