Chương 25: Huynh đệ gặp lại

27/04/2025 10 9.5
Chương 25: Huynh đệ gặp lại

- Tiểu đệ, tiểu đệ, ngươi sao cứ im im thế?

Lúc này ma tăng đang ngồi uống rượu, nhìn thấy Đoàn Bình An không đếm xỉa đến mình liền cảm thấy bản thân không nổi bật.

- Gì? Ngươi vẫn còn ở đây?

Đoàn Bình An nhất thời không quan tâm, khi nhớ lại thì thấy ma tăng kia lại không rời đi.

- Ta tên Thích Tiểu Đức, ngươi tên gì?

Ma tăng kéo lại làm quen.

- Đoàn Bình An... Hả?

Đoàn Bình An định không trả lời nhưng miệng lại trả lời.

Hắn nhìn qua Thích Tiểu Đức, thấy tên đó đang tụng niệm gì đó.

- Mẹ ngươi tên sư tu hú! Lại dùng tiểu thuật dơ bẩn này!

Đoàn Bình An không nhịn được mà chửi.

Thích Tiểu Đức đang thi triển một tiểu thuật mê hoặc tâm trí. Chốc lại một cái đại thủ ấn gõ vào đầu của hắn khiến cho cái đầu trọc kia sưng vù lên. Lại thêm một cái đại thủ ấn nữa xuất ra, tóm lấy Thích Tiểu Đức lôi đi. Đương nhiên là che miệng của hắn lại, nếu không thì tên sư tu hú này sẽ vừa chửi vừa tụng nam mô sẽ làm bại hoại thanh danh Phật môn.

- Ô ô!

Thích Tiểu Đức bị kéo lại chỗ chư tăng kia, có vài người đánh hắn làm cho hắn la lên nhưng nhanh chóng một cái đại chung úp xuống, phong bế âm thanh ở đấy.

- Xì, đáng đời.

Đoàn Bình An cười nhẹ.

- Thấy nhóc rồi.

Vừa thoát một tên sư tu hú thì lại gặp thiếu nữ tinh ranh Cơ gia kia.

Đoàn Bình An nhanh chóng bỏ chén trà xuống mà chạy, tiện nghi hắn chiếm cũng đủ rồi, nếu bị phát hiện thì sẽ b·ị t·ruy s·át ngay. Cơ Thanh Thanh mỉm cười xuất ra đại thủ ấn muốn tóm lấy Đoàn Bình An nhưng hắn đã có kinh nghiệm. Ban đầu hắn không biết nên dễ b·ị b·ắt lấy nhưng bây giờ hắn trơn trượt mà len lỏi qua, tránh đi hết thảy. Cơ Thiên Hạo cũng âm thầm giúp cho Đoàn Bình An, hư không nứt ra, hắn liền đến một chỗ khác.

- Đại huynh!
Cơ Thanh Thanh cảm nhận được khí tức Hư Không thuật của gia tộc nên liền ánh mắt sâu sắc nhìn về phía huynh trưởng của mình.

Cơ Thiên Hạo chỉ mỉm cười nhìn lại, tỏ ra dáng vẻ vô tội nhưng lại làm cho Cơ Thanh Thanh tức muốn trấn áp ca ca của mình ngay nhưng nhịn được cũng như bản thân chẳng thể nào đánh thắng được huynh trưởng của mình.

- Cơ Thiên Hạo, xem ra ta nợ ngươi một cái ân tình.

Đoàn Bình An thoát được thiếu nữ kia nên có chút hảo cảm với Cơ Thiên Hạo.

- Tiểu đệ này, ta thấy ngươi có chút dáng vẻ của một người bạn.

Một âm thanh vang lên, Đoàn Bình An nhận ra là ai.

- Đáng tiếc lúc ta trở lại tìm thì biết tên đó đã biến mất.

Nguyễn Thạch tiến lại, nhìn thấy Đoàn Bình An bây giờ không nhận ra nhưng lại có cảm giác thân quen.

- Ài, ta cũng có một người bạn, hắn to con như ngươi vậy. Không biết khi nào mới gặp lại.

Đoàn Bình An không nhận thân ngay mà câu úp câu mở.

Nguyễn Thạch thấy vậy cũng muốn tỏ ra thông cảm nhưng câu sau liền đen mặt lại.

- Nếu lúc đó ta lấy dũng khí tỏ tình Thanh Mai thì tốt...ài.

Đoàn Bình An muốn chọc tên to con này một chút nên nói ra.

- Đáng lý ra phải nhận ra ngươi rồi! Tên chó này!

Nguyễn Thạch muốn động thân v·a c·hạm ngay nhưng nhịn được, chỉ dùng truyền âm.

- Mà sao ngươi lại như nhỏ đi vậy?

Nguyễn Thạch tiếp tục truyền âm.

- Cải lão hoàn đồng, giả heo ăn thịt hổ, hehe.

Đoàn Bình An truyền âm lại, không nhịn được cười.

- Chịu thua ngươi rồi nha, cái tính không đổi tí nào.

Nguyễn Thạch muốn phun ra ngụm trà nhưng nhịn được.
Hai người ngồi đó hàn huyên tâm sự rất lâu, có lúc nghiêm túc cũng có lúc cùng phì cười.

- Công chúa, lão nhân thấy tên nhóc con kia rất lạ, lại thâm sâu khó lường, có cần...

Lúc hai người đang vui vẻ nói cười thì bên chỗ Yêu tộc kia, lão giao long đang nheo mắt nhìn rồi hành lễ hỏi Ngọc Thủy.

- Thôi kệ cho hai người đó đi, với lại hắn được ấn ký Yêu Đế bám vào, trừ khi đạo thể tiêu tan, thần hồn tiêu tán thì mới mất đi. Cũng cho như là cho khuây khỏa.

Ngọc Thủy nhìn về Nguyễn Thạch rồi nói.

Lão giao long cũng chỉ có thể vâng lệnh. Ánh mắt của lão không nhìn về hướng Nguyễn Thạch nữa mà nhìn qua Đoàn Bình An đang ngồi kia. Lão cảm thấy có một loại áp chế khiến cho giao long cấp Bán Thánh như lão lại muốn quy phục. Lão giao long từ rắn hóa giao, vẫn giữ lại một vài bộ phận hình thái của sinh vật trước như lưỡi rắn, phần da ở tay.

Chân long thuần huyết từ xa xưa đã biến mất, truyền thuyết chín đứa con của rồng cũng không phải giả thuyết. Hoặc là cải tổ huyết mạch chạm đến á chân long hoặc tấn cấp Đại Đế mà hóa chân long, chỉ có hai cách đó mà thôi.

- Này, chút nữa thừa cơ trốn không? Ta biết công chúa Yêu tộc kia sẽ mắt nhắm mắt mở cho ta trốn đấy.

Nguyễn Thạch nói.

- Ô, ta tưởng chỗ Yêu tộc tu hành vui vẻ lắm chứ? Ban ngày tu hành ban đêm vui đùa với yêu tinh.

Đoàn Bình An nói.

- Thôi thôi, toàn là lão yêu quái cả, lần đầu đến Bắc Vực suýt nữa bị cho lên bàn mỗ lấy huyết mạch của ta đấy. Với lại yêu tinh ta chưa nhìn thấy bao giờ, chỉ có mỗi công chúa kia thôi.

Nguyễn Thạch lắc đầu nói, câu cuối dùng truyền âm.

Hai người lại lên kế hoạch trốn, không muốn dây dưa lâu ở đây. Nơi thịnh hội này toàn là những thiên kiêu, không có chỗ cho Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch. Ít nhất là bây giờ vì hai người đều tin rằng không lâu nữa thì sẽ vươn lên thành yêu nghiệt mà thôi. Đoàn Bình An có những tâm pháp tu hành ở Lạc Thiên Môn. Nguyễn Thạch lại thích hợp theo Yêu tộc nên không thiếu tâm pháp.

- Ể, định trốn sao? Cho ta theo được không?

Lúc này một tên đầu trọc, mặc Phật y nhưng miệng đầy rượu, ánh mắt gian xảo liếc qua liếc lại trông không khác gì k·ẻ g·ian giả làm nhà sư cả.

- Cút!

Cả Đoàn Bình An lẫn Nguyễn Thạch đều cùng hô, hai người đều bị tên trọc đầu tu hú này chọc đến tức điên.

- Ấy, đừng như thế. Tiểu tăng ta thấy có duyên với hai người các ngươi, nếu có thể...cho ta trốn theo với.
Thích Tiểu Đức vừa truyền âm vừa nhìn qua chỗ mấy lão cao tăng kia.

- A di đà phật. Thứ lỗi cho bần tăng.

Lúc này một lão cao tăng không từ xa kéo Thích Tiểu Đức lại mà trực tiếp tiến đến, xách tên đó mà rời đi, cũng không quên phong miệng lại để không cho Thích Tiểu Đức làm bại hoại thanh danh của Phật môn.

- Lão giao, đi thôi.

Lúc này Ngọc Thủy nhìn về hướng hai người mà mỉm cười, kéo lão giao long kia đi về hướng những thiên kiêu kia đang trò chuyện.

- Lúc này!

Nguyễn Thạch thấy vậy liền gật đầu nói.

Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch là bạn thân lâu năm, cũng như đã quá hiểu nhau nên chỉ cần ánh mắt cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì. Nhanh chóng cả hai đều nhanh bước đi, ra khỏi khu vực liền nhanh chóng phi hành, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy.

- Ấy, tên nhóc kia sao chạy rồi? Lạc Thiên Thiên Tôn. Tốn giấy mời của ta quá a!

Lúc này Lạc Nhất Thiên đang coi bói cho một thanh niên Cơ gia, nhìn thấy Đoàn Bình An cứ thế mà chạy liền khó hiểu.

- Đạo sĩ, ngươi bơi xong chưa?

Lúc này một thanh niên Cơ gia đang khoanh tay đứng mà hối thúc.

- Ôi ôi. Lạc Thiên Thiên Tôn. Ta bói xong rồi. Quẻ này khó nói a. Không lâu nữa ngươi sẽ xảy ra họa đổ máu a.

Lạc Nhất Thiên mặt không biến sắc nói.

- Ngươi nói cái gì?

Thanh niên kia liền nổi giận định hành sự ngay nhưng nhận ra làm việc này sẽ kinh động đến gia tộc nên thôi.

- Coi như ngươi thoát một kiếp!

Đành phải bỏ qua nhưng thanh niên đó không thể nuốt trôi.

- Vừa nãy có hai người đã rời khỏi đây ạ, vẻ thần thần bí bí.

Một người khác đi đến báo cáo.

- Vừa lúc ta đang không biết kiếm gì xả giận. Xem như hai người các ngươi xui đi.

Thanh niên đó nghe vậy liền không nói nữa mà đuổi theo.

Lúc này Đoàn Bình An và Nguyễn Thạch đã chạy khỏi chỗ kia khá xa, nếu không có gì ngoài ý muốn thì qua đêm nay sẽ đi vài vạn dặm.

"Vút" bỗng có một thân ảnh khác lướt qua, trên người có dán bùa phi hành nên rất nhanh đã đuổi kịp hai người đang phi hành cực tốc.
9.5
Tiến độ: 100% 31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025