Chương 17: Vũ khí căn nguyên
27/04/2025
10
9.5
Chương 17: Vũ khí căn nguyên
Đoàn Bình An ngồi xuống bồ đoàn, tay cầm hộp ngọc mở ra Bạch Ngân Viêm. Hắn cô đọng lại linh lực bên trong cơ thể rồi lấy ra, ban đầu vách đan điền cứng như đá, không thể xuyên qua nhưng kiên trì một chút thì vẫn có thể. Hắn thiếu nguyên liệu đúc v·ũ k·hí nhưng từ linh lực đúc vào gia cố thêm Bạch Ngân Viêm vẫn có thể.
- Lấy ra thì khó, điều khiển thi triển thì dễ.
Đoàn Bình An nhìn linh lực cô đọng lại thành một quả cầu nằm trên tay mà suy nghĩ.
- Khởi lửa!
Đoàn Bình An bắt đầu chế tác v·ũ k·hí.
Trong đầu của hắn bắt đầu thanh tịnh, tạo ra khuôn đúc.
- Thân thể của ta cứng cáp, mạnh mẽ, lại rất bí ẩn, mọi v·ũ k·hí đều không thích hợp. Một đôi găng tay là thích hợp nhất.
Đoàn Bình An trong đầu hiện ra đôi găng tay, bắt đầu thực hiện tạo ra v·ũ k·hí.
"Phựt" Đoàn Bình An bỏ Bạch Ngân Viêm vào mà gia cố, hắn dùng tinh thần hóa thành một cây búa mà nện liên hồi để tạo hình ra một đôi găng tay.
"Keng keng" búa nện liên hồi, tạo ra âm thanh, Bạch Ngân Viêm theo mỗi nhát búa mà len lỏi vào bên trong hình thức ban đầu của đôi găng tay kia. Dần dần nó trở thành một giáp tay cứng cáp, nếu không miễn cưỡng vượt cạn giới chiến đấu thì rất khó phá hủy vì Bạch Ngân Viêm đã thấm vào.
"Keng keng" tiếp tục gia cố, hình thức ban đầu của giáp tay đã hình thành, Đoàn Bình An bắt đầu tạo hình. Đây giống như nặn đất vậy, phải khéo léo nếu không thành quả thì rất khó nói.
"Rắc" dù cho Đoàn Bình An có tỉ mỉ thế nào cũng không thoát khỏi một chút sai lầm mà từ sai lầm nhỏ đó mà tạo ra sai lầm lớn. Giáp tay phải hiện ra vết nứt, may mắn Đoàn Bình An kịp đưa Bạch Ngân Viêm vào sữa chữa nếu không thì không thể thành hình.
Hai ngày sau, Đoàn Bình An căng tinh thần không ngủ không nghỉ mà đúc tạo hình, cuối cùng cũng hoàn thành. Một đôi giáp tay màu vàng kim xen màu đen, kích cỡ đến cùi chỏ. Đoàn Bình An đeo vào, cảm thấy thoải mái, tung quyền cũng nhanh hơn.
"Vút" nhanh chóng liền bay ra khỏi động phủ, thử nghiệm. "Ầm" đại thủ ấn kim sắc giáng xuống, tạo ra một hố đất sâu, lần này có thể tùy thời mà xuất ra, không giới hạn thời gian.
"Ầm ầm ầm" Đoàn Bình An liên tiếp xuất ra đại thủ ấn kim sắc, đến khi linh lực hạ thấp đến mức cảnh báo mới thôi. Xung quanh hắn từ đồi núi san sát biến thành một khoảng bình nguyên.
- Tốt, nếu thêm một ít thuộc tính lôi thì tốt.
Đoàn Bình An đánh giá.
Giáp tay theo ý niệm của hắn mà thu vào, cũng theo ý niệm của hắn mà hiện ra.
Trở lại động phủ, Đoàn Bình An lấy ra quyển Thập Nhị Giáp Thú Công, chỉ là quyển này có năm trang.
- Mười hai con giáp tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi. Đây là dậu.
Đoàn Bình An ngó qua liền hiểu một chút.
Hắn liền lấy đây học làm chiêu thức vì hiện tại chỉ có đại thủ ấn kim sắc mà thôi. Cũng không quá lâu, không biết do ngộ tính hay phần công Dậu này dễ học mà chỉ ba ngày là Đoàn Bình An liền thấu hiểu. Hoặc là do linh quanh từ viên ngọc thần bí kia tỏa ra mà đẩy nhanh tốc độ.
Hắn lần nữa bay ra khỏi động phủ, hai tay hiện ra giáp tay, lần này không thi triển đại thủ ấn kim sắc nữa mà thử chiêu mới.
"Thập Nhị Giáp Thú Công - Dậu"
"Ầm" nhanh chóng chiêu thức xuất ra, được giáp tay gia công thêm phần nào sức mạnh, chỗ ngọn núi nhỏ kia liền hóa thành hố sâu chục trượng.
Quay lại động phủ, Đoàn Bình An chọn những món cần thiết rồi rời đi. Cứ ẩn tu như thế này không hợp khí khái của hắn.
"Vút" ở một khu rừng, một thân ảnh đang bay liên hồi, chân chạm vào ngọn cây rồi nhảy lên qua một ngọn cây khác.
- Khinh công, đây là cảm giác sao?
Đoàn Bình An suy nghĩ.
Đương nhiên đây không phải khinh công, chỉ là dồn linh lực nhất định vào bàn chân để tạo đà nhảy. Tận hưởng một chút liền ngự không bay đi tốc độ kinh người. Chỉ mất nửa ngày đã độn không bay nghìn dặm nhưng so với Nam Hoang rộng lớn tính bằng nghìn tỷ thì chẳng vào đâu.
Đến một thành khá lớn, người ra người vào, mở cửa tự do nên Đoàn Bình An chỉ cần lách người đi qua là được. Bên trong là một cái cửa ải, chỗ này đa số buôn bán những đồ vật thông thường, có chỗ còn cho thuê người làm việc, việc gì cũng làm. Bước vào thành chính, nơi đây mới chân chính là thành, người người tấp nập.
Vào một trà lâu có khí tức tu sĩ, Đoàn Bình An chọn đại một chỗ, muốn nghe ngóng tin tức thời gian qua hắn bế quan.
- Cái âm phần Yêu Đế đã hai năm nay vẫn chưa hết nóng, tuy n·gười c·hết đến con số vạn rồi nhưng đổi lại có nhiều đồ tốt lắm.
- Nghe nói Tây Thiên, Bắc Vực, Nam Hoang, Đông Hải tứ vực đều phái người đi dò xét. Đặc biệt là Bắc Vực với Nam Hoang là hăng hái nhất cũng như mỗi khi chạm mặt là một trận g·iết chóc.
Vừa ngồi xuống không lâu sau lưng Đoàn Bình An lại nghe được.
- Hai năm rồi sao?
Đoàn Bình An cảm khái, hắn không ngờ lại bế quan lâu như vậy.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, mấy người không biết đâu, trận đổ thạch này bần đạo rất tự tin, mọi người chỉ cần gom cho bần đạo đủ nguyên thạch thì bần đạo sẽ hoàn lại gấp nhiều lần.
Từ xa nghe được âm thanh, Đoàn Bình An gân trán nổi lên, đây là đạo sĩ vô lương kia.
- Lạc Nhất Thiên, ngươi có nói dối không, hay là hố chúng ta rồi cao chạy xa bay?
Một người nghi hoặc.
- Ây sao có thể! Lạc Thiên Thiên Tôn a, bần đạo xuất phát từ tấm lòng.
Lạc Nhất Thiên vỗ ngực nói.
- Tiền bối cam đoan chứ?
Một thân ảnh lại gần nói.
- Cam đoan mười à không trăm phần!
Lạc Nhất Thiên nói xong quay lại.
Một thân ảnh rất quen thuộc, hắc tuyến trên trán, gân cổ hiện lên. Đương nhiên là Đoàn Bình An.
- Ý!
Lạc Nhất Thiên chột dạ nhưng ánh mắt đảo một cái liền nhận người quen.
- Không phải tiểu hữu đây sao? Lâu quá không gặp a, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện nha.
Lạc Nhất Thiên nói xong liền kéo Đoàn Bình An chạy đi.
Hai người rời khỏi tửu lâu, đi đến một nơi khá vắng vẻ.
- Ồ, ngươi biết chọn chỗ b·ị đ·ánh đấy.
Đoàn Bình An lúc này không che ý định của mình, giáp tay hiện ra vòng quanh Bạch Ngân Viêm.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, bần đạo không muốn đánh a, chuyện đó ta có kinh nghiệm.
Lạc Nhất Thiên lựa lời mà nói.
"Rắc" Đoàn Bình An khởi động tay chuẩn bị một trận tẩm quất.
- Ta là Nguyên Thiên sư!
Lạc Nhất Thiên bị dọa sợ liền nói ra.
- Ồ, Nguyên Thiên sư à?
Đoàn Bình An dừng lại hành động.
- Hai viên này thành một khối thì ta tin.
Đoàn Bình An lấy ra hai viên nguyên thạch.
- Lạc Thiên con mẹ nó Thiên Tôn, ngươi ăn c·ướp à? Nửa khối thì có thể chứ một khối thì lỗ c·hết bần đạo a.
Lạc Nhất Thiên trợn tròn mắt nói.
- Được. Đi đổ thạch xem ngươi có thể làm gì?
Đoàn Bình An thu lại giáp tay.
Thành này đặc biệt, giáp với Cổ Khoáng, một trong những cấm địa sinh mệnh, phần rìa có rất nhiều mỏ nguyên thạch được các thế lực chia cắt và khai thác, dần dần tạo ra trò đổ thạch rất hút người đặt cược.
Vào nơi đổ thạch, có các tòa nhà cao của các thế lực mở ra để hút các con bạc ham tiền tiến vào đặt cược, từ đó kiếm lời. Tiền lưu hành ở đây là nguyên thạch, cược nguyên thạch có thể cược gấp bao nhiêu lần tùy thích nhưng thua thì sẽ bù lại khoảng đó nên có nhiều người tan cửa nát nhà cũng từ đó mà ra.
Hai người bước vào đổ thạch phường của Quang Minh Tháp, là một trong các thế lực của Nam Hoang. Vào bên trong đặc biệt là sự ồn ào náo nhiệt, tiếng hô "cược" vang khắp nơi. Cũng có người bị thẳng thừng ném ra ngoài do hết tiền cược.
- Tiểu hữu nhìn bần đạo trổ tài, đây là sự tự tin của bần đạo.
Lạc Nhất Thiên quay người lại nói với Đoàn Bình An.
Đoàn Bình An ngồi xuống bồ đoàn, tay cầm hộp ngọc mở ra Bạch Ngân Viêm. Hắn cô đọng lại linh lực bên trong cơ thể rồi lấy ra, ban đầu vách đan điền cứng như đá, không thể xuyên qua nhưng kiên trì một chút thì vẫn có thể. Hắn thiếu nguyên liệu đúc v·ũ k·hí nhưng từ linh lực đúc vào gia cố thêm Bạch Ngân Viêm vẫn có thể.
- Lấy ra thì khó, điều khiển thi triển thì dễ.
Đoàn Bình An nhìn linh lực cô đọng lại thành một quả cầu nằm trên tay mà suy nghĩ.
- Khởi lửa!
Đoàn Bình An bắt đầu chế tác v·ũ k·hí.
Trong đầu của hắn bắt đầu thanh tịnh, tạo ra khuôn đúc.
- Thân thể của ta cứng cáp, mạnh mẽ, lại rất bí ẩn, mọi v·ũ k·hí đều không thích hợp. Một đôi găng tay là thích hợp nhất.
Đoàn Bình An trong đầu hiện ra đôi găng tay, bắt đầu thực hiện tạo ra v·ũ k·hí.
"Phựt" Đoàn Bình An bỏ Bạch Ngân Viêm vào mà gia cố, hắn dùng tinh thần hóa thành một cây búa mà nện liên hồi để tạo hình ra một đôi găng tay.
"Keng keng" búa nện liên hồi, tạo ra âm thanh, Bạch Ngân Viêm theo mỗi nhát búa mà len lỏi vào bên trong hình thức ban đầu của đôi găng tay kia. Dần dần nó trở thành một giáp tay cứng cáp, nếu không miễn cưỡng vượt cạn giới chiến đấu thì rất khó phá hủy vì Bạch Ngân Viêm đã thấm vào.
"Keng keng" tiếp tục gia cố, hình thức ban đầu của giáp tay đã hình thành, Đoàn Bình An bắt đầu tạo hình. Đây giống như nặn đất vậy, phải khéo léo nếu không thành quả thì rất khó nói.
"Rắc" dù cho Đoàn Bình An có tỉ mỉ thế nào cũng không thoát khỏi một chút sai lầm mà từ sai lầm nhỏ đó mà tạo ra sai lầm lớn. Giáp tay phải hiện ra vết nứt, may mắn Đoàn Bình An kịp đưa Bạch Ngân Viêm vào sữa chữa nếu không thì không thể thành hình.
Hai ngày sau, Đoàn Bình An căng tinh thần không ngủ không nghỉ mà đúc tạo hình, cuối cùng cũng hoàn thành. Một đôi giáp tay màu vàng kim xen màu đen, kích cỡ đến cùi chỏ. Đoàn Bình An đeo vào, cảm thấy thoải mái, tung quyền cũng nhanh hơn.
"Vút" nhanh chóng liền bay ra khỏi động phủ, thử nghiệm. "Ầm" đại thủ ấn kim sắc giáng xuống, tạo ra một hố đất sâu, lần này có thể tùy thời mà xuất ra, không giới hạn thời gian.
"Ầm ầm ầm" Đoàn Bình An liên tiếp xuất ra đại thủ ấn kim sắc, đến khi linh lực hạ thấp đến mức cảnh báo mới thôi. Xung quanh hắn từ đồi núi san sát biến thành một khoảng bình nguyên.
- Tốt, nếu thêm một ít thuộc tính lôi thì tốt.
Đoàn Bình An đánh giá.
Giáp tay theo ý niệm của hắn mà thu vào, cũng theo ý niệm của hắn mà hiện ra.
Trở lại động phủ, Đoàn Bình An lấy ra quyển Thập Nhị Giáp Thú Công, chỉ là quyển này có năm trang.
- Mười hai con giáp tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi. Đây là dậu.
Đoàn Bình An ngó qua liền hiểu một chút.
Hắn liền lấy đây học làm chiêu thức vì hiện tại chỉ có đại thủ ấn kim sắc mà thôi. Cũng không quá lâu, không biết do ngộ tính hay phần công Dậu này dễ học mà chỉ ba ngày là Đoàn Bình An liền thấu hiểu. Hoặc là do linh quanh từ viên ngọc thần bí kia tỏa ra mà đẩy nhanh tốc độ.
Hắn lần nữa bay ra khỏi động phủ, hai tay hiện ra giáp tay, lần này không thi triển đại thủ ấn kim sắc nữa mà thử chiêu mới.
"Thập Nhị Giáp Thú Công - Dậu"
"Ầm" nhanh chóng chiêu thức xuất ra, được giáp tay gia công thêm phần nào sức mạnh, chỗ ngọn núi nhỏ kia liền hóa thành hố sâu chục trượng.
Quay lại động phủ, Đoàn Bình An chọn những món cần thiết rồi rời đi. Cứ ẩn tu như thế này không hợp khí khái của hắn.
"Vút" ở một khu rừng, một thân ảnh đang bay liên hồi, chân chạm vào ngọn cây rồi nhảy lên qua một ngọn cây khác.
- Khinh công, đây là cảm giác sao?
Đoàn Bình An suy nghĩ.
Đương nhiên đây không phải khinh công, chỉ là dồn linh lực nhất định vào bàn chân để tạo đà nhảy. Tận hưởng một chút liền ngự không bay đi tốc độ kinh người. Chỉ mất nửa ngày đã độn không bay nghìn dặm nhưng so với Nam Hoang rộng lớn tính bằng nghìn tỷ thì chẳng vào đâu.
Đến một thành khá lớn, người ra người vào, mở cửa tự do nên Đoàn Bình An chỉ cần lách người đi qua là được. Bên trong là một cái cửa ải, chỗ này đa số buôn bán những đồ vật thông thường, có chỗ còn cho thuê người làm việc, việc gì cũng làm. Bước vào thành chính, nơi đây mới chân chính là thành, người người tấp nập.
Vào một trà lâu có khí tức tu sĩ, Đoàn Bình An chọn đại một chỗ, muốn nghe ngóng tin tức thời gian qua hắn bế quan.
- Cái âm phần Yêu Đế đã hai năm nay vẫn chưa hết nóng, tuy n·gười c·hết đến con số vạn rồi nhưng đổi lại có nhiều đồ tốt lắm.
- Nghe nói Tây Thiên, Bắc Vực, Nam Hoang, Đông Hải tứ vực đều phái người đi dò xét. Đặc biệt là Bắc Vực với Nam Hoang là hăng hái nhất cũng như mỗi khi chạm mặt là một trận g·iết chóc.
Vừa ngồi xuống không lâu sau lưng Đoàn Bình An lại nghe được.
- Hai năm rồi sao?
Đoàn Bình An cảm khái, hắn không ngờ lại bế quan lâu như vậy.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, mấy người không biết đâu, trận đổ thạch này bần đạo rất tự tin, mọi người chỉ cần gom cho bần đạo đủ nguyên thạch thì bần đạo sẽ hoàn lại gấp nhiều lần.
Từ xa nghe được âm thanh, Đoàn Bình An gân trán nổi lên, đây là đạo sĩ vô lương kia.
- Lạc Nhất Thiên, ngươi có nói dối không, hay là hố chúng ta rồi cao chạy xa bay?
Một người nghi hoặc.
- Ây sao có thể! Lạc Thiên Thiên Tôn a, bần đạo xuất phát từ tấm lòng.
Lạc Nhất Thiên vỗ ngực nói.
- Tiền bối cam đoan chứ?
Một thân ảnh lại gần nói.
- Cam đoan mười à không trăm phần!
Lạc Nhất Thiên nói xong quay lại.
Một thân ảnh rất quen thuộc, hắc tuyến trên trán, gân cổ hiện lên. Đương nhiên là Đoàn Bình An.
- Ý!
Lạc Nhất Thiên chột dạ nhưng ánh mắt đảo một cái liền nhận người quen.
- Không phải tiểu hữu đây sao? Lâu quá không gặp a, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện nha.
Lạc Nhất Thiên nói xong liền kéo Đoàn Bình An chạy đi.
Hai người rời khỏi tửu lâu, đi đến một nơi khá vắng vẻ.
- Ồ, ngươi biết chọn chỗ b·ị đ·ánh đấy.
Đoàn Bình An lúc này không che ý định của mình, giáp tay hiện ra vòng quanh Bạch Ngân Viêm.
- Lạc Thiên Thiên Tôn, bần đạo không muốn đánh a, chuyện đó ta có kinh nghiệm.
Lạc Nhất Thiên lựa lời mà nói.
"Rắc" Đoàn Bình An khởi động tay chuẩn bị một trận tẩm quất.
- Ta là Nguyên Thiên sư!
Lạc Nhất Thiên bị dọa sợ liền nói ra.
- Ồ, Nguyên Thiên sư à?
Đoàn Bình An dừng lại hành động.
- Hai viên này thành một khối thì ta tin.
Đoàn Bình An lấy ra hai viên nguyên thạch.
- Lạc Thiên con mẹ nó Thiên Tôn, ngươi ăn c·ướp à? Nửa khối thì có thể chứ một khối thì lỗ c·hết bần đạo a.
Lạc Nhất Thiên trợn tròn mắt nói.
- Được. Đi đổ thạch xem ngươi có thể làm gì?
Đoàn Bình An thu lại giáp tay.
Thành này đặc biệt, giáp với Cổ Khoáng, một trong những cấm địa sinh mệnh, phần rìa có rất nhiều mỏ nguyên thạch được các thế lực chia cắt và khai thác, dần dần tạo ra trò đổ thạch rất hút người đặt cược.
Vào nơi đổ thạch, có các tòa nhà cao của các thế lực mở ra để hút các con bạc ham tiền tiến vào đặt cược, từ đó kiếm lời. Tiền lưu hành ở đây là nguyên thạch, cược nguyên thạch có thể cược gấp bao nhiêu lần tùy thích nhưng thua thì sẽ bù lại khoảng đó nên có nhiều người tan cửa nát nhà cũng từ đó mà ra.
Hai người bước vào đổ thạch phường của Quang Minh Tháp, là một trong các thế lực của Nam Hoang. Vào bên trong đặc biệt là sự ồn ào náo nhiệt, tiếng hô "cược" vang khắp nơi. Cũng có người bị thẳng thừng ném ra ngoài do hết tiền cược.
- Tiểu hữu nhìn bần đạo trổ tài, đây là sự tự tin của bần đạo.
Lạc Nhất Thiên quay người lại nói với Đoàn Bình An.
Tiến độ: 100%
31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan