Chương 20: Hắc Lâu Lan ngươi là?

27/04/2025 10 9.5
Chương 20: Hắc Lâu Lan ngươi là?

Thập Tam Hắc gia thành, nơi đây là một trong mười tám thành lớn của Hắc gia, nếu tính một thành ở phía ngoài Cổ Khoáng thì là mười chín. Thập Tam Hắc gia thành phía ngoài có bốn cửa ải cho bốn phía đông, tây, nam, bắc. Cửa ải này thường sẽ mở cửa tự do, chỉ khi vào thành trong mới trả phí.

Đoàn Bình An đến một cái cửa ải phía đông, tương tự với ba cửa ải khác đều có người ra người vào tấp nập. Đa số đều là những người dân đen muốn ở đây kiếm một chút ít thu nhập trang trải cuộc sống. Ở đây có thể nói là khá hỗn tạp vì dạng người nào cũng có. Mới chỉ đi vài chục bước vào thì đã có hai kẻ muốn c·ướp túi của hắn, may mà kinh nghiệm chống móc túi ở Trái Đất rất uy tín cộng thêm thần thức luôn mở nên chẳng có ai c·ướp được. Bất quá hai kẻ đó và vài kẻ nữa để lại ánh mắt khó chịu rồi rời đi.

- Chậc chậc.

Lần thứ ba, kẻ móc túi lại là một đứa trẻ lên năm, chúng lại có thể thành thục những việc này, vả lại Đoàn Bình An chưa thu liễm khí tức, vẫn còn để ra một phần mà đứa trẻ này lại bạo gan nên chắc chắn có một tu sĩ khác đang ở quanh đây.

Đoàn Bình An chỉ đẩy nhẹ đứa trẻ đó ra rồi nhanh bước đi, hắn đến đây để chạy trốn nên không muốn dính vào những chuyện này.

Đoàn Bình An là người tốt. Đúng, nhưng hắn thật sự là người tốt nếu người đó tốt với hắn nhưng nếu là kẻ xúc phạm hắn nếu mạnh thì hắn nhịn, đợi ngày trả thù còn nếu ngang cơ hoặc yếu thì chỉ có một chữ "c·hết".

Từ khi xuyên qua đây hắn đã tự ý thức được rằng pháp quyền đã không còn, hai chữ "nhân quyền" thì đừng mơ tưởng. Chỉ có bản thân không ngừng cường đại thì mới có thể bảo vệ bản thân và những người mà hắn thân thiết.

- Phí vào một viên nguyên thạch.

Đi qua cửa ải tiếp cận cổng thành trong liền bị lính gác chặn lại.

Đoàn Bình An tiếc tiền nhưng hiện tại thì bất đắc dĩ nên cắn răng lấy ra một viên nguyên thạch. Thứ hắn thiếu bây giờ là nguyên thạch. Tuy có Nguyên thuật trong tay nhưng chỉ ở mức nhận biết, còn chưa chân chính bước vào nên có thể gọi là tay mơ.

Thành trong đa số đều là những người có huyết mạch Hắc gia. Vì Hắc gia từng có một vị Đại Đế uy chấn, xưng danh Hắc Đế. Tuy vị Đại Đế đó đã vẫn lạc mười vạn năm nhưng cái gọi là nội tình của một gia tộc có Đại Đế vẫn còn khiến cho những kẻ có âm mưu phải e dè.

Đoàn Bình An đặt chân vào thành trong, nơi đây không phải gọi là quá xa hoa mà gọi là bình yên. Bên ngoài là hỗn tạp thì ở bên trong đây là một mảnh tịnh thổ.

Hai bên đường có các hàng quán mở ra buôn bán. Người hỏi giá, người bán nhộn nhịp. Thành này tuy xếp thứ mười ba nhưng do là nơi đặt truyền tống trận cỡ lớn có thể truyền tống hàng nghìn vạn dặm nên được xếp vào nơi trọng địa của Hắc gia, có Bán Thánh tọa trấn.

Gọi là Bán Thánh là khi một tu sĩ đạt mức tối đa của Thượng Thiên thập nhị Động Thiên, chỉ cần chờ thời cơ thì có thể dùng lực lượng đó mà mở ra con đường mới, bước vào Thánh cảnh.

Nơi đây to lớn, bao quát rất nhiều ngọn núi lớn vào bên trong, gọi là một quốc gia cũng có thể. Ở mỗi ngọn núi đều có người của Hắc gia, yếu thì cũng ở Thượng Thiên. Đa số đều cho các tu sĩ khác thuê lại làm động phủ, đây cũng là một cách kinh doanh và cũng là thứ để lôi kéo quan hệ.
Đoàn Bình An không có nhiều tiền, nói thẳng ra là nghèo, đến một bữa ăn cơ bản còn không có. Nếu không phải cơ thể của hắn bây giờ không cần ăn thì hiện tại chắc đ·ã c·hết ở đâu rồi.

Núi ở đây ra vào tự do, chỉ khi đi vào mấy cái động phủ kia mới phát ra tiếng cảnh báo mà thôi, Đoàn Bình An đang tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi vì đại trận truyền tống kia cần thời gian để kích hoạt cũng như cần đủ số lượng người vì mỗi lần kích hoạt và hoạt động tốn rất nhiều chi phí.

Bỗng hắn nhìn thấy một con thỏ đen nhảy qua, bụng theo bản năng mà kêu lên.

- Chắc không phải là sủng thú của ai đâu nhỉ?

Đoàn Bình An xoa bụng nghĩ thầm.

Con thỏ kia chắc đã cảm thấy sát khí trên người Đoàn Bình An nên cũng chạy đi nhưng hắn là tu sĩ, lại có thể chất hơn người nên nhanh chóng đã đuổi theo.

Bất quá con thỏ kia như là có một chút linh tính, hay chọn những bụi cây, khúc cua hoặc là những nơi khó lách mà đi vào. Đoàn Bình An phải tốn một phen công sức đuổi theo.

- Thỏ đáng yêu, ta chỉ bắt thôi, không làm gì đâu!

Đoàn Bình An không cần ăn nhưng lâu đã không ăn nên tự cảm thấy đói. Cứ thế một người một thỏ mà chơi trò mèo đuổi chuột khắp nơi.

Ở một cái hồ nước khá to, có một nữ nhân đang tắm ở đấy. Bộ y phục để ở phía gần bờ còn bản thân đang ngâm mình ở trong đấy.

Một thân thể trắng như ngọc, tay chân thon thả, một bộ ngực trập trùng như núi, cái eo thon thả đang hòa vào dòng nước. Một vị tiên tử đang ở đây.

"Ùm" một thân ảnh từ trên cao lak xuống, chính xác là hai thân ảnh lao xuống. Một con thỏ từ từ ngoi lên rồi bơi lên bờ, ánh mắt nhìn xuống dưới rồi trốn đi.

- C·hết ta mất, không bắt được lại còn để xổng đi.

Một người dưới nước ngoi lên, là Đoàn Bình An. Lúc nãy hắn đuổi bắt thỏ, đang đuổi hăng say thì lại quá đà mà lao thẳng xuống đây.
- Ngươi! C·hết!

Một giọng nói nữ nhân phát ra.

Không chần chừ, Đoàn Bình An nhảy lên, nhanh chóng chỗ lúc nãy có một v·ụ n·ổ vang lên, văng nước ra khắp nơi.

- Tiêu tử, ta không nhìn thấy gì hết, cáo từ!

Đoàn Bình An quay lại nói, tiện thể ngắm nhìn một cái cảnh đẹp để không hổ thẹn là đàn ông.

"Ầm ầm" vị tiên tử ấy nhanh chóng thay y phục vào rồi đuổi theo, trong lúc đuổi vô số chiêu thức tung ra nhưng may mắn Đoàn Bình An né được, tuy có dính vài chiêu nhưng vẫn có thể chạy được. Đôi lúc có đòn t·ấn c·ông tinh thần nhưng thức hải của hắn được một bức tường chặn lại nên cũng chẳng ảnh hưởng gì.

- Tiên tử, tuy có lỗ mãng nhưng ta chỉ có mới...à không, không có nhìn, mong tiên tử tha lỗi.

Đoàn Bình An vừa chạy vừa nói.

- Hắc Lâu...bổn nương ta không tha cho ngươi! C·hết đi.

Vị tiên tử kia gào lên.

- Cái gì? Ngươi là Hắc Lâu Lan?

Đoàn Bình An tai rất thính nên hai chữ "Hắc Lâu" kia đã được hắn nghe thấy.

- C·hết!

Vị tiên tử này đã giận, chiêu thức ác độc hơn đánh ra.

"Keng keng" Đoàn Bình An đành phải lấy ra găng tay của mình, đỡ lấy những chiêu thức kia.

- Hắc Lâu Lan, ta nhớ ngươi là nam tử cao lớn kia mà. Sao bây giờ lại là một vị tiên tử?
Đoàn Bình An bạo gan hỏi.

- C·hết đi cho ta!

Hắc Lâu Lan điên cuồng công kích, tuy vậy vẫn kiềm lực vì đây là bí mật to nhất của nàng ta.

"Oành oành" nói là kiềm lực nhưng mỗi lần ra chiêu đều là tuyệt sát, khiến cho vùng núi này có chút rung chuyển.

- Tiên tử, tại hạ bái phục sở thích đó a, tại hạ cáo từ!

Đoàn Bình An nói xong cũng phi nhanh ra bên ngoài nơi đông người, khiến cho Hắc Lâu Lan phải có chút kiêng kị.

Hắn không chần chừ mà rời đi ngay, cái tao ngộ này quá là điên người đi, hắn cũng chẳng ngờ tên thô tục kia lại là một vị tiên tử xinh đẹp.

- Có thể là một tên biến thái thích biến thành nữ tử.

Đoàn Bình An thoáng nghĩ nhưng liền muốn dập tắt nó đi ngay.

Cùng lúc đó cũng đã hoàn thành truyền tống trận kia, hắn liền đi luôn, lưu lại đây thì sẽ b·ị t·ruy s·át. Tốn rất nhiều thứ, gần hết cái động phủ kia để lên được.

Truyền tống trận này to lớn, chứa hơn trăm người có thể, nghe nói các đại giáo, gia tộc đều có các truyền tống trận một lần mang theo hàng vạn người cùng đi.

Đoàn Bình An tập trung nhìn cái truyền tống trận này. Ký tự càn, khôn, tốn, đoái, cấn, chấn, ly, khảm hiện lên khiến hắn bất ngờ.

- Lẽ nào những cái chữ này kết hợp lại là một cái truyền tống trận? Hoặc hơn!

Đoàn Bình An kinh nghi. Hắn cũng có tìm hiểu về một vài thứ từ xa xưa. Việt Nam, Trung Quốc, Ấn Độ,...đều có tìm hiểu qua nên cũng có một ít hiểu biết.

- Thôi vậy, tạm thời để đó đợi mạnh lên và có một chút kiến thức hãy tìm hiểu lại.

Đoàn Bình An quyết định.
9.5
Tiến độ: 100% 31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025