Chương 21: Bái nhập Lạc Thiên Môn
27/04/2025
10
9.5
Chương 21: Bái nhập Lạc Thiên Môn
"Ầm ầm" trận truyền tống được kích hoạt, bây giờ nếu bị q·uấy r·ối thì toàn tập sẽ truyền sai tọa độ, hiểm nhất có thể truyền ra tận không gian, nếu không bước vào Thiên cảnh thì sẽ c·hết bên ngoài không gian vô ngần kia.
"Vù vù" một thân ảnh to cao từ phía xa bước đến, Đoàn Bình An vừa nhìn liền quay đi. "Răng rắc" một tiếng, xương khắp mặt của hắn liền thay đổi, nhịn đau hai hơi thở thì đã có một diện mạo khác. Tiếp tục thu lại khí tức, dừng hô hấp lại.
Hắc Lâu Lan từ phía xa bay đến, nhìn khắp nơi, ánh mắt như g·iết người mà nhìn vào tòa đại trận kia. Nếu không phải đây là chỗ của gia tộc thì e rằng Hắc Lâu Lan đã xông vào tra xét từng người.
- Mong không bao giờ gặp lại!
Đoàn Bình An thầm nghĩ.
"Đinh" một cột sáng bắn thẳng lên trời cao, phía dưới từng người từng người biến mất. Đến lượt Đoàn Bình An, hắn vẫn khá căng thẳng, đến khi tiến vào đường hầm không gian thì mới thở phào một tiếng.
Đường hầm này như lúc hắn cùng với Nguyễn Thạch lúc bị đưa đến đây, nhưng khác một chỗ là không truyền xa mà chỉ nháy mắt là đã đến.
Ở phía đông Nam Hoang. Thập Ngũ Hắc gia thành, là một tòa thành đặt truyền tống trận ở phía đông nơi đây.
Tứ gia Cơ, Hắc, Vũ, Tào tuy có lãnh địa riêng nhưng mỗi nhà đều có các chi nhánh gia tộc riêng ở mỗi nơi. Tương tự như vậy cũng có các thánh địa, môn phái.
Đến lúc này Đoàn mới thở phào một hơi, nhưng dù vậy hắn vẫn không thả lỏng, ngộ nhỡ tên đó dùng truyền tống trận riêng mà đến thẳng đây thì với tu vi tầng chót như này Đoàn Bình An vẫn có thể c·hết. Hắn không nhát gan nhưng nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ có một chút suy nghĩ.
Không đợi lâu, Đoàn Bình An liền rời khỏi đây để tránh nguy cơ. Bây giờ hắn đang khá mông lung, không có thế lực, lại chưa có quyết định gì.
Nơi đây là phía đông của Nam Hoang, tuy vậy vẫn còn nằm rất sâu phía trong đại lục, nếu muốn đến vùng duyên hải thì vẫn phải tốn một chút thời gian.
Lúc đầu nghe thấy độ rộng của tứ vực Đoàn Bình An cũng kinh ngạc, ở đây còn lớn nhiều hơn mặt trời ở chỗ của hắn, nhiều học thức đều bị lật đổ. Bây giờ hắn có trong tay Nguyên thuật, nhìn lại thì thấy tinh vực này là một cái đại trận khổng lồ, chứa rất nhiều đạo ngân dày đặc.
- Người qua người lại, đến đây ta bói quẻ, quẻ nào cũng được.
Đoàn Bình An đi đến một vùng vắng, một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Lạc tiền bối, lâu không gặp a.
Hắn tiến lại chỗ bói quẻ kia.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, trốn đến tận đây rồi a! Không lẽ phải bức đạo sĩ ta trốn khỏi đại lục này?
Lạc Nhất Thiên khuôn mặt méo mó nói.
- Dẹp, dẹp thôi. Lạc Thiên Thiên Tôn, hôm nay không bói nữa.
Lạc Nhất Thiên dọn đồ muốn rời đi.
- Ấy, Lạc huynh, chúng ta xem như cùng môn phái. Có phiền quá không truyền luôn phần cuối của Nguyên thuật?
Đoàn Bình An chặn Lạc Nhất Thiên lại hỏi. Hắn bây giờ không có tài nguyên tu hành, bây giờ liền mặt dày.
- Đệt! Lạc Thiên Thiên Tôn! Thôi vậy. Theo bần đạo.
Lạc Nhất Thiên nhất thời muốn đập tên mặt dày này nhưng thôi.
Lạc Nhất Thiên không rõ tu vi nhưng tuyệt kỹ trận pháp là không thể chê được, chỉ cần vài phút đứng chờ thì đã bày ra một trận pháp truyền tống. Bố trí xong hắn lấy ra một viên thần nguyên, chỉ một viên nhưng linh khí toát ra liền khiến cơ thể của Đoàn Bình An muốn hấp thu nhưng may mắn hắn kiềm chế được. Nếu để không thì cơ thể của hắn sẽ điên cuồng hút linh khí bổ sung vào.
"Đinh" thần nguyên hòa tan vào trận pháp, hai người liền dịch chuyển đi. Trận pháp này rất cao siêu, không ầm ĩ như những trận pháp khác, chỉ lóe lên một tiếng liền biến mất.
Không gian mơ hồ rồi trở lại bình thường, chỉ có khung cảnh là thay đổi.
- Đây...
Đoàn Bình An kinh ngạc, không phải vì trận pháp mà là chữ trên tảng đá kia.
"Vạn Kiếp Cấm Địa"
- Về rồi, nhà của ta.
Lạc Nhất Thiên hít vào một hơi thư thả.
Vạn Kiếp Cấm Địa là một trong những sinh mệnh cấm khu của Nam Hoang, có vào không có ra, từ xa xưa đến bây giờ không có môn phái nào tiến vào mà có thể bước ra. Từng có thời điểm thịnh vượng, vô số Thánh nhân bước vào nhưng chỉ có duy nhất một người đi ra, người đó liền hóa điên mà xông ra thiên ngoại đến bây giờ chưa trở về.
- Theo sát bần đạo, không sẽ c·hết đó nha.
Lạc Nhất Thiên là một thanh niên mập vô lương, tùy lúc đều có thể cười nhưng bây giờ lại nghiêm túc hẳn lên.
Đoàn Bình An không nói gì, chỉ gật đầu mà bước theo bước chân của Lạc Nhất Thiên. Chỉ một lúc hai người đã đi sâu vào nơi này. Tiến lại một cái ốc đảo, Đoàn Bình An liền bất ngờ vì đây là nơi mà hắn cùng Nguyễn Thạch từng ở tạm khi bị dịch chuyển đến nơi đây.
- Định cho sư đệ đây ăn uống một bữa nhưng không lâu trước đây lúc ta đi ra ngoài có tên nào đó ăn hết, tên đáng c·hết đó a.
Lạc Nhất Thiên nhìn vào ốc đảo mà chửi.
Đoàn Bình An như chột dạ mà chỉ im lặng, hắn đã ăn rồi, đã uống rồi nên chẳng có gì để nói.
- Hình như chúng ta chỉ đi một lúc liền vào khá sâu nơi đây.
Đoàn Bình An nói.
- Đương nhiên! Đây là một cái bố trí đầy chất xám của tổ sư gia.
Lạc Nhất Thiên tự hào nói.
Đi tiếp đến một khu rừng, Đoàn Bình An lại kinh ngạc vì gần đó là một cái tế đàn đá, rất quen vì là nơi đã đưa hắn và Nguyễn Thạch đến đây.
- Lạc huynh, chỗ kia là gì?
Đoàn Bình An giả ngu hỏi.
- Đừng bước vào, nơi đó nghe nói trước kia tổ sư đã bàn bạc với ai đó rồi bố trí. Có thể cho ngươi đi ra ngoài tinh không, đi đến một chỗ nào đó không biết.
Lạc Nhất Thiên nói.
Đoàn Bình An nhìn chỗ tế đàn kia thật lâu, viên ngọc ở thượng đan điền bỗng rung động, như có cộng hưởng gì đó cùng với cái tế đàn đá kia.
Chỉ nửa ngày đi đương, theo bước chân của Lạc Nhất Thiên thì đã đến một cung điện to lớn nguy nga. "Lạc Thiên Điện" ba chữ tỏa ra khí tức áp người mang hơi thở từ xa xưa truyền ra bên ngoài khiến cho Đoàn Bình An phải khó thở.
- Vào trong bái nhập nào, sư đệ.
Lạc Nhất Thiên nói.
Bước qua một nghìn bậc thang cũng đến, khác với hình ảnh bên ngoài, ở đây đổ nát hoang vu, nhiều chỗ đã bị sập hoàn toàn.
- Hầy, hình ảnh suy cho cùng cũng phải có chút mỹ lệ.
Lạc Nhất Thiên thở dài.
Vào bên trong, chỉ có nơi đặt tượng mới sạch sẽ và không chút hư hao, còn lại là một mảnh hỗn độn, có dấu vết bị người khác phá hủy.
- Ở đây, quỳ xuống lạy trước tượng của tổ sư thì sẽ chân chính trở thành đệ tử của người.
Lạc Nhất Thiên nói.
- Lạ, sao lại không phải đệ tử của sư phụ ngươi?
Đoàn Bình An thắc mắc.
- Sư phụ ta kìa, cũng là sư phụ ngươi.
Lạc Nhất Thiên nói.
- Sư phụ cũng như tổ sư, không cho phép đệ tử thu nhận đồ tôn, quy định qua mười đời mới được. Mà đời ta thứ chín, đến ngươi thứ mười. Lạc Thiên Thiên Tôn, ta thật xui a.
Lạc Nhất Thiên nói tiếp.
Đoàn Bình An không nói nữa mà bái sư, chính thức gia nhập môn phái. Hắn không có chống lưng gì cả, chỉ có bản thân, bây giờ lại đang bước vào con đường tu hành mà lại rất không hoàn chỉnh. Bây giờ thì đã khác, bái sư nhập môn một cái đạo thống, xem như đã có chút nền móng.
- Bái sư đã xong, chào mừng gia nhập Đào Mộ à không Lạc Thiên Môn.
Lạc Nhất Thiên gật đầu nói.
- Sư huynh, ngươi như vậy lại đi đào mộ tổ tiên nhà người khác sao?
Đoàn Bình An tai rất thính nên hỏi.
- E hèm. Nghe nói tổ sư lúc cuối đời tự tán bản thân ở một nơi không ai biết, ta chỉ đi tìm mộ phần của người mà thôi.
Lạc Nhất Thiên thanh minh bản thân.
- Được rồi, tài nguyên tu hành đâu?
Đoàn Bình An đã bái vào đây, xem như là một đệ tử nên không khách sáo.
- Mẹ nó, ngươi mới bái nhập chưa được một ngày đấy!
Trong lòng Lạc Nhất Thiên liền chửi rủa.
- Đoàn sư đệ, nghỉ ngơi chút đi, để ta đi mở bảo khố.
Lạc Nhất Thiên chỉ có thể nói như vậy.
"Ầm ầm" trận truyền tống được kích hoạt, bây giờ nếu bị q·uấy r·ối thì toàn tập sẽ truyền sai tọa độ, hiểm nhất có thể truyền ra tận không gian, nếu không bước vào Thiên cảnh thì sẽ c·hết bên ngoài không gian vô ngần kia.
"Vù vù" một thân ảnh to cao từ phía xa bước đến, Đoàn Bình An vừa nhìn liền quay đi. "Răng rắc" một tiếng, xương khắp mặt của hắn liền thay đổi, nhịn đau hai hơi thở thì đã có một diện mạo khác. Tiếp tục thu lại khí tức, dừng hô hấp lại.
Hắc Lâu Lan từ phía xa bay đến, nhìn khắp nơi, ánh mắt như g·iết người mà nhìn vào tòa đại trận kia. Nếu không phải đây là chỗ của gia tộc thì e rằng Hắc Lâu Lan đã xông vào tra xét từng người.
- Mong không bao giờ gặp lại!
Đoàn Bình An thầm nghĩ.
"Đinh" một cột sáng bắn thẳng lên trời cao, phía dưới từng người từng người biến mất. Đến lượt Đoàn Bình An, hắn vẫn khá căng thẳng, đến khi tiến vào đường hầm không gian thì mới thở phào một tiếng.
Đường hầm này như lúc hắn cùng với Nguyễn Thạch lúc bị đưa đến đây, nhưng khác một chỗ là không truyền xa mà chỉ nháy mắt là đã đến.
Ở phía đông Nam Hoang. Thập Ngũ Hắc gia thành, là một tòa thành đặt truyền tống trận ở phía đông nơi đây.
Tứ gia Cơ, Hắc, Vũ, Tào tuy có lãnh địa riêng nhưng mỗi nhà đều có các chi nhánh gia tộc riêng ở mỗi nơi. Tương tự như vậy cũng có các thánh địa, môn phái.
Đến lúc này Đoàn mới thở phào một hơi, nhưng dù vậy hắn vẫn không thả lỏng, ngộ nhỡ tên đó dùng truyền tống trận riêng mà đến thẳng đây thì với tu vi tầng chót như này Đoàn Bình An vẫn có thể c·hết. Hắn không nhát gan nhưng nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ có một chút suy nghĩ.
Không đợi lâu, Đoàn Bình An liền rời khỏi đây để tránh nguy cơ. Bây giờ hắn đang khá mông lung, không có thế lực, lại chưa có quyết định gì.
Nơi đây là phía đông của Nam Hoang, tuy vậy vẫn còn nằm rất sâu phía trong đại lục, nếu muốn đến vùng duyên hải thì vẫn phải tốn một chút thời gian.
Lúc đầu nghe thấy độ rộng của tứ vực Đoàn Bình An cũng kinh ngạc, ở đây còn lớn nhiều hơn mặt trời ở chỗ của hắn, nhiều học thức đều bị lật đổ. Bây giờ hắn có trong tay Nguyên thuật, nhìn lại thì thấy tinh vực này là một cái đại trận khổng lồ, chứa rất nhiều đạo ngân dày đặc.
- Người qua người lại, đến đây ta bói quẻ, quẻ nào cũng được.
Đoàn Bình An đi đến một vùng vắng, một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Lạc tiền bối, lâu không gặp a.
Hắn tiến lại chỗ bói quẻ kia.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, trốn đến tận đây rồi a! Không lẽ phải bức đạo sĩ ta trốn khỏi đại lục này?
Lạc Nhất Thiên khuôn mặt méo mó nói.
- Dẹp, dẹp thôi. Lạc Thiên Thiên Tôn, hôm nay không bói nữa.
Lạc Nhất Thiên dọn đồ muốn rời đi.
- Ấy, Lạc huynh, chúng ta xem như cùng môn phái. Có phiền quá không truyền luôn phần cuối của Nguyên thuật?
Đoàn Bình An chặn Lạc Nhất Thiên lại hỏi. Hắn bây giờ không có tài nguyên tu hành, bây giờ liền mặt dày.
- Đệt! Lạc Thiên Thiên Tôn! Thôi vậy. Theo bần đạo.
Lạc Nhất Thiên nhất thời muốn đập tên mặt dày này nhưng thôi.
Lạc Nhất Thiên không rõ tu vi nhưng tuyệt kỹ trận pháp là không thể chê được, chỉ cần vài phút đứng chờ thì đã bày ra một trận pháp truyền tống. Bố trí xong hắn lấy ra một viên thần nguyên, chỉ một viên nhưng linh khí toát ra liền khiến cơ thể của Đoàn Bình An muốn hấp thu nhưng may mắn hắn kiềm chế được. Nếu để không thì cơ thể của hắn sẽ điên cuồng hút linh khí bổ sung vào.
"Đinh" thần nguyên hòa tan vào trận pháp, hai người liền dịch chuyển đi. Trận pháp này rất cao siêu, không ầm ĩ như những trận pháp khác, chỉ lóe lên một tiếng liền biến mất.
Không gian mơ hồ rồi trở lại bình thường, chỉ có khung cảnh là thay đổi.
- Đây...
Đoàn Bình An kinh ngạc, không phải vì trận pháp mà là chữ trên tảng đá kia.
"Vạn Kiếp Cấm Địa"
- Về rồi, nhà của ta.
Lạc Nhất Thiên hít vào một hơi thư thả.
Vạn Kiếp Cấm Địa là một trong những sinh mệnh cấm khu của Nam Hoang, có vào không có ra, từ xa xưa đến bây giờ không có môn phái nào tiến vào mà có thể bước ra. Từng có thời điểm thịnh vượng, vô số Thánh nhân bước vào nhưng chỉ có duy nhất một người đi ra, người đó liền hóa điên mà xông ra thiên ngoại đến bây giờ chưa trở về.
- Theo sát bần đạo, không sẽ c·hết đó nha.
Lạc Nhất Thiên là một thanh niên mập vô lương, tùy lúc đều có thể cười nhưng bây giờ lại nghiêm túc hẳn lên.
Đoàn Bình An không nói gì, chỉ gật đầu mà bước theo bước chân của Lạc Nhất Thiên. Chỉ một lúc hai người đã đi sâu vào nơi này. Tiến lại một cái ốc đảo, Đoàn Bình An liền bất ngờ vì đây là nơi mà hắn cùng Nguyễn Thạch từng ở tạm khi bị dịch chuyển đến nơi đây.
- Định cho sư đệ đây ăn uống một bữa nhưng không lâu trước đây lúc ta đi ra ngoài có tên nào đó ăn hết, tên đáng c·hết đó a.
Lạc Nhất Thiên nhìn vào ốc đảo mà chửi.
Đoàn Bình An như chột dạ mà chỉ im lặng, hắn đã ăn rồi, đã uống rồi nên chẳng có gì để nói.
- Hình như chúng ta chỉ đi một lúc liền vào khá sâu nơi đây.
Đoàn Bình An nói.
- Đương nhiên! Đây là một cái bố trí đầy chất xám của tổ sư gia.
Lạc Nhất Thiên tự hào nói.
Đi tiếp đến một khu rừng, Đoàn Bình An lại kinh ngạc vì gần đó là một cái tế đàn đá, rất quen vì là nơi đã đưa hắn và Nguyễn Thạch đến đây.
- Lạc huynh, chỗ kia là gì?
Đoàn Bình An giả ngu hỏi.
- Đừng bước vào, nơi đó nghe nói trước kia tổ sư đã bàn bạc với ai đó rồi bố trí. Có thể cho ngươi đi ra ngoài tinh không, đi đến một chỗ nào đó không biết.
Lạc Nhất Thiên nói.
Đoàn Bình An nhìn chỗ tế đàn kia thật lâu, viên ngọc ở thượng đan điền bỗng rung động, như có cộng hưởng gì đó cùng với cái tế đàn đá kia.
Chỉ nửa ngày đi đương, theo bước chân của Lạc Nhất Thiên thì đã đến một cung điện to lớn nguy nga. "Lạc Thiên Điện" ba chữ tỏa ra khí tức áp người mang hơi thở từ xa xưa truyền ra bên ngoài khiến cho Đoàn Bình An phải khó thở.
- Vào trong bái nhập nào, sư đệ.
Lạc Nhất Thiên nói.
Bước qua một nghìn bậc thang cũng đến, khác với hình ảnh bên ngoài, ở đây đổ nát hoang vu, nhiều chỗ đã bị sập hoàn toàn.
- Hầy, hình ảnh suy cho cùng cũng phải có chút mỹ lệ.
Lạc Nhất Thiên thở dài.
Vào bên trong, chỉ có nơi đặt tượng mới sạch sẽ và không chút hư hao, còn lại là một mảnh hỗn độn, có dấu vết bị người khác phá hủy.
- Ở đây, quỳ xuống lạy trước tượng của tổ sư thì sẽ chân chính trở thành đệ tử của người.
Lạc Nhất Thiên nói.
- Lạ, sao lại không phải đệ tử của sư phụ ngươi?
Đoàn Bình An thắc mắc.
- Sư phụ ta kìa, cũng là sư phụ ngươi.
Lạc Nhất Thiên nói.
- Sư phụ cũng như tổ sư, không cho phép đệ tử thu nhận đồ tôn, quy định qua mười đời mới được. Mà đời ta thứ chín, đến ngươi thứ mười. Lạc Thiên Thiên Tôn, ta thật xui a.
Lạc Nhất Thiên nói tiếp.
Đoàn Bình An không nói nữa mà bái sư, chính thức gia nhập môn phái. Hắn không có chống lưng gì cả, chỉ có bản thân, bây giờ lại đang bước vào con đường tu hành mà lại rất không hoàn chỉnh. Bây giờ thì đã khác, bái sư nhập môn một cái đạo thống, xem như đã có chút nền móng.
- Bái sư đã xong, chào mừng gia nhập Đào Mộ à không Lạc Thiên Môn.
Lạc Nhất Thiên gật đầu nói.
- Sư huynh, ngươi như vậy lại đi đào mộ tổ tiên nhà người khác sao?
Đoàn Bình An tai rất thính nên hỏi.
- E hèm. Nghe nói tổ sư lúc cuối đời tự tán bản thân ở một nơi không ai biết, ta chỉ đi tìm mộ phần của người mà thôi.
Lạc Nhất Thiên thanh minh bản thân.
- Được rồi, tài nguyên tu hành đâu?
Đoàn Bình An đã bái vào đây, xem như là một đệ tử nên không khách sáo.
- Mẹ nó, ngươi mới bái nhập chưa được một ngày đấy!
Trong lòng Lạc Nhất Thiên liền chửi rủa.
- Đoàn sư đệ, nghỉ ngơi chút đi, để ta đi mở bảo khố.
Lạc Nhất Thiên chỉ có thể nói như vậy.
Tiến độ: 100%
31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan