Chương 70: Thú Thần
26/04/2025
10
8.5
Chương 70: Thú Thần
Khi đàn yêu thú đã tiến vào trong tầm bắn, trên cổng thành vang lên một tiếng hiệu lệnh sắc bén, xé tan bầu không khí nặng nề:
- Bắn.
Chỉ trong khoảnh khắc, muôn vạn mũi tên đồng loạt rời dây cung, bay lên trời như một cơn mưa sao băng giáng xuống cõi trần. Ánh lửa từ ngọn đuốc hai bên tường thành phản chiếu lên những mũi tên đang bốc linh lực rực rỡ, khiến cả bầu trời đêm sáng lên như một dải ngân hà rơi xuống mặt đất.
Những mũi tên ấy xé gió lao đến, xuyên qua từng lớp ma khí dày đặc.
- Phập! Phập! Phập!
Tiếng tên cắm sâu vào da thịt đám quái điểu vang lên dồn dập. Những tiếng gào thét rợn người vang vọng khắp trời. Từng con yêu thú trên không trung b·ị b·ắn rơi, rớt xuống như những hòn đá lớn, va vào mặt đất tạo nên những tiếng "rầm" nặng nề. Máu đen từ thân chúng bắn tung tóe, bốc lên mùi h·ôi t·hối tanh nồng, khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Nhưng mưa tên vẫn không dừng lại. Hết đợt này tới đợt khác, những cơn mưa tử thần liên tục trút xuống, xuyên thủng đàn yêu thú như những đợt sóng không ngừng vỗ vào ghềnh đá.
Song, dù c·hết bao nhiêu, đám ma thú vẫn xông lên không chút sợ hãi. Bị máu tanh kích thích, chúng càng trở nên điên cuồng. Đám quái điểu gào rú vang trời, vỗ cánh tạo thành những cơn cuồng phong mạnh mẽ thổi ngược về phía Vu tộc.
Dưới đất, từng đàn yêu thú kỳ dị như gấu yêu, báo yêu, sư tử ma… hình thù vặn vẹo, da lông l·ở l·oét, xương lộ ra ngoài, mắt đỏ ngầu như đốt lửa. Chúng phát ra những tiếng gầm rú khàn khàn như từ cõi c·hết trở về, rồi lao thẳng tới.
- Chuẩn bị giao chiến.
Hiệu lệnh lại vang lên. Các dũng sĩ Vu tộc đồng loạt rút binh khí, giơ khiên lên, ánh mắt lạnh lẽo như thép, kiên định như núi. Không ai nói một lời, nhưng từng trái tim đều đang sôi trào. Họ biết, đây là trận chiến sinh tử, hoặc là bảo vệ được quê hương, hoặc là chôn thân nơi đất dữ.
Trong khoảnh khắc đàn yêu thú lao đến, hai bên v·a c·hạm nhau dữ dội như sấm sét giáng xuống đất.
Tiếng kim thiết v·a c·hạm vang dội, tiếng gào rú, tiếng xương gãy, tiếng máu văng tung tóe… hỗn loạn mà ghê rợn. Những con yêu thú nặng hàng trăm cân húc vỡ khiên, xé nát áo giáp, quật ngã dũng sĩ; nhưng cũng ngay lập tức bị mũi giáo đâm xuyên, máu đen phun ra như suối, nhuộm đẫm chiến trường.
Từ phía sau, từng vu sư giơ tay kết ấn.
- Thiên Hỏa Lệnh!
Trên không trung, vô số ngọn lửa lớn xoáy lại thành một con hỏa long rực rỡ, gầm rú lao thẳng xuống đàn ma thú.
- Lôi Pháp!
Từng tia sét sáng chói xé rách màn đêm, từ trên trời giáng xuống, đánh tan hàng loạt yêu thú thành tro bụi.
Nhưng bọn ma thú dường như không biết sợ là gì. Chúng giẫm đạp lên đồng loại bị thiêu cháy, lao vào cắn xé những dũng sĩ. Máu đỏ, máu đen hòa quyện, nhuộm thẫm từng tấc đất, từng phiến đá. Tiếng thét của các dũng sĩ vang lên bi tráng:
- Giết...
- Không được lui bước...
Có người mất một cánh tay nhưng vẫn gào lên điên cuồng, lao vào giữa đàn ma thú để đổi lấy một mạng cho đồng đội. Có người trúng móng vuốt cào nát nửa khuôn mặt, máu đầm đìa, vẫn nghiến răng vung đao chém ra nhát cuối cùng trước khi ngã xuống.
Những vu sư phía sau sắc mặt tái nhợt, dốc hết linh lực thi pháp không ngừng nghỉ, mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng không ai dám ngừng lại. Đây là trận chiến vì sự tồn vong của cả tộc.
Bầu trời Nam Cương đêm nay đỏ rực ánh lửa, khói đen cuồn cuộn che phủ trời đất. Tiếng sấm nổ, tiếng lửa gào thét, tiếng máu nhỏ giọt… hòa thành khúc bi ca thê lương.
Ở bên trên tế đàn, Linh Lung đứng lặng lẽ. Ánh mắt nàng lạnh mà thẳm sâu, mang theo đau thương và cương quyết. Trên trán nàng, bông sen mười hai cánh tỏa ánh sáng huyền diệu, phản chiếu vào ngọn lửa đang cháy trong Huyền Hỏa Giám trên tay nàng.
Tâm An nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng như có sóng lớn cuồn cuộn. Máu, lửa, hy sinh, tiếng thét bi thương, tất cả hòa thành một bức tranh c·hiến t·ranh tàn khốc mà hùng tráng.
Dưới bầu trời đêm đỏ rực lửa và mây đen cuồn cuộn, tiếng chém g·iết vang lên dồn dập, trận chiến giữa vu tộc và ma thú đã đến hồi khốc liệt nhất. Giữa lúc chiến tuyến đang giằng co dữ dội, bỗng mặt đất phía xa rung chuyển mãnh liệt. Một âm thanh như xương cốt cọ xát nhau vang lên rợn người.
Từ trong làn ma khí dày đặc, một sinh vật khổng lồ từ từ trườn ra.
Đó là một con Bạch Cốt Yêu Xà, thân thể dài gần ba trượng, toàn thân được cấu thành từ những khúc xương trắng muốt, mỗi đốt xương sáng lên những hoa văn yêu dị màu lam nhạt, ẩn hiện tà khí khiến người nhìn mà rợn tóc gáy. Sau lưng nó mọc ra ba đôi cánh xương khổng lồ, mỗi lần vẫy là gió lạnh rít lên từng cơn như dao cắt da thịt.
Đầu rắn khổng lồ ngẩng cao, đôi mắt như hai hố đen rực lửa đỏ lòm. Cái lưỡi xương dài ngoằng liên tục thè ra thụt vào, phát ra tiếng “tặc tặc” lạnh buốt.
- Hssssss…
Một luồng hắc khí dày đặc từ miệng nó phun ra, bao phủ cả một góc chiến trường.
Những dũng sĩ vu tộc trong phạm vi hắc khí chỉ kịp hét lên thảm thiết rồi thân thể liền hóa thành xương trắng trong nháy mắt, ngã gục xuống như những chiếc lá mục dưới cơn gió độc. Máu, thịt, sinh mạng… đều bị ăn mòn thành tro bụi.
Mùi tử khí càng dày đặc, tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên khắp nơi. Nhưng chưa dừng lại ở đó. Từ trong đám mây đen phía sau Bạch Cốt Yêu Xà, lần lượt mười hai con yêu vương khổng lồ xuất hiện.
Có con hình dáng như đại bàng khổng lồ mọc đầy gai xương, mỗi cái vỗ cánh tạo thành cuồng phong thổi bay hàng hàng lớp lớp dũng sĩ.
Có con như cự viên bốn tay, da thịt l·ở l·oét bốc mùi tử thi, mỗi bước chân dẫm nát vô số người.
Có con toàn thân là gân mạch cuộn thành hình, mắt như lửa cháy, hét lên một tiếng, sóng âm đánh vỡ trận tuyến phòng thủ.
Có con thân như nhện khổng lồ nhưng đầu là rắn, dưới bụng treo vô số đầu lâu người sống, lưỡi liên tục liếm máu, phát ra tiếng cười ghê rợn.
Chỉ trong khoảnh khắc, các cứ điểm phòng thủ bị phá vỡ liên tiếp. Hàng trăm dũng sĩ ngã xuống, máu chảy thành suối.
Đúng lúc đó, mười ba vị dũng sĩ kiệt xuất của Vu tộc xuất hiện giữa không trung, linh lực bừng cháy quanh thân. Họ là những anh hùng mạnh nhất, những chiến binh mà toàn tộc tôn sùng. Trên người họ mặc giáp khắc trận văn cổ xưa, ánh sáng linh lực tỏa ra như mặt trời giữa đêm đen.
Một người cất tiếng, giọng như chuông đồng:
- Yêu vật… mau chịu c·hết.
Mười ba vị dũng sĩ bay lên, như mười ba ngọn thương sáng lao thẳng vào giữa đàn yêu vương. Bầu trời bùng nổ ánh sáng. Mỗi một đòn v·a c·hạm là một vùng không gian rung chuyển.
Lưỡi đao chém xuống, yêu vương gào thét. Trảo cốt quật tới, giáp trận rạn nứt. Nhưng không ai lùi một bước.
Ở giữa chiến trường, nơi nguy hiểm nhất, chính là hung linh. Chỉ thấy hắn cầm đại kiếm màu đen, trực diện đối đầu với Bạch Cốt Yêu Xà. Cự kiếm trong tay hung linh nặng tựa ngàn cân, mỗi một nhát chém đều mang theo cự lực xé trời.
Bạch Cốt Yêu Xà ngẩng đầu, hốc mắt đỏ rực, há miệng gào lên.
Hung linh gầm vang, linh lực toàn thân bùng nổ như biển gầm, lao thẳng tới. Cự kiếm bổ xuống, như muốn chém nát cả bầu trời. Bạch Cốt Yêu Xà không né tránh, vung thân cuộn lên như núi lở, v·a c·hạm dữ dội với chiến đao của Hung Linh Chính.
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, mặt đất nứt ra từng khe lớn, sóng xung kích quét bay tất cả yêu thú và binh sĩ ở gần. Hung Linh Chính b·ị đ·ánh lùi ba bước, miệng trào máu, nhưng ánh mắt không hề sợ hãi.
Bạch Cốt Yêu Xà cũng gào rống, một mảnh xương lớn trên thân b·ị c·hém gãy, hắc khí bốc ra cuồn cuộn.
Dưới bầu trời đã nhuốm đỏ bởi máu và lửa, cuộc đại chiến vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Thời gian trôi qua từng khắc, từng canh giờ nặng nề như đè ép lên lòng người. Máu của vu tộc dũng sĩ và máu của yêu thú hòa lẫn, thấm đẫm mặt đất, chảy thành từng dòng suối đỏ quạch, tanh nồng ngập tràn.
Mười ba vị yêu vương và mười ba dũng sĩ kiệt xuất đã giao chiến đến độ thân thể đầy v·ết t·hương, áo giáp nứt toác, máu thịt lộ ra, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy kiên cường, không một ai lùi bước.
Mỗi lần v·a c·hạm, không gian rung lên dữ dội, từng tiếng rống giận của yêu vương hòa lẫn tiếng gào thét của dũng sĩ khiến đất trời run rẩy.
Hủ khí đen kịt phủ kín bầu trời, những tia chớp xé rách màn đêm, soi sáng từng khoảnh khắc thảm liệt: một vu tộc dũng sĩ chém nát đầu một yêu vương, nhưng ngay sau đó lại bị một cánh tay to lớn nghiền nát xương cốt; một yêu vương gào thét khi thân thể bị xuyên thủng bởi pháp thương lửa của vu sư, rồi bùng nổ thành tro bụi…
Tiếng trống trận đã vang lên đến khản cạn, nhưng chiến ý vẫn cuồn cuộn như thủy triều không bao giờ cạn. Giữa lúc ấy, bất chợt, một luồng khí tức kỳ dị chợt xuất hiện, dịu nhẹ nhưng lại áp chế đến nghẹt thở.
Từ phía xa trong bóng tối, một bóng hình thong thả bước ra, hoàn toàn không phải hình dáng đáng sợ của yêu thần trong truyền thuyết mà mọi người vẫn tưởng tượng. Không phải một mãng thú cao lớn hung dữ, cũng không phải một sinh linh khổng lồ đầy móng vuốt và nanh dài.
Đó… là một thiếu niên. Một thiếu niên mi thanh mục tú, dung mạo tinh tế đến mức yêu dị. Làn da trắng như sứ, đôi môi đỏ tươi như vẽ, hàng mi dài khẽ rung động, mắt phượng sắc sảo mà thâm sâu như vực thẳm, vừa nhìn vào liền khiến người ta như rơi vào cõi mộng mị không thể thoát ra.
Khoác trên mình một trường bào màu bạc thêu hoa văn cổ xưa, tay áo phiêu dật theo gió, mái tóc dài đen mượt nhẹ tung bay. Hắn chậm rãi bước trên chiến trường nhuốm máu mà không dính chút bụi trần, không nhiễm sát khí, như một vị thần tiên siêu thoát mà lại mang theo một sự ma mị khiến người khác run rẩy.
Những yêu vương đang gầm rú cũng bất giác khựng lại, cả đám vu tộc dũng sĩ đang liều mạng cũng thoáng chấn động, đồng loạt nhìn về phía đó. Trong màn khói và máu, giọng nói của hắn vang lên, không quá lớn, nhưng đủ để vang vọng khắp trời đất, lọt vào tai từng người:
- Linh Lung… Tại sao nàng lại không đến gặp ta?
Một câu nói đơn giản, nhưng trong đó ẩn chứa nỗi tức giận, oán trách, xen lẫn khổ sở nghẹn ngào. Linh Lung trong tế đàn nghe thấy, thân thể chấn động, ánh mắt run lên, bàn tay nắm Huyền Hỏa Giám siết chặt đến run rẩy.
Tâm An nhìn thiếu niên này cũng không khỏi bàng hoàng.
- Hắn… là Thú Thần?
Trong truyền thuyết, Thú Thần được miêu tả là tồn tại cổ xưa, mạnh mẽ và dữ tợn, là chúa tể của mọi yêu thú trong thiên hạ, thân hình cao lớn, vảy giáp dày đặc, uy thế như thiên địa chi chủ.
Nhưng giờ khắc này, thứ tồn tại được gọi là "Thú Thần" kia… lại là một thiếu niên mang vẻ đẹp yêu dị, tà mị đến rung động lòng người.
Dưới chân hắn, đất nứt ra từng đường khe sâu thăm thẳm, nhưng mỗi bước đi lại không tạo ra tiếng động.
Khi đàn yêu thú đã tiến vào trong tầm bắn, trên cổng thành vang lên một tiếng hiệu lệnh sắc bén, xé tan bầu không khí nặng nề:
- Bắn.
Chỉ trong khoảnh khắc, muôn vạn mũi tên đồng loạt rời dây cung, bay lên trời như một cơn mưa sao băng giáng xuống cõi trần. Ánh lửa từ ngọn đuốc hai bên tường thành phản chiếu lên những mũi tên đang bốc linh lực rực rỡ, khiến cả bầu trời đêm sáng lên như một dải ngân hà rơi xuống mặt đất.
Những mũi tên ấy xé gió lao đến, xuyên qua từng lớp ma khí dày đặc.
- Phập! Phập! Phập!
Tiếng tên cắm sâu vào da thịt đám quái điểu vang lên dồn dập. Những tiếng gào thét rợn người vang vọng khắp trời. Từng con yêu thú trên không trung b·ị b·ắn rơi, rớt xuống như những hòn đá lớn, va vào mặt đất tạo nên những tiếng "rầm" nặng nề. Máu đen từ thân chúng bắn tung tóe, bốc lên mùi h·ôi t·hối tanh nồng, khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Nhưng mưa tên vẫn không dừng lại. Hết đợt này tới đợt khác, những cơn mưa tử thần liên tục trút xuống, xuyên thủng đàn yêu thú như những đợt sóng không ngừng vỗ vào ghềnh đá.
Song, dù c·hết bao nhiêu, đám ma thú vẫn xông lên không chút sợ hãi. Bị máu tanh kích thích, chúng càng trở nên điên cuồng. Đám quái điểu gào rú vang trời, vỗ cánh tạo thành những cơn cuồng phong mạnh mẽ thổi ngược về phía Vu tộc.
Dưới đất, từng đàn yêu thú kỳ dị như gấu yêu, báo yêu, sư tử ma… hình thù vặn vẹo, da lông l·ở l·oét, xương lộ ra ngoài, mắt đỏ ngầu như đốt lửa. Chúng phát ra những tiếng gầm rú khàn khàn như từ cõi c·hết trở về, rồi lao thẳng tới.
- Chuẩn bị giao chiến.
Hiệu lệnh lại vang lên. Các dũng sĩ Vu tộc đồng loạt rút binh khí, giơ khiên lên, ánh mắt lạnh lẽo như thép, kiên định như núi. Không ai nói một lời, nhưng từng trái tim đều đang sôi trào. Họ biết, đây là trận chiến sinh tử, hoặc là bảo vệ được quê hương, hoặc là chôn thân nơi đất dữ.
Trong khoảnh khắc đàn yêu thú lao đến, hai bên v·a c·hạm nhau dữ dội như sấm sét giáng xuống đất.
Tiếng kim thiết v·a c·hạm vang dội, tiếng gào rú, tiếng xương gãy, tiếng máu văng tung tóe… hỗn loạn mà ghê rợn. Những con yêu thú nặng hàng trăm cân húc vỡ khiên, xé nát áo giáp, quật ngã dũng sĩ; nhưng cũng ngay lập tức bị mũi giáo đâm xuyên, máu đen phun ra như suối, nhuộm đẫm chiến trường.
Từ phía sau, từng vu sư giơ tay kết ấn.
- Thiên Hỏa Lệnh!
Trên không trung, vô số ngọn lửa lớn xoáy lại thành một con hỏa long rực rỡ, gầm rú lao thẳng xuống đàn ma thú.
- Lôi Pháp!
Từng tia sét sáng chói xé rách màn đêm, từ trên trời giáng xuống, đánh tan hàng loạt yêu thú thành tro bụi.
Nhưng bọn ma thú dường như không biết sợ là gì. Chúng giẫm đạp lên đồng loại bị thiêu cháy, lao vào cắn xé những dũng sĩ. Máu đỏ, máu đen hòa quyện, nhuộm thẫm từng tấc đất, từng phiến đá. Tiếng thét của các dũng sĩ vang lên bi tráng:
- Giết...
- Không được lui bước...
Có người mất một cánh tay nhưng vẫn gào lên điên cuồng, lao vào giữa đàn ma thú để đổi lấy một mạng cho đồng đội. Có người trúng móng vuốt cào nát nửa khuôn mặt, máu đầm đìa, vẫn nghiến răng vung đao chém ra nhát cuối cùng trước khi ngã xuống.
Những vu sư phía sau sắc mặt tái nhợt, dốc hết linh lực thi pháp không ngừng nghỉ, mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng không ai dám ngừng lại. Đây là trận chiến vì sự tồn vong của cả tộc.
Bầu trời Nam Cương đêm nay đỏ rực ánh lửa, khói đen cuồn cuộn che phủ trời đất. Tiếng sấm nổ, tiếng lửa gào thét, tiếng máu nhỏ giọt… hòa thành khúc bi ca thê lương.
Ở bên trên tế đàn, Linh Lung đứng lặng lẽ. Ánh mắt nàng lạnh mà thẳm sâu, mang theo đau thương và cương quyết. Trên trán nàng, bông sen mười hai cánh tỏa ánh sáng huyền diệu, phản chiếu vào ngọn lửa đang cháy trong Huyền Hỏa Giám trên tay nàng.
Tâm An nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng như có sóng lớn cuồn cuộn. Máu, lửa, hy sinh, tiếng thét bi thương, tất cả hòa thành một bức tranh c·hiến t·ranh tàn khốc mà hùng tráng.
Dưới bầu trời đêm đỏ rực lửa và mây đen cuồn cuộn, tiếng chém g·iết vang lên dồn dập, trận chiến giữa vu tộc và ma thú đã đến hồi khốc liệt nhất. Giữa lúc chiến tuyến đang giằng co dữ dội, bỗng mặt đất phía xa rung chuyển mãnh liệt. Một âm thanh như xương cốt cọ xát nhau vang lên rợn người.
Từ trong làn ma khí dày đặc, một sinh vật khổng lồ từ từ trườn ra.
Đó là một con Bạch Cốt Yêu Xà, thân thể dài gần ba trượng, toàn thân được cấu thành từ những khúc xương trắng muốt, mỗi đốt xương sáng lên những hoa văn yêu dị màu lam nhạt, ẩn hiện tà khí khiến người nhìn mà rợn tóc gáy. Sau lưng nó mọc ra ba đôi cánh xương khổng lồ, mỗi lần vẫy là gió lạnh rít lên từng cơn như dao cắt da thịt.
Đầu rắn khổng lồ ngẩng cao, đôi mắt như hai hố đen rực lửa đỏ lòm. Cái lưỡi xương dài ngoằng liên tục thè ra thụt vào, phát ra tiếng “tặc tặc” lạnh buốt.
- Hssssss…
Một luồng hắc khí dày đặc từ miệng nó phun ra, bao phủ cả một góc chiến trường.
Những dũng sĩ vu tộc trong phạm vi hắc khí chỉ kịp hét lên thảm thiết rồi thân thể liền hóa thành xương trắng trong nháy mắt, ngã gục xuống như những chiếc lá mục dưới cơn gió độc. Máu, thịt, sinh mạng… đều bị ăn mòn thành tro bụi.
Mùi tử khí càng dày đặc, tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên khắp nơi. Nhưng chưa dừng lại ở đó. Từ trong đám mây đen phía sau Bạch Cốt Yêu Xà, lần lượt mười hai con yêu vương khổng lồ xuất hiện.
Có con hình dáng như đại bàng khổng lồ mọc đầy gai xương, mỗi cái vỗ cánh tạo thành cuồng phong thổi bay hàng hàng lớp lớp dũng sĩ.
Có con như cự viên bốn tay, da thịt l·ở l·oét bốc mùi tử thi, mỗi bước chân dẫm nát vô số người.
Có con toàn thân là gân mạch cuộn thành hình, mắt như lửa cháy, hét lên một tiếng, sóng âm đánh vỡ trận tuyến phòng thủ.
Có con thân như nhện khổng lồ nhưng đầu là rắn, dưới bụng treo vô số đầu lâu người sống, lưỡi liên tục liếm máu, phát ra tiếng cười ghê rợn.
Chỉ trong khoảnh khắc, các cứ điểm phòng thủ bị phá vỡ liên tiếp. Hàng trăm dũng sĩ ngã xuống, máu chảy thành suối.
Đúng lúc đó, mười ba vị dũng sĩ kiệt xuất của Vu tộc xuất hiện giữa không trung, linh lực bừng cháy quanh thân. Họ là những anh hùng mạnh nhất, những chiến binh mà toàn tộc tôn sùng. Trên người họ mặc giáp khắc trận văn cổ xưa, ánh sáng linh lực tỏa ra như mặt trời giữa đêm đen.
Một người cất tiếng, giọng như chuông đồng:
- Yêu vật… mau chịu c·hết.
Mười ba vị dũng sĩ bay lên, như mười ba ngọn thương sáng lao thẳng vào giữa đàn yêu vương. Bầu trời bùng nổ ánh sáng. Mỗi một đòn v·a c·hạm là một vùng không gian rung chuyển.
Lưỡi đao chém xuống, yêu vương gào thét. Trảo cốt quật tới, giáp trận rạn nứt. Nhưng không ai lùi một bước.
Ở giữa chiến trường, nơi nguy hiểm nhất, chính là hung linh. Chỉ thấy hắn cầm đại kiếm màu đen, trực diện đối đầu với Bạch Cốt Yêu Xà. Cự kiếm trong tay hung linh nặng tựa ngàn cân, mỗi một nhát chém đều mang theo cự lực xé trời.
Bạch Cốt Yêu Xà ngẩng đầu, hốc mắt đỏ rực, há miệng gào lên.
Hung linh gầm vang, linh lực toàn thân bùng nổ như biển gầm, lao thẳng tới. Cự kiếm bổ xuống, như muốn chém nát cả bầu trời. Bạch Cốt Yêu Xà không né tránh, vung thân cuộn lên như núi lở, v·a c·hạm dữ dội với chiến đao của Hung Linh Chính.
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, mặt đất nứt ra từng khe lớn, sóng xung kích quét bay tất cả yêu thú và binh sĩ ở gần. Hung Linh Chính b·ị đ·ánh lùi ba bước, miệng trào máu, nhưng ánh mắt không hề sợ hãi.
Bạch Cốt Yêu Xà cũng gào rống, một mảnh xương lớn trên thân b·ị c·hém gãy, hắc khí bốc ra cuồn cuộn.
Dưới bầu trời đã nhuốm đỏ bởi máu và lửa, cuộc đại chiến vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Thời gian trôi qua từng khắc, từng canh giờ nặng nề như đè ép lên lòng người. Máu của vu tộc dũng sĩ và máu của yêu thú hòa lẫn, thấm đẫm mặt đất, chảy thành từng dòng suối đỏ quạch, tanh nồng ngập tràn.
Mười ba vị yêu vương và mười ba dũng sĩ kiệt xuất đã giao chiến đến độ thân thể đầy v·ết t·hương, áo giáp nứt toác, máu thịt lộ ra, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy kiên cường, không một ai lùi bước.
Mỗi lần v·a c·hạm, không gian rung lên dữ dội, từng tiếng rống giận của yêu vương hòa lẫn tiếng gào thét của dũng sĩ khiến đất trời run rẩy.
Hủ khí đen kịt phủ kín bầu trời, những tia chớp xé rách màn đêm, soi sáng từng khoảnh khắc thảm liệt: một vu tộc dũng sĩ chém nát đầu một yêu vương, nhưng ngay sau đó lại bị một cánh tay to lớn nghiền nát xương cốt; một yêu vương gào thét khi thân thể bị xuyên thủng bởi pháp thương lửa của vu sư, rồi bùng nổ thành tro bụi…
Tiếng trống trận đã vang lên đến khản cạn, nhưng chiến ý vẫn cuồn cuộn như thủy triều không bao giờ cạn. Giữa lúc ấy, bất chợt, một luồng khí tức kỳ dị chợt xuất hiện, dịu nhẹ nhưng lại áp chế đến nghẹt thở.
Từ phía xa trong bóng tối, một bóng hình thong thả bước ra, hoàn toàn không phải hình dáng đáng sợ của yêu thần trong truyền thuyết mà mọi người vẫn tưởng tượng. Không phải một mãng thú cao lớn hung dữ, cũng không phải một sinh linh khổng lồ đầy móng vuốt và nanh dài.
Đó… là một thiếu niên. Một thiếu niên mi thanh mục tú, dung mạo tinh tế đến mức yêu dị. Làn da trắng như sứ, đôi môi đỏ tươi như vẽ, hàng mi dài khẽ rung động, mắt phượng sắc sảo mà thâm sâu như vực thẳm, vừa nhìn vào liền khiến người ta như rơi vào cõi mộng mị không thể thoát ra.
Khoác trên mình một trường bào màu bạc thêu hoa văn cổ xưa, tay áo phiêu dật theo gió, mái tóc dài đen mượt nhẹ tung bay. Hắn chậm rãi bước trên chiến trường nhuốm máu mà không dính chút bụi trần, không nhiễm sát khí, như một vị thần tiên siêu thoát mà lại mang theo một sự ma mị khiến người khác run rẩy.
Những yêu vương đang gầm rú cũng bất giác khựng lại, cả đám vu tộc dũng sĩ đang liều mạng cũng thoáng chấn động, đồng loạt nhìn về phía đó. Trong màn khói và máu, giọng nói của hắn vang lên, không quá lớn, nhưng đủ để vang vọng khắp trời đất, lọt vào tai từng người:
- Linh Lung… Tại sao nàng lại không đến gặp ta?
Một câu nói đơn giản, nhưng trong đó ẩn chứa nỗi tức giận, oán trách, xen lẫn khổ sở nghẹn ngào. Linh Lung trong tế đàn nghe thấy, thân thể chấn động, ánh mắt run lên, bàn tay nắm Huyền Hỏa Giám siết chặt đến run rẩy.
Tâm An nhìn thiếu niên này cũng không khỏi bàng hoàng.
- Hắn… là Thú Thần?
Trong truyền thuyết, Thú Thần được miêu tả là tồn tại cổ xưa, mạnh mẽ và dữ tợn, là chúa tể của mọi yêu thú trong thiên hạ, thân hình cao lớn, vảy giáp dày đặc, uy thế như thiên địa chi chủ.
Nhưng giờ khắc này, thứ tồn tại được gọi là "Thú Thần" kia… lại là một thiếu niên mang vẻ đẹp yêu dị, tà mị đến rung động lòng người.
Dưới chân hắn, đất nứt ra từng đường khe sâu thăm thẳm, nhưng mỗi bước đi lại không tạo ra tiếng động.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan