Chương 71: Chiến cuộc
26/04/2025
10
8.5
Chương 71: Chiến cuộc
Dưới bầu trời nặng nề bởi hủ khí và sát ý, sự xuất hiện của Thú Thần khiến toàn bộ chiến trường đột ngột lặng như tờ.
Tất cả yêu thú, dù hung hãn điên cuồng thế nào, dù đang gào thét chém g·iết ra sao, khi nhìn thấy bóng dáng thiếu niên ấy… đều đồng loạt quỳ rạp xuống mặt đất, cúi đầu thật sâu.
Vô số yêu thú như sóng đen trải dài đến tận chân trời, toàn bộ đều phủ phục, không dám động đậy, chỉ dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía chủ nhân tối cao của bọn chúng.
Ngay cả mười hai yêu vương đang chiến đấu dữ dội cũng lập tức dừng tay, thu lại sát khí, cúi đầu với vẻ mặt ngoan phục tuyệt đối.
Trên các chiến tuyến, những chiến binh vu tộc tay vẫn cầm chắc binh khí, nhưng đã bất giác dừng lại. Không ai dám thở mạnh.
Họ đồng loạt nhìn về phía tế đàn nơi đang phát ra ánh sáng huyền diệu cùng khí tức thanh thuần.
Và rồi, nàng xuất hiện. Linh Lung, chiến y bay nhẹ theo gió, mái tóc đen dài như thác nước phủ xuống sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, nhưng lúc này lại mang theo sự phức tạp khôn cùng và vẻ quyết tuyệt không thể lay chuyển.
Nàng chậm rãi bước ra khỏi tế đàn, ánh mắt như hồ nước sâu thẳm nhìn về phía thiếu niên kia.
Thú Thần nhìn thấy nàng, gương mặt vốn lãnh đạm lập tức bừng lên vẻ mừng rỡ không giấu nổi. Hắn tiến lên một bước, giọng nói vang vọng, mang theo sự phẫn nộ mãnh liệt:
- Linh Lung. Là bọn họ… là bọn họ giam cầm nàng đúng không? Ta sẽ g·iết hết… g·iết sạch tất cả bọn chúng.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại tựa như tiếng sấm vang vọng trong lòng mỗi người.
Những yêu thú phía sau nghe câu ấy, trong mắt bùng lên sát ý dữ dội, thân thể run lên như chỉ chờ một lệnh sẽ t·hiêu r·ụi hết thảy.
Nhưng Linh Lung chỉ khẽ nhắm mắt lại… rồi thở dài. Tiếng thở dài ấy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự đau đớn và hối hận tận đáy tâm can.
Khi mở mắt ra, ánh nhìn nàng đã thay đổi. Không còn là nhu hòa, không còn là do dự. Chỉ còn sự quyết tuyệt lạnh lùng.
- Không…
Nàng chậm rãi nói, giọng nói mềm mại như tơ, nhưng lại mang theo lực lượng khó tả:
- Là do ta sai.
Nàng nhìn thẳng vào Thú Thần và khẽ lắc đầu:
- Vốn dĩ… ngay từ đầu… mọi chuyện không nên như thế này.
Khoảnh khắc ấy, vẻ mừng rỡ trên mặt Thú Thần lập tức đông cứng lại, ánh mắt yêu dị dần trở nên ngơ ngác, không hiểu. Nhưng Linh Lung không giải thích thêm. Nàng giơ tay lên.
Huyền Hỏa Giám trong tay nàng đột nhiên bùng sáng. Ngọn lửa thần thánh từ trung tâm viên ngọc bùng lên, hóa thành một luồng hỏa diễm đỏ rực như muốn thiêu cháy cả trời đêm.
Ngọn lửa ấy không chỉ mang theo nhiệt lượng, mà còn ẩn chứa lực lượng của đạo lý thiên địa, uy nghiêm, cổ xưa, và không thể chống lại. Nàng không chần chừ nữa. Cánh tay mềm mại vung lên, đoàn hỏa diễm nóng rực như biển lửa lập tức lao thẳng về phía Thú Thần.
Ánh sáng đỏ rực phủ kín bầu trời, soi sáng cả chiến trường nhuốm máu.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng. Thú Thần mở to đôi mắt đầy yêu dị và tổn thương, không né tránh, không phản kháng… chỉ dùng ánh mắt đau đớn và bất lực nhìn nàng.
- Tại sao…?
Dưới ánh sáng đỏ rực của Huyền Hỏa Giám, đoàn hỏa diễm thần thánh đánh thẳng vào người Thú Thần, xuyên qua tầng hắc khí hộ thể, để lại trên thân thể hắn một lỗ hổng cháy đen sâu hoắm, tỏa ra nhiệt lượng khủng kh·iếp khiến không khí xung quanh rung động.
Toàn bộ chiến trường lặng đi trong khoảnh khắc. Các dũng sĩ Vu tộc đều nhìn thấy rõ ràng Thú Thần đã bị trọng thương.
Hy vọng chợt bừng sáng trong đôi mắt đầy máu và mệt mỏi của họ. Nhưng niềm vui chưa kịp len lỏi qua những nỗi đau dày đặc… thì cảnh tượng tiếp theo đã khiến tất cả lạnh buốt sống lưng.
Từ sâu trong cơ thể Thú Thần, một đoàn hắc khí đậm đặc, lạnh lẽo và tà ác như vực sâu vô tận, ào ạt tràn ra, nhanh chóng bao phủ lấy v·ết t·hương khủng kh·iếp kia.
Trong chớp mắt, thân thể vốn bị thiêu cháy đến mức lộ ra tận xương liền khôi phục hoàn hảo, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước, tà dị hơn trước.
Thú Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt yêu dị tím sẫm thoáng hiện lên vẻ thắc mắc và đau đớn. Hắn nhìn Linh Lung, ánh mắt nàng vẫn phức tạp mà kiên định. Hắn lại nhìn sang những dũng sĩ Vu tộc…
Họ đang nhìn nàng. Ánh mắt của họ, không phải oán trách, không phải lo sợ… mà là hy vọng. Là tự hào.
Chính khoảnh khắc đó, trái tim Thú Thần run rẩy. Một cảm giác tuyệt vọng như cơn thủy triều nuốt chửng lấy hắn. Hắn hiểu rồi.
Không phải nàng bị ép buộc… không phải họ giam cầm nàng… Mà là… chính nàng đã chọn về phía bọn họ.
Hắn cúi đầu, bàn tay siết chặt đến rỉ máu, sau đó từ từ ngẩng lên, đôi mắt tràn ngập nỗi giận dữ và điên cuồng:
- Là bọn chúng…
Hắn thì thào, giọng khản đặc như xé nát cổ họng.
- Là bọn chúng… đã khiến nàng thành ra như vậy…
Hắn nghiến răng, ánh mắt đỏ rực như máu, điên cuồng gào lên:
- Bọn chúng… đều… đáng c·hết!!! Ta sẽ g·iết sạch bọn chúng!!!
Lời vừa dứt, Thú Thần vung tay ra lệnh.
- Giết!
Tiếng gầm vang dội như sấm nổ giữa trời đêm. Đàn yêu thú vốn đang cúi đầu giờ đồng loạt rống lên dữ tợn, sát khí cuồng bạo ngút trời. Chúng lại lao lên như cơn sóng đen nuốt chửng mọi thứ.
Còn Thú Thần, ánh mắt đầy điên loạn, một luồng hỏa diễm màu tím yêu dị xuất hiện trong hư không, lạnh lẽo và tà độc, phóng thẳng về phía các dũng sĩ Vu tộc gần nhất.
Chỉ một hơi thở.
Một nhóm hơn mười dũng sĩ dày dạn kinh nghiệm bị ngọn lửa tím nuốt chửng. Không tiếng kêu thảm. Không tro bụi còn sót lại. Chỉ là… hư không.
Nỗi sợ lan ra khắp chiến trường, ngay cả những người đã quen với máu và c·ái c·hết cũng cảm thấy da đầu tê rần.
Linh Lung nhìn thấy cảnh ấy, hai mắt nàng đỏ bừng, tức giận thét lớn:
- Thú Thần. Ngươi đã không còn là ngươi nữa.
Dứt lời, nàng cắn chặt môi, tay siết chặt Huyền Hỏa Giám, thân hình như một vệt sáng lao xuống từ tế đàn, trực tiếp bay vào giữa chiến trường, thẳng về phía Thú Thần.
Huyền Hỏa Giám trên tay nàng phát ra tiếng ngân dài, ngọn lửa đỏ rực như một con hỏa long uốn lượn trên bầu trời, khí thế uy nghi, mang theo thánh ý của trời cao, chém thẳng vào hắc khí của Thú Thần.
Chiến cuộc tiếp tục bùng nổ dữ dội trên khắp cánh đồng hoang nhuộm đỏ máu tươi.
Các dũng sĩ Vu tộc, dù thân thể đã đầy v·ết t·hương, vẫn cắn răng lao vào chiến đấu cùng đám yêu thú và mười hai yêu vương. Tiếng gầm thét, tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, tiếng pháp thuật nổ tung liên tục vang lên không ngớt. Khói, máu và linh lực hòa vào nhau thành một thứ mùi tanh nồng, nặng nề và c·hết chóc.
Những con yêu thú bị t·hiêu r·ụi, xé nát, hay đâm xuyên vẫn không ngừng lao tới như biển sóng cuồng nộ. Các dũng sĩ Vu tộc dù tổn thất nặng nề vẫn không lùi bước, trong mắt họ chỉ còn lại sự kiên định và ý chí bảo vệ mảnh đất này đến hơi thở cuối cùng.
Ở trung tâm chiến trường, một khoảng đất rộng lớn đã trở thành tử địa, nơi hai tồn tại vượt trên tất cả đang đối đầu.
Thú Thần và Linh Lung.
Giữa bầu trời u ám, hai luồng lực lượng hoàn toàn đối lập không ngừng v·a c·hạm. Một bên là hắc khí yêu dị xen lẫn tử khí và hung sát chi ý của Thú Thần.
Một bên là thánh hỏa thuần khiết và uy nghiêm từ Huyền Hỏa Giám trong tay Linh Lung.
Mỗi lần pháp thuật của hai người chạm nhau, bầu trời như rung lên từng hồi, đất nứt ra thành từng khe lớn, gió lốc thổi loạn, khiến các dũng sĩ và yêu thú ở gần đều bị ép lùi hàng trăm trượng.
Thú Thần không hề có pháp bảo nào trong tay. Hắn chỉ dùng thân thể của chính mình và yêu lực thuần túy để giao chiến. Hắn vung tay, từng luồng hắc viêm như rắn độc quấn lấy Linh Lung, hòng có thể bắt lại nàng.
Nhưng mỗi lần như thế, Linh Lung lại vung Huyền Hỏa Giám, thánh hỏa đỏ rực từ cổ thần khí tỏa ra, thiêu sạch tà khí và phản công mãnh liệt.
Cả bầu trời lúc này biến thành một bức tranh đối lập mãnh liệt:
Một nửa là hắc ám yêu dị, một nửa là hỏa diễm rực rỡ thần thánh.
Mỗi đòn công kích đều mang theo sức mạnh đủ hủy diệt cả một dãy núi. Núi đá xung quanh đã bị san thành bình địa, lòng đất bị xé toạc, khói bụi mù trời.
Thú Thần gầm lên, hai tay bỗng chắp lại, mi tâm hiện lên một ký hiệu hình xoáy kỳ dị. Một cột hắc khí khổng lồ bắn thẳng lên trời, rồi từ trên trời giáng xuống như một cột trụ đen muốn nghiền nát tất cả.
Linh Lung nhíu mày, Huyền Hỏa Giám xoay tròn trên tay, ngọn lửa thần thánh hóa thành một đoá sen đỏ rực, xoay tròn đón lấy cột hắc khí. Hai lực lượng v·a c·hạm, nổ tung thành hàng vạn tia lửa và sóng khí xé rách không gian.
Trong nháy mắt, xung quanh hai người đã biến thành một vùng hoang phế khổng lồ. Thú Thần hơi thở dồn dập, ánh mắt đau đớn và điên cuồng. Hắn gầm lên:
- Tại sao… Linh Lung? Vì sao nàng lại đứng về phía bọn chúng?
Linh Lung không đáp, chỉ khẽ nhắm mắt, sau đó mở ra, ánh mắt kiên định vô cùng.
- Bởi vì… có những thứ… ta không thể dung túng thêm nữa.
Dứt lời, nàng lại lao lên. Hỏa diễm và hắc khí giao thoa, từng đòn từng đòn mạnh mẽ đến cực điểm. Mà phía xa xa, giữa đám máu tanh và gào thét, các dũng sĩ Vu tộc và mười hai yêu vương vẫn đang chiến đấu khốc liệt. Đất rung trời chuyển.
Dưới bầu trời nặng nề bởi hủ khí và sát ý, sự xuất hiện của Thú Thần khiến toàn bộ chiến trường đột ngột lặng như tờ.
Tất cả yêu thú, dù hung hãn điên cuồng thế nào, dù đang gào thét chém g·iết ra sao, khi nhìn thấy bóng dáng thiếu niên ấy… đều đồng loạt quỳ rạp xuống mặt đất, cúi đầu thật sâu.
Vô số yêu thú như sóng đen trải dài đến tận chân trời, toàn bộ đều phủ phục, không dám động đậy, chỉ dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía chủ nhân tối cao của bọn chúng.
Ngay cả mười hai yêu vương đang chiến đấu dữ dội cũng lập tức dừng tay, thu lại sát khí, cúi đầu với vẻ mặt ngoan phục tuyệt đối.
Trên các chiến tuyến, những chiến binh vu tộc tay vẫn cầm chắc binh khí, nhưng đã bất giác dừng lại. Không ai dám thở mạnh.
Họ đồng loạt nhìn về phía tế đàn nơi đang phát ra ánh sáng huyền diệu cùng khí tức thanh thuần.
Và rồi, nàng xuất hiện. Linh Lung, chiến y bay nhẹ theo gió, mái tóc đen dài như thác nước phủ xuống sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, nhưng lúc này lại mang theo sự phức tạp khôn cùng và vẻ quyết tuyệt không thể lay chuyển.
Nàng chậm rãi bước ra khỏi tế đàn, ánh mắt như hồ nước sâu thẳm nhìn về phía thiếu niên kia.
Thú Thần nhìn thấy nàng, gương mặt vốn lãnh đạm lập tức bừng lên vẻ mừng rỡ không giấu nổi. Hắn tiến lên một bước, giọng nói vang vọng, mang theo sự phẫn nộ mãnh liệt:
- Linh Lung. Là bọn họ… là bọn họ giam cầm nàng đúng không? Ta sẽ g·iết hết… g·iết sạch tất cả bọn chúng.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại tựa như tiếng sấm vang vọng trong lòng mỗi người.
Những yêu thú phía sau nghe câu ấy, trong mắt bùng lên sát ý dữ dội, thân thể run lên như chỉ chờ một lệnh sẽ t·hiêu r·ụi hết thảy.
Nhưng Linh Lung chỉ khẽ nhắm mắt lại… rồi thở dài. Tiếng thở dài ấy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự đau đớn và hối hận tận đáy tâm can.
Khi mở mắt ra, ánh nhìn nàng đã thay đổi. Không còn là nhu hòa, không còn là do dự. Chỉ còn sự quyết tuyệt lạnh lùng.
- Không…
Nàng chậm rãi nói, giọng nói mềm mại như tơ, nhưng lại mang theo lực lượng khó tả:
- Là do ta sai.
Nàng nhìn thẳng vào Thú Thần và khẽ lắc đầu:
- Vốn dĩ… ngay từ đầu… mọi chuyện không nên như thế này.
Khoảnh khắc ấy, vẻ mừng rỡ trên mặt Thú Thần lập tức đông cứng lại, ánh mắt yêu dị dần trở nên ngơ ngác, không hiểu. Nhưng Linh Lung không giải thích thêm. Nàng giơ tay lên.
Huyền Hỏa Giám trong tay nàng đột nhiên bùng sáng. Ngọn lửa thần thánh từ trung tâm viên ngọc bùng lên, hóa thành một luồng hỏa diễm đỏ rực như muốn thiêu cháy cả trời đêm.
Ngọn lửa ấy không chỉ mang theo nhiệt lượng, mà còn ẩn chứa lực lượng của đạo lý thiên địa, uy nghiêm, cổ xưa, và không thể chống lại. Nàng không chần chừ nữa. Cánh tay mềm mại vung lên, đoàn hỏa diễm nóng rực như biển lửa lập tức lao thẳng về phía Thú Thần.
Ánh sáng đỏ rực phủ kín bầu trời, soi sáng cả chiến trường nhuốm máu.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng. Thú Thần mở to đôi mắt đầy yêu dị và tổn thương, không né tránh, không phản kháng… chỉ dùng ánh mắt đau đớn và bất lực nhìn nàng.
- Tại sao…?
Dưới ánh sáng đỏ rực của Huyền Hỏa Giám, đoàn hỏa diễm thần thánh đánh thẳng vào người Thú Thần, xuyên qua tầng hắc khí hộ thể, để lại trên thân thể hắn một lỗ hổng cháy đen sâu hoắm, tỏa ra nhiệt lượng khủng kh·iếp khiến không khí xung quanh rung động.
Toàn bộ chiến trường lặng đi trong khoảnh khắc. Các dũng sĩ Vu tộc đều nhìn thấy rõ ràng Thú Thần đã bị trọng thương.
Hy vọng chợt bừng sáng trong đôi mắt đầy máu và mệt mỏi của họ. Nhưng niềm vui chưa kịp len lỏi qua những nỗi đau dày đặc… thì cảnh tượng tiếp theo đã khiến tất cả lạnh buốt sống lưng.
Từ sâu trong cơ thể Thú Thần, một đoàn hắc khí đậm đặc, lạnh lẽo và tà ác như vực sâu vô tận, ào ạt tràn ra, nhanh chóng bao phủ lấy v·ết t·hương khủng kh·iếp kia.
Trong chớp mắt, thân thể vốn bị thiêu cháy đến mức lộ ra tận xương liền khôi phục hoàn hảo, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước, tà dị hơn trước.
Thú Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt yêu dị tím sẫm thoáng hiện lên vẻ thắc mắc và đau đớn. Hắn nhìn Linh Lung, ánh mắt nàng vẫn phức tạp mà kiên định. Hắn lại nhìn sang những dũng sĩ Vu tộc…
Họ đang nhìn nàng. Ánh mắt của họ, không phải oán trách, không phải lo sợ… mà là hy vọng. Là tự hào.
Chính khoảnh khắc đó, trái tim Thú Thần run rẩy. Một cảm giác tuyệt vọng như cơn thủy triều nuốt chửng lấy hắn. Hắn hiểu rồi.
Không phải nàng bị ép buộc… không phải họ giam cầm nàng… Mà là… chính nàng đã chọn về phía bọn họ.
Hắn cúi đầu, bàn tay siết chặt đến rỉ máu, sau đó từ từ ngẩng lên, đôi mắt tràn ngập nỗi giận dữ và điên cuồng:
- Là bọn chúng…
Hắn thì thào, giọng khản đặc như xé nát cổ họng.
- Là bọn chúng… đã khiến nàng thành ra như vậy…
Hắn nghiến răng, ánh mắt đỏ rực như máu, điên cuồng gào lên:
- Bọn chúng… đều… đáng c·hết!!! Ta sẽ g·iết sạch bọn chúng!!!
Lời vừa dứt, Thú Thần vung tay ra lệnh.
- Giết!
Tiếng gầm vang dội như sấm nổ giữa trời đêm. Đàn yêu thú vốn đang cúi đầu giờ đồng loạt rống lên dữ tợn, sát khí cuồng bạo ngút trời. Chúng lại lao lên như cơn sóng đen nuốt chửng mọi thứ.
Còn Thú Thần, ánh mắt đầy điên loạn, một luồng hỏa diễm màu tím yêu dị xuất hiện trong hư không, lạnh lẽo và tà độc, phóng thẳng về phía các dũng sĩ Vu tộc gần nhất.
Chỉ một hơi thở.
Một nhóm hơn mười dũng sĩ dày dạn kinh nghiệm bị ngọn lửa tím nuốt chửng. Không tiếng kêu thảm. Không tro bụi còn sót lại. Chỉ là… hư không.
Nỗi sợ lan ra khắp chiến trường, ngay cả những người đã quen với máu và c·ái c·hết cũng cảm thấy da đầu tê rần.
Linh Lung nhìn thấy cảnh ấy, hai mắt nàng đỏ bừng, tức giận thét lớn:
- Thú Thần. Ngươi đã không còn là ngươi nữa.
Dứt lời, nàng cắn chặt môi, tay siết chặt Huyền Hỏa Giám, thân hình như một vệt sáng lao xuống từ tế đàn, trực tiếp bay vào giữa chiến trường, thẳng về phía Thú Thần.
Huyền Hỏa Giám trên tay nàng phát ra tiếng ngân dài, ngọn lửa đỏ rực như một con hỏa long uốn lượn trên bầu trời, khí thế uy nghi, mang theo thánh ý của trời cao, chém thẳng vào hắc khí của Thú Thần.
Chiến cuộc tiếp tục bùng nổ dữ dội trên khắp cánh đồng hoang nhuộm đỏ máu tươi.
Các dũng sĩ Vu tộc, dù thân thể đã đầy v·ết t·hương, vẫn cắn răng lao vào chiến đấu cùng đám yêu thú và mười hai yêu vương. Tiếng gầm thét, tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, tiếng pháp thuật nổ tung liên tục vang lên không ngớt. Khói, máu và linh lực hòa vào nhau thành một thứ mùi tanh nồng, nặng nề và c·hết chóc.
Những con yêu thú bị t·hiêu r·ụi, xé nát, hay đâm xuyên vẫn không ngừng lao tới như biển sóng cuồng nộ. Các dũng sĩ Vu tộc dù tổn thất nặng nề vẫn không lùi bước, trong mắt họ chỉ còn lại sự kiên định và ý chí bảo vệ mảnh đất này đến hơi thở cuối cùng.
Ở trung tâm chiến trường, một khoảng đất rộng lớn đã trở thành tử địa, nơi hai tồn tại vượt trên tất cả đang đối đầu.
Thú Thần và Linh Lung.
Giữa bầu trời u ám, hai luồng lực lượng hoàn toàn đối lập không ngừng v·a c·hạm. Một bên là hắc khí yêu dị xen lẫn tử khí và hung sát chi ý của Thú Thần.
Một bên là thánh hỏa thuần khiết và uy nghiêm từ Huyền Hỏa Giám trong tay Linh Lung.
Mỗi lần pháp thuật của hai người chạm nhau, bầu trời như rung lên từng hồi, đất nứt ra thành từng khe lớn, gió lốc thổi loạn, khiến các dũng sĩ và yêu thú ở gần đều bị ép lùi hàng trăm trượng.
Thú Thần không hề có pháp bảo nào trong tay. Hắn chỉ dùng thân thể của chính mình và yêu lực thuần túy để giao chiến. Hắn vung tay, từng luồng hắc viêm như rắn độc quấn lấy Linh Lung, hòng có thể bắt lại nàng.
Nhưng mỗi lần như thế, Linh Lung lại vung Huyền Hỏa Giám, thánh hỏa đỏ rực từ cổ thần khí tỏa ra, thiêu sạch tà khí và phản công mãnh liệt.
Cả bầu trời lúc này biến thành một bức tranh đối lập mãnh liệt:
Một nửa là hắc ám yêu dị, một nửa là hỏa diễm rực rỡ thần thánh.
Mỗi đòn công kích đều mang theo sức mạnh đủ hủy diệt cả một dãy núi. Núi đá xung quanh đã bị san thành bình địa, lòng đất bị xé toạc, khói bụi mù trời.
Thú Thần gầm lên, hai tay bỗng chắp lại, mi tâm hiện lên một ký hiệu hình xoáy kỳ dị. Một cột hắc khí khổng lồ bắn thẳng lên trời, rồi từ trên trời giáng xuống như một cột trụ đen muốn nghiền nát tất cả.
Linh Lung nhíu mày, Huyền Hỏa Giám xoay tròn trên tay, ngọn lửa thần thánh hóa thành một đoá sen đỏ rực, xoay tròn đón lấy cột hắc khí. Hai lực lượng v·a c·hạm, nổ tung thành hàng vạn tia lửa và sóng khí xé rách không gian.
Trong nháy mắt, xung quanh hai người đã biến thành một vùng hoang phế khổng lồ. Thú Thần hơi thở dồn dập, ánh mắt đau đớn và điên cuồng. Hắn gầm lên:
- Tại sao… Linh Lung? Vì sao nàng lại đứng về phía bọn chúng?
Linh Lung không đáp, chỉ khẽ nhắm mắt, sau đó mở ra, ánh mắt kiên định vô cùng.
- Bởi vì… có những thứ… ta không thể dung túng thêm nữa.
Dứt lời, nàng lại lao lên. Hỏa diễm và hắc khí giao thoa, từng đòn từng đòn mạnh mẽ đến cực điểm. Mà phía xa xa, giữa đám máu tanh và gào thét, các dũng sĩ Vu tộc và mười hai yêu vương vẫn đang chiến đấu khốc liệt. Đất rung trời chuyển.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan