Chương 15: Chém chết ngươi!
27/04/2025
10
9.5
Chương 15: Chém chết ngươi!
- Phù...tuy tu vi tăng cấp rất nhanh nhưng lâu không đứng dậy thì có hơi đau lưng.
Đoàn Bình An ngồi đấy chán nản, tuy hắn khổ tu nhưng lâu như vậy không đứng lên sẽ khó quen.
- Ta hố tên ngu kia nếu hắn biết thì chắc sẽ tức đến hộc máu, hahaha.
Đoàn Bình An lòng không sợ thiên hạ không loạn liền rắc tâm hại người mà khẽ cười.
"Ầm ầm" thiên kiếp lại ập đến, cứ một ngày là một cái thiên kiếp, Đoàn Bình An sắp sửa đặt chân vào Phong Đạo đỉnh phong nhưng hắn không 6vì có vị Lệ trưởng lão kia hộ pháp cho bản thân. Bâu giờ hắn chỉ cần điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa đến tinh hoa nhật nguyệt mà gây ra dị tượng quanh lò luyện đan.
- Sắp thành rồi!
Lệ trưởng lão cao hứng, lão run run cánh tay.
Lão lại lao ra kháng cự thiên kiếp, chỉ huy thần văn thành một cái đại trận chống lại thiên kiếp.
- Phong Đạo đỉnh phong.
Đoàn Bình An bên trong lò luyện đan kiểm tra lại thân thể, chắc chắn bản thân đã đột phá tu vi.
"Phụt" do chịu thiên kiếp lên đới nên Lệ trưởng lão đang chống lại thiên kiếp cấp Thượng Đạo. Nếu không có thần văn mà lão ta cực nhọc tháng năm khắc lên thì chưa nói đến khánh cự, chỉ bước ra thì đã thành tro.
Đoàn Bình An ngồi xếp bằng, nhất tâm nhị dụng vừa tu luyện vừa nghĩ cách g·iết Lệ trưởng lão kia. Hắn biết thiên kiếp không dễ chống lại, từ bên trong hắn có thể nghe thấy tiếng ho của Lệ trưởng lão mà biết họ Lệ kia không sống được bao lâu, bây giờ đang trông chờ vào đan dược này.
"Keng keng" Đoàn Bình An cảm thấy có thể bất ngờ nhất kích tất sát mà g·iết c·hết Lệ trưởng lão kia mà liên tục đánh vào thành lò. Sau một lúc lại ngưng, nắm đấm của hắn rất mạnh, đấm vào thành lò đã tạo ra một khe hở. Đoàn Bình An bắt đầu ngồi tĩnh tọa, làm cho cơ thể phát sáng.
- Đan thành!
Lệ trưởng lão lệ nóng chảy ra, lão chờ lúc này đã rất lâu, kháng chịu lại thiên kiếp Thượng Đạo đã nhiều lần, đây là lần cuối có thể đột phá Thiên cảnh của lão.
"Bộp" Thay vì một viên đan dược phát ra kim quang mạnh mẽ, mùi hương thơm mát thì thay vào đó là một nắm tay đấm thẳng vào khuôn mặt già nua đang mỉm cười của Lệ trưởng lão kia.
"Rầm" lò luyện đan ngã xuống, Đoàn Bình An lao ra, không đợi Lệ trưởng lão hiểu ra chuyện gì mà đè lão xuống, quyền cước được khắc thần văn từ trước mà điên cuồng đánh vào mặt của lão. Hắn biết tên này sống thì bản thân sẽ khó sống nên phải nhanh chóng g·iết c·hết lão ta.
"Vút" nhưng Đoàn Bình An lại xem thường Lệ trưởng lão. "Vù" Lệ trưởng lão dùng tay hất văng Đoàn Bình An ra một bên khiến hắn đập vào vách đá.
- Bất ngờ đấy nhưng cùng lắm ta mất miếng thịt còn ngươi thì m·ất m·ạng.
Lệ trưởng lão từ từ đứng dậy, tuy thân thể hơi run nhưng vẫn mạnh mẽ.
- Trước khi ngươi c·hết thì ta nên cho ngươi một chút mạnh mẽ.
Lệ trưởng lão như quay về thời đỉnh cao, nói.
"Thập Nhị Giáp Thú Công - Dậu"
Lệ trưởng lão thi triển hình pháp, năm ngón tay chụm lại một chỗ, nhanh chóng lao về phía Đoàn Bình An.
"Rầm" may mắn Đoàn Bình An đã định thần lại, nhanh chóng tránh đi, chỗ hắn ngã lúc nãy bị đục thành một lỗ to, biết rằng chỗ này là đá cứng được gia cố bởi thần văn.
"Rầm rầm rầm" Lệ trưởng lão ngoan độc chọn chỗ hiểm như mạch máu, gân mà công kích, muốn lấy máu thịt của Đoàn Bình An mà trực tiếp luyện đan. Đoàn Bình An né tránh nhưng vẫn b·ị đ·ánh cho nát xương vai phải, tay trái và hai cái xương sườn.
- C·hết đi!
Lệ trưởng lão như hồi quang phản chiếu, người sắp c·hết mà đốt lên ngọn lửa cuối cùng để mong một lần nữa sống lại.
Đoàn Bình An né tránh rồi phản công nhưng đánh một thì b·ị đ·ánh ba, rất là nguy cơ. Hắn bị đuổi khắp hang động, nếu thân thể không linh hoạt và có chút ít lợi thế về tỉnh táo thì nãy giờ có lẽ bị Lệ trưởng lão kia đục cho nát người. Khắp động phủ này không lớn do phải gia cố thần văn, Đoàn Bình An chơi trò đuổi bắt, hắn luôn tìm những chỗ khó đi và ngoằn ngoèo, sau một lúc chạy cũng thuộc địa hình nơi này, tuy có trả giá một chút nhưng cũng xứng đáng.
"Ầm" Đoàn Bình An chạy một khoảng cách rồi xoay người lại tung một quyền uyển chuyển đến phần ngực của Lệ trưởng lão khiến lão la oai oái, lại bồi thêm quả đá vào chỗ hiểm khiến lão nhất thời lui lại.
"Bụp" Đoàn Bình An thấy vậy không chần chừ, tay lấy ngay cái lư hương gần đấy mà nện liên tiếp vào đầu, vai của lão. "Bốp" sau khi đánh đến tê tay thì tiếp tục ra quyền cước, chỉ cần ngưng lại, để cho tinh thần lão ta khôi phục lại thì Đoàn Bình An lại khó tiếp cận.
Thế nhưng qua nhiêu đấy đòn thế vẫn không làm ngã được Lệ trưởng lão kia. Bỗng một tia sáng quét qua, da đầu của Đoàn Bình An tê dại buộc hắn phải lui ra xa chục bước. Chỗ hắn đứng vừa nãy lộ ra một vết chém.
- Chém c·hết ngươi!
Lệ trưởng lão rốt cuộc cũng lấy ra v·ũ k·hí để chiến đấu.
- Chậc.
Đoàn Bình An tặc lưỡi, hắn biết từ bây giờ sẽ rất khó tạo lợi thế như lúc nãy nữa.
Thanh kiếm phát ra huyết quang ảm đạm, đương nhiên là v·ũ k·hí căn nguyên của Lệ trưởng lão kia, lão bây giờ như đèn dầu sắp cạn, huyết quang đã ảm đạm đi không ít.
"Vút" Lệ trưởng lão nhanh tay vung kiếm, khiến cho thần văn trên hai cánh tay của Đoàn Bình An bị bào mòn đi, mỗi hai nhát chém thì sẽ vỡ thần văn. Đoàn Bình An phải tốn sức vừa tránh né vừa viết lại.
Chạy trở lại phòng luyện đan, Đoàn Bình An lúc này đã không kịp viết lại, linh lực sắp hết, lúc đang loay hoay tìm cách thì hắn nhìn thấy cái lò luyện đan kia. Một tia linh quang lướt qua, Đoàn Bình An đã tìm thấy một vật rất thích hợp.
- Đoàn Bình An, ngươi ra đây!
Lệ trưởng lão lúc này hận ý và sát ý đến đỏ mắt, một con chuột mà nãy giờ chưa đ·ánh c·hết.
"Rầm" Đoàn Bình An không nói không rằng, trực tiếp nện cái lò luyện đan xuống, đè Lệ trưởng lão xuống. Huyết khí Đoàn Bình An sôi lên, tay nắm chặt lò mà nện liên hồi xuống.
"Xoẹt" Lệ trưởng lão dùng kiếm chém cái lò làm hai nửa nhưng Đoàn Bình An lại ứng đối, tay còn lại nắm nửa lò kia rồi tiếp tục nện.
"Rầm rầm" nện đến phát thứ ba mươi, lò luyện đan đã sắp vỡ còn Lệ trưởng lão thì khuôn mặt đã vặn vẹo, xương nát hết thảy, răng bị gãy hết, tay đã không cầm nổi thanh kiếm mà để nó tan biến đi.
- Mệt c·hết ta rồi.
Đoàn Bình An than thở.
Hắn ngưng lại việc nện lò xuống, cẩn thận nhìn xuống, chỉ thấy Lệ trưởng lão đã buông xuôi, như là người đ·ã c·hết.
"Vèo" bỗng Lệ trưởng lão ngẩn đầu lên, một quả cầu nhỏ màu đỏ từ trán bay ra, trong sát na đã chạm vào trán của Đoàn Bình An.
- Tên chó c·hết!
Đoàn Bình An chửi to, hắn đọc nhiều sách ở đây nên có chút ít kiến thức, đây là đoạt xá!
"Cộp" nhưng trái với lo sợ của Đoàn Bình An, phần trán của hắn cứng đến độ linh hồn không thể công phá. Sau đó thân thể của hắn như cảm giác bị khinh nhờn mà tự động phát ra kim quang chói mắt, áp chế linh hồn của Lệ trưởng lão kia.
- Hộc...hộc...
Đoàn Bình An mồ hôi lạnh chảy khắp đầu, lúc nãy như thập tử vô sinh vì hắn chưa chuẩn bị cho việc bị đoạt xá nên khi nãy ăn chắc bản thân sẽ c·hết nhưng không ngờ bản thân không hề bị gì.
Kim quang phát ra càng lúc càng sáng, khiến cho linh hồn của Lệ trưởng lão run bần bật rồi chủ động tan biến. Một lúc sau chỉ còn Đoàn Bình An đang đứng đó và t·hi t·hể của Lệ trưởng lão.
- Chắc là...đ·ã c·hết rồi nhỉ?
Đoàn Bình An cẩn thận dò xét, khi đảm bảo Lệ trưởng lão đ·ã c·hết thì mới thở ra một hơi.
Ngay trong hôm đó, Đoàn Bình An lục tung phòng sách bên trong động phủ, tìm thấy cách lập và giải trận pháp liền làm ngay. Buổi chiều tà, Đoàn Bình An đứng trước một mộ phần, đây là mộ của Lệ trưởng lão kia.
- Lệ trưởng lão, ra đi thanh thản.
Đoàn Bình An nói.
Không phải hắn tôn trọng mà ngược lại moi móc ra được không ít đồ, đến y phục kia cũng là hàng tốt, chỉ chừa lại cho Lệ trưởng lão một cái quần lót, nhìn thấy phản cảm nên mới đem đi chôn. Đoàn Bình An xoay người rời đi, phần mộ có khắc chữ: "Tên khốn họ Lệ dám mưu hại Đoàn gia ta".
- Phù...tuy tu vi tăng cấp rất nhanh nhưng lâu không đứng dậy thì có hơi đau lưng.
Đoàn Bình An ngồi đấy chán nản, tuy hắn khổ tu nhưng lâu như vậy không đứng lên sẽ khó quen.
- Ta hố tên ngu kia nếu hắn biết thì chắc sẽ tức đến hộc máu, hahaha.
Đoàn Bình An lòng không sợ thiên hạ không loạn liền rắc tâm hại người mà khẽ cười.
"Ầm ầm" thiên kiếp lại ập đến, cứ một ngày là một cái thiên kiếp, Đoàn Bình An sắp sửa đặt chân vào Phong Đạo đỉnh phong nhưng hắn không 6vì có vị Lệ trưởng lão kia hộ pháp cho bản thân. Bâu giờ hắn chỉ cần điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa đến tinh hoa nhật nguyệt mà gây ra dị tượng quanh lò luyện đan.
- Sắp thành rồi!
Lệ trưởng lão cao hứng, lão run run cánh tay.
Lão lại lao ra kháng cự thiên kiếp, chỉ huy thần văn thành một cái đại trận chống lại thiên kiếp.
- Phong Đạo đỉnh phong.
Đoàn Bình An bên trong lò luyện đan kiểm tra lại thân thể, chắc chắn bản thân đã đột phá tu vi.
"Phụt" do chịu thiên kiếp lên đới nên Lệ trưởng lão đang chống lại thiên kiếp cấp Thượng Đạo. Nếu không có thần văn mà lão ta cực nhọc tháng năm khắc lên thì chưa nói đến khánh cự, chỉ bước ra thì đã thành tro.
Đoàn Bình An ngồi xếp bằng, nhất tâm nhị dụng vừa tu luyện vừa nghĩ cách g·iết Lệ trưởng lão kia. Hắn biết thiên kiếp không dễ chống lại, từ bên trong hắn có thể nghe thấy tiếng ho của Lệ trưởng lão mà biết họ Lệ kia không sống được bao lâu, bây giờ đang trông chờ vào đan dược này.
"Keng keng" Đoàn Bình An cảm thấy có thể bất ngờ nhất kích tất sát mà g·iết c·hết Lệ trưởng lão kia mà liên tục đánh vào thành lò. Sau một lúc lại ngưng, nắm đấm của hắn rất mạnh, đấm vào thành lò đã tạo ra một khe hở. Đoàn Bình An bắt đầu ngồi tĩnh tọa, làm cho cơ thể phát sáng.
- Đan thành!
Lệ trưởng lão lệ nóng chảy ra, lão chờ lúc này đã rất lâu, kháng chịu lại thiên kiếp Thượng Đạo đã nhiều lần, đây là lần cuối có thể đột phá Thiên cảnh của lão.
"Bộp" Thay vì một viên đan dược phát ra kim quang mạnh mẽ, mùi hương thơm mát thì thay vào đó là một nắm tay đấm thẳng vào khuôn mặt già nua đang mỉm cười của Lệ trưởng lão kia.
"Rầm" lò luyện đan ngã xuống, Đoàn Bình An lao ra, không đợi Lệ trưởng lão hiểu ra chuyện gì mà đè lão xuống, quyền cước được khắc thần văn từ trước mà điên cuồng đánh vào mặt của lão. Hắn biết tên này sống thì bản thân sẽ khó sống nên phải nhanh chóng g·iết c·hết lão ta.
"Vút" nhưng Đoàn Bình An lại xem thường Lệ trưởng lão. "Vù" Lệ trưởng lão dùng tay hất văng Đoàn Bình An ra một bên khiến hắn đập vào vách đá.
- Bất ngờ đấy nhưng cùng lắm ta mất miếng thịt còn ngươi thì m·ất m·ạng.
Lệ trưởng lão từ từ đứng dậy, tuy thân thể hơi run nhưng vẫn mạnh mẽ.
- Trước khi ngươi c·hết thì ta nên cho ngươi một chút mạnh mẽ.
Lệ trưởng lão như quay về thời đỉnh cao, nói.
"Thập Nhị Giáp Thú Công - Dậu"
Lệ trưởng lão thi triển hình pháp, năm ngón tay chụm lại một chỗ, nhanh chóng lao về phía Đoàn Bình An.
"Rầm" may mắn Đoàn Bình An đã định thần lại, nhanh chóng tránh đi, chỗ hắn ngã lúc nãy bị đục thành một lỗ to, biết rằng chỗ này là đá cứng được gia cố bởi thần văn.
"Rầm rầm rầm" Lệ trưởng lão ngoan độc chọn chỗ hiểm như mạch máu, gân mà công kích, muốn lấy máu thịt của Đoàn Bình An mà trực tiếp luyện đan. Đoàn Bình An né tránh nhưng vẫn b·ị đ·ánh cho nát xương vai phải, tay trái và hai cái xương sườn.
- C·hết đi!
Lệ trưởng lão như hồi quang phản chiếu, người sắp c·hết mà đốt lên ngọn lửa cuối cùng để mong một lần nữa sống lại.
Đoàn Bình An né tránh rồi phản công nhưng đánh một thì b·ị đ·ánh ba, rất là nguy cơ. Hắn bị đuổi khắp hang động, nếu thân thể không linh hoạt và có chút ít lợi thế về tỉnh táo thì nãy giờ có lẽ bị Lệ trưởng lão kia đục cho nát người. Khắp động phủ này không lớn do phải gia cố thần văn, Đoàn Bình An chơi trò đuổi bắt, hắn luôn tìm những chỗ khó đi và ngoằn ngoèo, sau một lúc chạy cũng thuộc địa hình nơi này, tuy có trả giá một chút nhưng cũng xứng đáng.
"Ầm" Đoàn Bình An chạy một khoảng cách rồi xoay người lại tung một quyền uyển chuyển đến phần ngực của Lệ trưởng lão khiến lão la oai oái, lại bồi thêm quả đá vào chỗ hiểm khiến lão nhất thời lui lại.
"Bụp" Đoàn Bình An thấy vậy không chần chừ, tay lấy ngay cái lư hương gần đấy mà nện liên tiếp vào đầu, vai của lão. "Bốp" sau khi đánh đến tê tay thì tiếp tục ra quyền cước, chỉ cần ngưng lại, để cho tinh thần lão ta khôi phục lại thì Đoàn Bình An lại khó tiếp cận.
Thế nhưng qua nhiêu đấy đòn thế vẫn không làm ngã được Lệ trưởng lão kia. Bỗng một tia sáng quét qua, da đầu của Đoàn Bình An tê dại buộc hắn phải lui ra xa chục bước. Chỗ hắn đứng vừa nãy lộ ra một vết chém.
- Chém c·hết ngươi!
Lệ trưởng lão rốt cuộc cũng lấy ra v·ũ k·hí để chiến đấu.
- Chậc.
Đoàn Bình An tặc lưỡi, hắn biết từ bây giờ sẽ rất khó tạo lợi thế như lúc nãy nữa.
Thanh kiếm phát ra huyết quang ảm đạm, đương nhiên là v·ũ k·hí căn nguyên của Lệ trưởng lão kia, lão bây giờ như đèn dầu sắp cạn, huyết quang đã ảm đạm đi không ít.
"Vút" Lệ trưởng lão nhanh tay vung kiếm, khiến cho thần văn trên hai cánh tay của Đoàn Bình An bị bào mòn đi, mỗi hai nhát chém thì sẽ vỡ thần văn. Đoàn Bình An phải tốn sức vừa tránh né vừa viết lại.
Chạy trở lại phòng luyện đan, Đoàn Bình An lúc này đã không kịp viết lại, linh lực sắp hết, lúc đang loay hoay tìm cách thì hắn nhìn thấy cái lò luyện đan kia. Một tia linh quang lướt qua, Đoàn Bình An đã tìm thấy một vật rất thích hợp.
- Đoàn Bình An, ngươi ra đây!
Lệ trưởng lão lúc này hận ý và sát ý đến đỏ mắt, một con chuột mà nãy giờ chưa đ·ánh c·hết.
"Rầm" Đoàn Bình An không nói không rằng, trực tiếp nện cái lò luyện đan xuống, đè Lệ trưởng lão xuống. Huyết khí Đoàn Bình An sôi lên, tay nắm chặt lò mà nện liên hồi xuống.
"Xoẹt" Lệ trưởng lão dùng kiếm chém cái lò làm hai nửa nhưng Đoàn Bình An lại ứng đối, tay còn lại nắm nửa lò kia rồi tiếp tục nện.
"Rầm rầm" nện đến phát thứ ba mươi, lò luyện đan đã sắp vỡ còn Lệ trưởng lão thì khuôn mặt đã vặn vẹo, xương nát hết thảy, răng bị gãy hết, tay đã không cầm nổi thanh kiếm mà để nó tan biến đi.
- Mệt c·hết ta rồi.
Đoàn Bình An than thở.
Hắn ngưng lại việc nện lò xuống, cẩn thận nhìn xuống, chỉ thấy Lệ trưởng lão đã buông xuôi, như là người đ·ã c·hết.
"Vèo" bỗng Lệ trưởng lão ngẩn đầu lên, một quả cầu nhỏ màu đỏ từ trán bay ra, trong sát na đã chạm vào trán của Đoàn Bình An.
- Tên chó c·hết!
Đoàn Bình An chửi to, hắn đọc nhiều sách ở đây nên có chút ít kiến thức, đây là đoạt xá!
"Cộp" nhưng trái với lo sợ của Đoàn Bình An, phần trán của hắn cứng đến độ linh hồn không thể công phá. Sau đó thân thể của hắn như cảm giác bị khinh nhờn mà tự động phát ra kim quang chói mắt, áp chế linh hồn của Lệ trưởng lão kia.
- Hộc...hộc...
Đoàn Bình An mồ hôi lạnh chảy khắp đầu, lúc nãy như thập tử vô sinh vì hắn chưa chuẩn bị cho việc bị đoạt xá nên khi nãy ăn chắc bản thân sẽ c·hết nhưng không ngờ bản thân không hề bị gì.
Kim quang phát ra càng lúc càng sáng, khiến cho linh hồn của Lệ trưởng lão run bần bật rồi chủ động tan biến. Một lúc sau chỉ còn Đoàn Bình An đang đứng đó và t·hi t·hể của Lệ trưởng lão.
- Chắc là...đ·ã c·hết rồi nhỉ?
Đoàn Bình An cẩn thận dò xét, khi đảm bảo Lệ trưởng lão đ·ã c·hết thì mới thở ra một hơi.
Ngay trong hôm đó, Đoàn Bình An lục tung phòng sách bên trong động phủ, tìm thấy cách lập và giải trận pháp liền làm ngay. Buổi chiều tà, Đoàn Bình An đứng trước một mộ phần, đây là mộ của Lệ trưởng lão kia.
- Lệ trưởng lão, ra đi thanh thản.
Đoàn Bình An nói.
Không phải hắn tôn trọng mà ngược lại moi móc ra được không ít đồ, đến y phục kia cũng là hàng tốt, chỉ chừa lại cho Lệ trưởng lão một cái quần lót, nhìn thấy phản cảm nên mới đem đi chôn. Đoàn Bình An xoay người rời đi, phần mộ có khắc chữ: "Tên khốn họ Lệ dám mưu hại Đoàn gia ta".
Tiến độ: 100%
31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan