Chương 69: Thú triều

26/04/2025 10 8.5
Chương 69: Thú triều

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, giữa không khí bi tráng vang vọng những tiếng hô thề sắt son, bỗng từ chân trời xa xăm, một luồng gió lạnh bất thường thổi tới, mang theo cảm giác nghẹt thở. Những áng mây đen dày đặc cuồn cuộn như thủy triều kéo đến, bên trong ẩn chứa ma khí nồng đậm, tựa như một cơn ác mộng đang ập xuống trần gian.

Linh Lung đang cất cao lời cổ vũ sĩ khí thì bỗng khựng lại. Ánh mắt nàng hướng về phương xa, gương mặt trở nên ngưng trọng và trầm lặng đến đáng sợ. Tất cả dũng sĩ và vu sư đều nhận ra sự thay đổi trong thần sắc của nàng, cũng đồng loạt quay đầu nhìn theo.

Phía cuối đường chân trời, từng dải mây đen vần vũ đang tràn đến, nhanh như thác lũ, bên trong lẩn khuất tiếng gầm rú ghê rợn, tiếng rít lên của những yêu vật khiến cả đất trời run rẩy.

Hơi thở của mười vạn dũng sĩ như ngưng lại. Trong ánh mắt bọn họ lóe lên một tia sợ hãi theo bản năng, nhưng rất nhanh sau đó, tất cả đều nắm chặt binh khí, ánh mắt kiên định trở lại.

Linh Lung thu hồi ánh mắt, giọng nói vang lên rõ ràng nhưng đầy nặng nề:

- Bọn chúng… đã đến rồi.

Chỉ bốn chữ ấy, nhưng lại như một tiếng sấm nổ vang giữa trời chiều. Nàng lập tức hạ lệnh, giọng nói không mang theo chút do dự nào:

- Người đâu. Mau truyền lệnh, triệu hồi toàn bộ dân chúng Vu tộc lập tức rút về nhà, đóng cửa ẩn náu, không được ra ngoài.

Lệnh truyền đi, tiếng trống hiệu lại nổi lên dồn dập như sấm rền.

- Tất cả q·uân đ·ội vào vị trí. Chuẩn bị chiến đấu.

Mệnh lệnh được ban xuống, toàn bộ các dũng sĩ Vu tộc như hóa thành một cỗ máy c·hiến t·ranh vận hành trơn tru. Các chỉ huy nhanh chóng phân chia trận tuyến, từng đội ngũ chỉnh tề bước về vị trí chiến đấu đã định sẵn. Tiếng giáp trụ v·a c·hạm lách cách, tiếng bước chân dồn dập nhưng đều nhịp vang vọng khắp nơi, tạo thành một bản hùng ca bi tráng đầy quyết liệt.

Những chiến sĩ cầm khiên đứng ở tuyến đầu, sau lưng là những người cầm trường mâu, giáo dài đã dựng thẳng lên như rừng thép. Trên các vọng lâu, cung thủ đã giương cung lên dây, từng mũi tên lấp lánh ánh thép phản chiếu ánh chiều tà, sắc bén lạnh lẽo. Phía sau cùng, các vu sư đã bắt đầu tụng niệm, kết trận, chuẩn bị thi triển pháp thuật hỗ trợ đại quân.
Linh Lung không nói thêm lời nào, chỉ khẽ hít một hơi thật sâu, rồi xoay người bước nhanh vào bên trong tế đàn. Tấm áo choàng sau lưng nàng tung bay trong gió, như ngọn cờ của bộ tộc, dẫn dắt tất cả tiến vào trận sinh tử.

Nhìn bóng lưng ấy khuất dần sau cánh cửa tế đàn nặng nề, mười vạn chiến sĩ không hẹn mà cùng siết chặt v·ũ k·hí trong tay thêm lần nữa. Không ai sợ hãi. Không ai chùn bước. Chỉ có lòng trung thành sôi sục và một ý chí duy nhất:

- Sống vì Vu tộc. C·hết cũng vì Vu tộc.

Tiếng trống trận vang dội, tiếng tù và như hú dài đầy ai oán mà cũng hùng tráng. Trong khoảnh khắc ấy, chiến trường còn chưa bắt đầu, nhưng tinh thần của tất cả đã bừng lên như ngọn lửa thiêu đốt bầu trời.

Bên trong nội bộ Vu tộc, không khí đã trở nên hỗn loạn và dồn dập đến nghẹt thở. Những tiếng trống hiệu vừa vang lên, từng người dân lập tức hiểu rằng tai họa đã ập tới.

Những người mẹ hốt hoảng ôm chặt lấy con thơ, nước mắt rơm rớm nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh, vội vã dắt tay nhau chạy về nhà, đóng sập cánh cửa gỗ nặng nề. Cửa vừa khép lại, bên trong là không gian nhỏ hẹp nhưng đầy lo âu, nơi những đứa trẻ sợ hãi nép vào lòng mẹ, gương mặt non nớt không hiểu hết thế sự nhưng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang bao trùm.

Có người lặng lẽ đốt lên một nén hương, quỳ gối trước tượng vu thần bằng gỗ đã cũ mòn theo năm tháng. Đôi tay run rẩy chắp lại, giọng cầu nguyện nghẹn ngào:

- Xin Vu thần phù hộ... phù hộ cho các chiến sĩ của chúng con bình an trở về... phù hộ cho bộ tộc chúng con vượt qua kiếp nạn này…

Những lời cầu nguyện thì thầm, nức nở vang lên khắp các căn nhà. Có đứa trẻ ngây thơ níu tay mẹ hỏi:

- Cha có về không mẹ?

Người mẹ chỉ siết con vào lòng, đôi mắt hoe đỏ nhìn về phương trời nơi người chồng đã rời đi, không dám hứa hẹn điều gì, chỉ cố nuốt xuống nỗi nghẹn đau tận đáy lòng.

Ngoài đường lớn, những người già không còn khả năng chiến đấu cũng lần lượt quỳ xuống, hướng về tế đàn cao lớn, đồng thanh cầu khẩn. Tiếng cầu nguyện như sóng dâng trào, lan rộng cả một vùng. Tiếng khóc trẻ thơ hòa lẫn tiếng tụng niệm trầm khàn, tạo thành một bản giao hưởng buồn đau và hy vọng.
Khắp nơi là sự khẩn trương, lo lắng, tiếng đóng cửa dồn dập, tiếng hô hào gọi người thân, những lời dặn dò vội vàng trong nước mắt… Tất cả đều hiểu, ngoài kia sẽ là biển máu và lửa cháy, là sinh tử không thể đoán định.

Nhưng dù sợ hãi đến đâu, dù hoang mang ra sao, trong lòng mỗi người dân Vu tộc đều có chung một niềm tin: niềm tin vào những người con, những người chồng, những chiến sĩ đã khoác lên giáp sắt mà bước ra khỏi cánh cửa kia. Họ chính là tấm lá chắn cuối cùng của bộ tộc, là niềm tự hào, là hy vọng được sống.

Dưới bầu trời dần bị che phủ bởi tầng tầng mây đen mang theo sát khí và khí tức huỷ diệt, từng tiếng gió gào rít như những tiếng thét than của vạn linh sắp bị hủy diệt, không khí trở nên nặng nề đến mức khiến người ta khó thở.

Đúng lúc ấy, Linh Lung xuất hiện một lần nữa từ trong tế đàn. Nhưng lần này, nàng không còn chỉ là một nữ tế tư thanh tao thoát tục.

Trên trán nàng, một hình xăm hoa sen mười hai cánh chậm rãi hiện lên, tỏa ra ánh sáng dịu mà uy nghiêm, từng cánh hoa như ẩn chứa thiên địa đại đạo, thần thánh và siêu thoát. Dáng vẻ nàng lúc này không khác gì một vị thần giáng lâm, khiến cho toàn bộ dũng sĩ bên dưới đều đồng loạt quỳ xuống, trong ánh mắt là sự tôn kính tuyệt đối, thậm chí là sùng bái.

Nhưng không chỉ có thế, trên tay nàng cầm một vật khiến toàn bộ không gian như khẽ run lên. Đó là một vật tròn, to bằng nửa bàn tay, bên ngoài viền một vòng ngọc bích sắc xanh trong suốt, phát ra ánh sáng dịu dàng mà thánh khiết.

Bên trong vòng ngọc, gắn một phiến mỏng đỏ rực như lửa cháy, tinh tế và thần bí. Ở chính giữa phiến mỏng ấy, một ngọn lửa cổ xưa được chạm khắc tinh diệu, như sống động, như đang thiêu đốt trong im lặng. Hai bên vòng ngọc là hai dải tua đỏ thẫm, mềm mại mà cũng như những sợi chỉ nối liền trời đất, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy đây là thần vật của thiên địa.

- Vô Cực Tâm, Huyền Hỏa Giám.

Tâm An trong trạng thái nhìn từ thượng đế góc độ, không kiềm được thầm thốt lên trong lòng. Huyền Hoả Giám chính là thần khí hộ tộc của Vu tộc, chí bảo trấn tộc.

Ngay lúc này, ánh mắt Linh Lung mang theo nỗi lo âu, pha lẫn cương quyết, nhìn thẳng về phía chân trời mây đen đang cuộn đến. Từng đường nét gương mặt nàng, từng cái nhíu mày hay ánh mắt thâm trầm ấy… đều trùng khớp đến kinh ngạc với cô gái nằm trong quan tài thủy tinh mà Tâm An từng thấy.

Tâm An không khỏi run lên:

- Chẳng lẽ… là cùng một người?
Nhưng nếu vậy… hình xăm hoa sen mười hai cánh trên trán nàng không phải là thứ được sinh ra từ đầu mà chỉ xuất hiện vào thời khắc then chốt? Một dấu ấn… được trao phó khi gánh trên vai trọng trách mà vận mệnh sắp đặt?

Phần Hương Cốc và Vu tộc… rốt cuộc có mối liên hệ thế nào? Từng câu hỏi, từng mối nghi ngờ như tấm lưới lớn bao phủ lấy tâm trí Tâm An.

Sau một khoảng thời gian ngắn tưởng chừng dài đến ngạt thở, cuối cùng những bóng hình trong đám mây đen ngùn ngụt kia cũng dần dần lộ diện.

Trên bầu trời, vô số quái điểu khổng lồ với hình thù quái dị đang lượn vòng, trên thân chúng là từng luồng ma khí dày đặc đến mức như hóa thành thực chất. Đôi mắt đỏ rực của chúng lóe lên hận thù và cuồng sát, tựa như chỉ muốn nuốt chửng tất cả sinh linh dưới mặt đất.

Tiếng cánh vỗ của chúng nặng nề như tiếng trống tang, mỗi lần sải cánh đều khiến mây đen cuộn trào dữ dội, ma khí tràn ra như sóng lũ, từng đợt ép xuống, làm cho cả không gian trở nên lạnh buốt và ngột ngạt.

Phía dưới mặt đất, những tiếng rầm rầm trầm đục vang lên như tiếng sấm vọng từ lòng đất. Từ nơi sâu trong rừng, vô số yêu thú dị chủng cũng dần hiện thân.

Có những con gấu yêu với bờm lửa đỏ rực cháy trên lưng, thân thể khổng lồ như tòa núi nhỏ, mỗi bước chân đạp xuống khiến mặt đất run lên nhè nhẹ như có địa chấn.

Có những con mãnh sư toàn thân phủ đầy vảy đen, miệng phun ra độc khí ăn mòn cả cây cỏ. Những con báo yêu thân dài như rắn, lớp da vằn vện, mỗi lần gầm rú là từng đám chim thú xung quanh kinh hoàng bỏ chạy, nhưng cũng không tránh được bị chúng xé nát.

Trên bầu trời và dưới mặt đất, yêu thú trùng trùng điệp điệp, như bầy châu chấu đen kịt đang kéo đến, cuốn theo khí tức diệt thế. Khắp nơi quanh Nam Cương, gió đổi hướng, bầu trời trở nên xám xịt như trước cơn bão dữ.

Cây cối héo rũ, mặt đất nứt nẻ từng đường, màu sắc của sự sống đang bị ma khí ăn mòn dần dần biến thành màu xám tro c·hết chóc. Mảnh đất vốn trù phú này, chỉ trong thoáng chốc, đã nhuốm lên màu sắc thê lương.

Tại các cứ điểm phòng thủ được dựng dọc theo sườn núi và bãi đất trống quanh tế đàn, hơn mười vạn dũng sĩ Vu tộc đã vào vị trí. Trên tay họ, binh khí sáng loáng, chiến giáp trên người phản chiếu ánh đèn đuốc rực lửa như sao đêm. Không ai nói một lời nào, chỉ có tiếng hít thở nặng nề, tiếng tay siết chặt chuôi đao và ánh mắt kiên định đến thấu xương.

Từ vị trí cao nhất trên tế đàn, Linh Lung đứng đó, áo giáp sáng ngời, Huyền Hỏa Giám trong tay phát ra từng luồng sáng đỏ như lửa thần. Nàng lặng lẽ nhìn xuống đại quân Vu tộc đang chờ đợi dưới kia, nhìn về mảnh đất trù phú đang dần bị bóng tối xâm chiếm, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phương xa nơi bóng ma quỷ đang cuộn tới.

Ánh mắt nàng lặng lẽ mà kiên quyết.

Hôm nay… cho dù lấy thân chôn xương nơi này, cũng phải giữ vững đất này.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025