Chương 68: Chuẩn bị chiến tranh
26/04/2025
10
8.5
Chương 68: Chuẩn bị chiến tranh
Bên ngoài, bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi trong lãnh địa Vu tộc đã trở nên sôi sục và ngập tràn khẩn trương.
Những tiếng trống trận vang vọng từng hồi như tiếng sấm từ lòng đất dội lên, trầm đục mà khẩn thiết. Tiếng kèn triệu tập dài và ai oán, như lời gọi từ vận mệnh, thúc giục tất cả con dân Vu tộc chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử.
Khắp nơi, khói từ những lò rèn bốc lên mịt mù. Những thợ rèn già dặn không ngừng gõ búa, những thanh kiếm cuối cùng được tôi luyện gấp rút ra lò. Các chiến binh lần lượt tiến đến, khoác lên mình bộ giáp nặng nề. Mỗi tấm giáp, mỗi thanh v·ũ k·hí đều sáng lên dưới ánh lửa hừng hực, phản chiếu lên gương mặt họ vẻ cứng cỏi và không khuất phục.
Nhưng dù là chiến binh gan dạ nhất, khi quay lưng về nhà, ánh mắt họ vẫn không giấu nổi sự bịn rịn, không nỡ rời xa.
Ở trước cửa, những người vợ đứng lặng lẽ chờ đợi. Họ cắn chặt môi để không bật khóc, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn gắng mỉm cười. Đôi tay gầy guộc khẽ vuốt lại áo giáp cho chồng, chạm vào từng vết xước cũ. Có người chỉ dám đưa tay ôm chồng thật nhanh rồi buông ra, sợ mình giữ lâu sẽ khiến chồng dao động.
- Chàng đi đi… hãy mạnh mẽ… vì tất cả chúng ta…
Lời nói vang lên nghèn nghẹn, như rút ra từ tận đáy tim. Có người vợ đã không kìm được, nước mắt rơi lã chã trên tay chồng, nhưng nàng vẫn cố gắng nở nụ cười:
- Nhất định… chàng phải trở về… nếu không… th·iếp và con… biết sống thế nào…
Những đứa trẻ đứng cạnh mẹ, khuôn mặt non nớt chưa hiểu hết thế nào là c·hiến t·ranh, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi lo sợ. Chúng níu lấy vạt áo cha, ánh mắt đầy lệ:
- Cha… cha đừng đi… cha ở lại với con được không?
Người cha cúi xuống, ôm con thật chặt vào lòng, bàn tay to lớn run nhẹ trên mái tóc mềm của đứa trẻ.
- Con trai của cha… nếu cha không đi, ai sẽ bảo vệ con? Ai sẽ giữ cho nhà mình yên ổn? Con hãy chờ cha… cha sẽ quay về với con…
Nói xong, người cha gỡ tay con ra, đứng thẳng dậy. Trên mặt là nụ cười gượng, trong lòng là sóng biển nghẹn ngào. Họ quay đi, bước chân từng bước nặng như đeo đá. Nhưng bọn họ không thể dừng lại. Vì sau lưng họ là gia đình, là ruộng đồng, là cả bộ tộc cần được bảo vệ.
Tiếng trống trận bên ngoài mỗi lúc một gấp rút hơn, từng tiếng như thúc vào tim.
Những chiến binh, từng hàng dài sắp xếp thành đội ngũ. Ánh sáng hoàng hôn cuối ngày chiếu xuống giáp sắt, làm cả đội quân như phủ lên một tầng ánh sáng thiêng liêng và bi tráng.
Những đôi mắt kiên định, những bước chân mạnh mẽ. Họ không chỉ là những chiến binh, mà là những bức tường thành sống, sẵn sàng đón lấy phong ba để người phía sau được bình an. Ở bên ngoài, nơi cao nhất tiếng trống lớn cuối cùng vang lên.
Cả bộ tộc dường như nín thở. Tiếng vó ngựa vang dậy. Từng chiến binh một, ánh mắt cuối cùng nhìn về nhà, về người thân đang đứng chờ đợi phía sau… rồi quay đầu đi thẳng, không do dự nữa. Bởi họ sợ chỉ cần quay đầu, họ sẽ không đủ can đảm để rời đi nữa.
Họ biết… cuộc chiến này có thể không có ngày về. Nhưng sứ mệnh của họ là thủ hộ, thủ hộ vợ con, thủ hộ từng ngọn cỏ, tấc đất, từng mái nhà, từng giấc ngủ bình yên trong đêm tối.
Và dù biết trước nguy hiểm, dù trái tim có run rẩy thế nào… nhưng cột sống của họ chưa bao giờ gục xuống. Bọn họ chính là cột trụ của Vu tộc. Và lần này, họ sẽ dùng máu và sinh mệnh để giữ lấy mảnh đất này… hoặc ngã xuống trong danh dự và tự hào.
Dưới chân tế đàn hùng vĩ, từng dòng người cuồn cuộn như nước chảy về biển. Hơn mười vạn dũng sĩ đã tụ hội, từng ánh mắt sắc bén như đao, từng hơi thở hòa vào nhau tạo thành một khí thế cuồng bạo, như cơn bão đang chờ bùng phát.
Đi đầu đội ngũ là hơn ba mươi người thân hình cường tráng. Hơn mười người trong số đó khoác lên giáp trụ nặng nề, từng bước đi nện xuống đất vang lên tiếng trầm hùng. Họ là những trụ cột, những chiến binh mạnh mẽ nhất của Vu tộc. Ánh mắt sắc như điện, tâm họ sắt đá, dù kề cận c·ái c·hết cũng không lùi nửa bước.
Phía sau là hơn hai mươi vu sư mặc tế phục trắng pha lam, tay cầm pháp khí, trên người phủ kín những đạo phù cổ xưa lấp lánh ánh vàng nhạt. Những con người vốn chỉ quanh quẩn trong tế đàn, ngày ngày hương khói phụng thờ thần linh, nay cũng đã đứng lên không phải vì chiến đấu, mà là vì bảo hộ, dùng linh lực của mình che chở cho dũng sĩ và tộc nhân. Từng ánh mắt bình thản mà quyết tuyệt, như đã sớm đặt sinh tử ngoài thân.
Toàn bộ hơn mười vạn người và toàn bộ tinh anh của Vu tộc, im lặng như một khối sắt thép khổng lồ, chỉ chờ một hiệu lệnh. Họ không hề sợ hãi, nhưng đang chờ… chờ vì sao dẫn đường của họ xuất hiện. Chờ Linh Lung nương nương người mà họ tôn thờ, người đã nhiều lần đưa Vu tộc vượt qua nguy nan, là ánh sáng giữa đêm dài, là niềm tin để họ có thể hiến thân mà không oán hận.
Tâm An từ góc nhìn thượng đế chứng kiến hết thảy. Cậu cảm thấy lồng ngực mình căng lên, như có thứ gì đó nghẹn lại. Những hình ảnh ấy, người cha dặn dò con nhỏ, người mẹ nghẹn ngào tiễn chồng, những ánh mắt lưu luyến, những bàn tay run rẩy lần cuối chạm vào nhau tất cả khắc sâu vào lòng Tâm An.
Tiếng trống trận lại dội lên, dồn dập hơn, cấp thiết hơn. Cả quảng trường rộng lớn bỗng im phăng phắc. Hơn mười vạn người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bậc thang tế đàn. Họ đang chờ… chờ một bóng hình sẽ đứng ra, lãnh đạo họ bước vào trận chiến sinh tử này.
Tâm An nhìn thấy tất cả mà tim không khỏi run lên. Khung cảnh trước mắt bi tráng, hùng vĩ, nhưng cũng thấm đẫm nỗi bi thương, như một bản trường ca được viết bằng máu, bằng nước mắt và bằng cả niềm kiêu hãnh của một dân tộc sẵn sàng dùng sinh mạng để bảo vệ từng tấc đất, từng người thân yêu của mình.
Giữa muôn vạn ánh mắt đang trông đợi, cánh cửa tế đàn từ từ mở ra, ánh sáng linh quang từ bên trong chiếu rọi khắp quảng trường rộng lớn. Bóng dáng người con gái ấy chậm rãi bước ra, từng bước từng bước uy nghiêm và vững chãi, khiến không khí vốn đang căng thẳng bỗng chốc lắng đọng lại.
Trên người nàng là một bộ giáp kỳ dị, không ai biết được làm từ chất liệu gì. Lớp giáp không hề cứng nhắc, từng tia sáng như gợn sóng lưu chuyển hiển nhiên không phải phàm vật khiến cho nàng vừa mang vẻ thần thánh cao quý, vừa mang khí thế của một nữ chiến thần. Mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng, cài lên một chiếc trâm bạc tinh xảo, đôi mắt thâm sâu, kiên nghị như nhìn thấu vạn vật.
Dưới ánh mắt của hàng vạn người, nàng bước lên bậc thang tế đàn, dáng lưng thẳng tắp, chiến ý hừng hực. Khi nàng xuất hiện, không ai hô hào, không ai gào thét, nhưng toàn bộ dũng sĩ đều lặng lẽ siết chặt v·ũ k·hí trong tay mình, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh và an tâm không thể diễn tả thành lời.
Họ biết, chỉ cần có nàng ở đây, dù phía trước là núi đao, biển lửa, dù đối diện là trăm vạn yêu thú điên cuồng, họ cũng sẽ dốc hết sức mình để chiến đấu.
Đứng trên đài cao, Linh Lung đưa mắt nhìn xuống mười vạn dũng sĩ. Ánh mắt nàng lướt qua từng gương mặt kiên cường, là quyết tâm, nhưng cũng ẩn chứa những nỗi lo thầm lặng cho gia đình và người thân ở sau lưng.
Nàng hít một hơi thật sâu, lòng vừa tự hào, vừa nặng trĩu. Bởi nàng hiểu rõ, phía trước là một cuộc chiến sinh tử, mà thắng hay bại đều sẽ quyết định vận mệnh của toàn bộ Vu tộc.
Nàng cất giọng, âm thanh vang lên trong không gian mênh mông, rõ ràng, dứt khoát, từng chữ một khắc sâu vào lòng tất cả:
- Dũng sĩ của ta, con dân của Vu tộc.
Giọng nàng vang vọng tựa như tiếng chuông lớn giữa trời đêm, khiến toàn quân lập tức đứng thẳng người, ánh mắt sáng rực hướng về nàng.
- Ta biết, các ngươi đều có gia đình, có người thân chờ đợi… Nhưng các ngươi cũng như ta, đều có một sứ mệnh chung đó là thủ hộ mảnh đất này, thủ hộ tổ tiên của chúng ta, và bảo vệ những đứa trẻ thơ vẫn còn đang lớn lên dưới mái nhà của mình.
Nàng ngừng một chút, hít sâu rồi tiếp tục, giọng đã bắt đầu run nhẹ bởi cảm xúc:
- Ta tự hào vì có những đồng tộc như các ngươi. Dũng mãnh, kiên cường, và không bao giờ lùi bước trước bất kỳ hiểm họa nào.
- Lần này, kẻ thù của chúng ta là đám yêu thú hung hãn… Chúng đã bắt đầu tụ hội thành từng bầy, vượt qua Thập Vạn Đại Sơn, hoành hành ngang ngược, phá hủy làng mạc, c·ướp đi sinh mạng dân ta.
Ánh mắt nàng chợt trở nên sắc bén như đao kiếm:
- Nếu hôm nay chúng ta không ngăn lại, thì ngày mai, sẽ không còn nhà để về.
Giọng nói nàng lúc này đã rất cứng rắn:
- Hãy nhớ. Các ngươi chiến đấu không chỉ vì chính mình, mà còn vì người thân đang chờ đợi ở nhà. Vì bao thế hệ tổ tiên đã xây dựng mảnh đất này bằng máu và nước mắt. Vì sự tồn tại của Vu tộc!
Nàng đưa cao tay, ánh sáng từ giáp trụ tỏa rực rỡ:
- Trận chiến này, có thể chúng ta sẽ t·hương v·ong… có thể sẽ đau đớn… nhưng chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, chúng ta vẫn phải đứng thẳng.
Dưới đài, mười vạn dũng sĩ như được truyền thêm sinh lực, đồng loạt rống lên một tiếng long trời lở đất:
- Thủ hộ Vu tộc. Bất khuất. Bất diệt.
Âm thanh dội thẳng lên trời cao, khiến ngay cả những áng mây trên bầu trời dường như cũng run rẩy.
Bên ngoài, bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi trong lãnh địa Vu tộc đã trở nên sôi sục và ngập tràn khẩn trương.
Những tiếng trống trận vang vọng từng hồi như tiếng sấm từ lòng đất dội lên, trầm đục mà khẩn thiết. Tiếng kèn triệu tập dài và ai oán, như lời gọi từ vận mệnh, thúc giục tất cả con dân Vu tộc chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử.
Khắp nơi, khói từ những lò rèn bốc lên mịt mù. Những thợ rèn già dặn không ngừng gõ búa, những thanh kiếm cuối cùng được tôi luyện gấp rút ra lò. Các chiến binh lần lượt tiến đến, khoác lên mình bộ giáp nặng nề. Mỗi tấm giáp, mỗi thanh v·ũ k·hí đều sáng lên dưới ánh lửa hừng hực, phản chiếu lên gương mặt họ vẻ cứng cỏi và không khuất phục.
Nhưng dù là chiến binh gan dạ nhất, khi quay lưng về nhà, ánh mắt họ vẫn không giấu nổi sự bịn rịn, không nỡ rời xa.
Ở trước cửa, những người vợ đứng lặng lẽ chờ đợi. Họ cắn chặt môi để không bật khóc, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn gắng mỉm cười. Đôi tay gầy guộc khẽ vuốt lại áo giáp cho chồng, chạm vào từng vết xước cũ. Có người chỉ dám đưa tay ôm chồng thật nhanh rồi buông ra, sợ mình giữ lâu sẽ khiến chồng dao động.
- Chàng đi đi… hãy mạnh mẽ… vì tất cả chúng ta…
Lời nói vang lên nghèn nghẹn, như rút ra từ tận đáy tim. Có người vợ đã không kìm được, nước mắt rơi lã chã trên tay chồng, nhưng nàng vẫn cố gắng nở nụ cười:
- Nhất định… chàng phải trở về… nếu không… th·iếp và con… biết sống thế nào…
Những đứa trẻ đứng cạnh mẹ, khuôn mặt non nớt chưa hiểu hết thế nào là c·hiến t·ranh, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi lo sợ. Chúng níu lấy vạt áo cha, ánh mắt đầy lệ:
- Cha… cha đừng đi… cha ở lại với con được không?
Người cha cúi xuống, ôm con thật chặt vào lòng, bàn tay to lớn run nhẹ trên mái tóc mềm của đứa trẻ.
- Con trai của cha… nếu cha không đi, ai sẽ bảo vệ con? Ai sẽ giữ cho nhà mình yên ổn? Con hãy chờ cha… cha sẽ quay về với con…
Nói xong, người cha gỡ tay con ra, đứng thẳng dậy. Trên mặt là nụ cười gượng, trong lòng là sóng biển nghẹn ngào. Họ quay đi, bước chân từng bước nặng như đeo đá. Nhưng bọn họ không thể dừng lại. Vì sau lưng họ là gia đình, là ruộng đồng, là cả bộ tộc cần được bảo vệ.
Tiếng trống trận bên ngoài mỗi lúc một gấp rút hơn, từng tiếng như thúc vào tim.
Những chiến binh, từng hàng dài sắp xếp thành đội ngũ. Ánh sáng hoàng hôn cuối ngày chiếu xuống giáp sắt, làm cả đội quân như phủ lên một tầng ánh sáng thiêng liêng và bi tráng.
Những đôi mắt kiên định, những bước chân mạnh mẽ. Họ không chỉ là những chiến binh, mà là những bức tường thành sống, sẵn sàng đón lấy phong ba để người phía sau được bình an. Ở bên ngoài, nơi cao nhất tiếng trống lớn cuối cùng vang lên.
Cả bộ tộc dường như nín thở. Tiếng vó ngựa vang dậy. Từng chiến binh một, ánh mắt cuối cùng nhìn về nhà, về người thân đang đứng chờ đợi phía sau… rồi quay đầu đi thẳng, không do dự nữa. Bởi họ sợ chỉ cần quay đầu, họ sẽ không đủ can đảm để rời đi nữa.
Họ biết… cuộc chiến này có thể không có ngày về. Nhưng sứ mệnh của họ là thủ hộ, thủ hộ vợ con, thủ hộ từng ngọn cỏ, tấc đất, từng mái nhà, từng giấc ngủ bình yên trong đêm tối.
Và dù biết trước nguy hiểm, dù trái tim có run rẩy thế nào… nhưng cột sống của họ chưa bao giờ gục xuống. Bọn họ chính là cột trụ của Vu tộc. Và lần này, họ sẽ dùng máu và sinh mệnh để giữ lấy mảnh đất này… hoặc ngã xuống trong danh dự và tự hào.
Dưới chân tế đàn hùng vĩ, từng dòng người cuồn cuộn như nước chảy về biển. Hơn mười vạn dũng sĩ đã tụ hội, từng ánh mắt sắc bén như đao, từng hơi thở hòa vào nhau tạo thành một khí thế cuồng bạo, như cơn bão đang chờ bùng phát.
Đi đầu đội ngũ là hơn ba mươi người thân hình cường tráng. Hơn mười người trong số đó khoác lên giáp trụ nặng nề, từng bước đi nện xuống đất vang lên tiếng trầm hùng. Họ là những trụ cột, những chiến binh mạnh mẽ nhất của Vu tộc. Ánh mắt sắc như điện, tâm họ sắt đá, dù kề cận c·ái c·hết cũng không lùi nửa bước.
Phía sau là hơn hai mươi vu sư mặc tế phục trắng pha lam, tay cầm pháp khí, trên người phủ kín những đạo phù cổ xưa lấp lánh ánh vàng nhạt. Những con người vốn chỉ quanh quẩn trong tế đàn, ngày ngày hương khói phụng thờ thần linh, nay cũng đã đứng lên không phải vì chiến đấu, mà là vì bảo hộ, dùng linh lực của mình che chở cho dũng sĩ và tộc nhân. Từng ánh mắt bình thản mà quyết tuyệt, như đã sớm đặt sinh tử ngoài thân.
Toàn bộ hơn mười vạn người và toàn bộ tinh anh của Vu tộc, im lặng như một khối sắt thép khổng lồ, chỉ chờ một hiệu lệnh. Họ không hề sợ hãi, nhưng đang chờ… chờ vì sao dẫn đường của họ xuất hiện. Chờ Linh Lung nương nương người mà họ tôn thờ, người đã nhiều lần đưa Vu tộc vượt qua nguy nan, là ánh sáng giữa đêm dài, là niềm tin để họ có thể hiến thân mà không oán hận.
Tâm An từ góc nhìn thượng đế chứng kiến hết thảy. Cậu cảm thấy lồng ngực mình căng lên, như có thứ gì đó nghẹn lại. Những hình ảnh ấy, người cha dặn dò con nhỏ, người mẹ nghẹn ngào tiễn chồng, những ánh mắt lưu luyến, những bàn tay run rẩy lần cuối chạm vào nhau tất cả khắc sâu vào lòng Tâm An.
Tiếng trống trận lại dội lên, dồn dập hơn, cấp thiết hơn. Cả quảng trường rộng lớn bỗng im phăng phắc. Hơn mười vạn người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bậc thang tế đàn. Họ đang chờ… chờ một bóng hình sẽ đứng ra, lãnh đạo họ bước vào trận chiến sinh tử này.
Tâm An nhìn thấy tất cả mà tim không khỏi run lên. Khung cảnh trước mắt bi tráng, hùng vĩ, nhưng cũng thấm đẫm nỗi bi thương, như một bản trường ca được viết bằng máu, bằng nước mắt và bằng cả niềm kiêu hãnh của một dân tộc sẵn sàng dùng sinh mạng để bảo vệ từng tấc đất, từng người thân yêu của mình.
Giữa muôn vạn ánh mắt đang trông đợi, cánh cửa tế đàn từ từ mở ra, ánh sáng linh quang từ bên trong chiếu rọi khắp quảng trường rộng lớn. Bóng dáng người con gái ấy chậm rãi bước ra, từng bước từng bước uy nghiêm và vững chãi, khiến không khí vốn đang căng thẳng bỗng chốc lắng đọng lại.
Trên người nàng là một bộ giáp kỳ dị, không ai biết được làm từ chất liệu gì. Lớp giáp không hề cứng nhắc, từng tia sáng như gợn sóng lưu chuyển hiển nhiên không phải phàm vật khiến cho nàng vừa mang vẻ thần thánh cao quý, vừa mang khí thế của một nữ chiến thần. Mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng, cài lên một chiếc trâm bạc tinh xảo, đôi mắt thâm sâu, kiên nghị như nhìn thấu vạn vật.
Dưới ánh mắt của hàng vạn người, nàng bước lên bậc thang tế đàn, dáng lưng thẳng tắp, chiến ý hừng hực. Khi nàng xuất hiện, không ai hô hào, không ai gào thét, nhưng toàn bộ dũng sĩ đều lặng lẽ siết chặt v·ũ k·hí trong tay mình, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh và an tâm không thể diễn tả thành lời.
Họ biết, chỉ cần có nàng ở đây, dù phía trước là núi đao, biển lửa, dù đối diện là trăm vạn yêu thú điên cuồng, họ cũng sẽ dốc hết sức mình để chiến đấu.
Đứng trên đài cao, Linh Lung đưa mắt nhìn xuống mười vạn dũng sĩ. Ánh mắt nàng lướt qua từng gương mặt kiên cường, là quyết tâm, nhưng cũng ẩn chứa những nỗi lo thầm lặng cho gia đình và người thân ở sau lưng.
Nàng hít một hơi thật sâu, lòng vừa tự hào, vừa nặng trĩu. Bởi nàng hiểu rõ, phía trước là một cuộc chiến sinh tử, mà thắng hay bại đều sẽ quyết định vận mệnh của toàn bộ Vu tộc.
Nàng cất giọng, âm thanh vang lên trong không gian mênh mông, rõ ràng, dứt khoát, từng chữ một khắc sâu vào lòng tất cả:
- Dũng sĩ của ta, con dân của Vu tộc.
Giọng nàng vang vọng tựa như tiếng chuông lớn giữa trời đêm, khiến toàn quân lập tức đứng thẳng người, ánh mắt sáng rực hướng về nàng.
- Ta biết, các ngươi đều có gia đình, có người thân chờ đợi… Nhưng các ngươi cũng như ta, đều có một sứ mệnh chung đó là thủ hộ mảnh đất này, thủ hộ tổ tiên của chúng ta, và bảo vệ những đứa trẻ thơ vẫn còn đang lớn lên dưới mái nhà của mình.
Nàng ngừng một chút, hít sâu rồi tiếp tục, giọng đã bắt đầu run nhẹ bởi cảm xúc:
- Ta tự hào vì có những đồng tộc như các ngươi. Dũng mãnh, kiên cường, và không bao giờ lùi bước trước bất kỳ hiểm họa nào.
- Lần này, kẻ thù của chúng ta là đám yêu thú hung hãn… Chúng đã bắt đầu tụ hội thành từng bầy, vượt qua Thập Vạn Đại Sơn, hoành hành ngang ngược, phá hủy làng mạc, c·ướp đi sinh mạng dân ta.
Ánh mắt nàng chợt trở nên sắc bén như đao kiếm:
- Nếu hôm nay chúng ta không ngăn lại, thì ngày mai, sẽ không còn nhà để về.
Giọng nói nàng lúc này đã rất cứng rắn:
- Hãy nhớ. Các ngươi chiến đấu không chỉ vì chính mình, mà còn vì người thân đang chờ đợi ở nhà. Vì bao thế hệ tổ tiên đã xây dựng mảnh đất này bằng máu và nước mắt. Vì sự tồn tại của Vu tộc!
Nàng đưa cao tay, ánh sáng từ giáp trụ tỏa rực rỡ:
- Trận chiến này, có thể chúng ta sẽ t·hương v·ong… có thể sẽ đau đớn… nhưng chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, chúng ta vẫn phải đứng thẳng.
Dưới đài, mười vạn dũng sĩ như được truyền thêm sinh lực, đồng loạt rống lên một tiếng long trời lở đất:
- Thủ hộ Vu tộc. Bất khuất. Bất diệt.
Âm thanh dội thẳng lên trời cao, khiến ngay cả những áng mây trên bầu trời dường như cũng run rẩy.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan