Chương 13: Thế giới này
27/04/2025
10
9.5
Chương 13: Thế giới này
- Nguyền rủa tổ tông nhà ngươi.
Đoàn Bình An cưỡi mây mà chạy khỏi chốn thị phi kia, vừa chạy vừa không ngừng chửi rủi tên đạo sĩ kia.
Quả thật đã quá vô lương, lừa mất hai món binh khí đã thông linh, không sử dụng thì có thể bán kiếm tiền, lại bị lùa vào âm phần xém nữa bị dắt mũi, lại tiếp bị đem ra làm tốt thí thì quả thật ai trải sẽ tức c·hết.
Đoàn Bình An lần này chạy là chạy vạn dặm đường, đến khi linh lực sắp không trụ được nữa thì tiếp tục chạy bộ, vừa chạy vừa chậm rãi khôi phục. Hắn ý thức được bản thân quá yếu, dính vào vài chuyện này cũng sẽ rất khó sống.
Chạy hai đêm thì đặt chân lên một vùng đất khác, tuy vẫn ở phía bắc Nam Hoang nhưng chung quy là đã thoát khỏi chỗ kia. Nơi đây có một cái trấn nhỏ, phàm nhân chiếm đa số, có cảm ứng được thì chỉ có vài tên tu sĩ già sắp xuống lỗ muốn lánh nạn chốn này mà thôi.
Đoàn Bình An đi vào, thân thể của hắn tuy không tổn hại gì nhưng y phục đã rách nát dơ bẩn, nhìn qua không khác gì một kẻ ăn xin. Đặt biệt là mái tóc đen rối tung vì trong lúc đánh âm binh, âm tướng thì dây buộc bin đứt rồi mất. Hắn chỉ đành cười khổ.
Cũng may trong trấn có một chỗ bán y phục, Đoàn Bình An nhanh chóng dùng nửa viên nguyên thạch mà lấy ba bộ y phục tốt nhất.
- Một, hai, ba...chỉ còn ba viên.
Đoàn Bình An đếm số nguyên thạch của bản thân đang có, hắn chỉ thở dài.
Ngồi trong trọ quán nhìn ra cửa sổ, bây giờ là buổi tối, chỉ có ánh nến nhỏ đang cháy là nguồn sánh duy nhất trong phòng.
- Nguyễn Thạch, huynh đệ tốt của ta.
Đoàn Bình An xuyên đến đây chỉ có Nguyễn Thạch là bạn thân, là bằng hữu duy nhất quen biết do cùng cố hương, bây giờ Nguyễn Thạch biến mất khiến hắn không biết phải làm sao?
- Không sao, chỉ cần cường đại lên thì sẽ cứu được ngươi, trở về nhà.
Đoàn Bình An kiên định, ban đầu hắn chỉ muốn có chút thực lực rồi đi khắp đây thăm thú do ở Trái Đất đã không còn vướng bận nhưng bây giờ lại khác, hắn muốn cứu Nguyễn Thạch ra rồi cùng trở về.
Đoàn Bình An ngồi xếp bằng, phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt bắt đầu tu luyện. Miếng ngọc ở phần trung tâm của thượng đan điền tỏa ra tia sáng, áp bức cho trang giấy kia hiện ra chữ. Đoàn Bình An nhờ đó mà tham khảo văn tự ở đó tuy rằng không hiểu nhiều.
Cơ thể Đoàn Bình An nhanh chóng phát sáng. Linh khí thiên địa kể cả ánh trăng hay những ngôi sao cũng bị Đoàn Bình An mãnh liệt kéo về. Cơ thể của Đoàn Bình An rất quái dị, không cần biết linh khí dồi dào bao nhiêu, chỉ cần muốn thì sẽ mãnh liệt hấp thu liên tục. Nếu không phải vướng việc điều chỉnh linh lực tránh bạo thể thì cơ thể của hắn có thể được gọi là nghịch thiên.
Chốc đã đến sáng, Đoàn Bình An đã ngồi suốt đêm, lúc mở mắt ra thì không mệt mỏi mà ngược lại trở nên thoải mái hơn.
- Nếu lúc ở Trái Đất có thể như vậy thì tốt quá, không sợ mệt mỏi khi thức đêm.
Đoàn Bình An cảm khái nói.
Đoàn Bình An muốn tìm hiểu về thế giới này, dù sao bây giờ hắn vẫn còn quá yếu, việc cứu Nguyễn Thạch để sau. Đoàn Bình An ra khỏi trấn nhỏ, khởi động cơ thể một lúc liền chạy đi, thử nghiệm sức lực. Sau khi chạy trăm dặm đã thấm mệt thì mới dừng lại, sau đó nghỉ ngơi một lúc liền cưỡi mây mà bay.
Chạy thêm nghìn dặm thì đã đến một thành lớn, có tu sĩ đi ra đi vào, đa phần là tán tu hoặc ẩn tu lâu năm. Bước vào bên trong khung cảnh như thời phong kiến hiện ra, mọi người đều ăn mặc như thời xưa.
Dạo chốn hồng trần Đoàn Bình An ban đầu chưa quen nhưng bây giờ lại hòa vào dòng người, hắn tuy cao một mét tám nhưng chỉ cần không lộ ra sát khí và tu vi thì sẽ như bao người khác giữa dòng người đông đúc.
Vào một cái quán trà lớn, bên trên lầu hai đã có nhiều tu sĩ ngồi bàn tán. Đoàn Bình An chọn đại một chỗ ngồi mà nghe ngóng.
- Này, ngươi biết gì không? Cái mộ phần Yêu Đế mấy ngày trước đấy, nghe nói có t·hi t·hể Đế nguyên vẹn nên gây ra không ít phong ba à nha.
- Cái này ta biết, ông ta là một trong những đội nhân mã của Quanh Minh Tháp, chỗ đó bây giờ thành vùng cấm rồi.
- Nghe nói đã kinh động đến các thánh địa lớn nhỏ nữa.
- Đệt, kinh động đến cả các thánh địa luôn sao?
- Quang Minh Tháp, Hoang Cổ thánh địa, Vô Cực thánh địa,... Nhiều lắm.
- Này, hình như có các gia tộc nữa.
- Hắc gia, Cơ gia, Vũ gia, Tào gia. Bốn đại gia tộc cùng lúc xuất thủ cường giả Bán Thánh để phân chia nữa.
- Chuyện này không dưới vài năm sẽ không yên đâu!
Ngồi xuống một lúc đã nghe ngóng được câu chuyện ở mộ phần Yêu Đế lúc trước.
- Tên đạo sĩ thúi kia chắc đ·ã c·hết rồi nhỉ? Cùng lắm mất nửa cái mạng. Đáng đời!
Đoàn Bình An không kìm được liền rủa tên đạo sĩ kia.
- Hắc xì! Ai lại mắng bần đạo?
Lúc này Lạc Nhất Thiên đang ngồi câu cá ở một dòng sông, bất mãn nói.
Ngồi nghe một lúc liền đã hiểu đại khái, Đoàn Bình An mặt dày tiến lại chỗ vài lão già đang trò chuyện, vờ bản thân là hậu nhân của một ẩn tu lâu năm bây giờ mới ra ngoài chưa hiểu chuyện nên hỏi vài thứ.
Đại khái ở đây là Lạc Thiên tinh vực, tồn tại lâu đời, tương truyền là do một vị Đại Đế khai mở ra từ những hành tinh. Ở đây phân ra bốn vực. Phía nam rộng lớn ngoài phần rìa giáp với các vực khác thì sinh cơ bừng bừng nhưng càng vào sâu bên trong thì lại càng nhiều hoang mạc, sa mạc, chỉ có các bộ lạc sinh sống. Phía đông là Đông Hải, có biển và rộng lớn nhất vì tương truyền vị Đại Đế kia lấy nước biển từ nơi không phải vũ trụ này, có các đảo và quần đảo thậm chí có những đại lục nhưng vẫn ở trong Đông Hải. Phía bắc là Bắc Vực, lãnh địa của Yêu tộc từ xưa, tuy có Nhân tộc nhưng số lượng cực ít. Phía tây là Tây Thiên, đất Phật và là nơi tràn ngập tính ngưỡng, đền chùa sang sát, bồ tác, la hán sống cùng phàm nhân mà làm việc thiện khắp nơi.
Về độ rộng lớn Bắc Vực và Tây Thiên xếp cuối, xếp thứ hai là Nam Hoang còn xếp đầu là Đông Hải vì đến giờ chưa khai phá hết các hải đảo và đáy biển.
Về Nam Hoang có các cấm địa sinh mệnh dù cho cường đại đến mấy cũng chẳng ai dám bước chân vào. Truyền rằng phải chứng đạo thành Đại Đế, uy chấn vũ trụ mới có tư cách bước vào. Vạn Kiếp cấm địa, Cổ Khoáng, Thần Khu, Hắc Ám Sơn, Cửu Long Sơn. Năm cấm địa đều được truyền tai nhau là không được bước vào dù chỉ một bước.
Đoàn Bình An rời khỏi quán trà, một chút ít thông tin đã hiểu hết. Trời cũng đã trưa, Đoàn Bình An cảm thấy đói nên chọn đại một cái quán ăn gần đó. Quán ăn không lớn lắm nhưng vẫn đầy đủ món ăn, giá thành lại rẻ và ngon nên Đoàn Bình An ăn sạch, đáng giá nửa viên nguyên thạch.
Rời khỏi thành và đi thêm trăm dặm, Đoàn Bình An phát hiện một thác nước có linh khí nồng hậu, quyết định chọn chỗ này làm chỗ tu hành. Phía sau thác nước là một cái hang động nhỏ, theo quan sát thì chỉ là một cái hang bình thường nên bắt đầu vào việc tu hành.
Đoàn Bình An mới bước vào Phong Đạo cảnh không lâu, biết không lâu nữa sẽ phải chịu thiên lôi giáng xuống nên bây giờ phải ổn định căn cơ, hắn muốn dùng thiên lôi rèn luyện thân thể và thần thức. Linh khí ở đây đủ để hắn tu luyện, không cần nguyên thạch nên tiết kiệm đến đâu thì tiết kiệm, không phung phí.
Qua ba ngày, Đoàn Bình An kết thúc tu hành, tu vi đã ổn định lại, bản thân cảm nhận không lâu nữa sẽ có thiên lôi đánh xuống. Cảm giác này rất chắc chắn như các con vật khác có thể lường trước được nguy hiểm của bản thân.
Quay lại thành, mới chỉ qua ba ngày nên chẳng có gì thay đổi cả, người đến người đi liên tục không ngừng. Lần này không đến quán trà lớn mà chỉ là một quán trà nghỉ chân ven đường, nằm ở chỗ khuất nên rất ít người. Đoàn Bình An đang uống trà suy nghĩ xem có thể đi nơi đâu bỗng nhiên cứng người, thân thể không di chuyển được.
- Đoàn Bình An, ngươi thật sự chạy nhanh. Lão phu nếu không để lại ấn ký thì chắc đã lạc mất ngươi rồi.
Lúc này Lệ trưởng lão vô thanh vô tức xuất hiện đối diện.
- Phong Đạo cảnh? Không tồi đâu, như vậy nguyên liệu lại càng tốt hơn.
Lệ trưởng lão bất ngờ trước tu vi Đoàn Bình An nhưng cũng hưng phấn xem hắn như dược nhân.
- Nguyền rủa tổ tông nhà ngươi.
Đoàn Bình An cưỡi mây mà chạy khỏi chốn thị phi kia, vừa chạy vừa không ngừng chửi rủi tên đạo sĩ kia.
Quả thật đã quá vô lương, lừa mất hai món binh khí đã thông linh, không sử dụng thì có thể bán kiếm tiền, lại bị lùa vào âm phần xém nữa bị dắt mũi, lại tiếp bị đem ra làm tốt thí thì quả thật ai trải sẽ tức c·hết.
Đoàn Bình An lần này chạy là chạy vạn dặm đường, đến khi linh lực sắp không trụ được nữa thì tiếp tục chạy bộ, vừa chạy vừa chậm rãi khôi phục. Hắn ý thức được bản thân quá yếu, dính vào vài chuyện này cũng sẽ rất khó sống.
Chạy hai đêm thì đặt chân lên một vùng đất khác, tuy vẫn ở phía bắc Nam Hoang nhưng chung quy là đã thoát khỏi chỗ kia. Nơi đây có một cái trấn nhỏ, phàm nhân chiếm đa số, có cảm ứng được thì chỉ có vài tên tu sĩ già sắp xuống lỗ muốn lánh nạn chốn này mà thôi.
Đoàn Bình An đi vào, thân thể của hắn tuy không tổn hại gì nhưng y phục đã rách nát dơ bẩn, nhìn qua không khác gì một kẻ ăn xin. Đặt biệt là mái tóc đen rối tung vì trong lúc đánh âm binh, âm tướng thì dây buộc bin đứt rồi mất. Hắn chỉ đành cười khổ.
Cũng may trong trấn có một chỗ bán y phục, Đoàn Bình An nhanh chóng dùng nửa viên nguyên thạch mà lấy ba bộ y phục tốt nhất.
- Một, hai, ba...chỉ còn ba viên.
Đoàn Bình An đếm số nguyên thạch của bản thân đang có, hắn chỉ thở dài.
Ngồi trong trọ quán nhìn ra cửa sổ, bây giờ là buổi tối, chỉ có ánh nến nhỏ đang cháy là nguồn sánh duy nhất trong phòng.
- Nguyễn Thạch, huynh đệ tốt của ta.
Đoàn Bình An xuyên đến đây chỉ có Nguyễn Thạch là bạn thân, là bằng hữu duy nhất quen biết do cùng cố hương, bây giờ Nguyễn Thạch biến mất khiến hắn không biết phải làm sao?
- Không sao, chỉ cần cường đại lên thì sẽ cứu được ngươi, trở về nhà.
Đoàn Bình An kiên định, ban đầu hắn chỉ muốn có chút thực lực rồi đi khắp đây thăm thú do ở Trái Đất đã không còn vướng bận nhưng bây giờ lại khác, hắn muốn cứu Nguyễn Thạch ra rồi cùng trở về.
Đoàn Bình An ngồi xếp bằng, phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt bắt đầu tu luyện. Miếng ngọc ở phần trung tâm của thượng đan điền tỏa ra tia sáng, áp bức cho trang giấy kia hiện ra chữ. Đoàn Bình An nhờ đó mà tham khảo văn tự ở đó tuy rằng không hiểu nhiều.
Cơ thể Đoàn Bình An nhanh chóng phát sáng. Linh khí thiên địa kể cả ánh trăng hay những ngôi sao cũng bị Đoàn Bình An mãnh liệt kéo về. Cơ thể của Đoàn Bình An rất quái dị, không cần biết linh khí dồi dào bao nhiêu, chỉ cần muốn thì sẽ mãnh liệt hấp thu liên tục. Nếu không phải vướng việc điều chỉnh linh lực tránh bạo thể thì cơ thể của hắn có thể được gọi là nghịch thiên.
Chốc đã đến sáng, Đoàn Bình An đã ngồi suốt đêm, lúc mở mắt ra thì không mệt mỏi mà ngược lại trở nên thoải mái hơn.
- Nếu lúc ở Trái Đất có thể như vậy thì tốt quá, không sợ mệt mỏi khi thức đêm.
Đoàn Bình An cảm khái nói.
Đoàn Bình An muốn tìm hiểu về thế giới này, dù sao bây giờ hắn vẫn còn quá yếu, việc cứu Nguyễn Thạch để sau. Đoàn Bình An ra khỏi trấn nhỏ, khởi động cơ thể một lúc liền chạy đi, thử nghiệm sức lực. Sau khi chạy trăm dặm đã thấm mệt thì mới dừng lại, sau đó nghỉ ngơi một lúc liền cưỡi mây mà bay.
Chạy thêm nghìn dặm thì đã đến một thành lớn, có tu sĩ đi ra đi vào, đa phần là tán tu hoặc ẩn tu lâu năm. Bước vào bên trong khung cảnh như thời phong kiến hiện ra, mọi người đều ăn mặc như thời xưa.
Dạo chốn hồng trần Đoàn Bình An ban đầu chưa quen nhưng bây giờ lại hòa vào dòng người, hắn tuy cao một mét tám nhưng chỉ cần không lộ ra sát khí và tu vi thì sẽ như bao người khác giữa dòng người đông đúc.
Vào một cái quán trà lớn, bên trên lầu hai đã có nhiều tu sĩ ngồi bàn tán. Đoàn Bình An chọn đại một chỗ ngồi mà nghe ngóng.
- Này, ngươi biết gì không? Cái mộ phần Yêu Đế mấy ngày trước đấy, nghe nói có t·hi t·hể Đế nguyên vẹn nên gây ra không ít phong ba à nha.
- Cái này ta biết, ông ta là một trong những đội nhân mã của Quanh Minh Tháp, chỗ đó bây giờ thành vùng cấm rồi.
- Nghe nói đã kinh động đến các thánh địa lớn nhỏ nữa.
- Đệt, kinh động đến cả các thánh địa luôn sao?
- Quang Minh Tháp, Hoang Cổ thánh địa, Vô Cực thánh địa,... Nhiều lắm.
- Này, hình như có các gia tộc nữa.
- Hắc gia, Cơ gia, Vũ gia, Tào gia. Bốn đại gia tộc cùng lúc xuất thủ cường giả Bán Thánh để phân chia nữa.
- Chuyện này không dưới vài năm sẽ không yên đâu!
Ngồi xuống một lúc đã nghe ngóng được câu chuyện ở mộ phần Yêu Đế lúc trước.
- Tên đạo sĩ thúi kia chắc đ·ã c·hết rồi nhỉ? Cùng lắm mất nửa cái mạng. Đáng đời!
Đoàn Bình An không kìm được liền rủa tên đạo sĩ kia.
- Hắc xì! Ai lại mắng bần đạo?
Lúc này Lạc Nhất Thiên đang ngồi câu cá ở một dòng sông, bất mãn nói.
Ngồi nghe một lúc liền đã hiểu đại khái, Đoàn Bình An mặt dày tiến lại chỗ vài lão già đang trò chuyện, vờ bản thân là hậu nhân của một ẩn tu lâu năm bây giờ mới ra ngoài chưa hiểu chuyện nên hỏi vài thứ.
Đại khái ở đây là Lạc Thiên tinh vực, tồn tại lâu đời, tương truyền là do một vị Đại Đế khai mở ra từ những hành tinh. Ở đây phân ra bốn vực. Phía nam rộng lớn ngoài phần rìa giáp với các vực khác thì sinh cơ bừng bừng nhưng càng vào sâu bên trong thì lại càng nhiều hoang mạc, sa mạc, chỉ có các bộ lạc sinh sống. Phía đông là Đông Hải, có biển và rộng lớn nhất vì tương truyền vị Đại Đế kia lấy nước biển từ nơi không phải vũ trụ này, có các đảo và quần đảo thậm chí có những đại lục nhưng vẫn ở trong Đông Hải. Phía bắc là Bắc Vực, lãnh địa của Yêu tộc từ xưa, tuy có Nhân tộc nhưng số lượng cực ít. Phía tây là Tây Thiên, đất Phật và là nơi tràn ngập tính ngưỡng, đền chùa sang sát, bồ tác, la hán sống cùng phàm nhân mà làm việc thiện khắp nơi.
Về độ rộng lớn Bắc Vực và Tây Thiên xếp cuối, xếp thứ hai là Nam Hoang còn xếp đầu là Đông Hải vì đến giờ chưa khai phá hết các hải đảo và đáy biển.
Về Nam Hoang có các cấm địa sinh mệnh dù cho cường đại đến mấy cũng chẳng ai dám bước chân vào. Truyền rằng phải chứng đạo thành Đại Đế, uy chấn vũ trụ mới có tư cách bước vào. Vạn Kiếp cấm địa, Cổ Khoáng, Thần Khu, Hắc Ám Sơn, Cửu Long Sơn. Năm cấm địa đều được truyền tai nhau là không được bước vào dù chỉ một bước.
Đoàn Bình An rời khỏi quán trà, một chút ít thông tin đã hiểu hết. Trời cũng đã trưa, Đoàn Bình An cảm thấy đói nên chọn đại một cái quán ăn gần đó. Quán ăn không lớn lắm nhưng vẫn đầy đủ món ăn, giá thành lại rẻ và ngon nên Đoàn Bình An ăn sạch, đáng giá nửa viên nguyên thạch.
Rời khỏi thành và đi thêm trăm dặm, Đoàn Bình An phát hiện một thác nước có linh khí nồng hậu, quyết định chọn chỗ này làm chỗ tu hành. Phía sau thác nước là một cái hang động nhỏ, theo quan sát thì chỉ là một cái hang bình thường nên bắt đầu vào việc tu hành.
Đoàn Bình An mới bước vào Phong Đạo cảnh không lâu, biết không lâu nữa sẽ phải chịu thiên lôi giáng xuống nên bây giờ phải ổn định căn cơ, hắn muốn dùng thiên lôi rèn luyện thân thể và thần thức. Linh khí ở đây đủ để hắn tu luyện, không cần nguyên thạch nên tiết kiệm đến đâu thì tiết kiệm, không phung phí.
Qua ba ngày, Đoàn Bình An kết thúc tu hành, tu vi đã ổn định lại, bản thân cảm nhận không lâu nữa sẽ có thiên lôi đánh xuống. Cảm giác này rất chắc chắn như các con vật khác có thể lường trước được nguy hiểm của bản thân.
Quay lại thành, mới chỉ qua ba ngày nên chẳng có gì thay đổi cả, người đến người đi liên tục không ngừng. Lần này không đến quán trà lớn mà chỉ là một quán trà nghỉ chân ven đường, nằm ở chỗ khuất nên rất ít người. Đoàn Bình An đang uống trà suy nghĩ xem có thể đi nơi đâu bỗng nhiên cứng người, thân thể không di chuyển được.
- Đoàn Bình An, ngươi thật sự chạy nhanh. Lão phu nếu không để lại ấn ký thì chắc đã lạc mất ngươi rồi.
Lúc này Lệ trưởng lão vô thanh vô tức xuất hiện đối diện.
- Phong Đạo cảnh? Không tồi đâu, như vậy nguyên liệu lại càng tốt hơn.
Lệ trưởng lão bất ngờ trước tu vi Đoàn Bình An nhưng cũng hưng phấn xem hắn như dược nhân.
Tiến độ: 100%
31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan