Chương 66: Hung Linh

26/04/2025 10 8.5
Chương 66: Hung Linh

Dưới ánh nắng nhạt buổi sớm, Tâm An và Đại Vu sư chậm rãi rời khỏi Thất Lý Đồng. Con đường lát đá uốn quanh giữa thung lũng xanh thẳm, hai bên là những mái nhà gỗ đơn sơ, cờ ngũ sắc tung bay theo gió. Người dân nơi đây, từ già đến trẻ, nhìn thấy Đại Vu sư đều cung kính chắp tay hành lễ, ánh mắt tràn đầy tôn kính:

- Cung tiễn Đại Vu sư.

- Kính chúc Đại Vu sư thượng lộ bình an.

Đại Vu sư chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười đáp lễ, nhưng bước chân lại không dừng lại. Bên cạnh ông, Tâm An im lặng đi theo, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm, Đại Vu sư cũng giống như sư phụ Đạo Huyền Chân Nhân vậy, được người người kính ngưỡng, nhưng lại mang trên vai gánh nặng không ai hay.

Cuối cùng, hai người dừng chân trước một lối đi nhỏ ẩn sau lớp dây leo dày đặc, thông đạo dẫn ra khỏi sơn cốc. Bên ngoài là mênh mông núi rừng Thập Vạn Đại Sơn.

Ra khỏi cốc, phong cảnh lập tức biến đổi. Núi non trùng điệp, cây cối um tùm như bức tường xanh thẫm nối tiếp nhau đến tận chân trời. Hai người di chuyển rất nhanh, thân ảnh tựa như gió lướt qua khe núi, băng qua suối sâu, nhưng dù vậy cũng phải mất tròn bốn ngày đường mới đến được nơi này.

Bốn ngày ấy, núi rừng không yên tĩnh như vẻ ngoài. Yêu thú xuất hiện ngày càng nhiều, từ yêu lang, yêu báo, cho đến những loại dị thú hung hãn ẩn sâu trong rừng. Chúng gào thét, lao ra như thủy triều. Nhưng mỗi lần, Tâm An đều vung kiếm lên, Hàn Nguyệt Kiếm ánh bạc lạnh lẽo cắt qua trời đêm và tán lá rừng, để lại những đường kiếm quang lạnh buốt, yêu thú ngã xuống từng con, từng đàn.

Ban đầu, Đại Vu sư còn cười khẽ khen cậu vài câu, nhưng rồi số lượng yêu thú xuất hiện ngày càng dày đặc, hung hãn bất thường. Gương mặt ông cũng dần trở nên ngưng trọng.

Những lần nghỉ chân hiếm hoi bên bếp lửa tạm bợ, ông lặng im rất lâu, ánh mắt trầm tư nhìn về phía sâu thẳm núi rừng, thần sắc đã không còn nhẹ nhõm như lúc rời khỏi Thất Lý Đồng.

Đến ngày thứ tư, trước mắt hai người hiện ra một ngọn núi trơ trụi, cao ngất, đỉnh núi chìm trong tầng mây dày. Không có lấy một gốc cây, một cọng cỏ. Dưới chân núi ấy, một đại động hiện ra.

Miệng động cao ba trượng, rộng một trượng rưỡi, tối om như một cái hố không đáy. Từ bên trong, âm phong không ngừng gào rít thổi ra, âm thanh sắc lạnh và trầm đục như tiếng linh hồn nổi giận, như tiếng thét của vạn vật bị giam cầm hàng ngàn năm, vang vọng mãi không dứt.

Âm phong thổi qua mặt, lạnh đến thấm vào tận cốt tủy.

Tâm An khẽ siết chặt chuôi kiếm, quay sang nhìn Đại Vu sư. Ông chậm rãi gật đầu, nhưng vẻ mặt càng thêm trầm trọng:
- Chính là nơi này… Trấn Ma Cổ Động.

Giữa miệng động, đặt một tòa thạch tượng đoan đoan chính chính, kích cỡ như người thật. Từng luồng âm phong không ngừng thét gào, nhưng lại không thể lay động nổi bóng hình cô tịch ấy.

Tòa thạch tượng đứng sừng sững, cao ngang vóc người thật. Đó là dáng hình một nữ tử y phục phiêu dật, thướt tha như mây khói, không nhìn rõ gương mặt, nhưng khí chất đoan trang và thần thái kiên cường vẫn hiện rõ mồn một. Điều khiến người nhìn càng thêm xúc động chính là: nàng quay lưng lại thế gian, đối diện với Trân Ma Cổ Động sâu thẳm, như một cánh cửa nhỏ bé đang che chắn giữa phong bạo dữ dội và yên bình bên ngoài.

Âm phong xoáy quanh thân tượng, phát ra tiếng u u trầm trầm như gió than, như nước mắt.

Nhưng nàng, mãi mãi không lùi bước.

Tâm An và Đại Vu sư lặng lẽ bước đến gần. Đại Vu sư đột ngột dừng lại, cúi người thật sâu, quỳ xuống hành đại lễ với bức tượng. Sau khi đứng lên, ông chầm chậm nói:

- Đây chính là bức tượng của vị vu nữ nương nương đời thứ mười ba. Người được coi là có thiên phú mạnh nhất. Linh Lung nương nương.

Tâm An nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Cậu đưa mắt nhìn bức tượng. Dù là tượng đá lạnh lẽo, nhưng tựa như còn hơi thở sinh mệnh. Tư thế thẳng lưng, cánh tay buông nhẹ hai bên người, tựa hồ đơn giản mà lại như đang dùng tất cả sức mạnh để chặn lại gió giông vạn kiếp.

Ánh mắt Tâm An vô thức bị hút vào vầng trán của bức tượng.

Tim cậu chợt đập thình thịch, rõ ràng nơi đó, từ giữa trán, khắc rõ một vết bớt hình hoa sen mười hai cánh tinh xảo, y hệt như vết bớt trên trán cậu.

Đây là lần thứ ba cậu nhìn thấy biểu tượng này này. Lần đầu tiên chính nó đưa cậu xuyên việt đến nơi đây. Lần thứ hai là ở Trung Hoà sơn mạch. Hình ảnh cô gái tuyệt thế nằm trong quan tài thủy tinh giữa quỷ đạo truyền thừa. Và lần này… rõ ràng là ngay trước mắt, dường như chạm tay cũng có thể cảm nhận.

Cảm giác quen thuộc và ràng buộc nào đó như từ hư không kéo đến. Gió vẫn rít gào, nhưng trong lòng Tâm An lại dâng lên một sự yên tĩnh khó hiểu. Đang lúc bàn tay Tâm An run rẩy đưa ra, muốn khẽ chạm vào pho tượng đá lạnh lẽo nhưng thấm đẫm linh hồn kia, thì bất chợt:
Vù!!!

Từ ngay trước mặt thạch tượng, một đạo bạch khí đột ngột bay vọt ra.

Luồng bạch khí như một dải lụa, từ mỏng manh mờ ảo nhanh chóng trở nên dày đặc, cuộn xoáy dữ dội giữa âm phong rít gào. Bạch khí ngưng tụ càng lúc càng nhanh, dần dần hóa thành hình người.

Trong nháy mắt, một thân ảnh cao lớn đã hiện ra giữa trời đất mịt mù.

Đó là một nam tử, thân hình hùng vĩ như núi lớn. Tay phải nâng cự kiếm, tay trái giữ lấy một tấm khiên khổng lồ che trước người. Cả thân thể y được tạo nên từ bạch khí, hư ảo phiêu diêu, lúc ẩn lúc hiện giữa gió lốc. Nhưng kỳ lạ thay, từng cử động, từng đường nét trên khuôn mặt lại rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy cả thần sắc bi tráng và quyết tuyệt.

Đôi mắt của y, sâu thẳm như vực thẳm, chất chứa t·ang t·hương ngàn, vạn năm chưa tan. Tâm An cảm thấy hơi thở nghẹn lại trong cổ.

Cậu từng từ quỷ đạo truyền thừa hiểu rõ: nhân sinh lão tử, chỉ có hồn phách bất diệt, luân hồi bất tận. Nhưng cũng có những hồn phách vì oán niệm, vì tham – sân – si, hoặc vì sự quyến luyến quá sâu nặng mà trở thành "âm linh" vất vưởng không chịu rời cõi trần.

Những âm linh thông thường, dù khiến người phàm kh·iếp sợ, nhưng trong mắt người tu hành lại chẳng phải thứ gì đáng lo.

Tựa như ở Tam Liên Thôn, Chỉ là những âm linh đó đều là hồn phách người phàm, bị Luyện Huyết Đường s·át h·ại mà không thể vãng sinh, người thường gặp phải cố nhiên là bị hại, nhưng trong mắt người có đạo hạnh lại không phải là yêu nghiệt lợi hại gì.

Hung linh.

Hung linh trong truyền thuyết, chỉ những linh hồn khi còn sống là cường giả tuyệt thế, sau khi c·hết lại ôm giữ si niệm quá lớn, từ chối luân hồi, cam lòng hóa thành dã quỷ, bảo vệ thứ mà họ từng thề sẽ không để tổn hại.

Chúng không chỉ giữ nguyên đạo hạnh khi còn sống, mà còn hòa thêm oán khí và quỷ lực, trở thành tồn tại kinh khủng đến mức ngay cả những tu sĩ đạo hạnh cao nhất cũng phải kiêng dè.

Hung linh...

Đây là thứ mà trong vạn âm linh chỉ có một con có thể xuất hiện. Khí tức của y thấm đẫm cả bầu không gian, âm phong vốn đã gào thét giờ như bị chính y điều khiển, quanh người cuồn cuộn, rền vang như tiếng trống trận của linh hồn hàng ngàn binh sĩ từ cõi c·hết.
Đôi mắt bạch khí của hung linh chậm rãi nhìn xuống hai người phía dưới. Một ánh mắt… chỉ một ánh mắt thôi mà Tâm An cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao lạnh buốt lướt qua da thịt mình.

Đại Vu sư biết rõ khí tức từ hung linh trước mắt mạnh mẽ đến mức nào, nhưng ông không hề nao núng. Một tay ông khẽ vung lên, nhẹ nhàng đẩy tan từng luồng âm phong đang gào rít, như thể chỉ là một làn khói mỏng.

Ông bước lên trước một bước, che chắn cho Tâm An bằng cả thân hình già nua nhưng vững chãi, như một bức tường thành không thể lung lay. Ánh mắt ông trầm tĩnh, giọng nói tuy nhẹ nhưng chứa đựng sự kính trọng và quyết liệt không gì phá vỡ nổi:

- Tiền bối… Ta là Đại Vu Sư của Miêu tộc, nhận được thần dụ từ Khuyển Thần, mang thiếu niên này đến đây diện kiến nương nương. Xin tiền bối lượng thứ, nếu có mạo phạm… mong ngài khoan dung.

Đại Vu sư dừng lại một chút, hít sâu một hơi, rồi đưa tay chỉ về phía Tâm An, giọng chậm rãi mà chân thành, từng từ như nặng trĩu tấm lòng:

- Ngài hãy nhìn kỹ… Trên trán đứa trẻ này là vật gì.

Hung linh đang bốc lên khí tức lạnh lẽo đến mức có thể đông cứng vạn vật. Nhưng khi nghe câu ấy, thân thể bạch khí khổng lồ của hắn khẽ run lên. Đôi mắt từ ánh nhìn dữ tợn chuyển sang hoang mang, rồi chầm chậm cúi xuống, dừng lại nơi trán Tâm An.

Và khoảnh khắc ấy…

Bạch khí trên người hắn dường như đông cứng lại.

Hắn nhìn thấy. Một vết bớt… hình hoa sen mười hai cánh, tinh xảo, hoàn mỹ, giống hệt như vết bớt trên trán nương nương, người mà hắn từng thề nguyện dùng tính mạng bảo vệ, dù c·hết cũng không để bất cứ ai hay bất cứ thế lực nào mạo phạm.

Tim của hung linh, dù đã không còn đập, dù chỉ còn là một mảnh oán linh gắn chặt nơi Trấn Ma Cổ Động, lại lần đầu tiên sau bao nhiêu năm… đau nhói. Thanh kiếm trên tay hắn khẽ run rẩy. Âm phong quanh động lặng đi như c·hết lặng.

- Nương… nương…

Thanh âm khàn khàn, đầy run rẩy, như vọng lên từ chín tầng u minh. Một từ đơn giản ấy, nhưng là tất cả đau thương, là tất cả hoài niệm, là tất cả sự trung thành vĩnh viễn không phai mờ. Bạch khí trên người hung linh bắt đầu dao động kịch liệt.

Hắn đã ở đây hàng ngàn năm, thậm chí hàng vạn năm… chỉ để canh giữ: Thủ hộ một cánh cửa, thủ hộ một lời thề và thủ hộ một bức tượng đá.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025