Chương 67: Quyết tuyệt

26/04/2025 10 8.5
Chương 67: Quyết tuyệt

Sau khi cơn chấn động qua đi, thân thể bạch khí của hung linh vẫn còn khẽ run, nhưng dần dần… hắn thu lại cảm xúc mãnh liệt trong đáy lòng.

Hắn hít một hơi thật sâu, dù là một hung linh, thói quen như con người vẫn chưa phai mờ.

Ánh mắt nhìn về phía Tâm An không còn dữ tợn và âm trầm như trước, mà thay vào đó là một sự dịu dàng hiếm thấy, như một trưởng bối nhìn hậu nhân đã thất lạc nhiều đời, mang trong đó niềm kỳ vọng khôn cùng.

Tâm An nhìn từng luồng âm phong an tĩnh lại cũng bình tĩnh nhìn Hung Linh. Lúc này, Đại Vu Sư khẽ nghiêng người, nhẹ giọng thì thầm với hắn. Không ai nghe rõ ông nói gì, nhưng trong âm phong đang dịu xuống, hai bóng người, một là hư ảo linh thể, một là thân già áo cũ chầm chậm đối thoại.

Cuối cùng, hung linh khẽ gật đầu, trong đôi mắt u ám đã không còn oán khí mà chỉ còn lại ánh sáng nhẹ như trăng non.

Đại Vu Sư hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người. Không biết từ đâu, trong tay ông đã xuất hiện một vật dị thường, một cây Thanh mộc trượng. Nhưng nó hoàn toàn không giống những pháp trượng bình thường…

Cây trượng đen tuyền như mực, từ gốc tới ngọn không có chút vân gỗ nào, mà lại phát ra thứ ánh sáng trầm đục, như thể đã chôn sâu trong lòng đất vạn năm. Cây trượng này còn cao lớn hơn cả thân hình già nua của Đại Vu Sư.

Đỉnh trượng không phải đúc kim loại, cũng chẳng phải khảm ngọc. Mà là một khối đá kỳ dị. Khối đá ấy… đen tuyền mà mơ hồ tỏa ra ánh tím sẫm sâu thẳm. Nhìn vào nó, Tâm An có cảm giác như bị cuốn vào một vực sâu vô đáy, nơi thời gian và không gian đều bị nuốt chửng.

Khối đá ấy tựa như một mảnh tinh hoa vỡ vụn từ cõi thiên ngoại, chẳng thuộc về trần thế này. Nhưng Tâm An biết đó là một trong năm thánh khí của vu tộc, Cốt Ngọc. Ánh sáng u trầm từ khối đá phản chiếu lên gương mặt đầy nếp nhăn của Đại Vu Sư khiến ông lúc này trông như một tế tư từ cổ xưa bước ra.

Hai người Đại Vu Sư và hung linh chậm rãi gật đầu với nhau, như đã đồng ý điều gì.

Ngay khoảnh khắc đó, từ cây thanh mộc trượng trong tay Đại Vu Sư, một luồng ánh sáng u tối lặng lẽ lan tỏa. Ánh sáng ấy không rực rỡ, mà sâu thẳm và trầm lắng như vực thẳm cổ xưa, mang theo cảm giác uy nghiêm khiến người ta không dám thở mạnh.

Cùng lúc ấy, từ thân thể bạc trắng của hung linh, một luồng năng lượng thuần túy và tinh khiết dâng lên, như ánh trăng rót xuống lòng hồ trong đêm vắng.

Hai luồng ánh sáng, một u trầm, một thanh khiết, giao hòa vào nhau…

Không ồn ào, không dữ dội, mà hòa quyện chậm rãi như nước và mực, như âm và dương ôm lấy nhau, bao phủ quanh thân thể Tâm An. Tâm An chỉ cảm thấy toàn thân mình nhẹ bẫng đi…
Ngay sau đó, một lực hút vô hình mạnh mẽ như xoáy nước cuộn lên từ dưới chân. Tâm An không kịp phản ứng, cả người đã bị cuốn vào, thân thể rơi xuống trong một cảm giác không gian vặn vẹo, như đang xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời gian.

Khi ánh sáng dịu xuống, Tâm An mở mắt ra lần nữa. Cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Tâm An đang đứng giữa một tế đàn cổ xưa, hương trầm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Những hoa văn cổ tự tinh xảo khắc trên nền đá phát ra ánh sáng dịu nhẹ, dường như vẫn còn lưu giữ hơi thở của năm tháng xa xưa.

Xung quanh tế đàn, rất nhiều vu sư cao tuổi đang ngồi ngay ngắn thành vòng tròn. Bọn họ đều có mái tóc bạc trắng, khí tức trầm ổn như núi non, đôi mắt thâm sâu như biển lớn. Mỗi người trong số họ, hiển nhiên đều là những bậc đạo hạnh cao thâm.

Trên chủ vị là một cô gái. Nàng xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu, dung nhan ấy như hội tụ tinh hoa trời đất. Nhưng vẻ đẹp ấy lại không mang sự xa cách cao ngạo, mà dịu dàng như nước, tựa hồ chỉ cần mỉm cười là có thể hóa giải mọi nỗi đau nhân gian.

Nhưng lúc này… trên gương mặt nàng lại mang vẻ nghiêm nghị và có chút lo lắng. Tâm An không hiểu vì sao, nhưng tim cậu đập mạnh từng nhịp. Xung quanh ngoài các vu sư còn có bảy người chiến binh mặc giáp sĩ.

Bọn họ đứng sừng sững hai bên tế đàn, dáng vẻ hùng dũng vĩ ngạn, như bảy cột trụ chống trời, khí thế khiến người ta run lên. Và điều khiến Tâm An sững sờ nhất…

Chính là một người trong số bảy chiến binh ấy. Gương mặt hắn giờ đây không còn mờ ảo như trước, mà rõ ràng, kiêu hùng và tỏa sáng như thần tướng. Không ai khác chính là hung linh mà Tâm An vừa gặp khi nãy.

Nhưng lúc này, hắn không còn là hung linh bạc trắng cô độc, mà là một chiến thần sừng sững, ánh mắt kiên định, khí chất trầm ổn như núi. Tất cả mọi người trong tế đàn, từ các vu sư đến bảy vị chiến binh, đều nhất tề cung kính hướng ánh mắt về phía cô gái đang ngồi trên chủ vị.

Tâm An ở giữa tế đàn, nhưng không một ai có thể nhìn thấy cậu. Cậu tựa như một linh hồn lặng lẽ quan sát tất cả, như thể thị giác của thượng đế, chứng kiến hết thảy nhưng lại không cách nào can thiệp.

Ánh lửa bập bùng trong tế đàn, những đốm than nhỏ li ti vỡ ra, phát ra âm thanh lách tách vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Không khí nơi đây căng thẳng đến nghẹt thở, gương mặt của từng người đều mang theo vẻ nghiêm trọng.

Lúc này, một lão giả chậm rãi đứng dậy.

Mái tóc ông đã bạc trắng, khuôn mặt hằn lên những dấu vết của năm tháng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, ẩn chứa sự khắc khoải lo âu của một bậc trưởng giả.

Ông cúi người thật sâu, hướng về cô gái ngồi trên chủ vị, giọng nói kính cẩn nhưng cũng đầy khẩn thiết:

- Nương nương.
Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục nghiêm trọng nói:

- Hiện tại yêu thú ngày càng lộng hành, cư dân Vu tộc luôn nơm nớp lo sợ, không ai có thể sống yên ổn lấy một ngày. Các loài quái vật do yêu thú sinh ra bắt đầu tràn khỏi dãy Thập Vạn Đại Sơn, phá phách g·iết hại dân lành.

Giọng ông run lên một chút, rồi tiếp tục:

- Bách tính Vu tộc ngày càng hoảng loạn, bỏ nhà cửa ruộng vườn, tháo chạy lên phía bắc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa, Vu tộc ta sẽ không còn chốn dung thân…

Lão giả ngẩng đầu, đôi mắt già nua đỏ hoe nhưng vẫn mang theo tia hy vọng:

- Xin người hãy hạ lệnh.

Toàn bộ tế đàn rơi vào yên lặng. Mọi ánh mắt đều hướng về cô gái trên chủ vị. Nàng ngồi đó, tựa như một vầng trăng thanh khiết giữa bầu trời đầy mây đen. Khuôn mặt dịu dàng nhưng nghiêm nghị, trong đôi mắt phảng phất sự đau lòng nhưng lại không hề có chút do dự.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương trầm thoang thoảng. Đôi mắt trong trẻo ấy chậm rãi khép lại, rồi lại mở ra, ánh nhìn trở nên sắc bén như lưỡi kiếm. Nàng cất giọng, từng chữ vang vọng khắp tế đàn:

- Được rồi, ta đã biết.

Âm thanh không lớn nhưng mang theo sự quyết tuyệt không thể lay chuyển. Nàng đứng dậy, thân ảnh mảnh mai nhưng lại vững vàng tựa núi cao.

- Các ngươi trở về, tập hợp tất cả dũng sĩ.

Nàng nhìn quét một vòng, ánh mắt mang theo uy nghi rồi nói:

- Ngày mai, chúng ta tụ họp lại… chuẩn bị sống mái với đám yêu thú này một phen.
Những lời này vừa dứt, toàn bộ tế đàn như dậy sóng. Gương mặt của các vu sư và chiến binh vốn đang đầy căng thẳng, nay đã trở nên kiên định. Bọn họ nhìn nhau, rồi đồng loạt quỳ một gối xuống, đồng thanh hô lớn:

- Nguyện cùng nương nương tử chiến.

Giọng nói trầm hùng vang vọng khắp tế đàn, chấn động đến cả trời đất. Tâm An đứng đó, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác rung động khó tả. Cậu có thể thấy rõ sự quyết tâm trong mắt họ.

Không ai sợ hãi.

Không ai lùi bước.

Bởi vì bọn họ có một niềm tin tuyệt đối vào cô gái đang đứng trên chủ vị kia. Vào vị nương nương mà họ đã nguyện trung thành suốt đời. Sau đó, toàn bộ vu sư và các chiến binh đều đứng dậy, đồng thanh cúi người thật sâu trước cô gái trên chủ vị.

Ánh mắt họ mang theo sự kính trọng và kiên quyết sắt đá. Rồi từng người nhanh chóng xoay người rời khỏi tế đàn, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc. Bên ngoài, chỉ trong chốc lát, âm thanh dồn dập của tiếng trống vang lên những tiếng trống trầm nặng, như nhịp tim đang đập gấp gáp giữa thời khắc sinh tử.

Tiếng kèn triệu tập khẩn cấp cũng nối tiếp vang vọng giữa không gian mênh mông, từng hồi dài như xé rách bầu trời, xuyên thẳng vào lòng đất. Khắp nơi, từ các ngõ ngách, dũng sĩ và tộc nhân vội vã tập hợp, chạy như bay về phía quảng trường lớn.

Không khí vốn trầm lặng giờ phút này đã trở nên cực kỳ khẩn trương, căng như một sợi dây cung chỉ chực bung ra trong khoảnh khắc. Tiếng hô gọi nhau, tiếng bước chân rầm rập vang khắp nơi, làm đất cũng khẽ rung.

Mọi người đều hiểu, thời khắc diễn ra quyết chiến sắp đến, chiến trận liên quan đến sinh tử của toàn bộ Vu tộc. Bên trong tế đàn rộng lớn và uy nghi ấy, lúc này chỉ còn lại một mình cô gái.

Ngọn lửa trên các đỉnh đèn đá vẫn cháy bập bùng, ánh sáng cam đỏ hắt lên gương mặt nàng, khiến bóng dáng mảnh mai ấy càng thêm cô tịch. Nàng chậm rãi ngồi xuống, đôi bàn tay đặt nhẹ trên đùi, nhưng đầu ngón tay lại khẽ run lên không kiềm chế nổi.

Đôi mắt đẹp đẽ ấy, vừa kiên cường, vừa bi thương. Ngoài sự quyết tuyệt in đậm trong ánh mắt, giờ phút này còn xuất hiện một nỗi thất vọng sâu sắc. Nàng khẽ thì thầm, giọng nói rất nhẹ, như gió thoảng qua mặt hồ tĩnh lặng:

- Ta thật sự đã sai rồi sao... Thiên Lang... ta sai rồi sao?

Những lời nói ấy tan vào không gian, không ai nghe thấy. Chỉ có ngọn lửa trong tế đàn, tựa như hiểu được tâm tình của nàng, bỗng lay động mãnh liệt, cháy bùng lên một chút rồi lại lặng lẽ nhỏ lại, dịu dàng như đang an ủi chủ nhân của nó.

Cô gái nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run, để mặc một giọt lệ trong suốt lặng lẽ trượt xuống, thấm vào gấu áo, nhưng chỉ một giọt duy nhất. Bởi từ giây sau, nàng lại mở mắt ra, đôi mắt ấy đã trở lại kiên định như sắt thép, tựa như mọi cảm xúc mềm yếu vừa rồi chưa từng tồn tại.

Ngoài kia, trống trận vẫn vang lên dồn dập.

Trong lòng nàng, chỉ còn lại một niềm tin duy nhất:

Dù phải lấy máu và xương thịt của mình… cũng phải bảo vệ Vu tộc đến hơi thở cuối cùng.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025