Chương 77: Lại Là Hai Năm (1)
26/04/2025
10
8.5
Chương 77: Lại Là Hai Năm (1)
Tại một vùng núi hoang vắng của Nam Cương, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng tảng đá lớn vỡ vụn, những khe nứt lan rộng như mạng nhện.
Tiếng kiếm v·a c·hạm, tiếng gió rít gào, từng cơn cuồng phong thổi bay bụi đất, lá cây khô úa xoáy thành từng vòng giữa không trung.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng khối nham thạch vỡ vụn bắn tung tóe, khe nứt lan rộng như mạng nhện trải dài khắp nơi. Giữa chiến trường tan hoang, ba bóng người đang giao tranh một cách kịch liệt.
Nhưng nói đúng hơn là một thiếu niên và hai linh hồn đang chiến đấu. Bóng thiếu niên đứng sừng sững giữa từng cơn gió lốc, dáng người cao lớn, thân hình thon dài mạnh mẽ, từng thớ cơ bắp như được rèn luyện qua vô số trận chiến.
Tầm vóc khoảng một mét bảy, thân thể mang theo khí tức kiên cường của một chiến giả, làn da màu cổ đồng rắn chắc, mỗi khi vận lực, gân cốt căng ra như dây cung, tạo nên một hình thể hoàn mỹ.
Thiếu niên dù tuổi đời chưa quá lớn, nhưng đôi mắt cậu sâu thẳm như biển cả, mang theo sự sắc bén và trầm ổn vượt xa lứa tuổi thiếu niên.
Người thiếu niên đó chính là Tâm An.
Trên tay Tâm An là một thanh trường kiếm đỏ rực như máu, thân kiếm như được rèn từ thánh hoả, tỏa ra từng đợt hỏa diễm cuồn cuộn. Phía bên trái Tâm An, một linh hồn nữ nhân mặc giá y đỏ lơ lửng giữa không trung, mái tóc đen dài như thác đổ bay nhẹ trong gió.
Đó là Vương Nhi, gương mặt nàng tuyệt mỹ như tiên nữ, nhưng lại mang theo vẻ tà mị yêu dị, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu từng tia sáng đỏ quỷ mị. Chiếc giá y đỏ rực ôm lấy thân hình thon dài, từng đường nét uốn lượn như được chạm khắc từ hồng ngọc, tỏa ra một sức hút c·hết người.
Nhưng giữa trận chiến khốc liệt này, chiến khí của nàng bùng lên dữ dội. Bàn tay mềm mại kết ấn, từng đạo hắc quang hóa thành hàng trăm lưỡi dao, xoay tròn thành một cơn lốc lao về phía kẻ địch.
Một tiếng gầm mạnh mẽ vang lên, một chiến tướng khổng lồ khoác trên mình bộ giáp đen sừng sững như núi cao. Thân thể hắn to lớn, toàn thân được bao phủ trong hắc giáp kiên cố, mỗi lần di chuyển, đất rung núi chuyển, tạo thành từng hố sâu trên mặt đất.
Trên tay hắn một tấm cự thuẫn khổng lồ, mang theo uy thế vô song, chắn đứng trước những đợt công kích từ Vương Nhi. Bên tay còn lại là một thanh cự kiếm dài hơn hai mét, lưỡi kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng u ám, mỗi lần vung lên liền chém như muốn nứt không gian.
Trên chiến trường hỗn loạn, chiến khí cuồn cuộn bao trùm toàn bộ không gian, hỏa diễm, kiếm quang, và hắc khí đan xen thành một bức tranh đa màu. Tâm An dậm mạnh chân xuống, mặt đất chấn động, một trận đồ ngũ sắc đột ngột bùng nổ dưới chân cậu, lực lượng của Ngũ Hành Hóa Sinh Thuật lập tức lan tỏa khắp không gian.
ẦM!
Từng đạo linh quang hóa thành một vòng xoáy ngũ hành khổng lồ, từ đó bốn thanh cự kiếm đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Thổ xoay tròn quanh Tâm An.
Cùng lúc đó, Vương Nhi lướt đi trong màn đêm, tà áo đỏ bay múa tựa yêu nữ lạc giữa nhân gian, một chuỗi phù chú hắc ám bay lượn quanh nàng, mang theo từng tia khí tức tà dị, khiến người ta chỉ cần nhìn vào liền sinh ra ảo giác vô tận.
Cả hai, một quang minh chính đạo, một yêu dị quỷ hồn, nhưng vào lúc này lại đồng tâm hợp lực, giao tranh với chiến tướng trước mặt.
ẦM!
Hung Linh vung cự kiếm lên, hắc khí cuồn cuộn tụ hội, từ mũi kiếm bắn ra một đạo kiếm quang đen kịt, mang theo sát ý bạo liệt chém thẳng về phía Tâm An.
- Ngũ Hành Chuyển Sinh: Kim Sơn Hộ Thể.
Ngay tức khắc, từ mặt đất trồi lên một tấm tường kim loại khổng lồ, ánh sáng vàng rực chói lóa, giống như một ngọn núi vàng che chắn ngay trước mặt Tâm An.
KENGGG!
Đạo kiếm quang v·a c·hạm vào Kim hệ hộ thể, nhưng lại không thể phá vỡ, chỉ để lại một vết cắt sâu hoắm. Tâm An xoay cổ tay, trường kiếm đỏ rực tỏa ra hào quang thánh khiết, trong nháy mắt phá tan bóng tối, chém một nhát về phía Hung Linh.
Kiếm quang rực lửa hóa thành một vầng mặt trời thu nhỏ, cuộn trào như một cơn bão lửa lao thẳng về phía Hung Linh.
Hung Linh gầm lên một tiếng, tấm cự thuẫn khổng lồ phát sáng, từ đó hình thành một khiên chắn đen kịt bao phủ toàn thân hắn.
OANHHH!
Hai luồng sức mạnh v·a c·hạm, dư chấn khiến cả một đồi bị san bằng trong nháy mắt. Trong lúc đó, Vương Nhi đã âm thầm tiếp cận từ phía sau. Nàng biến mất giữa không gian, để lại chỉ làn khói đỏ lượn lờ.
Ngay khi Hung Linh còn đang bị kiếm quang làm chậm lại, đột nhiên một c·ơn l·ốc x·oáy hắc quang đột ngột hiện ra ngay sau lưng hắn. Từ bên trong cơn lốc, hàng trăm lưỡi dao hắc quang đồng loạt bắn ra, đâm xuyên qua khe hở trong giáp trụ, khiến Hung Linh phải lùi mạnh về phía sau.
- Khá lắm.
Hung Linh tức giận gầm lên, hắn xoay người, cự kiếm vung mạnh về phía Vương Nhi. Nhưng ngay lúc đó, nàng đã biến mất một lần nữa, như một cái bóng ma quỷ dị. Cự kiếm chém xuống, nhưng chỉ chém vào một cái bóng hư ảo.
Tâm An xuất hiện từ trên cao, cả người tựa như một vầng thái dương rực rỡ, trường kiếm giáng xuống với một uy lực như thiên hoả giáng thế.
ẦM!
Hung Linh trúng chiêu b·ị đ·ánh bay xuống đất, khiến xung quanh trở lên bụi mù.
- Ha ha ha ha...
Từ giữa làn bụi mù, một tràng cười sang sảng vang lên, mang theo uy thế như long ngâm hổ tiếu, chấn động cả không gian.
Làn khói bụi dần tan, Hung Linh đứng dậy, thân hình sừng sững như một ngọn núi. Trên người hắn, những v·ết t·hương do đòn công kích của Tâm An và Vương Nhi gây ra chỉ là vết xước nhỏ, không hề ảnh hưởng đến chiến lực.
- Hay lắm. Hai đứa tiến bộ không ít.
Ánh mắt hắn lóe sáng, không còn vẻ bỡn cợt như trước mà thay vào đó là chiến ý nồng đậm.
- Được rồi, vậy thì hôm nay để ta xem hai đứa mạnh đến đâu.
Cùng với tiếng gầm của Hung Linh, khí thế trên người hắn bộc phát mãnh liệt, cả không gian rung chuyển. Trên thân thể hắn, chiến giáp đen kịt bỗng nhiên sáng lên từng đạo phù văn cổ xưa, như được khắc họa từ thời viễn cổ, từng luồng khí tức chiến đấu đậm đặc tỏa ra, mạnh hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Không còn là trạng thái áp chế thực lực như trước, mà giờ đây, khí thế của Chiến Tướng số một Vu Tộc chính thức trở lại.
Tâm An nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt liền trầm xuống. Vương Nhi thì lại nhẹ nhàng bĩu môi, đôi mắt đỏ thẫm thoáng qua chút chán chường.
- Đến nữa rồi.
Tâm An cũng không thèm giấu vẻ bất mãn, trên trán bắt đầu xuất hiện dấu hiệu giật giật. Không phải lần đầu tiên bọn họ đối đầu với Hung Linh. Lần nào cũng vậy, Hung Linh áp chế cảnh giới, bị bọn họ đánh bại xong lại "vô lại" bộc phát khí thế, rồi sau đó...
Tâm An b·ị đ·ánh một trận te tua. Còn Vương Nhi? Đứng một bên cười vui vẻ, xem kịch không sót một giây nào. Nghĩ đến những lần trước, khóe miệng Tâm An giật giật, ánh mắt liếc sang Vương Nhi, chỉ thấy nàng không có vẻ gì là lo lắng, ngược lại còn có chút mong đợi.
"..."
Có bằng hữu như vậy, đúng là kiếp trước tạo nghiệt.
- Được rồi, lần này ta không nương tay nữa.
Hung Linh dậm mạnh chân, mặt đất nứt vỡ, thân ảnh khổng lồ như mãnh thú lao đến. Tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, cự kiếm trong tay hắn chém xuống với lực lượng kinh thiên động địa!
- Tâm An, cẩn thận nha ~~~
Vương Nhi vẫy tay, giọng nói mềm mại nhưng lại chứa đầy ý cười. Nhưng Tâm An chẳng thể nào cảm thấy dễ chịu, cậu hít sâu một hơi, trường kiếm trong tay bùng lên ánh sáng chói lòa, Ngũ Hành Hóa Sinh Thuật vận chuyển đến cực hạn.
Một t·iếng n·ổ vang rền.
- Khụ khụ...
Giữa làn bụi mù, một bóng người cắm sâu xuống đất, tạo thành một cái hố khổng lồ. Tâm An chật vật bò dậy, mái tóc rối bù, y phục tơi tả, cả người dính đầy bụi đất. Trên khóe môi còn vương chút máu, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định, chưa hề có dấu hiệu lùi bước.
- Khá lắm.
Trên cao, Hung Linh cười sảng khoái, cự kiếm chỉ xuống, thân ảnh to lớn lao xuống như một thiên thạch giáng trần.
ẦM!!!
Một kiếm chém thẳng xuống hố, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tâm An tung người bật dậy, dùng Ngũ Hành Hóa Sinh Thuật dẫn lực địa thổ làm điểm tựa, mượn lực phản đòn.
- Xem kiếm.
Thanh kiếm đỏ rực vẽ thành một đường sáng rực rỡ, mang theo uy thế lôi hỏa, thẳng hướng Hung Linh.
- Chậm quá.
BỐP!!!
Không ai thấy rõ Hung Linh ra tay thế nào. Chỉ biết rằng, ngay khoảnh khắc Tâm An vừa ra chiêu, một bàn tay to lớn như quạt mo vỗ thẳng vào mặt cậu. Tâm An bay thẳng ra xa, xoay vòng trên không trung ba vòng rưỡi trước khi tiếp đất bằng… mặt
- Khụ. Ta... còn chưa dùng hết sức...
Tâm An gắng gượng bò dậy, nhưng chưa kịp đứng vững. Một cú đấm trời giáng từ Hung Linh khiến hắn lại "chào hỏi" mặt đất lần nữa. Hung Linh càng đánh càng hăng, quyền phong rít gió, mỗi cú đấm đều đủ để nghiền nát một tảng đá lớn.
Tâm An b·ị đ·ánh xoay vòng trên không, thân thể như diều đứt dây bay khắp nơi, hết đâm vào tảng đá, lại bị một cú đá thẳng vào không trung.
Từ xa, Vương Nhi tay chống cằm, đôi mắt đỏ lấp lánh vui vẻ, giống như đang thưởng thức một vở hài kịch.
- Aiz… mỗi lần đều như vậy, chẳng có gì mới mẻ.
Tại một vùng núi hoang vắng của Nam Cương, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng tảng đá lớn vỡ vụn, những khe nứt lan rộng như mạng nhện.
Tiếng kiếm v·a c·hạm, tiếng gió rít gào, từng cơn cuồng phong thổi bay bụi đất, lá cây khô úa xoáy thành từng vòng giữa không trung.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng khối nham thạch vỡ vụn bắn tung tóe, khe nứt lan rộng như mạng nhện trải dài khắp nơi. Giữa chiến trường tan hoang, ba bóng người đang giao tranh một cách kịch liệt.
Nhưng nói đúng hơn là một thiếu niên và hai linh hồn đang chiến đấu. Bóng thiếu niên đứng sừng sững giữa từng cơn gió lốc, dáng người cao lớn, thân hình thon dài mạnh mẽ, từng thớ cơ bắp như được rèn luyện qua vô số trận chiến.
Tầm vóc khoảng một mét bảy, thân thể mang theo khí tức kiên cường của một chiến giả, làn da màu cổ đồng rắn chắc, mỗi khi vận lực, gân cốt căng ra như dây cung, tạo nên một hình thể hoàn mỹ.
Thiếu niên dù tuổi đời chưa quá lớn, nhưng đôi mắt cậu sâu thẳm như biển cả, mang theo sự sắc bén và trầm ổn vượt xa lứa tuổi thiếu niên.
Người thiếu niên đó chính là Tâm An.
Trên tay Tâm An là một thanh trường kiếm đỏ rực như máu, thân kiếm như được rèn từ thánh hoả, tỏa ra từng đợt hỏa diễm cuồn cuộn. Phía bên trái Tâm An, một linh hồn nữ nhân mặc giá y đỏ lơ lửng giữa không trung, mái tóc đen dài như thác đổ bay nhẹ trong gió.
Đó là Vương Nhi, gương mặt nàng tuyệt mỹ như tiên nữ, nhưng lại mang theo vẻ tà mị yêu dị, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu từng tia sáng đỏ quỷ mị. Chiếc giá y đỏ rực ôm lấy thân hình thon dài, từng đường nét uốn lượn như được chạm khắc từ hồng ngọc, tỏa ra một sức hút c·hết người.
Nhưng giữa trận chiến khốc liệt này, chiến khí của nàng bùng lên dữ dội. Bàn tay mềm mại kết ấn, từng đạo hắc quang hóa thành hàng trăm lưỡi dao, xoay tròn thành một cơn lốc lao về phía kẻ địch.
Một tiếng gầm mạnh mẽ vang lên, một chiến tướng khổng lồ khoác trên mình bộ giáp đen sừng sững như núi cao. Thân thể hắn to lớn, toàn thân được bao phủ trong hắc giáp kiên cố, mỗi lần di chuyển, đất rung núi chuyển, tạo thành từng hố sâu trên mặt đất.
Trên tay hắn một tấm cự thuẫn khổng lồ, mang theo uy thế vô song, chắn đứng trước những đợt công kích từ Vương Nhi. Bên tay còn lại là một thanh cự kiếm dài hơn hai mét, lưỡi kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng u ám, mỗi lần vung lên liền chém như muốn nứt không gian.
Trên chiến trường hỗn loạn, chiến khí cuồn cuộn bao trùm toàn bộ không gian, hỏa diễm, kiếm quang, và hắc khí đan xen thành một bức tranh đa màu. Tâm An dậm mạnh chân xuống, mặt đất chấn động, một trận đồ ngũ sắc đột ngột bùng nổ dưới chân cậu, lực lượng của Ngũ Hành Hóa Sinh Thuật lập tức lan tỏa khắp không gian.
ẦM!
Từng đạo linh quang hóa thành một vòng xoáy ngũ hành khổng lồ, từ đó bốn thanh cự kiếm đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Thổ xoay tròn quanh Tâm An.
Cùng lúc đó, Vương Nhi lướt đi trong màn đêm, tà áo đỏ bay múa tựa yêu nữ lạc giữa nhân gian, một chuỗi phù chú hắc ám bay lượn quanh nàng, mang theo từng tia khí tức tà dị, khiến người ta chỉ cần nhìn vào liền sinh ra ảo giác vô tận.
Cả hai, một quang minh chính đạo, một yêu dị quỷ hồn, nhưng vào lúc này lại đồng tâm hợp lực, giao tranh với chiến tướng trước mặt.
ẦM!
Hung Linh vung cự kiếm lên, hắc khí cuồn cuộn tụ hội, từ mũi kiếm bắn ra một đạo kiếm quang đen kịt, mang theo sát ý bạo liệt chém thẳng về phía Tâm An.
- Ngũ Hành Chuyển Sinh: Kim Sơn Hộ Thể.
Ngay tức khắc, từ mặt đất trồi lên một tấm tường kim loại khổng lồ, ánh sáng vàng rực chói lóa, giống như một ngọn núi vàng che chắn ngay trước mặt Tâm An.
KENGGG!
Đạo kiếm quang v·a c·hạm vào Kim hệ hộ thể, nhưng lại không thể phá vỡ, chỉ để lại một vết cắt sâu hoắm. Tâm An xoay cổ tay, trường kiếm đỏ rực tỏa ra hào quang thánh khiết, trong nháy mắt phá tan bóng tối, chém một nhát về phía Hung Linh.
Kiếm quang rực lửa hóa thành một vầng mặt trời thu nhỏ, cuộn trào như một cơn bão lửa lao thẳng về phía Hung Linh.
Hung Linh gầm lên một tiếng, tấm cự thuẫn khổng lồ phát sáng, từ đó hình thành một khiên chắn đen kịt bao phủ toàn thân hắn.
OANHHH!
Hai luồng sức mạnh v·a c·hạm, dư chấn khiến cả một đồi bị san bằng trong nháy mắt. Trong lúc đó, Vương Nhi đã âm thầm tiếp cận từ phía sau. Nàng biến mất giữa không gian, để lại chỉ làn khói đỏ lượn lờ.
Ngay khi Hung Linh còn đang bị kiếm quang làm chậm lại, đột nhiên một c·ơn l·ốc x·oáy hắc quang đột ngột hiện ra ngay sau lưng hắn. Từ bên trong cơn lốc, hàng trăm lưỡi dao hắc quang đồng loạt bắn ra, đâm xuyên qua khe hở trong giáp trụ, khiến Hung Linh phải lùi mạnh về phía sau.
- Khá lắm.
Hung Linh tức giận gầm lên, hắn xoay người, cự kiếm vung mạnh về phía Vương Nhi. Nhưng ngay lúc đó, nàng đã biến mất một lần nữa, như một cái bóng ma quỷ dị. Cự kiếm chém xuống, nhưng chỉ chém vào một cái bóng hư ảo.
Tâm An xuất hiện từ trên cao, cả người tựa như một vầng thái dương rực rỡ, trường kiếm giáng xuống với một uy lực như thiên hoả giáng thế.
ẦM!
Hung Linh trúng chiêu b·ị đ·ánh bay xuống đất, khiến xung quanh trở lên bụi mù.
- Ha ha ha ha...
Từ giữa làn bụi mù, một tràng cười sang sảng vang lên, mang theo uy thế như long ngâm hổ tiếu, chấn động cả không gian.
Làn khói bụi dần tan, Hung Linh đứng dậy, thân hình sừng sững như một ngọn núi. Trên người hắn, những v·ết t·hương do đòn công kích của Tâm An và Vương Nhi gây ra chỉ là vết xước nhỏ, không hề ảnh hưởng đến chiến lực.
- Hay lắm. Hai đứa tiến bộ không ít.
Ánh mắt hắn lóe sáng, không còn vẻ bỡn cợt như trước mà thay vào đó là chiến ý nồng đậm.
- Được rồi, vậy thì hôm nay để ta xem hai đứa mạnh đến đâu.
Cùng với tiếng gầm của Hung Linh, khí thế trên người hắn bộc phát mãnh liệt, cả không gian rung chuyển. Trên thân thể hắn, chiến giáp đen kịt bỗng nhiên sáng lên từng đạo phù văn cổ xưa, như được khắc họa từ thời viễn cổ, từng luồng khí tức chiến đấu đậm đặc tỏa ra, mạnh hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Không còn là trạng thái áp chế thực lực như trước, mà giờ đây, khí thế của Chiến Tướng số một Vu Tộc chính thức trở lại.
Tâm An nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt liền trầm xuống. Vương Nhi thì lại nhẹ nhàng bĩu môi, đôi mắt đỏ thẫm thoáng qua chút chán chường.
- Đến nữa rồi.
Tâm An cũng không thèm giấu vẻ bất mãn, trên trán bắt đầu xuất hiện dấu hiệu giật giật. Không phải lần đầu tiên bọn họ đối đầu với Hung Linh. Lần nào cũng vậy, Hung Linh áp chế cảnh giới, bị bọn họ đánh bại xong lại "vô lại" bộc phát khí thế, rồi sau đó...
Tâm An b·ị đ·ánh một trận te tua. Còn Vương Nhi? Đứng một bên cười vui vẻ, xem kịch không sót một giây nào. Nghĩ đến những lần trước, khóe miệng Tâm An giật giật, ánh mắt liếc sang Vương Nhi, chỉ thấy nàng không có vẻ gì là lo lắng, ngược lại còn có chút mong đợi.
"..."
Có bằng hữu như vậy, đúng là kiếp trước tạo nghiệt.
- Được rồi, lần này ta không nương tay nữa.
Hung Linh dậm mạnh chân, mặt đất nứt vỡ, thân ảnh khổng lồ như mãnh thú lao đến. Tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, cự kiếm trong tay hắn chém xuống với lực lượng kinh thiên động địa!
- Tâm An, cẩn thận nha ~~~
Vương Nhi vẫy tay, giọng nói mềm mại nhưng lại chứa đầy ý cười. Nhưng Tâm An chẳng thể nào cảm thấy dễ chịu, cậu hít sâu một hơi, trường kiếm trong tay bùng lên ánh sáng chói lòa, Ngũ Hành Hóa Sinh Thuật vận chuyển đến cực hạn.
Một t·iếng n·ổ vang rền.
- Khụ khụ...
Giữa làn bụi mù, một bóng người cắm sâu xuống đất, tạo thành một cái hố khổng lồ. Tâm An chật vật bò dậy, mái tóc rối bù, y phục tơi tả, cả người dính đầy bụi đất. Trên khóe môi còn vương chút máu, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định, chưa hề có dấu hiệu lùi bước.
- Khá lắm.
Trên cao, Hung Linh cười sảng khoái, cự kiếm chỉ xuống, thân ảnh to lớn lao xuống như một thiên thạch giáng trần.
ẦM!!!
Một kiếm chém thẳng xuống hố, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tâm An tung người bật dậy, dùng Ngũ Hành Hóa Sinh Thuật dẫn lực địa thổ làm điểm tựa, mượn lực phản đòn.
- Xem kiếm.
Thanh kiếm đỏ rực vẽ thành một đường sáng rực rỡ, mang theo uy thế lôi hỏa, thẳng hướng Hung Linh.
- Chậm quá.
BỐP!!!
Không ai thấy rõ Hung Linh ra tay thế nào. Chỉ biết rằng, ngay khoảnh khắc Tâm An vừa ra chiêu, một bàn tay to lớn như quạt mo vỗ thẳng vào mặt cậu. Tâm An bay thẳng ra xa, xoay vòng trên không trung ba vòng rưỡi trước khi tiếp đất bằng… mặt
- Khụ. Ta... còn chưa dùng hết sức...
Tâm An gắng gượng bò dậy, nhưng chưa kịp đứng vững. Một cú đấm trời giáng từ Hung Linh khiến hắn lại "chào hỏi" mặt đất lần nữa. Hung Linh càng đánh càng hăng, quyền phong rít gió, mỗi cú đấm đều đủ để nghiền nát một tảng đá lớn.
Tâm An b·ị đ·ánh xoay vòng trên không, thân thể như diều đứt dây bay khắp nơi, hết đâm vào tảng đá, lại bị một cú đá thẳng vào không trung.
Từ xa, Vương Nhi tay chống cằm, đôi mắt đỏ lấp lánh vui vẻ, giống như đang thưởng thức một vở hài kịch.
- Aiz… mỗi lần đều như vậy, chẳng có gì mới mẻ.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan