Chương 78: Lại Là Hai Năm (2)
26/04/2025
10
8.5
Chương 78: Lại Là Hai Năm (2)
Hung Linh vác thanh cự kiếm lên vai, khoanh tay đứng nhìn xuống Tâm An đang nằm dài trên mặt đất, thân thể đầy vết bầm tím.
- Hừm, lần này chịu nằm yên rồi à?
Hung Linh vác thanh cự kiếm lên vai, khoanh tay đứng nhìn xuống Tâm An đang nằm dài trên mặt đất, thân thể đầy vết bầm tím. Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo bụi đất còn vương vãi trong không khí. Vương Nhi vẫn đứng một bên, khóe môi khẽ nhếch.
Nàng chậm rãi bước đến, đôi giày thêu đỏ nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, cuối cùng dừng lại cạnh Tâm An đang thở hổn hển.
- Này, ngươi có định ngủ luôn không?
Tâm An lật người, mặt mũi lấm lem, quần áo rách nát, nhưng ánh mắt vẫn bừng lên một ngọn lửa đầy chiến ý.
- Hộc... Đánh mạnh vậy làm gì, ta vẫn chưa đánh hết sức mà…
Tâm An lẩm bẩm, nhưng ai cũng biết đây chỉ là mạnh miệng mà thôi. Hung Linh cười lớn, tiếng cười sang sảng vang vọng cả vùng núi.
- Tiểu tử, ngươi đừng có mạnh miệng. Hai năm nay, ta đã đánh ngươi không dưới trăm lần, lần nào cũng nằm bẹp ra đấy mà còn dám nói mạnh miệng?
- Hừ! Chẳng qua là ta chưa dùng hết lực mà thôi.
Tâm An hậm hực ngồi dậy, bắt đầu điều tức. Những vết bầm tím trên cơ thể cậu nhanh chóng nhạt dần, từng dòng linh lực chảy xuôi theo kinh mạch, tự động tu bổ thương thế. Làn da màu cổ đồng khẽ rung lên, các cơ bắp co giãn điều hòa, ngay cả những vết trầy xước nhỏ cũng biến mất chỉ trong chốc lát.
Không chỉ vậy, khí tức của Tâm An cũng dần khôi phục, từng luồng linh lực nhanh chóng xuất hiện trở lại trong cơ thể. Nếu đổi lại là một người khác, sau trận chiến vừa rồi ít nhất cũng phải nằm dưỡng thương mấy ngày, nhưng Tâm An chỉ cần một thời gian ngắn là có thể hồi phục hoàn toàn.
Hung Linh nhìn cảnh này, mặc dù đã thấy rất nhiều lần nhưng ánh mắt không khỏi lộ ra một tia kinh dị.
- Tiểu tử, ngươi thực sự là một tên biến thái.
Hắn cười cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự hài lòng. Hai năm qua, tiến bộ của Tâm An vượt xa tưởng tượng. So với hai năm trước, bây giờ thể chất Tâm An đã đạt đến một mức độ kinh người.
Từ sau khi trải qua biến cố ở Trấn Ma Cổ Động, thân thể Tâm An dường như không còn là thân thể của một phàm nhân nữa. Dù b·ị đ·ánh trọng thương đến mức nào, cậu cũng có thể phục hồi với tốc độ kinh hoàng, ngay cả linh lực cũng dồi dào đến mức khó tin.
Nếu như cùng cảnh giới, Hung Linh có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu mà chiếm thế thượng phong, nhưng muốn đánh bại hoàn toàn Tâm An là điều không thể. Bởi vì…
Tâm An là một tiểu cường đánh mãi không c·hết. Hai năm nay, Tâm An nhờ bị Hung Linh "chăm sóc tận tình" mà tốc độ hồi phục thân thể ngày càng nhanh, càng chiến đấu càng mạnh. Chính bởi vậy Tâm An luôn to mồm trước Hung Linh.
Hung Linh vuốt cằm, ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm, lẩm bẩm:
- Thân thể ngươi đúng là quái vật… Nếu tiếp tục phát triển, liệu có thể đạt đến cấp độ của Thú Thần?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu khiến Hung Linh không khỏi trầm mặc. Thú Thần chính là thủ phạm chính khiến cho Vu Tộc bị diệt vong, biến Nam Cương trở lên cằn cỗi. Hắn sở hữu một thân thể bất diệt, liền Vu Nữ nương nương cũng không có cách tiêu diệt triệt để, chỉ có thể phong ấn hắn.
Dù so sánh Tâm An với Thú Thần lúc này còn quá xa vời, nhưng nếu xét về khả năng tái sinh kinh người, ngay cả Hung Linh cũng phải thừa nhận,Tâm An thực sự đang đi trên con đường đáng sợ đó. Hai năm qua, sự tiến bộ của Tâm An đã đạt đến mức khó tin.
Không chỉ tốc độ hồi phục vượt xa người thường, mà tu vi của Tâm An cũng tăng trưởng với tốc độ kinh hồn. Thái Cực Huyền Thanh Đạo, Đại Phạm Bàn Nhược, đều đã đạt đến tầng tám.
Cùng với thể chất cường đại và thuật pháp cao siêu nếu đối mặt với cường giả mới bước vào cảnh giới Thượng Thanh, Tâm An vẫn có thể cầm cự và chống lại thậm chí còn có thể chiến thắng.
Đặc biệt, Đại Phạm Bàn Nhược và đạt được cường hoá ở Trấn Cổ Ma Động đã khiến thân thể của Tâm An cứng cỏi đến mức khó tin. Mỗi tấc da thịt, mỗi sợi cơ bắp, mỗi đoạn xương cốt—tất cả đều được cường hóa đến một mức độ khủng bố.
Thân thể của Tâm An lúc này không khác gì một thanh thần binh bất hoại, cứng rắn đến mức ngay cả pháp bảo bình thường cũng khó có thể gây ra thương tổn nghiêm trọng. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là…
Thể chất Tâm An có thể điệp gia cường hóa sau mỗi lần chiến đấu. Mỗi lần b·ị đ·ánh trọng thương, mỗi lần hồi phục, thân thể cậu sẽ lại mạnh hơn một phần, giống như một lưỡi đao không ngừng được tôi luyện, ngày càng sắc bén hơn.
Chính bởi vậy, nếu không thể một chiêu giải quyết được Tâm An, kéo dài giao chiến với cậu chỉ có một kết cục, đó là thất bại thảm hại.
Hung Linh hít sâu một hơi, lắc đầu cảm khái:
- Tiểu tử, càng ngày ngươi càng quái vật.
Tâm An bật cười nói:
- Ta đã nói rồi. Những gì ngươi đã làm với ta những ngày này, sau này ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.
Hung Linh liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý:
- Vậy sao?
RẦM!!!
Một bàn tay khổng lồ vỗ mạnh xuống. Tâm An lập tức bị vỗ lún xuống đất.
- Ngươi mạnh hay không, ta không biết… Nhưng ngươi vẫn là tiểu tử cần được dạy dỗ.
Hung Linh cười ha hả, xắn tay áo lên, chuẩn bị "chăm sóc tận tình" thêm một chút nữa…
Vương Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ biết lắc đầu cười khẽ. Hai người kia, lúc nào cũng như vậy, miệng thì đấu khẩu, tay thì vung quyền, nhưng trên thực tế lại có một tình cảm vừa là thầy trò vừa là bạn bè rất đặc biệt.
Hung Linh tuy hung hăng cục súc, mỗi ngày đều tận tình "chăm sóc" Tâm An, nhưng thực chất lại là người chỉ dạy cậu tận tâm nhất.
Hắn không chỉ truyền thụ cho Tâm An kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn, giúp cậu mài giũa mỗi đòn đánh, mỗi chiêu thức, mà còn rèn luyện ý chí và thân thể của cậu đến cực hạn. Vương Nhi cũng không ngoại lệ.
Tuy nàng không bị "chăm sóc" dữ dội như Tâm An, nhưng với phong cách dạy dỗ vừa nghiêm khắc vừa tận tình của Hung Linh, nàng cũng tiến bộ vượt bậc. Giờ đây, nàng đã sở hữu thực lực ngang ngửa với tu sĩ Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ chín, một cảnh giới mà trước đây nàng không dám nghĩ tới.
Hơn nữa, Thuật Pháp Quỷ Đạo mà Tâm An truyền thụ lại khiến chiến lực của nàng càng thêm thần bí khó lường. Mỗi khi nàng xuất thủ, bóng dáng như ma quỷ thoắt ẩn thoắt hiện, chiêu thức quỷ dị vô cùng, như một cơn ác mộng ập tới.
Nhờ vào đặc tính này, dù đối mặt với một cao thủ mới bước vào cảnh giới Thượng Thanh, nàng vẫn có thể tung hoành ngang dọc, tạo ra thế giằng co không phân thắng bại.
Trong khi đó, Tâm An lại đi theo một con đường hoàn toàn khác…
Hai năm qua, Tâm An không chỉ học được tất cả kỹ năng chiến đấu thực tiễn từ Hung Linh, mà còn nghiên cứu sâu về Vu Thuật. Nếu nói Thần Châu là nơi sản sinh ra những cường giả tu chân dùng ý chí bản thân điều khiển sức mạnh thiên địa, thì Nam Cương lại là vùng đất của các Vu Sư, những người mượn sức mạnh từ thiên nhiên, thần linh và quỷ quái để đạt đến cảnh giới cường đại.
Một bên lấy con người làm trung tâm, dùng bản thân khống chế thiên địa.
Một bên lại tôn thờ tự nhiên, thuận theo thiên địa mà vận dụng sức mạnh thuần túy nhất.
Hai con đường này… tuy đối lập nhưng đều vô cùng mạnh mẽ.
Trên đời này, nếu có ai dám đồng thời tu luyện hai công pháp khác biệt về bản chất thôi, thì kết cục của kẻ đó chỉ có một nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, tu vi mất sạch, nặng thì thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.
Nhưng… Tâm An lại không như vậy. Cậu không chỉ tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo của Thanh Vân Môn, Đại Phạn Bàn Nhược của Thiên Âm Tự, công pháp Quỷ Đạo thần bí mà còn tinh thông Vu Thuật của Nam Cương.
Không những không bị phản phệ, mà những luồng sức mạnh này còn dung hợp một cách kỳ lạ, giúp Tâm An có thể sử dụng sở học của nhiều nhà mà không có chút xung đột nào. Đây chính là nhờ tác dụng thần kỳ của Vô Cực Tâm.
Đây là điều mà chưa từng có ai làm được. Tâm An đang bước đi trên con đường chưa ai từng đi, một con đường đầy hiểm nguy nhưng cũng ẩn chứa tiềm năng vô hạn.
Thanh kiếm đỏ rực trên tay cậu, chính là một trong Cửu Thiên Thần Binh: Nam Minh Ly Hỏa Kiếm. Đây không phải là một pháp bảo bình thường, mà là thánh khí của Vu Tộc, một món thần binh từng là biểu tượng của Nam Cương.
Nó được đúc từ tinh hoa của Hỏa Tinh Thần Thạch trong lòng đất, ngàn năm hấp thu chân hỏa thiên địa, lại được tế luyện bằng máu huyết của lịch đại Vu sư thời thượng cổ, khiến nó có được uy lực vô song, đốt cháy tất cả mọi thứ trên thế gian.
Không biết vì sao Hung Linh lại dẫn Tâm An đi lấy thanh thần binh này.
Chỉ biết rằng, ngày ấy, ngọn lửa Nam Minh cháy rực cả một vùng trời, đất rung núi chuyển, ngay cả những cự thú cũng run rẩy ẩn nấp sâu trong rừng rậm, không dám ló đầu ra.
Khi Tâm An cầm lấy Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, luồng khí tức cuồng bạo trong kiếm như muốn thiêu đốt toàn bộ huyết nhục cậu, khiến cậu suýt chút nữa bị phản phệ. Nhưng điều khiến Hung Linh kinh ngạc nhất chính là…
Tâm An không chỉ không bị thiêu cháy, mà còn hoàn toàn chế ngự được thanh kiếm này. Theo truyền thuyết thì chỉ có những dũng sĩ mạnh mẽ nhất trong Vu Tộc mới có thể chế ngự thanh kiếm kia. Hung Linh mặc dù là đệ nhất dũng sĩ nhưng cũng không thể chế ngự nó. Không nghĩ tới Tâm An làm được.
Hung Linh nhớ lại ngày đó mà nghiến răng nghiến lợi. Hắn từng hỏi:
- Ngươi có biết ý nghĩa của việc có được Nam Minh Ly Hỏa Kiếm là gì không?
Tâm An cười đáp:
- Nghĩa là sau này ta sẽ không còn sợ lạnh nữa.
Hung Linh: "..."
Hung Linh vác thanh cự kiếm lên vai, khoanh tay đứng nhìn xuống Tâm An đang nằm dài trên mặt đất, thân thể đầy vết bầm tím.
- Hừm, lần này chịu nằm yên rồi à?
Hung Linh vác thanh cự kiếm lên vai, khoanh tay đứng nhìn xuống Tâm An đang nằm dài trên mặt đất, thân thể đầy vết bầm tím. Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo bụi đất còn vương vãi trong không khí. Vương Nhi vẫn đứng một bên, khóe môi khẽ nhếch.
Nàng chậm rãi bước đến, đôi giày thêu đỏ nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, cuối cùng dừng lại cạnh Tâm An đang thở hổn hển.
- Này, ngươi có định ngủ luôn không?
Tâm An lật người, mặt mũi lấm lem, quần áo rách nát, nhưng ánh mắt vẫn bừng lên một ngọn lửa đầy chiến ý.
- Hộc... Đánh mạnh vậy làm gì, ta vẫn chưa đánh hết sức mà…
Tâm An lẩm bẩm, nhưng ai cũng biết đây chỉ là mạnh miệng mà thôi. Hung Linh cười lớn, tiếng cười sang sảng vang vọng cả vùng núi.
- Tiểu tử, ngươi đừng có mạnh miệng. Hai năm nay, ta đã đánh ngươi không dưới trăm lần, lần nào cũng nằm bẹp ra đấy mà còn dám nói mạnh miệng?
- Hừ! Chẳng qua là ta chưa dùng hết lực mà thôi.
Tâm An hậm hực ngồi dậy, bắt đầu điều tức. Những vết bầm tím trên cơ thể cậu nhanh chóng nhạt dần, từng dòng linh lực chảy xuôi theo kinh mạch, tự động tu bổ thương thế. Làn da màu cổ đồng khẽ rung lên, các cơ bắp co giãn điều hòa, ngay cả những vết trầy xước nhỏ cũng biến mất chỉ trong chốc lát.
Không chỉ vậy, khí tức của Tâm An cũng dần khôi phục, từng luồng linh lực nhanh chóng xuất hiện trở lại trong cơ thể. Nếu đổi lại là một người khác, sau trận chiến vừa rồi ít nhất cũng phải nằm dưỡng thương mấy ngày, nhưng Tâm An chỉ cần một thời gian ngắn là có thể hồi phục hoàn toàn.
Hung Linh nhìn cảnh này, mặc dù đã thấy rất nhiều lần nhưng ánh mắt không khỏi lộ ra một tia kinh dị.
- Tiểu tử, ngươi thực sự là một tên biến thái.
Hắn cười cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự hài lòng. Hai năm qua, tiến bộ của Tâm An vượt xa tưởng tượng. So với hai năm trước, bây giờ thể chất Tâm An đã đạt đến một mức độ kinh người.
Từ sau khi trải qua biến cố ở Trấn Ma Cổ Động, thân thể Tâm An dường như không còn là thân thể của một phàm nhân nữa. Dù b·ị đ·ánh trọng thương đến mức nào, cậu cũng có thể phục hồi với tốc độ kinh hoàng, ngay cả linh lực cũng dồi dào đến mức khó tin.
Nếu như cùng cảnh giới, Hung Linh có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu mà chiếm thế thượng phong, nhưng muốn đánh bại hoàn toàn Tâm An là điều không thể. Bởi vì…
Tâm An là một tiểu cường đánh mãi không c·hết. Hai năm nay, Tâm An nhờ bị Hung Linh "chăm sóc tận tình" mà tốc độ hồi phục thân thể ngày càng nhanh, càng chiến đấu càng mạnh. Chính bởi vậy Tâm An luôn to mồm trước Hung Linh.
Hung Linh vuốt cằm, ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm, lẩm bẩm:
- Thân thể ngươi đúng là quái vật… Nếu tiếp tục phát triển, liệu có thể đạt đến cấp độ của Thú Thần?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu khiến Hung Linh không khỏi trầm mặc. Thú Thần chính là thủ phạm chính khiến cho Vu Tộc bị diệt vong, biến Nam Cương trở lên cằn cỗi. Hắn sở hữu một thân thể bất diệt, liền Vu Nữ nương nương cũng không có cách tiêu diệt triệt để, chỉ có thể phong ấn hắn.
Dù so sánh Tâm An với Thú Thần lúc này còn quá xa vời, nhưng nếu xét về khả năng tái sinh kinh người, ngay cả Hung Linh cũng phải thừa nhận,Tâm An thực sự đang đi trên con đường đáng sợ đó. Hai năm qua, sự tiến bộ của Tâm An đã đạt đến mức khó tin.
Không chỉ tốc độ hồi phục vượt xa người thường, mà tu vi của Tâm An cũng tăng trưởng với tốc độ kinh hồn. Thái Cực Huyền Thanh Đạo, Đại Phạm Bàn Nhược, đều đã đạt đến tầng tám.
Cùng với thể chất cường đại và thuật pháp cao siêu nếu đối mặt với cường giả mới bước vào cảnh giới Thượng Thanh, Tâm An vẫn có thể cầm cự và chống lại thậm chí còn có thể chiến thắng.
Đặc biệt, Đại Phạm Bàn Nhược và đạt được cường hoá ở Trấn Cổ Ma Động đã khiến thân thể của Tâm An cứng cỏi đến mức khó tin. Mỗi tấc da thịt, mỗi sợi cơ bắp, mỗi đoạn xương cốt—tất cả đều được cường hóa đến một mức độ khủng bố.
Thân thể của Tâm An lúc này không khác gì một thanh thần binh bất hoại, cứng rắn đến mức ngay cả pháp bảo bình thường cũng khó có thể gây ra thương tổn nghiêm trọng. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là…
Thể chất Tâm An có thể điệp gia cường hóa sau mỗi lần chiến đấu. Mỗi lần b·ị đ·ánh trọng thương, mỗi lần hồi phục, thân thể cậu sẽ lại mạnh hơn một phần, giống như một lưỡi đao không ngừng được tôi luyện, ngày càng sắc bén hơn.
Chính bởi vậy, nếu không thể một chiêu giải quyết được Tâm An, kéo dài giao chiến với cậu chỉ có một kết cục, đó là thất bại thảm hại.
Hung Linh hít sâu một hơi, lắc đầu cảm khái:
- Tiểu tử, càng ngày ngươi càng quái vật.
Tâm An bật cười nói:
- Ta đã nói rồi. Những gì ngươi đã làm với ta những ngày này, sau này ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.
Hung Linh liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý:
- Vậy sao?
RẦM!!!
Một bàn tay khổng lồ vỗ mạnh xuống. Tâm An lập tức bị vỗ lún xuống đất.
- Ngươi mạnh hay không, ta không biết… Nhưng ngươi vẫn là tiểu tử cần được dạy dỗ.
Hung Linh cười ha hả, xắn tay áo lên, chuẩn bị "chăm sóc tận tình" thêm một chút nữa…
Vương Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ biết lắc đầu cười khẽ. Hai người kia, lúc nào cũng như vậy, miệng thì đấu khẩu, tay thì vung quyền, nhưng trên thực tế lại có một tình cảm vừa là thầy trò vừa là bạn bè rất đặc biệt.
Hung Linh tuy hung hăng cục súc, mỗi ngày đều tận tình "chăm sóc" Tâm An, nhưng thực chất lại là người chỉ dạy cậu tận tâm nhất.
Hắn không chỉ truyền thụ cho Tâm An kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn, giúp cậu mài giũa mỗi đòn đánh, mỗi chiêu thức, mà còn rèn luyện ý chí và thân thể của cậu đến cực hạn. Vương Nhi cũng không ngoại lệ.
Tuy nàng không bị "chăm sóc" dữ dội như Tâm An, nhưng với phong cách dạy dỗ vừa nghiêm khắc vừa tận tình của Hung Linh, nàng cũng tiến bộ vượt bậc. Giờ đây, nàng đã sở hữu thực lực ngang ngửa với tu sĩ Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ chín, một cảnh giới mà trước đây nàng không dám nghĩ tới.
Hơn nữa, Thuật Pháp Quỷ Đạo mà Tâm An truyền thụ lại khiến chiến lực của nàng càng thêm thần bí khó lường. Mỗi khi nàng xuất thủ, bóng dáng như ma quỷ thoắt ẩn thoắt hiện, chiêu thức quỷ dị vô cùng, như một cơn ác mộng ập tới.
Nhờ vào đặc tính này, dù đối mặt với một cao thủ mới bước vào cảnh giới Thượng Thanh, nàng vẫn có thể tung hoành ngang dọc, tạo ra thế giằng co không phân thắng bại.
Trong khi đó, Tâm An lại đi theo một con đường hoàn toàn khác…
Hai năm qua, Tâm An không chỉ học được tất cả kỹ năng chiến đấu thực tiễn từ Hung Linh, mà còn nghiên cứu sâu về Vu Thuật. Nếu nói Thần Châu là nơi sản sinh ra những cường giả tu chân dùng ý chí bản thân điều khiển sức mạnh thiên địa, thì Nam Cương lại là vùng đất của các Vu Sư, những người mượn sức mạnh từ thiên nhiên, thần linh và quỷ quái để đạt đến cảnh giới cường đại.
Một bên lấy con người làm trung tâm, dùng bản thân khống chế thiên địa.
Một bên lại tôn thờ tự nhiên, thuận theo thiên địa mà vận dụng sức mạnh thuần túy nhất.
Hai con đường này… tuy đối lập nhưng đều vô cùng mạnh mẽ.
Trên đời này, nếu có ai dám đồng thời tu luyện hai công pháp khác biệt về bản chất thôi, thì kết cục của kẻ đó chỉ có một nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, tu vi mất sạch, nặng thì thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.
Nhưng… Tâm An lại không như vậy. Cậu không chỉ tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo của Thanh Vân Môn, Đại Phạn Bàn Nhược của Thiên Âm Tự, công pháp Quỷ Đạo thần bí mà còn tinh thông Vu Thuật của Nam Cương.
Không những không bị phản phệ, mà những luồng sức mạnh này còn dung hợp một cách kỳ lạ, giúp Tâm An có thể sử dụng sở học của nhiều nhà mà không có chút xung đột nào. Đây chính là nhờ tác dụng thần kỳ của Vô Cực Tâm.
Đây là điều mà chưa từng có ai làm được. Tâm An đang bước đi trên con đường chưa ai từng đi, một con đường đầy hiểm nguy nhưng cũng ẩn chứa tiềm năng vô hạn.
Thanh kiếm đỏ rực trên tay cậu, chính là một trong Cửu Thiên Thần Binh: Nam Minh Ly Hỏa Kiếm. Đây không phải là một pháp bảo bình thường, mà là thánh khí của Vu Tộc, một món thần binh từng là biểu tượng của Nam Cương.
Nó được đúc từ tinh hoa của Hỏa Tinh Thần Thạch trong lòng đất, ngàn năm hấp thu chân hỏa thiên địa, lại được tế luyện bằng máu huyết của lịch đại Vu sư thời thượng cổ, khiến nó có được uy lực vô song, đốt cháy tất cả mọi thứ trên thế gian.
Không biết vì sao Hung Linh lại dẫn Tâm An đi lấy thanh thần binh này.
Chỉ biết rằng, ngày ấy, ngọn lửa Nam Minh cháy rực cả một vùng trời, đất rung núi chuyển, ngay cả những cự thú cũng run rẩy ẩn nấp sâu trong rừng rậm, không dám ló đầu ra.
Khi Tâm An cầm lấy Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, luồng khí tức cuồng bạo trong kiếm như muốn thiêu đốt toàn bộ huyết nhục cậu, khiến cậu suýt chút nữa bị phản phệ. Nhưng điều khiến Hung Linh kinh ngạc nhất chính là…
Tâm An không chỉ không bị thiêu cháy, mà còn hoàn toàn chế ngự được thanh kiếm này. Theo truyền thuyết thì chỉ có những dũng sĩ mạnh mẽ nhất trong Vu Tộc mới có thể chế ngự thanh kiếm kia. Hung Linh mặc dù là đệ nhất dũng sĩ nhưng cũng không thể chế ngự nó. Không nghĩ tới Tâm An làm được.
Hung Linh nhớ lại ngày đó mà nghiến răng nghiến lợi. Hắn từng hỏi:
- Ngươi có biết ý nghĩa của việc có được Nam Minh Ly Hỏa Kiếm là gì không?
Tâm An cười đáp:
- Nghĩa là sau này ta sẽ không còn sợ lạnh nữa.
Hung Linh: "..."
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan