Chương 22: Lạc Thiên Môn liên quan đến cả tinh vực này!

27/04/2025 10 9.5
Chương 22: Lạc Thiên Môn liên quan đến cả tinh vực này!

- Cũng nát quá rồi.

Đoàn Bình An được Lạc Nhất Thiên đưa vào phòng nghỉ, nhưng chỉ có phần giường là có mái che, những chỗ còn lại đều đổ nát cả.

- Lạc Thiên Thiên Tôn! Ngươi đừng có chê, đáng lẽ phải ngủ ở ngoài đấy, nếu không phải ta bỏ ra thời gian dọn dẹp thì đừng có mơ.

Lạc Nhất Thiên có chút oán khí liền nói.

Bên ngoài là một cái ảo trận, cung điện nguy nga tráng lệ. Bên trong đổ nát hoang sơ, chạm nhẹ cũng có thể đánh đổ một bức tường.

- Ngươi mới nhập môn còn đòi hỏi nhiều hơn cả ta nữa đó, ngày mai ta sẽ truyền cho tuyệt học môn phái.

Lạc Nhất Thiên nói xong đóng cửa phòng lại nhưng chỉ một lúc cánh cửa gỗ đó liền do mục nát mà ngã xuống.

- Mai ta sẽ thay...

Lạc Nhất Thiên như biết trước mà nói vọng lại.

Đoàn Bình An không ngủ mà bắt đầu tu hành. Ở đây linh khí dồi dào, độ thuần khiết lại rất cao. Hắn mở ra nội tại của cơ thể, điên cuồng hút vào linh khí thiên địa.

- Thiên Tôn a, người bói đúng, nên đánh cược.

Lạc Nhất Thiên đang ngồi ở ngoài cung điện, gió đêm thổi qua mái tóc của hắn, ngoài bậc thang có một cái bóng hình mờ ảo rồi biến mất, mỗi bậc thang đều có những bóng hình ấy. Có nữ tử, có nam tử, có người già, có trẻ em, tất cả đều mờ ảo không nhìn rõ khuôn mặt.

- Mọi người a, đều còn vương vấn ở đây sao? Ta nhớ đã tụng Siêu Độ kinh rồi mà?

Lạc Nhất Thiên tự chọc cười bản thân.

Hắn nhìn ra phía xa. Vạn Kiếp Cấm Địa rộng lớn vô biên, nhỉnh hơn các sinh mệnh cấm khu ở Nam Hoang này. Ban đêm ở đây sương khói mờ ảo, đều mà huyễn trận. Mỗi ốc đảo, mỗi cánh rừng đều phát sáng, đạo ngân dày đặc.

- Tiếc cho một cái Thánh địa...

Lạc Nhất Thiên cảm khái.

Tờ mờ sáng, sương đã tan không ít. Đoàn Bình An kết thúc tu hành, hắn vẫn chưa thể nào đột phá Thượng Đạo, còn một cái màn che cảm giác chọc một cái là xong nhưng khi thực hành lại không thể.

- Thôi vậy.

Đoàn Bình An khá thất vọng. Linh khí dồi dào lại thuần khiết, hấp thu cả buổi tối đều không thể đột phá.

Hắn đi ra chính điện, Lạc Nhất Thiên đang ngồi đốt giấy vàng mã ở đấy, miệng thì liên tục tụng niệm. Lạc Nhất Thiên quỳ trước bức tượng kia, tuy là bức tượng nhưng vẫn có cảm giác muốn quỳ xuống.
- Nếu còn hương hỏa thì ngươi sẽ dập đầu luôn đó. Đừng nhìn nữa.

Lạc Nhất Thiên cũng đã tụng niệm xong, nhìn về phía Đoàn Bình An.

-... Sao lại không đột phá?

Lạc Nhất Thiên ánh mắt lóe sáng rồi hỏi Đoàn Bình An.

- Ta chưa thể.

Đoàn Bình An chỉ nói thế.

- Là đệ tử Lạc Thiên Môn, mà lại tiến cảnh chậm chạp vậy sao?

Lạc Nhất Thiên nói xong lấy ra một chồng giấy.

- Nhiêu đây đủ để lên Bán Thánh nhỉ?

Lạc Nhất Thiên tự hỏi.

Bán Thánh là loại cấp độ nào? Dưới Thánh nhân vô đối thủ, trừ cùng cấp thì thiên hạ vô địch.

Đoàn Bình An thoáng ngây ngốc đi nhưng chỉ trong tích tắc đã tỉnh táo lại. Hắn không ngờ lại được cung cấp đến như thế, thứ hắn cần bây giờ là nguyên thạch và các bí pháp tu hành, Thiên cảnh kinh càng tốt.

- Vì ngươi đã là đệ tử nên sẽ biết được một cái bí mật. Không lâu nữa đại thời đại đến, Thánh giả xuất hiện, Đại Đế hiển uy.

Lạc Nhất Thiên nói.

- Vậy bây giờ thế nào?

Đoàn Bình An hỏi.

- Sắp kết thúc một cái thời đại a.

Lạc Nhất Thiên cảm khái.

- Thêm nữa. Ta hỏi này, ngươi có biết giữa tinh vực này với môn phái là gì không?

Lạc Nhất Thiên hỏi.
- Cùng là Lạc Thiên.

Đoàn Bình An đáp.

- Đúng. Lạc Thiên Môn cùng với Lạc Thiên tinh vực cùng là một xuất xứ.

Lạc Nhất Thiên gật đầu.

- E hèm... Khi xưa tổ sư gia là Lạc Thiên Thiên Tôn đột phá Đại Đế liền xây dựng một cái tinh vực nhằm tính toán gì đó. Ngài cao siêu không ai bì được, áp chế toàn bộ các Đế giả khác. Tuy vậy vẫn thấp điệu mà xưng Thiên Tôn. Ngài dùng trận vực siêu việt của bản thân cùng với những tuyệt học mà tạo ra nơi đây. Lưu lại ở Lạc Thiên Môn này.

Lạc Nhất Thiên tự hào nói.

- Tính từ lúc ngài ấy xây dựng đến giờ thì tinh vực này đã luân hồi mười hai lần, tính theo cực tịnh ắt suy.

Lạc Nhất Thiên nói.

- Cả tinh vực to như thế này cũng luân hồi!

Đoàn Bình An cả kinh.

- Nếu mọi kiến thức đều ở cảnh giới siêu việt hết thảy, từ không thành có thì là chuyện bình thường. Việc luân hồi này có người làm cũng có loại tự nhiên. Theo lời sư huynh trước của ta nói thì có một cái hành tinh có luân hồi tự nhiên, nhưng quên rồi.

Lạc Nhất Thiên nói.

- Mà thân thể của ngươi đặc biệt a, không phải Nhân tộc thông thường. Nếu ta là Chuẩn Đế thì có thể xem rõ nhưng hiện tại thì chưa, đáng tiếc thật.

Lạc Nhất Thiên ánh mắt lóe sáng nhìn về phía Đoàn Bình An.

- Ta chỉ điểm thêm, căn cơ ngươi chưa vững lắm, nếu có thể thì tu lại hoặc áp chế một thời gian đi.

Lạc Nhất Thiên nói tiếp.

- Ý ngươi là gì?

Đoàn Bình An nói.

- Ngươi đột phá mà không độ kiếp, thiên kiếp mà ngươi chịu đánh lúc trước chỉ là lão tặc thiên kia kia tức giận đánh ngươi thôi.

Lạc Nhất Thiên giải thích.

- Vậy bây giờ không thể đột phá à?

Đoàn Bình An hỏi.
- Tích góp đi, khi cơ thể tự cảm nhận thiên kiếp sắp đến thì hãy độ kiếp, từ đó thăng lên Thượng Đạo.

Lạc Nhất Thiên nói.

Đoàn Bình An ngồi xuống bồ đoàn, hắn chăm chú đọc những ghi chép tu hành, đọc qua Thiên cảnh kinh để sau này đột phá Thiên cảnh nhưng nội dung quá ngắn gọn, ngắn đến mức không thể hiểu được, đành phải bỏ qua một bên.

Lạc Thiên Môn có rất nhiều truyền thừa, Đoàn Bình An phải kinh ngạc. Trận pháp, luyện đan, luyện khí, nguyên thuật, bùa chú, bói toán,... không có gì mà không có. Nhưng muốn học hết vẫn là một cái khó. Nhập môn từng loại tuyệt học và luyện đến trình độ cao thì không biết đến lúc nào. Cho nên hắn chọn nguyên thuật và trận pháp để có một chút vốn luyến.

Hắn còn biết có một cái truyền thừa tên là "Truyền thừa Thiên Tôn" nhưng phải vượt qua nhiều thử thách liên quan đến tính mạng, nghe Lạc Nhất Thiên nói truyền thừa này hoặc tự chọn chủ hoặc phải Chuẩn Đế mới có tư cách.

Một ngày sau, Lạc Nhất Thiên đem về cho Đoàn Bình An nhiều loại quả, hắn vừa nhìn đã biết những quả này, là những quả mà hắn và Nguyễn Thạch đã ăn vào. Dù không muốn nhưng do Lạc Nhất Thiên ép nên cũng phải ăn.

Kết quả từ một thanh niên chưa đến hai mươi đã lần nữa thụt lùi xuống trở thành một thiếu niên mười hai tuổi. Trông trẻ con vô cùng, lại thêm cái tính mỗi lần suy nghĩ đều sờ cằm thì nhìn như một ông cụ non.

- Lần nữa tân sinh mà đến Đại Đế còn thèm, đừng chê mặt ra đó.

Lạc Nhất Thiên nhìn mà không nhịn được cười.

- Ngươi sao không ăn đi!

Đoàn Bình An cất tiếng nói, âm thanh trong trẻo của trẻ con khiến hắn muốn độn thổ.

- Ta hết tác dụng rồi.

Lạc Nhất Thiên nói.

Hai ngày sau, Đoàn Bình An được thông báo là phía đông Nam Hoang sẽ mở ra thịnh hội giao lưu hai vực Đông Hải và Nam Hoang, nhiều thiên kiêu khắp tứ vực đều tụ hội tại đó nên hắn phải đến.

- Sư đệ, bảo trọng.

Lạc Nhất Thiên nhanh tróng bố trí trận vực, ánh sáng lóe lên.

Đoàn Bình An lần nữa đặt chân lên phía đông Nam Hoang. Có đều hắn bây giờ đã không còn túng thiếu nữa. Thời gian ngắn qua hắn cũng trộm lấy vài nghìn nguyên thạch, đây là cực hạn vì theo tính của tên đạo sĩ kia thì sẽ đuổi cùng diệt tận hắn nếu biết.

- Ối! Vừa tiễn tên đi sao lại mất đi gần một vạn nguyên thạch thế này?

Lạc Nhất Thiên kiểm tra lại tông khố trước khi đi liền phát hiện ra chuyện xấu của Đoàn Bình An.

- Hừ hừ, sau này phải đặt cấm chế mới được. Nhà lại rước vào một tên tiểu quỷ.

Lạc Nhất Thiên tức giận nói.

Lúc đó Đoàn Bình An đang theo bản đồ mà đi đến thịnh hội kia, một tên nhóc mười hai tuổi đang bay trên trời, nhìn kiểu gì cũng không tin được.
9.5
Tiến độ: 100% 31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025