Chương 19: Nguyên thuật sư
27/04/2025
10
9.5
Chương 19: Nguyên thuật sư
- Lạc Thiên Thiên Tôn, đạo gia ta làm chuyện vì phúc cho thiên hạ, tiểu hữu sao lại hãm hại ta?
Lạc Nhất Thiên lúc này mới sử dụng một cái bí thuật để d·ập l·ửa nhưng vẫn để lại vết cháy khắp mông.
"Vút" Đoàn Bình An nhanh chóng lao đến, song quyền vô lực vung ra muốn chấn Lạc Nhất Thiên lại, hắn không muốn g·iết tên này vì hắn có nhiều thứ khiến Đoàn Bình An muốn nổi lòng tham.
"Keng" Lạc Nhất Thiên lấy ra một thanh kiếm màu đỏ, đỡ lấy quyền của Đoàn Bình An. Đây là thanh kiếm lúc trước Đoàn Bình An bị tên này lừa lấy đi. Nhất thời song quyền vô lực đã có thêm lực, Đoàn Bình An thẳng thừng ra tay.
- Đồ của ta, cơ duyên của ta, ngươi c·ướp!
Đoàn Bình An nói.
- Sao ta lại c·ướp chứ? Ta dùng tinh huyết vạn năm của môn phái trấn áp nó, bây giờ mới miễn cưỡng dùng.
Lạc Nhất Thiên nói.
Đoàn Bình An không nói gì mà lực đạo càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh. Lạc Nhất Thiên chỉ có thể đỡ lấy.
"Bụp" Đoàn Bình An nhắm vào phần eo lúc trước bị Bạch Ngân Viêm thiêu đốt kia, chộp lấy thứ gì đó rồi dùng thêm lực khiến cho Lạc Nhất Thiên bị chấn bay ra.
- Lạc Thiên con mẹ nó Thiên Tôn! Đạo gia chạy!
Lạc Nhất Thiên miệng tụng đạo hiệu mà chạy đi, không quay đầu.
Đoàn Bình An cũng không đuổi theo mà mỉm cười nói:
- Lạc tiền bối, hẹn gặp lại!
- Con mẹ ngươi!
Quanh tai của Đoàn Bình An thoáng nghe câu chửi của Lạc Nhất Thiên.
Đoàn Bình An lúc này tay phải đang cầm một quyển sách. Bên ngoài và bên trong là một màu vàng đất, quyển này như đã tồn tại rất lâu, có một loại cảm giác năm tháng khi cảm nhận.
Bên ngoài có hàng chữ "Nguyên Thuật Sư" từng trang từng trang bên trong chỉ là những dòng chữ, có trang chỉ có một dòng mà có trang lại có chi chít chữ, không nhìn rõ.
Lúc này Đoàn Bình An đã hạ xuống vùng núi rừng, bây giờ hắn đã Phong Đạo đỉnh phong, chỉ cần nhả ra thần thức thì có thể quét ra hàng chục dặm.
Chọn đại một cái cây to mà hạ xuống, ngồi trên một cành cây to mà lật ra đọc. Bây giờ hắn có Thiên Nhãn, dù cho là đêm không trăng không sao tối đen như mực thì hắn vẫn có thể nhìn rõ.
- Nguyên thuật sư, chỉ cần luyện có thành tựu thì không phải tu sĩ vẫn có thể sánh vai và còn được tôn sùng hơn. Tu đến tiểu thành thì có thể khống chế giang sơn, lấy vật chất xung quanh thành v·ũ k·hí chiến đấu. Tu đến đại thành thì chỉ cần khẽ động ý niệm cũng có thể làm cho ức vạn sinh linh gào khóc.
Từ trang đầu giới thiệu đã nói ra sự khủng bố của Nguyên thuật sư.
- Sự thấu hiểu nguyên thuật chia làm nhiều tầng. Phổ thông, Đại sư, Tông sư, Đại tông sư, Địa sư, Thiên sư. Đây là tiểu thành.
Đọc đến đây thì đã hết trang, Đoàn Bình An nghi ngờ mà lật ra nhưng chỉ có nhiêu đấy.
Lật lại phần tên, lập tức có dòng chữ cực nhỏ viết phía dưới chữ "sư". "Phần đầu mà thôi. Tiểu sư đệ". Đọc đến đây Đoàn Bình An muốn đốt ngay cái thứ này nhưng liền nghĩ lại rồi thôi.
- Đạo sĩ chó má, lại cố ý gài ta!
Đoàn Bình An chỉ có thể chửi đổng lên.
Hắn chỉ muốn học lỏm mà thôi, nếu được thì học hết rồi phủi áo bỏ đi nhưng bây giờ chỉ lấy được Nguyên thuật nhưng chỉ có phần đầu, lại như được nhận vào môn hạ khiến ấn tượng của Đoàn Bình An lại giảm đi, lại bị người khác hố mình.
Lật trang tiếp theo là một trang đầy chữ, phía đầu trang có viết bốn chữ trang trọng "dẫn nhập Nguyên thuật". Mà phía dưới là hàng chục dòng chữ, nhỏ có lớn có.
Bản chất Nguyên thuật là từ nguyên thạch mà ra. Vốn nguyên thạch là từ tinh cầu đó mà thai nghén ra. Càng nhiều nguyên thì nơi đó càng sung túc. Nguyên thạch cũng có phân loại. Nguyên thạch, dị nguyên, thần nguyên và dị thần nguyên. Nguyên thạch nhiều nhất, dị nguyên là biến số của nguyên thạch, thần nguyên linh khí bên trong gọi là thuần khiến mười phần, có thể giữ cho người bên trong vài vạn năm không c·hết, dị thần nguyên là biến số của thần nguyên.
Đoàn Bình An đọc hai mươi dòng đầu của Nguyên thuật sư, đọc xong một lúc hắn cất vào, bắt đầu cảm nhận xung quanh. Trong quyển sách này có dạy cách cảm nhận khí tức nguyên và cũng dạy tu luyện thần thức. Hắn ngồi xếp bằng, không tu luyện mà ra sức cảm nhận xung quanh. Nhanh chóng đã cảm nhận một chút khí tức, nhưng rất sâu, bên dưới gần vạn dặm mới chỉ có một khối nhỏ nguyên thạch.
- Ừm, như vậy cũng được. Ta cảm thấy học cái này nhất định sẽ có lợi cho bản thân.
Đoàn Bình An thu lại thần thức rồi hài lòng.
Quả thật cơ thể của hắn rất đặc biệt, có thể tiêu nguyên thạch thay cho thời gian ngồi tu hành. Nếu đủ số lượng nguyên thạch và hậu thuẫn thì có thể cho hắn một bước lên Bán Thánh. Nhưng hắn bây giờ sau lưng không có ai, phía trước lại mông lung nên chỉ có thể ngồi ngộ đạo mà đột phá.
- Ài, nếu có mỏ nguyên thì có thể vừa tăng tu vi vừa nâng trình độ nguyên thuật a.
Đoàn Bình An cảm khái.
Hắn hiện tại ở phần phía bắc Nam Hoang. Nếu thẳng tiến phía nam vượt qua các trận truyền tống lớn nhỏ khác nhau sẽ bước vào phần trung tâm của Nam Hoang, nơi có nhiều hoang mạc và sa mạc cùng với đó là các mỏ nguyên thạch rộng lớn. Nhưng hiện tại hắn lại không dám, không vì gan nhỏ mà thực lực quá thấp, không thể xông vào.
- Đi qua phía đông của Nam Hoang đi, ở đó có nhiều tài nguyên hơn.
Đoàn Bình An quyết định.
Phía đông của Nam Hoang giáp với Đông Hải, cũng có thể nói là gần biển nên buôn bán rất tấp nập cùng với đó là hệ thống sông ngòi rất phát triển nên được coi là vùng đất trong mơ của bao người dân Nam Hoang. Ở đó có Cơ gia, một trong tứ gia, là gia tộc có Đại Đế tọa trấn tuy đã tọa hóa rất lâu nhưng đế binh vẫn còn trấn giữ nên vươn lên làm vương ở đó. Cùng với đó là các thánh địa, môn phái lớn nhỏ khác nhau.
Từ phía bắc đến phía đông đó phải nói là cực xa. Nên nếu muốn đến đó trong thời gian ngắn nhất phải vượt qua các đại trận truyền tống quy mô lớn. Chỗ phía bắc này có Hắc gia, Quang Minh Tháp là có đại trận truyền tống ấy.
- Quang Minh Tháp không chắc và phụ phí rất mắc nhưng Hắc gia chỉ cần đưa một vài thứ thì có thể bước vào. Vậy đi Hắc gia thôi.
Đoàn Bình An suy nghĩ xong đi ngay trong đêm.
Do Hắc gia là một trong tứ gia của Nam Hoang nên rất nổi tiếng, chỉ cần dò hỏi một chút là có thể xác định vị trí đại trận truyền tống kia.
Đoàn Bình An cẩn trọng nên biết bản thân là đào binh của Hắc gia nên nhanh chóng học thuật dịch dung ở bên trong Nguyên thuật sư. Tuy chỉ mới học và chỉ có thể thay đổi khuôn mặt còn khí tức thì chưa nhưng vẫn có thể qua mặt một số người.
Hắc gia, đại gia chủ điện. Nơi đây hiện tại đang rất yên ắng, tuy có mười người ở đây nhưng không ai dám ho he gì vì người sau tấm màng kia chưa mở miệng nói.
- Phụ thân, hài nhi yết kiến.
Hắc Lâu Lan từ bên ngoài đợi đã lâu bây giờ bước vào, mở toang cánh cửa gỗ to lớn kia ra.
- Việc chia cắt đến đâu?
Người sau bức màng kia bây giờ đã nói chuyện.
- Mọi thứ đều khá thuận lợi, việc chắt lọc ra yêu khí đã hoàn tất, đang kiểm tra và chuẩn bị nhập vào Hắc gia Động Thiên của chúng ta.
Hắc Lâu Lan đáp.
- Vậy còn âm phần Yêu Đế thì sao?
Người phía sau bức màng kia tiếp tục hỏi.
- Thưa phụ thân chuyện này...tổn hao không ít nhân mã nhưng thu hoạch không tồi, bây giờ đã rút quân do đã đến cửa có Thánh nhân tọa trấn.
Hắc Lâu Lan tiếp tục đáp.
- Tốt, Thánh nhân Hắc gia chúng ta chưa thể xuất hiện, thiên địa này sắp bước vào cực thịnh trong hàng chục nghìn năm nay nên hãy đợi đại thời đại đến. Hài nhi của ta, ngươi vất vả rồi, đến nơi đại trận truyền tống của chúng ta trấn giữ tạm thời nghỉ ngơi đi, ngươi vất vả rồi.
Người phía sau bức màng nói.
- Cảm tạ phụ thân.
Hắc Lâu Lan nói xong rồi từ từ lui đi.
Nơi đây cũng im lặng đi, những người ngồi phía dưới sau khi cánh cửa đóng lại thì cũng nhắm mắt lại bây giờ đã như những pho tượng.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, đạo gia ta làm chuyện vì phúc cho thiên hạ, tiểu hữu sao lại hãm hại ta?
Lạc Nhất Thiên lúc này mới sử dụng một cái bí thuật để d·ập l·ửa nhưng vẫn để lại vết cháy khắp mông.
"Vút" Đoàn Bình An nhanh chóng lao đến, song quyền vô lực vung ra muốn chấn Lạc Nhất Thiên lại, hắn không muốn g·iết tên này vì hắn có nhiều thứ khiến Đoàn Bình An muốn nổi lòng tham.
"Keng" Lạc Nhất Thiên lấy ra một thanh kiếm màu đỏ, đỡ lấy quyền của Đoàn Bình An. Đây là thanh kiếm lúc trước Đoàn Bình An bị tên này lừa lấy đi. Nhất thời song quyền vô lực đã có thêm lực, Đoàn Bình An thẳng thừng ra tay.
- Đồ của ta, cơ duyên của ta, ngươi c·ướp!
Đoàn Bình An nói.
- Sao ta lại c·ướp chứ? Ta dùng tinh huyết vạn năm của môn phái trấn áp nó, bây giờ mới miễn cưỡng dùng.
Lạc Nhất Thiên nói.
Đoàn Bình An không nói gì mà lực đạo càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh. Lạc Nhất Thiên chỉ có thể đỡ lấy.
"Bụp" Đoàn Bình An nhắm vào phần eo lúc trước bị Bạch Ngân Viêm thiêu đốt kia, chộp lấy thứ gì đó rồi dùng thêm lực khiến cho Lạc Nhất Thiên bị chấn bay ra.
- Lạc Thiên con mẹ nó Thiên Tôn! Đạo gia chạy!
Lạc Nhất Thiên miệng tụng đạo hiệu mà chạy đi, không quay đầu.
Đoàn Bình An cũng không đuổi theo mà mỉm cười nói:
- Lạc tiền bối, hẹn gặp lại!
- Con mẹ ngươi!
Quanh tai của Đoàn Bình An thoáng nghe câu chửi của Lạc Nhất Thiên.
Đoàn Bình An lúc này tay phải đang cầm một quyển sách. Bên ngoài và bên trong là một màu vàng đất, quyển này như đã tồn tại rất lâu, có một loại cảm giác năm tháng khi cảm nhận.
Bên ngoài có hàng chữ "Nguyên Thuật Sư" từng trang từng trang bên trong chỉ là những dòng chữ, có trang chỉ có một dòng mà có trang lại có chi chít chữ, không nhìn rõ.
Lúc này Đoàn Bình An đã hạ xuống vùng núi rừng, bây giờ hắn đã Phong Đạo đỉnh phong, chỉ cần nhả ra thần thức thì có thể quét ra hàng chục dặm.
Chọn đại một cái cây to mà hạ xuống, ngồi trên một cành cây to mà lật ra đọc. Bây giờ hắn có Thiên Nhãn, dù cho là đêm không trăng không sao tối đen như mực thì hắn vẫn có thể nhìn rõ.
- Nguyên thuật sư, chỉ cần luyện có thành tựu thì không phải tu sĩ vẫn có thể sánh vai và còn được tôn sùng hơn. Tu đến tiểu thành thì có thể khống chế giang sơn, lấy vật chất xung quanh thành v·ũ k·hí chiến đấu. Tu đến đại thành thì chỉ cần khẽ động ý niệm cũng có thể làm cho ức vạn sinh linh gào khóc.
Từ trang đầu giới thiệu đã nói ra sự khủng bố của Nguyên thuật sư.
- Sự thấu hiểu nguyên thuật chia làm nhiều tầng. Phổ thông, Đại sư, Tông sư, Đại tông sư, Địa sư, Thiên sư. Đây là tiểu thành.
Đọc đến đây thì đã hết trang, Đoàn Bình An nghi ngờ mà lật ra nhưng chỉ có nhiêu đấy.
Lật lại phần tên, lập tức có dòng chữ cực nhỏ viết phía dưới chữ "sư". "Phần đầu mà thôi. Tiểu sư đệ". Đọc đến đây Đoàn Bình An muốn đốt ngay cái thứ này nhưng liền nghĩ lại rồi thôi.
- Đạo sĩ chó má, lại cố ý gài ta!
Đoàn Bình An chỉ có thể chửi đổng lên.
Hắn chỉ muốn học lỏm mà thôi, nếu được thì học hết rồi phủi áo bỏ đi nhưng bây giờ chỉ lấy được Nguyên thuật nhưng chỉ có phần đầu, lại như được nhận vào môn hạ khiến ấn tượng của Đoàn Bình An lại giảm đi, lại bị người khác hố mình.
Lật trang tiếp theo là một trang đầy chữ, phía đầu trang có viết bốn chữ trang trọng "dẫn nhập Nguyên thuật". Mà phía dưới là hàng chục dòng chữ, nhỏ có lớn có.
Bản chất Nguyên thuật là từ nguyên thạch mà ra. Vốn nguyên thạch là từ tinh cầu đó mà thai nghén ra. Càng nhiều nguyên thì nơi đó càng sung túc. Nguyên thạch cũng có phân loại. Nguyên thạch, dị nguyên, thần nguyên và dị thần nguyên. Nguyên thạch nhiều nhất, dị nguyên là biến số của nguyên thạch, thần nguyên linh khí bên trong gọi là thuần khiến mười phần, có thể giữ cho người bên trong vài vạn năm không c·hết, dị thần nguyên là biến số của thần nguyên.
Đoàn Bình An đọc hai mươi dòng đầu của Nguyên thuật sư, đọc xong một lúc hắn cất vào, bắt đầu cảm nhận xung quanh. Trong quyển sách này có dạy cách cảm nhận khí tức nguyên và cũng dạy tu luyện thần thức. Hắn ngồi xếp bằng, không tu luyện mà ra sức cảm nhận xung quanh. Nhanh chóng đã cảm nhận một chút khí tức, nhưng rất sâu, bên dưới gần vạn dặm mới chỉ có một khối nhỏ nguyên thạch.
- Ừm, như vậy cũng được. Ta cảm thấy học cái này nhất định sẽ có lợi cho bản thân.
Đoàn Bình An thu lại thần thức rồi hài lòng.
Quả thật cơ thể của hắn rất đặc biệt, có thể tiêu nguyên thạch thay cho thời gian ngồi tu hành. Nếu đủ số lượng nguyên thạch và hậu thuẫn thì có thể cho hắn một bước lên Bán Thánh. Nhưng hắn bây giờ sau lưng không có ai, phía trước lại mông lung nên chỉ có thể ngồi ngộ đạo mà đột phá.
- Ài, nếu có mỏ nguyên thì có thể vừa tăng tu vi vừa nâng trình độ nguyên thuật a.
Đoàn Bình An cảm khái.
Hắn hiện tại ở phần phía bắc Nam Hoang. Nếu thẳng tiến phía nam vượt qua các trận truyền tống lớn nhỏ khác nhau sẽ bước vào phần trung tâm của Nam Hoang, nơi có nhiều hoang mạc và sa mạc cùng với đó là các mỏ nguyên thạch rộng lớn. Nhưng hiện tại hắn lại không dám, không vì gan nhỏ mà thực lực quá thấp, không thể xông vào.
- Đi qua phía đông của Nam Hoang đi, ở đó có nhiều tài nguyên hơn.
Đoàn Bình An quyết định.
Phía đông của Nam Hoang giáp với Đông Hải, cũng có thể nói là gần biển nên buôn bán rất tấp nập cùng với đó là hệ thống sông ngòi rất phát triển nên được coi là vùng đất trong mơ của bao người dân Nam Hoang. Ở đó có Cơ gia, một trong tứ gia, là gia tộc có Đại Đế tọa trấn tuy đã tọa hóa rất lâu nhưng đế binh vẫn còn trấn giữ nên vươn lên làm vương ở đó. Cùng với đó là các thánh địa, môn phái lớn nhỏ khác nhau.
Từ phía bắc đến phía đông đó phải nói là cực xa. Nên nếu muốn đến đó trong thời gian ngắn nhất phải vượt qua các đại trận truyền tống quy mô lớn. Chỗ phía bắc này có Hắc gia, Quang Minh Tháp là có đại trận truyền tống ấy.
- Quang Minh Tháp không chắc và phụ phí rất mắc nhưng Hắc gia chỉ cần đưa một vài thứ thì có thể bước vào. Vậy đi Hắc gia thôi.
Đoàn Bình An suy nghĩ xong đi ngay trong đêm.
Do Hắc gia là một trong tứ gia của Nam Hoang nên rất nổi tiếng, chỉ cần dò hỏi một chút là có thể xác định vị trí đại trận truyền tống kia.
Đoàn Bình An cẩn trọng nên biết bản thân là đào binh của Hắc gia nên nhanh chóng học thuật dịch dung ở bên trong Nguyên thuật sư. Tuy chỉ mới học và chỉ có thể thay đổi khuôn mặt còn khí tức thì chưa nhưng vẫn có thể qua mặt một số người.
Hắc gia, đại gia chủ điện. Nơi đây hiện tại đang rất yên ắng, tuy có mười người ở đây nhưng không ai dám ho he gì vì người sau tấm màng kia chưa mở miệng nói.
- Phụ thân, hài nhi yết kiến.
Hắc Lâu Lan từ bên ngoài đợi đã lâu bây giờ bước vào, mở toang cánh cửa gỗ to lớn kia ra.
- Việc chia cắt đến đâu?
Người sau bức màng kia bây giờ đã nói chuyện.
- Mọi thứ đều khá thuận lợi, việc chắt lọc ra yêu khí đã hoàn tất, đang kiểm tra và chuẩn bị nhập vào Hắc gia Động Thiên của chúng ta.
Hắc Lâu Lan đáp.
- Vậy còn âm phần Yêu Đế thì sao?
Người phía sau bức màng kia tiếp tục hỏi.
- Thưa phụ thân chuyện này...tổn hao không ít nhân mã nhưng thu hoạch không tồi, bây giờ đã rút quân do đã đến cửa có Thánh nhân tọa trấn.
Hắc Lâu Lan tiếp tục đáp.
- Tốt, Thánh nhân Hắc gia chúng ta chưa thể xuất hiện, thiên địa này sắp bước vào cực thịnh trong hàng chục nghìn năm nay nên hãy đợi đại thời đại đến. Hài nhi của ta, ngươi vất vả rồi, đến nơi đại trận truyền tống của chúng ta trấn giữ tạm thời nghỉ ngơi đi, ngươi vất vả rồi.
Người phía sau bức màng nói.
- Cảm tạ phụ thân.
Hắc Lâu Lan nói xong rồi từ từ lui đi.
Nơi đây cũng im lặng đi, những người ngồi phía dưới sau khi cánh cửa đóng lại thì cũng nhắm mắt lại bây giờ đã như những pho tượng.
Tiến độ: 100%
31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan