Chương 27: Cơ gia truy sát

27/04/2025 10 9.5
Chương 27: Cơ gia truy sát

- Nói, ai đánh ngươi?

Cơ Thiên Hạo không giận mà uy nói.

- Một tên như mỹ nhân, một tên to con nhìn như Yêu tộc.

Cơ Hoài nói xong ánh mắt toát ra linh quang, hắn kích hoạt một cái thần thông nào đó mà chiếu ra hình ảnh hai người Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch.

- Là tên nhóc kia a!

Cơ Thanh Thanh bất ngờ, nàng không ngờ rằng tên nhìn như nữ tử yếu đuối kia lại có chiến lực như vậy.

Cơ Thiên Hạo thoáng nhíu mày lại, vừa lúc nãy Yêu tộc không đồng ý thỏa hiệp nên có chút xảy ra náo động. Ngọc Thủy công chúa cùng lão giao long kia bỏ đi, cũng như tỏ ý thù địch với tứ gia của Nam Hoang.

- Ngươi về vẽ lại chân dung hai tên này, ra lệnh t·ruy s·át.

Cơ Thiên Hạo lãnh đạm nói.

Cơ Thanh Thanh định nói gì đó nhưng nhìn ca ca của mình lúc nãy nhíu mày thì cũng im lặng. Nàng biết tên ca ca này mà tức giận thì không chỉ bạo phát bình thường mà là âm thầm. Đó là điểm đáng sợ nhất.

Thịnh hội đã kết thúc, lúc này mọi người ai về nhà nấy. Hắc gia, Tào gia, Vũ gia đều trở về. Bắc Vực Yêu tộc cự tuyệt trực tiếp rồi rời đi sớm nhất. Tây Thiên chư tăng đều theo đoàn vừa tụng kinh vừa đi. Đông Hải cũng trở về biển.

- Úi, tên tiểu tăng kia đâu?

Một vị cao tăng trong đoàn nhận ra.

- Không sao, để hắn tự do đi.

Thích Đại Đức ôn tồn nói.

Nghe như vậy chư tăng ai cũng nghe theo, không tản ra đi bắt sư tu hú Thích Tiểu Đức kia nữa.

- Tiểu thư, người vẫn còn nhìn về Nam Hoang kia sao?

Trong chiếc xe được giao long cấp thiên kéo đi, một nữ nhân đang ngồi thư thả ở đấy. Lúc này nàng ta có hai chiếc sừng rồng mọc ra, không che giấu.

- Ta có cảm giác, một cái cảm giác tìm ra người mà vị kia muốn tìm.

Long Nữ ở đây đều là người quen nên không giấu giếm thân phận long chủng thuần huyết của bản thân.
Người hầu hạ kế bên không nói gì, chỉ dám im lặng, bí mật về Long tộc không phải dành hạng người hầu này tranh luận.

- Công chúa, chúng ta cự tuyệt Cơ gia, quay lưng với Nam Hoang có quá lắm không? Để lại cho hậu nhân Yêu tộc một con đường.

Lúc này lão giao long cùng Ngọc Thủy đã rời khỏi thịnh hội từ lâu, sắp tiến vào Bắc Vực.

- Ta không bỏ hậu nhân Yêu tộc mà là lo cho Bắc Vực. Nơi đó vốn cũng từng là của Nhân tộc nhưng trăm vạn năm trước Yêu Đế đại nhân đã hạ xuống thiết lập cho Yêu tộc. Chỉ cần Bắc Vực còn thì Yêu tộc còn. Với lại hậu nhân giao long tự xưng vương của ngươi đang làm cường đạo ở Nam Hoang đấy. Coi như huấn luyện.

Ngọc Thủy không nhanh không chậm nói. Nàng toát ra vẻ cao nhưng không ngạo, vẫn có cảm giác gần gũi.

- Giao con c·hết tiệt.

Lão giao long thầm trách đứa cháu trai của mình.

Lúc này Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch vẫn chưa biết bản thân đang bị truy nã, chỉ là đang đi vào một tòa thành khá lớn. Lâu không gặp lại nên huynh đệ phải vừa so tài vừa so tửu lượng.

Do mới bắt đầu nên tờ giấy truy nã vẫn chưa đưa đến đây nên không ai phát giác. Nhanh chóng ở một tòa tửu lâu có hai thân ảnh đang ngồi.

Nguyễn Thạch do tu Yêu Đế kinh pháp nên có xu hướng Yêu hóa, nếu đem thân thể cao hai mét đầy cơ bắp này thì sẽ thu hút ánh nhìn nên Nguyễn Thạch đã dùng Chướng Nhãn pháp hóa lại một mét chín, cơ bắp đã thu nhỏ lại.

Nhất thời hai vò rượu lớn lâu năm, gà nướng, vịt quay, heo quay, thịt kho, cá kho, canh rau củ, đồ chua, cơm trắng được mang lên.

- Này này, ngươi có tiền không đó? Gọi nhiều thế làm gì?

Nguyễn Thạch thấy khá nhiều món nên khá sợ.

- Không sao, ta có tiền.

Đoàn Bình An nói xong móc ra năm viên nguyên thạch mà đưa cho tiểu nhị.

- Oa, lúc trước ngươi tằn tiện tích góp khó khăn thì bây giờ đưa tay là hai viên nguyên thạch a.

Nguyễn Thạch cảm khái.

Đoàn Bình An chỉ cười, nếu hắn mang ra hơn vạn nguyên thạch thì tên to con này sẽ đòi chia cho coi.

- Cạn chén.

Hai người lâu không ngồi lại cùng nhau nên bây giờ uống bù.

- Khà...thật nhớ mấy lon bia, lâu rồi chưa uống.
Nguyễn Thạch uống ngụm lớn rượu, nhất thời nhớ hương vị của bia.

- Có cồn là được rồi.

Đoàn Bình An nói.

- Ài, không biết chừng nào mới có thể trở về. Sau khi đến Bắc Vực, được tiếp cận Yêu Đế kinh thì ta có vài tia tuyệt vọng.

Nguyễn Thạch nói.

Hắn đập đi xây lại, tiếp cận Yêu Đế kinh, hiểu rõ hệ thống tu hành liền có cảm giác đường về nhà rất rất xa. Càng hiểu biết nhiều sẽ cảm giác bản thân càng nhỏ bé quả thật không sai, hắn cảm thấy vũ trụ vô biên này mà tìm được đường về nhà thì là khả ngộ bất cầu.

- Thoáng đi, chỉ cần cường đại là có thể.

Đoàn Bình An cũng không chắc đường về nhưng suy nghĩ rất thoáng liền khuyên Nguyễn Thạch.

Hắn không giống Nguyễn Thạch. Chẳng còn người thân, chẳng còn ai nữa, nếu chỉ có hắn đến đây thì chỉ lo cho huynh đệ của mình rồi cho là cơ duyên khó tìm mà khám phá thế giới này.

Nguyễn Thạch lại khác, hắn có em gái, qua một ngày thì lại càng lo thêm. Chấp niệm là em gái, tu hành cường đại trở về cũng vì em gái của mình.

- Đại gia tộc Cơ gia ra lệnh. Truy nã hai người, dáng hình như trong tranh vẽ!

Từ bên ngoài có một âm thanh to, được khuếch đại lên bằng thuật pháp.

Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch thoáng nhìn ra liền bất ngờ, cả hai đều y hệt như trong ảnh.

- Bình An, có khi nào chúng ta đánh tên họ Cơ đó không?

Nguyễn Thạch lúc này vẫn chưa biết Yêu tộc đã quay lưng với tứ gia, vẫn còn tin rằng là do đánh Cơ Hoài nhưng một phần là đúng.

- Trước mắt xử lý khuôn mặt cái đi.

Đoàn Bình An nói, chốc thi triển xương mặt thay đổi một cái, liền trở thành khuôn mặt khác.

Nguyễn Thạch cũng toát ra lục quang, chốc biến thành nam tử cân đối, không to lớn đầy cơ nữa.

Hai người rời khỏi tửu lâu, trên đường có nhiều Cơ gia môn nhân đang đi khắp nơi. Trên tường, cổng thành, bảng thông báo,... Khắp nơi đều có chân dung hai người.
- Ui, vẽ xấu quá, ta điển trai thế cơ mà.

Nguyễn Thạch sờ sờ cằm nói.

- Còn ngươi nè, tóc đen dài, mặt trắng như tuyết, môi hồng hài, ánh mắt to long lanh. Con mẹ nó, thằng vẽ chắc nhầm ngươi là nữ tử xinh đẹp nào đó à?

Nguyễn Thạch nhìn qua chân dung của Đoàn Bình An liền tức giận.

- Mẹ ngươi, ta làm gì ngươi? Mỹ thiếu niên a, không phải nữ!

Đoàn Bình An gân xanh nổi lên tức giận nói.

Hắn bây giờ dáng vóc mười hai tuổi. Bỏ qua lớp dịch dung thì đúng là xinh đẹp. Nếu cho hắn vài năm nữa thì sẽ lần nữa trưởng thành.

Cả hai lần nữa cãi nhau, bọn hắn đều chỉ dám dùng truyền âm. Sử dụng thủ pháp rung động trong linh khí biểu ra một tần số nhất định để mô phỏng âm thanh. Xém nữa đã đánh nhau nhưng kìm lại được.

- Ài, định ở đây đột phá. Bây giờ lại không được.

Đoàn Bình An thở dài.

- Xì, ta biết một nơi không kẻ nào dám động đến ngươi.

Nguyễn Thạch vỗ ngực nói.

- Chỗ nào?

Đoàn Bình An tò mò.

- Gần trung tâm Nam Hoang, cạnh Cổ Khoáng, địa bàn Giao Long Vương.

Nguyễn Thạch nói.

Cả hai nhanh chóng rời khỏi thành, định tìm nơi có truyền tống trận để tiết kiệm thời gian. Bây giờ hai người là nhân vật chính của nơi đây. Hai bức chân dung vừa lớn hơn mức bình thường vừa có ở nhiều nơi.

- Cơ Hoài chó c·hết, gặp lại không đánh nát người ta không phải Nguyễn Thạch.

Nguyễn Thạch nói.

Cơ Hoài từ khi được giao cho việc này liền hăng hái lạ kỳ, lại tốn nhiều tiền để thuê người dán khắp phía đông Nam Hoang này.

Bên trên tầng trời dạo này Cơ gia động khá nhiều, đa phần là dọn dẹp Yêu tộc, do Ngọc Thủy đã từ chối hợp tác nên cũng coi như là địch thủ. Nguyễn Thạch lúc này mới biết nên càng trốn sâu.

- Đợi ta cường đại lên ta sẽ đập hết các ngươi!

Nguyễn Thạch nói.

Cạnh đó Đoàn Bình An đang nhịn cười. Hắn biết tính của Nguyễn Thạch huynh đệ của mình, luôn lấy lực áp người nên gặp người mạnh hắn sẽ trốn. Theo Nguyễn Thạch nói thì trốn là chậm rãi chờ thời.
9.5
Tiến độ: 100% 31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025