Chương 62: Truyền Thuyết (1)

26/04/2025 10 8.5
Chương 62: Truyền Thuyết (1)

Dưới ánh đuốc lập lòe, bóng dáng Đại Vu Sư in hằn lên những bức tường đá rêu phong, lúc lay động, lúc co kéo như những linh hồn vất vưởng giữa không gian tịch mịch. Giọng nói của ông ta chậm rãi, khàn đặc, như vọng về từ một thế giới xa xăm đã bị c·hôn v·ùi trong dòng chảy thời gian:

- Nam Cương Miêu tộc chúng ta nằm ngoài Thần Châu Hạo Thổ, đất đai tuy cằn cỗi, núi rừng hiểm trở, nhưng nơi đây lại mang trong mình cội nguồn sâu xa, không giống với bất kỳ vùng đất nào khác.

Tâm An khẽ gật đầu. Cậu đã sớm cảm nhận được điều đó ngay từ khi đặt chân tới mảnh đất này. Dù cùng thuộc cõi phàm trần, nhưng Nam Cương lại mang một khí tức cổ xưa huyền bí, từ tập tục, con người đến cả thiên địa linh khí đều không hề giống Trung Thổ.

Tiếng Đại Vu Sư vẫn đều đều vang lên giữa không gian âm u:

- Người đời chỉ biết rằng Nam Cương có năm bộ tộc lớn: Miêu, Lê, Choang, Thổ, Cao Sơn, nhưng ít ai hay rằng, từ thuở hồng hoang, tất cả những bộ tộc ấy đều chung một cội nguồn, đều là hậu duệ của Vu tộc.

Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt nhăn nheo đầy những vết tích năm tháng của Đại Vu Sư. Giọng nói ông ta khẽ trầm xuống, như kéo theo hơi thở của một thời đại đã bị lãng quên.

- Từ thuở xa xưa, Vu tộc đã sinh sống tại vùng đất này, khi đó thế lực hùng mạnh, có thể hô phong hoán vũ, triệt địa vỡ non. Người có đạo hạnh cao thâm nhất trong đại tộc, kẻ được cả ngàn vạn người tôn sùng, chính là Vu Nữ Nương Nương.

Lời kể của Đại Vu Sư khiến Tâm An không khỏi tò mò. Cậu không ngắt lời, chỉ lặng lẽ chăm chú lắng nghe.

- Vu Nữ Nương Nương không phải danh hiệu tùy tiện mà có, mà là ngôi vị truyền thừa qua các thế hệ. Mỗi một Vu Nữ đều là người có thiên phú và linh lực tối cao, được chọn lựa kỹ càng từ trong đại tộc, để rồi trở thành sứ giả của Vu Thần, chưởng quản vu pháp, thống lĩnh toàn thể Vu tộc. Nhưng...

Đại Vu Sư dừng lại một thoáng, đôi mắt ông ánh lên một tia xao động không dễ nhận ra.
- Đến đời Vu Nữ Nương Nương thứ mười một, năm thứ ba, một đại kiếp nạn đã giáng xuống Thập Vạn Đại Sơn.

Giọng nói ông ta bỗng trở nên trầm đục, như nghẹn lại nơi cổ họng:

- Một sinh vật tà ác chưa từng xuất hiện trước đây đã giáng xuống núi rừng Nam Cương. Không ai biết nó đến từ đâu, cũng không ai hay nó xuất hiện bằng cách nào. Người trong tộc chỉ biết rằng, từ ngày đó, cả Thập Vạn Đại Sơn chìm vào đại họa.

- Chướng khí tràn lan, cây cối héo rũ, mặt đất nứt nẻ, sông suối cạn khô. Những con thú hoang từng hiền lành nay hóa th·ành h·ung vật khát máu, có kẻ mọc sừng dài như quỷ thần, có kẻ nửa thân người nửa thân thú, chỉ cần thấy bóng người là lao đến cắn xé, phanh thây, ăn thịt.

- Không khí quanh dãy núi đột nhiên trở nên nặng nề, tràn ngập tử khí. Người trong Vu tộc dù võ nghệ cao cường cũng lần lượt gục ngã. Bọn ta gọi thứ sinh vật kia là "Thú Thần".

Tâm An siết chặt bàn tay. Cậu cảm nhận được sự khủng kh·iếp trong câu chuyện ấy, không đơn giản chỉ là một truyền thuyết, mà còn là v·ết t·hương chưa bao giờ lành của Nam Cương. Có lẽ chính vì đại hoạ này mới khiến cho Nam Cương trở lên khô cằn như vậy?

- Vu Nữ Nương Nương khi ấy triệu tập tất cả Vu Sư trong tộc, bàn bạc suốt ba ngày ba đêm. Cuối cùng, nương nương quyết định cử ba Vu Sư ưu tú nhất, mang theo đội quân tinh nhuệ nhất thâm nhập Thập Vạn Đại Sơn để truy tìm căn nguyên tai họa. Nhưng...

Giọng ông chợt khàn đặc, mang theo một chút run rẩy.

- Đội quân ấy đi rồi không trở lại nữa. Họ biến mất như thể chưa từng tồn tại. Mãi đến mười ngày sau, chỉ có một Vu Sư sống sót chạy về, nhưng thân thể ông ta đã l·ở l·oét đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu. Vu Nữ Nương Nương dốc toàn bộ linh lực để cứu chữa, nhưng người đó chỉ kịp thều thào hai tiếng "Yêu thú" rồi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.

Đại Vu sư tiếp tục kể, giọng nói trầm đục như vọng về từ thời đại xa xưa:

- Từ thuở đó, Vu tộc đã biết rằng, nơi dãy Thập Vạn Đại Sơn hoang dã kia đã xuất hiện một sinh vật tà ác với đạo hạnh thâm sâu khôn lường. Chúng ta đã từng cử vô số dũng sĩ lên đường điều tra, nhưng rất nhiều người trong số họ đã vĩnh viễn không trở về.
- Những ai may mắn thoát nạn đều thuật lại một điều rùng rợn: dãy núi hùng vĩ xanh rờn khi xưa giờ đây đã bị vấy bẩn bởi ma khí u ám. Những khu rừng rậm rạp ngày nào giờ hóa thành vùng đất c·hết, trơ trọi và đầy khí độc.

- Những dòng suối trong veo tuôn chảy tự ngàn đời nay cũng biến thành sông nước đen đặc, tràn ngập chất kịch độc. Không chỉ có vậy, lũ muông thú sinh sống trong rừng cũng bị biến đổi đến mức không còn nhận ra.

- Chúng không còn là những con thú bình thường nữa mà hóa thành những con quái vật nửa người nửa thú, có kẻ là người sói, kẻ là người gấu, kẻ là người hổ… tất cả đều tàn bạo, khát máu, và điên cuồng t·ấn c·ông bất kỳ ai xâm nhập lãnh địa của chúng.

Đến đây, Đại Vu sư khẽ rùng mình, trong đôi mắt già nua ánh lên nỗi kh·iếp sợ chưa từng phai nhạt dù đã trải qua bao thế hệ. Ông run rẩy tiếp tục:

- Từ khi biết tin về Yêu thú, cư dân Vu tộc chúng ta sống trong lo âu tột cùng. Không một ngày nào người dân được yên giấc. Và rồi, cơn ác mộng lớn nhất đã đến.

- Những quái vật do Yêu thú tạo ra bắt đầu tràn xuống khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tàn sát con người, c·ướp b·óc nhà cửa, đ·ốt p·há ruộng vườn. Dân chúng kinh hoàng bỏ chạy, từng đoàn người rời khỏi quê hương, chạy lên phương Bắc để tìm đường sống.

Đại Vu sư nhắm mắt, như hồi tưởng lại ký ức bi thương năm xưa. Một lát sau, ông lại mở mắt, tiếp tục kể:

- Vu Nữ Nương Nương lúc đó vẫn muốn tìm hiểu rõ ràng về Yêu thú trước khi quyết định ra tay tiêu diệt. Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá tàn khốc. Cả đại tộc chìm trong hoảng loạn, nỗi sợ hãi bủa vây khắp nơi. Không còn lựa chọn nào khác, Nương Nương buộc phải triệu tập tất cả Vu sư và dũng sĩ trong tộc, quyết tâm tử chiến với loài yêu nghiệt này.

Nói đến đây, giọng Đại Vu sư chợt trầm xuống, mang theo nỗi đau xót khôn nguôi:
- Nhưng không ai ngờ rằng, ngay trong đêm trước ngày quyết chiến, Yêu thú đã dẫn theo một bầy quái vật khổng lồ, ồ ạt tiến xuống Vu tộc, trực tiếp đánh thẳng vào Tế Đàn, nơi thiêng liêng nhất của tộc ta, cũng là mạch sống của toàn thể Vu tộc. Chúng ta không thể để nơi này rơi vào tay bọn chúng. Vì thế, đêm đó, bất kể già trẻ, trai gái, tất cả đều xông ra liều c·hết chiến đấu.

Đại Vu sư im lặng một lúc lâu. Dường như ký ức về trận chiến khốc liệt năm nào đã in sâu vào máu thịt ông, khiến từng lời ông thốt ra đều như thấm đẫm nỗi đau thương.

- Con cháu Vu tộc ngày nay vẫn nhắc về trận chiến ấy, nhưng không ai có thể hình dung được sự khốc liệt của nó. Từng giọt máu nhuộm đỏ chân núi, từng chiến binh ngã xuống trong vòng tay đồng đội.

- Nhưng dù chiến đấu đến cùng, Vu tộc vẫn không thể ngăn Yêu thú và một số thuộc hạ của nó tiến vào tận Tế Đàn, nơi Vu Nữ Nương Nương đang trấn giữ. Ngay lúc đó, phép thuật cường đại của Vu Nữ Nương Nương được thi triển, Bát Hung Huyền Hỏa Trận, một đại trận do chính Thượng Cổ Vu Thần truyền lại.

Giọng nói của Đại Vu sư lúc này đầy kính ngưỡng:

- Bát Hung Huyền Hỏa Trận sử dụng Huyền Hỏa Giám, một di bảo kết tinh từ vạn ngọn lửa thiêng. Ngọn lửa này đủ sức thiêu đốt mọi tà ác, khiến phép thuật của Yêu thú trở nên vô hiệu. Ngay khi trận pháp phát động, hỏa quang bùng lên trời, lũ quái vật lập tức hoảng loạn, gào thét rút lui. Bách tính Vu tộc vỡ òa trong vui mừng, nhưng…

Đại Vu sư chợt siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm lại:

- Nhưng dù trận pháp cường đại đến đâu, Yêu thú vẫn là một sinh vật đáng sợ vô cùng. Dù thân thể bị lửa thần thiêu đốt, dù thương tích đầy mình, nó vẫn điên cuồng chiến đấu với Vu Nữ Nương Nương ngay giữa Tế Đàn.

- Uy lực của đại trận quá mạnh, đến mức không một Vu sư nào có thể tiến lên trợ giúp Nương Nương. Trận chiến kéo dài ba ngày ba đêm, bách tính Vu tộc chỉ có thể đứng từ xa mà cầu nguyện. Cuối cùng, khi Vu tộc gần như kiệt sức, Yêu thú mới tìm được cơ hội, gầm lên một tiếng rồi lao ra khỏi trận.

Một cơn gió lạnh lùa qua, khiến ánh lửa trong đại điện khẽ rung rinh, như hòa theo nỗi niềm của Đại Vu sư.

- Yêu thú bỏ chạy khi trên người vẫn còn b·ốc c·háy, để lại dấu vết cháy sém kéo dài đến tận sâu trong dãy núi. Nhưng khi bách tính Vu tộc cuối cùng cũng có thể bước vào Tế Đàn, thì…

Giọng ông nghẹn lại:

- Vu Nữ Nương Nương đã sức cùng lực kiệt. Người ngồi đó, tựa như một ngọn đèn dầu sắp cạn. Dù vậy, người vẫn không chịu nghỉ ngơi quá một ngày. Khi bình minh ló rạng, người đã kiên quyết một mình tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, quyết tìm g·iết bằng được Yêu thú. Người nói… nếu để nó hồi phục, đó sẽ là ngày tận thế của toàn bộ Vu tộc.

Đại Vu sư dừng lại, ánh mắt rực cháy như đang chứng kiến lại khoảnh khắc ấy. Không khí trong điện trầm lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Tâm An.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025