Chương 65: Tiệc rượu
26/04/2025
10
8.5
Chương 65: Tiệc rượu
Tối hôm đó, trăng sáng vằng vặc treo giữa trời cao, soi xuống Thất Lý Đồng lung linh ánh lửa. Tiếng trống, tiếng sáo, tiếng hát vang vọng khắp núi rừng, như gọi cả thiên địa cùng chung vui.
Tâm An ngồi giữa đám nam tử Miêu tộc, trước mặt là chiếc bàn lớn chất đầy thịt nướng, hoa quả rừng và những vò rượu ủ lâu năm. Rượu trong vò toả ra hương thơm nồng nàn, vừa ngửi đã thấy ấm lòng, uống vào lại càng bừng khí huyết.
Một người Miêu tộc rắn rỏi, tay cầm bầu rượu, cười sang sảng:
- Khách quý phương xa. Ở đây chỉ có hai chuyện: ca hát và uống rượu. Dám cùng huynh đệ ta cạn ba vò không?
Tâm An cười lớn, ánh mắt sáng như sao rơi vào dòng sông đêm:
- Ba vò thì đã sao? Hôm nay ta cùng các huynh đệ không say không về. Uống đến khi trăng tàn lửa tắt mới thôi.
Tiếng hò reo nổ tung như sóng vỗ. Những chén rượu được rót liên tục, từng vò mở ra thơm ngào ngạt. Bên tai là tiếng cười, tiếng chén chạm nhau lanh canh giòn giã, hòa cùng tiếng đàn môi và tiếng hát của các cô gái Miêu ngọt như mật.
Rượu mạnh cay xé họng, nhưng uống vào như có lửa chảy trong mạch máu, khiến lòng người hừng hực. Tâm An uống cạn từng chén một, không chút do dự, nụ cười hào sảng, ánh mắt càng lúc càng sáng rực.
Mười chén… hai mươi chén… ba mươi chén… Cả nhóm ai nấy đỏ bừng mặt, mồ hôi rịn ra trên trán. Có kẻ đã gục xuống bàn, có người đứng dậy lảo đảo không vững. Nhưng Tâm An vẫn bình thản, thậm chí cười càng lớn.
Một người kinh ngạc nói nhỏ:
- Tửu lượng này… không phải người thường.
Tâm An lại nâng chén:
- Rượu ngon không uống thì phí. Còn ai, uống cùng ta thêm mười chén nữa không?
Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng bật cười ha hả. Người lớn nhất trong nhóm, người vừa nãy còn hùng hổ thách thức, lúc này cũng chỉ đành ôm quyền cười khổ:
- Phục rồi, phục ngươi rồi. Khách quý hôm nay đã uống ngã cả đám huynh đệ chúng ta. Miêu tộc từ nay kết giao với người anh em như ngươi, chỉ hận không gặp sớm hơn.
Tiếng cười vang dội khắp cả Thất Lý Đồng. Các cô gái Miêu tộc cũng vỗ tay cười duyên, ánh mắt nhìn Tâm An đầy ngưỡng mộ và thích thú.
Tâm An lúc này lòng dâng tràn khí thế. Đêm nay, dưới ánh trăng, giữa núi rừng bạt ngàn, uống rượu vui ca, không chút ưu phiền, chẳng màng thiên địa. Một đêm không say không về, đúng là khoảnh khắc tự do và hào sảng nhất đời người.
Khi đêm dần tàn, ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời cũng mờ nhạt sau làn sương núi mỏng manh. Tiệc rượu đã tàn nhưng tiếng cười vẫn còn vang vọng khắp Thất Lý Đồng. Mọi người lần lượt say khướt, ngả nghiêng rời đi, miệng vẫn cười sảng khoái, lòng đầy mãn nguyện.
Tâm An cũng trở về phòng khách quý mà Đại Vu sư đã chuẩn bị cho cậu từ trước. Gian phòng nằm gần tế đàn, được dựng hoàn toàn từ gỗ trầm và đá suối, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian. Tấm rèm thổ cẩm khẽ lay theo gió, trên bàn là một ấm trà còn ấm, bên cạnh là một bộ cờ đã xếp sẵn.
Nhưng dù hơi men vẫn còn quẩn quanh, dù cơ thể có chút mệt mỏi, Tâm An không cho phép bản thân buông lỏng.
Cậu ngồi xếp bằng trên tấm đệm lông thú mềm mại, hít một hơi thật sâu. Cả người như lắng xuống, từng hơi thở hòa vào dòng linh khí tinh thuần của núi rừng.
Đây không chỉ là thói quen... mà là chấp niệm ăn sâu vào máu.
Từ thuở rời Thanh Vân Môn, sư phụ đã dạy:
- Muốn đứng vững giữa cõi đời, tu vi và bản lĩnh là nền móng. Khi chưa đủ sức bảo vệ mình, thì không được phép buông thả.
Trong khoảnh khắc ấy, Vô Cực Tâm trên trán cậu khẽ rung động, đóa sen mười hai cánh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như mặt hồ yên ả dưới ánh trăng. Linh khí từ bốn phương tám hướng tụ lại quanh cậu, chậm rãi chảy vào kinh mạch, thanh lọc cơ thể, làm dịu hơi men, và khiến tinh thần dần minh mẫn.
Một đêm trôi qua thật yên bình.
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua tán lá rừng, chiếu xuống thung lũng, Thất Lý Đồng như bừng tỉnh, tràn đầy sức sống. Tiếng gà rừng gáy vang vọng khắp nơi, hòa cùng tiếng chó sủa, tiếng suối róc rách và tiếng trẻ con cười đùa lanh lảnh.
Khắp nơi, những cô gái Miêu tộc tay thoăn thoắt chuẩn bị thức ăn, sắp xếp cung tên, dây thừng và dao đi săn cho người đàn ông của mình. Ánh mắt họ vừa dịu dàng vừa tự hào, mang theo sự tin cậy và tình cảm chân thành.
- Nhớ cẩn thận đó, về sớm nhé.
- Hôm nay săn được con mồi to về cho con chúng ta.
- Mang về cho ta ít da thú để may áo mới.
Tiếng nói cười rộn rã giữa ánh nắng sớm, tạo nên một bức tranh cuộc sống yên bình mà tràn đầy sinh khí. Tâm An mở cửa bước ra, đón lấy ánh sáng ấm áp của bình minh. Cậu hít một hơi dài, cảm nhận mùi cỏ non, mùi sương mai và cả hơi ấm của cuộc sống nơi đây. Đêm qua là một đêm vui hiếm có, nhưng hôm nay lại là một ngày mới, một chặng đường tiếp tục.
Vừa lúc ấy, từ xa, một thủ vệ mặc giáp da, đầu cột khăn vải xanh theo phong tục Miêu tộc tiến nhanh tới, nét mặt cung kính:
- Khách nhân, Đại Vu sư truyền lời… Người mong muốn gặp công tử tại tế đàn.
Tâm An chắp tay đáp lễ, giọng trầm ổn mà dứt khoát:
- Làm phiền huynh dẫn đường.
Thủ vệ mỉm cười gật đầu, bước đi phía trước. Tâm An sải bước theo sau, lòng thầm suy nghĩ:
"Không biết Đại Vu sư còn muốn nói gì?"
Ánh sáng buổi sớm chiếu lên gương mặt Tâm An, kiên nghị mà trầm tĩnh.
******************
Bên trong tế đàn, hương trầm vẫn còn âm ỉ cháy, mùi gỗ thơm và thảo dược quyện vào nhau tạo thành một không gian linh thiêng và tĩnh lặng. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu chiếu lên vách đá khắc phù văn cổ xưa, khiến nơi này như cách biệt với thế tục.
Khi Tâm An bước qua cánh cửa đá, từng bước chân vang vọng khẽ khàng trên nền đá lạnh, Đại Vu sư đã đứng sẵn ở chính giữa, phía sau là bàn thờ được phủ kín hoa rừng và hương liệu. Thấy Tâm An tiến vào, ông liền quay người lại, ánh mắt hiền từ nhưng sâu thẳm, mang theo nét vui mừng ẩn giấu.
Ông khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa:
- Tâm An, cậu đến rồi.
Đại Vu sư chậm rãi mời cậu ngồi xuống chiếc đệm trước mặt, rồi chậm rãi rót một chén trà nóng, tựa như muốn để không khí lắng đọng thêm đôi chút. Sau đó, ánh mắt ông trở nên nghiêm túc, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng, từng câu từng chữ như nện vào lòng Tâm An:
- Đêm qua, sau khi cậu rời đi… Ta đã thực hiện lễ tế, để cầu khấn và thỉnh ý chỉ từ Khuyển Thần.
Tâm An khẽ giật mình. Khuyển Thần, vị thần thú hộ mệnh thiêng liêng mà người Miêu tộc đời đời thờ phụng, từ lâu đã được truyền tụng là bậc chí linh, có thể thông thiên tri địa, biết cả thiên cơ lẫn nhân sự.
Đại Vu sư thở chậm, ánh mắt ánh lên tia sáng thần bí:
- Khuyển Thần đã hiển linh. Ngài nói… vận mệnh của cậu không chỉ là cơn sóng nhỏ lướt qua thế gian, mà là dòng sông lớn sẽ chảy về nơi định mệnh giao hội.
Ông ngừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Tâm An như muốn nhìn xuyên qua tất cả vẻ bình thản bề ngoài:
- Ngài đã chỉ cho ta một nơi… một nơi vô cùng đặc biệt.
Giọng ông trở nên chậm rãi, trầm thấp như tiếng chuông ngân:
- Nơi đó… có thể cất giữ đáp án về vết bớt hoa sen mười hai cánh trên trán cậu. Có thể nơi đó sẽ cho cậu biết về sứ mệnh thật sự mà cậu mang theo là gì.
Trong không gian yên lặng, từng câu nói của Đại Vu sư như những viên đá thả xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo thành những gợn sóng lan dần trong lòng Tâm An.
Cậu bất giác đưa tay lên trán, chạm vào vết bớt quen thuộc. Đại Vu sư khẽ nhắm mắt, sau đó chậm rãi nói tiếp:
- Nếu cậu sẵn lòng… ta sẽ đích thân đưa con đến đó. Một chuyến đi không dài, nhưng có thể thay đổi cả một đời.
Bên ngoài, gió sớm khẽ lay động tán cây, như cũng đang hồi hộp lắng nghe. Bên trong, Tâm An ngẩng đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định. Cậu không khỏi nhớ tới lời Chu Nhất Tiên nói, chẳng nhẽ ông ta đã dự liệu trước được chuyện này?
Là trùng hợp ngẫu nhiên hay mọi chuyện vốn đã được sắp đặt từ trước?
Tâm An hít sâu một hơi, đôi mắt dần trở nên bình tĩnh mà sáng lên vẻ kiên định lạ thường. Trong lòng cậu hiểu rõ, có những chuyện dù tránh cũng không thể tránh, chi bằng thẳng thắn đối mặt.
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt uyên thâm của Đại Vu sư, chậm rãi gật đầu:
- Đại Vu Sư… ta muốn đi.
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng mang theo quyết ý vững như đá tảng.
Đại Vu sư nhìn cậu, ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng, rồi lại như có chút cảm khái. Ông cười khẽ, nét cười hiền lành nhưng chất chứa nhiều kỳ vọng:
- Tốt… rất tốt! Có can đảm như vậy mới xứng với vận mệnh.
Bỗng ông như nhớ ra điều gì, liền nghiêng đầu nhìn Tâm An hỏi:
- Nhưng… cậu đã dùng bữa sáng chưa?
Tâm An ngượng ngùng cười cười, gãi nhẹ đầu:
- À… chưa ạ. Ta vừa mới dậy thì được thủ vệ thông báo là Đại Vu Sư muốn gặp nên tới luôn.
Đại Vu sư bật cười sảng khoái, tiếng cười già mà ấm áp như gió xuân thổi qua núi rừng:
- Tiểu tử ngốc. Có việc lớn trong người cũng phải ăn uống đầy đủ mới có sức mà đối diện.
Nói rồi ông vẫy tay ra hiệu cho thủ vệ bên ngoài:
- Truyền nhà bếp. Chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn mang lên đây.
Chỉ chốc lát sau, mấy người hầu gái người Miêu mặc váy hoa truyền thống đã bưng từng khay đồ ăn bước vào: gà nướng mật ong, cơm nếp lá sen, cháo ngũ cốc nóng hổi, thêm cả bánh ngô vàng ươm và rượu thuốc thơm lừng.
Đại Vu sư tự tay rót rượu cho Tâm An, rồi nâng chén:
- Nào, trước khi lên đường, ta và cậu cùng dùng một bữa. Mọi chuyện hãy để sau.
Tâm An cũng không khách sáo, cầm đũa ăn ngay. Đồ ăn của người Miêu dân dã nhưng đậm vị núi rừng, thơm lừng quyện với hương lá rừng và gia vị đặc trưng, vừa ăn một miếng đã cảm thấy ấm lòng, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.
Giữa tiếng chén bát nhẹ nhàng, Đại Vu sư thỉnh thoảng lại kể cho Tâm An nghe đôi chút về những truyền thuyết cổ xưa của Miêu tộc, những chuyện năm xưa ông còn là thanh niên rong ruổi trong núi, và cả những lần được Khuyển Thần hiển linh chỉ dẫn.
Tối hôm đó, trăng sáng vằng vặc treo giữa trời cao, soi xuống Thất Lý Đồng lung linh ánh lửa. Tiếng trống, tiếng sáo, tiếng hát vang vọng khắp núi rừng, như gọi cả thiên địa cùng chung vui.
Tâm An ngồi giữa đám nam tử Miêu tộc, trước mặt là chiếc bàn lớn chất đầy thịt nướng, hoa quả rừng và những vò rượu ủ lâu năm. Rượu trong vò toả ra hương thơm nồng nàn, vừa ngửi đã thấy ấm lòng, uống vào lại càng bừng khí huyết.
Một người Miêu tộc rắn rỏi, tay cầm bầu rượu, cười sang sảng:
- Khách quý phương xa. Ở đây chỉ có hai chuyện: ca hát và uống rượu. Dám cùng huynh đệ ta cạn ba vò không?
Tâm An cười lớn, ánh mắt sáng như sao rơi vào dòng sông đêm:
- Ba vò thì đã sao? Hôm nay ta cùng các huynh đệ không say không về. Uống đến khi trăng tàn lửa tắt mới thôi.
Tiếng hò reo nổ tung như sóng vỗ. Những chén rượu được rót liên tục, từng vò mở ra thơm ngào ngạt. Bên tai là tiếng cười, tiếng chén chạm nhau lanh canh giòn giã, hòa cùng tiếng đàn môi và tiếng hát của các cô gái Miêu ngọt như mật.
Rượu mạnh cay xé họng, nhưng uống vào như có lửa chảy trong mạch máu, khiến lòng người hừng hực. Tâm An uống cạn từng chén một, không chút do dự, nụ cười hào sảng, ánh mắt càng lúc càng sáng rực.
Mười chén… hai mươi chén… ba mươi chén… Cả nhóm ai nấy đỏ bừng mặt, mồ hôi rịn ra trên trán. Có kẻ đã gục xuống bàn, có người đứng dậy lảo đảo không vững. Nhưng Tâm An vẫn bình thản, thậm chí cười càng lớn.
Một người kinh ngạc nói nhỏ:
- Tửu lượng này… không phải người thường.
Tâm An lại nâng chén:
- Rượu ngon không uống thì phí. Còn ai, uống cùng ta thêm mười chén nữa không?
Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng bật cười ha hả. Người lớn nhất trong nhóm, người vừa nãy còn hùng hổ thách thức, lúc này cũng chỉ đành ôm quyền cười khổ:
- Phục rồi, phục ngươi rồi. Khách quý hôm nay đã uống ngã cả đám huynh đệ chúng ta. Miêu tộc từ nay kết giao với người anh em như ngươi, chỉ hận không gặp sớm hơn.
Tiếng cười vang dội khắp cả Thất Lý Đồng. Các cô gái Miêu tộc cũng vỗ tay cười duyên, ánh mắt nhìn Tâm An đầy ngưỡng mộ và thích thú.
Tâm An lúc này lòng dâng tràn khí thế. Đêm nay, dưới ánh trăng, giữa núi rừng bạt ngàn, uống rượu vui ca, không chút ưu phiền, chẳng màng thiên địa. Một đêm không say không về, đúng là khoảnh khắc tự do và hào sảng nhất đời người.
Khi đêm dần tàn, ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời cũng mờ nhạt sau làn sương núi mỏng manh. Tiệc rượu đã tàn nhưng tiếng cười vẫn còn vang vọng khắp Thất Lý Đồng. Mọi người lần lượt say khướt, ngả nghiêng rời đi, miệng vẫn cười sảng khoái, lòng đầy mãn nguyện.
Tâm An cũng trở về phòng khách quý mà Đại Vu sư đã chuẩn bị cho cậu từ trước. Gian phòng nằm gần tế đàn, được dựng hoàn toàn từ gỗ trầm và đá suối, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian. Tấm rèm thổ cẩm khẽ lay theo gió, trên bàn là một ấm trà còn ấm, bên cạnh là một bộ cờ đã xếp sẵn.
Nhưng dù hơi men vẫn còn quẩn quanh, dù cơ thể có chút mệt mỏi, Tâm An không cho phép bản thân buông lỏng.
Cậu ngồi xếp bằng trên tấm đệm lông thú mềm mại, hít một hơi thật sâu. Cả người như lắng xuống, từng hơi thở hòa vào dòng linh khí tinh thuần của núi rừng.
Đây không chỉ là thói quen... mà là chấp niệm ăn sâu vào máu.
Từ thuở rời Thanh Vân Môn, sư phụ đã dạy:
- Muốn đứng vững giữa cõi đời, tu vi và bản lĩnh là nền móng. Khi chưa đủ sức bảo vệ mình, thì không được phép buông thả.
Trong khoảnh khắc ấy, Vô Cực Tâm trên trán cậu khẽ rung động, đóa sen mười hai cánh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như mặt hồ yên ả dưới ánh trăng. Linh khí từ bốn phương tám hướng tụ lại quanh cậu, chậm rãi chảy vào kinh mạch, thanh lọc cơ thể, làm dịu hơi men, và khiến tinh thần dần minh mẫn.
Một đêm trôi qua thật yên bình.
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua tán lá rừng, chiếu xuống thung lũng, Thất Lý Đồng như bừng tỉnh, tràn đầy sức sống. Tiếng gà rừng gáy vang vọng khắp nơi, hòa cùng tiếng chó sủa, tiếng suối róc rách và tiếng trẻ con cười đùa lanh lảnh.
Khắp nơi, những cô gái Miêu tộc tay thoăn thoắt chuẩn bị thức ăn, sắp xếp cung tên, dây thừng và dao đi săn cho người đàn ông của mình. Ánh mắt họ vừa dịu dàng vừa tự hào, mang theo sự tin cậy và tình cảm chân thành.
- Nhớ cẩn thận đó, về sớm nhé.
- Hôm nay săn được con mồi to về cho con chúng ta.
- Mang về cho ta ít da thú để may áo mới.
Tiếng nói cười rộn rã giữa ánh nắng sớm, tạo nên một bức tranh cuộc sống yên bình mà tràn đầy sinh khí. Tâm An mở cửa bước ra, đón lấy ánh sáng ấm áp của bình minh. Cậu hít một hơi dài, cảm nhận mùi cỏ non, mùi sương mai và cả hơi ấm của cuộc sống nơi đây. Đêm qua là một đêm vui hiếm có, nhưng hôm nay lại là một ngày mới, một chặng đường tiếp tục.
Vừa lúc ấy, từ xa, một thủ vệ mặc giáp da, đầu cột khăn vải xanh theo phong tục Miêu tộc tiến nhanh tới, nét mặt cung kính:
- Khách nhân, Đại Vu sư truyền lời… Người mong muốn gặp công tử tại tế đàn.
Tâm An chắp tay đáp lễ, giọng trầm ổn mà dứt khoát:
- Làm phiền huynh dẫn đường.
Thủ vệ mỉm cười gật đầu, bước đi phía trước. Tâm An sải bước theo sau, lòng thầm suy nghĩ:
"Không biết Đại Vu sư còn muốn nói gì?"
Ánh sáng buổi sớm chiếu lên gương mặt Tâm An, kiên nghị mà trầm tĩnh.
******************
Bên trong tế đàn, hương trầm vẫn còn âm ỉ cháy, mùi gỗ thơm và thảo dược quyện vào nhau tạo thành một không gian linh thiêng và tĩnh lặng. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu chiếu lên vách đá khắc phù văn cổ xưa, khiến nơi này như cách biệt với thế tục.
Khi Tâm An bước qua cánh cửa đá, từng bước chân vang vọng khẽ khàng trên nền đá lạnh, Đại Vu sư đã đứng sẵn ở chính giữa, phía sau là bàn thờ được phủ kín hoa rừng và hương liệu. Thấy Tâm An tiến vào, ông liền quay người lại, ánh mắt hiền từ nhưng sâu thẳm, mang theo nét vui mừng ẩn giấu.
Ông khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa:
- Tâm An, cậu đến rồi.
Đại Vu sư chậm rãi mời cậu ngồi xuống chiếc đệm trước mặt, rồi chậm rãi rót một chén trà nóng, tựa như muốn để không khí lắng đọng thêm đôi chút. Sau đó, ánh mắt ông trở nên nghiêm túc, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng, từng câu từng chữ như nện vào lòng Tâm An:
- Đêm qua, sau khi cậu rời đi… Ta đã thực hiện lễ tế, để cầu khấn và thỉnh ý chỉ từ Khuyển Thần.
Tâm An khẽ giật mình. Khuyển Thần, vị thần thú hộ mệnh thiêng liêng mà người Miêu tộc đời đời thờ phụng, từ lâu đã được truyền tụng là bậc chí linh, có thể thông thiên tri địa, biết cả thiên cơ lẫn nhân sự.
Đại Vu sư thở chậm, ánh mắt ánh lên tia sáng thần bí:
- Khuyển Thần đã hiển linh. Ngài nói… vận mệnh của cậu không chỉ là cơn sóng nhỏ lướt qua thế gian, mà là dòng sông lớn sẽ chảy về nơi định mệnh giao hội.
Ông ngừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Tâm An như muốn nhìn xuyên qua tất cả vẻ bình thản bề ngoài:
- Ngài đã chỉ cho ta một nơi… một nơi vô cùng đặc biệt.
Giọng ông trở nên chậm rãi, trầm thấp như tiếng chuông ngân:
- Nơi đó… có thể cất giữ đáp án về vết bớt hoa sen mười hai cánh trên trán cậu. Có thể nơi đó sẽ cho cậu biết về sứ mệnh thật sự mà cậu mang theo là gì.
Trong không gian yên lặng, từng câu nói của Đại Vu sư như những viên đá thả xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo thành những gợn sóng lan dần trong lòng Tâm An.
Cậu bất giác đưa tay lên trán, chạm vào vết bớt quen thuộc. Đại Vu sư khẽ nhắm mắt, sau đó chậm rãi nói tiếp:
- Nếu cậu sẵn lòng… ta sẽ đích thân đưa con đến đó. Một chuyến đi không dài, nhưng có thể thay đổi cả một đời.
Bên ngoài, gió sớm khẽ lay động tán cây, như cũng đang hồi hộp lắng nghe. Bên trong, Tâm An ngẩng đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định. Cậu không khỏi nhớ tới lời Chu Nhất Tiên nói, chẳng nhẽ ông ta đã dự liệu trước được chuyện này?
Là trùng hợp ngẫu nhiên hay mọi chuyện vốn đã được sắp đặt từ trước?
Tâm An hít sâu một hơi, đôi mắt dần trở nên bình tĩnh mà sáng lên vẻ kiên định lạ thường. Trong lòng cậu hiểu rõ, có những chuyện dù tránh cũng không thể tránh, chi bằng thẳng thắn đối mặt.
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt uyên thâm của Đại Vu sư, chậm rãi gật đầu:
- Đại Vu Sư… ta muốn đi.
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng mang theo quyết ý vững như đá tảng.
Đại Vu sư nhìn cậu, ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng, rồi lại như có chút cảm khái. Ông cười khẽ, nét cười hiền lành nhưng chất chứa nhiều kỳ vọng:
- Tốt… rất tốt! Có can đảm như vậy mới xứng với vận mệnh.
Bỗng ông như nhớ ra điều gì, liền nghiêng đầu nhìn Tâm An hỏi:
- Nhưng… cậu đã dùng bữa sáng chưa?
Tâm An ngượng ngùng cười cười, gãi nhẹ đầu:
- À… chưa ạ. Ta vừa mới dậy thì được thủ vệ thông báo là Đại Vu Sư muốn gặp nên tới luôn.
Đại Vu sư bật cười sảng khoái, tiếng cười già mà ấm áp như gió xuân thổi qua núi rừng:
- Tiểu tử ngốc. Có việc lớn trong người cũng phải ăn uống đầy đủ mới có sức mà đối diện.
Nói rồi ông vẫy tay ra hiệu cho thủ vệ bên ngoài:
- Truyền nhà bếp. Chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn mang lên đây.
Chỉ chốc lát sau, mấy người hầu gái người Miêu mặc váy hoa truyền thống đã bưng từng khay đồ ăn bước vào: gà nướng mật ong, cơm nếp lá sen, cháo ngũ cốc nóng hổi, thêm cả bánh ngô vàng ươm và rượu thuốc thơm lừng.
Đại Vu sư tự tay rót rượu cho Tâm An, rồi nâng chén:
- Nào, trước khi lên đường, ta và cậu cùng dùng một bữa. Mọi chuyện hãy để sau.
Tâm An cũng không khách sáo, cầm đũa ăn ngay. Đồ ăn của người Miêu dân dã nhưng đậm vị núi rừng, thơm lừng quyện với hương lá rừng và gia vị đặc trưng, vừa ăn một miếng đã cảm thấy ấm lòng, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.
Giữa tiếng chén bát nhẹ nhàng, Đại Vu sư thỉnh thoảng lại kể cho Tâm An nghe đôi chút về những truyền thuyết cổ xưa của Miêu tộc, những chuyện năm xưa ông còn là thanh niên rong ruổi trong núi, và cả những lần được Khuyển Thần hiển linh chỉ dẫn.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan