Chương 64: Tiên Đoán
26/04/2025
10
8.5
Chương 64: Tiên Đoán
Đại Vu sư trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt sâu kín dõi theo Tâm An. Trong đôi mắt già nua ấy chất chứa sự suy tư, nặng nề của một người đã chứng kiến bao thăng trầm của Vu tộc. Rồi ông nhẹ nhàng cất giọng, trầm ổn như thể đang kể lại một bí mật xa xưa mà thời gian chưa từng phai nhạt.
- Sau đó, không biết bao nhiêu năm trôi qua, Vu Nữ Nương Nương đời thứ mười lăm xuất thế.
Giọng nói của Đại Vu sư chậm rãi, mỗi chữ thốt ra đều mang theo một sức nặng vô hình.
- Người là thiên tài hiếm thấy của Vu tộc, thiên phú được đánh giá có thể sánh ngang với Vu Nữ Nương Nương đời thứ mười ba. Khi ấy, thông qua bói toán cổ xưa của Vu tộc, Nương Nương đã để lại một lời tiên đoán.
Đại Vu sư dừng lại một chút, ánh mắt thăm dò phản ứng của Tâm An. Cậu vẫn cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt thành quyền, dường như nội tâm đang gợn sóng dữ dội. Đại Vu sư thở dài, rồi cất giọng trầm thấp:
"Thiên kiếp luân hồi dậy sóng sâu,
Hung kiếm rít gào máu nhuộm châu.
Hoa sen nở rộ trong tàn lửa,
Nhân thế thoát vòng khổ tận sầu."
Tâm An khẽ run lên, từng chữ trong lời tiên đoán như khắc sâu vào lòng cậu.
Hung kiếm…
Hoa sen…
Những hình ảnh ấy bất giác ùa về, hòa lẫn với ký ức mơ hồ của cậu. Bỗng chốc, cả tâm hồn cậu như rơi vào vòng xoáy hỗn loạn.
Đại Vu sư nhìn sâu vào ánh mắt cậu, chậm rãi nói tiếp:
- Đại kiếp nạn sẽ một lần nữa giáng xuống thế gian. Và khi ấy, hung kiếm cùng hoa sen sẽ tái hiện, ứng kiếp để giải thoát nhân gian khỏi biển lửa.
Ông dừng lại, thở dài một hơi nặng nề.
- Tâm An, cậu có hiểu ý nghĩa của điều này không?
Tâm An không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn xuống bàn tay mình. Cậu không biết… nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu cảm giác như số mệnh đã sớm khắc ghi tên mình trong lời tiên đoán ấy. Và mình xuyên không đến thế giới Tru Tiên dường như không phải trùng hợp.
Dường như từ trong hư vô, một bàn tay vô hình đang xếp đặt mọi chuyện. Theo lời Đại Vu sư, không chỉ Tâm An mà cả Vương Nhi cũng chấn động trong lòng.
Những vần thơ tiên đoán kia như một hồi chuông vang vọng, đánh thức một nỗi bất an mơ hồ trong nàng. Hoa sen nở rộ trong biển lửa... có phải đang chỉ Tâm An? Nếu đúng như vậy, thì còn hung kiếm kia là gì? Một cảm giác không rõ tên trỗi dậy trong lòng Vương Nhi.
Tâm An cũng chẳng khá hơn là bao. Trong đầu cậu lúc này hỗn loạn như tơ vò, từng câu chữ của Đại Vu sư như những mảnh ghép xáo trộn, dồn dập tràn vào tâm trí. Quỷ đạo truyền thừa, Vu Nữ Nương Nương, vết bớt hoa sen, tiên đoán về đại kiếp nạn... tất cả đều như một mạng lưới vô hình quấn lấy cậu, từng chút từng chút siết chặt hơn.
Nhưng... Tâm An vẫn là Tâm An.
Cậu có thể rối bời, có thể hoang mang, nhưng tuyệt đối không để bản thân sa vào tuyệt vọng. Hít một hơi thật sâu, Tâm An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù sao, tất cả những điều đó cũng chỉ là tiên đoán, cũng chưa chắc nói đến cậu. Hoa sen trong lời sấm truyền kia, liệu có thật là mình không?
Hơn nữa, nếu đại kiếp nạn thực sự xảy ra, đến lúc đó ắt sẽ có những người có năng lực đứng ra gánh vác. Trách nhiệm này đâu thể mặc định đặt lên vai cậu được? Nghĩ đến đây, Tâm An bật cười nhẹ, lắc đầu xua đi những suy nghĩ viển vông.
- Mặc kệ nó có ý nghĩa gì, nếu là hoạ thì sẽ không tránh khỏi. Không phải hiện tại mọi thứ vẫn chưa diễn ra sao?
Tâm An bình tĩnh trả lời câu hỏi của Đại Vu sư, giọng nói vững vàng, ánh mắt kiên định. Dù trong lòng cậu vẫn còn vương chút rối ren, nhưng suy nghĩ đã rõ ràng hơn nhiều. Những gì cần biết cậu đã biết, những gì chưa thể hiểu thì cũng không cần quá cưỡng cầu.
Đại Vu sư quan sát Tâm An thật lâu, trong ánh mắt già nua hiện lên vẻ hài lòng. Một thiếu niên còn trẻ như vậy, lần đầu tiên nghe về vận mệnh có thể ảnh hưởng đến thiên hạ, vậy mà không hoảng loạn, không mê mang, lại còn nhanh chóng trấn định bản thân, đây là một phẩm chất hiếm thấy.
Ông nhẹ giọng nói:
- Không cần lo lắng quá mức. Lời tiên đoán, suy cho cùng, cũng chỉ là một khả năng có thể xảy ra, không phải là chân lý tuyệt đối. Vận mệnh không phải là thứ cố định, nó sẽ thay đổi theo từng lựa chọn của con người. Ngươi hãy cứ sống theo bản tâm của mình. Nếu có ngày lời tiên đoán trở thành sự thật, thì đến lúc đó, tự khắc trời đất cũng sẽ an bài những người đủ năng lực để đối mặt.
Ngừng một lát, ông khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy thâm ý:
- Có đôi khi, tránh né số mệnh cũng chính là một cách để đi đến định mệnh. Hãy nhớ kỹ điều này.
Tâm An gật đầu, tuy không nói gì thêm nhưng trong lòng đã hiểu ý tứ của Đại Vu sư. Cậu không tin vào vận mệnh, nhưng cũng không ngây thơ cho rằng bản thân có thể hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của nó. Nếu đã có một con đường cần phải đi, vậy thì cứ đi, nhưng nhất định phải đi theo cách của chính mình.
Đại Vu sư thấy cậu lĩnh hội nhanh như vậy, không khỏi thêm phần khen ngợi. Ông xoay người, chắp tay sau lưng, bước ra ngoài phân phó:
- Tâm An là khách quý của Miêu tộc, các ngươi không được thất lễ. Hãy chiêu đãi cậu ấy chu đáo.
Một đệ tử thân cận lập tức cúi đầu nhận lệnh, rồi nhanh chóng rời đi.
Sau đó, Đại Vu sư lại dặn dò tiếp:
- Chuẩn bị nơi ở cho cậu ấy, đồng thời sắp xếp một bữa tiệc tối. Tâm An đã giúp đỡ Miêu tộc, chúng ta không thể để ân nhân chịu thiệt thòi.
Người hầu và đệ tử Miêu tộc nhanh chóng đi làm theo chỉ thị.
Tâm An mỉm cười, chắp tay hành lễ với Đại Vu sư rồi rời khỏi tế đàn theo người hầu. Trong lòng cậu lúc này đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu không hề thích những chuyện liên quan đến vận mệnh hay tiên đoán, nhưng nếu đã biết được điều gì đó, ít nhất cũng có thể chuẩn bị tâm lý.
Dù sao thì, tương lai là do chính bản thân tạo nên.
Bóng lưng Tâm An dần khuất sau bậc thềm đá, nhưng Đại Vu sư vẫn chưa rời đi. Ông đứng yên một lúc lâu, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía bầu trời u tối, trong ánh mắt dần hiện lên vẻ trầm tư.
Một cơn gió lạnh từ trong rừng thổi tới, mang theo hơi thở âm u quỷ dị.
Gương mặt hiền hậu của ông, lúc này đã phủ một tầng sầu lo.
Dạo gần đây, yêu thú trong rừng sâu xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Trước kia, rất hiếm khi chúng rời khỏi lãnh địa của mình, nhưng bây giờ, chúng liên tục di chuyển ra ngoài, t·ấn c·ông vào người dân Miêu tộc đi săn bắt. Mỗi lần ông phái người đi điều tra, đều phát hiện ra vết tích của một loại ma khí lạ lùng, như thể có một thứ gì đó đang lặng lẽ khuấy động cả vùng núi rừng rộng lớn này.
Không chỉ vậy, những đêm gần đây, ông thường xuyên mơ thấy một giấc mơ lặp đi lặp lại:
Biển lửa thiêu đốt cả bầu trời, đất đai nứt toác, máu chảy thành sông. Một thanh kiếm hung ác đầy sát khí lơ lửng giữa không trung, đối diện với một đóa hoa sen lộng lẫy rực rỡ. Hai luồng sức mạnh đối lập nhau, nhưng lại bị trói buộc vào cùng một định mệnh.
Đại vu sư không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì, nhưng cảm giác bất an cứ dâng lên ngày một rõ rệt. Nếu lời tiên đoán thực sự ứng nghiệm, vậy thì, ngày đại kiếp nạn có lẽ không còn xa nữa…
Màn đêm buông xuống, ánh trăng tròn vành vạnh treo cao trên bầu trời, trải một lớp ánh sáng bạc dịu dàng khắp núi rừng. Đêm nay, Thất Lý Đồng, vùng đất rộng lớn của người Miêu trở nên nhộn nhịp khác thường. Những con đường lát đá được thắp sáng bởi vô số ngọn đèn lồng lung linh, khắp nơi vang lên tiếng nói cười rộn rã, hòa cùng tiếng nhạc cụ dân tộc du dương, tạo nên một bầu không khí vừa sôi động, vừa tràn đầy sức sống.
Tâm An đứng giữa dòng người, lần đầu tiên được trải nghiệm một lễ hội như thế này. Cậu đưa mắt nhìn quanh, trong lòng không khỏi cảm thấy thích thú và tò mò.
Những cô gái Miêu tộc mặc trang phục truyền thống sặc sỡ, trên người đính những đồng bạc lấp lánh, mỗi bước đi lại vang lên tiếng leng keng vui tai. Váy áo của họ tuy kín đáo nhưng lại khéo léo tôn lên nét quyến rũ, từng động tác nhảy múa nhẹ nhàng mà uyển chuyển, tựa như những con bướm đêm kiêu sa lượn quanh ánh lửa bập bùng.
Bên cạnh đó, những người đàn ông Miêu tộc cao lớn, rắn rỏi, cơ bắp săn chắc đang quây quần bên những thùng rượu lớn, hứng khởi nâng chén mời nhau. Họ mặc trang phục đơn giản nhưng mạnh mẽ, phần lớn để trần nửa thân trên, để lộ những hình xăm hoa văn cổ xưa, biểu tượng của lòng dũng cảm và sức mạnh.
Trên khoảng đất rộng ở giữa Thất Lý Đồng, một đống lửa lớn đã được nhóm lên. Lửa cháy hừng hực, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt từng người, làm cả không gian càng thêm phần rực rỡ. Xung quanh đống lửa, các chàng trai, cô gái nắm tay nhau nhảy múa, đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui và sự phấn khích. Những giai điệu dân ca cất lên, mang theo hơi thở của núi rừng, của thiên nhiên rộng lớn.
Tâm An ngắm nhìn khung cảnh này, cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp và gần gũi lạ thường. Cậu đã quen với những ngày tháng bôn ba, tu luyện trong cảnh cô độc. Chưa từng có ai chuẩn bị một buổi tiệc linh đình như thế này để đón tiếp cậu.
Giữa dòng người náo nhiệt, một cô gái Miêu tộc bước đến gần Tâm An, nở nụ cười tươi như hoa nở:
- Khách quý, ngươi có muốn cùng chúng ta nhảy múa không?
Câu hỏi đơn giản ấy lại khiến Tâm An thoáng sững người. Cậu chưa bao giờ nhảy múa cả. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên, tràn đầy thiện ý của đối phương, cậu bỗng bật cười.
Đêm nay, có lẽ cậu có thể tạm gác lại mọi ưu phiền để tận hưởng khoảnh khắc này.
Đại Vu sư trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt sâu kín dõi theo Tâm An. Trong đôi mắt già nua ấy chất chứa sự suy tư, nặng nề của một người đã chứng kiến bao thăng trầm của Vu tộc. Rồi ông nhẹ nhàng cất giọng, trầm ổn như thể đang kể lại một bí mật xa xưa mà thời gian chưa từng phai nhạt.
- Sau đó, không biết bao nhiêu năm trôi qua, Vu Nữ Nương Nương đời thứ mười lăm xuất thế.
Giọng nói của Đại Vu sư chậm rãi, mỗi chữ thốt ra đều mang theo một sức nặng vô hình.
- Người là thiên tài hiếm thấy của Vu tộc, thiên phú được đánh giá có thể sánh ngang với Vu Nữ Nương Nương đời thứ mười ba. Khi ấy, thông qua bói toán cổ xưa của Vu tộc, Nương Nương đã để lại một lời tiên đoán.
Đại Vu sư dừng lại một chút, ánh mắt thăm dò phản ứng của Tâm An. Cậu vẫn cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt thành quyền, dường như nội tâm đang gợn sóng dữ dội. Đại Vu sư thở dài, rồi cất giọng trầm thấp:
"Thiên kiếp luân hồi dậy sóng sâu,
Hung kiếm rít gào máu nhuộm châu.
Hoa sen nở rộ trong tàn lửa,
Nhân thế thoát vòng khổ tận sầu."
Tâm An khẽ run lên, từng chữ trong lời tiên đoán như khắc sâu vào lòng cậu.
Hung kiếm…
Hoa sen…
Những hình ảnh ấy bất giác ùa về, hòa lẫn với ký ức mơ hồ của cậu. Bỗng chốc, cả tâm hồn cậu như rơi vào vòng xoáy hỗn loạn.
Đại Vu sư nhìn sâu vào ánh mắt cậu, chậm rãi nói tiếp:
- Đại kiếp nạn sẽ một lần nữa giáng xuống thế gian. Và khi ấy, hung kiếm cùng hoa sen sẽ tái hiện, ứng kiếp để giải thoát nhân gian khỏi biển lửa.
Ông dừng lại, thở dài một hơi nặng nề.
- Tâm An, cậu có hiểu ý nghĩa của điều này không?
Tâm An không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn xuống bàn tay mình. Cậu không biết… nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu cảm giác như số mệnh đã sớm khắc ghi tên mình trong lời tiên đoán ấy. Và mình xuyên không đến thế giới Tru Tiên dường như không phải trùng hợp.
Dường như từ trong hư vô, một bàn tay vô hình đang xếp đặt mọi chuyện. Theo lời Đại Vu sư, không chỉ Tâm An mà cả Vương Nhi cũng chấn động trong lòng.
Những vần thơ tiên đoán kia như một hồi chuông vang vọng, đánh thức một nỗi bất an mơ hồ trong nàng. Hoa sen nở rộ trong biển lửa... có phải đang chỉ Tâm An? Nếu đúng như vậy, thì còn hung kiếm kia là gì? Một cảm giác không rõ tên trỗi dậy trong lòng Vương Nhi.
Tâm An cũng chẳng khá hơn là bao. Trong đầu cậu lúc này hỗn loạn như tơ vò, từng câu chữ của Đại Vu sư như những mảnh ghép xáo trộn, dồn dập tràn vào tâm trí. Quỷ đạo truyền thừa, Vu Nữ Nương Nương, vết bớt hoa sen, tiên đoán về đại kiếp nạn... tất cả đều như một mạng lưới vô hình quấn lấy cậu, từng chút từng chút siết chặt hơn.
Nhưng... Tâm An vẫn là Tâm An.
Cậu có thể rối bời, có thể hoang mang, nhưng tuyệt đối không để bản thân sa vào tuyệt vọng. Hít một hơi thật sâu, Tâm An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù sao, tất cả những điều đó cũng chỉ là tiên đoán, cũng chưa chắc nói đến cậu. Hoa sen trong lời sấm truyền kia, liệu có thật là mình không?
Hơn nữa, nếu đại kiếp nạn thực sự xảy ra, đến lúc đó ắt sẽ có những người có năng lực đứng ra gánh vác. Trách nhiệm này đâu thể mặc định đặt lên vai cậu được? Nghĩ đến đây, Tâm An bật cười nhẹ, lắc đầu xua đi những suy nghĩ viển vông.
- Mặc kệ nó có ý nghĩa gì, nếu là hoạ thì sẽ không tránh khỏi. Không phải hiện tại mọi thứ vẫn chưa diễn ra sao?
Tâm An bình tĩnh trả lời câu hỏi của Đại Vu sư, giọng nói vững vàng, ánh mắt kiên định. Dù trong lòng cậu vẫn còn vương chút rối ren, nhưng suy nghĩ đã rõ ràng hơn nhiều. Những gì cần biết cậu đã biết, những gì chưa thể hiểu thì cũng không cần quá cưỡng cầu.
Đại Vu sư quan sát Tâm An thật lâu, trong ánh mắt già nua hiện lên vẻ hài lòng. Một thiếu niên còn trẻ như vậy, lần đầu tiên nghe về vận mệnh có thể ảnh hưởng đến thiên hạ, vậy mà không hoảng loạn, không mê mang, lại còn nhanh chóng trấn định bản thân, đây là một phẩm chất hiếm thấy.
Ông nhẹ giọng nói:
- Không cần lo lắng quá mức. Lời tiên đoán, suy cho cùng, cũng chỉ là một khả năng có thể xảy ra, không phải là chân lý tuyệt đối. Vận mệnh không phải là thứ cố định, nó sẽ thay đổi theo từng lựa chọn của con người. Ngươi hãy cứ sống theo bản tâm của mình. Nếu có ngày lời tiên đoán trở thành sự thật, thì đến lúc đó, tự khắc trời đất cũng sẽ an bài những người đủ năng lực để đối mặt.
Ngừng một lát, ông khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy thâm ý:
- Có đôi khi, tránh né số mệnh cũng chính là một cách để đi đến định mệnh. Hãy nhớ kỹ điều này.
Tâm An gật đầu, tuy không nói gì thêm nhưng trong lòng đã hiểu ý tứ của Đại Vu sư. Cậu không tin vào vận mệnh, nhưng cũng không ngây thơ cho rằng bản thân có thể hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của nó. Nếu đã có một con đường cần phải đi, vậy thì cứ đi, nhưng nhất định phải đi theo cách của chính mình.
Đại Vu sư thấy cậu lĩnh hội nhanh như vậy, không khỏi thêm phần khen ngợi. Ông xoay người, chắp tay sau lưng, bước ra ngoài phân phó:
- Tâm An là khách quý của Miêu tộc, các ngươi không được thất lễ. Hãy chiêu đãi cậu ấy chu đáo.
Một đệ tử thân cận lập tức cúi đầu nhận lệnh, rồi nhanh chóng rời đi.
Sau đó, Đại Vu sư lại dặn dò tiếp:
- Chuẩn bị nơi ở cho cậu ấy, đồng thời sắp xếp một bữa tiệc tối. Tâm An đã giúp đỡ Miêu tộc, chúng ta không thể để ân nhân chịu thiệt thòi.
Người hầu và đệ tử Miêu tộc nhanh chóng đi làm theo chỉ thị.
Tâm An mỉm cười, chắp tay hành lễ với Đại Vu sư rồi rời khỏi tế đàn theo người hầu. Trong lòng cậu lúc này đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu không hề thích những chuyện liên quan đến vận mệnh hay tiên đoán, nhưng nếu đã biết được điều gì đó, ít nhất cũng có thể chuẩn bị tâm lý.
Dù sao thì, tương lai là do chính bản thân tạo nên.
Bóng lưng Tâm An dần khuất sau bậc thềm đá, nhưng Đại Vu sư vẫn chưa rời đi. Ông đứng yên một lúc lâu, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía bầu trời u tối, trong ánh mắt dần hiện lên vẻ trầm tư.
Một cơn gió lạnh từ trong rừng thổi tới, mang theo hơi thở âm u quỷ dị.
Gương mặt hiền hậu của ông, lúc này đã phủ một tầng sầu lo.
Dạo gần đây, yêu thú trong rừng sâu xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Trước kia, rất hiếm khi chúng rời khỏi lãnh địa của mình, nhưng bây giờ, chúng liên tục di chuyển ra ngoài, t·ấn c·ông vào người dân Miêu tộc đi săn bắt. Mỗi lần ông phái người đi điều tra, đều phát hiện ra vết tích của một loại ma khí lạ lùng, như thể có một thứ gì đó đang lặng lẽ khuấy động cả vùng núi rừng rộng lớn này.
Không chỉ vậy, những đêm gần đây, ông thường xuyên mơ thấy một giấc mơ lặp đi lặp lại:
Biển lửa thiêu đốt cả bầu trời, đất đai nứt toác, máu chảy thành sông. Một thanh kiếm hung ác đầy sát khí lơ lửng giữa không trung, đối diện với một đóa hoa sen lộng lẫy rực rỡ. Hai luồng sức mạnh đối lập nhau, nhưng lại bị trói buộc vào cùng một định mệnh.
Đại vu sư không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì, nhưng cảm giác bất an cứ dâng lên ngày một rõ rệt. Nếu lời tiên đoán thực sự ứng nghiệm, vậy thì, ngày đại kiếp nạn có lẽ không còn xa nữa…
Màn đêm buông xuống, ánh trăng tròn vành vạnh treo cao trên bầu trời, trải một lớp ánh sáng bạc dịu dàng khắp núi rừng. Đêm nay, Thất Lý Đồng, vùng đất rộng lớn của người Miêu trở nên nhộn nhịp khác thường. Những con đường lát đá được thắp sáng bởi vô số ngọn đèn lồng lung linh, khắp nơi vang lên tiếng nói cười rộn rã, hòa cùng tiếng nhạc cụ dân tộc du dương, tạo nên một bầu không khí vừa sôi động, vừa tràn đầy sức sống.
Tâm An đứng giữa dòng người, lần đầu tiên được trải nghiệm một lễ hội như thế này. Cậu đưa mắt nhìn quanh, trong lòng không khỏi cảm thấy thích thú và tò mò.
Những cô gái Miêu tộc mặc trang phục truyền thống sặc sỡ, trên người đính những đồng bạc lấp lánh, mỗi bước đi lại vang lên tiếng leng keng vui tai. Váy áo của họ tuy kín đáo nhưng lại khéo léo tôn lên nét quyến rũ, từng động tác nhảy múa nhẹ nhàng mà uyển chuyển, tựa như những con bướm đêm kiêu sa lượn quanh ánh lửa bập bùng.
Bên cạnh đó, những người đàn ông Miêu tộc cao lớn, rắn rỏi, cơ bắp săn chắc đang quây quần bên những thùng rượu lớn, hứng khởi nâng chén mời nhau. Họ mặc trang phục đơn giản nhưng mạnh mẽ, phần lớn để trần nửa thân trên, để lộ những hình xăm hoa văn cổ xưa, biểu tượng của lòng dũng cảm và sức mạnh.
Trên khoảng đất rộng ở giữa Thất Lý Đồng, một đống lửa lớn đã được nhóm lên. Lửa cháy hừng hực, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt từng người, làm cả không gian càng thêm phần rực rỡ. Xung quanh đống lửa, các chàng trai, cô gái nắm tay nhau nhảy múa, đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui và sự phấn khích. Những giai điệu dân ca cất lên, mang theo hơi thở của núi rừng, của thiên nhiên rộng lớn.
Tâm An ngắm nhìn khung cảnh này, cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp và gần gũi lạ thường. Cậu đã quen với những ngày tháng bôn ba, tu luyện trong cảnh cô độc. Chưa từng có ai chuẩn bị một buổi tiệc linh đình như thế này để đón tiếp cậu.
Giữa dòng người náo nhiệt, một cô gái Miêu tộc bước đến gần Tâm An, nở nụ cười tươi như hoa nở:
- Khách quý, ngươi có muốn cùng chúng ta nhảy múa không?
Câu hỏi đơn giản ấy lại khiến Tâm An thoáng sững người. Cậu chưa bao giờ nhảy múa cả. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên, tràn đầy thiện ý của đối phương, cậu bỗng bật cười.
Đêm nay, có lẽ cậu có thể tạm gác lại mọi ưu phiền để tận hưởng khoảnh khắc này.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan