Chương 79: Chia ly
26/04/2025
10
8.5
Chương 79: Chia ly
Ánh trăng treo cao, nhuộm lên mặt đất một lớp ánh sáng bạc huyền ảo. Từ xa, một ngọn lửa đỏ rực xé gió lao đi, kéo theo một vệt dài chói lòa giữa màn đêm.
Trên không trung, Tâm An ngự kiếm mà bay, trên lưng Tâm An đeo một thanh kiếm trắng như băng tuyết, một thanh đỏ rực dưới chân như ngọn lửa đang bùng cháy.
Nam Minh Ly Hỏa Kiếm phát ra ánh sáng như hỏa diễm cuồn cuộn, linh quang chớp động như một con hỏa long sống dậy, rực cháy trong đêm tối. Bên cạnh, Hung Linh hai tay chắp sau lưng, Vương Nhi tà áo lay động, hai người cũng đạp gió mà đi, lướt nhẹ giữa không trung, nhanh chẳng kém gì người đang ngự kiếm.
Gió đêm lướt qua mặt, mang theo hơi thở của thiên nhiên thuần túy. Tâm An hít một hơi thật sâu, cảm giác thanh lương này khiến cậu có phần thả lỏng. Sau một hồi, cuối cùng ba người cũng trở lại Thất Lý Đồng.
Thất Lý Đồng về đêm vẫn yên tĩnh như thường lệ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang vọng. Ánh trăng hắt xuống mặt cỏ, từng tia sáng lấp lánh phản chiếu qua những giọt sương đọng trên lá, tạo thành một cảnh tượng mộng ảo.
Dưới một gốc cây đại thụ, ba người chậm rãi ngồi xuống, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Bầu không khí yên bình đến lạ.
Tâm An nhìn ngọn lửa đỏ rực trên thân kiếm Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, lòng có chút nặng nề. Hai năm qua, cậu đã cùng Hung Linh và Vương Nhi trải qua vô số trận chiến, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau trưởng thành.
Nhưng bây giờ… một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cậu. Không gian trầm mặc kéo dài một lúc lâu, cuối cùng, Hung Linh là người phá vỡ sự im lặng trước.
- Hai năm qua, các ngươi đã không còn là những tiểu tử yếu ớt nữa rồi.
Hung Linh liếc nhìn Tâm An, rồi lại nhìn sang Vương Nhi, khóe môi khẽ nhếch lên:
- Một người bây giờ đã có thể đánh ngang với cao thủ Thượng Thanh, một người lại có thân thể quái vật, ngày càng biến thái hơn.
Tâm An trầm ngâm một lúc lâu, rồi chậm rãi lên tiếng:
- Hung Linh, ngươi không đi cùng bọn ta sao?
Hai năm qua, bọn họ kề vai sát cánh, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến. Giờ phút này phải chia tay, trong lòng Tâm An không khỏi dâng lên cảm giác bùi ngùi khó tả. Nghe vậy, Hung Linh chỉ cười khẽ, ánh mắt hắn vẫn sắc bén như trước, nhưng sâu trong đó dường như có chút gì đó phức tạp mà không ai nhìn thấu.
- Không được.
Hung Linh lắc đầu, rồi vươn vai một cái như chẳng có gì to tát.
- Hiện tại, các ngươi đã có lực bảo vệ mình. Chỉ cần không đụng phải những lão bất tử, thì sẽ không có chuyện gì.
Tâm An siết nhẹ chuôi kiếm, nhìn về phía Hung Linh với vẻ nghi hoặc:
- Vậy còn ngươi? Ngươi định làm gì?
Hung Linh không vội trả lời, hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt dõi theo ánh trăng trên bầu trời. Một lúc sau, hắn chậm rãi lên tiếng:
- Hai năm vừa qua, ta đã nghiên cứu về Vô Cực Tâm.
Vừa nói, hắn vừa đưa mắt nhìn vào vết bớt hoa sen mười hai cánh trên trán Tâm An. Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia nghiền ngẫm.
- Hiện tại, trên Vô Cực Tâm của ngươi chỉ có bảy cánh có màu sắc sống động như thật, còn năm cánh kia vẫn còn ảm đạm.
Hung Linh dừng lại một chút, giọng nói trở nên hào sảng hơn:
- Ta muốn ngao du thiên hạ một chuyến, rất lâu rồi ta chưa đi ra ngoài. Đồng thời tìm xem có tung tích của năm cánh hoa còn lại hay không. Nếu tìm được, ta sẽ báo cho ngươi.
Tâm An nghe vậy hiện ra vẻ quả nhiên là thế. Thấy vẻ mặt của Tâm An, Hung Linh cười khẽ, vỗ vỗ lên vai cậu:
- Bảy cánh đã lợi hại như vậy rồi, ta thật sự muốn biết, nếu đủ cả mười hai cánh, ngươi sẽ mạnh mẽ đến mức nào… Liệu ngươi có thể… phục sinh lại Nương Nương không?
Giọng nói của Hung Linh mang theo một tia mong chờ, một tia hy vọng… và cả một chút gì đó giống như tiếc nuối. Không đợi Tâm An đáp lại, Hung Linh thu lại nụ cười, trịnh trọng nói:
- Lần này ta không ở bên cạnh, nhờ các ngươi chăm sóc Nương Nương thật tốt.
Tâm An và Vương Nhi đều nghiêm túc gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ quyết tâm.
Suốt hai năm qua, bọn họ đã thử vô số phương pháp để giúp Linh Lung tỉnh lại. Dù đã sử dụng những thuật pháp huyền diệu nhất mà Tâm An học được từ Quỷ Đạo, Vu Tộc nhưng kết quả vẫn chỉ có thể duy trì sự tồn tại của nàng, chứ không thể khiến nàng mở mắt lần nữa.
Hung Linh khoanh tay trước ngực, nhếch môi cười nhạt, giọng nói mang theo chút trêu chọc:
- Những gì có thể dạy, ta đều đã dạy hai ngươi rồi. Hy vọng lần sau gặp lại, ngươi còn có thể chịu đánh thêm chút.
Hắn vừa nói vừa nheo mắt nhìn Tâm An đầy ẩn ý. Tâm An nhếch môi, ánh mắt sắc bén không kém gì Hung Linh:
- Lần tới gặp lại, e là không dễ đánh ta như trước nữa đâu.
Hung Linh ngửa đầu cười lớn, trong giọng cười mang theo sự sảng khoái xen lẫn niềm vui khi thấy Tâm An ngày càng trưởng thành.
- Tốt, tốt.
Hung Linh gật đầu hài lòng.
- Nhớ kỹ, dù thế nào cũng không được để mình rơi vào tình huống nguy hiểm, cũng không được hấp tấp. Nếu có tin tức về năm cánh hoa còn lại, ta sẽ báo cho ngươi.
Nói rồi, Hung Linh thu lại nụ cười, ánh mắt quét qua cả hai người lần cuối:
- Bảo trọng.
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lại hàm chứa vô số ý nghĩa. Dứt lời, thân ảnh hắn dần mờ đi trong màn đêm, như hòa lẫn vào bóng tối. Cơn gió lạnh khẽ thổi qua, mang theo chút tĩnh mịch. Tâm An và Vương Nhi đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo hướng hắn biến mất.
Ánh bình minh dịu nhẹ tràn xuống Thất Lý Đồng, vạn vật như được bao phủ trong sắc vàng ấm áp. Sương sớm còn đọng trên những ngọn cỏ, lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ.
Bản làng đã bắt đầu ngày mới. Trong bản, tiếng trẻ con vui đùa hòa cùng tiếng chày giã gạo, tiếng lửa than lách tách từ những bếp lò, tất cả tạo nên một nhịp sống quen thuộc. Thế nhưng, trong lòng Tâm An lúc này lại có một nỗi trăn trở không tên.
Dưới một gốc cây cổ thụ gần bìa rừng, Tâm An lặng lẽ đứng yên, đôi mắt dõi theo cảnh sắc trước mặt. Hành trình tại Thất Lý Đồng đã kéo dài hai năm, nơi này đã trở thành một phần ký ức khó quên trong lòng cậu. Nhưng hôm nay, cậu phải rời đi.
Hít một hơi sâu, Tâm An xoay người, cất bước đi về phía tế đàn.
Tế đàn nằm trên một ngọn đồi, xung quanh được bao phủ bởi những dây leo cổ thụ. Đây là nơi linh thiêng nhất của Miêu Tộc, Đại Vu Sư tế tự Khuyển Thần. Những lá cờ ngũ sắc phất phơ trong gió, khói hương vẫn chưa tan, mang theo mùi trầm hương nhè nhẹ, như hòa quyện cùng thiên địa.
Trước tế đàn, Đại Vu Sư đã đứng đó từ lâu, dường như đã đoán trước được sự ra đi của Tâm An. Lão khoác trên mình bộ y phục truyền thống của Vu Tộc, từng nếp nhăn trên gương mặt khắc sâu dấu vết của năm tháng, nhưng ánh mắt Đại Vu Sư vẫn tràn đầy sự uy nghiêm và thâm sâu.
Bên cạnh Đại Vu Sư, tộc trưởng Đồ Ma Cốt cũng đứng chờ, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ trầm mặc. Khi Tâm An tiến đến gần, Đại Vu Sư chậm rãi lên tiếng:
- Ngươi đã quyết định rời đi?
Tâm An cúi đầu, giọng nói mang theo sự trịnh trọng:
Phải. Con đường phía trước vẫn còn nhiều điều chưa sáng tỏ, ta không thể dừng lại ở đây mãi được. Nhưng ân tình của Miêu Tộc, ta sẽ không bao giờ quên.
Đại Vu Sư lặng im một lúc lâu, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tâm An. Sau đó, lão khẽ gật đầu, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được một chút tiếc nuối:
- Ngươi vốn không thuộc về nơi này, nhưng suốt hai năm qua, Miêu Tộc đã xem ngươi như một phần của chúng ta. Ta cũng không muốn ngăn cản con đường ngươi phải đi.
Tâm An liền hướng Đại Vu Sư và tộc trưởng Đồ Ma Cốt hành lễ:
- Đại Vu Sư, tộc trưởng, cùng tất cả mọi người trong Miêu Tộc, suốt hai năm qua đã che chở, chỉ dạy và giúp đỡ ta. Đại ân đại đức này, ta suốt đời không bao giờ dám quên. Nếu một ngày nào đó Miêu Tộc gặp nguy nan, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Đại Vu Sư nhìn cậu thật lâu, đôi mắt vốn sâu không thấy đáy nay thoáng hiện lên chút dịu dàng. Tộc trưởng Đồ Ma Cốt bước lên, vỗ mạnh lên vai Tâm An, giọng nói hào sảng nhưng mang theo một chút lưu luyến:
- Tốt. Ngươi đi đi, Miêu Tộc luôn chào đón ngươi trở về.
Những người dân xung quanh cũng lặng lẽ tụ lại, có người cúi đầu chào, có người mỉm cười hiền hòa, tất cả đều mang theo sự chân thành. Tâm An hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt thân thuộc.
Cậu xoay người, bước từng bước chậm rãi rời khỏi tế đàn. Thế nhưng, khi sắp bước qua cổng làng, giọng nói già nua của Đại Vu Sư bất ngờ vang lên từ phía sau:
- Tâm An… nếu có cơ hội, giúp ta hỏi thăm sức khỏe của Đạo Huyền Chân Nhân.
Bước chân Tâm An chợt khựng lại. Cậu xoay đầu lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rõ rệt:
- Sư phụ ta và Đại Vu Sư có giao tình sao?
Đại Vu Sư không trực tiếp trả lời, chỉ mỉm cười gật đầu đầy ẩn ý. Tâm An thấy vậy, liền nói:
- Ta nhất định sẽ hỏi.
Nói xong, Tâm An xoay người rời đi. Gió sớm thổi qua, làm tung bay vạt áo của cậu. Bóng lưng ấy dần dần khuất xa trên con đường mòn dẫn ra bên ngoài Thất Lý Đồng.
Ánh trăng treo cao, nhuộm lên mặt đất một lớp ánh sáng bạc huyền ảo. Từ xa, một ngọn lửa đỏ rực xé gió lao đi, kéo theo một vệt dài chói lòa giữa màn đêm.
Trên không trung, Tâm An ngự kiếm mà bay, trên lưng Tâm An đeo một thanh kiếm trắng như băng tuyết, một thanh đỏ rực dưới chân như ngọn lửa đang bùng cháy.
Nam Minh Ly Hỏa Kiếm phát ra ánh sáng như hỏa diễm cuồn cuộn, linh quang chớp động như một con hỏa long sống dậy, rực cháy trong đêm tối. Bên cạnh, Hung Linh hai tay chắp sau lưng, Vương Nhi tà áo lay động, hai người cũng đạp gió mà đi, lướt nhẹ giữa không trung, nhanh chẳng kém gì người đang ngự kiếm.
Gió đêm lướt qua mặt, mang theo hơi thở của thiên nhiên thuần túy. Tâm An hít một hơi thật sâu, cảm giác thanh lương này khiến cậu có phần thả lỏng. Sau một hồi, cuối cùng ba người cũng trở lại Thất Lý Đồng.
Thất Lý Đồng về đêm vẫn yên tĩnh như thường lệ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang vọng. Ánh trăng hắt xuống mặt cỏ, từng tia sáng lấp lánh phản chiếu qua những giọt sương đọng trên lá, tạo thành một cảnh tượng mộng ảo.
Dưới một gốc cây đại thụ, ba người chậm rãi ngồi xuống, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Bầu không khí yên bình đến lạ.
Tâm An nhìn ngọn lửa đỏ rực trên thân kiếm Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, lòng có chút nặng nề. Hai năm qua, cậu đã cùng Hung Linh và Vương Nhi trải qua vô số trận chiến, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau trưởng thành.
Nhưng bây giờ… một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cậu. Không gian trầm mặc kéo dài một lúc lâu, cuối cùng, Hung Linh là người phá vỡ sự im lặng trước.
- Hai năm qua, các ngươi đã không còn là những tiểu tử yếu ớt nữa rồi.
Hung Linh liếc nhìn Tâm An, rồi lại nhìn sang Vương Nhi, khóe môi khẽ nhếch lên:
- Một người bây giờ đã có thể đánh ngang với cao thủ Thượng Thanh, một người lại có thân thể quái vật, ngày càng biến thái hơn.
Tâm An trầm ngâm một lúc lâu, rồi chậm rãi lên tiếng:
- Hung Linh, ngươi không đi cùng bọn ta sao?
Hai năm qua, bọn họ kề vai sát cánh, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến. Giờ phút này phải chia tay, trong lòng Tâm An không khỏi dâng lên cảm giác bùi ngùi khó tả. Nghe vậy, Hung Linh chỉ cười khẽ, ánh mắt hắn vẫn sắc bén như trước, nhưng sâu trong đó dường như có chút gì đó phức tạp mà không ai nhìn thấu.
- Không được.
Hung Linh lắc đầu, rồi vươn vai một cái như chẳng có gì to tát.
- Hiện tại, các ngươi đã có lực bảo vệ mình. Chỉ cần không đụng phải những lão bất tử, thì sẽ không có chuyện gì.
Tâm An siết nhẹ chuôi kiếm, nhìn về phía Hung Linh với vẻ nghi hoặc:
- Vậy còn ngươi? Ngươi định làm gì?
Hung Linh không vội trả lời, hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt dõi theo ánh trăng trên bầu trời. Một lúc sau, hắn chậm rãi lên tiếng:
- Hai năm vừa qua, ta đã nghiên cứu về Vô Cực Tâm.
Vừa nói, hắn vừa đưa mắt nhìn vào vết bớt hoa sen mười hai cánh trên trán Tâm An. Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia nghiền ngẫm.
- Hiện tại, trên Vô Cực Tâm của ngươi chỉ có bảy cánh có màu sắc sống động như thật, còn năm cánh kia vẫn còn ảm đạm.
Hung Linh dừng lại một chút, giọng nói trở nên hào sảng hơn:
- Ta muốn ngao du thiên hạ một chuyến, rất lâu rồi ta chưa đi ra ngoài. Đồng thời tìm xem có tung tích của năm cánh hoa còn lại hay không. Nếu tìm được, ta sẽ báo cho ngươi.
Tâm An nghe vậy hiện ra vẻ quả nhiên là thế. Thấy vẻ mặt của Tâm An, Hung Linh cười khẽ, vỗ vỗ lên vai cậu:
- Bảy cánh đã lợi hại như vậy rồi, ta thật sự muốn biết, nếu đủ cả mười hai cánh, ngươi sẽ mạnh mẽ đến mức nào… Liệu ngươi có thể… phục sinh lại Nương Nương không?
Giọng nói của Hung Linh mang theo một tia mong chờ, một tia hy vọng… và cả một chút gì đó giống như tiếc nuối. Không đợi Tâm An đáp lại, Hung Linh thu lại nụ cười, trịnh trọng nói:
- Lần này ta không ở bên cạnh, nhờ các ngươi chăm sóc Nương Nương thật tốt.
Tâm An và Vương Nhi đều nghiêm túc gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ quyết tâm.
Suốt hai năm qua, bọn họ đã thử vô số phương pháp để giúp Linh Lung tỉnh lại. Dù đã sử dụng những thuật pháp huyền diệu nhất mà Tâm An học được từ Quỷ Đạo, Vu Tộc nhưng kết quả vẫn chỉ có thể duy trì sự tồn tại của nàng, chứ không thể khiến nàng mở mắt lần nữa.
Hung Linh khoanh tay trước ngực, nhếch môi cười nhạt, giọng nói mang theo chút trêu chọc:
- Những gì có thể dạy, ta đều đã dạy hai ngươi rồi. Hy vọng lần sau gặp lại, ngươi còn có thể chịu đánh thêm chút.
Hắn vừa nói vừa nheo mắt nhìn Tâm An đầy ẩn ý. Tâm An nhếch môi, ánh mắt sắc bén không kém gì Hung Linh:
- Lần tới gặp lại, e là không dễ đánh ta như trước nữa đâu.
Hung Linh ngửa đầu cười lớn, trong giọng cười mang theo sự sảng khoái xen lẫn niềm vui khi thấy Tâm An ngày càng trưởng thành.
- Tốt, tốt.
Hung Linh gật đầu hài lòng.
- Nhớ kỹ, dù thế nào cũng không được để mình rơi vào tình huống nguy hiểm, cũng không được hấp tấp. Nếu có tin tức về năm cánh hoa còn lại, ta sẽ báo cho ngươi.
Nói rồi, Hung Linh thu lại nụ cười, ánh mắt quét qua cả hai người lần cuối:
- Bảo trọng.
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lại hàm chứa vô số ý nghĩa. Dứt lời, thân ảnh hắn dần mờ đi trong màn đêm, như hòa lẫn vào bóng tối. Cơn gió lạnh khẽ thổi qua, mang theo chút tĩnh mịch. Tâm An và Vương Nhi đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo hướng hắn biến mất.
Ánh bình minh dịu nhẹ tràn xuống Thất Lý Đồng, vạn vật như được bao phủ trong sắc vàng ấm áp. Sương sớm còn đọng trên những ngọn cỏ, lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ.
Bản làng đã bắt đầu ngày mới. Trong bản, tiếng trẻ con vui đùa hòa cùng tiếng chày giã gạo, tiếng lửa than lách tách từ những bếp lò, tất cả tạo nên một nhịp sống quen thuộc. Thế nhưng, trong lòng Tâm An lúc này lại có một nỗi trăn trở không tên.
Dưới một gốc cây cổ thụ gần bìa rừng, Tâm An lặng lẽ đứng yên, đôi mắt dõi theo cảnh sắc trước mặt. Hành trình tại Thất Lý Đồng đã kéo dài hai năm, nơi này đã trở thành một phần ký ức khó quên trong lòng cậu. Nhưng hôm nay, cậu phải rời đi.
Hít một hơi sâu, Tâm An xoay người, cất bước đi về phía tế đàn.
Tế đàn nằm trên một ngọn đồi, xung quanh được bao phủ bởi những dây leo cổ thụ. Đây là nơi linh thiêng nhất của Miêu Tộc, Đại Vu Sư tế tự Khuyển Thần. Những lá cờ ngũ sắc phất phơ trong gió, khói hương vẫn chưa tan, mang theo mùi trầm hương nhè nhẹ, như hòa quyện cùng thiên địa.
Trước tế đàn, Đại Vu Sư đã đứng đó từ lâu, dường như đã đoán trước được sự ra đi của Tâm An. Lão khoác trên mình bộ y phục truyền thống của Vu Tộc, từng nếp nhăn trên gương mặt khắc sâu dấu vết của năm tháng, nhưng ánh mắt Đại Vu Sư vẫn tràn đầy sự uy nghiêm và thâm sâu.
Bên cạnh Đại Vu Sư, tộc trưởng Đồ Ma Cốt cũng đứng chờ, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ trầm mặc. Khi Tâm An tiến đến gần, Đại Vu Sư chậm rãi lên tiếng:
- Ngươi đã quyết định rời đi?
Tâm An cúi đầu, giọng nói mang theo sự trịnh trọng:
Phải. Con đường phía trước vẫn còn nhiều điều chưa sáng tỏ, ta không thể dừng lại ở đây mãi được. Nhưng ân tình của Miêu Tộc, ta sẽ không bao giờ quên.
Đại Vu Sư lặng im một lúc lâu, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tâm An. Sau đó, lão khẽ gật đầu, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được một chút tiếc nuối:
- Ngươi vốn không thuộc về nơi này, nhưng suốt hai năm qua, Miêu Tộc đã xem ngươi như một phần của chúng ta. Ta cũng không muốn ngăn cản con đường ngươi phải đi.
Tâm An liền hướng Đại Vu Sư và tộc trưởng Đồ Ma Cốt hành lễ:
- Đại Vu Sư, tộc trưởng, cùng tất cả mọi người trong Miêu Tộc, suốt hai năm qua đã che chở, chỉ dạy và giúp đỡ ta. Đại ân đại đức này, ta suốt đời không bao giờ dám quên. Nếu một ngày nào đó Miêu Tộc gặp nguy nan, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Đại Vu Sư nhìn cậu thật lâu, đôi mắt vốn sâu không thấy đáy nay thoáng hiện lên chút dịu dàng. Tộc trưởng Đồ Ma Cốt bước lên, vỗ mạnh lên vai Tâm An, giọng nói hào sảng nhưng mang theo một chút lưu luyến:
- Tốt. Ngươi đi đi, Miêu Tộc luôn chào đón ngươi trở về.
Những người dân xung quanh cũng lặng lẽ tụ lại, có người cúi đầu chào, có người mỉm cười hiền hòa, tất cả đều mang theo sự chân thành. Tâm An hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt thân thuộc.
Cậu xoay người, bước từng bước chậm rãi rời khỏi tế đàn. Thế nhưng, khi sắp bước qua cổng làng, giọng nói già nua của Đại Vu Sư bất ngờ vang lên từ phía sau:
- Tâm An… nếu có cơ hội, giúp ta hỏi thăm sức khỏe của Đạo Huyền Chân Nhân.
Bước chân Tâm An chợt khựng lại. Cậu xoay đầu lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rõ rệt:
- Sư phụ ta và Đại Vu Sư có giao tình sao?
Đại Vu Sư không trực tiếp trả lời, chỉ mỉm cười gật đầu đầy ẩn ý. Tâm An thấy vậy, liền nói:
- Ta nhất định sẽ hỏi.
Nói xong, Tâm An xoay người rời đi. Gió sớm thổi qua, làm tung bay vạt áo của cậu. Bóng lưng ấy dần dần khuất xa trên con đường mòn dẫn ra bên ngoài Thất Lý Đồng.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan