Chương 12: Âm phần Yêu Đế

27/04/2025 10 9.5
Chương 12: Âm phần Yêu Đế

- Ơ? Viên ngọc lúc trước.

Đoàn Bình An kinh ngạc, đây là viên ngọc lúc ở núi Tản Viên cùng Nguyễn Thạch đã đào lên một cái hộp, bên trong có một viên ngọc, chính là thứ này góp phần vào chuyện xuyên tinh không đến thế giới này.

Viên ngọc tỏa ra một loại năng lượng làm cho trang giấy kia dần dần lộ ra, chữ viết hiểu vài phần còn lại không hiểu.

"Ục ục" linh khí khi Đoàn Bình An tham ngộ trang giấy kia như nước vỡ bờ ập vào cơ thể hắn, lúc nhận ra đã muộn, chỉ có thể cẩn thận điều tiết.

- A!

Đoàn Bình An không kìm nổi mà hét lên, may mắn chỗ này vắng vẻ người qua lại nếu không sẽ gây chú ý.

- Phù...phù...

Sau một canh giờ điều tiết, cuối cùng cũng vượt qua. Toàn thân Đoàn Bình An nóng ran, mồ hôi toát ra mùi rất hôi.

- Đột...đột phá rồi, Phong Đạo sơ kỳ.

Đoàn Bình An thở dốc nói.

Hắn lại ngồi xuống điều tức, nếu không sẽ rất bất ổn khi thi triển pháp lực. Đoàn Bình An ngồi một lúc điều chỉnh hơi thở, lưng thẳng lên, mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng.

- Lạ nhỉ? Viên ngọc này luôn ở bên trong thượng đan điền sao?

Đoàn Bình An nghi hoặc, từ khi bắt đầu bước vào con đường tu hành thì đến bây giờ mới phát giác ra viên ngọc này.

"Rắc rắc" Đoàn Bình An đứng dậy, giãn người, tiếng xương kêu răng rắc. "Vù vù" đã đột phá Phong Đạo, Đoàn Bình An thử chiêu cưỡi mây, không phải công pháp mà từ cảnh giới này có thể tạo ra mây từ linh lực, tốc độ rất cao, chỉ hao linh lực chứ không hao thể lực.

"Ầm ầm" Đoàn Bình An không rời đi ngay mà thử sức lực của bản thân khi đã đột phá, một ngọn núi tầm trung bị quyền cước của hắn phá thành một ngọn núi nhỏ. Tuy vậy tay chân cũng đau nhói không còn sức lực. Ngồi hồi phục một lúc liền ngồi dậy rời đi.

- Đợi đã...

"Ầm" một thân ảnh quen thuộc bay xuống, là tên đạo sĩ vô lương Lạc Nhất Thiên kia.

- Hi hi, tiểu hữu, cái lúc nãy ta vứt á, nó đâu rồi?

Lạc Nhất Thiên xoa xoa tay nói.

- Ta...

Đoàn Bình An định nói nhưng chợt nhớ ra mà khựng lại một chút.

-...vứt rồi, dưới cái hồ kia.

Đoàn Bình An nói dối không chớp mắt, lộ ra vẻ thật thà.

- Thật?

Lạc Nhất Thiên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đoàn Bình An.

- Thật!

Đoàn Bình An gật đầu.

Lạc Nhất Thiên nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra thì có biến dị, ánh mắt của hắn sáng lên chiếu thẳng vào mi tâm của Đoàn Bình An.

- Sưu ý!
Đoàn Bình An kinh ngạc.

Ý định của Lạc Nhất Thiên là dùng thần thức mạnh mẽ của bản thân tiến hành xem ý thức của Đoàn Bình An, chỉ cần xuất hiện biến động lạ liền phát hiện là nói dối.

- Vứt xuống hồ, vứt xuống hồ, vứt xuống hồ,...

Đoàn Bình An tiếng hành tự lừa bản thân.

- Ai da, bao nhiêu năm hành nghề cứu khổ cứu nạn. Bảo vật...tà vật kia ác tính như vậy lại bỏ lỡ!

Lạc Nhất Thiên thất vọng, lúc nói đến bảo vật thì đã nhanh chóng thay đổi ngôn từ.

"Ùm" Lạc Nhất Thiên không chần chừ mà lao thẳng xuống hồ kia.

- Lạc tiền bối, Lạc tiền bối, ngươi c·hết chưa? C·hết thì nói để ta cúng cho nhé!

Đoàn Bình An nhìn xuống hồ, đã một nén nhang trôi qua mà không thấy.

- Chưa, bần đạo chưa c·hết!

Lạc Nhất Thiên xông lên, phía dưới chân đang bị xích đỏ trói lại, tay thì bị những cánh tay xương kéo xuống.

"Ầm" toàn thân Lạc Nhất Thiên phát sáng, áp chế toàn bộ những thứ kia rồi dùng sức bay lên.

- Phù...phù, mệt c·hết bần đạo, Lạc Thiên con mẹ nó Thiên Tôn, lại là âm phần!

Lạc Nhất Thiên ngồi thở hồng hộc nói.

- Ầm phần?

Đoàn Bình An có chút hiếu kỳ, thấy tên đạo sĩ này tuy vô lương mặt dày vô sỉ nhưng tính hiền lành nên hỏi.

- Ở Động Thiên kia là dương, chỗ này là âm, tuy có cách biệt một cái Động Thiên nhưng thân là Yêu Đế thì chắc chắn sẽ có thủ đoạn nối lại. Nói tóm lại chỗ kia chôn binh khí các kiểu, còn chỗ này là chô thân xác Đế của hắn.

Lạc Nhất Thiên nói.

- Lại tốt. Chỉ cần mở ra âm phần thì sẽ có t·hi t·hể Đế. Thi thể Đế đấy! Hahaha.

Lạc Nhất Thiên cười khoái chí.

- Tiểu hữu, cùng ta mở ra không?

Lạc Nhất Thiên quay ra nói với Đoàn Bình An.

- Tiền bối nói đùa, ta chỉ là tu sĩ tầng chót, không làm đâu.

Đoàn Bình An từ chối.

- Vậy thôi, chỗ này của ta tất!

Lạc Nhất Thiên cao hứng.

- Long mạch chốn nầy, quy tụ về đây. Cấp cấp như luật lệnh!

Lạc Nhất Thiên tay bắt ấn quyết miệng niệm chú.

Chốc cả thân thể hắn phát sáng, long mạch nơi đây ào ào đổ về, bổ sung sức sống cho hắn. Thiên địa bắt đầu xảy ra dị tượng ở nơi đây, xa xa có thể thấy tàn ảnh của một con rồng đang uốn lượn lao về phía này.
"Ầm" Lạc Nhất Thiên chỉ ngón tay về phía cái hồ kia, rồng vàng cũng theo đó mà bay xuống, kinh động khắp núi rừng.

- Này, ngươi không sợ có kẻ phát hiện sao?

Đoàn Bình An vừa kinh ngạc vừa sợ nói.

- Hahaha, chỉ cần lấy được t·hi t·hể của Đế là ấm no cho phần đời còn lại. Không, phải là mấy ngàn đời cũng ấm. Mọi thứ đều đáng.

Lạc Nhất Thiên lúc này cao hứng, tuy vận dụng sức mạnh lúc nãy khiến hắn muốn choáng váng nhưng vẫn cười to.

"Gào gào" từ phía trên bờ hồ bỗng tràn ra sương đỏ, từ phía dưới vang lên âm thanh của quỷ dữ.

- C·hết tiệt, nhắm nhầm vào chữ "Tử" rồi.

Lạc Nhất Thiên tặc lưỡi.

"Ô ô" từ phía màn sương đỏ đi ra rất nhiều bộ xương, chúng được trang bị đầy đủ không khác gì quân lính nhưng đã bị hư vào phần do năm tháng.

"Ầm" ngay chỗ Đoàn Bình An đang đứng nổ vang rồi tạo thành một lỗ đất lún rất to. May mắn Lạc Nhất Thiên đã phi đến kéo Đoàn Bình An ra xa tránh đi v·ụ n·ổ ấy.

- Kích hoạt âm binh, âm tướng sao?

Lạc Nhất Thiên nói nhỏ.

- Quỷ?

Đoàn Bình An nghi hoặc.

- Yêu Đế mà, như vậy chỉ là tiểu thủ đoạn mà thôi, lũ này đến tu sĩ còn không xứng, trực tiếp đánh nát là được.

Lạc Nhất Thiên nói, xong lao lên dùng kiếm gỗ sau lưng mà chém.

Chỗ đứng của Đoàn Bình An nhanh chóng tràn ngập những âm binh. Có khô khốc da bọc xương, có chỉ toàn là xương. Đoàn Bình An đành phải viết thần văn vào tay chân rồi đánh lại. Khi đánh hạ thì không có máu mà chỉ là một tia ánh sáng bay lên như linh hồn thoát xác.

- Tiểu hữu, bần đạo thấy thân thể của tiểu hữu không phải bình thường. Bần đạo mời tiểu hữu vào môn hộ được không?

Lạc Nhất Thiên dùng Thiên Nhãn của bản thân nhìn thấy căn cốt của Đoàn Bình An không tồi liền mời chào.

- Xin thứ lỗi, ta chỉ là tu sĩ tầng chót.

Đoàn Bình An vừa đánh âm binh vừa nói.

"Gào" lần này có một âm tướng lao đến Đoàn Bình An, thanh ma đao lạnh lẽo giáng xuống, Đoàn Bình An cảm thấy lạnh sau lưng liền nhảy ra xa, vừa lúc tránh được nhát chém kia.

"Binh" Đoàn Bình An không chần chừ mà nhảy lên dùng quyền cước mà t·ấn c·ông. Nói là âm tướng nhưng chỉ đạt đến Phong Đạo của Phàm cảnh mà thôi, Đoàn Bình An đánh nhiều phát liền đánh bại tên âm tướng kia.

- Hộc...hộc...

Một chén trà sau mọi thứ mới tạm thời bình định được mọi thứ.

- C·hết thật a. Lạc Thiên con mẹ nó Thiên Tôn!

Lạc Nhất Thiên nhìn nước hồ chuyển sang đỏ liền chửi lên.

- Đi thôi, không đánh được.

Lạc Nhất Thiên nói.
- Tiền bối, sao vậy? Cái này dễ hơn việc bỏ qua vật quý báu kia kìa.

Đoàn Bình An bắt đầu xoáy vào nỗi đau của Lạc Nhất Thiên.

- Ngươi...Lạc Thiên Thiên Tôn, bần đạo lại là người như thế sao?

Lạc Nhất Thiên định gân cổ lên chửi nhưng nhanh chóng miệng niệm Thiên Tôn rồi nói.

- Chỗ này đã bị kích hoạt "Tử" sẽ triệu hồi âm binh, âm tướng tu vi càng lúc càng cao thâm. Nếu đánh vào đến cuối thì chưa nhìn thấy t·hi t·hể Đế thì đã nhìn thấy âm tướng Thánh nhân rồi.

Lạc Nhất Thiên lắc đầu nói.

"Vù vù" bỗng có hai thân ảnh liền bay đến, là hai vị trưởng lão hai gia tộc Cơ - Hắc gia.

- Thì ra chỗ này là âm phần, thủ đoạn của Đại Đế thật kinh thiên, cách cả một cái Động Thiên mà có thể thiết lập.

Trưởng lão Hắc gia nói.

- Tên nào kích hoạt trận chữ "Tử" vậy? Phải đánh vào trận chữ "Sinh" chứ!

Trưởng lão Cơ gia mở ra Thiên Nhãn của bản thân liền nói.

Lạc Nhất Thiên nhìn lên trên liền chậm rãi lui lại. Chờ đến một khoảng cách nhất định liền bay đi.

- Ôi Lạc Thiên Thiên Tôn, cường giả bán Thánh a.

Lạc Nhất Thiên vừa lui vừa nói nhỏ.

- Bần đạo có quen một người họ Lệ, bây giờ là lúc chạy, tiểu hữu nhanh lui đi.

Lạc Nhất Thiên nói với Đoàn Bình An.

- Hai tên kia, đừng lui nữa, kẻ kích hoạt trận chữ "Tử" là ai? Hay là cả hai?

Trưởng lão Hắc gia nhìn xuống.

- Là hắn, ta đã nói hết rồi mà hắn không nghe.

Lạc Nhất Thiên sợ hãi liền đổ hết chuyện lên đầu Đoàn Bình An.

Đoàn Bình An gân trán nổi lên, nếu có thể thì sẽ trói tên vô lương vô sỉ mặt dày này lại rồi tẩm quất cho một trận.

- Ây da, tiền bối sao lại nói vậy? Tiền bối chẳng phải nói phía dưới có thể có t·hi t·hể Đế sao? Nếu đoạt được thì sẽ ấm muôn đời sao? Tiền bối còn nói hai nhà Cơ - Hắc cũng sẽ không phát hiện sao?

Đoàn Bình An dùng kỹ thuật diễn xuất nói dối không chớp mắt mà nói ra, lại pha thêm chút biện pháp nói quá.

- Ồ, vậy sao?

Trưởng lão Cơ gia nói.

- Ấy ấy, không phải ta nói a.

Lạc Nhất Thiên chột dạ.

- Ngươi có thể kích hoạt trận chữ "Tử" thì có thể có một chút kiến thức, mau theo hai chúng ta.

Trưởng lão Cơ gia nói xong liền xuất ra đại thủ ấn bắt lấy Lạc Nhất Thiên.

"Ùm" một tiếng, cả ba lao xuống hồ, để lại tiếng hét của Lạc Nhất Thiên.

- C·hết con mẹ ngươi đi tên đạo sĩ thúi!

Đoàn Bình An thầm rủa.
9.5
Tiến độ: 100% 31/31 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025