Chương 80: Mã Tặc

26/04/2025 10 8.5
Chương 80: Mã Tặc

Sau hơn nửa tháng lang bạt giữa Nam Cương, Tâm An cuối cùng cũng gặp được một thương đội đang trên đường từ Nam Cương trở về Trung Thổ. Thương đội này tuy không lớn, nhưng hàng hóa phong phú, đoàn người có vẻ khá có thực lực, đặc biệt là nhóm hộ vệ trang bị đầy đủ, ai nấy đều có dáng dấp từng trải giang hồ.

Ông chủ thương đội là một lão nhân họ Lưu, tuổi chừng hơn năm mươi, thân hình vạm vỡ, đôi mắt sắc sảo mang theo sự tinh tường của một người lão luyện thương trường. Khi thấy Tâm An, lão chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay cậu không phải kẻ tầm thường.

- Tiểu huynh đệ muốn theo thương đội chúng ta à?

Lão Lưu cười ha hả, đưa ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới. Tâm An không giấu giếm, thẳng thắn đáp:

- Ta cần trở về Trung Thổ, nếu có thể đi cùng thương đội, ta sẽ phụ giúp bảo vệ đoàn đường.

Lão Lưu nghe vậy, ánh mắt càng sáng hơn. Cậu trai trẻ trước mặt, dù tuổi tác không lớn nhưng thân hình rắn chắc, thần sắc trầm ổn, hoàn toàn không giống một kẻ tầm thường. Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, lão đoán người này ít nhất cũng là một cao thủ đã trải qua tu luyện. Lão vuốt râu, cười sảng khoái:

- Ha ha. Vừa hay, đoàn ta thiếu một hộ vệ, nếu tiểu huynh đệ không ngại cực khổ, cứ theo bọn ta.

Thế là, Tâm An chính thức gia nhập thương đội.

Đoàn người chậm rãi rời khỏi biên giới Nam Cương, men theo con đường mòn tiến về Phần Hương Cốc. Lần này cũng giống như lần trước, khi đi ngang qua cốc, Tâm An đều cảm giác như bị giám thị vậy.

Đoàn thương đội đã rời khỏi phạm vi Phần Hương Cốc một đoạn, bánh xe lộc cộc lăn trên con đường đầy sỏi đá, ánh mặt trời chiếu xuống khiến cả vùng hoang dã rộng lớn như bị nung đỏ. Gió nóng khô khốc thổi qua, mang theo mùi đất bụi ngai ngái.

Lão Lưu đánh xe đi trước, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về sau để kiểm tra đội ngũ. Ông ta không phải chưa từng qua lại nơi này, nhưng lần nào cũng có cảm giác bất an. Nơi hoang vu thế này, nếu có chuyện gì xảy ra, muốn cầu cứu cũng không kịp.

Đoàn xe đi xuyên qua một vùng đất bằng phẳng, cỏ dại mọc lơ thơ, từ xa có thể thấy vài gò đất nhấp nhô, như những nấm mồ cũ nát bị bỏ hoang. Những người trong đoàn ai cũng lặng lẽ, chỉ có tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa khẽ vang lên trên con đường đầy sỏi đá.

Tâm An ngồi trên một chiếc xe hàng, thần thức vẫn luôn bao phủ xung quanh. Cảm giác bị giá·m s·át từ Phần Hương Cốc đã hoàn toàn biến mất. Cậu khẽ mở mắt, đáy mắt thoáng qua một tia suy tư:
- Quả nhiên là một trong Tam đại môn phái chính đạo, không đơn giản. Nếu như muốn xâm nhập hạch tâm trong cốc, không có biện pháp đặc thù thì cũng không thể bí mật vượt qua.

RẦM RẬP! RẦM RẬP!

Từ phía trước, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng đợt bụi mù cuồn cuộn dâng lên, như thể một cơn lốc đang ập đến. Bên kia đường, một nhóm mã tặc hơn trăm người đang phi ngựa tới, chiến mã của bọn chúng lồng lên, bụi đất bay mù trời.

Kẻ đi đầu là một tên râu quai nón rậm rạp, mặc giáp da màu nâu sậm, trên lưng vắt một thanh đại đao dính đầy v·ết m·áu khô. Hắn cưỡi trên một con ngựa đen cao lớn, đôi mắt tam giác nheo lại đầy dữ tợn.

Ngay sau hắn, những t·ên c·ướp còn lại cũng đồng loạt xông đến, trên tay kẻ thì cầm đao, kẻ thì giương cung, kẻ lại vung roi da quất mạnh vào không khí nghe chát chát đầy uy h·iếp. Có tên còn treo cả đầu lâu n·gười c·hết trên yên ngựa, máu khô bết lại thành từng mảng, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc.

Một tên mã tặc trẻ tuổi, tóc dài bết lại vì dính đầy bụi đường, cười hì hì:

- Hôm nay coi như là vận may, một thương đội lớn thế này, chắc chắn có không ít tiền bạc.

Lại một tên khác vung roi da, cười sằng sặc:

- Mấy ả đàn bà trong thương đội đâu? Mau bước ra đây cho đại gia xem mặt.

Tên thủ lĩnh giơ tay lên, lập tức cả đám mã tặc dừng lại. Hắn liếc nhìn thương đội, ánh mắt như thú hoang nhắm vào con mồi:

- Giao toàn bộ tài sản ra đây, nếu không, g·iết không tha.

Lão Lưu sắc mặt trầm xuống, tay siết chặt dây cương, trong lòng thầm kêu khổ. Quả nhiên vẫn không tránh khỏi một kiếp này. Các hộ vệ trong thương đội vội vàng rút binh khí, hình thành một vòng phòng ngự xung quanh xe hàng. Mấy thương nhân yếu bóng vía thì đã sớm run rẩy, có người sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

Một người đàn ông trung niên trong thương đội, dáng vẻ có vẻ là một thương gia giàu có, hoảng hốt nói:

- Lão Lưu, hay là chúng ta cứ giao ra chút tiền bạc, mong bọn chúng tha mạng?
Lão Lưu quắc mắt nhìn hắn:

- Ngươi tưởng bọn c·ướp này sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?

Quả nhiên, tên thủ lĩnh mã tặc nghe vậy liền bật cười ha hả:

- Giao chút tiền bạc thôi à? Các ngươi coi bọn ta là ăn mày chắc? Toàn bộ hàng hóa, xe cộ, lương thực, lẫn người… tất cả đều phải để lại. Ai dám phản kháng, ta sẽ róc xương lột da.

Tên mã tặc trẻ tuổi khi nãy lại cười lớn, ánh mắt đảo qua những nữ thương nhân trong đoàn:

- Mấy vị cô nương đây cũng nên để lại làm quà cho bọn ta đi.

Lời nói của hắn khiến mấy nữ nhân trong đoàn lập tức mặt cắt không còn giọt máu, có người hoảng sợ đến mức khóc nấc lên. Không khí căng thẳng đến cực điểm, gió thổi qua mang theo mùi tanh nồng của cát bụi.

Không khí trở nên đặc quánh, căng thẳng đến mức dường như chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể làm bùng lên trận chiến đẫm máu. Những thương nhân run rẩy, có kẻ thậm chí đã quỳ xuống, cầu xin những tên mã tặc tha mạng.

Các hộ vệ tay cầm đao kiếm nhưng lòng dạ đã sớm chùn bước bởi bọn họ nhân công việc này vì kiếm cơm mưu sinh, không phải hoàn toàn là những kẻ liều mạng. Ai nấy đều biết rõ: nếu thực sự giao chiến, kết cục chỉ có thể là bị tàn sát.

Mà lúc này, chẳng ai để ý đến Tâm An cả. Cậu đứng ở rìa đoàn thương đội, ánh mắt bình tĩnh nhìn về đám mã tặc trước mặt. Dưới ánh mặt trời rực lửa, những t·ên c·ướp này trông như một đám dã thú khát máu, ánh mắt tràn đầy hung tợn, tham lam, cùng dục vọng thấp hèn.

Cặn bã. Tâm An không cảm thấy tức giận, chỉ có sự chán ghét cùng khinh miệt khắc sâu trong ánh mắt. Giữa cơn gió nóng bỏng của vùng hoang dã, một điều kỳ lạ đột ngột xảy ra.

Vù!
Một tia lửa nhỏ bất chợt lóe lên giữa không trung, như thể có một bàn tay vô hình đang thao túng. Tia lửa mảnh khảnh đến mức chẳng ai nhận ra, nhưng chỉ trong nháy mắt.

- Phực...

Một tên mã tặc đứng ở rìa đám đông đột nhiên hét lên thảm thiết. Hắn cúi xuống nhìn cơ thể mình, kinh hoàng nhận ra lửa đang bùng lên từ chính y phục của mình. Ngọn lửa màu đỏ rực không có dấu hiệu được đốt từ bên ngoài, mà như thể nó tự phát ra từ hư không, bén chặt lấy da thịt hắn.

- Aaaaaaaaaaaa...

Tiếng hét chói tai vang lên, khiến những t·ên c·ướp khác giật mình quay đầu lại. Nhưng khi chúng vừa nhìn sang.

- Phực...phực...phực...

Lại thêm vài tên mã tặc bỗng nhiên b·ốc c·háy. Không ai nhìn thấy lửa từ đâu đến, cũng không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ trong chớp mắt, lửa đỏ như địa ngục nuốt trọn bọn chúng.

Một kẻ ngã xuống, giãy giụa trong cơn đau đớn tận cùng, thân thể nhanh chóng hóa thành tro bụi. Một kẻ khác chưa kịp la hét thì lửa đã lan tới cổ họng, thiêu đốt hắn từ bên trong. Chỉ trong vòng vài nhịp thở, những kẻ bị ngọn lửa này chạm vào đều bị thôn phệ đến mức không còn một mảnh t·hi t·hể nào sót lại.

Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là những con chiến mã vẫn đứng yên một chỗ, không hề bị ảnh hưởng. Chúng thậm chí không hề bị bỏng dù chỉ là một sợi lông. Một sự quỷ dị đến lạnh sống lưng.

Tên thủ lĩnh mã tặc trợn mắt, bàn tay cầm đao run lên bần bật. Hắn nhìn thấy cảnh này mà như nhìn thấy một cơn ác mộng kinh hoàng.

- Yêu… yêu pháp...

Hắn gào lên, giọng nói run rẩy không còn chút uy phong nào. Những tên mã tặc khác cũng tái mặt, những kẻ vừa cười đùa ngả ngớn khi nãy giờ đây sợ hãi đến mức không còn một giọt máu trên mặt.

- Đại… Đại ca. Đây là yêu pháp?

- Chạy. Chạy mau.

Đám c·ướp lúc này hoảng loạn đến cực độ. Chúng gào thét, quay đầu ngựa định bỏ chạy tán loạn. Nhưng chính vào lúc đó, Tâm An cuối cùng cũng nhấc mắt lên, ánh nhìn chán ghét nhìn bọn chúng.

Dưới ánh mặt trời chói chang, những ngọn lửa vô hình đột ngột lan rộng, bao trùm lên cả đám mã tặc như một cơn bão đỏ rực. Từng tiếng thét gào vang lên, rồi nhanh chóng tắt lịm. Không ai trốn thoát.

Không một kẻ nào còn sót lại. Khi ngọn lửa cuối cùng tan biến, chỉ còn lại tro bụi lặng lẽ bay trong gió. Mà những con chiến mã… vẫn đứng yên, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tâm An thở dài, thu tay lại, ánh mắt vẫn không có chút gợn sóng nào. Cặn bã như vậy, không cần thiết phải lưu lại trên đời tai hoạ người khác.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025