Chương 18: Đổ thạch
27/04/2025
10
9.5
Chương 18: Đổ thạch
Lạc Nhất Thiên nói xong nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra thì hai mắt của hắn toát ra luồng kim quang nhẹ. Đoàn Bình An luôn chú ý nên chỉ là thoáng qua hắn vẫn bắt lấy được mà kinh ngạc.
- Chỗ này hai nguyên gấp ba.
Lạc Nhất Thiên mở đầu liền gấp ba.
Việc hắn làm khiến cho những người lân cận phải trầm trồ vì nơi hắn đặt cược là một nơi hạng chót nơi hoàn lại tiền rất khó nếu không nói là không có cơ hội hòa vốn.
- Viên này, viên này.
Lạc Nhất Thiên đảo mắt liên tục rồi đưa ra hai viên đá to bằng bàn tay nhưng vẻ ngoài một viên thì thô một viên thì bóng loáng.
- Ta cắt đấy.
Đại sư cắt đá chỗ đó thường sẽ ngồi chơi nhưng hiện tại có người đến liền cao hứng.
Được Lạc Nhất Thiên gật đầu lão ấy liền lấy ra song dao mà cắt. Dao được tay nhuần nhuyễn điều khiển, gọt cắt chính xác vào đá cược.
- Ây da, hình như có ánh sáng!
- Tên mập này may mắn thật nha!
Nhiều người hiếu kỳ tiến lại xem náo nhiệt, ai cũng trầm trồ.
Lạc Nhất Thiên như cảm thụ lấy sự trầm trồ khen ngợi này, mũi như dài ra.
- Vậy...mà lại ra nguyên thật!
Đại sư cắt đá một lúc liền kinh ngạc, mấy chục năm cắt đá của lão cũng không thể ngờ cắt ra nguyên thạch từ đống đá phế liệu.
Từ hai nguyên thạch biến thành sáu viên. Lạc Nhất Thiên trả lại Đoàn Bình An hai viên, bản thân lấy bốn viên tiếp tục trò đổ thạch.
- Này, Bình cái gì đó, ta đã trả lại rồi nha, hẹn gặp lại.
Lạc Nhất Thiên định chạy đi nhưng bị một bàn tay túm lại.
- Ta tên Đoàn Bình An, đã nói rồi mà? Ta hứng thú với tiền bối nên sẽ đi theo.
Đoàn Bình An hoàn toàn biết sẽ có một vố lớn nên đi theo.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, hay là Bình An tiểu hữu theo ta bái nhập môn hạ, như thế thì ta sẽ truyền cho ngươi bộ nguyên thuật này.
Lạc Nhất Thiên miệng tụng đạo hiệu rồi mời Đoàn Bình An gia nhập.
- Ta theo xem, nếu có duyên sẽ bái nhập.
Đoàn Bình An hờ hững đáp.
- Lạc Thiên Thiên Tôn a, ta thật khó xử. Được, theo bần đạo, ta sẽ cho tiểu hữu thấy đỉnh cấp nguyên thuật là thế nào!
Lạc Nhất Thiên thở dài, xong liền đồng ý.
Đa phần đổ thạch phường đều có phân cấp. Phân từ thượng, trung, hạ. Đoàn Bình An và Lạc Nhất Thiên ở tầng hạ, là tầng triệt thấp nhất. Các tầng cũng phân làm chín tiểu tầng, chỗ vừa nãy đổ thạch là tiểu tầng một. Hai người tiến vào tiểu tầng hai, bên này náo nhiệt hơn, đa số đều ở tầng hạ vì từ tầng trung đến thượng thì đều phải là con cháu có gia thế mới có đủ nguyên thạch để đặt cược.
- Ây dô, chân long ôm ngọc a, ta chọn.
- Ấy ấy, đại ngưu cày ruộng, ta lấy.
- Hô hô!
Lạc Nhất Thiên mắt nhấp nháy liên tục, chọn ra hai tảng đá to bằng hắn, buộc phải có người theo vác đi, người khuân vác lại là Đoàn Bình An.
Trán của Đoàn Bình An đầy gân, muốn đánh nhưng lại thôi vì xem tên đạo sĩ này muốn làm gì tiếp theo.
- Ta tự cắt, đưa dao đến!
Lạc Nhất Thiên nói to.
Bây giờ Lạc Nhất Thiên tâm tính ổn trọng lại, ánh mắt sắc bén nhìn hai tảng đá kia. Kỹ thuật dùng dao cắt của Lạc Nhất Thiên cũng không đơn giản, uyển chuyển nhưng lại rất có lực, mạnh mẽ nhưng lại rất dịu dàng. Dao quang lướt qua lướt lại hai tảng đá kia khiến chúng dần dần nhỏ đi.
"Đinh" tảng đầu tiên lộ ra một hình rồng đang ôm một thứ trong suốt như ngọc. Ánh sáng phát ra khiến cho ai cũng phải nheo mắt lại nhưng lại hứng thú mà cố mở mắt ra.
"Đinh" tảng thứ hai lộ ra một hình con trâu tư thế đang cày ruộng. Ánh sáng lần nữa sáng lên, Đoàn Bình An lần này cũng trầm trồ vì tên đạo sĩ này lại lợi hại đến như vậy.
- Đệt, dị nguyên ở tầng trung, thượng lại ở tầng hạ a!
- Ta đổ thạch sáu mươi năm rồi vẫn chưa có thể đổ ra thứ này. Có thiên lý không a?
Lạc Nhất Thiên lần nữa nhìn về hướng của Đoàn Bình An, ánh mắt như nói: "Thế nào? Có muốn gia nhập không?". Đoàn Bình An chỉ liếc nhìn một cái rồi sờ cằm, rồi gãi đầu, lại chần chừ nhưng tất cả chỉ là giả vờ.
- Đánh ngất tên này rồi lấy hay là gia nhập? Hay là chuốt say rồi trộm?
Đoàn Bình An lúc này trong đầu có vài suy nghĩ không chính đáng.
- Cũng có thể...
Đoàn Bình An giả vờ chần chừ hồi lâu liền đáp.
- Có thể cái con bà ngươi! Ta dốc lòng như thế còn chưa đồng ý, ta thu một đứa nhóc có khi tốt hơn!
Lạc Nhất Thiên ý nghĩ trong đầu hiện lên, nhưng bên ngoài lại là một nụ cười rạng rỡ.
Nhờ cắt được dị nguyên nên Lạc Nhất Thiên được thưởng một vạn nguyên thạch. Khuôn mặt của hắn tươi cười rạng rỡ. Nhờ đó mà được đặc cách đi lên tầng trung.
Lạc Nhất Thiên từ từ cho hết nguyên thạch vào một cái vòng tay. Nhìn không bắt mắt nhưng cực tiện lợi khiến Đoàn Bình An phải chú ý, nhất thời ý nghĩ kia lần nữa nổi lên nhưng hắn kiềm được, không muốn làm một phường t·rộm c·ắp.
- Nếu muốn thì gia nhập môn phái, mỗi đệ tử đều có thể sỡ hữu.
Lạc Nhất Thiên như hiểu Đoàn Bình An mà tiếp tục chiêu mộ hắn vào môn phái.
Đoàn Bình An chỉ im lặng nên Lạc Nhất Thiên chỉ cười rồi lên tầng cao hơn.
Quang Minh Tháp truyền thừa lâu đời, tuy chưa sinh ra Đại Đế nhưng đạo thống đã truyền hơn ba vạn năm mà không suy, đứng ngang hàng với các đạo thống có sinh ra Đại Đế khác.
Tầng trung ở đây như một mảng thế giới khác. Là một cái Động Thiên từ một vị trưởng lão cắt ra hình thành ở đây. Do là từ Động Thiên hình thành nên mọi sự việc xảy ra ở đây đều có người biết.
Vừa vào trong Lạc Nhất Thiên đã đảo mắt liên tục, miệng luôn tụng đạo hiệu "Lạc Thiên Thiên Tôn" rồi xoa xoa tay. Nhanh chóng hắn đã chọn ra ba trăm cân đá các loại. Từng tảng từng viên cắt ra không phải dị nguyên thì cũng là nguyên thạch có độ tinh khiết cao làm cho hắn kiếm được bộn tiền từ việc đổ thạch.
Chuyện hắn làm nhanh chóng gây ra náo động lớn, làm cho những người ở gần đó đều tụ tập lại đây, làm cho nơi này ầm ĩ lên.
Tổng cộng tất cả là được gần mười vạn nguyên thạch. Lạc Nhất Thiên cảm thấy đủ liền lẳng lặng rời đi nhưng hắn không biết Đoàn Bình An đã để lại ấn ký Bạch Ngân Viêm của mình lên y phục của hắn nên vừa rời đi Đoàn Bình An liên biết và cười lạnh.
"Vèo" Lạc Nhất Thiên hóa thành luồng sáng trắng độn không mà đi, vừa lúc đó Đoàn Bình An ra bên ngoài khỏi thạch phường, ngước lên bầu trời đầy sao.
"Vút" hắn cảm ứng theo ấn ký mà đuổi theo, nhanh chóng độn không mà đi. Đuổi theo một lúc liền mất dấu.
Đoàn Bình An đành phải vừa đi vừa dò đường. Phải đến hai ngày sau hắn mới cảm ứng được một chút.
Theo cảm ứng mà đi đến một cái trấn nhỏ, bên trong trấn có một cái tửu lâu nhỏ có một thân ảnh mập mạp đang uống rượu, cùng với đang gắp đồ ăn. Là Lạc Nhất Thiên, hắn đang thưởng thức đồ ăn và rượu ngon.
- Ông chủ, rượu ở đây ủ là ngon nhất đấy, ta uống nhiều lần vẫn chưa chán a.
Lạc Nhất Thiên uống đến mặt đỏ.
- Ông chủ, cho một vò rượu.
Một thân ảnh từ bên ngoài đi vào ngồi kế Lạc Nhất Thiên.
- Ô, có người cùng uống rượu a, tiểu huynh đệ, uống cùng bần đạo nào...
Lạc Nhất Thiên quay ra nói với người kế bên nhưng một lúc sau liền muốn chạy đi.
- Ôi chao, lại gặp tiền bối.
Đoàn Bình An mỉm cười nói.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, bần đạo có việc bần đạo rời trước a.
Lạc Nhất Thiên để lạ nguyên thach rồi vội vã rời đi.
"Vèo" vừa ra cửa liền hóa thành ánh sáng trắng độn không mà đi nhưng vừa ra bên ngoài trăm dặm liền có một luồng hỏa diễm hiện lên, đốt ngay phần eo của hắn.
- Lạc Thiên con mẹ nó Thiên Tôn, bần đạo bị làm sao thế này?
Lạc Nhất Thiên hốt hoảng d·ập l·ửa nhưng là dị hỏa nên rất khó dập.
Lúc này Đoàn Bình An hai tay là giáp tay của hắn đang phát ra luồng hỏa diễm trắng tráng lệ.
- Lạc tiền bối, sao lại chạy khi thấy ta chứ?
Đoàn Bình An cười, nhe ra bộ răng trắng như tuyết.
Lạc Nhất Thiên nói xong nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra thì hai mắt của hắn toát ra luồng kim quang nhẹ. Đoàn Bình An luôn chú ý nên chỉ là thoáng qua hắn vẫn bắt lấy được mà kinh ngạc.
- Chỗ này hai nguyên gấp ba.
Lạc Nhất Thiên mở đầu liền gấp ba.
Việc hắn làm khiến cho những người lân cận phải trầm trồ vì nơi hắn đặt cược là một nơi hạng chót nơi hoàn lại tiền rất khó nếu không nói là không có cơ hội hòa vốn.
- Viên này, viên này.
Lạc Nhất Thiên đảo mắt liên tục rồi đưa ra hai viên đá to bằng bàn tay nhưng vẻ ngoài một viên thì thô một viên thì bóng loáng.
- Ta cắt đấy.
Đại sư cắt đá chỗ đó thường sẽ ngồi chơi nhưng hiện tại có người đến liền cao hứng.
Được Lạc Nhất Thiên gật đầu lão ấy liền lấy ra song dao mà cắt. Dao được tay nhuần nhuyễn điều khiển, gọt cắt chính xác vào đá cược.
- Ây da, hình như có ánh sáng!
- Tên mập này may mắn thật nha!
Nhiều người hiếu kỳ tiến lại xem náo nhiệt, ai cũng trầm trồ.
Lạc Nhất Thiên như cảm thụ lấy sự trầm trồ khen ngợi này, mũi như dài ra.
- Vậy...mà lại ra nguyên thật!
Đại sư cắt đá một lúc liền kinh ngạc, mấy chục năm cắt đá của lão cũng không thể ngờ cắt ra nguyên thạch từ đống đá phế liệu.
Từ hai nguyên thạch biến thành sáu viên. Lạc Nhất Thiên trả lại Đoàn Bình An hai viên, bản thân lấy bốn viên tiếp tục trò đổ thạch.
- Này, Bình cái gì đó, ta đã trả lại rồi nha, hẹn gặp lại.
Lạc Nhất Thiên định chạy đi nhưng bị một bàn tay túm lại.
- Ta tên Đoàn Bình An, đã nói rồi mà? Ta hứng thú với tiền bối nên sẽ đi theo.
Đoàn Bình An hoàn toàn biết sẽ có một vố lớn nên đi theo.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, hay là Bình An tiểu hữu theo ta bái nhập môn hạ, như thế thì ta sẽ truyền cho ngươi bộ nguyên thuật này.
Lạc Nhất Thiên miệng tụng đạo hiệu rồi mời Đoàn Bình An gia nhập.
- Ta theo xem, nếu có duyên sẽ bái nhập.
Đoàn Bình An hờ hững đáp.
- Lạc Thiên Thiên Tôn a, ta thật khó xử. Được, theo bần đạo, ta sẽ cho tiểu hữu thấy đỉnh cấp nguyên thuật là thế nào!
Lạc Nhất Thiên thở dài, xong liền đồng ý.
Đa phần đổ thạch phường đều có phân cấp. Phân từ thượng, trung, hạ. Đoàn Bình An và Lạc Nhất Thiên ở tầng hạ, là tầng triệt thấp nhất. Các tầng cũng phân làm chín tiểu tầng, chỗ vừa nãy đổ thạch là tiểu tầng một. Hai người tiến vào tiểu tầng hai, bên này náo nhiệt hơn, đa số đều ở tầng hạ vì từ tầng trung đến thượng thì đều phải là con cháu có gia thế mới có đủ nguyên thạch để đặt cược.
- Ây dô, chân long ôm ngọc a, ta chọn.
- Ấy ấy, đại ngưu cày ruộng, ta lấy.
- Hô hô!
Lạc Nhất Thiên mắt nhấp nháy liên tục, chọn ra hai tảng đá to bằng hắn, buộc phải có người theo vác đi, người khuân vác lại là Đoàn Bình An.
Trán của Đoàn Bình An đầy gân, muốn đánh nhưng lại thôi vì xem tên đạo sĩ này muốn làm gì tiếp theo.
- Ta tự cắt, đưa dao đến!
Lạc Nhất Thiên nói to.
Bây giờ Lạc Nhất Thiên tâm tính ổn trọng lại, ánh mắt sắc bén nhìn hai tảng đá kia. Kỹ thuật dùng dao cắt của Lạc Nhất Thiên cũng không đơn giản, uyển chuyển nhưng lại rất có lực, mạnh mẽ nhưng lại rất dịu dàng. Dao quang lướt qua lướt lại hai tảng đá kia khiến chúng dần dần nhỏ đi.
"Đinh" tảng đầu tiên lộ ra một hình rồng đang ôm một thứ trong suốt như ngọc. Ánh sáng phát ra khiến cho ai cũng phải nheo mắt lại nhưng lại hứng thú mà cố mở mắt ra.
"Đinh" tảng thứ hai lộ ra một hình con trâu tư thế đang cày ruộng. Ánh sáng lần nữa sáng lên, Đoàn Bình An lần này cũng trầm trồ vì tên đạo sĩ này lại lợi hại đến như vậy.
- Đệt, dị nguyên ở tầng trung, thượng lại ở tầng hạ a!
- Ta đổ thạch sáu mươi năm rồi vẫn chưa có thể đổ ra thứ này. Có thiên lý không a?
Lạc Nhất Thiên lần nữa nhìn về hướng của Đoàn Bình An, ánh mắt như nói: "Thế nào? Có muốn gia nhập không?". Đoàn Bình An chỉ liếc nhìn một cái rồi sờ cằm, rồi gãi đầu, lại chần chừ nhưng tất cả chỉ là giả vờ.
- Đánh ngất tên này rồi lấy hay là gia nhập? Hay là chuốt say rồi trộm?
Đoàn Bình An lúc này trong đầu có vài suy nghĩ không chính đáng.
- Cũng có thể...
Đoàn Bình An giả vờ chần chừ hồi lâu liền đáp.
- Có thể cái con bà ngươi! Ta dốc lòng như thế còn chưa đồng ý, ta thu một đứa nhóc có khi tốt hơn!
Lạc Nhất Thiên ý nghĩ trong đầu hiện lên, nhưng bên ngoài lại là một nụ cười rạng rỡ.
Nhờ cắt được dị nguyên nên Lạc Nhất Thiên được thưởng một vạn nguyên thạch. Khuôn mặt của hắn tươi cười rạng rỡ. Nhờ đó mà được đặc cách đi lên tầng trung.
Lạc Nhất Thiên từ từ cho hết nguyên thạch vào một cái vòng tay. Nhìn không bắt mắt nhưng cực tiện lợi khiến Đoàn Bình An phải chú ý, nhất thời ý nghĩ kia lần nữa nổi lên nhưng hắn kiềm được, không muốn làm một phường t·rộm c·ắp.
- Nếu muốn thì gia nhập môn phái, mỗi đệ tử đều có thể sỡ hữu.
Lạc Nhất Thiên như hiểu Đoàn Bình An mà tiếp tục chiêu mộ hắn vào môn phái.
Đoàn Bình An chỉ im lặng nên Lạc Nhất Thiên chỉ cười rồi lên tầng cao hơn.
Quang Minh Tháp truyền thừa lâu đời, tuy chưa sinh ra Đại Đế nhưng đạo thống đã truyền hơn ba vạn năm mà không suy, đứng ngang hàng với các đạo thống có sinh ra Đại Đế khác.
Tầng trung ở đây như một mảng thế giới khác. Là một cái Động Thiên từ một vị trưởng lão cắt ra hình thành ở đây. Do là từ Động Thiên hình thành nên mọi sự việc xảy ra ở đây đều có người biết.
Vừa vào trong Lạc Nhất Thiên đã đảo mắt liên tục, miệng luôn tụng đạo hiệu "Lạc Thiên Thiên Tôn" rồi xoa xoa tay. Nhanh chóng hắn đã chọn ra ba trăm cân đá các loại. Từng tảng từng viên cắt ra không phải dị nguyên thì cũng là nguyên thạch có độ tinh khiết cao làm cho hắn kiếm được bộn tiền từ việc đổ thạch.
Chuyện hắn làm nhanh chóng gây ra náo động lớn, làm cho những người ở gần đó đều tụ tập lại đây, làm cho nơi này ầm ĩ lên.
Tổng cộng tất cả là được gần mười vạn nguyên thạch. Lạc Nhất Thiên cảm thấy đủ liền lẳng lặng rời đi nhưng hắn không biết Đoàn Bình An đã để lại ấn ký Bạch Ngân Viêm của mình lên y phục của hắn nên vừa rời đi Đoàn Bình An liên biết và cười lạnh.
"Vèo" Lạc Nhất Thiên hóa thành luồng sáng trắng độn không mà đi, vừa lúc đó Đoàn Bình An ra bên ngoài khỏi thạch phường, ngước lên bầu trời đầy sao.
"Vút" hắn cảm ứng theo ấn ký mà đuổi theo, nhanh chóng độn không mà đi. Đuổi theo một lúc liền mất dấu.
Đoàn Bình An đành phải vừa đi vừa dò đường. Phải đến hai ngày sau hắn mới cảm ứng được một chút.
Theo cảm ứng mà đi đến một cái trấn nhỏ, bên trong trấn có một cái tửu lâu nhỏ có một thân ảnh mập mạp đang uống rượu, cùng với đang gắp đồ ăn. Là Lạc Nhất Thiên, hắn đang thưởng thức đồ ăn và rượu ngon.
- Ông chủ, rượu ở đây ủ là ngon nhất đấy, ta uống nhiều lần vẫn chưa chán a.
Lạc Nhất Thiên uống đến mặt đỏ.
- Ông chủ, cho một vò rượu.
Một thân ảnh từ bên ngoài đi vào ngồi kế Lạc Nhất Thiên.
- Ô, có người cùng uống rượu a, tiểu huynh đệ, uống cùng bần đạo nào...
Lạc Nhất Thiên quay ra nói với người kế bên nhưng một lúc sau liền muốn chạy đi.
- Ôi chao, lại gặp tiền bối.
Đoàn Bình An mỉm cười nói.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, bần đạo có việc bần đạo rời trước a.
Lạc Nhất Thiên để lạ nguyên thach rồi vội vã rời đi.
"Vèo" vừa ra cửa liền hóa thành ánh sáng trắng độn không mà đi nhưng vừa ra bên ngoài trăm dặm liền có một luồng hỏa diễm hiện lên, đốt ngay phần eo của hắn.
- Lạc Thiên con mẹ nó Thiên Tôn, bần đạo bị làm sao thế này?
Lạc Nhất Thiên hốt hoảng d·ập l·ửa nhưng là dị hỏa nên rất khó dập.
Lúc này Đoàn Bình An hai tay là giáp tay của hắn đang phát ra luồng hỏa diễm trắng tráng lệ.
- Lạc tiền bối, sao lại chạy khi thấy ta chứ?
Đoàn Bình An cười, nhe ra bộ răng trắng như tuyết.
Tiến độ: 100%
31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan