Chương 76: Trở Lại Thất Lý Đồng

26/04/2025 10 8.5
Chương 76: Trở Lại Thất Lý Đồng

Sau nhiều ngày bôn ba, cuối cùng Tâm An, Đại Vu Sư và Hung Linh cũng đặt chân trở lại Thất Lý Đồng.

Trời đã về chiều, ánh hoàng hôn phủ xuống những mái nhà sàn cổ kính, tạo nên một bức tranh yên bình nhưng không kém phần huyền ảo.

Dưới chân núi, những người Miêu vốn đang bận rộn với công việc thường ngày, nhưng khi trông thấy bóng dáng của Đại Vu Sư và chàng thanh niên áo trắng Tâm An, cả thôn lập tức náo động.

Những đứa trẻ nhanh chân chạy đi báo tin, từng tốp người lớn tuổi, phụ nữ, thiếu niên đều kéo nhau ra đón, ánh mắt họ tràn đầy mừng rỡ.

- Là Đại Vu Sư. Ngài đã trở về rồi.

- Chàng trai này không phải là ân nhân của chúng ta sao?

- Đúng rồi, chính là cậu ấy. Người đã cứu chúng ta khỏi quái vật trong rừng.

Những người phụ nữ Miêu rạng rỡ, các thiếu nữ e thẹn len lén nhìn chàng trai trẻ, trong khi những dũng sĩ Miêu lại gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Bầu không khí sôi động hẳn lên, mọi người kéo nhau đến vây quanh, có kẻ vỗ vai Tâm An, có người thì tươi cười hỏi thăm.

Đại Vu Sư thấy vậy liền cười lớn:

- Được rồi, được rồi. Hôm nay là ngày vui, tất cả mọi người hãy chuẩn bị tiệc rượu, để chúc mừng chúng ta đã bình an trở về.

Lời của Đại Vu Sư vừa dứt, cả thôn lập tức huyên náo, ai nấy đều tất bật chuẩn bị. Lửa trại nhanh chóng được đốt lên giữa bản làng, những chiếc bàn gỗ dài được mang ra, trên bàn bày biện đủ các món ăn truyền thống của người Miêu.

Những thiếu nữ Miêu trong bộ trang phục rực rỡ bước ra, tay cầm bầu rượu, khẽ cười duyên rồi rót đầy chén cho vị khách quý. Tiếng nhạc dân tộc vang lên, những thiếu nữ Miêu uyển chuyển múa theo nhịp trống, tạo nên một không khí vô cùng huyền ảo, rộn ràng.

Tâm An cũng không từ chối mà nâng chén, uống cùng mọi người, cảm nhận được sự nhiệt tình của họ. Sau khi tiệc rượu kéo dài đến đêm khuya, mọi người dần dần rút về nghỉ ngơi.

Tâm An cùng Đại Vu Sư ngồi bên bếp lửa, ánh sáng cam đỏ phản chiếu trên khuôn mặt hai người. Tâm An nâng chén, trầm giọng nói:

- Lần này, nhờ có Đại Vu Sư giúp đỡ, ta mới có thể đạt được lợi ích cực lớn. Ân tình này, ta không bao giờ quên.

Đại Vu Sư mỉm cười, nâng chén đáp lại:
- Không cần khách khí. Giúp ngươi cũng như giúp chúng ta. Đây là chuyện nên làm.

Tâm An lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc hơn:

- Dù vậy, ta vẫn xem như đã nợ Miêu tộc một nhân tình. Nếu sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ hoàn trả.

Đại Vu Sư lặng im một hồi lâu, rồi cười khẽ, đôi mắt ông sâu thẳm như biển lớn:

- Tâm An, con đường phía trước của ngươi, e rằng không hề dễ đi. Nếu một ngày nào đó, Miêu tộc chúng ta cần đến ngươi… hy vọng ngươi sẽ không từ chối.

Tâm An trịnh trọng gật đầu.

Sau khi nói chuyện cùng Đại Vu Sư, Tâm An tiếp tục hòa mình vào bữa tiệc với những người Miêu, hưởng thụ sự nhiệt tình và lòng hiếu khách của họ. Người Miêu vốn thích rượu, đặc biệt là nam nhân càng phải biết uống, biết hưởng thụ niềm vui của nhân sinh.

Lúc này, đám dũng sĩ Miêu đã ngà ngà say, họ cụng chén, khoác vai nhau cười lớn. Nhưng không chỉ có nam nhân, những thiếu nữ Miêu kiều diễm cũng bắt đầu nhập cuộc.

Từng người thiếu nữ xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, khoác trên mình những bộ y phục truyền thống lộng lẫy, họ chậm rãi tiến về phía Tâm An.

Họ có đôi mắt long lanh như nước hồ thu, làn da bánh mật khỏe khoắn, trên cổ và cổ tay đeo đầy trang sức bạc, mỗi khi di chuyển liền vang lên những tiếng leng keng vui tai.

Có người dịu dàng rót rượu, có người táo bạo kéo tay Tâm An, có người thì đưa mắt liếc nhìn đầy ẩn ý, tất cả đều không giấu được sự hứng thú với vị khách phương xa này.

- Trương công tử, người uống với ta một chén nào.

Một thiếu nữ xinh đẹp cười duyên, giơ bầu rượu lên.

- Công tử thật là anh tuấn, không biết đã có ý trung nhân chưa?

Một nàng khác thì thầm bên tai, hơi thở thơm mát phả nhẹ lên cổ cậu.
- Trương công tử, rượu của Miêu tộc ta rất đặc biệt, không thể uống một chén là thôi đâu.

Tâm An nhìn quanh, ánh mắt chạm phải những đôi mắt lung linh đầy ẩn ý. Cậu khẽ cười, rồi dứt khoát nâng chén:

- Các cô nương đã có lòng, Tâm An ta sao có thể chối từ?

Nói rồi, cậu ngửa đầu, uống cạn chén rượu trong tay. Từ sau lần trải qua hiểm cảnh trong Trấn Ma Cổ Động, thể chất của Tâm An đã tăng cường vượt bậc. Huyết khí trong người cậu hùng hậu hơn trước rất nhiều, khiến cho tửu lượng cũng nâng cao đáng kể.

Những loại rượu mạnh bình thường, dù có uống bao nhiêu đi nữa cũng không thể khiến cậu say. Ban đầu, những thiếu nữ Miêu còn cười nói, trêu ghẹo rằng Tâm An chắc chắn sẽ say gục.

Nhưng dần dần, họ bắt đầu ngạc nhiên. Bầu rượu này vừa cạn, đã có người khác rót đầy. Nhưng dù đã uống không biết bao nhiêu chén, sắc mặt Tâm An vẫn bình thản, ánh mắt sáng rực, nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn nở trên môi.

Một vài thiếu nữ cố ý thử thách cậu, dùng chén lớn mời rượu, nhưng Tâm An vẫn uống cạn không chút do dự.

- Ôi chao, Trương công tử tửu lượng tốt quá.

- Ta chưa từng thấy ai uống giỏi như vậy.

- Hay là công tử giả vờ uống?

Một thiếu nữ tinh nghịch nhón chân, ghé sát vào mặt Tâm An để nhìn kỹ hơn. Tâm An chỉ cười, đưa chén rượu lên trước mắt nàng, nghiêng nhẹ, để những giọt rượu còn sót lại chảy xuống đáy chén trống rỗng, chứng minh mình đã uống sạch không còn một giọt.

Những thiếu nữ xung quanh liền tròn mắt kinh ngạc, rồi bật cười khe khẽ. Tiếng cười nói rộn rã khắp nơi, bầu không khí càng lúc càng nóng dần lên.

Các thiếu nữ không chỉ rót rượu, họ còn chủ động ngồi sát bên cạnh, khẽ tựa vào người Tâm An, bàn tay mềm mại tinh nghịch lướt nhẹ qua vạt áo của cậu, như thể đang thử thăm dò phản ứng của vị công tử trẻ tuổi này.

Một thiếu nữ cố ý ngả người, mái tóc dài tỏa hương thơm thoang thoảng, ánh mắt như nước hồ thu lặng lẽ nhìn cậu.

Một thiếu nữ khác ngón tay thon dài lướt nhẹ lên mu bàn tay của Tâm An, rồi cười khẽ khi thấy cậu không hề né tránh.

Nhưng dù bị bao vây giữa vòng vây mỹ nhân, Tâm An vẫn giữ được sự bình tĩnh lạ thường.

- Được rồi, được rồi, rượu uống nhiều quá cũng không tốt, các cô nương cũng nên nghỉ ngơi đi thôi.
Cậu khẽ cười, nhẹ nhàng đẩy một nàng ra, rồi đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, đôi mắt ánh lên nét trầm ổn hiếm thấy ở một người trẻ tuổi. Dù có đang trong tình cảnh thế nào, Tâm An vẫn không để bản thân mất kiểm soát.

Và chính sự bình tĩnh đó càng khiến các thiếu nữ Miêu thêm phần hứng thú.

- Trương công tử thật thú vị… nhưng cậu nghĩ mình có thể thoát khỏi vòng vây của chúng ta sao?

Một giọng nói mềm mại vang lên, kéo theo một tràng cười khúc khích. Tâm An khẽ nhếch môi, trong lòng chợt có chút bất đắc dĩ.

- Xem ra, đêm nay đúng là một đêm không yên bình rồi...

Ở đằng xa, nơi tế đàn cổ xưa, Đại Vu Sư yên lặng đứng trên bậc đá, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía Tâm An. Ngọn lửa cháy bập bùng trên những cột đá khắc đầy phù văn, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, hắt lên khuôn mặt ông một vẻ uy nghiêm khó lường.

Từ vị trí này, mọi chuyện bên dưới đều lọt vào mắt ông. Những thiếu nữ cố tình vây lấy Tâm An, rượu ngon, mỹ nhân, hương thơm vấn vít... tất cả đều là một thử thách.

Dưới ánh lửa hồng, chàng trai trẻ tuổi ấy vẫn giữ được thần thái thanh tỉnh, dù đối diện với bao nhiêu ánh mắt quyến rũ, dù từng bầu rượu cứ tiếp nối không dứt. Không hề có dấu hiệu buông thả. Không hề bị dục vọng chi phối.

Thấy vậy, Đại Vu Sư âm thầm gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười hài lòng. Sau một hồi quan sát, ánh mắt Đại Vu Sư dịu lại, ông từ tốn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Bầu trời rộng lớn vô tận, từng vì sao lấp lánh tựa như đôi mắt của thần linh đang dõi theo nhân gian. Thế nhưng, trong đôi mắt sâu thẳm của ông lại ánh lên một nỗi lo âu khôn tả.

Cuộc hành trình vừa qua cùng Tâm An, ông đã nhìn thấy nhiều thứ kinh khủng hơn bất cứ ai trong tộc có thể tưởng tượng. Ở những nơi xa xôi, yêu thú xuất hiện nhiều hơn bao giờ hết.

Bọn chúng không còn là những con dã thú hoang dại vô tri, mà đã có dấu hiệu tụ tập thành bầy, đi lại có quy luật, thậm chí như đang chờ đợi một mệnh lệnh nào đó. Và điều này… chỉ có một lời giải thích duy nhất.

Thú Thần sắp trở lại, hoặc ít nhất là đang cố gắng trở về. Đại Vu Sư nheo mắt, bàn tay vô thức siết chặt cây trượng trong tay.

Thú Thần…

Cái tên mà từ ngàn năm nay đã trở thành một truyền thuyết kinh hoàng của Miêu tộc. Ngày xưa, chính sự xuất hiện của Thú Thần đã nhấn chìm Nam Cương trong biển lửa, biến nơi này từ một vùng đất trù phú thành một vùng đất cằn cỗi.

Nếu nó thực sự thức tỉnh lần nữa… Thì cái giá phải trả e rằng còn khủng kh·iếp hơn rất nhiều.

Đại Vu Sư chậm rãi thở dài, dù biết rằng đặt niềm hy vọng vào một chàng trai trẻ tuổi là một canh bạc mạo hiểm, nhưng ông không còn lựa chọn nào khác. ông đặt niềm hy vọng của mình vào Tâm An, đặt lời hy vọng vào lời tiên tri và cũng chính như lời chỉ dẫn của Khuyển Thần vĩ đại.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025