Chương 75: Rời đi
26/04/2025
10
8.5
Chương 75: Rời đi
Dược lực của viên đan dược do Đại Vu Sư đưa cho nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Tâm An, hòa vào từng tấc da thịt, giúp khí huyết lưu thông, kinh mạch ổn định. Cảm giác vô lực và suy yếu lúc trước nhanh chóng tiêu tan.
Không chỉ vậy, Tâm An còn cảm nhận được một sự biến đổi kỳ lạ trong cơ thể, quá trình hồi phục linh lực của cậu nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.
Không biết là do dược lực cường đại hay do thân thể đã trải qua sự cải tạo, nhưng chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, toàn thân cậu đã dần ổn định. Tâm thử vận chuyển linh lực, cảm nhận từng luồng khí chạy dọc theo kinh mạch.
Nếu như trước kia, dòng linh lực trong cơ thể vẫn còn chút thô ráp, cần điều chỉnh cẩn thận khi vận dụng, thì giờ đây... Nó trôi chảy như nước suối, không có chút trở ngại nào.
Tâm An vừa cảm nhận sự thay đổi của bản thân, thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh:
- Nương nương sao rồi?
Hung Linh đứng đó, khuôn mặt ẩn trong bóng tối của Trấn Ma Cổ Động, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự lo lắng sâu sắc.
Tâm An chậm rãi thu hồi tâm thần, quay sang nhìn Hung Linh, giọng nói bình tĩnh nhưng nghiêm túc:
- Tàn hồn của nàng rất yếu. Nếu không được ôn dưỡng cẩn thận, e rằng sẽ ngày càng suy kiệt.
Hung Linh nghe vậy, thân thể hơi chấn động. Ánh mắt gã thoáng qua một tia đau xót, nhưng sau đó lại hóa thành sự kiên định tuyệt đối.
Bỗng nhiên gã quỳ một chân xuống đất, chắp tay trước ngực theo nghi thức cổ xưa của Vu tộc, đầu hơi cúi xuống, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự kính cẩn tuyệt đối:
- Ta muốn phụng dưỡng nàng. Xin hãy cho ta cơ hội.
Tâm An nhìn Hung Linh, ánh mắt có chút ngờ vực:
- Ngươi muốn làm gì?
Hung Linh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, không một chút do dự mà nói:
- Nương nương là người dẫn dắt Vu tộc.
- Mặc dù Vu tộc đã diệt vong, nhưng lòng trung thành của ta với nương nương vẫn chưa bao giờ thay đổi.
- Dù chỉ còn một hơi tàn, ta cũng nguyện canh giữ tàn hồn của nàng, bảo hộ linh hồn của nàng, cho đến khi nương nương thực sự thức tỉnh.
Giọng nói của Hung Linh không có chút dao động, chỉ có sự tận tâm tuyệt đối. Không phải vì tình yêu nam nữ. Không phải vì dã tâm hay tham vọng.
Mà vì một lòng trung thành của người dân Vu tộc dành cho Vu Nữ Nương Nương. Tâm An nhìn thẳng vào gã, trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm xúc khó tả.
Cậu đã gặp không ít kẻ điên cuồng vì sức mạnh, vì danh lợi, vì những dục vọng thấp hèn.
Nhưng một kẻ đã từng là dũng sĩ mạnh nhất Vu Tộc, từng trảm yêu yêu vương, trực diện Thú Thần mà không hề sợ hãi, lòng tự tôn rất cao như Hung Linh lại có thể vì lòng trung thành mà cúi đầu, nguyện ở bên cạnh một tàn hồn yếu ớt, bảo vệ nàng cho đến khi nàng thức tỉnh.
Đứng ở một bên, chứng kiến từ đầu đến cuối, Đại Vu Sư không khỏi cảm thấy xúc động. Những lời nói của Hung Linh tựa như lưỡi dao sắc bén, cứa vào trái tim già nua của ông.
Ông là hậu nhân của Vu tộc, cũng là một trong số ít những người còn biết về quá khứ huy hoàng của Vu Nữ Nương Nương.
Dù trải qua bao nhiêu năm tháng, dù thế sự xoay vần, nhưng trong huyết mạch ông vẫn chảy dòng máu Vu tộc, vẫn nhớ về những lời thề thiêng liêng từng được khắc ghi trong lòng mỗi người Vu.
"Dù trời sụp đất tan, dù năm tháng vùi chôn, Vu tộc ta vẫn trung thành với Vu Nữ, mãi mãi không thay đổi."
Hôm nay, khi tận mắt chứng kiến Hung Linh quỳ xuống ông mới nhận ra rằng. Niềm tin của Vu tộc chưa từng bị lãng quên. Chỉ là nó bị c·hôn v·ùi dưới lớp bụi thời gian, đợi đến ngày bùng cháy trở lại.
Đại Vu Sư rất hy vọng Tâm An sẽ đồng ý. Không chỉ vì Hung Linh, mà còn vì tàn hồn của Nương Nương. Bởi vì, nếu thật sự có một ngày Linh Lung thức tỉnh, thì đó sẽ là ngày mà Vu tộc có hy vọng quay trở lại.
Tâm An nhìn Hung Linh, rồi lại nhìn Đại Vu Sư. Cậu không nói gì trong một lúc, chỉ đứng lặng yên giữa bóng tối của Trấn Ma Cổ Động. Sau cùng, cậu khẽ gật đầu.
- Được.
Một chữ “Được” đơn giản nhưng lại khiến Hung Linh khẽ run lên, sự kích động lóe lên trong đôi mắt thâm trầm của gã. Đại Vu Sư thở phào nhẹ nhõm. Nơi đây… Trấn Ma Cổ Động, nơi đang phong ấn Thú Thần, không phải là nơi có thể lưu lại lâu dài.
Giờ đây, ba người không còn lý do để ở lại nơi này nữa. Hơn nữa, Tâm An cũng cảm thấy được một luồng khí tức quỷ dị bên trong cổ động, như thể có thứ gì đó đang không cam lòng, giãy giụa để thoát ra.
Tâm An liền hạ quyết định.
- Chúng ta rời khỏi đây.
Hung Linh và Đại Vu Sư gật đầu, không ai phản đối. Ba người nhanh chóng rời khỏi Trấn Ma Cổ Động, quay về Thất Lý Đồng. Một đường trở về, không ai nói một lời. Mỗi người đều mang một tâm sự không giống nhau.
Tâm An trầm mặc bởi vì cậu cảm thấy, kể từ khi bước vào Trấn Ma Cổ Động, số phận của cậu đã bị kéo vào một vòng xoáy đầy bí ẩn.
Những ký ức xa lạ, những vu thuật mà cậu chưa từng học nhưng lại có thể sử dụng thành thạo, những biến đổi trong cơ thể và… dấu ấn của Linh Lung trong Vô Cực Tâm. Tất cả đều khiến cậu có một cảm giác bất an mơ hồ.
Hơn nữa, Tâm An còn triệu hồi được Thánh Hỏa, một loại thần thông chỉ có Vu Nữ mới có thể khống chế. Dường như từ trong hư vô đã có sự sắp đặt từ trước.
Sau khi rời khỏi Trấn Ma Cổ Động, Hung Linh được Tâm An thu vào bên trong Vô Cực Tâm. Lúc vừa tiến vào, gã ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Một cỗ quan tài thủy tinh lặng lẽ trôi nổi giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như ánh trăng dịu dàng. Hung Linh trừng lớn hai mắt, thân thể cứng đờ, bàn tay khẽ run lên khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên trong quan tài.
Linh Lung…
Nàng vẫn vậy.
Dung nhan thanh lệ vô song, khí chất cao quý thoát tục, dù đang chìm trong giấc ngủ nhưng vẫn toát lên một loại uy nghiêm khiến người khác không dám khinh nhờn. Hung Linh đứng bất động hồi lâu, không thốt nên lời.
Hắn, một dũng sĩ mạnh nhất Vu tộc, một kẻ từ nhỏ đã trưởng thành trong c·hiến t·ranh, đã quen với máu tanh, thế nhưng lúc này đây, đôi mắt hắn lại đỏ hoe. Cuối cùng, không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, Hung Linh quỳ một chân xuống, bàn tay nắm chặt, đầu cúi thấp, rồi bất ngờ gầm lên một tiếng đầy đau đớn.
- Nương nương...
Thanh âm vang vọng trong không gian Vô Cực Tâm, mang theo bao nhiêu bi thương và tiếc nuối. Hung Linh đã từng nghĩ mình không bao giờ rơi lệ. Thế nhưng hôm nay, khi tận mắt thấy mắt thấy Nương Nương lại chỉ còn là một tàn hồn mong manh được bảo vệ bởi quan tài thủy tinh, Hung Linh không thể kìm nén được nữa.
Hắn cứ quỳ đó, để mặc nước mắt lăn dài trên gương mặt góc cạnh, mang theo bi thương lẫn sự bất lực.
Sau một lúc lâu, Hung Linh mới lấy lại bình tĩnh, đứng dậy lau đi vệt nước mắt trên gương mặt cứng cỏi.
Chính lúc này, hắn phát hiện ra một bóng người khác đang đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát hắn. Một nữ nhân với dung mạo xinh đẹp thoát tục, mặc giá y đỏ rực, toàn thân tỏa ra khí chất vừa dịu dàng, vừa u buồn.
Đôi mắt nàng trong veo như nước, nhưng lại ẩn chứa một nỗi cô đơn khôn tả. Hung Linh lập tức cảnh giác, bàn tay vô thức đưa lên chuôi kiếm.
Nàng là ai?
Tại sao lại ở trong không gian này?
Người nữ nhân kia dường như cũng cảm nhận được sự nghi hoặc của hắn, đôi môi đỏ khẽ hé mở, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một nét bi ai. Vương Nhi chậm rãi tiến lên vài bước, ánh mắt quan sát Hung Linh thật kỹ.
Một người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ, toàn thân như một tòa tháp sắt vững chãi. Trên lưng đeo một thanh cự kiếm nặng nề, tay cầm một cự thuẫn dày cộp, cả người tỏa ra khí tức hung bạo, mạnh mẽ tựa như một chiến thần từ thời viễn cổ. Trong đôi mắt hắn, không chỉ có sát khí, mà còn mang theo một tia cố chấp không thể xóa nhòa.
Trong ba ngày tiếp theo, cả hai cùng trú ngụ trong Vô Cực Tâm, dù ban đầu có chút xa lạ nhưng dần dần cũng quen thuộc hơn.
Hung Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng ít nói, nhưng Vương Nhi lại không để tâm, mỗi ngày đều chậm rãi trò chuyện cùng hắn. Nàng không hỏi hắn về quá khứ. Hắn cũng không hỏi nàng về chuyện đã qua.
Cả hai đều mang trong lòng những v·ết t·hương không thể xóa nhòa, nhưng lại ngầm hiểu rằng… không cần phải nói ra.
Lúc này, hai ngườ Tâm An và Đại Vu Sư đã rời khỏi khu vực Trấn Ma Cổ Động, đang tiến về Thất Lý Đồng. Trên đường đi, Hung Linh nhìn thấy cảnh sắc Nam Cương hoang vu, không khỏi cảm thấy nhói lòng.
Những vùng đất hoang tàn, cây cối khô héo, dấu tích của một nền văn minh đã từng tồn tại nhưng nay chỉ còn là tro tàn. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thông qua thần thức của Tâm An nhìn về phương xa, nơi từng là lãnh thổ của Vu tộc.
- Nam Cương… năm xưa phồn hoa như vậy… Tại sao giờ lại thành ra thế này?
Giọng nói của hắn trầm thấp, pha lẫn chút tiếc nuối. Hắn nhớ rất rõ. Ngày xưa, Nam Cương là vùng đất trù phú, Vu tộc sinh sống trong những thành trì rộng lớn, pháp trận che chở, linh khí tràn đầy, không thua kém gì Trung Nguyên.
Nhưng giờ đây… chỉ còn lại là một vùng đất cằn cỗi. Những cơn gió lạnh lẽo thổi qua những cánh đồng hoang vu, mang theo mùi vị của cát bụi và sự mục nát.
Hung Linh chậm rãi siết chặt nắm tay. Nam Cương đã không còn như xưa. Vu tộc cũng không còn như xưa. Nhưng nương nương vẫn chưa thật sự mất đi, chỉ cần hắn còn tồn tại, chỉ cần Vu Nữ vẫn còn một tia hy vọng…
Thì ngọn lửa của Vu tộc sẽ không bao giờ bị dập tắt.
Dược lực của viên đan dược do Đại Vu Sư đưa cho nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Tâm An, hòa vào từng tấc da thịt, giúp khí huyết lưu thông, kinh mạch ổn định. Cảm giác vô lực và suy yếu lúc trước nhanh chóng tiêu tan.
Không chỉ vậy, Tâm An còn cảm nhận được một sự biến đổi kỳ lạ trong cơ thể, quá trình hồi phục linh lực của cậu nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.
Không biết là do dược lực cường đại hay do thân thể đã trải qua sự cải tạo, nhưng chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, toàn thân cậu đã dần ổn định. Tâm thử vận chuyển linh lực, cảm nhận từng luồng khí chạy dọc theo kinh mạch.
Nếu như trước kia, dòng linh lực trong cơ thể vẫn còn chút thô ráp, cần điều chỉnh cẩn thận khi vận dụng, thì giờ đây... Nó trôi chảy như nước suối, không có chút trở ngại nào.
Tâm An vừa cảm nhận sự thay đổi của bản thân, thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh:
- Nương nương sao rồi?
Hung Linh đứng đó, khuôn mặt ẩn trong bóng tối của Trấn Ma Cổ Động, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự lo lắng sâu sắc.
Tâm An chậm rãi thu hồi tâm thần, quay sang nhìn Hung Linh, giọng nói bình tĩnh nhưng nghiêm túc:
- Tàn hồn của nàng rất yếu. Nếu không được ôn dưỡng cẩn thận, e rằng sẽ ngày càng suy kiệt.
Hung Linh nghe vậy, thân thể hơi chấn động. Ánh mắt gã thoáng qua một tia đau xót, nhưng sau đó lại hóa thành sự kiên định tuyệt đối.
Bỗng nhiên gã quỳ một chân xuống đất, chắp tay trước ngực theo nghi thức cổ xưa của Vu tộc, đầu hơi cúi xuống, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự kính cẩn tuyệt đối:
- Ta muốn phụng dưỡng nàng. Xin hãy cho ta cơ hội.
Tâm An nhìn Hung Linh, ánh mắt có chút ngờ vực:
- Ngươi muốn làm gì?
Hung Linh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, không một chút do dự mà nói:
- Nương nương là người dẫn dắt Vu tộc.
- Mặc dù Vu tộc đã diệt vong, nhưng lòng trung thành của ta với nương nương vẫn chưa bao giờ thay đổi.
- Dù chỉ còn một hơi tàn, ta cũng nguyện canh giữ tàn hồn của nàng, bảo hộ linh hồn của nàng, cho đến khi nương nương thực sự thức tỉnh.
Giọng nói của Hung Linh không có chút dao động, chỉ có sự tận tâm tuyệt đối. Không phải vì tình yêu nam nữ. Không phải vì dã tâm hay tham vọng.
Mà vì một lòng trung thành của người dân Vu tộc dành cho Vu Nữ Nương Nương. Tâm An nhìn thẳng vào gã, trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm xúc khó tả.
Cậu đã gặp không ít kẻ điên cuồng vì sức mạnh, vì danh lợi, vì những dục vọng thấp hèn.
Nhưng một kẻ đã từng là dũng sĩ mạnh nhất Vu Tộc, từng trảm yêu yêu vương, trực diện Thú Thần mà không hề sợ hãi, lòng tự tôn rất cao như Hung Linh lại có thể vì lòng trung thành mà cúi đầu, nguyện ở bên cạnh một tàn hồn yếu ớt, bảo vệ nàng cho đến khi nàng thức tỉnh.
Đứng ở một bên, chứng kiến từ đầu đến cuối, Đại Vu Sư không khỏi cảm thấy xúc động. Những lời nói của Hung Linh tựa như lưỡi dao sắc bén, cứa vào trái tim già nua của ông.
Ông là hậu nhân của Vu tộc, cũng là một trong số ít những người còn biết về quá khứ huy hoàng của Vu Nữ Nương Nương.
Dù trải qua bao nhiêu năm tháng, dù thế sự xoay vần, nhưng trong huyết mạch ông vẫn chảy dòng máu Vu tộc, vẫn nhớ về những lời thề thiêng liêng từng được khắc ghi trong lòng mỗi người Vu.
"Dù trời sụp đất tan, dù năm tháng vùi chôn, Vu tộc ta vẫn trung thành với Vu Nữ, mãi mãi không thay đổi."
Hôm nay, khi tận mắt chứng kiến Hung Linh quỳ xuống ông mới nhận ra rằng. Niềm tin của Vu tộc chưa từng bị lãng quên. Chỉ là nó bị c·hôn v·ùi dưới lớp bụi thời gian, đợi đến ngày bùng cháy trở lại.
Đại Vu Sư rất hy vọng Tâm An sẽ đồng ý. Không chỉ vì Hung Linh, mà còn vì tàn hồn của Nương Nương. Bởi vì, nếu thật sự có một ngày Linh Lung thức tỉnh, thì đó sẽ là ngày mà Vu tộc có hy vọng quay trở lại.
Tâm An nhìn Hung Linh, rồi lại nhìn Đại Vu Sư. Cậu không nói gì trong một lúc, chỉ đứng lặng yên giữa bóng tối của Trấn Ma Cổ Động. Sau cùng, cậu khẽ gật đầu.
- Được.
Một chữ “Được” đơn giản nhưng lại khiến Hung Linh khẽ run lên, sự kích động lóe lên trong đôi mắt thâm trầm của gã. Đại Vu Sư thở phào nhẹ nhõm. Nơi đây… Trấn Ma Cổ Động, nơi đang phong ấn Thú Thần, không phải là nơi có thể lưu lại lâu dài.
Giờ đây, ba người không còn lý do để ở lại nơi này nữa. Hơn nữa, Tâm An cũng cảm thấy được một luồng khí tức quỷ dị bên trong cổ động, như thể có thứ gì đó đang không cam lòng, giãy giụa để thoát ra.
Tâm An liền hạ quyết định.
- Chúng ta rời khỏi đây.
Hung Linh và Đại Vu Sư gật đầu, không ai phản đối. Ba người nhanh chóng rời khỏi Trấn Ma Cổ Động, quay về Thất Lý Đồng. Một đường trở về, không ai nói một lời. Mỗi người đều mang một tâm sự không giống nhau.
Tâm An trầm mặc bởi vì cậu cảm thấy, kể từ khi bước vào Trấn Ma Cổ Động, số phận của cậu đã bị kéo vào một vòng xoáy đầy bí ẩn.
Những ký ức xa lạ, những vu thuật mà cậu chưa từng học nhưng lại có thể sử dụng thành thạo, những biến đổi trong cơ thể và… dấu ấn của Linh Lung trong Vô Cực Tâm. Tất cả đều khiến cậu có một cảm giác bất an mơ hồ.
Hơn nữa, Tâm An còn triệu hồi được Thánh Hỏa, một loại thần thông chỉ có Vu Nữ mới có thể khống chế. Dường như từ trong hư vô đã có sự sắp đặt từ trước.
Sau khi rời khỏi Trấn Ma Cổ Động, Hung Linh được Tâm An thu vào bên trong Vô Cực Tâm. Lúc vừa tiến vào, gã ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Một cỗ quan tài thủy tinh lặng lẽ trôi nổi giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như ánh trăng dịu dàng. Hung Linh trừng lớn hai mắt, thân thể cứng đờ, bàn tay khẽ run lên khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên trong quan tài.
Linh Lung…
Nàng vẫn vậy.
Dung nhan thanh lệ vô song, khí chất cao quý thoát tục, dù đang chìm trong giấc ngủ nhưng vẫn toát lên một loại uy nghiêm khiến người khác không dám khinh nhờn. Hung Linh đứng bất động hồi lâu, không thốt nên lời.
Hắn, một dũng sĩ mạnh nhất Vu tộc, một kẻ từ nhỏ đã trưởng thành trong c·hiến t·ranh, đã quen với máu tanh, thế nhưng lúc này đây, đôi mắt hắn lại đỏ hoe. Cuối cùng, không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, Hung Linh quỳ một chân xuống, bàn tay nắm chặt, đầu cúi thấp, rồi bất ngờ gầm lên một tiếng đầy đau đớn.
- Nương nương...
Thanh âm vang vọng trong không gian Vô Cực Tâm, mang theo bao nhiêu bi thương và tiếc nuối. Hung Linh đã từng nghĩ mình không bao giờ rơi lệ. Thế nhưng hôm nay, khi tận mắt thấy mắt thấy Nương Nương lại chỉ còn là một tàn hồn mong manh được bảo vệ bởi quan tài thủy tinh, Hung Linh không thể kìm nén được nữa.
Hắn cứ quỳ đó, để mặc nước mắt lăn dài trên gương mặt góc cạnh, mang theo bi thương lẫn sự bất lực.
Sau một lúc lâu, Hung Linh mới lấy lại bình tĩnh, đứng dậy lau đi vệt nước mắt trên gương mặt cứng cỏi.
Chính lúc này, hắn phát hiện ra một bóng người khác đang đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát hắn. Một nữ nhân với dung mạo xinh đẹp thoát tục, mặc giá y đỏ rực, toàn thân tỏa ra khí chất vừa dịu dàng, vừa u buồn.
Đôi mắt nàng trong veo như nước, nhưng lại ẩn chứa một nỗi cô đơn khôn tả. Hung Linh lập tức cảnh giác, bàn tay vô thức đưa lên chuôi kiếm.
Nàng là ai?
Tại sao lại ở trong không gian này?
Người nữ nhân kia dường như cũng cảm nhận được sự nghi hoặc của hắn, đôi môi đỏ khẽ hé mở, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một nét bi ai. Vương Nhi chậm rãi tiến lên vài bước, ánh mắt quan sát Hung Linh thật kỹ.
Một người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ, toàn thân như một tòa tháp sắt vững chãi. Trên lưng đeo một thanh cự kiếm nặng nề, tay cầm một cự thuẫn dày cộp, cả người tỏa ra khí tức hung bạo, mạnh mẽ tựa như một chiến thần từ thời viễn cổ. Trong đôi mắt hắn, không chỉ có sát khí, mà còn mang theo một tia cố chấp không thể xóa nhòa.
Trong ba ngày tiếp theo, cả hai cùng trú ngụ trong Vô Cực Tâm, dù ban đầu có chút xa lạ nhưng dần dần cũng quen thuộc hơn.
Hung Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng ít nói, nhưng Vương Nhi lại không để tâm, mỗi ngày đều chậm rãi trò chuyện cùng hắn. Nàng không hỏi hắn về quá khứ. Hắn cũng không hỏi nàng về chuyện đã qua.
Cả hai đều mang trong lòng những v·ết t·hương không thể xóa nhòa, nhưng lại ngầm hiểu rằng… không cần phải nói ra.
Lúc này, hai ngườ Tâm An và Đại Vu Sư đã rời khỏi khu vực Trấn Ma Cổ Động, đang tiến về Thất Lý Đồng. Trên đường đi, Hung Linh nhìn thấy cảnh sắc Nam Cương hoang vu, không khỏi cảm thấy nhói lòng.
Những vùng đất hoang tàn, cây cối khô héo, dấu tích của một nền văn minh đã từng tồn tại nhưng nay chỉ còn là tro tàn. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thông qua thần thức của Tâm An nhìn về phương xa, nơi từng là lãnh thổ của Vu tộc.
- Nam Cương… năm xưa phồn hoa như vậy… Tại sao giờ lại thành ra thế này?
Giọng nói của hắn trầm thấp, pha lẫn chút tiếc nuối. Hắn nhớ rất rõ. Ngày xưa, Nam Cương là vùng đất trù phú, Vu tộc sinh sống trong những thành trì rộng lớn, pháp trận che chở, linh khí tràn đầy, không thua kém gì Trung Nguyên.
Nhưng giờ đây… chỉ còn lại là một vùng đất cằn cỗi. Những cơn gió lạnh lẽo thổi qua những cánh đồng hoang vu, mang theo mùi vị của cát bụi và sự mục nát.
Hung Linh chậm rãi siết chặt nắm tay. Nam Cương đã không còn như xưa. Vu tộc cũng không còn như xưa. Nhưng nương nương vẫn chưa thật sự mất đi, chỉ cần hắn còn tồn tại, chỉ cần Vu Nữ vẫn còn một tia hy vọng…
Thì ngọn lửa của Vu tộc sẽ không bao giờ bị dập tắt.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan